Bách Hợp Tiểu Thuyết

Ba phút cũng làm nên đại sự

472 0 5 0

Trương Nhu nhìn cô bé trước mặt, cũng chỉ biết cười, không chỉ gu thẩm mỹ, gu ẩm thực của Ngu Thư Hân cũng khá tốt. Có lẽ du học tại Anh nên em ấy cũng từng thưởng thức qua nhiều món như thế này rồi.

"Đến lúc em nói mục đích mời chị đi ăn rồi đấy!" Trương Nhu sau khi ăn một chiếc bánh, liền vào chủ đề chính.

"Haha..." Ngu Thư Hân nhớ lại mục đích đến đây, cười gượng.

"Sáng nay em xuống hầm lấy xe thì bị người khác làm thủng lốp, phải đi xe buýt đến đây..." Ngu Thư Hân chậm rãi, giọng về sau càng thấp.

"Rồi sao?" Trương Nhu nâng mắt nhìn, rốt cuộc không biết ý em ấy là gì?

Ngu Thư Hân tay chọt nĩa nhỏ lên trên đĩa, cắn chặt răng: "Em đến trễ ba phút."

À. Thì ra là vậy. Đều có ý đồ cả.

Trương Nhu nhìn Ngu Thư Hân cười âm hiểm: "Đây là lần thứ mấy em đi trễ?"

Người kia nghe đến liền yểu xìu, giọng buồn bực: "Đã ba lần, đây là lần thứ tư."

"Cái gì? Đã bốn lần rồi. Ngu Thư Hân em nghĩ gì vậy. Nhà em đi có mười phút đến nơi mà em còn đi trễ. Trong khi chị phải chở con đi học, cả tiếng đồng hồ mới đến nơi đấy!" Trương Nhu trừng mắt tức muốn nổ phổi.

"Vậy nên em mới nhờ chị đó. Không thôi tháng này mất hết tiền thưởng mất. Chị giúp em đi mà." Ngu Thư Hân lại nháy mắt làm nũng.

Trương Nhu da gà muốn nổi lên, thật không chịu nổi bà cô nhỏ này mất.

"Được rồi, được rồi. Để chị xử lý. Chị quá cưng chiều em mà. Riết em sinh tật mất." Lầm bầm trong cổ họng, em ấy đã mời cô đến đây để nhờ vả, không giúp một chút cũng không được.

"Lần sau đừng có mà tái phạm nữa đấy. Lo mà dậy sớm đi, suốt ngày ỷ gần công ty liền ngủ nướng." Trương Nhu không tiếc chút nào mắng thêm vài câu nữa. Đã hai mươi tám tuổi rồi, thật không biết lo.

"Rồi, rồi...em biết rồi mà. Có phải người ta không muốn dậy sớm đâu? Là bé giường nhà em, quá êm, quá quyến rũ, em không nỡ rời bỏ nó." Ngu Thư Hân thành được mục đích, cười hạnh phúc.

"Lại còn bé giường nữa..." Trương Nhu lầm bầm, nhận được tin nhắn của thư ký tổng giám, liền rời đi.

Ngu Thư Hân vẫn còn nhàn nhã, ba mươi phút sau mới vô ca, không gì phải vội cả.

Nhìn bên chậu sen đá trên bàn, là sen đá hoa hồng xanh. Nhìn từ trên xuống, không khác gì một đoá hồng nở rộ đầy cuốn hút. Tầng tầng lớp lớp những chiếc lá với nhiều kích cỡ kết hợp với nhau tạo nên tổng thể vô cùng hoàn hảo.

Bỗng thấy trên chậu có một bảng gỗ nhỏ, nhìn hàng chữ trên đó, khẽ mỉm cười. Lão bản này thật có ý tứ!

Trên bảng gỗ, là dòng chữ "Tình yêu trường tồn vĩnh cữu."

Giống như từng ngóc ngách ở đây đều có lý do, đều có ý nghĩa riêng biệt. Rất sâu sắc!

Ngồi một chút liền ăn xong, không gọi phục vụ đến thanh toán, Ngu Thư Hân trực tiếp đến thẳng quầy thu ngân.

"Thanh toán giúp tôi." Ngu Thư Hân vừa mở ví vừa nói.

Triệu Tiểu Đường còn đang loay hoay phía sau, nghe có người gọi liền quay lại. Bắt gặp ánh mắt của Ngu Thư Hân.

"Cô làm ở đây à?" Ngu Thư Hân trông thấy người giúp mình buổi sáng liền hỏi.

"Đúng vậy. Tôi làm ở đây." Triệu Tiểu Đường ngăn chặn sự kích động của mình. Nhớ ra Ngu Thư Hân gọi thanh toán. Hỏi Ngu Thư Hân ngồi chỗ nào, liền chỉ về phía bàn lúc nãy.

Bàn tay lưu loát thao tác trên máy, tiếng in hóa đơn rè rè kêu lên. Cầm lấy một hóa đơn đưa cho Ngu Thư Hân, hóa đơn còn lại lưu trên bàn. Ngu Thư Hân nhận lấy bill, lấy một trăm đồng hồi sáng thanh toán. 

Mặc dù đổi được tiền lẻ. Cô cũng quyết tâm không đi xe buýt nữa.

Triệu Tiểu Đường gật đầu nhận lấy tiền, sau đó thối lại tiền dư.

"Vậy tôi trả luôn tiền vé xe hồi sáng có được không?" Ngu Thư Hân nhớ lại, muốn trả lại tiền. cô không muốn mình mang nợ.

Triệu Tiểu Đường ngơ ngẩn. Chị ấy còn để ý trong lòng. Đáy mắt lóe lên tia tính toán. Cười ôn nhu nói: "Tôi không muốn nhận. Nhưng nếu chị muốn trả, quét mã weixin nhé!"

Trả chỉ năm tệ, tiền mặt cũng có, quét qua weixin làm gì? Mặc dù vậy, Ngu Thư Hân cũng không để mắc nợ, bật điện thoại lên quét mã, chuyển năm tệ cho người kia.

Xong xuôi, Ngu Thư Hân liền quay đi, lại bị Triệu Tiểu Đường kêu lại, trên tay là một đống coupon.

"Tặng chị. Hi vọng chị ghé quán nhiều hơn." Triệu Tiểu Đường đứng nghiêm trang, không có vẻ gì là đùa cợt.

Cô gái, cô lấy nhiều coupon từ quán đi thế này. Lão bản của cô có biết không? Không cần việc nữa sao?

"Ừ. Cảm ơn." Ngu Thư Hân cũng chỉ đành nhận rồi rời đi. Nếu người ta đã tự nguyện đưa, không cớ gì cô phải từ chối.

Triệu Tiểu Đường mừng thầm, ánh mắt lưu luyến nhìn Ngu Thư Hân rời đi. Tiểu Thất vừa ăn cơm xong, trên tay vẫn còn giấy lau miệng. Tiến đến bàn thu ngân nhìn tờ bill được đè bởi viên sỏi nhỏ. Vừa nãy lão bản giúp hắn đứng quầy thanh toán cho khách thì phải.

Về lại văn phòng, nhìn tài liệu chất chồng lên mặt bàn, Ngu Thư Hân chỉ biết thở dài vùi đầu vào xử lý.

Vừa đúng giờ ra về, đống giấy tờ cũng giải quyết xong. Ngu Thư Hân cần lấy túi xách đi về. Phương châm của cô, không mang việc về nhà, tất cả phải được xử lý hết ở công ty.

Nhìn quán trà kia vẫn còn đông đúc. Có lẽ buổi chiều tối nhiều người sẽ dành nhiều thời gian thưởng thức hơn. Buổi tối là thời gian những cặp tình nhân và gia đình ra ngoài ăn uống vui chơi. Khu đô thị này vốn đã ầm suất. Mặt bằng bên kia cũng không tốn ít tiền đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: