Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tiết Tử

2033 0 12 0

Vào năm tôi gặp em—

Đó là năm nào nhỉ? Thật ra, tôi chưa hề quên, tôi vẫn nhớ

Vào thời kỳ đó, những người đồng tính ở Bắc Kinh và Thượng Hải cũng từ từ xuất hiện. Đôi khi bạn sẽ chẳng ngạc nhiên khi thấy các cô gái xinh đẹp xếp thành một vòng ở một góc của quán bar dành cho người đồng tính, đây chỉ là nơi sinh sống cho các cô gái không có nơi ở tụ tập

Sau này, không biết là ai bắt đầu trước tiên, các cô gái dần trở nên cởi mở hơn—

Vào mỗi tối thứ bảy, sẽ có vài người có tiếng tăm trong giới bỏ tiền ra thuê một số quán bar chui và dựng quán tạm thời, chỉ tiếp đãi các cô gái. Giá vé thường không đắt, có thể dùng vé để mua đồ uống hoặc rượu vang , có sàn nhảy giống như quán bar bình thường

Có cả sinh viên và người đi làm. Giới tính đều giống nhau. Ngoài ra còn có một quy tắc chung: không hỏi tuổi thật và hoàn cảnh thật của người khác. Tên của mỗi người chỉ là một chữ cái, một từ hoặc một biệt hiệu

Vào một ngày thứ bảy, ở một nơi như vậy, tôi đã gặp cô ấy

Đầu hạ

Haku, bạn tốt của Thành Thành, có buổi diễn đêm ở gần công viên Trung Sơn

Tối hôm đó trời mưa to, Haku sợ vé đêm đó không bán được, như vậy thì sẽ không thể thu lại tiền vốn, nên gọi cho Thành Thành đang nằm ở nhà, vừa mềm vừa cứng, nài nỉ cô đến bao một ghế dài và mở một chai rượu, giúp kiếm lại tiền

Cô chỉ có một người bạn này, nên đành phải hy sinh thân mình một lần nữa, đi cứu viện

Vị trí của quán bar ngầm nằm gần nhà cô thuê, khoảng 20 phút đi bộ.

Khi Thành Thành đến vừa lúc mưa cũng tạnh.

Lối vào của quán là một cầu thang đi xuống, do trời vừa mưa nên cầu thang không được sạch sẽ. Sau khi cất ô, đi xuống rẽ trái, tiếng nhạc khiêu vũ đã vang lên. Cửa kính của quán bar được đóng lại, những tấm áp phích của đêm nay được dán qua loa.

Có một cô gái tóc ngắn ngồi xổm ngoài cửa, tôi không nhìn thấy. Ngay khi có người đến cô ấy đứng dậy và cười ngượng ngùng nói: "Vé vào cửa 20, đồ uống miễn phí, muốn gọi rượu thì phải tính tiền”

"Tôi đi với bạn" Thành Thành để ô vào cái xô nhựa màu xanh ngoài cửa, "Tên là Haku"

Đối phương không nói nhiều nữa, đẩy cửa kính, nói với bên trong: "Là bạn của Haku."

Một cô gái cao đưa cô vào ghế.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến quán bar này, tổng cộng có bốn ghế dài, còn lại xếp rải rác không theo thứ tự.

Toàn bộ quán bar ngầm đều hẹp và dài, bốn khe cắm thẻ ở ngoài cùng bên trái. Haku đã thực sự xem cô như một người anh em mà đối đãi, để cho người sắp xếp vị trí ngồi khuất tối nhưng cũng không phải tệ nhất

Ở một góc không thể nhìn thấy sàn nhảy, tối om như ngồi trong hang động trên đỉnh núi.

Thành Thành đang đứng dưới bậc thềm của ghế dài, Haku đang trò chuyện với bạn gái, thấy cô đến, liền nói: "Gọi người mở chai 480. Đừng khách sáo với tớ. Cứ uống thoải mái . Uống xong nhớ trả tiền là được "

Thành Thành lười nói nhảm với cô, ngồi ở trên sô pha: "Lần sau trời mưa thì tạm dừng một tuần đi, tránh cho quán vắng người quá"

"Tớ mà tạm dừng thì người mới sẽ đi chỗ khác mất" Haku cũng chán nản, "Khác với các quán bar thông thường, quán kiểu này cần phải thường xuyên tăng. Người mới đến đây gặp bạn bè thì sẽ trở thành khách hàng quen thôi. Cậu xem buổi biểu diễn vào mỗi tuần thứ sáu trên đường Thái Khang kín chỗ, đều là là khách quen thôi ”.

Bởi vì áy náy nên Haku lảm nhảm cả buổi, còn nói đã giúp Thành Thành cô tìm một đám nhỏ đến ngồi cùng.

Như vậy, Thành Thành chỉ cần trả một nửa số tiền.

Vì sợ Thành Thành sẽ từ chối, Haku cũng giải thích rõ chỉ là một nhóm sinh viên đại học đang ngồi cùng nhau thôi, rất đơn thuần.

“Tớ đã nói chuyện với bọn họ rồi, bọn họ sẽ trả nửa số tiền chia rượu cho cậu” Haku nói thêm.

Dù sao Thành Thành cũng chỉ đến một mình nên đương nhiên là không phản đối.

Không lâu sau, Haku gọi cả đám học sinh đó đến.

Có vẻ bọn họ đều cùng một trường đại học. Ba trong số tám người đó ăn mặc rất nam tính, đeo kính gọng đen và mặc áo sơ mi polo, năm người còn lại ăn mặc như những nữ sinh bình thường. Haku đã từng nói qua, một số khách trong quán là người bình thường, không phải người đồng tính, đơn thuần chỉ là đi theo bạn học xem trò vui.

Dẫn đầu là cô gai tóc ngắn dáng người cao gầy, tỏ ra lão luyện nói mọi người gom tiền, tám người nữa chai rượu 240 tệ, vừa vặn đúng 30 tệ mỗi người. Đợi các nàng gom đủ tiền, Haku liền gọi một người phục vụ, đến mở một chai rượu mới.

Dùng dụng cụ phân phối rượu, chia chai rượu ra hai nữa.

Đưa tám ly rượu cho bọn họ, mỗi người một ly.

Một xô đá để mọi người cùng sử dụng.

Sau khi Haku rời đi, Thành Thành tiếp tục nhìn bọn họ ầm ĩ.

Cô gái dẫn đầu rót nửa chai rượu ngoại vào tám ly rượu, thêm đá viên, mọi người cùng nhau hăng hái uống rượu.

“Tớ không uống, mấy cậu uống phần tớ luôn đi” Cô gái duy nhất mặc quần yếm trong bọn họ chủ động nói.

“Không uống thì cũng cầm đi, giả bộ cũng được” Cô bạn đồng hành dạy cô.

Thành Thành nhìn cô gái đó.

Vì đến đây, nhóm sinh viên này đặc biệt mặc trang phục dễ phân biệt, thiên về nam tính thì tóc ngắn, áo thun polo, giày thể thao, nữ tính thì mặc váy một màu. Riêng cô gái nhỏ này để tóc dài, nhưng cô mặc áo lửng và quần tây.

Cô gái quay lưng về phía cô, khi nói chuyện với bọn họ nàng quay đầu lại.

Từ góc nhìn của Thành Thành có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt của nàng.

Khuôn mặt bình thường, nước da trắng, má hóp, tóc mái cắt ngang trán, mái tóc dài phía sau được buột thành đuôi ngựa.

Cô đoán rằng cô gái này là kiểu người mà Haku đã nói chỉ là cùng bạn học đến đây chơi vui thôi.

Nhóm sinh viên chia đồ uống xong thì bắt đầu chia chỗ ngồi.

Rốt cuộc các nàng chỉ có nửa bên ghế dài dù có chen chút đến mấy cũng chỉ có thể ngồi đủ sáu người. Lúc này, tâm tư của mấy cô gái nhỏ dần hiện ra đều muốn rộng lượng, nhường nhịn, trong một lúc không ai chịu ngồi xuống cả. Cuối cùng, cô nàng dẫn đầu tóc ngắn cười vạch trần: "Đừng khách sáo, dù sao lát nữa cũng lên nhảy, thay phiên nhau ngồi đi"

Một lời đã giải quyết được tình thế khó xử, họ lần lượt cởi bỏ ba lô, túi đeo vai và túi xách nhỏ, rồi cởi bỏ quần áo và mũ, loạn thành một đoàn. Có lẽ đây là lần đầu tiên đến quán bar kiểu này, mọi người đều tuân thủ cái gọi là “quy củ”. Không ai muốn hỏi Thành Thành bọn họ xem có sẵn lòng nhường ghế cho các nàng không.

Khi nhạc lên, mọi người lần lượt rời đi.

Bên trái ghế dài chất đống quần áo, túi xách, để một người trông coi.

Lại là cô gái đó.

Cô gái ngồi trong đống quần áo bên trái ghế dài, nhìn chằm chằm vào sàn nhảy, bởi vì ánh đèn thay đổi liên tục, trong mắt nàng luôn có một tia sáng không ngừng thay đổi.

Nàng ở bên trái còn Thành Thành thì ở bên phải.

Suốt buổi tối, Haku thỉnh thoảng sẽ đưa hai người bạn đến gặp Thành Thành, bạn bè mới gặp thì đương nhiên phải uống một chén. Chưa tới một giờ, nửa chai rượu trên bàn đã cạn.

"Đây là bạn học cũ nhiều năm của tớ, Mạch Tử" Haku mang theo một người chị em tốt khác đến. "Bạn gái cũ của cô ấy luôn muốn quen cậu, nhưng cô ấy còn chưa có đến."

Mạch Tử mà Haku đang ôm, tóc ngắn một tấc, đôi mắt to giống như một con búp bê.

Thành Thành theo phản xạ có điều kiện đi lấy chai rượu. Cái chai trong tay không có trọng lượng, giơ lên nhìn thử thì trong chai đã cạn rượu.

“Quên mở rượu mới, vừa mới uống xong.” Thành Thành xin lỗi nói.

Hai người bạn trước mặt còn chưa kịp đáp lời cô, thì một người bên cạnh đã lên tiếng trước——

"Chị uống rượu của em đi"

Cô gái ngồi trong bóng tối nghiêng người đưa ly rượu cho Thành Thành.

Haku và Mạch Tử rất ngạc nhiên. Thành Thành cũng vậy.

Nàng cho rằng mình đã nói sai, liền giải thích: "Em chưa có uống, một ngụm cũng không có".

Trước khi nàng kịp thu tay lại, Thành Thành đã cầm lấy cái ly.

Đá viên được rượu nâu bao bọc, toàn bộ đều đổ vào ly của cô, sau đó đưa ly rỗng trả lại cho nàng.

“Cảm ơn.” Cô nói.

Nàng vội vàng lắc đầu và mỉm cười.

Mạch tử đột nhiên cười nói: "tớ có thể chia cậu nửa ly rượu mà, đâu cần rót rượu của người ngoài?"

"Đúng vậy, ba chúng ta thật ngốc" haku mỉm cười và ân cần nhìn nàng, "Cảm ơn nha, cô gái nhỏ."

“Không sao, dù sao em cũng không uống.” Nàng càng xấu hổ thêm.

"Bên tớ đã mở vài chai nhưng ít người uống lắm, đợi chút tớ sẽ qua lấy cho cậu" Mạch Tử nói với Thành Thành.

“Không cần đâu” cô nói, chóng mặt lắc đầu, “Tớ đã uống cả đêm rồi, không uống nữa”.

Thành Thành cụng nhẹ vào ly của Mạch Tử, sau đó uống hết một hơi.

Khi bọn họ đi hết, cô ngồi xuống và mỉm cười lịch sự với nàng.

“ Chị có thể giúp em một việc được không?” Nàng đột nhiên hỏi.

“Em nói đi” cô nhìn nàng.

Vừa rồi tôi đã uống rượu của người ta, nên giờ tôi nên giúp đỡ lại.

Nhạc quá to nên nàng phải ngồi gần lại để cô có thể nghe rõ, rồi thì thầm kêu cứu: "Em muốn đi vệ sinh".

Thành Thành nghĩ rằng là do lần đầu tiên nàng đến đây nên không biết đi như thế nào, cô chỉ về phía trước rồi nói, "Đi thẳng về phía trước, rẽ trái ở lối vào của cổng, rồi đi bộ đến cuối cùng."

"... đi một mình có chút sợ"

"Em sợ cái gì?"

Hiện giờ xung quanh rất náo nhiệt, chỗ này là an toàn nhất.

Người bên cạnh không nói lời nào, do dự hồi lâu, cũng không nói ra lý do.

Nhìn vẻ mặt của cô, Thành Thành đã đoán ra được nguyên nhân: một cô gái, đặc biệt là một cô gái khác giới, lần đầu tiên đến “thế giới xa lạ”, xung quanh là bầu không khí xa lạ, hẳn là có chút kích động, tò mò, sợ hãi đi.

Đây là một loại sợ hãi với thế giới mình chưa từng biết tới.

Thành Thành an ủi nàng: "Đừng lo lắng, sẽ không ai hành động vô lễ với em đâu. Mọi người đều thích phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tất cả phụ nữ đều thích họ."

Cô gái ngượng ngùng cười: "... Em xin lỗi, em không có ý như vậy."

“Sao lại xin lỗi?” Thành Thành cười hỏi nàng.

Nàng nhìn cô không thể trả lời được.

Nàng không thể che giấu được sự bối rối và lo lắng trong đôi mắt mình, cũng như sự tự kiểm điểm bản thân, vân vân lẫn lộn.

Thành Thành sợ rằng mình sẽ làm nàng sợ nên không trêu chọc thêm nữa, chống hai tay lên ghế.

Nàng thấy hành động của Thành Thành thì biết cô đã đáp ứng, vội vàng đứng dậy, nhưng khi rời khỏi sô pha, cô nhớ tới nhiệm vụ giữ đồ: "Không được, hiện tại em không đi được ... Em còn phải giữ đồ cho bạn"

Thành Thành kéo một người phục vụ đến: "Giúp tôi nhìn túi xách, tôi đưa cô ấy đi vệ sinh."

Người phục vụ liếc nhìn ghế sô pha một cách lạ lùng, còn tưởng rằng Thành Thành nói đùa: "Quần áo làm bằng vàng? Còn cần người cói giúp.”

“Đây là lần đâu tiên cô ấy tới đây, không yên tâm” Thành Thành nói.

Người phục vụ hiểu ra, liền trêu chọc cô gái nhỏ tội nghiêp: "Trước lạ sau quen thôi, lần sau cứ yên tâm đi. Ở đây khá nhỏ, ai cũng biết mặt nhau, chưa có ai mất gì đâu".

“Ai cần cậu nói nhảm, cứ nhìn xem giùm đi” Thành Thành cười kéo người phục vụ đến sô pha ngồi xuống.

Sau đó mới đưa cô gái đi.

Các phòng vệ sinh của quán đều thấp và chật chội, đầy người say xỉn, bốc mùi hôi, nền nhà đều là nước hoặc những dải giấy cuộn. Cô gái bước vào thấy bẩn quá nên quay lưng lại, bảo Thành Thành đừng vào, cứ đợi ngoài cửa.

Thành Thành không thích nhà vệ sinh của các quán bar khuya, nhưng sợ sẽ có người say cản đường nàng, nên cô đứng ngoài cửa, chán nản nhìn vũ công chính trên sàn nhảy.

Một lúc sau, nàng bước ra, rửa tay rồi lấy trong túi ra một gói khăn giấy.

Lấy ra lau tay, cuối cùng tránh vết nước và rác trên mặt đất, rồi ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác ở góc.

“Em không sao.” Nàng bước ra ngoài.

Thành Thành mỉm cười và nghiêng đầu chỉ vào sân trong, ý bảo nàng nên đi theo cô.

Khi cả hai quay lại, người phục vụ đã không còn ở đó, chỉ có Haku đang chăm chú nhìn quần áo và túi xách.

"Quay lại rồi à" Haku thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thành Thành, "Đi, đổi chỗ thôi, người ta đang đến."

“Ai tới?” Thành Thành hỏi.

"Tớ vừa nói với cậu rồi mà, bạn gái cũ của Mạch Tử, cô ấy vừa ra khỏi taxi sẽ vào ngay."

Thành Thành cầm điện thoại trên ghế sô pha rồi đi theo Haku.

Bốn chiếc ghế dài được nối với nhau, họ đi qua hai chiếc. Vừa rồi họ đến nơi có tầm nhìn tốt nhất, có người đằng sau họ đuổi kịp Thành Thành. Vẫn là cô gái đó.

"Chị ..." Cô gái ngồi xổm xuống, ngượng ngùng đỏ bừng.

Thành Thành nghiêm túc nhìn lại, chờ nàng nói.

“Chị… có điện thoại di động không?” Nàng quá căng thẳng, nên nói không được rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi lấy hết can đảm hỏi: “Ý em là, chị có thể cho em số điện thoại di động được không?

Tất cả những người có mặt ở đây đều quen biết với nhau, nhìn thấy cảnh tượng này đều bật cười.

Mọi người mỉm cười, còn nàng thì hụt hẫng.

"Em gái, em đúng là thẳng tính," Haku cười thay Thành Thành giải thích, "Chỉ là đến đây để tiêu tiền, uống rượu và trò chuyện với chúng tôi, đừng hỏi số điện thoại di động hay gì đó."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: