Bách Hợp Tiểu Thuyết

Nữ ma đầu đến tháng rồi!

460 0 4 0

Ngu Thư Hân đúng thật là đã đi làm trễ, tận ba phút. Uể oải nằm trườn lên bàn, đường nào cũng sẽ bị mất hết thưởng tháng này. Chút nữa phải đi mua chuộc chị Trương, hi vọng chị ấy cuối tháng chấm công mắt nhắm mắt nhỏ bỏ qua ba phút này.

Bỏ qua cơn đói buổi sáng, trong phòng nghỉ của nhân viên thường có bánh quy, sữa và cà phê. Ngu Thư Hân xé một bịch bánh quy nhỏ bỏ vào miệng, pha thêm một chút cà phê cho tỉnh ngủ. Cầm ly cà phê nóng hổi quay về ổ nhỏ của mình.

Mờ mịt kiểm tra lại số liệu kích thước của tất cả các phòng trong dự án. Ngu Thư Hân ấn ấn thái dương. Không sợ người không biết gì, chỉ sợ người không biết mình muốn gì.

Chủ đầu tư này vẫn còn rất hoang mang trong việc xác định tông màu và concept như thế nào. Mặc dù phòng xây dựng đã có nói qua với cô về chủ xây dựng khó tính này, nhưng khi đưa mẫu lại không thích, đổi từ màu này sang màu khác. Thật muốn điên đầu!

Phòng nội thất nhìn Ngu Thư Hân đập mạnh bảng cataloge lên bàn, ai nấy đều run sợ. Chết rồi, nữ ma đầu nổi giận thật rồi!

Nói Ngu Thư Hân là nữ ma đầu đều có lý do. Một bộ dạng nữ nhân nghiêm túc đến từng chi tiết. Mặt cũng nào cũng lạnh nhạt, khi nói chuyện với khách hàng thì thái độ chuyển hướng ngay tức khắc. Nhẹ nhàng cười nói lấy lòng, khách khi một cái là quay về bản mặt khó ở như cũ. Lật mặt như lật sách, ở công ty không ai dám tranh hạng nhất.

Tuy vậy nhưng vị trưởng phòng này chính là dùng thực lực bước lên. Nghe đâu từ Trường kiến ​​trúc Bartlett về. Truyền kỳ về cô ấy, chỉ còn những cô lao công kể lại, những người cùng thời hầu như đều đã nhảy việc. Chỉ nghe mọi người rủ rỉ tai nhau việc có cô bé thực tập sinh bị Ngu Trưởng Phòng mắng đến khóc thút thít cũng làm những nhân viên tự động rén lại, làm việc tích cực hẳn ra.

"Nhìn cái gì, chưa đủ nhiều việc hay sao mà còn tụ năm tụ bảy ở đây?" Ngu Thư Hân bực tức vì cuộc họp giao ban lúc nãy, đi vào phòng pha thêm một tách cà phê, nhìn cấp dưới quá giờ vẫn còn ngồi tô son ăn sáng. Chẳng có gì gọi là làm việc nghiêm túc hết!

Dàn nhân viên cúi đầu xin lỗi, nhìn bữa ăn sáng còn đang lở dỡ, nhét ngay vào trong hộc bàn, dự đi lát nữa ăn tiếp.

"Thật là..." Ngu Thư Hân mang theo cơn thịnh nộ về lại văn phòng, cửa đóng rầm một cái thật to.

Bực bội gọi người đến đem xe đi bảo trì, mới sáng đã không được thuận lợi rồi!

Bóng hình người kia vừa đi, đám nhân viên nhỏ lại chụm lại, thì thầm.

"Ăn nhanh đi! Nữ ma đầu hôm nay đến tháng. Làm việc chăm chỉ vào, đừng để sai sót."

Cả đám nhất trí gật đầu, tốc độ nhai cũng nhanh hơn. Mọi người trong phòng thiết kế nội thất đều cầu mong có ai cứu vớt nữ ma đầu này, để thiên hạ được thái bình. Mỗi ngày đều nhìn ánh mắt không có tia tình cảm kia, đều dựng cả lông tơ.

Đến trưa, sau khi ăn cơm xong tại nhà ăn. Ngu Thư Hân liền trông thấy Trương tỷ, nhớ đếm âm mưu của mình. Vội vàng chạy lại.

"Trương tỷ, đợi em với!"

Nghe tiếng của ai đó gọi mình, Trương Nhu tạm thời không bước vào thang máy, quay đầu nhìn lại. Hóa ra Ngu Thư Hân đang gọi cô.

"Ừ, chị đợi đây. Có chuyện gì không?" Trương Nhu nhìn ai kia cười đến hoa nhường nguyệt thẹn. Tâm có chút run rẩy, thầm mắng trong bụng. Bà cô trẻ này tìm mình quả có vấn đề. Mọi ngày đều trưng mặt lạnh. Cười một cái có chuyện.

"Chị đi lên văn phòng hả?" Ngu Thư Hân bắt được tay Trương Nhu, liền lắc qua lắc lại làm nũng.

Thật ra Ngu Thư Hân rất lâu trước đây là một cô bé rất đáng yêu, chỉ là con đường thăng tiến của cô ấy quá nhanh. Khiến mọi người trong công ty đàm tiếu. Vì vậy trưng mặt lạnh lùng để mọi người sợ hãi. Trương Nhu là người phỏng vấn Ngu Thư Hân từ khi cô bé này từ nước ngoài về, xin vào công ty này. Ấn tượng đầu tiên là rất khả ái, giọng nói ngọt ngào khiến người khác vui vẻ. Chỉ là, xã hội đã giết chết một người khả ái như vậy. Cô gái đáng yêu ngày nào đã trở thành một nữ nhân thành thục. Lòng có chút tiếc nuối!

"Cô nương, em đừng như thế. Quá đáng sợ rồi! Nói đi, cần nhờ chị làm gì?" Trương Nhu không thể nào quen hơn được nữa. Một khi làm nũng, tức là có chuyện nhờ vả.

Ngu Thư Hân thì thào bên tai: "Chị quả là hiểu em. Đi, em mời chị đi uống nước."

Ngu Thư Hân liền kéo tay dắt Trương tỷ ra ngoài, ánh nắng trời ban trưa hắt vào mặt. Loay hoay mãi vẫn không thấy muốn đi đến quán nào. Trương Nhu liền chỉ quán trà đối diện, nói bánh ở đấy rất ngon, muốn Ngu Thư Hân thử xem.

Leng keng...tiếng phong linh theo gió thổi chạm vào nhau vang lên. Như tiếng chuông chùa làm tâm tĩnh lại. Ngu Thư Hân nhìn tên bảng hiệu L'ESPOIR, màu xanh ngọc rất sáng sủa, tạo cảm giác tươi mới.

"Hi vọng ư? Không tệ!"

Mở cửa bước vào, nhìn sơ một lượt cách bố trí bên trong. Quán trà theo phong cách Scandinavian, tone có vẻ là Languid Blue kết hợp với màu trắng sữa, màu sắc rất dễ chịu, rất hợp mắt cô.

"Ừm...phối màu rất tốt, khoảng cách bàn ghế cùng cây cảnh đủ giữ khoảng cách riêng tư cùng di chuyển." Ngu Thư Hân nói thầm trong miệng. Bị Trương Nhu nghe được, vỗ vai một cái.

"Em đừng có bệnh nghề nghiệp mà chê quán người ta đấy!"

Ngu Thư Hân chỉ cười thẹn thùng, tủm tỉm chọn một góc quán, trên bàn có cậu sen đá hoa hồng xanh rất đẹp mắt. Vừa ngồi xuống đã có nhân viên đến đưa menu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: