Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: cổ xe bí ngô (2)

866 1 3 0

 

"Vậy em viết một bản cho chị xem thử được không?"

 

    "Ừ"

 

    "Tối nay chị có lên QQ không? Hôm nay em sẽ viết bài đầu tiên xong rồi gửi cho chị luôn được không?"

 

    "Được, chị đi ngủ trễ lắm, thức tới 3 giờ"

 

    Thành Thành cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, dù sao Mễ Dịch cũng là người mới, lần đầu tiên nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề, bản thân mình vừa dạy, vừa điều chỉnh, sửa chữa sẽ rất chậm, nên liền thay đổi kế hoạch, gọi điện cho trợ lý của mình.

 

    Người trợ lý lúc trước theo Thành Thành là biên tập viên, rất giỏi về loại bản thảo này. Sắp xếp của Thành Thành là để Mễ Dịch viết bản sơ thảo trước rồi để biên tập viên này chau chuốt sửa chữa, thù lao của 2 người là 4:6, Mễ Dịch 4 còn của trợ lý là 6. Như vậy sẽ không làm người bạn đã giới thiệu công việc này thất vọng, vừa có thể đảm bảo chất lượng bản thảo, vừa giúp Mễ Dịch kiếm thêm được một khoản thu nhập.

 

    Đối với trợ lý đã quen việc, không gặp khó khăn gì, lại có thù lao nên một lát liền đồng ý.

 

    Chỉ cần đợi Mễ Dịch viết xong bản sơ thảo sẽ tiến hành chỉnh sửa.

 

    Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Thành Thành lại rảnh rỗi đến phát hoảng.

 

    Cô xem thời gian, thấy chợ thực phẩm đã bắt đầu buôn bán, liền theo yêu cầu của bạn cùng phòng đi mua nguyên liệu về nấu. Trước đây cô đã đi chợ thực phẩm ở Bắc Kinh hai lần, đều là mua 1 giỏ, hoặc 1 bó, người bán cũng để mặc cho mình tự xử lý. Hôm nay lần đầu tiên đi chợ ở Thượng Hải, cô phát hiện chợ ở Thượng Hải rất nhân văn, cà chua có thể mua một quả? ngay cả rau mùi cũng có thể mua mấy cây? Quan trọng nhất là mua khoai tây, người ta sẽ gọt vỏ giùm cho...

 

    Lúc ăn tối, Thành Thành đã đem chuyện này nói với bạn cùng phòng, liền bị bạn cùng phòng chế nhạo một trận, hỏi cô một người không thể vào bếp như cô sau này làm sao đây? Cả đời đi ăn cơm tiệm sao?

 

    "Thuê người giúp việc, lúc trước bạn cùng phòng ký túc xá, từ nhỏ ba mẹ bọn họ đã không nấu cơm, vẫn luôn là do dì giúp việc nấu, tớ cảm thấy chuyện đó khá tốt" Thành Thành nói.

 

    Đương nhiên, thực ra cô đã ăn cơm do dì giúp việc nấu nhiều rồi, đều như nhau.

 

    Chẳng lẽ sau này nên mời đầu bếp?

 

    “Có phải con gái Tứ Xuyên đều nấu ăn ngon hay không?” Thành Thành hỏi bạn cùng phòng.

 

    "Không biết, tớ là do thích ăn nên mới học với mẹ"

 

    "Gần đây tớ ..." Thành Thành nghĩ đến Mễ Dịch, "Tớ có quen một cô bé Tứ Xuyên, vừa nghe bé đó là người Tứ Xuyên, đột nhiên liền có hảo cảm"

 

    "Trông có đẹp không? Tứ Xuyên có nhiều gái đẹp lắm, bạn học của tớ ai cũng đều rất đẹp"

 

    "... Tạm được" Thành Thành nói một câu thật lòng, "da rất đẹp"

 

    Lúc Thành Thành đang thưởng thức năm món ăn, một món súp và một món lạnh do bạn cùng phòng làm, thì Mễ Dịch ngay cả giờ cơm ở căn tin cũng bỏ lỡ, cứ nằm dài trên bàn viết bản thảo. Mà hôm nay ở kí túc xá không ai đi mua cơm cả, bánh mì với bánh ga tô cũng đủ lấp đầy bụng rồi, không được thì có bếp điện nhỏ nấu lẩu nấu chè trôi nước.

 

    Lúc chiều sau khi nhận nhiệm vụ, nàng liền nhận được tài liệu Thành Thành gửi tới, còn có mấy bài viết xuất sắc để nàng tham khảo. Mễ Dịch đều để tất cả Mi Yi trong ổ USB, để lúc sau đem tới thư viện in ra. Vốn là định đến phòng máy tính dùng máy để viết, nhưng hôm nay là ngày tân sinh viên thi bù môn tin, không có máy trống nên nàng đành phải đem tài liệu về viết tay, nhân tiện cùng bạn trong ký túc hỏi xin mượn máy tính lúc 12 giờ hơn để đem bản thảo chuyển thành bản điện tử.

 

    Viết một mạch liền tới khuya.

 

    Yêu cầu 600 đến 800 rõ ràng chỉ là số lượng của một bài viết thi tuyển sinh đại học, vậy mà nàng viết mấy giờ liền.

 

    Mất 20 phút để nhập vào máy tính và 20 phút để kiểm tra.

 

    12 giờ 45 phút, lên QQ.

 

    Avatar của Thành Thành trước sau như một đều tối đen, Mễ Dịch chưa thêm Thành Thành vào bạn tốt, mỗi lần đều vào trong nhóm QQ tìm cô. Vào lúc này, nàng chợt nghĩ nếu một ngày Thành Thành không còn online QQ, số điện thoại cũng bị xóa, có phải người này sẽ hoàn toàn biến mất không?

 

    Không biết trường học, tên thật còn có địa chỉ nhà riêng, dường như không có cách nào để liên lạc được.

 

    ...

 

    Mễ Dịch mở cửa sổ trò chuyện với Thành Thành, gõ một dòng chữ: Em phát hiện ra mình vẫn chưa thêm chị là bạn tốt...

 

    Chưa gõ xong liền xóa đi, gõ lại một lần nữa: Em viết quá chậm, xin lỗi đã để chị chờ tới giờ.

 

    gửi đi.

 

    Bên kia không trả lời.

 

    Ngủ rồi?

 

    Mễ Dịch do dự, đầu tiên đem tài liệu gửi qua trước.

 

    Ngay sau đó, tài liệu được nhận rồi.

 

    Nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời.

 

    Mễ Dịch: Chị ... giận à?

 

    Thành Thành: Không phải, không phải, chị là bạn cùng phòng của cậu ấy, giúp cậu ấy lấy tài liệu thôi. Cậu ấy đang nghe điện thoại.

 

    Vậy mà lại là bạn cùng phòng??

 

    Mễ Dịch lập tức đỏ mặt, còn may, may là không gửi câu đầu tiên đi.

 

    Nếu không thì quá kỳ rồi.

 

    Mễ Dịch suy nghĩ một lúc hỏi một câu, Thành Thành có trả lời lại không, hay là nhận tài liệu xong thì logout, nhưng mà cảm thấy hỏi ra thì không ổn lắm. Nàng do dự, ngồi vào ghế chờ đợi.

 

    Bạn học trong ký túc xá đều đã ngủ, chỉ có chiếc máy tính này là vẫn bật.

 

    Thường thì mọi người hay dùng máy tính này để xem phim cả đêm, nên những người ở kí túc xá đã quen với nguồn sáng vĩnh cửu này nên cũng không cảm thấy gì. Nhưng Mễ Dịch cứ thế này, không tán gẫu cũng không xem phim, cứ ngồi đờ đẫn nhìn vào máy tính khá là đáng sợ. Một người bạn cùng phòng buổi tối đi vệ sinh không nhịn được liền đi tới, nhìn Mễ Dịch: "làm gì vậy?"

 

    “Tớ đang đợi một người” Mễ Dịch nhẹ giọng nói.

 

    “Làm tớ mất hồn, còn tưởng cậu có chuyện gì đấy” Bạn học thở phào nhẹ nhõm, leo lên giường.

 

    Mễ Dịch tiếp tục chờ đợi.

 

    Khoảng nửa giờ, Thành Thành cuối cùng cũng trả lời.

 

    Thành Thành: Còn thức?

 

    Mễ Dịch: Ừm, đang đợi chị.

 

    Thành Thành: Chị xem qua rồi, em tiếp tục viết đi.

 

    Mễ Dịch: Hả? Không sửa sao? thực sự được sao?

 

    Thành Thành: cần sửa, nhưng em không cần làm đâu.

 

    Mễ Dịch: Chị sửa sao? Hay là nói cho em chỗ nào có vấn đề để em làm cho.

 

    Thành Thành: Không phải chị.

 

    Mễ Dịch ngơ ra, không biết phải trả lời sao.

 

    Thành Thành: Em không có kinh nghiệm, sửa cũng không sửa được, nghe chị cứ viết tiếp đi.

 

    Mễ Dịch: Dạ, được.

 

    Thành Thành không trả lời lại.

 

    Mễ Dịch đoán chắc cô đi làm việc rồi, nhẹ nhàng đóng máy tính lại, cầm tư liệu lên giường,mượn nguồn sáng của điện thoại di động tiếp tục nghiên cứu. Càng xem tài liệu và bản thảo mẫu, càng tiếc bài đầu tiên gửi đi quá nhanh, thực sự viết rất tệ ...

 

    Mễ Dịch lấy tinh thần lúc ôn thi cuối kỳ suốt đêm, nhanh chóng hoàn thành tất cả các bản thảo.

 

    Sau khi Thành Thành nhận được, rất nhanh liền đưa cho nàng toàn bộ bản thảo đã được chỉnh sửa, để nàng có thể so sánh học tập, tìm ra những thiếu sót của bản thân. Nhân tiện còn để lại cho nàng một câu: có nhiều kỹ năng sẽ không lấn át em, đại học năm tư đều có thể viết sơ yếu lý lịch. Chị sẽ nhờ người cho một bản tóm tắt, rồi đưa cho em làm sơ yếu lý lịch

 

    Công việc?

 

    Mễ Dịch chỉ mới học năm hai, hoàn toàn chưa có nhận thức về tìm việc cũng như sơ yếu lý lịch. Nhưng khi nhìn những con số được thêm vào trong thẻ trường, nàng thực sự ngốc trước máy rút tiền luôn rồi. Khoản thù lao này đủ để nàng thanh toán một năm phí ăn ở của năm thứ ba.

 

    Mặc dù là lao động mới có được, nhưng thực sự rất nhiều.

 

    Mễ Dịch đầu óc trống rỗng đứng trước máy rút tiền, không biết phải làm gì.

 

    Sau lưng có hai nam sinh muốn rút tiền, nhìn thấy Mễ Dịch đứng trước máy rút tiền, một hồi thì lấy điện thoại từ cặp sách ra, một hồi nhét vào lại, một hồi lại kiểm tra lại số dư, đều cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng vì là con gái nên cũng không tiện nhắc nhở, ngược lại trong lòng có chút lo lắng, suy đoán có phải cô gái này bị lừa tiền rồi không?

 

    Mễ Dịch đỏ mặt, cuối cùng rút thẻ ngân hàng ra, đi qua hai nam sinh, đi bộ từ trường học xuống ký túc xá dưới lầu như ruồi không đầu dưới cái nắng chói chang, làm mồ hôi nhễ nhại.

 

    Trước cửa ký túc xá, có rất nhiều phụ huynh của học sinh địa phương đến đón người, hôm nay kết thúc, cả lớp chính thức được nghỉ hè.

 

    Mễ Dịch đặt vé tàu về nhà vào thứ Hai tuần sau, là người trong cả khu ký túc xá rời trường trễ nhất.

 

    Nàng đứng ở cửa khu ký túc xá hồi lâu, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Thành Thành.

 

    Mễ Dịch: em nhận được thù lao rồi.

 

    Thành Thành: Ok.

 

    Mễ Dịch: Em thấy lần đây em giúp chị một chút, nhưng mà hình như em mới là người được lời...

 

    Thành Thành: Không có đâu, đừng nghĩ nhiều.

 

    Mễ Dịch: Thứ hai tuần sau em sẽ về nhà. Tối nay chị có tới quán bar không?

 

    Thành Thành: Không đi, sáng sớm ngày mai chị phải lên máy bay rời Thượng Hải

 

    Chị ấy muốn đi? Rời khỏi Thượng Hải?

 

    Mễ Dịch bừng tỉnh từ áy náy, ban nãy nàng vẫn còn nóng nhưng giờ như bị một cơn gió lạnh thổi qua.

 

    Mễ Djch: có ... công việc sao? Đi công tác? Phải đi bao lâu?

 

    Thành Thành: Có lẽ là ba năm.

 

    Mễ Dịch không còn quan tâm đến việc dè dặt, nhanh chóng bấm số điện thoại của Thành Thành, để vào tai.

 

    Động tác của nàng quá nhanh, khuỷu tay đụng vào một bạn học nữa đang mang hành lý đi ra, nàng vô thức nói một tràng xin lỗi, nhưng chưa kịp nói xong thì điện thoại đã kết nối.

 

    “Alo?” Giọng của Thành Thành truyền đến tai.

 

    “Sao đột nhiên chị lại muốn đi vậy?” Mễ Dịch buột miệng thốt ra, giây tiếp theo liền nhận ra thái độ của mình không tốt, vội vàng dùng càng nhiều từ ngữ để che đậy, “Ý em là, mấy người chị Haku biết không? Có phải mọi người từng ở trong nhóm thảo luận rồi không ? hai ngày nay em không có lên QQ, nên không để ý... "

 

    “Chị đã nói cho Haku rồi” Thành Thành đáp lại.

 

    Mấy người bạn trong quán bar, dù chơi thân tới đâu, vẫn có điểm mấu chốt cuối cùng, giống như một kiểu bảo vệ bản thân. Có người mới vào, có người cũ ra đi, đến cuối cùng cũng không để lại tên thật, nên thật ra không có gì đáng để nói.

 

    "Ngày mai chị đi sao?" Mễ Dịch hỏi một câu vô dụng, câu tiếp theo mới là lời trong lòng, "Vậy thì tối nay … tối nay chị vẫn còn ở Thượng Hải đúng không? Chị có thể gặp em không? Em muốn tiễn chị"

 

    Người ở đầu dây bên kia im lặng.

 

    Giờ nghĩ lại, Mễ Dịch không hiểu rõ tính tình của Thành Thành, nhưng trực giác đoán rằng cô sẽ khéo léo từ chối mình.

 

    "Lần trước ... chị nói chị rất bận nên nhờ em giúp, còn nói sau này sẽ mời em đi ăn cơm" Mễ Dịch nhìn thấy số tiền đó liền biết lời nói lúc đó chẳng qua là Thành Thành khách khí mà thôi, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể lấy lý do này, "Em còn nhớ à ..." 

 

    Thành Thành đang uống nước đáp lại.

 

    Mễ Dịch hoàn toàn không nói nên lời, tay cầm điện thoại mà lòng buồn rầu.

 

    Rất khó chịu, cổ họng đau, tim như nghẹt thở, không thể nói nên lời.

 

    Thành Thành nói: "Em biết Công viên Trung Sơn không?"

 

    "Có" Mễ Dịch nói ngay lập tức, "cách quán bar của chị Haku không xa, em qua đây"

 

    "Ra khỏi tàu điện ngầm, Lối ra số 3," Thành Thành nói, "Chị sẽ ở đó đón em"

 

    Mễ Dịch không nói nhiều nữa liền đáp ứng, quay lại ký túc xá vội vàng cầm túi xách lên, chưa kịp lấy tiền, lại mượn bạn học hai trăm tệ rồi chạy ra khỏi ký túc xá. Sân ga phía trước trường học chật ních học sinh, Mễ Dịch đoán đợi tàu sẽ rất khó khăn, trực tiếp chạy nhanh qua trạm xe lửa, tới chỗ tàu điện ngầm, việc đầu tiên là để thông báo với Thành Thành mình đang ở trên tàu điện ngầm.

 

    Mễ Dịch đã quen thuộc với con đường từ trường đến công viên Trung Sơn, nhưng nàng không ngờ là Thành Thành cũng sống ở đó. Nàng tưởng là Thành Thành với Haku, sống ở một khu vực khác của thành phố, chỉ là đến quán bar vào thứ bảy hàng tuần thôi.

 

    Sau khoảng một tiếng rưỡi, Mễ Dịch xuống ga tàu điện ngầm.

 

    Thành Thành cũng nói với Mễ Dịch rằng cô đang ở cổng thứ ba.

 

    Vì quá gấp gáp nên Mễ Dịch mơ hồ tìm nhầm lối ra, quay lại lần nữa, từ lối đi ngầm đến Lối ra số 3. Chiều thứ bảy, ga tàu điện ngầm Công viên Trung Sơn chật kín người, thang máy ra khỏi tàu điện ngầm chen đầy người, Mễ Dịch chờ đi thang máy không nổi nên chạy lên từng bậc thang.

 

    Nhìn xung quanh, tất cả đều là người, đàn ông, phụ nữ, già, trẻ, váy dài, váy ngắn ...

 

    Chị ấy ở đâu?

 

    không phải là chờ không được nên đi rồi chứ?

 

    Mễ Dịch bị đám đông chen lấn vào góc lối vào tàu điện ngầm, cuối cùng nhìn thấy ở chỗ bóng râm bên trái Thành Thành đang đi tới.

 

    Giống như cách ăn mặc ở trường đua, quần đùi đen, áo phông đen, nhưng đôi giày thể thao được đổi thành màu đỏ sẫm. Bên tay trái cô cầm một chai hồng trà lạnh còn đang tích nước,ví và điện thoại di động ở tay phải giơ lên ​​để che nắng chiếu thẳng xuống.

 

    Cô đi vài bước tới đã tới trước mặt Mễ Dịch, đưa chai hồng trà lạnh cho nàng

 

    Lòng bàn tay lạnh lẽo làm dịu đi sự lo lắng của Mẽ Dịch, tim cũng trở lại vị trí ban đầu.

 

    Vừa rồi nàng quá nôn nóng, gấp gáp muốn nhìn thấy Thành Thành, quên mất không nghĩ đến ngày mai là ngày chia tay ... Nhưng giờ nhìn Thành Thành, ánh mắt nàng chua xót, cô gượng ép tâm trạng, nói nhỏ: " Em tưởng chị sợ bị phơi nắng nên về rồi chứ "

 

    Mễ Dịch nhớ Haku đã từng phàn nàn ở trường đua, Thành Thành là động vật sống về đêm, khó có được một lần phơi mình dưới ánh nắng gắt gỏng lâu như vậy. Bởi vì hiểu biết đối với Thành Thành quá ít, hiếm khi biết chuyện như vậy đều sẽ bị phóng đại lên vô hạn, tới mức nghĩ rằng Thành Thành sẽ vì vậy mà cho mình leo cây.

 

    "Ngày hôm đó chị điên cuồng làm đêm quá lâu, nên mới ghét phơi nắng" Thành Thành chỉ vào ly trà đen đá, ra hiệu cho nàng uống nó, "nhưng chị sẽ không vì chuyện đó mà quay về, vậy thì ra cái gì chứ ? "

 

    Vội vàng, không thể chờ đợi được, đến gặp mà không chút đắn đo...

 

    Nhưng bây giờ, một mình đối mặt với nhau, ngay cả một câu cũng không biết noí gì.

 

    Do dự hồi lâu, nói ra những lời vô nghĩa nhất.

 

    "Chị... có vẻ không thích mặc đồ trắng cho lắm, vậy mà chị Haku nói chị thích"

 

    "Cô ấy nói bậy đấy. Chị rất hiếm khi mặc đồ trắng trừ khi đến quán bar", Thành Thành hỏi ngược lại. "Trước đây em thực sự chưa bao giờ đến nơi nào như quán bar sao?"

 

    "Vâng"

 

    "Đèn ở nơi đó là đèn huỳnh quang, mặc đồ trắng là đẹp nhất. Sau này em có thể thử xem"

 

    sau này? Mễ Dịch không nói.

 

    Lần đầu tiên đến đó là do Lâm Đình dụ dỗ. Lúc Haku nói giá thuê ghế dài, Mễ Dịch liền bắt đầu hối hận,  thề rằng sẽ không bao giờ có lần nữa. Sau này quen biết Thành Thành, nàng hoàn toàn quên hết mấy lời phàn nàn của mình, bắt đầu ăn mặc tiết kiệm, mỗi tuần đều chạy đến quán bar, cứ như vậy mà có lần thứ hai, thứ ba ...

 

    “Thực ra chị vẫn chưa thu dọn hành lý.” Thành Thành thấy nàng im lặng, nhìn xung quanh “Nên không thể ở bên ngoài quá lâu,. ăn tối xong phải về. Muốn ăn gì? Đồ cay Tứ Xuyên? "

 

    “Em không phải muốn để chị mời cơm đâu” Mễ Dịch cho rằng Thành Thành hiểu lầm cô thật sự đến để tống tiền mình, vội vàng giải thích, “Vừa rồi em nói như vậy, vì sợ chị không cho em tới, ăn cơm chỉ là cái cớ ... "

 

    Thành Thành quay lại nhìn Mễ Dịch.

 

    Bỗng nhiên đối mắt, Mễ Dịch đột nhiên mất tự tin để nói.

 

    “Chị biết” Thành Thành không ngạc nhiên chút nào.

 

    Sau vài giây, cô liền cười: "Chị còn chưa ăn, nếu em không đói thì có thể ăn cùng chị."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: