Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Xin chào (2)

944 0 5 0

 

“Em tên là “Mễ Dịch”?” Mễ Dịch cười hỏi, trông rất hạnh phúc.

    "Nghe có hay không?"

 

    “Nghe hay lắm” Mễ Dịch đáp lại ngay lập tức.

 

    Thành Thành mỉm cười: "Em thích thì cứ gọi như vậy đi"

 

    Cô không phải là một người nhiều lời, cũng không dễ làm quen, Mễ Dịch cũng không giống như trên mạng, nàng không nói nhiều, hoặc là do cô không nghĩ đến mình có thể được nói chuyện với Thành Thành. Nên rất nhanh hai người cũng không biết nói gì.

 

    Vậy nên, khi bạn của Mễ Dịch quay lại, những gì cô ấy thấy là--

 

    Thành Thành đang uống rượu trong khi Mễ Dịch đang nhìn chằm chằm vào đôi giày vải của mình.

 

    "Lần trước chị đã gặp qua cậu ấy rồi" Mễ Dịch muốn thay đổi bầu không khí, "chị nhớ không?"

 

    Thành Thành lắc đầu: "Không có ấn tượng"

 

    Thật vất vả mới gợi lên được chủ đê, thì liền bị một câu của Thành Thành dập tắt ...

 

    Cả ba lại một lần nữa rơi vào im lặng.

 

    May mắn là khách quen của quán đang lần lượt đi vào.

 

    Trong vài tuần qua, các bạn cùng lớp của Mễ Dịch đã làm quen với mọi người, và tận hưởng việc cầm ly rượu đi qua từng chiếc ghế dài và quầy bar trò chuyện về cuộc sống về đêm. Haku thích nhất kiểu con gái này, có thể làm cho nơi này trở nên sôi động và giữ được khách hàng, cô giữa chừng đến ngồi cùng Thành Thành một chúc, thuận miệng hỏi Mễ Dịch người nãy giờ luôn câu nệ: “Sao hai người không nói gì vậy? "

 

    Mễ Dịch chỉ vào sàn nhảy: "Em đang xem bọn họ nhảy."

    Haku luôn có ấn tượng tốt với Mễ Dịch, mỉm cười, sau đó hỏi Thành Thành: "Hôm nay cậu ngủ ở đâu? Nhà của tớ thì sao?"

 

    "có được không?"

 

    "được mà, vợ tớ đi học lại rồi" Haku nói, "Như vậy, cậu chờ tớ xong việc rồi cùng nhau về nhà. Không quan tâm tới cậu nữa, tối nay có nhiều khách mới đến lắm"

 

    Thành Thành gật đầu.

 

    Mễ Dịch bị cuộc trò chuyện của họ khơi lên tính tò mò, sau khi Haku rời đi, nàng khẽ hỏi Thành Thành: "Sao chị không về nhà ngủ?"

 

    "Về nhà ..." Thành Thành dừng lại một lúc, nghĩ xem nên giải thích với nàng như thế nào, "Căn nhà chị thuê bây giờ thực ra là do bạn chị thuê. Cô ấy và bạn trai ở cùng một phòng, phòng còn lại là của một cặp khác. Năm ngoái, chị vội vã đến Thượng Hải nên không kịp thuê nhà, là cô ấy cho chị ở nhờ "

 

    "Chị sống cùng với chị ấy và bạn trai chị ấy sao?"

 

    "Bạn trai của cô ấy làm việc ở ngoại ô nên sống trong ký túc xá của công ty, chỉ có cuối tuần mới về. Vậy nên, chị thường ngủ ở phòng đó, cuối tuần thì nhường phòng lại cho họ. Thực ra chỉ có một đêm nên rất dễ giải quyết "

 

    Mễ Dịch liền hiểu ra: "Đó là lý do tại sao thứ bảy tuần nào chị cũng tới bar đúng không?"

 

    Thành Thành gật đầu: "Ban đầu thì chỉ đi mấy quán bar bình thường, nhưng sau này phát hiện ra chỗ này, thấy chỗ này cũng tốt. Mọi người đều là phụ nữ, và ai cũng tốt. Họ có thể chăm sóc cho nhau. Dù họ có uống nhiều rượu thì cũng không có gì nguy hiểm. "

 

    Đúng là một thiên đường.

 

    “Vậy thì mấy tuần qua chị ngủ ở đâu?” Mễ Dịch lại hỏi.

 

    "Đi lang thang xung quanh. May là cuộc sống về đêm ở Thượng Hải tương đối phát tiển, có thể chỉ cần qua đêm."

 

    Đôi mắt Mễ Dịch tràn đầy dòng chữ "thật thảm hại".

 

    Thành Thành cười chỉ vào bình rượu: "Một ngụm cũng không uống sao?"

 

    "Em từ nhỏ đã không uống được" Mễ Dịch chỉ vào mặt cô "Chưa uống hết một ngụm, mặt đã đỏ bừng, giống như cái mông khỉ."

 

    “Nhưng tôi nghe nói những người đỏ mặt thường uống rượu tốt hơn không phải sao?” Thành Thành trầm tư.

 

    “Thật không? Vậy thật tốt” Mễ Dịch háo hức muốn thử nên muốn rót một ly.

 

    "Đừng, đừng," Thừa Thành nắm lấy cánh tay của nàng “Em đừng nên tin những lời chị nói, lúc say chị không thể kiềm chế được."

 

    Hai người cứ như vậy nên cũng có chủ đề nói chuyện.

 

    Vào lúc Haku hoàn thành xong công việc, Mễ Dịch đã không còn câu nệ, còn hào hứng hỏi nhiều câu hỏi khác nhau về Thành Thành.

 

    Haku mỉm cười khóa cửa quán bar lại, nhìn Mễ Dịch đang đỡ cô bạn cùng lớp đang say, hỏi Mễ Dịch, "Có phải giờ ký túc xá khóa cửa rồi phải không?"

 

    “Ừm” Mễ Dịch cũng lo lắng.

 

    Bọn họ thường đi muộn nhất là mười một giờ, về đến trường là mười hai giờ, về tới về ký túc xá vừa kịp lúc khóa cửa. Nhưng hôm nay nàng có cuộc trò chuyện rất vui, bạn học cũng chơi vui vẻ, nên không để ý giờ về ...

 

    “Hai bạn học này, chắc các bạn không có tiền đi khách sạn mở phòng đi?” Haku buồn cười, “Đi theo chị cùng Thành Thành, về nhà của chị đi”.

 

    “Có được không ạ?” Mễ Dịch không chắc chắn.

 

    Haku bật cười: "Sao vậy. Bình thường đi chơi muộn không phải cũng ở trong nhà một bạn nữ sao?"

 

    Mễ Dịch gật đầu.

 

    Bên ngoài quán bar, Bốn người Haku và mấy người bạn cũ của Thành Thành, đang đợi họ cùng đi ăn.

 

    Đợi họ nói xong thì Mạch Tử đã gọi được một chiếc taxi: "Hôm nay tớ đổi chỗ ăn. Bọn mình lên xe trước, sẽ nhắn tin sau."

 

    “Được” Haku đồng ý.

 

    Bốn người chen nhau lên taxi rời khỏi con đường nhỏ trước.

 

    Thành Thành cũng gọi một chiếc, cùng với Haku đưa người đẹp say xỉn lên xe đi thẳng đến nhà hàng ăn tối.

 

    Bữa tối vào thứ Bảy hàng tuần là một hoạt động cố định, nhưng nó chỉ được tổ chức trong một vòng quan hệ nhỏ của Haku thôi. Họ luôn đến nơi trú bão, cách quán bar 20 phút lái xe, để gọi đồ ăn.

 

    Lần này Mạch Tử cảm thấy ăn ngán rồi nên đã đổi sang một nhà hàng khác rẻ hơn.

 

    Nhà hàng mở cửa đến ba giờ, sảnh chật cứng người đến ăn tối, vì chất lượng tốt và giá cả thấp nên tự nhiên sẽ hết chỗ. Mạch Tử có một người bạn làm bồi bàn ở đây, nên lúc trên xe taxi đã gọi bạn nhờ giữ chỗ giùm: một bàn mười người cạnh cửa sổ.

 

    Lúc Thành Thành đến, mọi người đang dùng trà rửa bát đũa.

 

    Bạn gái cũ của Mạch Tử bật cười ngay khi nhìn thấy Thành Thành, đẩy bộ đồ ăn cho cô: "Tớ xong rồi, dùng của tớ đi."

 

    “Cảm ơn.” Thành Thành ngồi xuống.

 

    Mễ Dịch là một người rất tinh mắt, học theo mọi người rửa bát đũa cho bạn mình mà không phiền đến ai cả. Khi Mễ Dịch đặt đũa lên bát, cô đột nhiên cảm thấy thực chân thật. Mỗi khi Mễ Dịch nhìn thấy bọn họ đều là dưới ánh đèn của quán bar, có nhạc dance và rượu kích thích, hành vi của bọn họ rất tùy tiện, nàng luôn cảm thấy mình đang ở trong một thế giới hư ảo.

 

    Nhưng bây giờ, trong quán ăn khuya bình thường, dưới ánh đèn bình thường.

 

    Mọi người đang xem thực đơn, giống như một buổi tụ tập bạn bè bình thường vậy. Vừa hát KTV đi ra ngoài ăn tối, luôn miệng nói cười.

 

    Thành Thành chưa ăn tối mà đã uống rượu dạ dày liền không thoải mái, nên không muốn nói chuyện.

 

    Haku nhận ra dạ dày cô hình như có vấn đề, bèn hỏi Mạch Tử "Có đem thuốc dạ dày theo không? Tớ nhớ lúc nào cậu cũng đem theo mà"

 

    "Ừ? Ai đau bụng sao?" Mạch Tử lấy thuốc ra ném cho Haku.

 

    Haku đưa cho Thành Thành: "Thành Thành, bệnh cũ thôi"

 

    Thành Thành miễn cưỡng cười một tiếng, lấy ra một viên lớn, cho vào miệng nhai.

 

    "Tớ biết chuyện này là do cô ấy từng hỏi xin tớ thuốc dạ dày", Haku cười và nói chuyện tầm phào với mọi người. "Lúc đó, tớ còn nghĩ cậu ấy đang cố bắt chuyện với tớ... nghĩ gì vậy, không đúng sao? Mặt tôi không phải rất hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên sao"

 

    Mọi người cùng cười.

 

    "Lần đầu tiên tôi nghe mọi người nói về cô ấy, tôi thực sự muốn biết cô ấy", bạn gái cũ của Mạch Tử nhìn Thành Thành "Mạch Tử nói lúc đó mọi người ngồi trên ghế dài chơi Đại mạo hiểm, và người chiến thắng chọn một cô gái mình ưng ý rồi để người thua đi ôm cô ấy. "

 

    “Là chị Thành Thành sao?” Mễ Dịch hỏi.

 

    "Ừ” Mạch Tử mỉm cười, "Bạn của chị lúc đó hơi sợ sệt, cứ kỳ kèo mãi một lúc mới xong"

 

    “Nói tiếp đi, tiếp đi chị” Mễ Dịch thúc giục.

 

    Mạch Tử cố tình không nói gì, bạn gái cũ của Mạch Tử ném cho Mạch Tử một ánh mắt chế giễu: “Chị cứ thích dừng giữa chừng như vậy sao?” Cô ấy tiếp tục cười, Thành Thành rót một ly rượu đưa qua và nói:“ Uống trước đi, xong lại nói tiếp "

 

    “Thực ra lúc đó chị không thể uống hết đồ uống, nên muốn có người giải quyết giùm khỏi phải lãng phí.” Thành Thành thêm chút sức lực.

 

    "Đúng vậy, bạn thân của chị chỉ có thể cắn răng uống rượu thôi"

 

    “Rốt cuộc có thành công không?” Mễ Dịch còn cao hứng hơn cả người liên quan

 

    "Thành công, Thành Thành nói là giữ lời, uống xong thì ôm một cái. Nhỏ bạn thân cao hứng quay về kể cho chị biết, chị mới nhớ tên này, còn nhất định phải để Haku giới thiệu mình với cậu ấy"

 

    Sau đó mọi người trò chuyện một lúc, thì các món ăn được đem lên.

 

    Mễ Dịch lo gắp thức ăn cho bạn học, nhưng cô ấy say quá nên chưa ăn được hai miếng đã ngủ gục trên bàn.

 

    Khi chắc chắn rằng bạn học của mình đã ngủ, cô ấy bắt đầu tự mình ăn.

 

    Thành Thành vừa uống thuốc dạ dày nên không ăn được, cô gói cơm rang và canh bún bò để về nhà Haku ăn tiếp. Cô ngồi cạnh Mễ Dịch mà không thèm động đũa, Mễ Dịch cũng không nỡ ăn nên ăn được hai miếng thì dừng lại.

 

    “Không ăn sao?” Mạch Tử thản nhiên hỏi.

 

    “À, em không đói lắm.” Mễ Dịch ngập ngừng nói.

 

    Haku là một người cẩn thận, nhận thấy Mễ Dịch không ăn nhiều nên đã gọi thêm một phần mì xào mang về nhà.

 

    Nhà của Haku ở gần Từ Gia Hối, là một ngôi nhà mấy năm đầu là được người nhà trả góp cho.

 

    Hai phòng ngủ một phòng cho khách, còn có phòng khách và phòng ăn.

 

    Về đến nhà, bọn họ đưa bạn của Mễ Dịch tới phòng dành cho khách ngủ, xong rồi Thành Thành mới ngồi xuống, mở mấy hộp bao bì ra: "Ngồi xuống ăn chung đi. Xem em vừa rồi cũng không ăn được bao nhiêu"

 

    "Em không đói……"

 

    “Ngại sao?” Haku đè bả vai Mễ Dịch xuống, “Chị gọi thêm một phần là cho em đó. Ở đây không có người ngoài, chỉ có chị và Thành Thành, em không cần ngại đâu, được không?”

 

    Haku tìm hai bộ đồ ngủ mùa hè, ném lên sô pha: "Đồ của vợ tớ hai người mỗi người một bộ, tớ đi tắm, hai người ăn cơm trước."

 

    Sau khi haku vào phòng tắm, Mễ Dịch cuối cùng cũng cầm đũa lên cùng Thành Thành ăn.

 

    “Mọi người đều là người bình thường, qua vài lần tiếp xúc trong những dịp bình thường em sẽ hiểu” Thành Thành nhấp một ngụm canh, “Mạch Tử là nhân viên bán hàng, tóc ngắn bên cạnh là người của công ty bảo hiểm, còn người để tóc dài là sinh viên năm nhất. "

 

    “Bạn gái cũ của chị Mạch Tử thì sao?” Mễ Dịch rất hứng thú với người phụ nữ có mái tóc xoăn và đôi mắt to, bởi vì người phụ nữ đó quá nhiệt tình với Thành Thành.

 

    Thành Thành mỉm cười: "Quản lý của hộp đêm, cô Quản"

 

    Đây là nghề nghiệp duy nhất không phổ biến lắm.

 

    Mễ Dịch rất bất ngờ, nhưng có vẻ vẫn chấp chấp nhận được: "Không ngờ được ... chị ấy nhìn không giống chút nào."

 

    "Haku là một trợ lý nhỏ của luật sư. Cậu ấy mới tốt nghiệp được một năm, còn đang cố gắng hết sức đi thi, có giống không?" Thành Thành cười hỏi cô.

 

    "Hả? Em tưởng chị ấy mở quán bar."

 

    Thành Thành lắc đầu: "Quán bar là cho thuê. Chỉ được sử dụng một đêm vào mỗi thứ bảy, không kiếm tiền. Cô ấy chỉ là quá buồn chán, muốn có một nơi riêng để gặp gỡ bạn bè thôi"

 

    Làm việc chăm chỉ, sống hết mình, nghiêm túc ngụy trang cho bản thân.

 

    Trên thực tế, họ chỉ là một nhóm mấy cô gái bình thường, nhưng họ chỉ có thể ở trên mạng bộc lộ tâm tình của mình, cởi bỏ lớp ngụy trang trong những quán bar cố định dưới lòng đất, và luôn đề phòng để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và công việc của người khác

 

    Đây cũng là điểm mà Thành Thành thích kết thân với họ, họ hoàn toàn chân thành khi đối diện với "người một nhà" của mình. Bởi vì tình bạn không dễ dàng có được, chúng ta sẽ trân trọng nó, bởi vì hiểu được khó khắn của nhau nên sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

 

    “Họ đều rất tốt.” Mễ Dịch nhắc lại quan điểm này một lần nữa.

 

    Thành Thành gật đầu tiếp tục ăn.

 

    "Chị cũng tốt với mọi người."

 

    Rõ ràng, đây là một sự hiểu lầm.

 

    Thành Thành sửa lại cho cô: "Tính tình chị không tốt, tốt tính chỉ là giả vờ thôi. Chính vì biết tính tình của mình xấu, nên chị mới kiềm chế bản thân, luôn cảnh cáo bản thân phải hòa nhã, nhẫn nhịn với người khác."

 

    Thành Thành không thích cơm chiên quá nhiều dầu mỡ, mở tủ lạnh ra, tìm một lọ ớt ngâm, đổ lên trên cơm chiên: "Muốn không?"

 

    “Cảm ơn ạ” Mễ Dịch cầm lọ thủy tinh, thấy ớt ngâm trong chai đã cạn, nàng tự hỏi liệu ăn gia vị của chủ nhà ăn hết hình như không được lịch sự cho lắm, đổ tượng trưng một ít lên mì xào.

 

    Đêm đó, phòng khách được nhường cho Mễ Dịch các nàng, Thành Thành ngủ trên giường trong phòng ngủ chính.

 

    Hai giờ sáng, Haku dựa vào giường ngáp một cái, vừa hút thuốc để nâng cao tinh thần vừa nhìn đề thi. Thành Thành không buồn ngủ, đang tìm game trên máy tính để bàn. Tiếc là, Haku là một người không có hứng thú với cuộc sống ở khía cạnh này. Thành Thành không còn cách nào khác đành phải tạm thời tải về một VOS, đeo tai nghe vào, nhấn bàn phím theo tiết tấu của trò chơi.

 

    Đang vui vẻ thì cửa phòng ngủ chính bị gõ.

 

    Haku ngậm điếu thuốc trong miệng, đi ra mở cửa thì thấy đó là bạn nữ say xỉn. Rõ ràng là cô ấy đã thức dậy, tay cầm một chiếc ly rỗng, bất lực kêu cứu: “Em thấy đèn trong phòng anh sáng, chắc là chị chưa ngủ… Nước ở đâu vậy ạ? Em sắp chết khát rồi.

 

    Haku buồn cười nói: "Chị quên chuẩn bị trước một ly để ở phòng khách cho em. Chờ chị tí"

 

    Người say rượu hay khát nước, cảm giác như tìm nguồn nước trên sa mạc vậy.

 

    Haku lấy một thùng nước khoáng bằng nhựa trên ban công, mở ra trước cửa và rót cho cô: "Vợ chị bị bệnh khiết phích. Cô ấy luôn cảm thấy nước từ máy đun nước không sạch. Nên luôn uống cái này. "

 

    Cô gái ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch, coi như làm dịu cơn khát.

 

    Cô đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Thành Thành, cô nghĩ tới điều gì đó: "Em có thể nói vài lời với chị không? Cái đó ... chị Thành Thành?"

 

    Thành Thành ngồi trên ghế xoay, xoay người lại, đối mặt với cửa: "Em nói đi."

 

    Bên kia lấy hết can đảm, trong một hơi nói ra một tràng: "Bình thường tiền tiêu vặt của cô ấy rất ít, mỗi tháng chỉ có 500, một tuần nay cô ấy đột nhiên lấy ra số tiền tiết kiệm bấy lâu nay, còn nói muốn mời chị uống rượu. Được rồi. Em nói xong rồi, cảm ơn các chị đã dẫn em về nhà, chúc ngủ ngon, mai gặp lại ạ"

 

    Thành Thành phản ứng trong một giây, rằng "cô ấy"  là đang nói về Mễ Dịch.

 

    Cô gái ấp ủ câu nói này trong lòng cả đêm, cuối cùng lúc này cũng nói ra được mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với bọn họ, nhẹ nhàng trở về phòng khách.

 

    Haku đóng cửa phòng ngủ, xách thùng nước khoáng để vào góc tường, liếc nhìn Thành Thành.

 

    Thành Thành đã quay lưng lại và tiếp tục chơi trò chơi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: