Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Cô bé lọ lem (1)

1040 0 4 0

 

Ngày hôm sau, Thành Thành dậy tương đối muộn.

 

    Khi cô còn đang mơ màng ôm chăn, Haku thì nằm ở một bên lẩm bẩm. Hai cô gái nhỏ đã dậy lúc 6:30 sáng, gấp chăn bông và dọn giường gọn gàng. Bọn họ còn đặc biệt ra ngoài mua đồ ăn sáng để cảm ơn. Kết quả là, Haku thì ngủ đến mười một giờ, còn Thành Thành thì tới một giờ chiều ...

 

    Khi bọn họ vội vã quay lại trường, có để lại một tờ giấy nhắn (mọi người muốn vội vã trở lại trường học, họ có thể để lại lời nhắn hầu hết.)

 

    “Tại sao cô ấy không nhắn tin cho cậu?” Haku khó hiểu, “Chưa có số điện thoại di động sao?”

 

    Tối hôm đó, Thành Thành đưa số điện thoại trước mặt mọi người. Ngoại trừ bản thân Thành Thành và Mễ Dịch ra, không ai biết đó là số giả cả. Thành Thành nhìn tờ giấy rồi thản nhiên nói: "Chắc bọn họ nghĩ viết giấy sẽ chân thành hơn"

 

    Haku không nghi ngờ gì, cứ như vậy mà cho qua.

 

    Có một cửa hàng tôm càng nổi tiếng ở tầng dưới nhà Haku, Thành Thành vừa có chút tiền dư nên rủ cô ấy ăn vài con tôm càng ở tiệm đó.

 

    Khi Thành Thành trở về nhà, bạn cùng phòng vừa tiễn bạn trai cô ấy về nhà, dọn dẹp đủ thứ đồ lặt vặt trên tủ đầu giường. Trên sàn nhà có đủ loại nước hoa, mỹ phẩm chưa mở và những thứ khác chất đống lộn xộn.

 

    "Cậu mang nhiều đồ như vậy không dùng thì sẽ hết hạn đấy" Bạn cùng phòng nhắc nhở.

 

    " Lúc tớ nghĩ rời khỏi nhà mấy đồ chưa dùng tớ đều đem theo, nhưng thực ra cũng không muốn sử dụng chúng. Nếu cậu thích thì cứ lấy dùng đi, để khỏi lãng phí", Thành Thành nói , "Hai năm nay mũi tớ bị dị ứng nên không thể dùng nước hoa được"

 

    "Sao đột nhiên mũi lại bị dị ứng?"

 

    "Không biết nữa, sau khi tốt nghiệp đại học trở về Bắc Kinh thì tớ đã bị dị ứng rồi"

 

    "Không phải chứ? Về nhà không quen khí hậu sao?"

 

    "Ừm"

 

    Thành Thành bật máy tính để bàn, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng để tra ghi chép chuyển khoản.

 

    Không có gì bất ngờ, tiền bản dịch đã được thanh toán đầy đủ, tổng cộng là 23 nghìn.

 

    Thực sự rất nhiều.

 

    Bạn cùng phòng nhìn thấy con số này, kinh ngạc liếc mắt nhìn hai lần: "Đừng nói với tớ, đây là tiền cậu dịch bài được đấy?"

 

    "Nó đó” Thành Thành mở trang chuyển khoản ra, "đưa số tài khoản của cậu đây, tớ chuyển tiền qua cho cậu luôn"

 

    Hai ngày trước, cô đã dịch hết tài liệu, để tránh sai sót, cô đã nhờ bạn cùng phòng giỏi tiếng Anh hơn mình kiểm tra lại. Hôm nay được trả tiền đương nhiên phải chia một khoản cho cô ấy.

 

    Thành Thành về tiền bạc có một nguyên tắc, càng có quan hệ tốt thì càng phải tính toán rõ ràng, không thể thiếu người khác một xu, hơn nữa có thể đưa nhiều hơn thì đưa. Làm vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn.

 

    Cô chia nửa số tiền ra, lại đưa thêm một chút cho bạn cùng phòng, chuyển cho cô ấy 12 nghìn, còn lại 11 nghìn cho bản thân.

 

    Khoản nợ nước ngoài 5000 cũng đã được trả xong.

 

    Một đến hai, tổng tài sản chỉ còn lại sáu ngàn. 

 

    Chờ cô làm xong hết mọi chuyện, cô bạn cùng phòng vẫn còn đang ngạc nhiên trước mức giá quá cao của bản dịch: "Sao cậu dịch bài mà kiếm được nhiều tiền quá vậy? Tớ dịch cho công ty không phải với mức giá này. Cậu giới thiệu khách hàng cho tớ đi thì quên nó đi, sau này sẽ không đi làm nữa, chỉ dichj bài mà thôi... "

 

    Bạn cùng phòng là nhân viên hành chính, bởi vì công ty nhỏ, đồng thời cũng giám sát tài chính, cho nên biết rất rõ giá cả thị trường phiên dịch. Tài liệu do Thành Thành dịch lần này rất đơn giản, không yêu cầu chuyên môn, tài liệu có hình ảnh và văn bản không quá nhiều. Thành Thành không phải là người phiên dịch có nhiều kinh nghiệm, hoàn toàn là nghiệp dư...nên dù có thế nào cũng không thể có được giá này. 

 

    Thành Thành giải thích: “ Cậu làm cho công ty là phiên dịch bình thường, còn đây là giá hữu nghị” 

 

    "Vậy thì mới có lý", người bạn cùng phòng thở phào. "Cạu gần như lật đổ cái nhìn của tớ về công việc. Phải là bạn bè thân thiết đến mức nào mới tìm cho cậu được một công việc tốt như vậy? Nếu là tớ, tớ sẽ tự mình dịch"

 

    Thành Thành cười: "Tớ đã mở đường sống cho người này đó, lúc trước từng cùng làm một công ty, khi đó cô ấy vừa tốt nghiệp đã đặt một đợt quà cho bộ phận. Làm sai, muốn làm lại phải chi ra hơn 80.000 tệ. Số tiền này là tớ tìm cho cô ấy. "

 

    Bạn cùng phòng muốn hỏi, cô ấy cùng cậu cũng không thân thiết, sao phải giúp cô ấy?

 

    Sau đó suy nghĩ một chút cũng không hỏi.

 

    Quen biết Thừa Thành quá lâu, nên tự nhiên có thể đoán được câu trả lời của cô: Thật đáng thương, vừa mới tốt nghiệp.

 

    “Cậu đã chuyển tiền đi đâu vậy?” Người bạn cùng phòng bỏ qua “tại sao” và chuyển qua một vấn đề thực tế hơn, “Kể từ khi học đại học, tài khoản ngân hàng của cậu đã thâm hụt năm này qua năm khác, chưa bao giờ vượt mức 10.000”.

 

    Phong cách nhất quán của Thành Thành là tiêu và kiếm, tiêu nhiều hơn kiếm... những người quen biết cô đều rõ.

 

    Vì vậy lúc đầu, Thành Thành gọi cho người bạn cùng phòng này, nói rằng cô sẽ tạm thời đến Thượng Hải trong nửa năm, người bạn cùng phòng đã mua xong vé cho cô, người chuẩn bị đến Thượng Hải nhưng không có tiền. Vào thời điểm đó, Thành Thành có thể mang theo ba nghìn, là một kỷ lục chưa từng có.

 

    "Nói ra có chút phức tạp ... Có một vài nhà cung cấp có quan hệ tốt với tớ. Tớ đã nói chuyện riêng với họ, để bán một cái nhân tình, thu về một khoản tiền cho tớ. Tớ sẽ giới thiệu một ít bạn bè với họ và giới thiệu thêm một vài cơ sở kinh doanh trong quá khứ. Tổng thanh tra của công ty tài vụ với tớ có quan hệ tốt, liền giấu ông chủ xóa bỏ khoản nợ đó cho cô ấy”

 

    "Trước sau đều là người nhận ân tình của cậu. Tình cờ gặp được một người như cậu đúng là số tốt"

 

    "Cô bé này cũng rất tốt," Thành Thành thản nhiên nói, "Cho tới bây giờ cô ấy vẫn nhớ đến ân tình của tớ. Xã hội này có rất nhiều người, cậu đối với bọn họ tốt, nhưng chưa chắc gì họ đã nhớ"

 

    Bạn cùng phòng phản bác lại: "Không giống. Cô ấy đối xử tốt với cậu vì cậu đã giúp cô ấy trước".

 

    Thành Thành cười không nói gì.

 

    "Nếu là đàn ông, cả đời này tớ sẽ theo đuổi cậu"

 

    Thành Thành lại cười.

 

    Cô ngửi thấy mùi của tôm càng còn chưa tán đi liền đi tắm.

 

    Khi trở ra, bạn cùng phòng đã hẹn với các bạn cùng lớp đại học đi ăn tối, nên đi trước. Thành Thành bật máy tính, tìm phim truyền hình Mỹ. Bạn cùng phòng là người yêu thích phim truyền hình Mỹ, quanh năm máy tính có rất nhiều bộ mới. Cô thấy mùa mới của "Grey's Anatomy" đã được cập nhật, đeo tai nghe lên rồi xem nó. Vì không có ai trông coi nên cô xem một lúc đến 8 giờ.

 

    Đôi vợ chồng trẻ bên cạnh lúc chiều nấu canh Quảng Đông, khi thấy Thành Thành ở nhà, liền nhiệt tình đưa một bát đến phòng Thành Thành, đúng lúc giúp cô bớt tiền ăn tối. Thành Thành uống canh thì nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

 

    Lúc này, Mễ Dịch đang ngồi trên ghế diễn thuyết, ôn luyện phần thi hùng biện tiếng Anh. Cô đã vào chung kết, vì hiệu trưởng và các lãnh đạo trường khác sẽ đến xem trận đấu, nên hôm nay hội học sinh đã sắp xếp buổi diễn tập.

 

    Buổi diễn tập hôm nay cũng giống như cuộc thi chính thức, bản thảo diễn thuyết đều phải viết xong, ngay cả ban giám khảo cũng sẽ có mặt.

 

    Khác biệt duy nhất là hôm nay sẽ không tính điểm.

 

    Mễ Dịch cầm bản thảo, trong lòng không khỏi khẩn trương.

 

    Lúc trước, nàng muốn giành được hạng tốt nhất, bây giờ cũng vậy nhưng tâ tình lại khác biệt... Nàng muốn lấy được hạng tốt nhất, để có thể nói với Thành Thành "Em giành được quán quân cuộc thi hùng biện tiếng Anh rồi”

 

    Chỉ cần nghĩ mình có thể nói như vậy, thì sẽ có động lực vô tận.

 

    Có vẻ như Haku cũng nói với Mễ Dịch về tâm tình tương tự, nói rằng sau khi quen Thành Thành, cô ấy đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi. Bởi vì Thành Thành sẽ giới thiệu Haku cho các công ty luật nổi tiếng, chuẩn bị thông tin về các trường nổi tiếng cho Haku, cho cô ấy các lớp dạy kèm miễn phí, v.v., cung cấp cho haku sự giúp đỡ trong khả năng của mình, để haku cảm thấy rằng mình sẽ tốt hơn và năng lực sẽ càng tốt hơn.

 

    Trong một tháng qua, Mễ Dịch nghe mọi người trong quán nói nhiều nhất, là việc Thành Thành giúp ai làm xong việc gì.

 

    Có một việc mà Mễ Dịch ấn tượng nhất là: Một lần, bạn cùng lớp của Haku đến quán bar chơi, trò chuyện với Thành Thành, nói rằng mình làm việc không tốt từ khi ra trường, không thích nghề này muốn chuyển sang làm sản xuất phim, có thể nâng cao kiến ​​thức của mình ở khắp mọi nơi mà không bị trì hoãn việc du lịch. Ngày hôm sau, Thành Thành bảo Haku nói với các bạn cùng lớp rằng cô tình cờ biết một vài nhà sản xuất muốn tìm trợ lý, đã liên hệ giúp bạn cùng lớp Haku thời gian để phỏng vấn.

 

    ...

 

    Những miêu tả của người khác về Thành Thành hoàn toàn khác với ấn tượng mà lần đầu tiên cô lưu lại cho Mễ Dịch.

 

    Mễ Dịch vẫn nhớ ngày đầu tiên nàng gặp Thành Thành, là lần đầu tiên nàng đến quán bar.

 

    Một nhóm sinh viên bọn họ không tìm được chỗ ngồi cạnh nhau trong quán, và vì là lần đầu tiên kéo đến quán nên không dám ngồi riêng, đành phải làm theo lời chủ quán Haku, kiếm tiền bao một cái ghế dài.

 

    Nhưng khi đó đã muộn tất cả chỗ đều đã có người đặt, sau đó ông chủ chỉ vào một bộ bài trong góc và nói với họ: "Chỗ đó chỉ có một vị khách. Chị có thể nói giúp bọn em, cùng gộp lại một bàn. Cô ấy rất dễ nói chuyện, nhưng phải đợi người đến”. Mọi người sẵn sàng đồng ý, chen chúc ở ngã ba quán bar và sàn nhảy, tò mò quan sát mọi người trong quán, chờ vị khách“ nói chuyện ”đến.

 

    Khoảng 8 giờ 30 phút, Mễ Dịch thấy người phục vụ cao nhất ở cửa dẫn một người băng qua chỗ ngồi.

 

    Mễ Dịch có linh cảm rằng đó chính là khách hàng đã đặt ghế dài đó.

 

    Lúc đó, ánh sáng trong quán không rõ ràng, không nhìn rõ được nét mặt của cô.

 

    Nhưng Mễ Dịch sâu sắc nhớ rõ cô đi giày thể thao màu trắng, quần soóc đen, nửa ống tay áo rộng màu trắng tinh, và bên tay phải là một chiếc áo khoác denim màu trắng. Vài chuỗi Phật quấn quanh cánh tay trái theo thứ tự là màu hổ phách, màu đen, màu của trầm hương và gỗ, mỗi chuỗi được quấn quanh cánh tay vài vòng rồi xếp chồng lên nhau. Đây xem như là đồ trang sức nhiều màu sắc phức tạp nhất trên cơ thể. Tay phải chỉ đeo một chiếc đồng hồ bằng sứ trắng.

 

    Tóc dài xõa ra những lọn tóc không giống như được uốn, mà như sau khi tắm xong dùng dây buộc ra những lọn quăn mềm mại.

 

    Tóc màu đen, nhưng cũng có vẻ là nâu.

 

    Mễ Dịch tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi cô bước đến chỗ ghế dài chào người chủ quán bar đã chờ đợi từ lâu, cuối cùng mới xác định chính là vị khách đó. Tối hôm đó, Mễ Dịch vẫn không tự chủ được mà cẩn thạn quan sát cô từng chi tiết, đôi khi nhìn cô, Mễ Dịch sẽ cảm thấy lòng bàn tay tê dại và hồi hộp không thể giải thích được.

 

    Khi cả hai cách nhau gần hơn, Mễ Dịch mới thấy trên tay trái cô có bốn chiếc nhẫn, một ngón út và hai ngón áp út chồng lên nhau, cả hai đều là vàng hồng. Ngón trỏ tay phải đeo một cái màu bạc.

 

    Có bốn chuỗi Phật và bốn chiếc nhẫn. Chắc hẳn cô rất thích số bốn.

 

    Không cần trang điểm, cả bàn tay đều được cắt tỉa gọn gàng, không sơn móng tay.

 

    ...

 

    Trong micrô, người dẫn chương trình đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Dịch bằng câu "Alo, Alo" hai lần.

 

    Cô nhìn bài diễn văn được trải phẳng phiu trước mặt, buộc mình phải quên Thành Thành một lúc, đọc thầm bản nháp.

 

    Buổi tổng duyệt kết thúc thì đã gần mười giờ.

 

    Mễ Dịch thu dọn cặp sách rồi trở về ký túc xá.

 

    Ký túc xá của cô là một căn phòng kiểu cũ, một phòng cho tám người, có giường tầng. Trong ký túc xá chỉ có một máy tính để bàn do ba người mua, thường thì ba người này thay phiên nhau sử dụng. Một người thích xem phim truyền hình Hàn Quốc, một người thích game online, người kia thích xem phim hoạt hình. Maáy tính gần như hoạt động 24h một ngày; cũng có một máy tính xách tay của một người có gia cảnh tốt nhất đám mua. Nếu bốn người còn lại muốn dùng máy tính, phải đến phòng máy tính của trường, bao gồm cả Mễ Dịch.

 

    Trước khi quen Thành Thành, Mễ Dịch về cơ bản không đụng đến máy tính ngoại trừ các khóa học tự chọn và khóa học máy tính.

 

    Sau khi quen Thành Thành, nàng đã trở thành một con sâu mạng tiêu chuẩn.

 

    Sau khi Mễ Dịch tắm rửa sạch sẽ, mọi người đang trò chuyện trước khi đi ngủ về tuyến đường sắt Thanh Hải-Tây Tạng vừa mới được khai thông.

 

    "Mấy cậu nói xem ngồi xe lửa đi cao nguyên có phải sẽ hiệu quả hơn một chút không? Vì nó sẽ lên từ từ"

 

    "Vớ vẩn, mấy người nói vậy đều là vì không mua được vé máy bay."

 

    "Mấy cậu thực sự muốn đến Tây Tạng sao? Không muốn sống nữa sao chỗ đó vừa xảy ra tai nạn đấy"

 

    "Đây không phải là chuyến xe lửa, sao có thể bỏ lỡ được? Nhưng vé tàu cũng không hề rẻ ..." 

 

    Mễ Dịch leo lên giường tầng trên hạ rèm xuống, như trở về thế giới nhỏ bé của riêng mình. Nàng nhẩm tính thấy gói SMS của tháng này vẫn chưa dùng hết, nhưng nàng không muốn gửi tin nhắn cho ai, đành phải cầm điện thoại di động lật xem danh bạ.

 

    Lật qua lật lại, liền thấy một cái tên: số giả.

 

    Đây là số điện thoại mà Thành Thành đưa cho nàng ngày hôm đó, mặc dù ngay sau đó đã nói rõ đây là số giả nhưng Mễ Dịch vẫn không muốn xóa nó đi.

 

    Nhìn vào chuỗi số này, Mễ Dịch soạn một tin nhắn ngắn gọn: Thứ bảy này, chị vẫn đi bar chứ?

 

    Nàng do dự để ngón tay ngay nút xác nhận.

 

    Nếu số này là của người khác, thì sẽ quấy rối họ đúng không?

 

    Tuy nhiên nếu là người lạ chắc sẽ xóa nó thôi nhỉ?

 

    Chỉ gửi lần này thôi, nếu sai ...

 

    Cứ như vậy đi, chỉ gửi một lần thôi.

 

    Sau khi nhấn xác nhận gửi xong, Mễ Dịch ngay lập tức để điện thoại dưới gối rồi leo ra khỏi giường để tìm nước. Biết rằng đó là số giả, nhưng vẫn khiến tim nàng đập thình thịch như thể nàng vừa thật sự gửi tin nhắn cho Thành Thành vậy.

 

    Các sinh viên trong ký túc xá đều đã kéo rèm bên cạnh giường xuống và di ngủ.

 

    Trên những tấm rèm có màu sắc khác nhau, bóng người béo và gầy được phản chiếu, có bóng của cô bạn thích xem phim Hàn đang đeo tai nghe ăn khoai tay chiên. Mễ Dịch nhìn cô ấy một lúc rồi leo lên giường, lấy điện thoại ra liếc, thấy có tin nhắn mới.

 

    Thật sự có người dùng số này sao? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

 

    Mễ Dịch nhấn vào xem:

 

    Không biết, không chắc nữa, đừng đợi chị.

 

    ? ? Câu trả lời này ...

 

    Là chị ấy? Có thật là chị ấy không?

 

    Mễ Dịch lập tức trả lời: Là chị Thành Thành sao?

 

    Với âm thanh "ding", 1 tin nhắn mới:

 

    Là chị.

 

    Mễ Dịch nhanh chóng trả lời: Không phải chị nói đây là số giả sao?

 

    Vài phút sau, 1 tin nhắn mới:

 

    Sợ tùy tiện lại bịa ra đúng số của ai đó đang dùng. Đây là số điện thoại di động của chị ở Bắc Kinh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: