Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Xin chào (1)

1189 0 9 0

Một tháng sau.

Ở thành phố Thượng Hải, mùa xuân và mùa thu không có rõ ràng, mùa hè thì chỉ có một hai ngày.

Trước tháng Bảy, nhiệt độ đã tăng lên tới 35 độ.

Căn nhà Thành Thành thuê là một căn nhà hai phòng ngủ, có phòng bếp và nhà vệ sinh, không có phòng khách. Một căn phòng trong đó là của một cặp đôi vừa mới tốt nghiệp đại học, phòng còn lại là của cô và một người bạn thuê chung.

Căn phòng nhỏ, nội thất chủ nhà cung cấp cũng theo tiêu chuẩn: Sofa góc kiểu cũ, bàn cafe, tủ tivi, tủ quần áo và giường ngủ.

Bạn cùng phòng làm việc cho một văn phòng của công ty nước ngoài chỉ có dưới mười người, đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.

Thành Thành đang thất nghiệp nên suốt ngày cứ loanh quanh trong nhà.

Vì không có việc làm nên hai tháng qua cô không có thu nhập, toàn bộ tiền tiết kiệm lúc trước cô mang từ nhà là 3000 nhân dân tệ. Tiền nhà, tiền nước, tiền điện, tiền gas ba tháng đều trả đầy đủ thì còn dư hơn 1000 tệ, sau 4 lần đi bar thì chỉ còn 13 tệ.

Trong cái thời tiết nóng hơn 35 độ này, để tiết kiệm tiền, khi vừa ngủ dậy cô không bật điều hòa, mà mở cửa ban công và cửa phòng ra. Dù sao đôi vợ chồng trẻ bên cạnh cũng đi làm, trong nhà cũng không có người ngoài.

Cô bật máy tính lên, cầm điện thoại đặt đồ ăn, sau khi rửa mặt xong trở lại thì thấy QQ đã tự động đăng nhập.

Nhóm bạn cùng lớp, bạn bè từ nhỏ đến lớn đều không có tin nhắn mới, chỉ có nhóm bar của Haku là đang hoạt động. Một giờ chiều, người thì đi làm người thì lên lớp, trong nhóm chỉ có hai người đang nhắn tin, đoán chứng chắc là đầu tuần trước mới quen nhau trong quán bar nên bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, từ món cổ vịt ở Vũ Hán đến cách nấu lẩu Tứ Xuyên

Cải Trắng: Nấu ở nhà thì đầy đủ hương vị hơn, ai muốn ăn thử thì nói mình gửi cho. Mẹ mình mỗi năm khai giảng đều gửi cho mình một thùng, đều được đóng gói vào túi dùng một lần.

Naruto: Một thùng?

Cải Trắng: Ừ, nhưng vẫn không đủ. Phòng mình một tuần ăn lẩu 2 lần.

Naruto: Trường học của cậu thực sự cho ăn lẩu trong ký túc xá sao? Bọn tôi thậm chí còn bị tịch thu máy sấy tóc đây này.

Cải Trắng: lén ăn đấy.

Thành Thành tỏ vẻ chán nản và đóng cửa sổ nhóm lại.

Có người gửi tin nhắn riêng cho cô, là "Cải trắng" vừa rồi nhắn tin trong nhóm.

Nhưng thật ra trong nhóm cô chả quen ai cả, mấy người bạn quen trong quán bar của Haku đều đã tốt nghiệp, không còn ở tuổi chơi bời nữa, nên có kéo vào nhóm cô cũng sẽ không lên tiếng. Các thành viên tích cực trong nhóm đều là sinh viên, tất cả đều là để Haku câu kéo "khách hàng" và giành giật mối làm ăn.

Cải Trắng: Cuối cùng chị cũng onl rồi ~ [cười]

Thành Thành: Tìm chị sao?

Cải Trắng: Ừm.

Thành Thành: Em nói đi.

Cải Trắng: Em là người hôm trước ...

Không biết tại sao, chỉ một câu nói này khiến Thành Thành đoán ra được đây là ai.

Thành Thành: Quần yếm?

Cải Trắng: Vậy mà chị cũng đoán được sao? [Cười]

Thành Thành: Ừm.

Có người gõ cửa.

Thành Thành biết đồ ăn của quán ăn vặt Sa Huyện đã được giao tới, cô cầm mười một tệ đã để sẵn trên bàn, thanh toán tiền rồi lấy bữa trưa trở về. Một phần canh gà ác là 6 tệ, một cái bánh bao hấp là 5 tệ.

Hiện giờ, cô chỉ còn có 2 tệ.

Cô lấy chai giấm trong bếp đổ lên nắp hộp cơm dùng một lần, ngấu nghiến ăn hết canh gà ác đến cả miếng gừng cũng không chừa, thì mới no được một nửa. Vứt rác vào sọt, quay lại bàn máy tính thì thấy Quần yếm đã gửi hơn chục tin nhắn.

Cải Trắng: Em không định quấy rầy chị, em chỉ muốn làm bạn với chị thôi.

Cải Trắng: chị off rồi sao?

Cải Trắng: Em nhắn lại cho chị chỉ để nói mấy câu thôi.

Cải Trắng: Tối hôm đó lúc về ký túc xá nhớ lại chuyện đó em thật sự rất hối hận, xin số điện thoại của chị là em qua bất đồng. Còn có trước mặt nhiều bạn bè của chị như vậy, cảm ơn chị….đã giúp đỡ em

Cải Trắng: Em muốn được trực tiếp cảm ơn chị, nên sau đó thứ bảy tuần nào em cũng tới quan bar đó, nhưng mà chị không tới thêm lần nào nữa. Công việc của chị bận rộn lắm sao? Nhóm chị Haku nói rằng chị đang bận.

Cải Trắng: Em hơi lắm lời….Bình thường không phải như vậy đâu, tại khó lắm mới thấy chị onl, em sợ không biết lần sau chị onl là khi nào. Nếu đang bận mà thấy tin nhắn của em thì không cần nhắn nhiều từ đâu, chỉ cần trả lời bằng một biểu cảm là được rồi

Cải Trắng: Chị…sẽ không kéo đen em chứ?

Trong phòng quá bức, dù cho có mở cửa ở 2 phía cũng không có gió lùa vào.

Thành Thành mồ hôi nhễ nhại, cô ra ban công hóng gió một lúc, rửa mặt lại lần nữa rồi quay lại, nhìn ra cửa sổ chat thật lâu, nhớ lại chuyện đã xảy ra một tháng trước. Thành Thành lúc đó lo lắng nàng da mặt mỏng, bị hơn chục người còn có bạn học của mình vây xem ... Cũng nên cho người ta cái bậc thang nên không đắn đo tiếp nhận điện thoại của nàng, nhập vào một dãy số, rồi đưa lại cho nàng, còn nhỏ giọng thầm thì: số giả, không cần gọi

Sau đó thì sao? Hẳn là không có sau đó mới đúng.

Rốt cuộc, giống như Thành Thành đoán trước, cô nàng quần yếm này chỉ tới đây chơi vui thôi, về sau cũng sẽ không gặp lại. Vậy sao tuần nào cũng đến bar làm gì? Cũng thật kỳ lạ

Sau khi Thành Thành mang mấy hộp thức ăn ném vào thùng rác, cô quay lại máy tính, bắt đầu trả lời nàng.

Thành Thành: vừa nãy đang ăn.

Bên kia đáp lại chỉ trong vài giây.

Cải Trắng: Đã hơn hai giờ rồi mà chị mới ăn sao?

Thành Thành: Ừ.

Cải Trắng: sẽ không tốt cho dạ dày đâu.

Thành Thành: Ừ, có chút.

Cải Trắng: Có phải do công việc bận quá không? Vậy nên chị không có thời gian để ăn?

Thành Thành: Không có. Bọn Haku nói dối đấy, chị đang thất nghiệp.

Không chờ Cải Trắng trả lời, cô đã chủ động chuyển sang chủ đề khác.

Thành Thành: Tuần nào em cũng đi bar sao? Không sợ nữa à?

Cải Trắng: Sau đó em không còn sợ nữa, em nghĩ mọi người ở đó rất tốt.

Thành Thành: Ồ? Ví dụ?

Cải Trắng: Như khi em và bạn cùng lớp rời quán bar, chị Haku sẽ ghi lại số taxi chúng em lên, sau khi về ký túc xá thì gửi tin nhắn nói bọn em an toàn về đến nơi rồi, vậy thì chị ấy sẽ yên tâm

Thành Thành: [mặt cười]

Cải Trắng: Ở đó ai cũng đều thân thiện, nhìn thấy ai cũng cười, dù không quen biết cũng có thể uống rượu nói chuyện, giới thiệu với nhau thì liền trở thành bạn bè.

Thành Thành: Vì giới này nhỏ nên thông cảm cho nhau là chuyện đương nhiên.

Cải Trắng: Vậy sao chị không đi bar nữa?

Thành Thành: Không có tiền để mua rượu.

Cải Trắng: Em mời, tuần này chị đến đi, em mời chị uống rượu.

Thành Thành: [mặt cười]

Nói chuyện tới đây ngược lại đã nhắc nhở Thành Thành là cô thực sự cần một khoản tiền để lấp đầy bụng của mình. Dù sao tháng sau cũng sẽ phải trả tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện, tiền than, tiền Internet, còn mua cơm nữa...

Nghĩ đến đây, Thành Thành cũng không có tâm trạng trò chuyện nữa, vội vàng nhắn "hẹn gặp lại" với quần yếm rồi off.

Cô trước đây chưa từng cầu xin ai, giờ lại đang lần tìm số điện thoại trong điện thoại di động của mình, trong đầu nghĩ từng người một: Bạn từ nhỏ? Bạn học cấp 2 và cấp 3? Không được, cô học ở Thượng Hải, ít khi liên lạc với bạn từ nhỏ, bạn cấp 2 và cấp 3 ở Bắc Kinh, giờ đột nhiên nói muốn vay tiền giống như có bệnh vậy. Bạn cùng phòng? Không được, lúc cô từ Bắc Kinh vội vàng chạy về đây, là bạn cùng phòng đã cho cô ở nhờ, không thể nói vay tiền nữa… bạn học đại học được không? Không thể chịu mất mặt được, vả lại lúc còn học đại học cô không có giao tiếp nhiều nên không có bạn bè nào thân thiết cả.

Danh sách vay tiền ở trong đầu bị gạch bỏ từng cái, chỉ còn lại một người bạn đang học ở Mỹ.

Cô vào MSN, tìm người đó rồi gửi tin nhắn.

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: bao nhiêu?

Thành Thành: 1000?

Đối phương: Đều đã vượt biển vay tiền rồi mượn luôn 5000 đi, kẻo lúc tôi tốt nghiệp xong về lại Trung Quốc cậu lại chết đói trên đường. Không đủ lại nói tôi. Đưa số tài khoản đây, tôi bảo mẹ tôi chuyển khoản cho.

Cô gửi số tài khoản qua.

Sau nửa giờ, 5000 tệ đã được chuyển qua. Tạm thời có tiền kéo dài tính mạng.

Tin nhắn chuyển khoản giống như một hồi chuông báo động, nhắc nhở cô không thể sa sút được nữa, phải đi làm việc thôi.

Cô nhắn tin cho một nhóm gồm mấy cô gái mà cô gặp ở Bắc Kinh và nhờ mấy tinh anh trong nhiều ngành khác nhau giới thiệu công việc cho cô. Tất cả những người nhận được tin nhắn không ngoài dự đoán đều chế giễu, nghi ngờ rằng cô đang nói đùa, cho đến khi cô chắc chắn rằng mình thật sự thiếu tiền, họ mới dồn dập gửi rất nhiều hạng mục đến hòm thư của Thành Thành.

Thành Thành từ trong mail chọn một vài công việc biên dịch Anh-Trung, bắt đầu kiếm tiền.

Dịch một lúc năm ngày bốn đêm.

Khi cô trồi lên từ biển dịch thuật thì đã là thứ bảy.

Ngoài cửa sổ trời đã tối.

Đêm nay đi chỗ nào đây? Tị phong đường? McDonald's? quán ăn nhanh mở suốt đêm? Hay quán bar của Haku?

Một tháng nghèo đói vừa qua, cô thật sự đã ngủ trong quán ăn nhanh đủ rồi, suy nghĩ chưa đến 3 giây, cô liền quyết định lao vào vòng tay của Haku.

Lúc này cô đến sớm, cô gái bán vé đang dán một tấm áp phích cho tối nay. Cửa kính của quán bar đang mở, đang phát bài "Thật sự yêu em" của Beyond. Năm đó cô tình cờ đến đây, chính vì nghe thấy bài "Thích em", cô đã có ấn tượng với nơi này, cuối cùng trở thành khách quen.

Quán vẫn chưa có khách, Haku vừa gọi một phần mì xào, ngồi tại quầy bar ăn đồ ăn, vừa nhìn thấy Thành Thành tới, cô ấy lập tức mỉm cười vỗ nhẹ vào chiếc ghế xoay nhỏ bên cạnh: "Có thể làm quần yếm mê như điếu đổ tuần nào cũng tới đây đúng giờ. Lợi hại”

“Bớt giỡn đi” Thành Thành ngồi xuống ghế xoay.

"Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu"

“Có nước không? Tôi hơi khát, lúc nãy ra khỏi nhà quên uống nước.” Thành Thành đổi chủ đề.

Haku cho rằng cô để ý, nên cũng không đùa nữa, cúi xuống lấy nước tonic từ trong quầy ra rót vào ly cho cô: "Gửi tin nhắn cho cậu mà sao cậu không trả lời?"

"Hết tiền, vừa mới làm việc kiếm tiền"

"Không có tiền thì tớ mời... Rượu lần này giá thấp. Lần sau cứ tới đây đều là bạn bè. Nói biến mất liền biến mất. Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì"

Cô nói "ừm".

Haku nói xong thì tiếp tục ăn tối.

Thành Thành chống tay trái lên quầy bar, gối đầu trong cánh tay, lắng nghe bài hát.

Uống một hớp nước, bởi vì năm ngày này cặm cụi dịch nên não hoạt động rất nhiều, liền tranh thủ thời lúc quán chưa ồn ào cho não nghỉ ngơi một chút, ánh mắt rơi vào sàn nhảy trống rỗng, cả người mất tập trung.

“Quần yếm tới kìa” Haku cài nút hộp cơm dùng một lần, thì thầm.

Thành Thành quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô gái.

"Thực sự yêu em" sắp kết thúc, và phần nhạc đệm im ắng. Quán chưa chính thức mở cửa, chỉ bật vài bóng đèn, nên quán bar rất tối, nhưng ngay cả trong ánh sáng như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười và sự ngạc nhiên trong đôi mắt đó.

Thành Thành cũng nhận thấy đôi mắt của cô gái không được to. Nhưng nó không hề xấu xí.

Hôm nay, nàng không mặc quần yếm, mà mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và váy dài từ trên xuống dưới, một sợi dây da mỏng màu xanh đậm buộc quanh eo làm thắt lưng. Dưới chân là đôi giày vải trắng, mang ba lô. Bạn học nữ bên cạnh xinh đẹp hơn một chút, có phải là một trong tám người ngày đó không? Nói thật là Thành Thành không nhớ ra được.

"Chị đến rồi à? Em tưởng chị sẽ không tới", cô gái vui vẻ chạy đến quầy bar. "Hôm đó chị không online. Hai ngày sau em nhắn lại cho chị, nhưng không thấy chị trả lời. Chị không thường xuyên lên mạng sao? "

“Ừ, gần đây không có lên” Thành Thành nhìn xung quanh.

Cô và Haku ngồi ngay một góc, chỉ có hai chiếc ghế xoay, muốn trò chuyện thì cô nàng này chỉ có thể đứng bên cạnh bạn mình suốt buổi ... Trông không được ổn cho lắm.

“Lên tầng trên đi” Thành Thành rời quầy bar và đưa họ đến chỗ cũ – chỗ có góc nhìn xấu nhất.

Haku không hề khách sáo với cô, trực tiếp mở chai 680, rồi chuyển một thùng đá tới.

“Người ta đã đợi câu một tháng rồi nên phải mở chai 680 đúng không?” Haku và nàng cười haha.

Thành Thành lười để phản bác lại.

“Em sẽ thanh toán hóa đơn hôm nay.” Nàng nói ngay lập tức.

“Không, cậu ấy chưa bao giờ để ai mời cả. Đừng lo, cậu ấy có tiền.” Haku nói xong thì liền đi ngay.

Khi Haku rời đi, cậu bạn cùng lớp của cô gái cũng tìm cớ "đi vệ sinh", vội vã bỏ đi với nụ cười trên môi "Mình chừa không gian cho hai người đó", chỉ còn lại hai người họ.

“Không phải chị nói không có tiền mua rượu sao?” Cô gái nhẹ giọng hỏi: “Hay là, em lén đưa tiền cho chị rồi chị đi thanh toán?”.

Thành Thành thích thú cười.

"Nói tạm biệt với em" cô gái vội vàng lấy ví ra, "trong khi họ không có ở đây—"

"Chỉ nói đùa thôi," Thành Thành cười hỏi, "Em nghiêm túc sao?"

"..." Cô gái không quay đầu lại.

"Giá rượu vẫn được"

"Xin lỗi, em không có ý đó."

“Xin lỗi cái gì?” Thành Thành lại cười, “Cô nhóc này em thích xin lỗi người khác à?”

"Cũng không phải ... em chỉ muốn xin lỗi mỗi khi gặp chị"

Thành Thành uống nửa ly rượu, làm ấm cổ họng: "Em tên là gì?"

"Giang--"

"Không có hỏi tên thật của em" Thành Thành ngắt lời cô gái, "Chị sẽ gọi em bằng tên gì? Cải Trắng?"

"Không phải cái tên này, nhìn thì cũng được, nhưng đọc ra nghe không hay" cô gái rối rít nói, "Em vẫn chưa nghĩ ra, chị Haku cứ gọi em -"

"Quần yếm?"

"Sao chị biết?"

Thành Thành từ chối cho ý kiến: "Cô ấy chả có tí sáng tạo nào cả, không cần nghĩ cũng đoán được"

Cô gái nhìn cô, Thành Thành nhìn lại.

“Tại sao chị lại được gọi là Thành Thành?” Cô gái tò mò hỏi.

"Thuận miệng thôi" cô nói, "Chị là người Bắc Kinh, thành phố Bắc Kinh, Thành Thành"

Hình như nàng đã tìm ra cách đặt tên cho mình: "Vậy em đến từ Tứ Xuyên? Tư Tư? Xuyên Xuyên? ... Nghe như tiếng đàn ấy ..."

Thành Thành suy nghĩ một chút, liền hỏi cô: "chỗ nào ở Tứ Xuyên?"

"Huyện Mễ Dịch"

Thành Thành dừng lại một vài giây, nói với một nụ cười, "Mễ Dịch, xin chào."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: