“Không ngờ con nấu ăn lại khéo vậy. Bác cứ nghĩ, những cô gái trẻ như con, sẽ chẳng bao giờ biết đến việc bếp núc như thế này đâu.”
Mẹ Bình nhìn những món Lam vừa bày trên bàn mà hết lời khen ngợi.
“Tại con sống một mình ở ngoài một thời gian dài, nên cũng phải tự nấu nướng. Nhưng mà ở nhà con cũng lười lắm, suốt ngày để mẹ con nấu cho ăn thôi.”
“Chắc mẹ con cũng nấu ăn ngon lắm nhỉ?”
“Vâng, mẹ con mà nấu thì không thể chê được. Những món này đều là do mẹ con dạy làm đấy ạ.”
“Ừ, vậy hôm nào hai gia đình phải tổ chức một buổi họp mặt mới được. Hai bác cũng muốn gặp mặt, nói chuyện với bố mẹ con, rồi bàn chuyện của hai đứa luôn thể.”
Lam hoảng hốt, khi biết mẹ Bình đang hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người. Cô vội thanh minh.
“Thưa bác, con với Bình không phải là...”
“Đã được ăn chưa mẹ? Con đói quá rồi.”
Bình ở ngoài chạy vào, khiến Lam không thể nói hết câu.
“Cái thằng, lớn rồi mà như trẻ con. Con ở lại, giúp Lam dọn dẹp trong bếp trước đi. Lát nữa mới được ăn, nhà chúng ta vẫn còn thiếu một người.”
Mẹ Bình bỏ ra ngoài, tạo cơ hội cho đôi trẻ được ở bên nhau.
“Còn thiếu một người? Là ai vậy? Không phải...?”
Lam ngờ vực. Mẹ Bình sáng nay có gọi điện cho cô, mời cô tối nay sang dùng cơm, ông bà có chuyện muốn nói, liên quan tới Nhật Minh. Cô nghĩ cũng không ra, ông bà lại gọi cả Nhật Minh tới thế này.
“Chắc không phải chứ? Bố mẹ tôi gọi anh ta tới đây làm gì?”
“Hôm trước tới nhà cậu, tôi đã nói hết với hai bác chuyện của Nhật Minh rồi.”
“Sao Lam làm điều đó mà không chịu bàn bạc với tôi? Tôi đã hứa với Lam, là sẽ lựa thời điểm thích hợp để nói với bố mẹ mình rồi mà.”
“Xin lỗi, tôi...”
Phản ứng có phần gay gắt của Bình, khiến Lam không ngờ tới.
“Lam không hiểu Nhật Minh đâu. Anh ta sẽ không tha cho bất cứ ai tiết lộ chuyện này với bố tôi.”
Bình không phải là giận Lam, mà anh đang lo cho sự an nguy của cô.
“Tôi không thể để anh ta lấy đi hết những gì vốn thuộc về cậu được. Ngay cả bác trai cũng đồng ý với quan điểm của tôi, sau khi biết hết mọi chuyện về Nhật Minh.”
“Tôi biết, bố tôi có lẽ sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho Nhật Minh sau chuyện này. Chính vì thế nên tôi mới sợ Lam gặp nguy hiểm.”
“Không có chuyện gì đâu. Biết đâu, sau khi nghe bố anh khuyên giải, anh ta sẽ thay đổi thì sao?”
“Nhưng...”
“Con chào bố. Hôm nay con cũng mời vài vị khách tới dùng cơm. Bố sẽ ngạc nhiên khi gặp họ đấy.”
Giọng Nhật Minh vang lên ở ngoài, cắt ngang câu chuyện còn đang dang dở của Lam và Bình.
“Sao con mời khách tới mà không nói trước? Ngày hôm nay, bố chỉ muốn nói chuyện với những người trong gia đình mình thôi. Nếu có thể, con hãy hẹn họ vào hôm khác đi.”
“Nhưng dù sao thì họ cũng đã đến đây rồi. Với lại, trước sau gì họ cũng sẽ là người nhà của mình mà, nên con muốn giới thiệu với bố luôn.” Nhật Minh quay ra, nhìn ba vị khách của mình cũng vừa xuất hiện ngoài cửa. “Bố, bố còn nhớ ai đây không?” Anh ta kéo tay người đàn ông trung niên đến đứng trước mặt bố mình, giới thiệu.
“Anh.”
Nhìn người đàn ông trước mặt, bố Bình reo lên vui mừng.
“Chào anh. Mấy năm rồi không gặp, trông anh vẫn phong độ như xưa.”
Hai người đàn ông tiến lại, ôm chầm lấy nhau.
“Chào chị. Cháu Minh không nói trước là sẽ mời anh chị tới, nên gia đình chúng tôi cũng chưa kịp chuẩn bị gì để đón tiếp cả. Mong anh chị thông cảm.”
“Là chúng tôi phải nói lời xin lỗi anh chị mới phải. Do chúng tôi đến quá đường đột, không thông báo trước với anh chị.”
Người phụ nữ mới tới cũng khách sáo đáp lại.
“Con càng lớn càng đẹp, nếu gặp ngoài đường, chắc là bác không nhận ra rồi.” Quay sang cô gái đứng bên cạnh Nhật Minh, bố Bình hết lời khen ngợi. “Hóa ra hai đứa con đã quen nhau từ lâu, vậy mà thằng Minh không chịu nói gì với bác. Giờ thì hai gia đình chúng ta đã thân, lại càng thân rồi.”
“Dạ thưa bác, con và anh Minh không phải...”
Cô gái kia chưa kịp giải thích, thì mẹ Bình đã lên tiếng.
“Cơm canh cũng nấu xong hết rồi, anh mời anh chị và cháu vào dùng bữa đi. Chúng ta vừa ăn, vừa hàn huyên lại chuyện cũ.”
“Cậu có nghĩ rằng tôi đang nghe nhầm không?”
Sắc mặt Lam tái nhợt, khi nghe được cuộc đối thoại ngoài kia.
“Tôi nghĩ là không nhầm đâu.”
Bình lắc đầu, nhìn Lam đầy lo lắng.
“Tôi có nên tránh mặt bọn họ không?”
“Hai đứa còn đang làm gì vậy? Mau mau lấy thêm bát đũa, nhà mình hôm nay có thêm khách quý của bố con.”
Mẹ Bình bước vào, khẩn trương.
“Chúng ta bắt buộc phải đối mặt rồi. Lam yên tâm, tôi sẽ giải thích với cô ấy giúp Lam. Ra ngoài thôi, mọi người đang đợi đấy.”
“Hôm nay tôi rất vui anh ạ. Gia đình tôi lâu lắm rồi mới có một bữa cơm với đầy đủ các thành viên trong gia đình. Hai thằng con đều mang bạn gái về ra mắt. Lại được cùng anh chị sau này thành một gia đình nữa. Tôi thực sự là mãn nguyện.” Ngồi vào bàn ăn, bố Bình hồ hởi, khoe với người bạn lâu năm của mình. Ông gọi với vào trong. “Bình. Lam. Hai đứa ra nhanh đi. Đừng để người lớn phải đợi.”
Sự xuất hiện của Lam, khiến một nửa không gian trong căn phòng đóng băng trong ít phút. Những đôi mắt mở to, ngỡ ngàng nhìn cô và Bình đang sánh bước cùng nhau bước ra khỏi phòng bếp.
“Con chào hai bác. Chào Hạ.”
“Cô...”
Bà Linh sửng sốt.
“Là con sao?”
Bố Hạ cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Còn Hạ thì đột ngột đứng dậy. Cô bàng hoàng nhìn Lam, mà không thốt lên lời.
“Mọi người cũng quen nhau sao?”
“Vâng, cháu Lam với con gái tôi là bạn của nhau mà.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Sau này trở thành người trong một nhà, lại càng đoàn kết, yêu thương nhau hơn.”
“Cháu Lam thì gia đình tôi biết quá rõ rồi. Thế nên tôi mới lo, anh chị sẽ chọn nhầm nàng dâu cho con trai mình.”
Mẹ Hạ nhìn Lam ám chỉ.
“Con bé rất ngoan, lại hiểu chuyện. Hai vợ chồng em rất ưng cháu.”
Mẹ Bình nhỏ nhẹ. Bà quay sang, kéo Lam ngồi xuống bên cạnh mình, âu yếm nhìn cô.
“Tôi cũng chỉ dám nói trước với anh chị thế thôi. Vì cháu Lam có nhiều sở thích quái đản lắm.”
“Bác...”
“Ngồi xuống đi.”
Lam cũng nắm lấy tay Bình, kéo cậu ngồi xuống. Cô sợ Bình sẽ nổi nóng, khiến bố mẹ cậu phải khó xử.
“Em cũng ngồi xuống đi.”
Nhật Minh kéo ghế lại, anh ta ấn vai Hạ ngồi xuống, rồi đưa mắt sang nhìn Bình và Lam, nhếch mép cười thâm hiểm.
“Mời anh chị và cháu ăn tự nhiên.”
“Chị nấu ăn ngon quá.”
Mẹ Hạ tấm tắc khen.
“Không phải em nấu đâu. Là cô con dâu tương lai này nấu đấy. Ngon lắm đúng không chị?”
Miếng thức ăn trong miệng bà Linh bỗng nhiên trở nên nhạt thếch, vô vị. Nếu không phải là đang làm khách, thì bà cũng muốn nhả nó ra rồi. Cố gắng nuốt, mà cứ thấy nghẹn ứ nơi cuống họng.
“Bố, mẹ. Con với Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi. Hai người đừng làm quá lên như vậy.”
Không muốn Lam và Hạ tiếp tục hiểu lầm nhau, Bình vội buông đũa, giải thích với bố mẹ.
“Từ bạn bè rồi phát triển nên tình yêu sẽ càng bền vững chứ sao? Con xem, anh con và chị Hạ kia, trước kia cũng chỉ gặp nhau một hai lần, giờ thì đã thành đôi, thành cặp rồi đấy. Hai đứa cũng mau mau đi.”
Không hề để ý đến sự gượng gạo của mấy người trẻ tuổi, bố Bình cứ thuận miệng mà vui đắp.
“Thưa bác, con với anh Minh cũng chỉ là bạn bè thôi ạ. Con cũng có người yêu rồi.”
Hạ được thể, cũng vội lên tiếng đính chính.
“Con giữ im lặng ngay cho mẹ. Mẹ cấm con, không được nói lung tung.”
Bà Linh nhìn Hạ dọa nạt.
“Mấy đứa này, rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
Bố mẹ Bình nhìn nhau khó hiểu. Hết Bình đứng ra giải thích, lại đến lượt cô gái được cho là người yêu của Nhật Minh. Vậy hóa ra, từ nãy tới giờ, ông bà đang nhận nhầm con dâu tương lai của mình sao?
“Cháu Bình và Lam không yêu được nhau là phải rồi. Anh chị không biết đấy chứ, cháu Lam chỉ có thể yêu được người cùng giới tính với mình thôi. Con gái tôi cũng phải một phen khốn đốn, vì bị cô ấy theo đuổi mà.”
Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Lam quan sát thái độ của từng người, cô mỉm cười đầy cay đắng.
“Bác đừng xúc phạm tới người khác như vậy. So với một vài người ở đây, cô ấy còn tử tế gấp bội phần.”
Bình giận dữ, quát vào mặt bà Linh.
“Cậu đừng có vô lễ. Cô ta là người như thế nào, cả tôi và cậu đều biết. Có phải là người tử tế hay không, cũng tự cô ta hiểu rõ. Tôi không hiểu, tại sao cậu biết cô ta không yêu mình, mà vẫn còn đưa cô ta về ra mắt chứ? Cậu định lừa gạt cả bố sao?”
“Hai đứa im ngay.”
Bố Bình trừng mắt quát nạt.
“Con xin lỗi. Vì con mà làm ảnh hưởng đến không khí vui vẻ của cả nhà. Con xin phép hai bác, cho con được về trước.”
Lam đứng dậy, cúi chào bố mẹ Bình.
“Con cứ ngồi xuống đi. Hai bác xin lỗi vì đã hiểu lầm con và Bình. Nhưng con vẫn là khách của gia đình bác, con mà bỏ về, hai bác cũng sẽ cảm thấy có lỗi.”
Mẹ Bình níu lấy tay Lam giữ lại.
“Bác gái nói đúng đấy, con hãy ở lại đây thêm chút nữa. Chúng ta vẫn còn có chuyện muốn nhờ đến con.”
“Bố, cô ta...”
Nhật Minh hậm hực, khi thấy bố mình giữ Lam lại. Không chỉ có mình anh ta, mẹ của Hạ cũng cảm thấy không hài lòng, khi phải đối mặt với Lam tại nơi này. Bữa ăn tưởng như là thân mật, đầm ấm, bỗng trở nên im lặng đến xa cách. Cuộc trùng phùng giữa hai người bạn sau bao năm cũng vì thế mà không thể tìm được một chủ đề để cùng ôn lại.
“Hình như có tiếng trẻ con khóc. Là ai vậy mẹ?”
Bình ngước mắt lên tầng hai, nơi phát ra tiếng khóc nhỏ.
“Chắc thàng bé dậy rồi, để tôi đưa nó xuống ăn cùng cả nhà luôn.”
Mẹ Bình vội chạy đi, bỏ lại sau lưng sự ngỡ ngàng của mọi người.
Lam quay sang Bình, cả hai như có cùng một suy nghĩ trong đầu. Hai người đều cảm thấy bất ngờ, khi bố Bình lại lựa chọn cách làm này, mà không nói cho họ biết trước.
Cậu bé bước theo sau mẹ Bình xuống. Nó giương đôi mắt sợ sệt, rơm rớm nước, nhìn những người xa lạ trong căn phòng nhỏ. Đôi mắt đó bất chợt dừng lại ở nơi Lam, nó khiến cho cả gia đình Hạ ngạc nhiên, khi lao nhanh về phía cô mà ôm chặt lấy.
“Ngoan, đừng có khóc nhé.” Lam đưa tay, gạt đi những giọt nước trên khóe mắt của cậu bé, rồi cô ra hiệu. “Em chào hỏi mọi người đi.”
Duy trở nên mạnh dạn hơn, khi có người quen bên cạnh mình. Cậu bé lễ phép, khoanh tay và cúi đầu chào mọi người.
“Giỏi lắm. Mau lại đây ngồi với ông.”
Duy vẫn nép sát vào người Lam, không dám tiến lại, cho tới khi được cô dẫn tới bên cạnh bố Bình, cậu mới miễn cưỡng ngồi vào lòng ông.
Bàn tay Nhật Minh run run, mặt anh ta tái mét, hết trừng mắt nhìn Lam giận dữ, lại quay sang thù ghét đứa trẻ tội nghiệp.
“Giới thiệu với anh chị, đây là cháu trai tôi. Mẹ nó mất rồi, nên từ nay về sau cháu nó sẽ ở cùng hai ông bà già này.”
Không cần để ý đến thái độ của Nhật Minh, bố của Bình tự ý đưa ra quyết định. Ngay từ khi nghe được câu chuyện từ Lam, ông đã cho người đi điều tra rõ, và làm mọi thủ tục cần thiết để nhận nuôi bé Duy.
“Vậy là anh chị nhận nuôi thằng bé hả? Anh chị thật có lòng tốt. Nhưng hình như đứa bé này không nghe nói được thì phải?”
“Chúng tôi nhận nuôi nó là vì trách nhiệm của người lớn nữa chị ạ. Cháu nó bị tật bẩm sinh thật, nhưng thông minh, và vẽ rất đẹp nữa.”
“Phương Lam, tôi có thể gặp riêng cô một chút không?”
Nhật Minh cố tỏ ra bình thường.
“Có gì thì con nói luôn ở đây. Lam là bạn của Bình, chứ không phải bạn con.”
Bố Bình nhanh chóng ngăn lại. Ông đoán được mục đích của Nhật Minh khi muốn nói chuyện với Lam.
“Nhưng con và cô ta có chuyện cần phải giải quyết riêng với nhau.”
“Con phải nói là, gia đình chúng ta cần phải cùng ngồi với nhau để giải quyết chuyện chung mới đúng.”
“Xin lỗi anh chị, hình như hôm nay gia đình tôi đến không đúng lúc thì phải. Chúng tôi cũng đã dùng bữa xong rồi, có lẽ phải xin phép anh chị, để hôm khác chúng ta gặp mặt sau vậy.”
Ông Cường nhanh chóng nhận ra sự khác lạ đang diễn ra trong ngôi nhà này, nên cũng tìm cách rút lui, không muốn tiếp tiếp tục làm phiền.
“Chúng tôi phải nói lời xin lỗi với anh chị và cháu mới đúng. Quả thực là gia đình tôi có chút chuyện riêng. Không nghĩ tới là Nhật Minh lại mời anh chị và cháu cùng tới. Đành hẹn anh chị hôm khác, cả gia đình chúng tôi sẽ tới chuộc lỗi vậy.”
Bố Bình cũng không muốn giữ gia đình Hạ ở lại. Ông lịch sự đứng lên, tiễn họ ra về.
“Khốn nạn. Chúng mày muốn chơi tao hả?”
Đợi cho bố mình tiễn cả nhà Hạ ra đến cổng, Nhật Minh mới gầm lên giận dữ.
“Mẹ. Mẹ đưa cháu lên phòng trước đi.”
Bình không muốn để bé Duy phải chứng kiến cảnh này, nên anh vội bảo mẹ đưa thằng bé đi.
“Chúng tôi không hề biết bác trai lại đưa Duy về đây. Với lại, tôi cũng không thể để anh lấy thằng bé ra mà trao đổi lợi ích của mình được, nên tôi bắt buộc phải nói toàn bộ sự thật cho bác biết.”
“Đồ khốn. Cô dám lừa dối tôi? Cô bắt tôi phải cứu nó, rồi lại lật lọng.”
“Đó là con anh, anh cứu nó là lẽ đương nhiên. Tại sao lại trách cô ấy?”
“Mày câm miệng. Cả mày nữa, thằng con hoang. Mày cũng hùa theo cô ta để lừa tao. Chúng mày cứ chờ xem, một khi tao không còn gì để mất, thì chúng mày cũng sống không yên đâu.”
“Im ngay. Cậu vừa nói cái gì?”
Bố Bình vừa vào đến nơi thì nghe được lời dọa nạt của Nhật Minh. Ông xoay người anh ta lại. Một bên má của Nhật Minh, lãnh đủ cái tát như trời giáng của ông.
“Bố. Bố đừng nghe hai đứa này. Chúng nó bịa chuyện ra đề lừa gạt bố thôi. Cậu ta muốn bố ghét con, nên mới cấu kết với cô ta, hòng lấy hết tài sản của bố. Thằng bé kia vốn dĩ không phải là con trai con.”
“Bố quá thất vọng về con rồi. Dám làm mà không dám chịu. Con nên biết, dù không có chuyện này, bố cũng không thể trao hết tài sản của mình về tay con được.”
“Tại sao chứ? Con có gì không bằng nó? Tại sao bố luôn phân biệt đối xử với con? Từ nhỏ tới giờ, con lúc nào cũng làm theo ý bố, mà không dám cãi một lời. Bố bắt con học gì, con cũng học cái đấy. Bố đưa người đàn bà khác về nhà, ngay khi mẹ con mới qua đời, rồi bắt con chấp nhận, con cũng không dám phản đối. Rốt cuộc, đã bao giờ bố nghĩ cho người vợ đã mất và con chưa?”
Nhật Minh gào lên trong tuyệt vọng. Những thứ mà anh ta đã cố gắng tạo dựng từ bấy lâu nay, niềm tin với bố, sự tự hào mà anh ta mang lại đều bị ông phủ nhận, khiến anh ta đau khổ tột cùng. Nhật Minh xô đổ những chiếc bát trên bàn ăn, rồi chạy vụt ra khỏi nhà. Tiếng bát đĩa rơi vỡ tạo nên âm thanh chói tai, khiến người ở lại bất chợt rùng mình, hoảng sợ.
++***++
“Tôi làm vậy có quá đáng với Nhật Minh lắm không?”
Lam vẫn luôn trăn trở, sau khi chứng kiến sự phẫn nộ của Nhật Minh. Khi quyết định nói với bố mẹ Bình toàn bộ sự thật, cô chỉ đơn giản là nghĩ cho anh, sợ anh sẽ phải chịu phần thiệt thòi, mà lại vô tâm, không cần biết điều gì đã khiến Nhật Minh trở nên như vậy. Để giờ đây, khi thấy được sự tuyệt vọng trên gương mặt của anh ta, trong cô lại trỗi lên sự hối hận muộn màng.
“Bình, cẩn thận.”
Lam hốt hoảng, níu lấy tay Bình, khiến anh vội vàng xoay tay lái, tránh được một vụ va chạm giao thông có lẽ đã xảy ra.
“Cậu sao vậy? Nếu chưa quen lái xe ô tô thì cứ dùng xe máy cho an toàn. Suýt chút nữa thì gây tai nạn rồi.”
Lam vẫn còn chưa hoàn hồn, sau sự cố vừa rồi. Cô nhìn Bình trách móc.
“Xin lỗi. Tại tôi mải suy nghĩ quá.”
“Cậu lái xe mà không tập trung, lại còn suy nghĩ đi đâu nữa?”
“Nghĩ vài chuyện lung tung thôi. Mà Lam vừa hỏi gì phải không?”
“Thôi, không có gì. Cậu lo tập trung nhìn đường đi. Tôi vẫn chưa muốn chết đâu.”
“Ừ.”
Nét mặt Bình vẫn đăm chiêu. Cơn tức giận vừa rồi của Nhật Minh, khiến anh không thể không lo cho sự an nguy của Lam. Anh rất sợ, Nhật Minh sẽ cùng đường, mà làm điều gì đó gây tổn hại cho cô ấy.
“Lam này. Từ giờ, nếu Lam muốn đi đâu thì cứ nói với tôi một tiếng nhé. Tôi sẽ đưa Lam đi, bất kể lúc nào.”
“Cậu sao vậy? Tôi đâu phải trẻ con. Không phải là cậu sợ Nhật Minh sẽ làm điều gì đó với tôi đấy chứ?”
Bình gật đầu xác nhận. Anh nói lên nỗi lo lắng của mình để cô cảnh giác.
“Với tính cách của anh ta, rất có thể sẽ tìm tới Lam để gây khó dễ.”
“Không sao đâu. Tôi sẽ tự lo được. Cậu yên tâm đi.”
“Nhưng...”
“Được rồi, nếu Nhật Minh có tới tìm tôi, tôi sẽ báo cho cậu biết. An tâm chưa?”
Lam tìm cách khiến Bình vững lòng hơn.
“Ừ, Lam nhớ phải thông báo cho tôi biết ngay đấy. Còn chuyện của Hạ, ngày mai tôi sẽ tìm cô ấy để giải thích.”
“Cứ để chúng tôi tự giải quyết, cậu không phải can thiệp đâu. À, cho xe rẽ sang đường nhé, tôi lại chuyển về nhà ở rồi.”
“Lam theo “chủ nghĩa xê dịch” đấy à? Hay là lúc nào thèm cơm mẹ nấu thì mới về?”
“Không. Vì có mấy việc cần làm gấp, nên tôi qua bên kia cho yên tĩnh. Xong việc lại trở về nhà. Từ sau chuyện của bố, tôi gần như là về nhà ở hẳn rồi.”
“Vậy cũng tốt. Lam ở đó một mình, tôi cũng không yên tâm.”
Bình lại trầm lặng, tiếp tục tập trung nhìn con đường phía trước. Lam đối với anh, có lúc giống như giống như những vì sao trên trời. Có thể anh sẽ không bao giờ chạm tay vào được, nhưng anh lại tin rằng, nếu đi theo vì sao ấy, chúng sẽ dẫn anh đến được với vận mệnh của mình.
“Hôm trước gặp mẹ Hạ ở công ty, có phải cậu đã cho bà ấy biết mình là ai rồi không?”
“Lý do gì khiến Lam nghĩ vậy?”
“Tôi đoán biết được phần nào tính cách của bà Linh. Nếu như không phải bà ấy biết cậu là ai, hay nói đúng hơn là, bố mẹ cậu là ai, thì chắc chắn bà ấy sẽ không tha cho tôi, mà cứ thế để cậu kéo ra ngoài như vậy đâu.”
“Không ngờ, Lam không những hiểu được tính cách của Hạ, mà ngay cả mẹ cô ấy, Lam cũng có thể thấu hiểu được. Nhưng không phải là tôi nói cho bà ấy biết bố mẹ mình là ai, mà chỉ đưa điện thoại, cho bà ấy xem mấy bức ảnh, xem xong bà ta liền bỏ đi ngay.”
“Ảnh gì vậy? Tại sao cậu lại có thể dùng nó để uy hiếp bà Linh?”
Lam không khỏi bất ngờ khi nghe Bình tiết lộ lý do.
“Uy hiếp? Lam dùng từ mạnh quá. Tôi đâu có gan đấy. Chỉ là mấy tấm ảnh cũ, khiến người nhìn thấy nó sẽ gặp lại được cố nhân thôi mà. Chuyện đó không liên quan đến Lam đâu.”
Trước thái độ của Lam, Bình đành lấp liếm cho qua chuyện. Bởi có những việc, nếu có thể chôn vùi được thì sẽ tốt cho rất nhiều người, đặc biệt là với Lam.
"Tôi cũng mong rằng, mình không liên quan gì tới những bức ảnh đó.” Trong lòng Lam vẫn còn những hoài nghi, nhưng cô lại không muốn làm khó Bình. “Dừng xe lại. Cho tôi xuống ngay đây cũng được." Trông thấy Jenny đang lững thững đi một mình trên vỉa hè, Lam vội kêu Bình cho xe dừng lại.
"Có chuyện gì thế?"
"Cậu nhìn kìa?"
"Ừ, tôi biết rồi." Bình hiểu ý, anh cho xe chạy chậm lại và ghé sát vào lề đường, không quên dặn dò cô. "Lam về nhé. Nhớ lưu tâm đến những lời tôi nói."
"Tôi nhớ rồi mà. Tạm biệt."
Lam hứa cho qua chuyện. Cô nhanh chóng mở cửa rồi bước ra ngoài, gọi lớn. "Phương.", khiến cô ấy phải giật mình quay lại.
"Chị. Sao lại có mặt ở đây?"
Jenny có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Lam. Cô nhìn chiếc ô tô đang đỗ ở bên cạnh rồi gật đầu chào lại, khi thấy người ngồi trong xe đưa tay ra vẫy mình.
"Em đi đâu về vậy?"
Đợi Bình cho xe chạy, Lam mới rảo bước, tiến về phía cô em gái của mình.
"Em qua siêu thị bên kia đường mua ít đồ. Sao về sớm vậy? Mới hơn 9 giờ thôi mà."
Jenny ngó nhìn đồng hồ, cô thắc mắc.
"Ừ, có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Lát về nhà chị nói em nghe. Đưa đồ đây, chị xách cho."
Jenny vội vàng trút gánh nặng trên tay mình sang cho Lam, rồi thoải mái, ung dung bước đi bên cạnh.
"Còn túi kia nữa. Sao không đưa nốt?"
Nhìn chiếc túi còn lại trên tay Jenny, Lam ngờ vực.
"À, cái này không cần. Em tự xách được."
Jenny mỉm cười. Cô lôi thứ gì đó trong túi ra, cẩn thận bóc lớp vỏ bên ngoài, rồi đưa lên miệng, cắn từng miếng nhỏ, không ngừng xuýt xoa vì lạnh.
"Em muốn đi viện hay sao mà ăn kem vào thời tiết này?"
"Ngon mà. Chị muốn thử không?"
"Không. Chị sợ ăn kem vào mùa đông lắm rồi."
Lam vội từ chối, khi Jenny đưa cây kem vào sát miệng mình. Từ sau mùa đông năm ngoái, cô không còn dám hành hạ cái họng của mình thêm bất cứ lần nào nữa.
"Sao thế? Ăn kem vào trời lạnh ngon mà."
"Vậy em cứ ăn đi. Ngày mai ốm ráng chịu."
“Hừ. Cứ thích trù người khác là sao? Mà chị kể luôn đi, chuyện ngoài ý muốn là chuyện gì?”
Lam bất ngờ dừng lại. Cô đặt mấy túi đồ xuống đất, tháo chiếc khăn trên cổ mình ra, rồi gọi Jenny lại gần, quàng vào cổ giúp cô ấy.
“Trời lạnh, mà ăn mặc thế này à? Nhỡ cảm lạnh thì sao?”
Đôi bàn tay của Jenny lạnh cóng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng khi nhận được sự quan tâm của Lam.
Tình cảm đối với Lam, khi bắt đầu đã là một sai lầm, thế nên nếu cứ tiếp tục lao theo sai lầm đó, thì sẽ không thể nào cứu vãn được nữa. Khi Jenny nhận ra mình đã yêu Lam thì bản thân đã không còn đủ sức để ngăn cản, vì trái tim cô không còn là của riêng mình nữa. Không biết cô đã khóc bao nhiêu lần vì Lam và cô cũng không hiểu vì sao mình lại có đủ sức chịu đựng được lời từ chối tình cảm của cô ấy, để rồi chấp nhận làm em gái của Lam, chấp nhận âm thầm đi bên cạnh Lam như một cái bóng, và nhìn cô ấy hạnh phúc.
Vẫn biết rằng khi còn yêu sâu nặng thì chẳng ai nỡ buông, vì buông tay chính là đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ. Là dẫu còn yêu cũng chỉ dám lặng lẽ nhìn từ phía xa. Là khi tim găm đầy những mảnh vỡ cũng đành chấp nhận bước đi. Nhưng nếu như buông tay mà người mình yêu được bình yên thì Jenny sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình để Lam có được an yên. Bởi cô hiểu rằng hạnh phúc của mình, chính là lúc được nhìn thấy người kia không vướng bận bất cứ điều gì.
“Hai đứa sao lại về cùng với nhau vậy?”
Mẹ Lam đang dọn dẹp ngoài sân. Bà ngạc nhiên khi thấy hai cô con gái của mình lại sánh bước cùng về một lúc.
“Chúng con gặp nhau ngoài ngõ. Muộn rồi, mẹ còn làm gì ngoài này nữa, mau vào nhà đi kẻo lạnh. Mẹ cứ để đó, lát nữa con sẽ làm.”
Lam trao lại túi đồ cho Jenny. Cô đỡ lấy chiếc chổi từ tay mẹ, cố ý đẩy bà vào trong nhà.
“Cứ để mẹ làm nốt, cũng sắp xong rồi. Cơm mẹ vẫn để phần đấy, nếu đói thì vào ăn rồi lên phòng thay đồ tắm giặt đi.”
“Con ăn rồi, mẹ để đó con làm.”
“Hai người, một người vào trong nhà nghỉ ngơi, một người lên phòng thay đồ đi. Việc này để con làm.”
Thấy hai mẹ con Lam cứ giằng co nhau chiếc chổi, khiến Jenny cũng muốn được góp phần.
“Được. Vậy em làm đi, chị với mẹ vào nhà trước.” Chỉ đợi có vậy, Lam liền lấy lại túi đồ, rồi đặt cây chổi vào tay Jenny. “Đúng là, có em gái tốt thật mẹ ạ.”
Jenny ấm ức khi bị Lam đưa vào thế đã rồi. Cô lủi thủi một mình dọn dẹp gọn gàng, quét sân sạch sẽ rồi mới vào trong nhà.
Vừa mới bước vào phòng, đã nghe tiếng chuông điện thoại của Lam vang lên liên hồi. Jenny liếc qua, thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến, cô liền tiến về phía cửa nhà tắm gõ nhẹ.
“Chị có điện thoại. Là chị Hạ gọi.”
Lam tắt vòi nước, cô ngẫm nghĩ vài giây rồi mới trả lời.
“Em nghe đi. Nói với cô ấy là chị đang tắm, lát chị gọi lại sau.”
“Chuyện của hai người vẫn chưa giải quyết xong sao?”
Lam vừa bước ra khỏi nhà tắm, Jenny đã truy vấn.
“Ừ, chuyện cũ chưa xong, lại xuất hiện thêm vấn đề mới.”
“Sao thế?”
Khi thấy Jenny giơ chiếc máy sấy tóc lên, Lam hiểu ý, nên bước lại gần, và ngồi xuống bên cạnh, để cô ấy giúp mình sấy khô tóc. Cô chậm rãi kể lại cuộc chạm mặt tối nay của mình với Hạ tại nhà Bình cho Jenny nghe.
“Hai người đúng là oan gia ngõ hẻm mà. Đi tới đâu cũng gặp nhau. Giờ thì hay rồi, cả hai sẽ cùng được làm dâu một nhà.”
“Em vẫn còn đùa được sao?”
Tâm trạng Lam rối bời. Cô chẳng còn tâm trí đâu mà đùa cợt. Nét mặt của Hạ khi nhìn thấy cô và Bình cùng nhau bước ra từ phòng bếp vẫn còn ám ảnh. Rồi cả thái độ cương quyết của cô ấy khi khẳng định tình cảm của mình với Nhật Minh trước mặt nhiều người cũng khiến Lam phải đắn đo suy nghĩ. Dù Hạ không chính thức nói rõ về mối quan hệ của cô và cô ấy, nhưng điều đó cũng đủ để cô có thêm động lực mà tin tưởng.
“Nếu như chị ấy đã công khai từ chối tình cảm với Nhật Minh trước mặt người lớn của hai gia đình, vậy có nghĩa là chị ấy cũng sẽ không để bụng chuyện anh Bình đưa chị về đó ra mắt đâu. Đừng có suy nghĩ quá nhiều. Lát nữa gọi điện, nói mấy lời yêu thương là người ta sẽ mềm lòng ngay thôi mà.”
“Lời động viên của em vẫn phải thêm vài câu châm chọc là sao hả? Cái gì mà ra mắt chứ? Chị đến đó cũng chỉ là vì bé Duy thôi.”
“Vậy thì mau đi giải thích điều đó cho người cần phải nghe đi. Đừng để cho ai đó phải ôm mối nghi ngờ suốt cả đêm, rồi lại sinh ra lo lắng, mất ngủ. Chứ nói với em thì có tích sự gì?”
“Tình cảm chị em lúc này mới cần phát huy tác dụng chứ. Đây chính là lúc phải nhờ em gái hiến kế giúp chị làm hòa với cô ấy.”
“Em mà có kế sách thì đã không chịu chấp nhận làm em gái của chị rồi.” Jenny bỏ chiếc máy sấy xuống, nét mặt trở nên nghiêm lại. “Nhưng em nghĩ, điều chị cần lo bây giờ là Nhật Minh chứ không phải là chị Hạ. Chị phải cẩn thận, và đề phòng với anh ta.”
“Sao quan điểm của em và Bình lại giống nhau vậy? Vừa nãy cậu ta cũng cảnh báo chị. Yên tâm đi, Nhật Minh sẽ không làm gì chị đâu.”
“Chúng em cảnh báo chị là có cơ sở, đừng có chủ quan. Mà em thấy hiếm có người đàn ông nào tốt như Bình. Biết là chị đã có người khác, nhưng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc chị hết mực. Tiếc thay, anh ấy cứ mãi là người đến sau, giống như em.”
“Chính bởi Bình quá tốt, nên mới khiến chị nhiều khi cảm thấy khó xử. Giá như, cậu ấy có thể giống em thì tốt biết mấy.”
“Chị nghĩ ai cũng có đủ can đảm để mà chấp nhận buông tay, chấp nhận từ bỏ tình cảm của mình giống như em sao? Sống ngược với trái tim mình đâu phải chuyện có thể làm là làm được. Đôi khi em cũng tự khâm phục chính bản thân mình. Phải có bản lĩnh vượt trội so với người khác thì mới có thể sống ngược được như vậy.”
“Em thì giỏi rồi.”
Lam dành tặng cho Jenny lời khen từ tận đáy lòng mình. Không phải ai cũng có thể dễ dàng từ bỏ tình cảm của chính mình, hơn nữa, lại phải từ bỏ khi bản thân đã cho đi mà chưa hề một lần được nhận lại. Đã đôi lần, chính mắt Lam chứng khiến những giọt nước mắt của Jenny đang lặng lẽ rơi, nhưng cô lại không dám tiến đến gần an ủi, dỗ dành. Vì sợ. Sợ rằng những lời nói, hành động của mình lúc đó, sẽ chỉ như những vết cứa thêm vào trái tim của cô gái bé nhỏ ấy. Bề ngoài Jenny vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, cao ngạo, nhưng sâu thẳm tâm hồn lại yếu đuối đến mong manh.
“Mau gọi điện cho người ra đi kìa. Ra ngoài ban công mà nói chuyện nhé, để em còn ngủ.”
“Được rồi, em ngủ đi.”
Lam tiến được vài bước, thì Jenny gọi lại. Cô ném về phía Lam chiếc áo choàng, nhắc nhở.
“Khoác vào, ngoài đó lạnh đấy.”
Lam gật đầu, khẽ mỉm cười, cảm ơn thành ý của Jenny. Màn hình điện thoại của cô sáng lên, hiển thị dòng chữ “đang kết nối.” Đầu bên kia nhanh chóng vang lên thanh âm nhỏ nhẹ của Hạ.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừ. Hạ đang làm gì?”
Lam trở nên lúng túng, nên đành hỏi bừa.
“Thì đang nghe điện thoại. Hai người ở cùng nhau sao?”
Giọng Hạ bình tĩnh, nhưng lại khiến Lam có phần chột dạ. Cô vội vàng thanh minh.
“Mình về nhà ở với bố mẹ. Cô ấy giờ là em gái mình.”
“Về đó cũng tốt. Nhưng không cần phải giải thích với mình chuyện của Jenny đâu.”
Hạ chậm rãi quay lưng bước đi.
Sau khi cùng bố mẹ từ nhà Nhật Minh về, cô cũng vội chạy xe qua căn hộ chung cư để chờ đợi. Cứ nghĩ rằng Lam vẫn còn ở nơi này, nên lòng vẫn nuôi hy vọng sẽ cùng cô ấy tâm sự cả đêm nay. Vậy mà khi tới đây, lại chỉ có thể tâm sự cùng cô ấy thông qua chiếc điện thoại trên tay như thế này.
“Mình không muốn giữa chúng ta có thêm bất cứ một sự hiểu lầm hay bí mật nào nữa. Chuyện tối nay cũng vậy, mình đến nhà Bình cũng chỉ vì bé Duy thôi, hoàn toàn không vì mục đích nào khác.”
“Được rồi, không phải luống cuống như vậy. Mình biết Lam đến đó để làm gì mà.”
Hạ chợt bật cười. Cô thật không hiểu, tại sao chỉ có mình Lam luôn sợ bị cô hiểu nhầm? Còn phía cô, Lam lại chẳng có lấy một mảy may nghi ngờ. Phải chăng là do Lam quá tin tưởng cô, hay bởi chính cô ấy cũng không dám tin tưởng vào tình cảm mà cô đang dành cho cô ấy? Thế nên mới chịu thu hết những thiệt thòi về phía mình, để rồi tự bản thân lại khiến mình trở nên tội nghiệp hơn.
“Sao lại cười?”
“Không có gì. Chỉ là mình đang tự hỏi, tại sao Lam không hỏi lý do mà cả gia đình mình đều có mặt ở nhà bố mẹ Nhật Minh, mà luôn một mực biện minh cho sự có mặt của một mình Lam thôi? Liệu có phải, Lam tin vào những gì đã nghe thấy ở đó? Nghĩa là, mình mới đích thực là người đến ra mắt, với tư cách là bạn gái của Nhật Minh, vì thế Lam mới không cần đến sự giải thích của mình.”
“Không phải. Mình chỉ tin vào cảm nhận của chính mình thôi. Mình đã nghĩ rằng, Hạ cũng chỉ là vô tình mà đến đó, chứ chưa hề suy diễn sang một ý khác. Mình biện minh cho mình, chính bởi vì sợ Hạ sẽ hiểu lầm. Nhưng nếu như Hạ nghĩ rằng mình vẫn chưa hiểu hết về Hạ, thì Hạ cũng có thể giải thích với mình mà. Mình luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Lời nói của Lam bỗng khiến Hạ phải thức tỉnh, để nhận ra một điều. Hình như đã lâu lắm rồi, cô chưa từng chia sẻ với Lam những vấn đề mang tính cá nhân của riêng mình. Về khía cạnh công việc, cô luôn sợ Lam chê cười nếu như muốn cô ấy cùng đóng góp ý kiến. Về gia đình, cô lại lo lắng, nếu để Lam biết được cô ấy sẽ buồn nhiều hơn. Còn về chuyện tình cảm, cô vốn dĩ chẳng có ai khác ngoài Lam, nhưng bản thân vẫn không dám dốc hết nỗi lòng của mình cho Lam hiểu. Hóa ra, không phải là Lam luôn không tin tưởng cô, mà bởi vì chính cô, đã không cho Lam có cơ hội để mà tìm hiểu mình.
“Vậy sáng mai mình sẽ tới đưa Lam đến một nơi thật yên tĩnh, để giải tỏa nỗi lòng của mình với Lam, để giải đáp tất cả những khúc mắc từ trước tới nay mình đã gây ra cho Lam. Sẽ không còn giấu diếm, không còn bất cứ bí mật nào giữa hai ta nữa. Lam cho mình cơ hội để nói ra tất cả chứ?”
“Được. Mình sẽ đợi.”
“Cảm ơn Lam.”
Hạ lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô yêu Lam, chính là sống thật với con người mình. Nhưng cô chưa một lần dũng cảm, để vì tình yêu của hai người mà sống thật với xã hội.
Hạnh phúc của một người, sẽ chỉ có duy nhất người đó nắm giữ được, chứ xã hội ngoài kia, cũng chỉ là khán giả đứng ngoài mà nhìn vào thôi. Xã hội ấy, sẽ không bao giờ sống cho một cá thể riêng biệt nào đó. Vậy hà cớ gì mà chúng ta phải quan tâm xem, xã hội đó nghĩ về mình thế nào, đánh giá mình ra sao? Rốt cuộc, mỗi con người chúng ta, chỉ cần sống cho bản thân mình, sống vì những người mình yêu thương. Thế là đủ rồi.
“Vậy Hạ ngủ sớm đi. Ngày mai mình gặp nhau.”
Thấy Hạ giữ im lặng một hồi lâu, Lam tưởng cô ấy đã mệt, nên vội nói lời tạm biệt.
“Ừ. Mình cũng buồn ngủ rồi. Lam ngủ ngon.”
Đợi cho tiếng chúc ngủ ngon từ phía bên kia vang lên, Hạ mới mở cửa xe để ngồi vào. Bàn tay cô lạnh buốt, toàn thân run lên vì phải đứng ngoài trời lạnh khá lâu. Cô xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, rồi đưa lên miệng phả hơi ấm vào đó. Hạ không dám nói với Lam là mình đang ở chung cư đợi cô ấy, bởi cô biết chắc, nếu Lam biết được, cô ấy sẽ mau chóng có mặt. Từ nay trở đi, cô sẽ vì Lam mà làm bất cứ điều gì, chỉ cần có ấy được vui, được hạnh phúc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)