Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Cổ xe bí ngô (1)

890 0 3 0

 

Thành Thành đến đường Ngô Giang, dựa theo hình ảnh mà bạn cô đã gửi đến cửa hàng thứ hai ở cuối con phố, nhìn vào bên trong thấy có ba thanh niên và ba cô gái đang đợi mình, liền cười cất điện thoại đi, bước xuống hai bậc thang tiến vào vào cửa hàng.

 

    Giờ là thời điểm lượng khách trong quán đông, bàn của họ ở trong cùng sát góc tường.

 

    "Chỉ đợi cậu thôi, tớ gọi trước 10 cân rồi"

 

    Lúc Thành Thành ngồi xuống bạn của cô liền đưa một đôi bao tay nhựa.

 

    Thành Thành nhận lấy, mở hai lớp giấy nhựa mỏng ra, vừa đeo vào thì Mễ Dịch gửi tin nhắn đến.

 

    Mễ Dịch: Sao chị lại cho đưa tiền cho em?

 

    Thành Thành: Đồ uống hôm nay chị mời.

 

    Mễ Dịch: ... Lần sau gặp lại em sẽ trả chị, em mới là người nên mời khách. Hơn nữa, hôm nay chị đã trả nhiều tiền rồi, sao có thể để chị trả nữa. Lần sau em làm sao dám đi chơi với mấy chị nữa

 

    Lần sau?

 

    Cô gái nhỏ không biết, có lẽ không còn cơ hội cho "lần sau".

 

    “Hôm nay đến để tiễn cậu, nên cậu tập trung chút đi” Bạn của cô ở một bên kháng nghị.

 

    Thành Thành thở dài xin lỗi, tắt tiếng điện thoại trước mặt mọi người, cuối cùng gửi một tin nhắn ngắn cho Mễ Dịch:

 

    Không nói nữa, chị đang ăn tối.

 

    Đêm nay vốn dĩ là bữa tối "tiễn" quy mô nhỏ, nhưng có thêm một vài người bạn ở Thượng Hải đến.

 

    Ngoài hai thanh niên ở khu du lịch vào buổi sáng, còn có một số bạn học cũ trở về Trung Quốc để nghỉ hè. Bạn cũ tụ tập đông đủ, nghe nói Thành Thành sắp rời Thượng Hải, bọn họ đương nhiên không chịu giải tán dễ dàng, ăn uống ở đường Ngô Giang đến 11 giờ, còn đặc biệt đặt khách sạn bên cạnh Tân Thiên Địa để đánh bài suốt đêm.

 

    Mãi đến rạng sáng, mọi người mới thả cho Thành Thành về nhà.

 

    Về đến nhà, Trình Thành mở cửa phòng, bạn cùng phòng đang thay quần áo, kinh ngạc hỏi cô: "Cậu đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe máy?"

 

    "Ở đường Ngô Giang ăn tối, sau đó đánh bài cả đêm."

 

    "À, đúng rồi, cậu có nói là hẹn với đám Trần Minh" bạn cùng phòng nhớ tới, "Là để tiễn cậu sao?"

 

    Thành Thành gật đầu, nhân tiện lấy điện thoại di động trong túi ra, có sáu cuộc gọi nhỡ đến dãy số Thượng Hải, hai cuộc là của bạn cùng phòng. Chỉ có một tin nhắn mới từ Mễ Dịch tới dãy số Bắc Kinh:

 

    Vậy em không làm phiền chị ăn tối nữa. Chị ăn xong rồi thì nhắn em, chưa nói xong em sẽ không ngủ được. Trễ lắm em cũng chờ, nhất định sẽ chờ, chị yên tâm ăn cơm đi. 

 

    Nhìn thời gian, là 9 giờ hơn tối hôm qua.

 

    Thành Thành do dự, trả lời? Hay là cứ bỏ qua?

 

    “Cậu định khi nào đi?” Người bạn cùng phòng hỏi cô.

 

    "tháng sau"

 

    "Không phải cậu vừa mới đưa tớ ba tháng tiền nhà sao? Giờ lại đi rồi?" Bạn cùng phòng ngạc nhiên.

 

    "Ban đầu định là mùa hè, đưa cậu nhiều tiền thuê phòng vậy là để đề phòng, cứ giữ lại đi. Nếu sau này tớ tạm thời đến Thượng Hải, vẫn phải ở nhờ chỗ cậu"

 

    Thành Thành thản nhiên nói, bạn cùng phòng nghe vậy thì buồn thiu, ngay cả tâm trạng đi làm cũng không có, nhưng lại không thể không đi.

 

    “Hay là hôm nay tớ xin nghỉ ở nhà với cậu?” Cô bạn cùng phòng buồn rầu nói.

 

    “Tớ cũng đâu phải ngày mai đi đâu” Thành Thành một trận không hiểu.

 

    Bạn cùng phòng chải đầu: "Vậy buổi chiều nhớ đi chợ mua đồ ăn, buổi tối không gọi đồ ăn ngoài, nấu cơm ăn. Trước khi cậu đi, tớ đều nấu cho cậu ăn"

 

    “Cậu làm như cả đời này tớ không quay lại vậy” Thành Thành bị chọc cười.

 

    "Khó nói lắm. Đại học năm 4 cậu đã nói với mọi người là sẽ ở lại Thượng Hải làm việc, tốt nghiệp rồi thì lo chạy trốn. Sau này cậu đồng ý với nhà cậu sẽ ở Bắc Kinh, không hiểu sao lại quay về Thượng Hải. Cậu là người không đáng tin nhất"

 

    Người bạn cùng phòng phàn nàn về việc Thành Thành "nói không giữ lời" còn có "bạc tình bạc nghĩa". Nói chuyện được mười phút, tới khi phải đi làm, cô ấy mới đỏ mắt, ôm Thành Thành một cái: "Chờ tớ tan làm, về nhà sẽ nấu mười món cho cậu "

 

    Thành Thành dở khóc dở cười: "Chị gái à, nếu chị còn không đi, thì thật sự khỏi cần đi nữa, đã gần trưa rồi."

 

    Nói hết lời thuyết phục bạn cùng phòng đi làm, cuối cùng Thành Thành cũng được yên tĩnh một lúc.

 

    Nhưng không ai nói gì, cô lại bắt đầu ăn không ngồi rồi.

 

    Chợ 3 giờ chiều mới mở, trước đó cô không có nhiệm vụ, không có mục tiêu cũng không có gì muốn chơi.

 

    Chuyện duy nhất có thể làm là xem lại các cuộc gọi nhỡ đêm qua, hỏi những người đó tìm cô làm gì, có việc gì gấp không. Trả lời người cuối cùng xong chỉ còn lại Mễ Dịch.

 

    Trả lời? Hay bỏ qua?

 

    Thành Thành do dự, nhớ lại những gì bạn của Mễ Dịch đã nói hôm qua tại bãi đua xe.

 

    Cô gái nhỏ đối mặt với cô, giống như đang giới thiệu đối tượng hẹn hò đem tình huống của Mễ Dịch nói thẳng ra——

 

    Bố là bộ đội sau khi bị thương đã chuyển công tác, mẹ là công nhân bình thường, trước đây bị bệnh nên phải ở nhà dưỡng bệnh, trong nhà còn có một người anh trai cũng đang ở một thành phố hạng nhất, học trường nghệ thuật học phí đắt đỏ.

 

    Nói nghèo thì cũng không đúng, nhưng học ở một thành phố tiêu dùng cao như Thượng Hải, lại còn nuôi thêm hai đứa con, thực sự kinh tế nhà nàng so với các bạn cùng lớp thì kém hơn.

 

    Thông thường, số tiền trong nhà cấp cho Mễ Dịch, tính tiền cơm nước mỗi tháng thì còn lại không có bao nhiêu. Làm công hay dạy học Mễ Dịch đều đã từng làm, tiền kiếm được đều dùng để đăng ký mấy khóa thi, mua quần áo và giải trí. "Mọi người trong ký túc xá cùng nhau đi chơi, KTV hay gì đó, cô ấy đều rất nhiệt tình, luôn vui vẻ tham gia, vui vẻ chia AA, còn không để cho ai trả tiền thay mình cả. Cô ấy nghèo nhất ký túc xá, nhưng có cái gì cũng đều đem ra cho mọi người ăn, không hề so đo gì cả. Nguyên liệu làm lẩu cô ấy mang từ nhà lên, mời mọi người ăn lẩu, còn tự bỏ tiền đi siêu thị mua đồ, mấy người trong ký túc xá không bỏ ra một đồng nào cũng được ăn, ăn xong còn phàn nàn Mễ Dịch tiếc tiền không mua thịt bò viên, nói cô ấy keo kiệt, thực sự làm em tức chết đi được”.

 

    ...

 

    Âm thanh của máy khoan điện ở tầng dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của Thành Thành.

 

    Cô nhét đống quần áo bẩn chất đống trên ghế sô pha chưa kịp giặt vào túi, chuẩn bị đem xuống lầu giặt, trong đầu nhớ lại mấy công việc nhỏ không đòi hỏi cao cũng tương đối dễ dàng, thích hợp cho cô gái nhỏ kiếm thêm tiền.

 

    Một giờ chiều

 

    Mễ Dịch đang ngâm quần áo trong phòng giặt, ngáp dài, mệt mỏi chà váy jean, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại trên bệ cửa sổ. Đêm qua cô ngủ không yên, cứ luôn chờ tin nhắn của Thành Thành.

 

    Đáng tiếc, Thành Thành đã không trả lời.

 

    Vì mất ngủ nên Mễ Dịch uể oải suốt cả ngày. May là thi cuối kỳ đã xong, tuần này ngoại trừ mấy môn học tự chọn cũng không có tiết dạy chính, dù không có tinh thần, cũng sẽ không làm chậm trễ các buổi học cùng kỳ thi.

 

    Đột nhiên, điện thoại rung lên, 1 tin nhắn mới.

 

    Mễ Dịch lập tức lấy vạt áo lau tay sạch sẽ rồi đi qua xem tin nhắn.

 

    Thành Thành: Xin lỗi tối qua chị không thấy tin nhắn.

 

    Mễ Dịch: Không sao, không sao, em gửi tin nhắn xong liền ngủ mất... Còn sợ chị sẽ tìm em đây.

 

    Thành Thành: Tuần này chị tương đối bận, có công việc không thể làm được, em có thể giúp chị không :)

 

    Mễ Dịch: có thể, đương nhiên là có thể, em thi cuối kỳ xong rồi, tuần này em rất rảnh.

 

    "Bíp, bíp" hai lần, vậy mà lại lần lượt nhận được 2 tin nhắn

 

    Thành Thành: Cho chị địa chỉ ký túc xá của em, chị sẽ gửi cho bạn một phần chuyển phát nhanh về công việc này. Hôm nay sẽ đến, giao bằng xe tư nhân, không phải của công ty chuyển phát nhanh. Nhớ chú ý đến điện thoại di động của mình.

 

    Thành Thành: Khi nhận được đồ rồi thì gọi cho chị.

 

    Mễ Dịch nhanh chóng gửi địa chỉ trường học cùng ký túc xá qua.

 

    Thành Thành: Đã nhận.

 

    Mễ Dịch cầm điện thoại ngẩn người.

 

    Theo lời Haku nói, Thành Thành ngay cả một ly rượu cũng không chịu để cho người khác mời, chứ chưa nói đến việc nhờ vả. Cuối cùng là chuyện gì mới khiến chị ấy nhờ mình?

 

    Hoàn toàn không thể đoán được, đoán không ra, không có manh mối.

 

    Mễ Dịch giặt quần áo trong chậu qua loa rồi phơi trên ban công ký túc xá. Vì sợ tín hiệu điện thoại di động không tốt, nên vẫn chưa qua vào phòng, cầm điện thoại ở ban công chờ điện thoại. Đợi tới 1 tiếng, đến cả bạn học trong ký túc xá cũng thắc mắc không biết nàng bị làm sao. Trời nắng vầy đứng trên ban công gió thổi không nóng sao? Mễ Dịch mơ hồ nói nàng đang đợi một món đồ chuyển phát nhanh quan trọng, sợ điện thoại không có tín hiệu, bạn học cùng ký túc xá liền cười kéo nàng đến bên cạnh cửa, đưa cho nàng một cái ghế dựa để nàng ở bên trong cánh cửa ban công chờ, nhân tiện còn có thể xem Phim truyền hình Hàn Quốc.

 

    Thi cuối kỳ xong, mọi người trong ký túc xá đều đang vui chơi, ngày đêm cày phim truyền hình.

 

    Mọi người ngồi xung quanh xem, Mễ Dịch cũng cùng xem nhưng không tập trung, cuối cùng từ lúc mặt trời chiếu chói chang đến khi lặn, rốt cục điện thoại giao đồ cũng tới.

 

    Nàng nóng lòng chạy ra ngoài tòa nhà ký túc xá, nhìn thấy tám thùng giấy lớn được xếp ngay ngắn với nhau, trông đặc biệt bắt mắt. Bên cạnh chúng, là một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ lao động.

 

    Đối phương nhìn thấy Mễ Dịch hốt hoảng đi về phía mình, anh liền đoán ra cô là ai: "Em đến đây lấy hàng à?"

 

    "À, vâng," Mễ Dịch nhìn mấy cái hộp, "Em là Mễ Dịch"

 

    "Đây là do bộ phận tuyên truyền của chúng tôi bảo đưa tối. Em ký tên trên hóa đơn này là được", người đàn ông đưa cho nàng vận đơn của cửa hàng - "Trong thùng có đá khô dùng để làm mát"

 

    Mễ Dịch lưỡng lự không biết nên ký tên gì, nhìn thấy trên hóa đơn nhận hàng viết "Thành Thành", liền ký tên giống như vậy luôn.

 

    Chờ xe giao hàng rời đi, Mễ Dịch liền làm theo lời của Thành Thành, gọi điện cho cô.

 

    Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Mễ Dịch vô thức nín thở.

 

    “Alo?” Đó là giọng của Thành Thành.

 

    Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại, giọng của cô qua điện thoại có chút khác lạ, rất nhẹ nhàng.

 

    "Em nhận được chuyển phát nhanh rồi, tổng cộng có tám hộp," Mễ Dịch không khỏi thấp giọng, "Sau đó thì sao nữa ạ?"

 

    Thành Thành dường như cũng có vẻ ngạc nhiên: "Cho tận tám hộp à? Vậy là đủ cho ký túc xá của em ăn trong một tuần."

 

    Lần này đến lượt Mễ Dịch bất ngờ: "Để ăn sao?"

 

    "Ừm" Thành Thành nói, "bánh gato và bánh mì mới ra lò hôm nay, bánh trôi với sủi cảo nhanh đông cứng. Em trước tiên chuyển đồ về ký túc xá xem tổng cộng có bao nhiêu loại đồ ăn, mỗi loại để cho mình một phần, còn lại thì chia cho bạn cùng phòng "cô dừng lại một chút rồi nói tiếp," Cứ chia cho bạn học bớt đi nếu muốn nữa thì nói chị, đưa đồ nhanh đông cho học sinh bản địa với dì quản lý đi, bọn họ có thể đem về để tủ lạnh" 

 

    “À, vâng” Mễ Dịch đồng ý.

 

    "Đi mang đồ vào trước đi. Nếu có ai hỏi, chỉ cần nói là người thân của em ở Thượng Hải đưa"

 

    "Được"

 

    Đây là cuộc trò chuyện lâu nhất trong lịch sử của Thành Thành với Mễ Dịch.

 

    Sắp xếp từng bước giống như đã lên kế hoạch từ trước, Mễ Dịch chỉ cần làm theo.

 

    Nàng không có thời gian để suy nghĩ, quay lại gọi người trong ký túc xá ra đem thùng vào, về đến ký túc xá mọi người lần lượt mở từng thùng ra đều vui mừng la lên. Đối với sinh viên, không có gì vui hơn những món ngon từ trên trời rơi xuống. Theo lời dặn của Thành Thành, mỗi loại thức ăn Mễ Dịch đều để lại một phần, phần còn lại phân phát cho bạn cùng lớp và dì quản lý.

 

    Sau khi xong việc, Mễ Dịch không thể chờ đợi được lần thứ hai gọi điện cho Thành Thành.

 

    "Em làm xong rồi", Mễ Dịch trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhịn không được hỏi ra hết tất cả: "Không phải chị muốn nhờ em giúp sao? Sao lại gửi một đống đồ ăn này vậy? Mấy món này có đắt không? Là chị trả tiền sao? "

 

    "Chị muốn nhờ em viết giùm bản thảo, sáu trăm đến tám trăm chữ, tổng cộng có 10 trang"

 

    "Bản thảo gì ạ?"

 

    "Bản thảo quan hệ công chúng"

 

    “Bản thảo quan hệ công chúng?” Mễ Dịch dễ dàng hiểu nghĩa của từ này “Chuyện đó thì liên quan gì đến mấy món đồ ăn này?

 

    "Lát nữa chị sẽ gửi mail cho em một bản thông tin, viết về sản phẩm từ mọi góc độ như hương vị, lựa chọn nguyên liệu, kỹ thuật thủ công và chất lượng. Bởi vì là thực phẩm, nên cần phải ăn thử"

 

    Mễ Dịch hơi hoang mang.

 

    “Này có thù lao” Thành Thành còn nói.

 

    "Không phải, em không phải đang suy nghĩ đến vấn đề thù lao," Mễ Dịch nghe Thành Thành nói tới tiền thì gấp đến mức mặt đều đỏ lên "Em chỉ là chưa từng nghe qua nên có chút mơ hồ ..."

 

    “Thù lao không thấp” Thành Thành nghe nàng nghiêm túc như vậy càng cố ý trêu chọc cô.

 

    "Không phải, em thực sự không phải nói về tiền bạc," Mễ Dịch vội tới mức cứ đi tới đi lui. "Em chưa từng viết cái này nên sợ viết không tốt. Chị lại là người làm việc nghiêm túc, nếu em viết không tốt sẽ làm chị mất mặt thì sao. Hay là thôi đi, chị xem thử có ai có kinh nghiệm giúp mình không? Em đem mấy đồ này gửi trả lại cho chị, chị đem trả lại được không? "

 

    Thành Thành ở đầu bên kia cười nói "giờ em đổi ý thì không hay đâu đúng không?"

 

    “Không sao, em mặt dày lắm” Mễ Dịch cam chịu nói.

 

    "Được rồi, không đùa em nữa" Thành Thành an ủi cô, "Thật ra không khó, em không biết thì chị có thể dạy em."

 

    “Nhưng nếu chị dạy em không phải sẽ rắc rối hơn sao?” Mễ Dịch vẫn cảm thấy không ổn, “nếu như--”

 

    “Chờ chị uống miếng nước đã” Thành Thành ngắt lời cô.

 

    Trong điện thoại có tiếng uống nước.

 

    Khoảng mười mấy giây sau, mơ hồ có tiếng ly thủy tinh đặt trên bàn máy tính, Thành Thành lại nói tiếp: "Mấy ngày nay chị bận đến cả thời gian ngủ cũng không có. Em giúp chị đi, xong rồi chị mời em ăn cơm "

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: