Bách Hợp Tiểu Thuyết

Trải nghiệm khó quên

510 0 4 0

Ngu Thư Hân bước xuống hầm xe, nhìn thấy con xe yêu quý tọa vị ở một góc đã bị thủng lớp. Xung quanh mọi người đều lấy xe đi hết, chỉ còn mỗi xe cô và vài chiếc không bao giờ thấy chủ dùng.

"Chết tiệt, là kẻ nào!"

Đưa mắt nhìn xung quanh chả thấy ai khả nghi. Hiện tại chỉ còn mười lăm phút nữa là sắp vào giờ làm việc. Không còn thời gian truy cứu việc này nữa. Nâng gót bực bội bước ra khỏi hầm xe.

Chung cư này khá gần với công ty thiết kế của cô, không những vị trí tốt, gần trường học, trung tâm và còn có cả bến chờ xe buýt. Thời gian đầu khi đến đây cô đều đi đến công ty bằng xe buýt. Chỉ cần mười phút là tới. Vì thế hằng ngày Ngu Thư Hân đều rời khỏi nhà trước hai mươi phút. Mười phút cho di chuyển, năm phút nữa nếu kẹt xe và đến trước máy quét vân tay năm phút.

Cố gắng làm việc ngày đêm, hơn năm năm trôi qua, cuối cùng cô cũng mua được căn phòng đó, không còn phải chịu cảnh đóng tiền hàng tháng nữa, cũng tậu được một con xế cách đây không bao lâu. Không biết kẻ nào ăn gan hùm chọc thủng lớp xe của cô. Buổi tối nhờ bảo vệ kiểm tra lại camera mới được. Bắt được hắn cô băm vằm hắn ra!

Nhưng khi đã yên vị trên xe buýt, lục lọi trong ví, phát hiện ngoài các loại thẻ chỉ còn một tờ mệnh giá lớn nhất. Cô bắt đầu nghĩ, liệu có phải đây là một lựa chọn sai lầm hay không?

Vừa mới nãy định bắt taxi đi làm, nhưng lại thấy xe buýt đã đến. Theo quán tính bước lên không nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ mới cảm thấy hối hận. Đáng lẽ nên đứng đợi chút nữa là đón được taxi rồi. Sẽ không suy nghĩ nhiều về việc không có tiền lẻ.

Vậy chẳng còn cách nào khác.

Ngu Thư Hân nghĩ vậy, bước đến hộp tiền sát bên bác tài: "Xin lỗi, cháu không mang theo tiền lẻ, chỉ còn mỗi tờ này."

Bác tài nhìn tờ một trăm tệ trước mặt, nhìn cô gái này bằng ánh mắt khác: "Cô gái, cô chưa đi xe buýt bao giờ à. Một chuyến năm tệ cô lại đưa đến cả một trăm tệ."

Tông giọng của bác tài càng to: "Không có tiền thối."

Tất cả những người trên xe đều thì thầm to nhỏ, nhiều bé học sinh cấp ba cũng cười nhạo.

"Haha, cậu xem, chị ta ăn mặc sáng sủa như vậy chắc chắn là kẻ có tiền. Lần đầu tiên đi xe dành cho người nghèo như chúng ta."

Bác tài vẫn đang lái xe, liếc nhìn cô một cái: "Lần này thôi thì bỏ qua. Cô gái, lần sau nhớ đổi tiền lẻ."

Ánh mắt khách trên xe đều bất thiện đối với cô, từ khác thường trở thành khinh thường. Nhiều người còn lầm bầm: "Có khi là chiêu trò mới, hòng không phải trả tiền..."

Ngu Thư Hân cũng có chút buồn bực.

Lách cách.

Thấy năm đồng xu được nhét vào khe mua vé, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Bác tài, cháu trả giúp cô ấy."

Thực ra cô gái này tương đối quen mắt, Ngu Thư Hân cảm giác mình đã gặp ở đâu rất nhiều lần nhưng mãi không nhớ được.

Gật đầu cảm ơn, Ngu Thư Hân di chuyển về phía tay cầm. Khi cô đứng dậy đã có người ngồi vào chỗ cô. Giờ cao điểm như thế này phải tất nhiên không thoát khỏi cảnh đứng rồi. Cô gái nọ cũng đứng sát bên cô chen chúc nhau khi người đông dần lên.

Ting...Cạch...Tiếng khí hơi kêu kên kéo hai cánh cửa ra, lại thêm một nhóm người lên xe.

Chân mang giày cao gót đau đến tê chân, vừa bám chặt tay vào tay cầm, cả người cố gắng giảm xuống chuyển động lắc lư theo từng trạm dừng của xe.

Kittt....Tiếng xe thắng gấp, xe buýt nhường đường cho xe cứu thương chạy qua. Ngu Thư Hân bất cẩn ngã về sau, được một vòng tay níu lại, ôm vào lòng. Cả hai thân thể tựa sát nhau, người kia cao hơn, trông Ngu Thư Hân như chim con nép vào người chim mẹ vậy.

Hương thơm quanh quẩn chóp mũi, là người vừa giúp cô trả tiền. Ngại ngùng đến đỏ cả mang tai, Ngu Thư Hân cúi thấp đầu, nhích khẽ thân mình ra khỏi người nàng ấy. Giọng thì thầm: "Cảm ơn."

Người kia chỉ mỉm cười nụ cười như gió xuân thổi qua, cánh hoa đào theo làn gió rơi xuống chạm nhẹ vào mặt đất.

Nghe thấy loa thông báo đến trạm, Ngu Thư Hân vội lách đến cửa sau, bấm chuông xuống trạm. Trạm xe buýt ngay cổng công ty, Ngu Thư Hân bước xuống, nhìn đồng hồ trên tay, đã quá giờ.

"Thật là, mình sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa!" Bước chân cũng nhanh hơn, cơ hồ như chạy thẳng vào.

Không để ý nữ nhân kia cũng cùng xuống trạm này, mắt cười như ánh dương tỏa sáng, nhìn thân hình kia vội vàng chạy vào cửa.

Đi qua đường đến bên đối diện, xoay bảng open bị nhân viên quên lật lên. Triệu Tiểu Đường nhanh chóng bước vào trong.

Triệu lão bản là một người rất tỉ mỉ. Theo phản ánh của tất cả nhân viên là vậy. Cửa tiệm trà bánh này chỉ khai trương cách đây không lâu. Từng bức tranh đến cây xanh, lọ hoa trang trí đều chính tay Triệu lão bản tự tay vẽ, tự chính mình trồng.

Đến bên những chậu sen đá long lanh phát sáng dưới ánh vàng phản chiếu qua tấm kính trong. Những cây xanh khác đều hướng chồi non về phía ấy, hướng về phía ánh dương.

Triệu Tiểu Đường thay xong đồng phục, bước vào trong bếp, nhìn mọi thứ đã được vệ sinh sạch sẽ khô ráo. Gật đầu khen thưởng, tay lấy một bị bột tách ra, từng hạt bột nhỏ bay lên trong không khí.

Ngày mới bắt đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: