Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

136 0 0 0

Hạ vẫn ngồi bất động một chỗ từ lúc về. Cô chưa ăn cơm, mà cũng chẳng buồn tắm giặt thay quần áo. Mặc cho mẹ cô đã năm lần bảy lượt giục giã. Chiếc điện thoại nằm im trên bàn, cô nhìn nó chằm chằm. Không biết đã bao lần, Hạ cầm nó lên rồi lại đặt xuống. Cô muốn gọi điện cho Lam, chỉ để hỏi xem cô ấy còn đau không? “Chắc Lam đau lắm”, cái tát mà cô dành cho Lam, nó được dồn hết sức lực từ cánh tay, cộng thêm sự tức giận dâng trào khi nghe Lam xúc phạm mẹ mình và cả nỗi chờ mong, thương nhớ sau bao ngày không gặp nữa. Tất cả, tất cả đều được dồn vào lòng bàn tay cô, như vậy đủ biết rằng nó mạnh đến mức nào. Lồng ngực Hạ co thắt, khi thấy Lam đứng im mà nhận cả hai cái tát từ cô, Lam không hề tránh né. Cô ấy đứng đấy như chờ đợi sự trừng phạt. Lạnh lùng đến đáng sợ. Hạ biết Lam đau. Nhưng cô cũng đâu có kém gì. Trái tim cô như bị mảnh vỡ của thủy tính cứa vào.
 
Kể từ hôm cãi nhau trong bệnh viện, Hạ vẫn chưa được gặp Lam. Cô nhớ đến phát điên. Trong đầu lúc nào cũng có hình ảnh của Lam. Chiếc điện thoại vẫn luôn giữ chặt trong tay, chỉ sợ khi Lam gọi điện hay nhắn tin tới mà cô không kịp trả lời. Vậy mà, cô vẫn cố nén lòng lại. Vì chút sĩ diện của bản thân, cô chọn thời điểm Lam không có ở bệnh viện mà tới thăm bố cô ấy. Cô chỉ muốn Lam xuống nước mà nhận lỗi với mình. Cho đến chiều nay, khi vừa bước chân vào cổng, nhìn thấy bóng dáng Lam, cô chỉ mong chạy thật nhanh, mà ôm thật chặt lấy cái thân hình quen thuộc đấy. Cô nghĩ rằng, Lam đến đây để giải thích chuyện hôm trước, mà cô cũng chẳng cần phải nghe Lam giải thích, chỉ cần cô ấy ở đây, thì sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra nữa. Thế nhưng, những lời lẽ vô lễ, xúc phạm tới mẹ cô lại đang được phát ra từ miệng của người mà cô đang ngóng đợi. Hạ không thể chịu đựng được, khi thấy mẹ đang hạ mình mà khẩn khoản cầu xin Lam tha thứ. Còn cô ấy thì không muốn bỏ qua, vẫn tiếp tục làm tổn thương mẹ cô. Nhìn mẹ đang khóc lóc, cầu xin Lam để đổi lấy hạnh phúc cho mình, Hạ đã không thể kiềm chế được. Không những cô làm đau thân xác Lam, cô còn thốt ra những lời lẽ mà cả hai cho là cấm kỵ. Cô đã tự cắt đứt sợi dây mỏng manh giữa hai người.
 
Hạ gục mặt xuống bàn. Cô đã hết nước mắt để khóc rồi. Có khi nào, chuyện của cô và Lam sẽ kết thúc ở đây không. “Không được. Mình không thể để điều đó xảy ra.” Hạ vùng đứng dậy. Cô với lấy chìa khóa xe, chạy xuống dưới nhà.
 
“Muộn thế này, con định đi đâu?”
 
Mẹ Hạ vẫn chưa ngủ. Bà hoảng hốt khi thấy hành động của con gái.
 
“Con cần phải sang nhà Lam.”
 
“Con đứng lại. Không được đi đâu hết. Con không thấy nhục nhã sao? Khi mà đi tìm cái đứa nó vừa chửi mẹ mình. Con có lòng tự trọng không hả? Mẹ cấm con không được bước ra khỏi cái nhà này.”
 
“Mẹ. Con xin lỗi. Giờ con chẳng cần cái gì gọi là tự trọng, gọi là thể diện nữa. Con chỉ cần được gặp Lam. Con sắp không chịu nổi rồi.”
 
Hạ gào lên trong tuyệt vọng.
 
“Bốp.”
 
“Mày điên vừa thôi. Nó đã không coi mẹ mày ra cái gì, mày còn sấn tới làm gì hả? Đàn ông, con trai đầy ra đấy thì không yêu, lại đi dính với một đứa con gái. Tự nhìn lại bản thân mình xem.”
 
Bà Linh tát cho Hạ một cái, hy vọng cô sẽ tỉnh ra.
 
Hạ ôm mặt. Giờ cô đã hiểu và cảm nhận được nỗi đau đớn mà Lam đã nhận từ mình rồi.
 
“Con xin lỗi.”
 
“Được. Nếu con đi, thì khi con trở về sẽ không nhìn thấy mẹ ở trong cái nhà này nữa. Con thử bước chân ra khỏi cổng xem.”
 
“Mẹ. Sao mẹ cứ bắt ép con thế? Con đau khổ lắm rồi, mẹ hiểu không?”
 
Hạ thét lên, cô khóc nức nở.
 
“Con xem bây giờ là mấy giờ rồi? Dù con có sang bên đó, thì nhà họ đã ngủ rồi. Có gì thì để mai tới. Mẹ sẽ không ngăn con nữa.”
 
Bà Linh thay đổi thái độ, cố gắng nhẹ nhàng. Bà biết rằng, trong lúc này không nên quá gay gắt với con gái, như vậy sẽ khiến Hạ càng khao khát đến với Lam hơn.
 
Hạ bình tĩnh lại đôi chút. Có lẽ mẹ cô đã nói đúng. Cô lặng lẽ quay trở về phòng. Cô không thể ngủ được, chỉ mong trời mau sáng.
 
Mới gần 5 giờ, Hạ đã thay quần áo để tới nhà Lam. Cô không còn kiên nhẫn để đợi thêm một phút, một giây nào nữa. Mẹ cô chưa ngủ dậy, Hạ nhón từng bước chân đi ra ngoài. Cô nhẹ nhàng mở cổng và dắt chiếc xe ra, rồi phóng như bay tới nhà Lam.
 
Cửa vẫn khóa. Hạ không dám gọi, đành đứng chờ trước cổng. 10 phút, 15 phút, rồi nửa tiếng trôi qua. Chân Hạ dường như tê cứng. Cô đổi tư thế, mắt vẫn nhìn chăm chú vào ngôi nhà. Cuối cùng thì cánh cửa cũng hé mở. Cô tưởng là mẹ Lam, đang định cất tiếng chào, nhưng không phải. Đó chính là người mà cô đang mong đợi, nhớ nhung.
 
Lam hơi bất ngờ khi thấy Hạ ở ngoài cổng. Cô nhẹ khép cánh cửa lại, vì không muốn bố mẹ biết được sự có mặt của Hạ ở đây. Lam tiến ra cổng, mở khóa. Cô thờ ơ.
 
“Hạ tới có việc gì sớm thế? Sao không bấm chuông?”
 
“Mình… mình muốn nói chuyện với Lam.”
 
“Vậy thì ra ngoài nói chuyện. Bố mẹ mình vẫn ngủ, nói chuyện ở đây không tiện.”
 
“Cũng được. Để mình dắt xe vào sân đã.”
 
“Thôi khỏi, cứ mang nó theo đi. Dù sao thì Hạ cũng cần về luôn để kịp đi làm mà.”
 
Thái độ của Lam, khiến Hạ cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ Lam đã quá giận cô. Biết làm sao được, đành phải nghe lời Lam thôi. Hạ khó nhọc, quay chiếc xe lại, thì Lam đỡ lấy. Cô ngồi lên xe trước, Hạ biết ý cũng leo lên phía sau. Hạ chủ động quàng tay qua eo Lam, nhưng bị Lam giữ lại.
 
“Hạ ngồi yên đi, để mình còn lái xe.”
 
Trái tim Hạ như chùng xuống trước sự lạnh nhạt của Lam. Cô vội rút tay về.
 
Lam chở Hạ đến công viên gần khu chung cư mà cô từng ở. Dù sao thì cô cũng muốn qua đây lấy thêm một ít đồ. Sau khi gửi xe, cả hai cùng bước đến chiếc ghế đá nhìn ra hồ quen thuộc.
 
“Hạ nói đi. Tìm mình có chuyện gì?”
 
Lam lên tiếng trước. Cô muốn mau chóng kết thúc cuộc gặp gỡ này.
 
“Mình… mình… xin lỗi Lam chuyện hôm qua.”
 
“Có gì mà phải xin lỗi. Mình đáng bị như thế mà.”
 
“Lam đừng nói thế. Mình biết, lúc đó mình đã quá nóng giận. Nhưng cũng tại Lam…”
 
“Tại mình cư xử giống một đứa mất dạy phải không?”
 
Lam cắt ngang câu nói của Hạ.
 
“Đừng nói như thế, mình biết là mình đã lỡ lời mà.”
 
Hạ bật khóc.
 
“Hạ đâu có lỡ lời. Những gì mà Hạ nói, đều được suy nghĩ kỹ càng trước khi phát ra thành tiếng mà. Giờ thì tôi biết là mình không đủ tư cách để đến với Hạ rồi. Chúng ta…”
 
“Đừng nói nữa.” Hạ vội ngăn Lam lại. “Là tại mình. Tại mình hết. Mình xin lỗi. Xin lỗi Lam mà. Mình không nên nói những điều khó nghe như vậy, và nhất là không được vi phạm lời hứa mà chúng ta đã hứa với nhau. Hãy tha thứ cho mình một lần, được không?”
 
“Nhắc lại làm gì? Chẳng phải chúng ta chia tay rồi sao. Mình không giận Hạ, và cũng không có tư cách để tha thứ cho Hạ. Hạ không sai. Người sai là mình. Kẻ có lỗi cũng là mình. Mình đúng là một đứa không ra gì. Nên Hạ đừng bao giờ xin lỗi loại người như mình.”
 
Những lời vừa thốt ra, như được cắt từng miếng từ trái tim đang tổn thương của Lam.
 
“Mình xin Lam mà, đừng dày vò mình như thế này. Mình không chịu được.”
 
Hạ nắm lấy cánh tay Lam khẩn khoản.
 
“Hạ về đi làm đi. Mình cũng phải về nấu bữa sáng cho bố mẹ nữa. Chắc là họ đói rồi. Dù có thế nào thì mình cũng phải làm tròn bổn phận của một đứa con đã. Cũng giống như Hạ thôi, chúng ta đều phải hiếu thảo với bố mẹ của mình mà.”
 
Lam đứng dậy. Cô sợ mình không chịu đựng được, mà mủi lòng, rồi lung lay ý chí khi thấy Hạ khóc lóc.
 
“Đừng đi.”
 
Lam khẽ gỡ tay ra. Cô dằn lòng bước tiếp. Lúc này, những giọt nước mắt mới bắt đầu rơi. Cô biết mình đã quá tàn nhẫn với Hạ, nhưng rốt cuộc, lại không thể làm khác được.
 
Lam đi rồi. Hạ gục mặt xuống khóc nức nở. Giờ đây chẳng còn ai ở bên để an ủi, dỗ dành cô nữa rồi. Tại sao tình yêu giữa cô và Lam lại kết thúc chóng vánh thế này chứ? Tại sao tình yêu của những người như cô lại chẳng bao giờ được bền chặt, dù đã trải qua muôn vàn khó khăn, đôi khi cũng trầy da, tróc vẩy, chịu bao tổn thương để vượt qua định kiến, sự kỳ thị của xã hội mà đến với nhau? Tại sao lại không được hưởng hạnh phúc trọn vẹn chứ? Là do tác động bên ngoài hay do người trong cuộc không thực sự cố gắng, chưa yêu hết lòng, hay vì cái gì đây?
 
Hạ mệt mỏi. Đầu óc cô nặng trĩu. Chân tay rã rời. Cô lê từng bước ra khỏi công viên. Chẳng còn sức để làm việc nữa. Hạ chỉ muốn trở về nhà, úp mặt vào gối mà khóc cho thỏa thích.
 
Lam đứng ở đó. Cô dõi theo từng cử chỉ của Hạ, cho tới khi cô ấy ngồi lên xe đi về nhà. Nhìn Hạ đau đớn, khổ sở, Lam cũng như bị xát muối vào vết thương lòng. Cô không sợ mình bị tổn thương mà chỉ lo làm cho Hạ buồn. Nhưng biết làm sao được, thà đau một lần rồi thôi. Cô và Hạ chắc sẽ không thể đến được với nhau. Không phải cô là kẻ hèn nhát, không dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình, mà chỉ là hạnh phúc mà cô có được, lại gây ảnh hưởng đến quá nhiều người. Cô không thể vì tình yêu của riêng bản thân mình, mà khiến bố mẹ buồn lòng, khiến cho gia đình Hạ không được ấm êm. Cô tự rút lui, sẽ chỉ ngắm nhìn và dõi theo Hạ từ xa, mong Hạ sẽ tìm được tình yêu đích thực, tìm được người tốt hơn cô. Cô sẽ đứng yên ở một vị trí mà chúc phúc cho Hạ.
 
++* * *++
 
“Mọi người tập trung lại đây. Tôi có việc cần thông báo.”
 
Giọng Sơn vang lên trong phòng thiết kế.
 
“Đây là Phương Lam. Chắc mọi người trong công ty đều biết rồi. Hôm nay, cô ấy sẽ chính thức đảm nhận vị trí Trưởng phòng thiết kế của công ty. Sau này, tất cả các bản thiết kế của các bạn, đều phải trình lên để cô ấy kiểm duyệt và ký xác nhận. Phương Lam có quyền thay tôi để chấp nhận hay hủy bỏ bất cứ mẫu thiết kế nào mà cô ấy cho rằng không hợp lệ, chưa đủ yêu cầu.”
 
Nghe Sơn nói, Lam cảm thấy hơi ngại. Cô chỉ muốn mọi người trong công ty có tâm trạng thoải mái để làm việc. Cô không muốn gây áp lực cho bất cứ ai, mà muốn mọi người đối xử với mình như những người bạn chứ không phải là cách xử sự của cấp trên với cấp dưới. Trong phòng có ba người thiết kế chính, giờ thêm Lam nữa. Mà cô lại là người ít tuổi hơn, nên Lam càng cảm thấy khó xử.
 
“Chào trưởng phòng. Thật không ngờ, có ngày, em lại làm Sếp của bọn anh.”
 
Tùng lên tiếng. Anh ta có vẻ hơi ấm ức. Là người làm việc lâu năm nhất ở đây, nhưng Tùng chỉ được giữ chức “phó”. Đã đôi lần, anh thắc mắc về vị trí trưởng phòng đang trống, nhưng câu trả lời nhận được là “chờ người xứng đáng”. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cái người xứng đáng đó lại là Phương Lam, một người thua kém anh cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề.
 
“Mong mọi người cứ đối xử với em giống như trước đây. Dù sao thì kinh nghiệm của em cũng đâu được bằng các anh chị, em vẫn phải học hỏi nhiều.”
 
“Đều là người nhà cả mà, Sếp đã tin tưởng tài năng của em thì chắc chắn là có lý do, bọn chị không có ý kiến gì đâu. Nhưng tối nay, em phải khao cả phòng đấy nhé, coi như là làm cái lễ ra mắt.”
 
“Cứ yên tâm. Tôi sẽ thay mặt Lam mời cả phòng. Mọi người tập trung vào công việc đi. Hẹn tối nay nhé.”
 
++* * *++
 
Lam chẳng thích thú gì lắm với bữa tiệc chào mừng này. Nếu không vì sự bắt ép của Sơn, và để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn với mọi người trong công ty thì Lam đã từ chối rồi. Thế nên, khi vừa ăn uống xong, Lam lấy lý do xin phép ra về, mặc cho mọi người lôi kéo cô đi “tăng” 2, “tăng” 3.
 
Về đến nhà, Lam hơi bất ngờ khi thấy Hạ đang ngồi nói chuyện với bố mẹ. Cô hơi bực mình.
 
“Hạ tới đây làm gì? Muộn rồi sao chưa về? Bố mình vẫn còn mệt, nên cần nghỉ sớm.”
 
Hạ sững người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Lam lại có thể phũ phàng với mình như thế. Đôi mắt cô ầng ậng nước, không thể thốt ra lời.
 
“Hạ tới đây thăm bố mà. Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ, con ngồi xuống góp vui đi.”
 
“Nếu muộn quá thì lát nữa Hạ ngủ lại đây. Lâu lắm rồi con không qua chơi với hai bác rồi. Bác trai cứ nhắc con suốt đấy.”
 
“Bố, mẹ, sáng mai Hạ còn đi làm sớm. Cô ấy không ngủ lại được đâu. Hai người cũng phải để cô ấy về nhà nghỉ ngơi chứ.”
 
“Lam nói đúng đấy ạ, con không ở lại được đâu. Con xin phép về luôn đây. Hôm nào rảnh con lại tới thăm hai bác.”
 
Hạ ngượng ngùng, khi chẳng còn lý do nào mà ở lại nữa.
 
“Vậy Lam lấy xe đưa Hạ về đi, Hạ đi taxi tới mà.”
 
Mẹ Lam gợi ý.
 
“Con cũng mệt lắm. Để con đưa Hạ ra ngoài bắt taxi.”
 
Lam tiễn Hạ ra cổng. Hạ lên tiếng trước.
 
“Lam sang bên HJA làm à?”
 
“Ừ. Hôm nay bắt đầu.”
 
“Sao Lam không nói gì với mình?”
 
“Sao lại phải nói? Chẳng lẽ mình phải thông báo với Hạ tất cả những việc có liên quan tới mình sao?”
 
“Thì trước nay vẫn vậy mà. Chúng ta…”
 
“Trước khác, giờ khác.” Lam đứng lại, cô nhìn thẳng vào mắt Hạ. “Mà từ bây giờ, Hạ đừng nên đến đây nữa.”
 
“Lam vừa nói gì?” Hạ uất ức. “Giờ mình cũng không đủ tư cách để đến đây ư? Lam căm ghét mình đến vậy sao? Mình phải là gì để được Lam tha thứ đây?”
 
“Hạ không cần làm gì cả, cứ để như vậy đi. Xe đến rồi, Hạ về nhé.”
 
Lam vẫy chiếc taxi lại, chủ động mở cửa cho Hạ.
 
Hạ đi rồi, Lam dựa sát người vào cổng. Cô ngửa mặt lên trời để ngăn những giọt nước mắt đang trực trào ra. Khiến cho Hạ đau khổ, cô cũng đâu có sung sướng, hả hê gì. Nỗi đau mà cô phải gánh chịu nó lớn gấp nhiều lần so với Hạ. Làm cho Hạ buồn, trái tim cô như rỉ máu. Để cho Hạ khóc, trái tim cô như tan nát. Nhìn Hạ khóc, mà Lam chỉ muốn gạt đi tất cả, muốn quên đi những gì đã xảy ra để ôm cô ấy thật chặt trong vòng tay của mình, muốn được vuốt ve, an ủi và dỗ dành Hạ biết bao. Cái cảm giác bị kìm nén nó khó chịu nhường nào. Giá như có thể đập phá. Giá như có thể bung ra hết thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Đằng này, Lam lẩm bẩm trong miệng: “Hạ. Mình xin lỗi. Vẫn yêu Hạ nhiều lắm.”
 
Lam lững thững bước vào trong nhà. Bố mẹ cô vẫn còn ngồi ở phòng khách. Thấy Lam quay trở vào, mẹ cô sốt sắng.
 
“Sao con lại làm thế với Hạ? Con làm nó buồn thì liệu bản thân mình có thoải mái được không?”
 
“Không sao đâu mẹ. Rồi cũng sẽ qua mà. Con và Hạ sẽ chẳng thể tới được với nhau.”
 
“Con đừng vì bố mẹ mà đánh mất đi hạnh phúc của mình. Hãy bỏ qua tất cả mọi chuyện, và quay trở về với nhau đi. Nhìn cả hai đứa đều đau khổ thế này, bố mẹ cũng xót xa lắm.”
 
“Thôi, nhà mình đừng nhắc đến chuyện này nữa. Con mệt rồi, con lên tắm rồi đi ngủ đây ạ. Bố mẹ cũng nghỉ sớm đi.”
 
Nhìn theo Lam, me cô không khỏi lắc đầu, buồn bã. “Không biết nó có vượt qua chuyện này không? Hay lại như là…” Bà bỏ lửng câu rồi thở dài.
 
++* * *++
 
Lam tắm xong, cô chẳng đi ngủ ngay mà lại ra ban công ngồi. Trời bắt đầu mưa. Những cơn mưa đầu mùa hạ chợt đến, chợt đi, vẫn còn mang theo cái ẩm ướt và se lạnh của mùa xuân. Trống vắng, lạnh lẽo, cô đơn, Lam đưa tay ra, hứng từng giọt mưa. Nước chảy tràn qua lòng bàn tay, nếu nắm lại thì cũng chẳng còn gì, còn cứ xòe ra thì trước sau nước cũng trôi đi hết.
 
Lam đứng dậy đi vào cầm chiếc đàn ghi ta. Tự dưng cô muốn hát. Lâu rồi, cô cũng không động tới cây đàn, bụi bắt đầu phủ lên nó. Lam nhẹ nhàng lau, như sợ cây đàn sẽ có thêm vết xước mà không thể phát ra âm thanh nữa. So lại dây đàn, Lam gẩy những nốt đầu tiên.
 
“Khi xa nhau rồi, tình còn gì để trách nhau người ơi!
Khi xa nhau rồi, người đừng về làm nỗi đau cuồng điên.

Sau cơn đau dài tình chỉ là mật đắng với chua cay
 
Là đọa đầy là hạnh phúc xanh xao
 
Nuối tiếc chi, thương tiếc chi người cũng xa rồi…”
 
Nước mắt lăn dài. Lời bài hát đã hết nhưng tiếng đàn vẫn còn vang vọng. Những tia sáng lóe lên, rạch ngang bầu trời đêm u tối. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, và rồi những tiếng sấm vang lên, xé toang cái không gian lạnh lẽo này. Lam giật mình. Cô cảm thấy sợ. Đặt chiếc đàn xuống, Lam thu chân lại, ngồi co ro trên chiếc ghế. Cứ vậy mà ngồi cho đến sáng.
 
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu thẳng vào mắt. Lam uể oải đứng dậy. Thân thể mỏi nhừ, mắt ráo hoảnh vì cả đêm không ngủ. Ngồi đó để ngắm mưa, để chìm vào đêm tối, để tìm về ký ức và để nhớ ai kia. Nhớ đến nao lòng, nhớ đến cào nát ruột gan.
 
++* * *++
 
Vừa mới đến công ty, chưa kịp ngồi vào vị trí, Lam đã bị Sơn triệu tập tới văn phòng của anh. Cô bước đi mà vẫn nghe rõ từng lời nói của Tùng.
 
“Có phải bồ nhí của nhau không, mà mới sáng ra đã hẹn hò thế này?”
 
Lam sững người. Bàn chân cô như dính chặt xuống nền nhà, không thể nhấc lên nổi. Cô phân vân, không biết nên quay lại giải thích rõ ràng, hay là cứ coi như chưa từng nghe thấy. Phải khó khăn lắm, Lam mới nhấc bước đi tiếp được.
 
Lam khẽ gõ cửa phòng của Sơn, tiếng anh từ trong vọng ra.
 
“Vào đi.”
 
Lam đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy cô, Sơn đã vui vẻ.
 
“Chờ một lát nhé, anh có điều bất ngờ cho em.”
 
Lam cúi đầu, ủ rũ. Cô chẳng quan tâm tới điều bất ngờ mà Sơn mang tới là gì? Cô chỉ muốn làm sao, để mọi người trong phòng được vui vẻ, hòa đồng như trước, như vậy thì cô mới có thể yên tâm làm việc được. Cô sợ cái thói ganh ghét, đố kị, dèm pha và bới móc của những người đồng nghiệp. Nó khiến cho sự sáng tạo bị chôn vùi. Cô chẳng cần quyền uy hay vị thế, chỉ mong được cống hiến hết mình trong công việc. Trước là để thỏa mãn niềm đam mê thiết kế, sau là để trả ơn. Giá như Sơn cứ để cô là một nhân viên bình thường thì tốt biết mấy. Có khi như vậy, mọi người sẽ vẫn yêu quý cô như ngày nào.
 
“Anh Sơn này. Anh có thể để người khác giữ chức trưởng phòng không? Em không thể gánh vác được cương vị đó. Cứ để em làm nhân viên bình thường, như vậy mới có nhiều thời gian mà sáng tạo được.”
 
“Sao lại thế? Có ai nói ra nói vào gì à?”
 
“Không, không. Chỉ là em thấy mình không hợp với vị trí đó. Em chỉ biết thiết kế quần áo thôi, chứ mấy việc văn phòng, giấy tờ hay chỉ đạo gì đó, em không làm được đâu.”
 
“Không được. Vị trí đó anh chỉ dành cho em thôi. Mà em cũng có phải làm gì khác đâu, cũng vẫn ngồi thiết kế, đưa ra ý kiến về các mẫu mới của nhân viên rồi ký duyệt thôi mà. Cả công ty đã họp và đồng ý với quyết định bổ nhiệm em rồi. Không thể thay thế được.”
 
“Nhưng…”
 
Lam đang định nói, thì có người gõ cửa phòng Sơn. Anh ra hiệu cho Lam im lặng.
 
“Em chào anh. Bọn em tới để trình diện ạ.”
 
Lam tròn mắt ngạc nhiên, khi trước mặt cô là Bình, Lâm và Vy. Cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Sơn đã lên tiếng giải thích.
 
“Vào hết cả đây. Anh giao cho cô ba đứa nhân viên mới này nhé. Cô cố gắng hướng dẫn và đào tạo chúng nó. Sau này mấy đứa sẽ trở thành thiết kế chính của công ty.”
 
Lam quá bất ngờ. Cô hết nhìn Sơn lại quay sang ba người bạn của mình.
 
“Vậy là sao? Mấy người này vẫn chưa tốt nghiệp mà.”
 
“Thì cũng sắp rồi mà. Chúng em vừa kết thúc đợt thực tập, giờ chỉ còn học phần tốt nghiệp thôi. Coi như là sắp đến đích rồi còn gì?”
 
“Đúng rồi. Anh cũng chẳng cần cái bằng tốt nghiệp của mấy đứa làm gì. Chỉ cần các em làm việc chăm chỉ, có được những sản phẩm ưng ý là anh tuyển dụng hết.”
 
“Nhưng…”
 
“Sếp. Chúng em mong được sếp chỉ bảo tận tình ạ!”
 
Lam chưa kịp nói gì thì ba người kia đã đồng thanh.
 
“Không có nhưng nhị gì hết. Em dẫn họ về phòng và giao việc đi. Anh cũng chuẩn bị phải ra ngoài đây.”
 
Lam kéo mấy người bạn của mình vào phòng họp của công ty, thái độ của cô thể hiện rõ sự không hài lòng.
 
“Sao ba người vào đây làm mà không nói với tôi trước một tiếng?”
 
“Thì bọn em muốn tạo bất ngờ thôi mà. Với lại anh Sơn cũng bảo là giữ bí mật đến phút chót.”
 
Lâm giải thích.
 
“Bọn tôi đến đây khiến Lam khó xử sao? Nếu vậy thì để bọn tôi đi chỗ khác.”
 
Bình lên tiếng.
 
“Trời. Lên sếp có khác. Muốn bơ tụi này sao? Thôi được, nếu chị không thích, bọn em sẽ đi ngay.”
 
“Không phải. Đừng có nói thế. Chẳng qua là tôi chỉ hơi giận, vì bị mọi người giấu kín thôi. Không có gì khác đâu. Xin lỗi nhé.”
 
Lam hơi ngại. Cô cũng chẳng muốn nói rõ vấn đề của mình ra. Thôi thì cứ để mình cô gánh chịu mọi lời dị nghị, đàm tiếu của nhân viên trong phòng vậy.
 
++* * *++
 
“Ơ, Bình. Em thực tập xong rồi mà. Sao còn đến đây?”
 
Chị Oanh ngạc nhiên khi thấy Bình bước vào phòng cùng Lam và hai bạn trẻ nữa.
 
“Em đến đây để làm việc. Anh chị giúp đỡ em tận tình như trước nhé.”
 
“Cậu đã lấy bằng chưa mà vào đây làm.”
 
Tùng ngừng lại công việc của mình, anh ngẩng lên hỏi với thái độ khó chịu.
 
“Bình, Lâm và Vy, sẽ làm việc tại phòng thiết kế, kể từ ngày hôm nay ạ. Mong mọi người cũng sẽ giúp đỡ, để họ sớm làm quen được với công việc.”
 
Lam đành phải lên tiếng giải thích.
 
“Phòng này đâu có thiếu người. Tôi, Oanh, và Vân cũng có một đội ngũ trợ lý rồi mà. Mấy cô cậu này, vẫn còn chưa ra trường, lấy đâu kỹ năng và kinh nghiệm để làm.”
 
“Em biết là ba anh chị, mỗi người đều có nhân viên phụ việc rồi. Ba bạn này, em sẽ trực tiếp giúp đỡ. Họ đều là những sinh viên có thành tích học tập tốt ở trường, và cũng sắp tốt nghiệp nữa. Dù sao thì công ty chúng ta cũng đang mở rộng hoạt động kinh doanh, mà ở đây lại là trụ sở chính, nên rất cần tuyển thêm những nhà thiết kế mới.”
 
“Thế sao chúng ta không tuyển những nhà thiết kế có kinh nghiệm? Như vậy sẽ đỡ được thời gian đào tạo.”
 
“Chúng em đã làm cùng chị Lam một thời gian khá dài rồi. Khả năng của bọn em thế nào, chị ấy có thể kiểm chứng. Các anh chị đừng lo lắng. Bọn em sẽ cố gắng ạ.”
 
Lâm chen vào.
 
“À, thì ra là người quen của trưởng phòng. Vậy thì thôi, chúng tôi không dám có ý kiến. Cứ theo sự chỉ đạo của cấp trên thôi.” Tùng đứng dậy, bỏ mặc mọi người, anh tiến về nơi làm việc của mình: “Mấy người kia, về làm việc của mình đi chứ. Đó là chuyện của lãnh đạo, không liên quan đến nhân viên quèn như chúng ta.” Anh lớn tiếng, gọi trợ lý của mình về.
 
“Vậy mọi người về làm việc đi ạ.” Lam ngượng ngùng, cô quay sang mấy người bạn: “Mọi người vào phòng tôi một chút nhé.”
 
“Cái ông vừa nãy có ý gì vậy? Sao có vẻ khó khăn thế?”
 
Lâm bức xúc. Cậu lên tiếng khi cửa phòng Lam vừa đóng lại.
 
“Nói nhỏ thôi. Anh ấy cũng chẳng có ý gì đâu. Tại tôi mới vào làm, kinh nghiệm thì ít, tài năng lại chẳng có mà lại được cất nhắc lên vị trí này, nên người ta phản ứng cũng là lẽ đương nhiên. Xin lỗi vì đã để mọi người bị liên lụy.”
 
“Nếu Lam thấy khó xử thì bọn tôi xin rút. Đừng vì mấy đứa tôi mà làm ảnh hưởng tới công việc.”
 
“Đừng nói vậy. Nếu tôi không thể giải quyết được những việc thế này thì làm sao ngồi được ghế trưởng phòng chứ. Tôi có được cái quyền đó mà.”
 
Lam cười chua chát.
 
“Nhưng…”
 
“Không nhưng gì cả. Chúng ta làm việc của chúng ta. Bọn họ làm việc của bọn họ. Miễn là hoàn thành tốt mọi việc là được rồi.”

++***++

“Mẹ. Hai người cứ đi đi ạ. Cho con ngủ thêm lát nữa. Con đã thức cả đêm qua rồi mà.”
 
Giọng Lam ngái ngủ. Cô vội trùm kín chiếc chăn qua đầu, khi thấy ánh sáng ngoài trời chiếu thẳng vào mắt.
 
Căn phòng vẫn im lặng. Chiếc rèm cửa được kéo kín trở lại. Lam thấy hơi ngạc nhiên. Sẽ chẳng bao giờ mẹ cô vào phòng mà lại có chuyện không lôi được cô ra khỏi chiếc giường. “Chẳng lẽ mình mê ngủ”, Lam nghĩ thầm.
 
Không phải. Đúng là có ai đó đang ở trong phòng. Một mùi hương quen thuộc, mà có lẽ lâu lắm rồi, Lam mới có cảm giác gần gũi như thế. Từ từ kéo chiếc chăn ra khỏi đầu, Lam hơi nheo mắt để làm quen với ánh sáng. Trước mắt cô là khuôn mặt hao gầy của Hạ. Lam tưởng như mình đang mơ. Cô đưa tay lên, dụi dụi đôi mắt của mình.
 
“Mình xin lỗi đã khiến Lam thức giấc. Chỉ là trước khi đi du lịch, bố mẹ có gọi và bảo mình sang đây, để Lam đỡ buồn, nên…”
 
Giọng Hạ rụt rè.
 
Lúc này thì Lam đã tỉnh ngủ hẳn. Giờ cô mới nhớ ra là sáng nay bố mẹ đã đi Đà Lạt chơi rồi. Cô đã bảo họ là để cô đưa ra sân bay, nhưng cả hai đều từ chối, vì họ biết dạo này cô bận rất nhiều việc, đêm nào cũng thức đến 2, 3 giờ sáng, nên muốn để cô ngủ thêm vào cuối tuần. Lam ngồi dậy, khẽ đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình cho tỉnh táo.
 
“Vậy à? Mình đâu phải trẻ con mà cần bảo mẫu. Hạ không phải tới đây đâu. Mình không muốn làm phiền ai cả.”
 
“Mình đã nấu đồ ăn rồi, Lam dậy đánh răng, rửa mặt rồi xuống ăn cho nóng.”
 
Hạ cố gắng không quan tâm đến lời nói của Lam. Cô quyết làm mặt lỳ trước thái độ thờ ơ mà Lam dành cho mình.
 
Lam quay ra nhìn đồng hồ. Đã hơn 9h rồi, thế mà cô ngủ mê mệt chẳng biết gì cả.
 
“Hạ tới từ khi nào?”
 
“Khoảng 7h, trước khi bố mẹ đi. Bố mẹ có nói là…”
 
“Đó là bố mẹ của mình, Hạ cứ gọi là hai bác như trước đi.”
 
Lam ngắt lời Hạ. Cô muốn phân định rạch ròi quan hệ giữa hai người. Cô đứng dậy, với lấy chiếc điện thoại, rồi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh. Lam biết rằng, bản thân sẽ không đủ can đảm mà ngồi trước Hạ thêm một giây phút nào nữa. Cô sợ mình sẽ xiêu lòng, yếu đuối khi thấy những giọt nước trên khóe mi của Hạ.
 
Trốn trong nhà tắm gần một tiếng đồng hồ, Lam mới lững thững bước ra. Căn phòng trống vắng. Không còn bóng dáng Hạ ở đó nữa. Chăn gối trên giường đã được gấp lại gọn gàng. Có lẽ Hạ không chịu được những lời lẽ cay nghiệt của cô nên đã bỏ về rồi. Lam ngồi xuống giường. Cô đau khổ, tuyệt vọng. Càng cố gắng nhẫn tâm với Hạ bao nhiêu, thì trái tim Lam càng thêm đau đớn và thương tổn chồng chất. Cô tập sống ác với người khác để bản thân phải hứng chịu hậu quả. Nhiều lúc, Lam muốn gạt đi tất cả mọi thứ để chạy tới bên Hạ, để được ôm Hạ trong vòng tay, và để được gạt đi những giọt nước trên khuôn mặt cô ấy. Vậy mà…
 
Quá mệt mỏi, Lam định ngả người xuống giường thì cái giọng nói đã khắc sâu vào tâm trí cô lại vang lên.
 
“Lam xuống ăn đi, đừng để quá đói, sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”
 
Quá vui mừng, suýt chút nữa thì Lam đã vùng đứng dậy mà lao đến ôm chặt lấy Hạ. Cô nghĩ là Hạ đã bỏ về rồi chứ. Ánh mắt Lam vụt sáng, chất chứa một niềm vui khôn tả mà nhìn về phía Hạ, nhưng ngay sau đó, cô đã kịp nhận ra và kiềm chế lại sự quá khích của mình.
 
“Mình xuống đây. Mà Hạ vẫn chưa về sao?”
 
Vẫn cái giọng lạnh lùng mà đến ngay cả bản thân Lam cũng đang chán ghét.
 
“Mình vừa xuống dọn dẹp ở dưới nhà. Cả ngày hôm nay mình sẽ ở đây mà.”
 
“Tùy Hạ thôi. Nhưng lát nữa mình phải đi có việc rồi.”
 
Lam đứng dậy, bước xuống dưới nhà. Cô thầm oán Bình, không hiểu cậu ta làm cái gì mà giờ này chưa tới.
 
Lam khá ngạc nhiên khi trước mắt cô là một bàn đầy thức ăn, lại toàn những món mà cô thích. Hạ rất ít khi vào bếp nấu ăn, vậy mà vì cô, cô ấy đã thay đổi thói quen của mình, Lam thực sự rất xúc động.
 
“Ngồi xuống ăn đi. Sao đứng ngây người ra vậy.”
 
Hạ đưa bát cơm về phía Lam và giục.
 
Lam cố tỏ vẻ miễn cưỡng, mặc dù trong thâm tâm, cô chỉ muốn nhào đến mà ăn hết chỗ thức ăn kia. Dù cho nó có ngon hay không, chỉ cần là do Hạ nấu, cô cũng cảm thấy ngon miệng rồi. Người khác thì cần phải kiềm chế nỗi đau, còn bản thân cô, hạnh phúc đang dâng trào mà vẫn không dám biểu hiện ra bên ngoài. Một cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong Lam.
 
Hạ gắp thức ăn vào bát cho Lam. Cô ấy nhìn Lam với ánh mắt âu yếm, càng khiến cho Lam thêm khó xử. Quả thực rất ngon. Lam không nghĩ rằng những thứ này là do Hạ tự nấu, cô buột miệng.
 
“Những món này là do Hạ nấu sao?”
 
“Ừ, sao vậy? Không ngon à?”
 
“Không. Nó…”
 
Lam đang định đưa ra lời khen thì tiếng của Bình vang lên.
 
“Tôi đến rồi đây. Có gì cần phục vụ vậy?”
 
Lam bỏ vội bát cơm xuống bàn. Cô chạy ra ngoài chặn ngay Bình lại. Lam ghé sát vào Bình nói nhỏ.
 
“Từ giờ đừng có nói gì, cứ làm theo ý tôi là được. Hiểu chưa?”
 
Bình chẳng hiểu Lam đang làm cái trò gì, nhưng anh cũng gật đầu đồng ý.
 
“Cậu đợi tôi một lát. Tôi lên thay đồ rồi đi luôn.”
 
Lam cố gắng nói to để Hạ có thể nghe thấy.
 
“Chào Bình. Ăn gì chưa? Vào đây ăn cùng chúng tôi luôn.”
 
Hạ từ trong bước ra, chào hỏi.
 
“Tôi…”
 
“Bọn mình có việc phải đi luôn rồi, không kịp ăn đâu. Hạ cứ ăn một mình đi. À, chắc là hôm nay mình về muộn, khi nào Hạ về thì cứ khóa cửa lại nhé.”
 
Lam cắt ngang lời Bình. Cô chạy vụt lên phòng. Cảm giác có lỗi nhen lên trong lòng, khi trông thấy vẻ mặt thất vọng của Hạ.
 
“Hạ sang đây từ sáng à?”
 
Bình cảm thấy ngại ngùng. Anh biết rằng Lam đang lấy mình làm bia đỡ đạn để đối phó với Hạ, nhưng vì Lam nên anh sẵn sàng chấp nhận.
 
“Ừ, bố mẹ Lam đi du lịch, nên tôi sang đây ở cùng mấy ngày cho cô ấy đỡ buồn. Hai người định đi đâu vậy?”
 
“Chúng tôi, à… đi…”
 
Bình ấp úng. Anh không quen nói dối, mà cũng chẳng biết nên bịa ra lý do gì nữa.
 
“Tôi xong rồi, đi luôn thôi.”
 
“Chào Hạ nhé. Bọn tôi đi đây.”
 
Bình như được giải nguy. Anh vội chào Hạ và quay bước thật nhanh.
 
“Mình đi đây.”
 
Lam cũng rảo bước. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hạ nữa.
 
Chỉ còn lại một mình Hạ trong ngôi nhà rộng lớn nhưng vắng lặng của gia đình Lam. Cảm giác hụt hẫng, tổn thương cứ đan xen trong lòng. Tim cô đau nhói. Lam ngày càng rời xa cô. Là do cô có lỗi? Hay do Lam đã thay đổi? Cô đã cố gắng làm mọi thứ, để nhận được sự tha thứ của Lam, nhưng dường như, cô càng cố gắng, thì Lam càng muốn đẩy cô ra xa hơn. Tại sao Lam không chịu hiểu rằng, nếu như Lam không quá gay gắt với Nhật Minh, không bất kính với mẹ cô thì cô đâu có tức giận đến mức không kiềm chế được như vậy? Nhìn thấy Bình có thể vui vẻ đi cùng Lam, trong lòng Hạ không tránh khỏi cảm giác ghen tuông, hờn giận.
 
++* * *++
 
“Thế nào? Muốn tôi đưa đi đâu đây?”
 
Bình lên tiếng khi thấy Lam vẫn giữ im lặng từ khi rời khỏi nhà.
 
“Đi đâu cũng được. Nhưng trước hết phải ghé vào đâu đó cho tôi ăn cái gì lót dạ đã. Sắp nhìn thấy đom đóm rồi.”
 
Lam sực tỉnh, khi nghe thấy giọng Bình. Suốt cả chặng đường, hình ảnh của Hạ gần như chiếm trọn tâm trí cô, đến nỗi, cô chẳng thể nhận ra người ngồi trước mặt mình là ai nữa.
 
“Vậy qua nhà tôi đi. Hôm nay cuối tuần, bác giúp việc có đến nấu vài món cho tôi rồi.”
 
“Ừ, cũng được. Gọi thêm cả Lâm và Vy nữa. Tôi cũng đang có việc muốn bàn với mọi người.”
 
“Vậy là có việc thật à? Thế mà tôi cứ tưởng?”
 
“Không có việc thì tôi gọi cậu làm cái gì? Tưởng tôi rảnh rỗi lắm sao?”
 
Lam giả bộ cáu giận mà cắt ngang lời Bình, chứ trong thâm tâm, cô thực sự cảm thấy có lỗi, vì đã lấy anh ra làm tấm bình phong.
 
Chẳng kịp đợi hai người kia tới, Lam đã ngồi vội vào bàn để giải quyết ngay cơn đói đang hành hạ mình khi vừa đến nhà Bình. Cô cảm thấy hối hận khi sáng nay đã bỏ lỡ những món ăn yêu thích do Hạ chuẩn bị. Cũng tại cái thói tự cao, ngang bướng của cô mà khiến dạ dày phải gánh chịu hậu quả.
 
“Ăn nhiều vào. Bác này nấu đồ ăn thì khỏi chê luôn.”
 
“Hai cái người này ăn mảnh nhé. Gọi người ta đến mà lại đi ăn trước. Tình cảm ghê, trông như vợ chồng son ý.”
 
Vừa bước vào nhà cùng với Vy, Lâm đã bô bô cái miệng.
 
“Khục… khục…”
 
Lam nuốt vội miếng cơm vào bụng khi nghe Lâm nói, khiến cô ho sặc sụa.
 
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Uống ngụm nước đã.”
 
Bình vội đứng lên đưa cho Lam cốc nước. Anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô.
 
“Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Chúc mừng anh chị nhé. Chăm sóc nhau chu đáo quá.”
 
Lam ngước lên nhìn Lâm, với ánh mắt của “quả lựu đạn đã được tháo chốt”, khiến cậu ta hốt hoảng. Chiếc cốc nước trên tay Lam từ từ được đưa lên, một lượng nước không nhỏ được chuyển từ chiếc cốc sang mặt của Lâm.
 
“Để tôi giúp cậu rửa mặt cho tỉnh nhé.”
 
Nói xong, Lam tiếp tục ho.
 
“Sao chị ác thế? Chỉ là nói đùa thôi mà.”
 
“Nhìn bộ dạng thê thảm của tôi, giống đùa lắm sao?”
 
“Đúng là, càng già càng ghê gớm.” Lâm lầm bầm trong miệng. “Cái thằng kia, không mang khăn ra cho tao lau mặt, còn đứng đấy mà nhăn nhở à?” Cậu quay sang trút giận lên đầu Bình, khi thấy anh đang cười ngặt nghẽo.
 
Sau khi ăn xong, cả bốn người ngồi tập trung lại để bàn công việc. Giọng Lam trở lên nghiêm nghị.
 
“Mọi người có biết tập đoàn G.E không?”
 
“Em nghe đến GM nhiều hơn. Chị định mua ô tô à? Mới trúng số sao?” Lâm vẫn chưa chừa được cái thói thích chọc ngoáy.
 
“Tôi bị chứng say xe, nên không thích ngồi ô tô.” Lam không để ý đến lời trêu đùa của Lâm. Cô quay sang hai người kia chờ đợi câu trả lời.
 
“Hình như đó cũng là một tập đoàn đa quốc gia của Mỹ, hoạt động trên nhiều lĩnh vực thì phải.”
 
“G.E là một công ty tập đoàn đa quốc gia của Mỹ, hoạt động thông qua bốn phân đoạn: Năng lượng, công nghệ, cơ sở hạ tầng, vốn tài chính và tiêu dùng công nghiệp.”
 
Lam đưa thêm thông tin cho mọi người.
 
“Nhưng chúng ta làm về may mặc, đâu có liên quan gì đến công ty này.”
 
“Rất liên quan đấy. Nếu chúng ta hợp tác được với G.E thì cả công ty sẽ có được một bước chuyển lớn.”
 
“Chị nói nhanh đi, cứ làm người khác phải hồi hộp là sao?”
 
“Tập đoàn này hiện có mở chi nhánh ở 6 nước trong khu vực Đông Nam Á. Ở Việt Nam họ có hai trụ sở đặt tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Nếu tính sơ bộ, thì số lượng nhân viên của họ cũng lên đến hàng chục nghìn người trong khu vực. Và họ đang có nhu cầu may đồng phục cho nhân viên của mình, để tạo nên sự thống nhất.”
 
“Và bên đó đã chọn công ty của chúng ta.”
 
Lâm lanh chanh, cắt ngang lời Lam.
 
“Không. Đâu có dễ thế. Họ sẽ chọn lựa dựa theo mẫu thiết kế mà các công ty may mặc gửi về. Nếu công ty nào được chọn, sẽ được quyền thiết kế trang phục cho toàn bộ nhân viên của G.E ở Việt Nam trước, và sau đó sẽ là cả khu vực Đông Nam Á luôn.”
 
“Nhưng nước ta có bao nhiêu nhãn hàng thời trang như vậy, liệu chúng ta có giành được cái quyền đó không?”
 
“Không thử thì sao biết được. Hôm trước anh Sơn có gọi tôi lên, và giao cho nhóm chúng ta trách nhiệm này. Nên hôm nay tôi muốn gặp mọi người để bàn bạc cụ thể. Chúng ta cứ cố gắng hết khả năng, dù được hay không thì cũng giúp để lại kinh nghiệm. Không được chùn bước.”
 
“Chỉ giao có bốn người chúng ta thôi sao? Sao không để cả phòng thiết kế cùng đóng góp ý tưởng?”
 
“Anh Sơn muốn việc này được giữ bí mật. Chắc là anh ấy cũng sợ sẽ không có kết quả. Mọi người cũng đừng nói ra ngoài, cứ coi như chúng ta đang thiết kế mẫu bình thường. Đây là cơ hội để tôi và mọi người chứng tỏ khả năng của mình. Cùng quyết tâm thực hiện nhé.”
 
Lam đưa tay ra, kêu gọi sự đồng lòng của cả nhóm.
 
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai luôn nhé. Vẫn lấy cái “tổ” của tôi làm nơi hoạt động. Chiều nay, có ai rảnh thì qua đó dọn dẹp một chút, vì lâu rồi không có người ở đó. Chìa khóa đây. Tôi có việc phải đi, nên không qua đó được.”
 
“Lam đi đâu? Để tôi đưa đi luôn.”
 
Bình cũng vội đứng dậy theo.
 
“Không cần đâu. Cậu cho tôi mượn xe là được.”
 
“Ơ, thế sáng nay chị sang đây kiểu gì? Hai người này đáng nghi lắm.”
 
Lâm nhìn Bình và Lam với ánh mắt ngờ vực.
 
“Mấy cốc kia vẫn còn nhiều nước lắm.”
 
Lam trừng mắt lên nhìn Lâm đe dọa.
 
“Xe của Lam bị hỏng, nên bảo tôi qua đón thôi. Ông đừng có suy diễn lung tung.”
 
“Đến em còn nghĩ giống anh Lâm nữa mà. Hai người dạo này lạ lắm. Có gì thì phải thông báo trước nhé, đừng để bọn em bị shock.”
 
Vy lúc này mới lên tiếng, giọng cô buồn buồn.
 
“Vậy hai người cứ nghĩ tiếp đi nhé, chị đi đây.”
 
Lam cảm thấy khó xử trước câu nói đầy ẩn ý của Vy.
 
++* * *++
 
Lâu lắm rồi Lam không sang đây. Không khí nơi này thật trong lành, dễ chịu, khác hẳn cái ồn ào, náo nhiệt ở trung tâm thành phố. Cô cho xe chạy chậm lại trên triền đê, để có thể ngắm nhìn dòng sông Đuống đang lững lờ trôi. Một cảm giác thật thanh bình, giúp Lam tạm thời quên đi những phiền muộn trong thời gian qua.
 
Nơi mà Lam đến là một ngôi chùa ở ngoại thành Hà Nội. Cô dắt xe vào phía trong sân, dỡ mấy túi đồ lỉnh kỉnh đang treo ở trên xe rồi xách vào phía trong.
 
“Dạ. Con chào thầy.”
 
Lam lễ phép, khi thấy sư Diệu Huyền – trụ trì chùa đi ra xách đồ giúp cô.
 
“Chào con. Lâu lắm rồi mới thấy con ghé thăm chùa. Mấy đứa trẻ vẫn hay nhắc tới con suốt.”
 
Giọng sư thầy nhẹ nhàng.
 
“Con cũng muốn sang đây thường xuyên, nhưng dạo vừa rồi bận quá, nên không đi được. Bọn trẻ đâu rồi ạ?”
 
“Chúng vẫn còn ngủ trưa. Con ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
 
“Vậy để con đi dạo quanh chùa một lát đã. Khi nào các em dậy, con sẽ quay lại.”
 
Lam nhìn đồng hồ, mới hơn 1 giờ chiều. Cô đứng lên, đi ra ngoài khuôn viên chùa để ngắm cảnh, khi nhận được cái gật đầu đồng ý của sư thầy.
 
Lam thích cái cảm giác yên tĩnh này. Nó khiến tâm hồn cô có thể lắng lại, sau những cơn “bão lòng” vừa qua. Cô tìm đến chiếc ghế đá ở góc vườn, ngồi xuống, nhắm nghiền mắt lại và tận hưởng.
 
Một bàn tay nhỏ bé đang siết chặt lấy tay Lam, rồi lại đưa lên mà khẽ vuốt lấy má cô. Lam mở mắt, bé Duy đang mỉm cười và nhìn cô chăm chú.
 
“Nhóc con, dậy rồi sao? Có nhớ chị không?”
 
Lam vừa nói, vừa ra hiệu cho cậu bé hiểu.
 
Duy là cậu bé mà Lam thương yêu nhất ở đây. Cậu bị câm điếc bẩm sinh. “Ai đó” đã bỏ lại cậu ở cổng chùa, khi Duy mới được vài tháng tuổi. Duy là đứa trẻ nhút nhát, sống khép kín, có lẽ là do mặc cảm về bệnh tật của mình. Lam cũng phải mất một thời gian khá dài, để có thể làm quen và nói chuyện được với cậu bé.
 
Chú nhóc khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi của Lam.
 
“Chị có mua cho Duy cuốn truyện cổ tích Andersen đấy. Chúng ta cùng vào lấy và chia quà cho các anh chị luôn nhé.”
 
Lam lại sử dụng ngôn ngữ hình thể để nói chuyện với cậu bé.
 
Duy gật đầu lia lịa. Mắt cậu bé ánh lên những tia vui mừng. Cậu chủ động kéo tay Lam đứng dậy và dắt cô vào khu nhà sinh hoạt chung.
 
“A. Chị Lam! Chị Lam tới.”
 
Lũ trẻ reo lên thích thú khi thấy Lam bước vào. Có đứa đã rửa mặt tính táo, có đứa vẫn còn ngái ngủ, lấy tau dụi dụi mắt mà nhìn Lam ngơ ngác.
 
Cả bọn cùng chạy ùa ra, đứa thì cầm tay, đứa kéo áo, đứa ôm chân Lam… mà ríu rít hỏi thăm và khoe thành tích của mình. Lam ngồi bệt xuống thềm cùng lũ trẻ. Cô với lấy túi đồ, chia quà cho từng đứa.
 
“Lần nào tới con cũng mua quà cho tụi nhỏ, sẽ khiến chúng có thói quen vòi vĩnh đấy.”
 
Sư thầy bước ra, đưa cho Lam và bọn trẻ một đĩa hoa quả.
 
“Thầy đừng lo, các em ngoan lắm. Tại lâu lâu con mới ghé qua, nên mua cho các em ít sách, truyện và đồ dùng học tập thôi mà.”
 
Bé Duy giật giật lấy tay áo Lam, cậu chìa ra một xấp giấy đưa cho cô.
 
Lam đón lấy. Đó là những bức tranh do Duy vẽ, với những đường nét nhỏ, độ đậm nhạt không được đều, và gam mầu tối là chủ đạo.
 
“Dạo gần đây Duy rất thích vẽ. Ngoài giờ học kiến thức, Duy lại ngồi vào một góc, rồi lấy bút màu và giấy ra vẽ. Cậu bé muốn khi nào con tới, sẽ đưa cho con xem những bức tranh của mình.”
 
Sư thầy giải thích.
 
Lam nhìn chăm chú vào những bức vẽ của cậu bé. Cô biết được rằng thông qua những bức tranh này, Duy đã giải tỏa được những cảm xúc không thể nói thành lời, gửi gắm những thông điệp mạnh mẽ và tự do bộc lộ bản thân thông qua cách mô phỏng lại toàn bộ những cảm nhận đối với thể giới xung quanh của cậu bé. Đây chính là cách hiểu tâm lý của con người thông qua những bức tranh họ vẽ mà Lam đã được học qua.
 
“Hình như con có chuyện không vui?”
 
Sư thầy quay lại nói chuyện cùng Lam. Sau khi để bọn trẻ vào học kinh Phật.
 
“Con đang gặp một vài vướng mắc trong chuyện tình cảm. Con cảm thấy bế tắc, chán nản và mệt mỏi quá.”
 
Lam có cảm giác an lòng, khi có thể giãi bày tâm sự với sư thầy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: