Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 Cô bé lọ lem (3)

879 0 4 0

 

“Khi nào chúng tôi mới có thể vào?” Haku hỏi nhân viên.

 

    “Xe tư nhân thuê, chúng ta phải đợi họ chạy xong đã”, nhân viên này cho biết, “Còn khoảng chục vòng nữa”.

 

    Mễ Dịch không muốn vào trường đua vội, nàng thích nhìn Thành Thành như thế này hơn.

 

    Trước đây, Mễ Dịch thường chơi đua xe Kart trong công viên giải trí, nàng lái xe rất chậm, giống như có tăng tốc thì cũng sẽ không quá nhanh, hoàn toàn khác với tốc độ hiện tại ở trường đua.

 

    Haku nói cho bọn họ biết những chiếc xe ở đây đều được lắp ráp để thi đấu,  vận tốc có thể đạt đến khoảng 150km/h: "Xe này là cô ấy dùng khoản tiền đầu tiên mình kiếm được lúc học để mua, một lần tiêu phí hết toàn bộ số tiền còn có mấy tháng tiền sinh hoạt nữa"

 

    “Năm ngoái không phải cậu ấy về Bắc Kinh sao? Xe vẫn còn giữ sao?” Phỉ Phỉ hỏi.

 

    "Dù sao cũng để chỗ này cho người ta chăm, nói muốn bán đi, nhưng chưa kịp bán đi, thì cô ấy lại trở về Thượng Hải rồi"

 

    Đến ba vòng cuối, cả ba chiếc xe trong sân bắt đầu tăng tốc, muốn phân thắng bại. Vì không mang đầy đủ đồ bảo hộ nên Thành Thành không dám chơi lớn ở vòng đua cuối cùng, nên cô đã chủ động giảm tốc độ, sau khi vượt qua vạch đích thì lái xe chệch khỏi đường đua.

 

    Cô cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, khóa mũ cũng ướt đẫm.

 

    Vì để chân trần mang giày nên giày cũng thấm mồ hôi.

 

    Cô đậu xe ở chỗ râm mát dưới gốc cây, nơi này là chỗ đậu xe tư nhân, có lươi thép phòng hộ, khách du lịch không qua được nên chiếc túi thể thao của Thành Thành cứ thế ném ở trên bãi cỏ. Điều đầu tiên cô làm khi bước xuống xe là tìm dép trong túi xách, thay giày thể thao rồi buộc chúng lại bằng một chiếc túi ni lông rồi cho chúng vào túi thể thao.

 

    “Về sao?” Một thanh niên bên cạnh hỏi cô.

 

    "Tối nay mới phải về" Thành Thành chỉ vào các cô gái đang đợi cách đó không xa, "Có người đang tìm tôi."

 

    "Vậy đi đi, tối đến đường Ngô Giang ăn tôm không?"

 

    Thành Thành gật đầu: "Ok, đã gần tám giờ, các cậu muốn thì cứ đi ăn trước đi, không cần chờ"

 

    Sau khi hai người đàn ông đi khỏi, cô tìm thấy khăn giấy ướt ở trong túi quần đùi thể thao, liền lấy ra một cái để lau mặt và tay, nhưng không tìm thấy thùng rác nên cô đành phải nhét khăn giấy lại vào túi quần, đeo ba lô thể thao lên rồi đi bộ về phía cửa ra vào.

 

    Mễ Dịch nhìn cô từ xa, nàng vẫn không ngừng nhìn cô.

 

    Từ lúc Thành Thành nói chuyện với hai người đàn ông, đến lúc cuối vẫy tay chào tạm biệt, đeo túi thể thao về phía nàng, nàng đều nhìn không chớp mắt. Thành Thành đón ánh sáng mặt trời đi qua gần hết đường đua, vòng qua hàng rào bảo vệ, dưới ánh nắng chói chang vẫn luôn không nhìn thấy khuôn mặt.

 

    Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, tóc bên phải được nàng vuốt ra sau tai lộ ra tai phải, từ vành tai đến xương tai đều là vòng đinh tai lấp lánh.

 

    Mễ Dịch trong tiềm thức muốn đếm, lại là bốn? Thật tiếc khi Thành Thành thực sự đến gần hơn, mái tóc dài lại trượt xuống, chặn lại hết.

 

    Hôm nay khách du lịch chỉ có nhóm bọn họ.

 

    Thành Thành để túi thể thao ở mép khán đài, khi nhìn thấy nhóm cô gái xinh đẹp, mới nhớ đến nhìn chân và tay của mình.

 

    "Đệt ..." Một giây trở lại trước giải phóng, bao phủ toàn bộ mùa đông trong màu trắng.

 

    Haku cười: "Đáng đời"

 

   Thành Thành tức giận lườm Haku, nói với mọi người: "Không sợ nắng thì cởi bớt đồ ra đi để ra mồ hôi."

 

    Mọi người nhìn cô chơi cả nửa ngày đã sớm nhịn không được, nhao nhao xuống đường đua tự chọn xe cho mình. Mọi người đều đã từng chơi qua trong khu vui chơi, quen đường quen nẽo, đội mũ bảo hiểm lên, sờ tay lái bắt đầu đạp chân ga.

 

    "Chờ đã, đừng có gấp" Thành Thành cùng hai nhân viên tiến lên trước kiểm tra mũ bảo hiểm của mọi người "An toàn là trên hết."

 

    Cô nhìn Mễ Dịch đang nhìn mình chằm chằm, mỉm cười rồi đi tới, eo mèo chạm vào khóa thắt lưng an toàn của Mễ Dịch, ok, mũ bảo hiểm, cũng ok: "Phanh chân trái, chân phải tăng ga. Chân trái cứ đạp lên đừng để ra, nếu không lúc em căng thẳng sẽ đạp lộn"

 

    “Ừm” Mễ Dịch đồng ý.

 

    Mái tóc dài của Thành Thành trượt xuống, lướt qua cổ tay của Mễ Dịch.

 

    Mễ Dịch nắm chặt vô lăng, siết chặt hơn.

 

    Phía sau, đột nhiên có người đạp ga, đập mạnh vào dây bảo vệ mà không chút hồi hộp.

 

    Thành Thành nhíu mày: "Vừa rồi không nghe thấy tớ nói gì sao?"

 

    Người đạp ga lè lưỡi, nhân viên giúp người đó đưa xe trở lại đường chạy.

 

    ...

 

    Thành Thành một lần nữa cảnh báo mọi người chưa nhất trí bắt đầu, họ không được phép đạp ga mới quay người lại.

 

    Mễ Dịch nhỏ giọng hỏi: “Chị giận sao?"

 

    "Không có" Thành Thành lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chị không tức giận, không hung dữ một chút thì mọi người sẽ không nhớ. Trước đó đã có một vụ tai nạn, có người lái xe trước khi kiểm tra sau đó đụng bị thương. Xe này là cao phối, không giống khu giải trí, nguy hiểm hơn. "

 

    Khó trách đệm đầu gối đồ bảo hộ khuỷu tay và mũ bảo hiểm đều đầy đủ như vậy.

 

    Thành Thành kiểm tra lần cuối mũ bảo hiểm và dây an toàn của Mễ Dịch, liếc nhìn bàn tay đang cầm vô lăng của Mễ Dịch: "Em nắm chặt tay lái như vậy làm gì? Một hồi tay em đều mồ hôi, cẩn thận trượt tay"

 

    Mễ Dịch lại càng lúng túng hơn, phân vân không biết nên giữ chặt hay thả lỏng.

 

    Thành Thành bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọc cười, vỗ vỗ mũ bảo hiểm của Mễ Dịch: "Đừng xuống xe giữa chừng, không sao đâu."

 

    Cô và hai nhân viên cẩn thận nhắc lại lần nữa cho mọi người là dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được xuống xe ngay trên đường đua, sau đó họ vẫy tay với mọi người, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi đường đua.

 

    Cửa soát vé bên cạnh một khán đài tương tự như đài chủ tịch, cũng là nơi râm mát duy nhất trong trường đua. Có một dãy ghế đẩu nhựa và hai cái quạt sàn rất lớn, gió thổi ra như gió ấm, không thổi thì tốt hơn.

 

    Thành Thành ngồi một lúc, lại lấy khăn giấy ướt ra lúc nãy lau mặt mốt lần nữa rồi vo lại ném vào thùng rác. Cô thấy Mễ Dịch là người lái xe thận trọng nhất trong đấu trường, những người phía sau nàng lúc đầu còn đủ kiên nhẫn làm theo hướng dẫn của Thành Thành không được vượt qua nhau, lúc sau thực sự nhịn không được nữa từng người đều vượt qua Mễ Dịch đem nàng bỏ lại phía sau.

 

    Thông thường đua xe giải trí đều là hai vòng một vé, vì người ở đây cùng Thành Thành quen nhau mấy năm rồi, lại không có khách xếp hàng nên ai cũng chạy bốn vòng, đủ ghiền.

 

    Khi mọi người đã về hết, Mễ Dịch mới từ từ lái xe về cuối cùng.

 

    Nàng cởi mũ bảo hiểm ra, tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống. Thành Thành đưa khăn giấy ướt cho nàng, cúi người cởi dây an toàn: "Nếu em lái xe chậm hơn một chút nữa, thì thật sự sẽ bị cảm nắng đó"

 

    Chờ Mễ Dịch quay lại lối vào, Lâm Đình không khỏi giễu cợt Mễ Dịch: "Cậu vừa rồi giống như vịt trong lò vi sóng, quay chậm các hướng và nhiều góc độ, để nướng."

 

    Mễ Dịch chán nản muốn nói mọi người đều chơi dễ dàng, chỉ có mình sợ hãi thành rồi lại chơi, có thể không sợ sao ...

 

    Sau đó còn có mấy hạng mục.

 

    Những người được tiếp xúc với đường đua đã bắt đầu học cách chơi có chọn lọc.

 

    Mạch Tử chịu trách nhiệm thống kê danh sách, lập đội theo thứ tự, muốn đi thì đi cùng bạn bè, còn lại thì tìm địa điểm vui chơi cố định. Thành Thành không thích bắn súng sơn, bắn cung, cưỡi ngựa hay leo núi, nên liền trực tiếp ngồi ở bên hồ hóng gió.

 

    Lúc đầu bắn súng sơn cần nhiều người chơi nên mọi người đều đi.

 

    Bắn xong, Haku đưa Phỉ Phỉ cùng Mễ Dịch về trước, nhìn bốn phía phát hiện thấy cách đó không xa là tiệm nước giải khác: "Ngồi đi, tớ đi mua kem"

 

    “Em cũng đi nữa” Mễ Dịch bỏ lại câu này liền đuổi theo Haku.

 

    "Tớ đoán cô gái nhỏ thấy ngại vì chuyến đi miễn phí này" Phỉ Phỉ ngồi trên mặt đất, "Nên muốn mời cậu ăn đồ vặt."

 

    Thành Thành cũng đoán như vậy.

 

    Quả nhiên, Haku ôm mấy cây kem Cornette quay về, ném chúng cho Thành Thành, cô ấy nói, " Là Mễ Dịch giành tính tiền đó"

 

    “Cậu không biết xấu hổ sao?” Thành Thành xé giấy gói ra, “để sinh viên trả tiền cho.”

 

    "... Có gan thì cậu đừng ăn"

 

    Thành Thành từ từ xé bao bì bên ngoài và cắn một miếng.

 

    “Cậu nói coi, ngày nào cũng không đi làm, làm sao lại có tiền tiêu xài vậy?” Haku gần đây bị công việc hành hạ đến phát điên, vừa làm công chứng mua bán nhà cũ tại pháp luật, vừa chuẩn bị cho kỳ kiểm tra.

 

    Thành Thành vừa ăn kem vừa thản nhiên nói: "Bởi vì tớ đẹp?"

 

    "..." Haku nghẹn lời. 

 

    “Không biết xấu hổ đúng không?” Thành Thành trước tiên cười nói.

 

    “Cậu biết thì tốt” Haku hoàn toàn không có cách nào với cô.

 

    Thành Thành nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Thật không có nói dối cậu, kiếm tiền là phải đẹp. Đương nhiên, cậu nhất định sẽ không hiểu được."

 

    Phỉ Phỉ và Mễ Dịch cười thành tiếng.

 

    "Đồ vô liêm sỉ ..." Haku đá vào người cô, "lại chạm vào nỗi đau của tớ"

 

    Thành Thành cười tránh đi.

 

    Hai người cứ trêu chọc nhau một hồi, Thành Thành nhanh chóng ăn mấy món dễ thương xong.

 

    Mễ Dịch nhận ra cô đang nghịch những tờ giấy gói xinh xắn, nàng bắt đầu thấy hối hận vì đã không có đưa cái trong tay cho cô, đang xoắn xuýt có nên mua nó nữa không, lại sợ mua quá nhiều cho Thành Thành.

 

    Lúc này, vừa lúc phần lớn mọi người đang quay lại hồ, thấy bọn họ đang chia đồ uống lạnh, liền rên rỉ lên án Mễ Dịch bất công.

 

    Trong một mảnh náo nhiệt, Mễ Dịch liên tục xin lỗi, lấy ví ra: "Em sẽ mua nữa, ai cũng có, em hứa".

 

    “Không phải tớ có mang theo nước khoáng sao? Không cần ở chỗ đắt tiền này tiêu tiền” Phỉ Phỉ bất mãn.

 

    “Đổ nhiều mồ hôi như vậy, lúc nào cũng uống nước lọc sẽ dễ mất nước” – Mạch Tử nói - “Tốt hơn là nên uống nước vị hoa quả Maidong để bổ sung năng lượng”.

 

    “Vậy thì nước lọc vị hoa quả Maidong mỗi người một chai, kem Cornette mỗi người một cây” Mễ Dịch chủ động nói.

 

    Buổi sáng Mễ Dịch còn do dự không biết nên mang theo một trăm hay hai trăm, may là nàng đã mang theo nhiều hơn.

 

    Mọi thứ ở đây đều rất đắt.

 

    Mọi người thường ra ngoài chơi đều phải ý thức là chia AA. Ngay cả khi một người chi hết, mọi người sẽ tìm cách cân đối lại trong lần chi tiêu tiếp theo. Hôm nay, Thành Thành đã ra mặt bao hết một ngày ở khu nghỉ mát. Xe thuê là để Mạch Tử và Haku trả tiền, còn Phỉ Phỉ thì mua nước khoáng ... Cho dù những người còn lại không trả lần này, thì lần sau họ cũng sẽ có ý thức bù lại.

 

    Vì vậy, bây giờ Mễ Dịch mua đồ uống lạnh nên được.

 

    Thành Thành tiếp tục nhìn theo và không nói bất cứ điều gì. Nhưng cô hay đến đây, nên biết rằng đồ ăn ở đây đắt, lại còn là kem Cornette và nước Maidong, chắc chắn tốn không ít tiền.

 

    Khi Mễ Dịch mua về, Phỉ Phỉ đã hỏi: "Có phải đắt lắm không?"

 

    “Không sao đâu ạ” Mễ Dịch nói.

 

    Haku vặn nắp chai Maidong ra rót vào miệng: "Còn có thể làm sao nữa? Con bé này tiêu tiền nhiều quen rồi. Chỗ này thật ác, Cornette hơn bốn nhân dân tệ, Maidong thì 6 nhân dân tệ."

 

    "Chúng ta hợp tác mở một tiệm giải khát ở đây đi" ai đó đề nghị, "so với chỗ này rẻ hơn"

 

    "Nghĩ hay lắm" Haku cười nhạo người kia - "Ở chỗ này mở tiệm đều là có quan hệ với nhau, ai sẽ cho ngoại nhân như cậu được lợi"

 

    Mọi người uống nước đầy bụng, rồi ùa đến trường đua ngựa.

 

    Thành Thành một mình  đến nhà hàng gọi món, tiền cơm cũng đã trả từ trước.

 

    Đến chạng vạng tối trở về, Thành Thành đã đặt xe trước, trực tiếp trả lại, cùng mọi người bắt xe buýt nhỏ trở về thành phố. Xe buýt đi về không đưa toàn bộ hành trình, sau khi thảo luận, mọi người cùng nhau chọn xuống ga đường Liên Hoa, sau đó đổi tàu điện ngầm để về nhà.

 

    Đây là lần đầu tiên Phỉ Phỉ đến nam Thượng Hải, nghe Haku nói hạt dẻ rang đường ở đây rất ngon, cô ấy đã đề nghị mua.

 

    Ngoài Haku, thì Thành Thành quen thuộc với đường Liên Hoa nhất. Cô yêu cầu mọi người đợi mình ở ga tàu điện ngầm để mua hạt dẻ rang đường. Vì lúc còn đi học, cô thường lang thang ở chỗ này nên đã thông thuộc đường đi, nhanh chóng tìm được chỗ bán hạt dẻ rang đường, nhân tiện rút tiền từ máy rút tiền trong trung tâm thương mại rồi đi đến siêu thị để mua hai bộ phong bì màu đỏ.

 

    Cô tìm một chiếc bàn trống bên ngoài siêu thị và nhét từng xấp mười đô la tìm được từ siêu thị vào những phong bao lì xì đỏ từng cái một.

 

    “Đây là đưa phong bao đỏ cho ai, cũng qua năm mới rồi” Nhân viên bảo vệ ở siêu thị bên cạnh tò mò hỏi.

 

    “Đứa nhỏ trong nhà cứ quấn lấy đòi” Thành Thành nói.

 

    Thành Thành cất phong bao trở lại ga tàu điện ngầm, đầu tiên đưa hạt dẻ cho Phỉ Phỉ.

 

    Sau đó, cô lấy ra 13 phong bao đỏ lần lượt đưa cho mọi người: “Năm nay là năm tuổi của tớ, phân tán tiền tài để loại bỏ điều không mau”.

 

    “Ghê nha, chơi một ngày không trả tiền còn có thể nhận được bao lì xì” Mạch Tử thở dài nói cảm ơn.

 

    “Mỗi người 10 tệ, đừng chê ít” Thành Thành nói.

 

    “Bé con tán tài, cậu ngủ một giấc đến mùa hè, rồi nhớ ra năm nay là năm tuổi của mình sao? Đây là quy củ của Bắc Kinh sao?” Haku hỏi cô, “Năm tuổi thì phát phong bì đỏ?”

 

    Thành Thành trả lời: "Quy củ của nhà tớ."

 

    Thành Thành nói chuyện nửa thật nửa giả, Haku đã sớm quen, trực tiếp tiếp nhận lấy.

 

    Mễ Dịch vốn dĩ muốn từ chối, nhưng thấy mọi người đều cầm, đành phải theo mói người nhận lấy.

 

    Mọi người bước vào cửa soát vé, đi lên cầu thang ở hai bên, Thành Thành muốn đi đường Ngô Giang, Mễ Dịch và Lâm Đình thì quay về trường học ở hướng ngược lại. Ngay khi Mễ Dịch nhìn thấy Thành Thành đi mất, nàng đã giục Đình Đình đi nhanh lên, khi nàng chạy thở hổn hển chạy lên cầu thang, tàu điện ngầm hai bên vẫn chưa vào ga.

 

    Trời tối, sân ga ngoài trời được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn.

 

    Có hơn 20 mét đường ray xe lửa giữa sân ga phía đông và phía tây, bên Mễ Dịch quá đông, nhưng phía đối diện lại không có mấy người. Mễ Dịch có thể dễ dàng tìm thấy Thành Thành ở đầu xe, trên vai mang theo một chiếc túi thể thao, trò chuyện với Haku bên cạnh.

 

    Những người còn lại đều ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cà người đều mệt mỏi tê liệt, chỉ có Phỉ Phỉ đang kiên nhẫn bóc hạt dẻ, bóc xong thì gọi Haku, Haku chân chó chạy tới, lấy một nắm thịt hạt dẻ, lại chạy về chỗ Thành Thành hai người chia nhau ăn.

 

    Khi Mễ Dịch nhìn thấy Thành Thành, đúng lúc Thành Thành cũng nhìn thấy nàng.

 

    Mễ Dịch vô thức vẫy tay, Thành Thành liền bật cười. Một giây tiếp theo, tàu điện ngầm lao nhanh vào sân ga, ngăn cách hai người giao lưu.

 

    ...

 

    Lâm Đình lôi kéo Mễ Dịch chen lên xe, tìm một góc đứng vững vàng nói: "Đừng nhìn nữa, tàu đối diện cũng đang tới rồi", thấy Mễ Dịch vẫn cầm một phong bao đỏ, liền nhắc nhở, "Có nhiều người như vậy, cẩn thận bị ăn cắp ”.

 

    Sau khi phát giác ra, Mễ Dịch liền nhét chiếc phong bì nhỏ màu đỏ vào chiếc túi vải đeo một bên vai của mình.

 

    Sau chín giờ, Mễ Dịch trở về ký túc xá, mệt đến mức xương cốt đều mềm.

 

    Nàng dùng nước nóng tắm rửa sạch sẽ, rồi đến ban công lau khô tóc ướt. Do ở ký túc xá tiêu thụ điện cao, máy sấy tóc dễ bị đứt cầu dai nên vào mùa hè, nàng thường ở ngoài ban công phơi cho gió hong khô.

 

    Ánh trăng lọt qua lan can rơi xuống đất, trong ký túc xá mọi người đang nói về Thế vận hội Bắc Kinh năm sau. Khi Mễ Dịch nghe đến Bắc Kinh, nàng lại nghĩ đến Thành Thành, sau đó nhớ tới cái phong bì nhỏ màu đỏ. Nàng quay trở vào phòng lấy nó ra.

 

    Chỗ dán dính rất chặt.

 

    Nàng sợ xé hỏng nó , nên từng chút một mở ra.

 

    Vốn chỉ định giữ riêng mười nhân dân tệ cùng phong bì, nhưng số tiền bên trong lại là hai trăm nhân dân tệ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: