Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 38

126 0 0 0

“Anh Sơn. Lâu lắm rồi em không gặp anh.”
Hạ đứng trước bàn của Lam và Sơn đang ngồi, chủ động lên tiếng chào hỏi trước. Cô không quên, đưa mắt thăm dò xem thái độ của Lam và anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh.
“Là Hạ phải không?” Dù đã nhìn thấy Hạ và mấy nhân viên của mình ngồi cùng với nhau trên tầng, nhưng Sơn vẫn không tránh khỏi bất ngờ khi thấy cô ấy đang đứng trước mặt. “Em về nước khi nào vậy? Có định đi nữa không?”
“Em về được khoảng một tuần rồi. Lần này em về là ở lại luôn. Không đi đâu nữa.”
“Ừ, vậy cũng tốt. Lâu rồi không được nghe mọi người kể về em, anh lại tưởng em đã lập gia đình ở bên đó luôn rồi.”
Sơn cố tình làm như chưa hề được biết đến mối quan hệ của Lam và Hạ.
“Người yêu em vẫn còn ở Việt Nam mà, nên em mới phải quay về đây để lập gia đình đấy.”
Hạ nhìn sang Lam, nhưng chẳng thấy bất cứ phản ứng nào từ cô ấy sau câu nói vừa rồi của mình. Có chút thất vọng dâng lên trong lòng. Cô tiếp tục tìm lý do để có thể ngồi lại đây lâu hơn.
“Anh Sơn giới thiệu đi. Ngồi chung bàn với nhau, mà em vẫn chưa biết được vị này là ai?”
“Xin lỗi em nhé, anh quên mất. Nhưng anh nghĩ, nên để Lam giới thiệu thì hợp lý hơn.”
Sơn quyết không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào để làm khó Hạ và chọc giận cả Lam.
“Chào em. Anh là Việt Khang, nhân viên dưới quyền của anh Sơn và là bạn của Lam.”
Việt Khang đứng dậy, chủ động giơ tay ra trước mặt Hạ.
“Chào anh. Em là Hạ. Là nhân viên của anh Sơn, vậy có nghĩa cũng là đồng nghiệp của Lam rồi.”
Hạ cố tách biệt hai khái niệm bạn bè và đồng nghiệp.
“Ừ, trong công việc thì là đồng nghiệp, còn sau đó sẽ là bạn bè.”
“Vậy hai người đang ở mức độ nào? Bạn bè mới quen hay là...”
Hạ chẳng còn giữ ý nữa, cô hỏi thẳng Việt Khang.
“Anh cũng mới quen Lam, nhưng hy vọng sau này, mối quan hệ giữa anh và cô ấy sẽ phát triển lên một giai đoạn mới.”
Trả lời Hạ, nhưng ánh mắt Việt Khang lại nhìn Lam đầy âu yếm.
“Lam cũng muốn vậy phải không?”
Lam lúng túng, khi Hạ bất ngờ quay sang hỏi mình. Đang chưa biết phải trả lời thế nào, thì Việt Khang liền đỡ lời.
“Anh sẽ cố gắng hết sức, để nhận được sự đồng ý từ Lam.”
Lời hứa hẹn của Việt Khang khiến trong lòng Hạ xuất hiện một cảm giác lo sợ. Cô trông chờ ở Lam một lời phủ nhận, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến phũ phàng. Tim cô đau đến tê dại.
“Không làm phiền mọi người nữa, em lên kia với bạn đây.”
Hạ sợ bản thân sẽ không kiềm chế được cảm xúc, nên vội vàng trốn chạy.
“Vậy em cũng lên đó với mọi người. Hai anh cứ ngồi bàn công chuyện với nhau đi nhé. Hẹn gặp lại ngày mai.”
Lam biết là Hạ đang thất vọng vì mình lắm, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. Với Việt Khang, cô cũng chỉ là có chút thiện cảm dành cho anh, không thể hơn. Nhưng còn với Hạ, cô không dám chắc, mình còn có thể quay lại với cô ấy như trước được không?
“Anh sẽ đợi ở đây để lát đưa em về.”
“Dạ thôi, không cần đâu anh. Em về cùng bạn được rồi.”
“Có người ngỏ ý giúp đỡ, mà chị còn làm cao. Chẳng phải cả hai chị em mình đều không có xe để về sao? Hay là cứ để anh này đưa về. Anh Sơn nhỉ?”
Thấy Hạ quay trở về với gương mặt lầm lì, Jenny liền biết ngay là cô ấy đang cảm thấy yếu thế trước đối thủ, nên nhanh chóng chạy xuống đây để tiếp sức.
“Ngay cả em cũng bay từ Anh về đây để họp mặt cùng với bọn họ sao?”
Lúc này Sơn mới nhìn thấy Jenny, nên anh không khỏi ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô ở đây.
“Cũng chỉ mất chưa tới một ngày, là được có mặt ở đây thôi mà. Ai đây? Sao lần trước về em chưa được gặp?”
“Là Giám đốc mới của công ty, cậu ấy tên Khang. Mà tiện thể em về đây thì đồng ý làm mẫu cho bộ sưu tập mới của công ty anh luôn đi.”
“Anh làm như em đi chợ thì tiện thể mua cho anh mớ rau không bằng. Cứ để đó, em còn phải nghiên cứu đã. Chào anh, em là Lam Phương, em gái của chị Lam.”
Vừa mới trách cứ Sơn xong, Jenny liền thay đổi thái độ, quay sang bắt chuyện với Việt Khang.
“Lam Phương?”
“À quên, trước kia là Jenny Trần.”
Jenny vội vàng thanh minh, khi nhìn thấy sự ngờ vực trên khuôn mặt của Việt Khang.
“Em làm anh tưởng trí nhớ của mình có vấn đề chứ. Trước kia anh vẫn thường thấy em trên mấy tờ tạp chí thời trang nổi tiếng, vậy mà giờ em nói mình tên Lam Phương, khiến anh có chút nghi ngờ khả năng nhận dạng của mình.”
“Chà, không ngờ anh cũng có sự quan tâm đặc biệt đến mấy tờ tạp chí đó. Chắc là nghiên cứu để mua đồ cho bạn gái phải không? Anh tâm lý thật đấy.”
Lam thì quay mặt đi để che giấu nụ cười của mình, Sơn thì chẳng ngần ngại bật cười thành tiếng, chỉ tội Việt Khang, mặt anh đỏ gay vì xấu hổ trước ngụ ý trong câu nói vừa rồi của Jenny.
Ai mà chẳng biết, cô đã từng là người mẫu quảng cáo của hãng đồ lót nổi tiếng, nên việc Việt Khang nói anh thấy cô xuất hiện trên mấy tờ tạp chí kia, chẳng phải là tự khai ra rằng, bản thân có sở thích đặc biệt hoặc là với mấy cô người mẫu sexy, hoặc là có hứng thú với mấy kiểu đồ lót của phụ nữ sao?
“Thôi không nói chuyện nữa, anh và Khang về trước đây. Hai đứa cũng mau về sớm đi. Ngày mai, Phương nhớ ghé qua công ty nhé. Anh có chuyện cần bàn riêng với em.”
Sơn tìm cách để giải thoát cho Việt Khang.
“Để xem, em có bận gì không đã.”
Dù chẳng hề có việc gì, nhưng Jenny vẫn giả bộ làm cao.
“Vậy khi nào đi làm, Lam xách cổ nó theo cho anh.”
“Này, như thế mà vi phạm nhân quyền đấy.”
“Em không có quyền phản kháng, chỉ có thể phục tùng. Anh về trước đây. Hẹn mai gặp lại.”
Lam và Jenny cùng nhau ra tận ngoài cửa quán để tiễn Sơn và Việt Khang. Đợi đến khi họ đi khuất, cơn nhịn cười của Lam mới được giải tỏa.
“Này, em làm vậy khiến người ta sợ đấy.”
“Chẳng liên quan. Anh ta có theo đuổi em đâu mà em phải lo lắng xem tâm trạng của anh ta như thế nào.”
“Đi vào thôi.”
Sợ Jenny lại chuẩn bị chuyển sang công kích mình, nên Lam liền lảng tránh. Cô quay vào phía trong, thì bắt gặp mấy người bọn Hạ cũng đang đi ra.
“Ơ, sao về sớm vậy?”
“Còn sớm gì nữa. Gần 11 giờ rồi. Con bé cũng đã ngủ được một giấc dài.” Bình đưa mắt hướng về đứa bé nhà Lâm đang ngủ gục trên vai mẹ. “Lam cũng về luôn chứ?”
“Ừ, chắc là cũng về luôn. Dù sao thì cũng có cái đuôi ở phía sau, không về không được.”
“Này, nói ai là đuôi vậy? Nếu không muốn về, thì để em gọi anh chàng Giám đốc kia quay lại, ở đây tâm sự cùng với chị cho đến sáng luôn.”
Nhìn nét mặt lạnh băng của Hạ, Lam liền cấu cho Jenny một cái, không cho cô tiếp tục nói xằng, nói bậy nữa.
“Vậy vợ chồng em cho cháu về trước nhé.”
Thấy Lâm đã đỗ xe ở phía trước quán, Phương liền chào mọi người, rồi nhanh chóng bế con ra chỗ chồng mình.
“Còn hai người, tính về bằng gì?”
Lam nhìn quanh, không thấy xe của mình đâu mới chợt nhớ ra là tối hôm trước, khi lao ra khỏi nhà, cô đã chẳng kịp mang theo.
“Chúng tôi đi taxi về cũng được.”
“Cần gì phải đi taxi? Chẳng phải chị Hạ cũng có xe sao? Để chị ấy đưa mình về, vừa tiết kiệm được tiền, lại vừa an toàn.”
Jenny nháy mắt với Hạ.
“Vậy đợi chị đi lấy xe.”
Hạ lẳng lặng bước về bãi đỗ xe phía đối diện với quán của Lam. Gương mặt cô từ lúc biết được có đối tượng đang theo đuổi Lam, vẫn là một màu xám xịt.
“Vậy còn em?”
Thấy Vy vẫn còn đứng ở bên cạnh, Lam liền quay sang hỏi.
“Chúng tôi cùng đi với nhau.”
Bình nhanh chóng đỡ lời.
“Hả? Đừng nói với em là hai anh chị đã...”
“Được rồi, vậy hai người về cẩn thận. Chúng tôi về trước.”
Thấy Vy và Bình cùng đang cười ngượng ngập, nên Lam liền đẩy Jenny đi ngay. Với lại, xe của Hạ cũng đã đậu ở bên kia đường rồi.
“Chị sao vậy? Em đang mong chờ câu trả lời của họ thì chị lại đẩy em đi.”
Jenny vẫn còn cảm thấy khó chịu, khi chưa nhận được lời xác nhận của hai người kia.
“Em tò mò như vậy làm gì? Nhìn thái độ của hai người họ, là mình cũng tự có câu trả lời rồi mà.”
Kể từ lúc lên xe, nếu như Jenny không mở miệng thì cả hai người kia cũng sẽ im bặt. Cô cảm giác như, mình đang ngồi giữa hai tầng đối lưu nóng và lạnh vậy.
“Lúc chiều về qua nhà, em thấy nhóc Bin chơi đùa rất vui vẻ với ông bà. Vừa trông thấy em, nó liền chạy ra ôm chầm lấy.”
“Ừ, nó cũng hay nhắc về em mà.”
“Chị tìm được trường cho Bin chưa?”
“Mấy hôm nay bận quá, chị vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu. Đợi thêm vài ngày nữa vậy.”
“Vậy sao không nhờ người ở đây này. Dù sao thì cũng đã ở đây ba mươi mấy năm, chẳng nhẽ lại không biết khu vực này có cái nhà trẻ nào sao?”
Jenny quay sang Lam trách móc, thì bắt gặp ngay cái nhìn đầy đe dọa của cô. Không phải là cô trách Jenny nhiều chuyện, mà qua cuộc nói chuyện hôm nay của hai người họ, cô mới biết được là đứa em gái của mình, đã có sự liên lạc với Hạ từ trước. Vậy mà không chịu nói gì với cô.
“Em về nói với bố mẹ là cho chị gửi Bin thêm mấy ngày nữa nhé.”
Hạ cho xe đỗ trước ngõ đi vào nhà Lam. Cô nhờ vả Jenny chuyển lời, mà chẳng thèm đả động đến sự có mặt của Lam ở đó.
“Yên tâm đi. Cháu của ông bà thì ông bà phải chăm thôi. Bọn em vào nhà đây. Chị đi về cẩn thận.”
“Mình về đây.”
Đợi Jenny bước ra khỏi xe trước, Lam mới có thể nói được một câu duy nhất với Hạ, trên suốt cả quãng đường dài.
“Ừ.”
Hạ cũng chỉ nói có vậy, rồi cho xe chạy thẳng, ngay sau khi Lam bước ra ngoài.

++***++


“Em xong rồi, chị vào tắm đi.”
Jenny bước ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn dùng để lau tóc trên tay. Nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ của Hạ đang ngồi ngoan ngoãn trên giường, cô không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“Gì vậy? Thằng nhóc này vẫn chưa thèm ngủ sao?”
“Nó vừa ôm gối sang đây, nói là muốn ngủ cùng.”
Lam cũng đành bất lực nhìn thằng bé. Dù cô có dỗ dành thế nào, nó cũng không chịu đi.
“Mọi ngày nó cũng ngủ với chị sao?”
“Không. Nó ngủ cùng bố mẹ. Chẳng hiểu sao hôm nay lại chạy lên đây. Bình thường chị cũng ít nói chuyện với nó mà.”
Lam cũng cảm thấy khó hiểu, khi thằng bé cứ nằng nặc đòi ngủ cùng với cô.
“Vũ Phong Hạ. Chị được lắm. Không ngờ, chị còn lấy thằng bé ra để mà chống đối với em.”
Jenny tức giận, gằn lên từng tiếng một.
“Em sao vậy?”
“Chị xem. Là em vì chị ấy mà bay từ Anh về, vậy mà giờ lại nỡ đối xử với em như vậy. Được lắm, nếu mà vẫn còn không tin tưởng em, thì đừng mong sau này sẽ được em tiếp tục giúp đỡ.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lam vẫn chưa thể hiểu được lý do vì sao mà khiến Jenny bức xúc nhiều như vậy.
“Chị có biết vì sao thằng nhỏ sang đây không?”
Lam hết nhìn thằng bé, rồi lại nhìn Jenny, không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Con yêu. Nói cho dì Phương nghe, có phải mẹ Hạ kêu con qua đây ngủ không?”
Jenny ngồi xuống bên cạnh Bin, cất giọng nhẹ nhàng.
Đáp lại, chính là cái gật đầu hết sức thành khẩn của cậu nhóc.
“Đấy, chị xem. Đến tận bây giờ mà chị ấy vẫn còn không tin tưởng em. Vì sợ em và chị ngủ cùng với nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới xúi giục thằng nhỏ này sang đây để canh chừng. Thật đúng là làm ơn mắc oán mà.”
Lam bật cười thành tiếng khi nghe Jenny giải thích lý do khiến cho cô ấy tức giận. Cô ngồi xuống bên đứa bé, nhìn vẻ mặt lờ đờ buồn ngủ mà không dám ngủ của nó, mà không khỏi thán phục khả năng nuôi dạy con của Hạ. Quả nhiên, rất biết nghe lời mẹ.
“Em ăn ở làm sao mà để người ta không tin tưởng? Thôi, hai người cứ tự giải quyết đi, chị thì thế nào cũng được. Chị vào tắm đây.”
Bỏ mặc Jenny và Bin ở ngoài tự thương thuyết và đàm phán với nhau, Lam ôm theo bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm, miệng vẫn cười không ngớt vì tình huống oái oăm vừa rồi.
Tắm xong, quay trở ra ngoài, Lam không còn trông thấy bé Bin ngồi trên giường nữa, khiến cô không khỏi thắc mắc.
“Em làm gì thằng nhỏ rồi?”
“Hừ, chị sợ em sẽ làm gì nó?”
Jenny vẫn còn cảm giác bực bội ở trong người, sau khi phải tìm mọi cách, dụ dỗ có, dọa nạt có, mới có thể khiến nó chịu xuống dưới nhà ngủ cùng với bố mẹ.
“Em giỏi thật. Khi nãy, dù chị có nói thế nào đi nữa, nó vẫn cứ ngồi lỳ ở trên giường, nhất định không chịu đi.”
“Chị phải hiểu, ai xúi nó lên đây, thì cứ lấy người đó mà dụ nó xuống.”
“Được lắm. Vậy ai xúi em trở về?”
Jenny liền cứng họng, khi Lam bất ngờ thay đổi thái độ.
“Nói mau. Nếu không, dù không có thằng bé ở đây, chị cũng sẽ đuổi em sang phòng khác ngủ.”
“Rồi, rồi. Em nói, em sẽ nói. Được chưa?”
Biết là chẳng thể giấu nổi Lam, nên Jenny đành phải kể cho cô ấy việc Hạ đến tìm mình để cùng hợp tác tổ chức sự kiện cho show thời trang của công ty Hạ ở London.
“Tại sao em không nói cho chị biết việc em đã gặp lại Hạ?”
“Chị ấy không muốn em nói. Với lại, thời gian vừa qua, vì show diễn đó mà em bận tối mắt, tối mũi, có chút thời gian rảnh nào đâu. Khi xong việc, thì chị ấy và bé Bin về Việt Nam luôn, còn em thì phải hoàn tất nốt công việc, nên hẹn chị ấy là sẽ về sau.”
“Em đã báo cáo hết chuyện của chị trong suốt thời gian qua cho cô ấy biết rồi phải không?”
“Thôi mà, đừng giận nữa. Em có nói gì nhiều đâu. Chị ấy hỏi gì thì em nói cái đó thôi mà.”
Jenny ngồi xích lại gần Lam, tỏ ý xin tha thứ.
“Cô ấy hỏi gì thì em trả lời cái đó? Vậy là còn cái gì cô ấy không biết nữa đâu.”
Lam cười khổ. Cô thừa biết, những điều mà Hạ sẽ hỏi là gì, và có lẽ, Jenny cũng phải mất đến mấy ngày liền, mới có thể trả lời hết được.
“Chị đừng giận nữa. Chị Hạ làm vậy, cũng chỉ vì nghĩ cho chị thôi mà. Chị ấy sợ chị sẽ phải chịu đả kích tâm lý rất lớn, nếu như lúc đó biết được người gây ra tai nạn cho anh Dương là bố mình. Bàn tay của chị cũng không có kết quả khả quan lắm, nên nếu biết thêm sự thật này nữa, chị sẽ không chịu nổi mà dẫn đến suy sụp tinh thần. Phải nói những lời nặng nề với chị, phải chấp nhận thử thách rời xa chị suốt mấy năm, chị ấy cũng khổ tâm nhiều lắm. Sóng gió cũng qua rồi, biển cũng đã êm rồi, hai người hãy trở về với nhau đi.”
“Cô ấy nhờ em là sứ giả à? Cô ấy nói là mình khổ tâm, vậy còn em, em thấy chị mấy năm qua vui vẻ lắm sao?”
“Vậy cả hai người còn muốn cùng nhau chịu đau khổ tới bao lâu nữa? Chẳng phải mọi hiểu lầm đều được hóa giải rồi sao? Việc gì mà cứ phải cố chấp, hành hạ nhau mãi như thế? Chị không thấy mệt à?”
“Chị cũng mệt lắm rồi, nên mới không còn sức mà tiếp tục nữa. Chị muốn được buông tay.” Lam ngả người xuống giường, cô thở dài thành tiếng. “Giá như, khi chị tuyệt vọng nhất, cô ấy có thể ở bên cạnh mà tiếp thêm nghị lực, giúp chị có thể vượt qua thì tốt biết mấy. Giá như, cô ấy đừng nhẫn tâm, bỏ mặclại  chị một mình, vừa phải chống chọi với nỗi sợ hãi trong quá khứ, khi biết được em trai mình đã bị người thân nhất của cô gái mà mình yêu thương đâm chết, vừa phải đối mặt với nỗi bất an, lo lắng cho tương lai của chính mình, khi biết được khả năng hồi phục hoàn toàn của bàn tay này là không lớn. Sự ra đi của cô ấy, khiến chị rơi vào khủng hoảng. Nếu như không vì bố mẹ, thì nói thật với em, lúc đó chị cũng chẳng thiết sống nữa.”
Jenny vội ôm chặt Lam vào lòng, khi thấy cô ấy khóc nấc lên. Lần đầu tiên, Lam chịu dốc hết nỗi lòng, và tâm tư sâu kín của mình ra cho cô biết.
“Đồ ngốc. Sao ngày đó không chịu nói với em? Em cũng có thể cùng chia sẻ với chị được mà. Sao cứ phải đè nèn, chôn chặt cảm xúc ở trong lòng làm gì?”
Lam không trả lời, chỉ vùi sâu mặt vào lòng Jenny mà khóc nức nở. Đã lâu lắm rồi, cô không được khóc to và thoải mái như vậy. Kỳ lạ thay, càng khóc, Lam càng thấy trong lòng mình trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Giống như, những tảng đá đã đè nén trong lòng cô bao lâu nay, như đã được dỡ bỏ hoàn toàn. Cảm giác thật là dễ chịu.

++***++


“Chị Lam. Có điện thoại này.”
“Em nghe đi.”
Lam từ trong nhà vệ sinh nói vọng ra.
Jenny rời bàn trang điểm, đi tìm cái điện thoại của Lam. Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, trên môi Jenny nở một nụ cười chứa đầy sự toan tính.
“Ai vậy?”
“Việt Khang.”
“Anh ta bảo gì?”
“Nói là sẽ qua đây đón chị đi ăn sáng, rồi cùng nhau tới công ty.”
“Em trả lời sao?”
Giọng Lam vẫn thờ ơ. Cô bước về phía tủ quần áo, chọn ra một bộ đồ để mặc đi làm.
“Em bảo anh ta là đến ngay đi.”
Jenny tỉnh bơ.
“Muốn chết à? Ai cho em nói vậy? Chị không muốn đi cùng anh ấy.”
Lam ném mạnh chiếc gối vào người Jenny để cảnh cáo.
“Ai nói là chị sẽ đi cùng?”
“Ý em là sao?”
Lam nhìn vẻ mặt chứa đầy âm mưu của Jenny mà không khỏi nghi ngờ.
“Em nói là chị có việc phải đi từ sáng sớm mà quên không mang theo điện thoại. Còn em thì đang không biết phải đến công ty bằng cách nào, nên liền ngỏ ý nhờ anh ta qua đón.”
“Vậy mà anh ấy cũng chịu qua sao?”
“Sao lại không chịu chứ? Qua sông thì phải lụy đò thôi. Ai bảo người anh ta muốn theo đuổi lại là chị gái của em chứ.”
“Em láu cá vừa thôi. Đừng có mà trêu đùa người ta quá đáng quá.”
“Chưa gì đã bênh người ta rồi. Được, nếu vậy thì em sẽ gọi lại cho anh ta, nói là chị vẫn còn đang ở nhà.”
“Được rồi. Em muốn làm gì thì làm. Chị không can thiệp nữa.”
Sợ Jenny sẽ làm thật, Lam nhanh chóng nhào tới, giật chiếc điện thoại khỏi tay cô ấy.
“Phải thế chứ. Thôi, em đi trước đây, kẻo anh ta lại phải chờ lâu. Chị cứ thong thả mà đi sau nhé. Bye bye.”
Khoác chiếc túi xách lên vai, Jenny giơ tay ra vẫy, không quên nháy mắt chào tạm biệt Lam.

++***++

“Đứng lại.”
Hạ vừa đặt chân đến cổng nhà Lam, thì bị Jenny chặn ngay lại.
“Chị dám xúi dại đứa con trai yêu quý của mình đi phá đám em phải không?”
Vừa trông thấy Hạ. Jenny liền nhớ lại nỗi hận tối qua của mình.
“Chị đâu có làm gì?”
Hạ trốn tránh, cố lách người để đi vào trong, nhưng không thể được.
“Có thật là không làm gì không?” Jenny giơ tay, chặn ngang trước cổng, không cho Hạ đi. “Thật uổng công em đã phải hao tâm tổn trí để giúp đỡ chị mà. Chị có biết là em đang phải hy sinh thân mình để cứu nguy cho người chị yêu không hả? Chắc là anh ta cũng tới rồi đấy. Hay là em ra bảo anh ta vào đây đón Lam đi làm nhỉ?”
“Là lỗi của chị. Chị cúi đầu xin lỗi em. Mong em tha thứ. Lần sau chị sẽ không làm thế nữa.”
Hạ vội ôm chặt lấy cánh tay Jenny, đầu cúi thấp xuống tỏ ý biết lỗi.
“Thành khẩn thế là tốt. Được, em sẽ bỏ qua cho chị lần này. Mau vào trong đi, chị ấy vẫn còn ở trên phòng đấy. Em đi gặp trai đẹp đây.”
Đến lúc này, Jenny mới chịu buông tha cho Hạ, mà vui vẻ đi ra ngoài đầu ngõ, nơi mà vừa có một chiếc xe sang trọng đỗ lại, chờ đợi cô.

++***++

“Sáng nay con có bận việc gì không?”
Lam đang thay quần áo để chuẩn bị đi làm thì mẹ cô bước vào phòng.
“Thì con vẫn phải đến công ty làm việc mà.”
Lam hơi ngạc nhiên với câu hỏi của mẹ mình.
“Ý mẹ là con có phải họp hành, hay là đi gặp khách hàng quan trọng nào không? Mẹ muốn nhờ con một việc.”
“Dạ, cũng không có gì. Có việc gì vậy mẹ?”
“Là thế này, mẹ mới tìm được một trường mầm non quốc tế rất tốt, để gửi Bin vào đó. Hôm trước gọi điện, họ có hẹn sáng nay mang thằng bé đến, nhưng mẹ lại có việc bận đột xuất. Con có thể đưa nó đến đó được không? Địa chỉ đây.”
Mẹ Lam cầm tờ giấy ghi địa chỉ cho cô xem.
“Sao mẹ không nói cô ấy đưa con mình đi? Mà cô ấy đã đồng ý cho thằng bé vào đó học chưa? Mẹ đừng có tự ý quyết định, dù sao thằng nhỏ cũng chẳng phải là người nhà mình.”
Lam ngó qua tờ giấy rồi đặt nó xuống bàn. Cô thực sự chẳng muốn quan tâm đến việc này.
“Hạ nó cũng bận nên mẹ mới phải nhờ con. Con không coi nó là người nhà, nhưng bố mẹ thì có. Nếu không muốn thì thôi, mẹ cũng chẳng khiến con nữa. Để đấy, mẹ tự đưa đi.”
“Được rồi, được rồi. Để con đưa nó đi. Mẹ đừng giận nữa.”
Lam rất sợ để mẹ mình buồn hoặc giận, nên cuối cùng đành phải níu lấy tay mẹ, miễn cưỡng làm theo ý bà.
“Vậy mau mau xuống ăn sáng rồi đưa thằng bé đi cho mẹ. Giấy tờ cần thiết để làm thủ tục nhập học, mẹ để hết trong ba lô rồi. Sau đó thì con cứ để Bin ở lại lớp với các cô, con đi làm rồi chiều qua đón nó về cho mẹ.”
Sau màn dọa nạt con gái thành công, mẹ Lam lại trở nên dịu dàng như thường thấy.
“Sao ạ? Chiều con lại phải qua đó đón?”
“Nếu không tiện thì để mẹ chạy xe máy qua đấy đón.”
“Thôi được rồi. Giờ đó là giờ tan tầm, mẹ đi xe máy con thấy không an tâm. Để con qua đó đón vậy.”
Trên suốt đoạn đường, Bin luôn miệng hỏi Lam về nơi mà nó sắp tới học. Đáp lại sự hứng khởi của thằng bé, lại là mấy câu trả lời ậm ừ của cô. Nhưng chẳng vì thế mà thằng bé buồn, trái lại, nó còn ca hát líu lo, miệng nói không ngừng cho đến khi xuống xe, bước vào ngôi trường mới của mình.
Ở trên xe vui nhộn biết bao nhiêu, thì khi đối diện với thực tế, Bin lại trở nên rụt rè, nhút nhát bấy nhiêu. Bàn tay nhỏ xíu của nó nắm chặt lấy tay Lam, vừa đi, vừa nép sát vào người cô.
Lam được cô bé nhân viên dẫn tới phòng hiệu trưởng. Đó là một giáo viên trẻ, trông khá là xinh đẹp. Vừa trông thấy Lam và Bin bước vào, liền đứng dậy, bước tới bắt tay cô với nụ cười thân thiện nở trên môi.
“Em chào chị. Em là Quyên, hiện đang là hiệu trưởng của khối mầm non. Mời hai mẹ con ngồi.”
Lam bối rối, vội giải thích.
“Chào cô. Tôi chỉ là người nhà của thằng bé thôi. Mẹ nó có việc bận, nên nhờ tôi đưa đến đây.”
“Xin lỗi chị, em cứ tưởng chị mà mẹ của bé. Vậy đây là...”
“Cô cháu”
Lam nhanh chóng đáp lời.
“Con tên gì vậy chị?”
“Tên...”
Lần này thì Lam lúng túng thực sự. Ngoài cái tên Bin thằng bé tự giới thiệu, và cô vẫn thường nghe bố mẹ mình gọi nó như vậy thì cô chẳng biết thêm gì khác.
Lam đỏ mặt ngượng ngùng, mở chiếc ba lô của Bin, lôi túi đựng hồ sơ của thằng bé ở trong đó ra đưa cho cô giáo.
“Xin lỗi. Ở nhà hay gọi nó là Bin, nên tôi cũng bất chợt không thể nhớ nổi tên của bé.”
“Dạ, không sao đâu. Thi thoảng các bố mẹ gửi con ở đây cũng không nhớ nối tên thật của con mình. Đến đón con mà vẫn nhắc đến tên ở nhà, khiến cho các cô cũng chẳng biết đó là cháu nào.”
Cô giáo trẻ kia không vì thế mà trách cứ Lam, trái lại còn tỏ ra thông cảm cho sự vô tâm của cô.
“Nguyễn Vũ Lam Phong. Tên bé hay quá.”
“Nguyễn Vũ Lam Phong.”
Lam lẩm nhẩm, nhắc lại cái tên mà cô giáo vừa mới đọc. Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác hết sức lạ lùng. Miệng cô mỉm cười, mà không biết mắt mình đang rơi lệ.
“Dạ được rồi. Chị cứ để con ở lại với chúng em. Chị cầm một số giấy tờ này về, để người giám hộ hợp pháp của bé ký vào, rồi mai mang tới trường giúp em.”
“Cảm ơn cô. Vậy nhờ cô giúp đỡ. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì với bé, cô cứ gọi cho tôi theo số điện thoại ở đây.”
“Vâng. Chị yên tâm đi.”
Cô giáo trẻ cầm lấy tờ danh thiếp trên tay Lam, rồi bất chợt, ngẩn người nhìn cô một lúc.
“Chị Quyên gọi em ạ.”
“Ừ, đây là Lam Phong, học sinh mới của lớp em. Em dẫn con về lớp chơi với các bạn nhé.”
Quyên cầm lấy tay Lam Phong, dắt thằng bé đi về phía giáo viên chủ nhiệm của lớp mình.
Cậu bé tỏ ra sợ hãi, cứ níu chặt lấy tay Lam không chịu rời đi, khiến Quyên phải ngồi xuống bên cạnh, ra sức dỗ dành.
“Con ngoan. Con về lớp với cô nhé. ở đó có rất nhiều bạn, nhiều đồ chơi cho con chơi.”
“Mẹ Lam. Con không muốn đi.”
Lam Phong ngước lên nhìn Lam với đôi mắt long lanh nước. Miệng cậu bé mếu máo.
“Bin ngoan. Đi theo cô giáo về lớp đi. Cô Lam hứa, chiều nay sẽ qua đón con sớm, rồi cho con đi ăn kem.”
Lam cũng ngồi xuống bên cạnh, cô đưa tay, dịu dàng lau nước mắt cho thằng bé.
Thì ra, chưa hẳn là do thằng bé sợ hãi vì phải làm quen với môi trường mới. Mà cái nó cần, chính là sự động viên của người mà nó tin tưởng nhất. Thế nên, ngay khi vừa nghe được lời nói của Lam, Bin liền ngoan ngoãn đi theo cô giáo của mình. Trước khi đi, cậu bé không quên giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra mà vẫy chào tạm biệt Lam.
“Vậy chào cô giáo nhé. Chiều tôi sẽ đến đón cháu sớm.”
Đợi Bin cùng cô giáo kia đi khuất, Lam mới nói lời tạm biệt với cô giáo hiệu trưởng trẻ tuổi này.
“Chị Lam, đợi đã.”
Quyên bất ngờ gọi tên Lam, khiến cô có chút ngỡ ngàng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị còn nhớ em không?”
Lam lắc đầu. Gương mặt này chẳng có chút ấn tượng nào với cô cả.
“Trong một lần đi tình nguyện cùng với thành đoàn lên Hà Giang, có một cô bé sinh viên năm nhất, vì không thích nghi được với điều kiện khó khăn ở trên đó, mà đã khóc lóc mất mấy ngày liền. Lúc đó, chị còn đi về chỗ em, hết lời khuyên nhủ và dỗ dành nữa.”
“Em... em là cô bé đó sao?”
Lam lục lại trí nhớ của mình một lúc, mới nhớ ra được sự kiện đó diễn ra khi nào. Quả thực, cô không thể nhận ra, hình ảnh cô bé nhút nhát năm nào, giờ đã trở nên chững chạc và trưởng thành như vậy.
“Dạ. Sau khi được nói chuyện với chị, em đã thôi không khóc nữa. Mỗi ngày được làm việc chung với mọi người ở trên đó, đều trở thành những kỷ niệm mà em không thể nào quên được. Nhất là vào mỗi buổi tối, được nghe chị ôm đàn và hát. Em toàn nhìn lén, và thầm ngưỡng mộ chị thôi. Sau này về Hà Nội, không biết phải liên lạc, tìm chị như thế nào nữa. Em cứ hối hận mãi, là tại sao khi đó lại không xin số điện thoại hay cách thức để liên lạc với chị. Mấy lần định lên thành đoàn để hỏi thăm về chị, nhưng rồi lại ngại, chẳng dám đi. May mà vẫn còn bức ảnh chụp chung cả đoàn tình nguyện, em vẫn còn giữ tận đến bây giờ.”
Quyên quay trở lại bàn làm việc của mình, lấy từ trong ngăn kéo ra bức ảnh đã cũ. Trong đó có Lam, người đang đứng ở vị trí trung tâm của đoàn.
“Cách đây mấy năm, em đọc báo, thấy chị xuất hiện ở trên đó với vai trò là một nhà thiết kế, nên lại càng không dám làm quen. Chị xem, quần áo mà em mặc bây giờ, đều là của công ty chị đấy.”
Lam cười tươi, khi thấy một cô hiệu trưởng trường mầm non đang thao thao bất tuyệt như một đứa trẻ.
“Trời ạ. Chị đâu có khó gần đến nỗi khiến em phải e ngại như thế. Vậy coi như hôm nay chị em mình làm quen lại nhé.”
“Không phải là chị khó gần, mà tại em không dám gần một người tài giỏi như chị thôi.”
Quyên tỏ ra khiêm tốn. Xuất thân của cô cũng chẳng phải dạng vừa. Bố mẹ đều làm ăn kinh doanh lớn, còn cô, sau hai năm học đại học ở Việt Nam, cũng đã ra nước ngoài du học về chuyên ngành Quản lý giáo dục, và mới quay trở lại Việt Nam, nhận lời mời làm hiệu trưởng của trường mầm non quốc tế này.
“Em đừng tung chị lên cao như thế, ngã xuống đau lắm. Vậy khi nào rảnh, sẽ mời em một bữa. Giờ chị phải về công ty rồi. Hẹn gặp lại em sau nhé.”
Quyên tận tình tiễn Lam ra tận ngoài cổng trường rồi mới quay trở vào. Trong lòng cảm thấy rộn rã, vì đã được gặp người mà bản thân từng ngưỡng mộ sao bao nhiêu năm trông đợi.


++***++


Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Lam ra khỏi mấy bản thiết kế đang bày la liệt trên bàn.
“Con đến đón Bin chưa? Hai đứa đi đâu mà vẫn chưa thấy về nhà?”
“Thôi chết rồi.”
Lam giật nảy mình, vội vàng đứng dậy lao thẳng ra khỏi phòng.
Công việc nhiều quá, khiến cô quên mất nhiệm vụ đi đón bé Bin của mình. Lam cho xe lao nhanh hết mức có thể để đến được trường của Bin.
Trước mắt cô, cổng trường đã khóa. Lam nhìn đồng hồ trên tay mình. Đã gần 6 giờ rồi. Cô rút điện thoại ra, rồi tự gõ mạnh lên đầu mình.
Sáng nay vội đi, mà cô quên không lấy số điện thoại của Quyên. Không biết giờ phải gọi cho ai.
“Chú bảo vệ. Cho cháu hỏi một chút.”
Nhìn thấy có bóng người đang đi lại trong phòng trực, Lam vội hét to.
“Chuyện gì vậy?”
“Chú cho cháu hỏi, bọn trẻ học ở đây về hết rồi ạ?”
“Bây giờ là mấy giờ rồi mà cô còn hỏi câu đó?”
Người nhân viên bảo vệ tỏ vẻ khó chịu với câu hỏi ngớ ngẩn của Lam.
“Không phải, ý cháu là, nếu như phụ huynh quên không đến đón trẻ thì các cô sẽ mang bé về nhà phải không?”
“Làm gì có chuyện đó. Nếu phụ huynh chưa tới, thì vẫn sẽ có một cô giáo ở lại trông chừng, cho đến khi nào bố mẹ đứa bé đến đón thì thôi.”
“Dạ, nhưng mà bây giờ cháu mới tới đây được. Mà thằng nhỏ thì không thấy đâu cả.”
“Vậy cô thử gọi lại về nhà xem. Biết đâu có ai đến đón rồi.”
Người bảo vệ đi vào trong, bỏ mặc Lam với nỗi lo lắng ở ngoài đó.
Lam lấy điện thoại, tìm số của mẹ rồi chạm vào nút gọi.
“Thế nào rồi, hai đứa sắp về chưa?”
“Mẹ, mẹ thực sự là chưa đến đón thằng bé sao?”
Giọng Lam run rẩy.
“Chẳng phải con nói là sẽ tới đón nó sao? Vậy thằng nhóc đâu rồi? Đừng nói với mẹ là con bị lạc nó nhé. Mau cho mẹ nói chuyện với thằng Bin đi.”
Mẹ Lam cũng hét lên qua điện thoại, càng khiến cô quýnh quáng.
“Mẹ yên tâm đi. Người quen của con làm hiệu trưởng ở trường này, con sẽ nhờ cô ấy hỏi giáo viên chủ nhiệm xem. Mẹ đừng nói gì cho Hạ vội, để con tìm được thằng bé rồi tính sau.”
Lam vội vàng cúp điện thoại, rồi ngồi vào xe.
Cô cũng chẳng biết mình phải đi đâu nữa. Nếu theo như lời bác bảo vệ kia vừa nói, thì dù cô có đi tìm Quyên cũng không thể biết được bé Bin đang ở đâu. “Vậy là ai đã đón thằng bé? Không lẽ...”
Trong đầu Lam hiện lên một loạt dự cảm chẳng lành. Cô sợ hãi, gục mặt xuống vô lăng mà khóc nức nở.
Lam liên tục đập đầu vào vô lăng để tự trách bản thân mình. Tại sao có có thể quên được việc đi đón thằng bé chứ? Tại sao từ khi nó xuất hiện, cô chưa một lần thực tâm mà yêu thương nó? Đó chỉ là một đứa trẻ, dù cho đó là con của ai đi nữa, thì nó cũng chẳng làm gì nên tội. Thằng bé rất ngây thơ, hồn nhiên, luôn miệng gọi cô bằng mẹ, vậy mà cô còn nhỏ nhen, ích kỷ, cứ ngày càng xa lánh nó.
Lam tự hứa với lòng mình, nếu như tìm được bé Bin, cô cũng sẽ giống như mẹ mình, yêu thương và chăm sóc nó hết mực. Cô nhất định sẽ không còn lạnh nhạt với nó nữa.
Lam bước xuống xe, cô chạy quanh mấy khu vực gần trường học của Bin. Gặp ai cô cũng hỏi thăm xem có gặp đứa trẻ nào giống Bin không. Không có ảnh của Bin bên người, Lam đành phải miêu tả kỹ từng chi tiết trên gương mặt của thằng bé, nhưng thứ cô nhận được, chỉ là cái lắc đầu trong vô vọng.
Chạy loanh quanh gần một tiếng đồng hồ, vẫn chẳng có ai cũng cấp được thông tin hữu ích nào cho Lam. Cô thất thểu quay về chỗ mình đỗ xe, ngồi vào trong đó, lại tiếp tục khóc như mưa.
Một lần nữa, tiếng điện thoại của Lam lại vang lên. Tiếp tục là mẹ cô gọi.
“Con về đi. Bin đang ở nhà rồi.”
Chẳng kịp hỏi mẹ thêm lời nào, Lam vứt điện thoại sang một bên, rồi nhấn ga phóng vọt đi.
Để xe ngoài đầu ngõ, Lam chạy như bay về nhà mình. Trước mắt cô, bé Bin vẫn đang hồn nhiên vô tư chơi đùa cùng bố mẹ.
Lam chẳng kịp suy nghĩ gì, cô lao đến, ôm chặt lấy thằng bé vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
“Con làm thế khiến Bin sợ đấy.”
Mẹ Lam vội gỡ tay cô ra khỏi người Bin. Bà sợ, nếu như mình không làm thế, thì Lam sẽ làm cho thằng bé bị nghẹt thở mất.
“Tại sao thằng bé về được đây?”
“Là mình đến đón Bin.”
Hạ từ trong bếp đi ra.
“Hạ đến đón nó ư? Tại sao không nói trước cho mình một tiếng, hả?”
“Xin lỗi, mình...”
Hạ giật mình, khi thấy Lam giận dữ đến mức mất kiểm soát như vậy.
“Là mẹ bảo Hạ không được nói đấy. Mẹ muốn để con phải rút ra bài học về trách nhiệm với việc làm của mình.”
“Mẹ. Sao mẹ có thể mang cảm xúc của con ra mà thử nghiệm như vậy được? Mẹ có biết là con đã sợ hãi, lo lắng đến thế nào không? Thiếu chút nữa là con không thở được vì bài học mà mẹ dành cho con đấy. Mọi người đem con ra trêu đùa như vậy có thấy vui không?”
Lam tức giận bỏ chạy lên phòng. Chưa bao giờ, cô dám to tiếng với mẹ mình, cho đến ngày hôm nay. Có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên và duy nhất mà cô dám hỗn láo với mẹ mình.
Nhưng mẹ Lam lại chẳng hề giận dữ với thái độ vừa rồi của con gái mình. Bà mỉm cười, quay sang nhìn Hạ.
“Con xem, lời nói và hành động của nó chẳng hề ăn nhập gì với nhau. Rõ ràng là trong bụng quan tâm đến thằng bé, mà ngoài miệng thì vẫn giả bộ nói ra những lời lẽ trái ngược với suy nghĩ của mình. Mau lên gọi nó xuống ăn cơm đi. Sau chuyện vừa rồi, chắc là cũng mệt mỏi và hoảng loạn lắm.”
Hạ nghe lời mẹ, đi lên phòng Lam, trong lòng xuất hiện một cảm giác lâng lâng, vui sướng.
“Lam, xuống ăn cơm đi.”
Khẽ ngồi xuống mép giường, Hạ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Mình không muốn ăn. Hạ xuống đó đi.”
Lam kéo chăn lên kín đầu, che giấu đi đôi mắt đang sưng mọng của mình.
“Mình xin lỗi. Mình không lường trước được rằng Lam lại lo sợ đến thế này.”
“Phải, mình việc gì mà phải lo sợ chứ? Dù sao, đó cũng chẳng phải người thân của mình mà. Hạ đưa thằng bé về nhà đi, đừng để nó ở đây nữa, phiền lắm. Giờ mình muốn ngủ một lát.”
Lam quay mặt vào tường, cố tình xua đuổi Hạ.
Có lẽ, do quá hoảng sợ, mà Lam trở nên mệt mỏi, cô nhanh chóng thiếp đi lúc nào không biết.
Có bàn tay của ai đó lay Lam, đánh thức cô khỏi giấc ngủ chập chờn.
Lam giơ tay che ánh sáng của đèn điện đang chiếu rọi vào mắt mình.
“Mẹ Lam dậy ăn cơm đi.”
Lam nhìn theo cái chỉ tay của Bin. Là một cái khay lớn, bên trong có một bát cơm, một bát canh nhỏ, một đĩa cá kho, và mấy miếng thịt kho trứng.
“Là con bưng lên phải không?”
“Mẹ Hạ bưng lên cầu thang, rồi con mang vào đây.”
Cậu bé thành thật.
“Cảm ơn con. Nặng lắm không?”
Lam dịch người ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.
Bin lắc đầu, rồi lại chỉ tay vào phần thức ăn đang đặt trên giường.
“Mẹ Lam ăn đi.”
“Ừ. Bin lại đây với cô.”
Lam vẫy tay, kêu thằng bé ngồi sát lại gần mình. Cô ôm chặt lấy Bin vào lòng, miệng thủ thỉ.
“Lần sau, con đừng khiến cô Lam phải lo sợ như chiều nay nữa, được không? Có biết là cô lo cho con lắm không?”
Hạ đứng ngoài, chứng kiến cảnh tượng này, nước mắt cô giàn giụa. Thì ra trên đời này, còn có những giọt nước mắt được mang tên Hạnh Phúc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: