Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

137 0 0 0
“Em là Lam phải không?”
 
Một người đàn ông cao lớn, da hơi ngăm đen bước tới trước mặt Lam, hỏi cô bằng chất giọng đặc trưng của người miền trung.
 
“Vâng, đúng rồi ạ. Anh là?”
 
“Anh là Thắng, đại diện văn phòng kinh doanh của công ty ở trong này. Từ giờ, anh sẽ có nhiệm vụ đưa đón và chăm sóc em 24/24 trong thời gian em ở đây.”
 
“Dạ thôi. Anh làm ơn nương tay, để em còn có cơ hội quay ra Hà Nội với bố mẹ.”
 
“Em yên tâm đi, anh báo cáo với vợ là phải thực thi nhiệm vụ bí mật trong vài ngày rồi.”
 
Suốt chặng đường về khách sạn, Thắng liên tục pha trò khiến tâm trạng Lam cũng cảm thấy vui lên phần nào. Cô cảm thấy quý mến tính cách hài hước và nhiệt tình của người bạn mới này.
 
“Để nhân viên khách sạn đưa đồ của em lên phòng trước, chúng ta đi ăn chút gì đó, rồi em về nghỉ ngơi, sáng mai anh đưa đi tham quan Đà Nẵng.”
 
Thắng đưa ra lịch trình cho Lam, sau khi cho xe đỗ trước một khách sạn sang trọng, nằm gần bãi biển Mỹ Khê.
 
Lam lấy lý do mệt và muốn ngủ sớm để từ chối lời đề nghị của Thắng. Bởi bản thân cô đã có một dự định khác, khi mới đặt chân tới thành phố biển này rồi.
 
Sau khi nhận phòng và sắp xếp lại đồ đạc, Lam xuống quầy lễ tân gửi lại chìa khóa phòng, rồi bắt đầu thực hiện dự định của mình.
 
Đó là một trong những sở thích đặc biệt của cô mỗi khi có dịp ra biển. Lần nào cũng vậy, Lam đều muốn được nằm dài trên bãi cát mà ngắm nhìn biển vào ba thời điểm, bình minh, hoàng hôn, và khi màn đêm buông xuống.
 
Biển về đêm thật thanh bình, không ồn ào náo nhiệt. Những con sóng dường như lặng lẽ hơn, nó khẽ khàng vỗ nhẹ vào bờ, như sợ làm mất giấc đi giấc ngủ của ai đó. Gió biển mát lạnh, khiến Lam phải hít một hơi thật sâu để thưởng thức cái vị mằn mặn mà nó mang tới. Thật dễ chịu. Lam cúi cuống, xách đôi dép lên. Cô muốn cảm nhận cảm giác êm êm của bàn chân khi được giẫm lên cát mịn. Từng hạt cát nhỏ li ti luồn vào kẽ chân, rồi phủ lấp bàn chân mình.
 
Lam chọn cho mình một chỗ ngồi. Cô dõi mắt ra phía xa, nơi mà chỉ có một màu đen bao phủ. Một khoảng không vô định, xa xăm, nhưng lại không hề làm cho cô có cảm giác lạc lõng, sợ hãi, mà ngược lại, điều đó khiến cho Lam càng cảm thấy thoải mái. Nó giúp cô được thả trôi những suy nghĩ, phiền muộn vào cái khoảng không xám xịt, không thể xác đinh được đó. Giống như một vòng xoáy, nó sẽ hòa tan mọi nỗi buồn, hay sự bất an trong cuộc sống của cô. Lam nhắm mắt tận hưởng tiếng rì rào của sóng biển, tiếng vi vu của từng làn gió đang đùa giỡn xung quanh.
 
Điện thoại của Lam rung lên, kéo cô ra khỏi cảm giác bình yên, mà lâu lắm rồi cô mới có được. Là Hạ gọi. Lam cũng đoán được phần nào lý do.
 
“Lam đang ở Đà Nẵng à?”
 
Hạ vội lên tiếng khi Lam vừa bắt máy.
 
“Ừ. Sao Hạ biết nhanh vậy?”
 
“Mình vừa ở bên nhà về. Hai bác nói cho mình biết.”
 
“Sao Hạ về sớm vậy? Mình tưởng…”
 
“Công việc thuận lợi, nên mình về trước so với dự kiến.”
 
“Vậy à?”
 
“Lam đang ngoài biển phải không?”
 
Hạ hỏi chỉ lấy lệ, bởi trong câu hỏi của cô đã có câu trả lời luôn rồi.
 
“Ừ. Hạ muốn nghe tiếng sóng không?”
 
“Có.”
 
Cả hai đều giữ yên lặng, trong khi điện thoại vẫn được kết nối. Bởi cả Lam và Hạ đều hiểu rõ, mọi lời giải thích cho câu chuyện sáng nay cũng chẳng để làm gì. Thôi thì cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
 
Nhưng liệu có thể giả vờ như không biết mãi được không? Khi đó chính là lý do khiến Hạ phải lập tức bay về nước. Là lý do khiến cô và mẹ phải lớn tiếng với nhau. Là lý do mà giờ đây, cô đang được nằm trong căn hộ chung cư mà Lam đã ở suốt quãng đời sinh viên. Và cũng là lý do mà cô và Lam phải giữ im lặng khi đang gọi điện cho nhau nữa. Hạ cảm thấy có lỗi thay mẹ, mà không dám xin Lam tha thứ. Cô đã tới nhà Lam để xin lỗi, ngay khi vừa về nước, nhưng cô đã muộn một bước. Cô vùi đầu vào lòng mẹ Lam rồi khóc như một đứa trẻ, khi biết tin Lam cũng vừa ra sân bay để đi Đà Nẵng, mà đi về việc gì thì không cần mẹ Lam nói cô cũng tự biết. Bố mẹ Lam không hề trách móc hai mẹ con cô. Thậm chí, họ còn tỏ ra thông cảm, và cho rằng lý do mà mẹ cô làm thế với Lam, chỉ là vì bà ấy quá yêu thương, và muốn bảo vệ con gái mình, càng khiến cho Hạ cảm thấy khổ sở. Cô không muốn trở về nhà, sau trận cãi vã qua điện thoại với mẹ vào buổi sáng, ngay sau khi đọc bài phỏng vấn mà bà đã nói về Lam. Cô trở về đây, nơi mà chứa đựng nhiều nhất những kỷ niệm giữa cô và Lam. Buồn có, vui có, tiếng cười có, và có cả những giọt nước mắt của hai người nữa. Hạ nằm im lắng nghe, không phải tiếng gió, không phải tiếng sóng, mà là nhịp thở đều đặn của Lam qua điện thoại. Với cô như vậy là đủ, như vậy là đã khiến cô cảm thấy bình yên phần nào đó rồi.
 
“Á… á… á!”
 
Hạ giật mình, hốt hoảng khi nghe thấy âm thanh chói tai từ đầu bên kia vọng lại.
 
“Lam… Lam bị sao vậy? Trả lời đi, đừng làm mình sợ.”
 
Hạ cuống quýt, gào lên qua điện thoại.
 
“Mình không sao. Hình như có ai đó giẫm phải vật gì trên bãi biển. Lát nữa mình sẽ gọi lại, để mình ra xem người ta có bị sao không đã.”
 
Lam vội tắt điện thoại, sau khi giải thích để Hạ bớt lo lắng.
 
“Cô không sao chứ?”
 
Lam chạy lại gần người vừa phát ra tiếng kêu thất thanh khi nãy. Hình như là một cô gái trẻ. Cô ta ngồi bệt xuống, ôm lấy bàn chân mình mà gào khóc như đứa trẻ bị vấp ngã. Lam ngồi xuống bên cạnh, khẽ nhấc lấy chân cô gái kia lên mà gỡ con ốc gai ra khỏi chân cô ta. Gan bàn chân bật máu, khiến cô gái kia càng khóc la thảm thiết.
 
“Cô nín đi được không? Mọi người nhìn vào lại tưởng tôi đang bắt nạt hay dọa dẫm đấy.”
 
Lam cảm thấy lúng túng trước tình cảnh khó xử này. Cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra, quấn chặt vào chân cô gái kia để cầm máu.
 
“Nhưng tôi đau không… không chịu nổi. Cô cứ thử.. thử giẫm lên con đó xem.”
 
Cô ta vẫn còn thút thít, nhưng lại tỏ ra ngang ngược mà thách thức Lam bằng cái giọng lơ lớ khó nghe. Bởi trời tối, không thể nhìn rõ mặt, nên Lam đoán cô ta là người nước ngoài nói tiếng Việt hay người Việt nói tiếng nước ngoài gì đó.
 
Lam lắc đầu, toan đứng dậy bỏ đi, trước thái độ ngạo mạn của kẻ trước mặt mình. Từ trước đến nay, cô giúp người khác không bao giờ mong nhận được của họ lời cảm ơn. Nhưng cô đặc biệt ghét những ai mà không phân biệt được phải trái, luôn luôn coi mình là nhất giống như cô ta.
 
“Này, cô bỏ… bỏ… đi đâu vậy? Không thấy chân… chân tôi bị đau, không thể đi được sao?”
 
Cô ta vội kéo lấy tay Lam, khi thấy cô đứng dậy bước đi.
 
“Tôi có thấy, nhưng đâu có liên quan tới tôi. Dù sao thì tôi cũng đã giúp cô băng vết thương lại rồi, giờ thì cô tự giải quyết đi.”
 
“Cô… A… a… a… Hu… hu… hu.”
 
“Cô làm cái trò gì vậy? Muốn để mọi người xung quanh xông vào đánh tôi hay sao?” Lam vội ngồi sụp xuống, khi cô gái kia cứ gào lên đòi ăn vạ mình. “Thôi được rồi, nín đi. Cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về.” Lam đành xuống nước.
 
Tới lúc này thì cô gái kia mới chịu nín, và đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô ta đưa thẻ khách sạn mình ở cho Lam. Lam thở dài chán nản, sau khi dùng điện thoại để soi xem đó là khách sạn nào. Không hiểu là do ngẫu nhiên, hay là oan gia mà cô và cô ta lại cùng thuê một khách sạn. Lam nghiêng người, đỡ cô ta đứng dậy, tính dìu về khách sạn thì cô ta lại kêu oai oái, lấy lý do không thể nhấc chân lên mà đi được. Cực chẳng đã, cô đành cúi xuống, để cô ta trèo lên lưng mình mà cõng về.
 
“Sao bãi biển lại có con ốc đó?”
 
Ngồi trên lưng Lam mà cô ta vẫn không thể giữ im lặng.
 
“Chắc có ai đó mua về làm đồ lưu niệm rồi đánh rơi, hoặc do sóng biển đánh vào. Mà cũng tại cô, không chịu đi dép vào, nên mới giẫm phải nó.”
 
“Tại tôi thích được đi chân trần trên cát.”
 
Lam định trách cứ cô ta lần nữa, nhưng chợt nhận ra, bản thân mình cũng có sở thích đó, nên đành im lặng mà bước tiếp.
 
“Cô tên là gì? Cô không phải ở đây à?”
 
“Cô im lặng một chút được không? Tôi không còn sức để trả lời câu hỏi của cô nữa đâu.”
 
Lam phát bực khi phải nghe cái chất giọng lơ lớ, cứ cố kéo dài từng từ một của cô ta, điều đó khiến Lam càng cảm thấy mệt hơn.
 
Có vẻ thái độ của Lam đã khiến cho cô gái kia phải sợ. Cô ta ngoan ngoãn giữ yên lặng, mà ngồi trên lưng Lam cho tới lúc về khách sạn.
 
Về tới khách sạn, Lam gần như thở không ra hơi. Toàn thân cô ướt đẫm như vừa tắm. Đặt cô gái kia ngồi xuống ghế, Lam cúi người thở dốc, cố gắng lấy lại chút sức lực, rồi quay sang nhắc nhở.
 
“Cô ngồi đây. Tôi ra nhờ nhân viên khách sạn đưa cô lên phòng.”
 
Lam đi đến quầy lễ tân, rồi nhanh chóng quay trở lại cùng với hai người nữa.
 
“Bây giờ cô theo họ đi gặp bác sĩ, để kiểm tra lại cho an tâm.”
 
Nói xong, Lam định quay bước trở về phòng mình, thì cô ta níu lấy tay Lam, giữ chặt lại, giọng mếu máo.
 
“Cô, cô đi cùng tôi được không? Tôi sợ…”
 
“Cô à. Có nhân viên của khách sạn đi theo rồi, cô không phải lo gì cả. Lát khám xong, họ lại đưa cô về đây. Tôi mệt lắm, không đi theo cô được.”
 
“Nhưng…”
 
Cô ta bật khóc, gương mặt lộ rõ nỗi sợ hãi, khiến Lam lại trở nên mềm lòng.
 
++* * *++
 
Lam mở cửa phòng, thất thểu bước về phía chiếc giường. Cô ngồi xuống, nhìn vào vết bầm tím trên tay mình mà lắc đầu ngán ngẩm. Thấy vẻ tội nghiệp của cô ta, Lam không đành lòng nên đi theo. Kết quả là bị cô ta lưu lại mấy vết cào cấu lên tay mình. Không rõ là cô ta đau tới mức nào, mà cứ gào khóc như trẻ con. Móng tay thì bấm chặt vào da thịt Lam, khiến cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng nỗi đau cùng cô ta. Thật đúng là, giúp người lại hại đến thân. Biết vậy, cô cứ giao cho nhân viên khách sạn xử lý là được rồi.
 
“Này, em làm cái gì mà không nghe máy thế?”
 
Lam vừa đặt điện thoại lên tai, chưa kịp nói gì đã nghe thấy quát đinh tai của Sơn vọng lại.
 
“Em mới ra ngoài đi dạo về. Anh không cần phải gọi điện kiểm tra em nhiều như vậy đâu.”
 
Lam thừa biết ý định của Sơn, khi trông thấy gần mười cuộc gọi nhỡ của anh.
 
“Anh có kiểm tra gì em đâu. Chỉ là gọi xem em tới nơi chưa thôi mà.” Sơn dịu giọng. Sau khi nghe Lam nói, anh cảm thấy yên tâm phần nào. “Thế em đã gặp cô ấy chưa?”
 
“Cô nào?”
 
“Sao em mau quên thế? Không nhớ nhiệm vụ mà anh giao cho là gì à?”
 
“Thì ra là chuyện đó. Em mới tới lúc 9 giờ, làm sao mà có thể gặp được? Để ngày mai em sẽ đi gặp.”
 
“Không phải đi đâu cả. Cô ấy và em ở cùng khách sạn đấy. Giờ em có thể sang gặp luôn cũng được.”
 
“Cái gì? Anh có bị làm sao không đấy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
 
“Ờ, ờ, anh quên mất. Thế đi ngủ sớm đi. Sáng mai gặp cũng được.”
 
Sơn vội tắt điện thoại, trước khi cô em gái của mình nổi trận lôi đình.
 
Vứt điện thoại qua một bên, Lam khẽ nhắm hờ mắt, hít một hơi thật sâu cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi trong cơ thể. Đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô bực tức, với lấy nó, mắt vẫn nhắm nghiền mà thét qua điện thoại.
 
“Lại chuyện gì nữa đây? Có để cho em yên không thì bảo?”
 
“Là mình.”
 
“Xin lỗi. Mình tưởng là anh Sơn gọi.”
 
Lam choàng tỉnh, khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ.
 
“Ừ. Anh ấy chọc giận Lam à?”
 
“Không. Mà Hạ chưa ngủ sao?”
 
“Chưa. Lam bảo sẽ gọi lại cho mình. Mình chờ mãi mà không thấy, nên…”
 
“Mình quên mất. Xin lỗi Hạ.”
 
“Không sao. Thế có chuyện gì xảy ra vậy?”
 
“Có người giẫm vào con ốc gai, nên mình phải đưa họ về khách sạn. Cũng vừa mới lên phòng.”
 
“Vậy à? Người đó không sao chứ?”
 
“Ừ, không sao. Thôi muộn rồi, Hạ ngủ đi.”
 
“Được rồi, mình ngủ đây. Ngủ ngon nhé.”
 
“Ừ, ngủ ngon.”
 
“À, Lam này…”
 
“Chuyện gì vậy?”
 
“Mình… mình đang ở phòng cũ.”
 
“Sao lại ở đó?”
 
“Chỉ là muốn tìm lại những cảm giác đã bị lạc mất thôi. Mình tắt máy đây. Lam ngủ đi.”
 
Hạ vội tắt máy, trước khi để Lam nghe được tiếng khóc của mình.
 
++* * *++
 
Dự định sẽ dậy sớm để đi ngắm bình minh, vậy mà đến hơn 8 giờ, Lam mới có thể mở mắt ra được. Cơ thể đau ê ẩm, mệt nhoài. Làm vệ sinh cá nhân xong, Lam xuống dưới sảnh, gọi cho mình một ly cafe và đồ ăn sáng.
 
“Em cho chị hỏi, cô Jenny Trần ở phòng bao nhiêu vậy?”
 
Lam tiến tới bàn lễ tân, thực hiện công việc mà Sơn đã giao phó.
 
“Dạ, cô ấy ở phòng 506. Chị cần liên lạc gì với cô ấy không ạ?”
 
“Em có thể gọi lên phòng của cô ấy, nói là có người của công ty HJA cần gặp được không?”
 
“Vâng, chị đợi em một lát.”
 
Sau vài câu vâng vâng, dạ dạ, cô lễ tân quay sang Lam với vẻ mặt ái ngại.
 
“Cô ấy nói là không muốn xuống, nếu chị có việc gì thì lên phòng gặp.”
 
“Thôi được rồi, để chị lên trên đó. Cảm ơn em nhiều.”
 
Lam bắt đầu có ác cảm với cô người mẫu mà Sơn muốn hợp tác này. Cô ghét nhất những kẻ mắc bệnh ngôi sao, luôn cho mình là tâm điểm của mọi sự chú ý mà không thèm để ý tới những người khác.
 
Gõ cửa phòng tới lần thứ tư, Lam mới nghe được giọng nói phát ra từ phía trong. Cô khẽ đẩy cửa vào.
 
“Xin lỗi, tôi là người của công ty HJA.”
 
Lam lên tiếng sau, khi đảo mắt quanh phòng mà không thấy ai.
 
“Tôi biết rồi. Cứ ngồi ngoài đó đợi đi.”
 
Sự khó chịu mang theo vẻ coi thường trong lời nói khiến Lam cảm thấy nóng mặt. Cô không hiểu sao, Sơn lại muốn hợp tác cùng với cô người mẫu khó ưa này.
 
15 phút trôi qua, Lam vẫn ngồi trơ trọi một mình trong căn phòng, tiếng nước chảy vẫn rỉ rách phát ra từ phòng tắm. Sự nhẫn nại của con người có giới hạn, Lam tức giận vì thái độ không coi ai ra gì của cô ta. Mặc kệ lợi ích của công ty, mặc kệ lời dặn dò của Sơn, Lam tự quyết định sẽ không hợp tác với thái độ không biết tôn trọng người khác của cô người mẫu mới nổi này. Cô đứng dậy, toan bước ra về, thì cái giọng lơ lớ, nửa tây, nửa ta kia lại phát ra một lần nữa.
 
“Người của công ty HJA đều không có tính kiên nhẫn và luôn nóng vội trong công việc như thế à? Vậy là tôi đã chọn nhầm đối tượng để hợp tác rồi.”
 
“Phải là chúng tôi không muốn hợp tác với cô nữa mới đúng. Cô…”
 
Lam quay đầu lại, cô sửng sốt khi nhận là người đang đứng trước mặt mình.
 
“Là chị sao?”
 
Jenny Trần cũng không tránh khỏi sự ngạc nhiên.
 
“Cô… cô là Jenny?”
 
“Trong phòng này còn ai khác nữa sao?”
 
“Thật đúng là, oan gia ngõ hẻm.” Lam lẩm bẩm trong miệng.
 
“Chị nói gì vậy?”
 
“À, không có gì. Chân cô sao rồi?”
 
“Vẫn còn đau. Mà sao tối qua, chị bỏ tôi lại ở dưới sảnh?”
 
“Cái gì mà bỏ rơi? Tôi đưa cô đến gặp bác sĩ, rồi lại cùng cô trở về khách sạn, cô còn muốn sao nữa?”
 
“Thì cũng phải đưa tôi lên tới phòng, rồi đi đâu thì đi chứ. Chị làm vậy không thấy có lỗi sao?”
 
“Cô có bị sao không vậy? Tôi giúp cô, đã không nhận được lời cảm ơn tử tế, vậy mà giờ tôi lại trở thành kẻ có lỗi sao? Nực cười. Ở đâu có cái đạo lý đấy?”
 
“Chẳng phải người Việt Nam mình có câu, “giúp người thì giúp cho chót” sao? Nếu đã không có thành ý thì thôi, chứ đừng giúp đỡ kiểu nửa vời như thế.”
 
“Cô…”
 
Lam tức đến phát khóc, bởi thái độ ngang ngạnh của cô gái kia. Cô quay đầu, muốn bước nhanh ra khỏi căn phòng này để tự giải tỏa tâm lý.
 
“Chị định đi đâu vậy? Không phải tìm tôi có việc sao?”
 
“Giờ thì tôi không có việc gì với cô nữa rồi. Chúng ta sẽ không hợp tác nữa.”
 
“Được thôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng mất gì. Chỉ sợ công ty chị sẽ bị thiệt hại nặng nề, do tự ý hủy hợp đồng thôi. Chị đi thong thả nhé. Tạm biệt.”
 
“Cô…”
 
Mặt Lam đỏ bừng vì giận dữ. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô gặp phải một kẻ ngang ngạnh, khó ưa như Jenny Trần. Cô đành hạ mình, cố kiềm chế cơn tức giận đang sôi sục trong người mà quay trở lại chỗ ngồi của mình khi nãy. Dù sao thì lần này cô cũng phải lấy công chuộc tội. Cô đã gây ra quá nhiều tai họa cho công ty rồi. Nếu việc lần này mà cô tiếp tực làm đổ bể, thì không còn mặt mũi nào để gặp Sơn nữa. Lam hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh để tiếp tục bàn công việc với cô ta.
 
“Chị không đi nữa à?”
 
Jenny mỉm cười đắc ý. Cô cảm thấy người con gái này có điều gì đó rất thú vị, nên cố tình trêu chọc, khiến cô ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
 
“Dù sao thì tôi cũng không thể để việc tư ảnh hưởng tới việc công. Cô có thể dành chút thời gian cho tôi, để chúng ta bàn về công việc sau này được không?”
 
“Vậy để tôi vào mặc quần áo đã. Chúng ta không thể bàn công việc, nếu như tôi chỉ quấn mỗi cái khăn như thế này.”
 
Lúc này Lam mới để ý, thì ra từ nãy tới giờ, cô ta chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh người. Lam tiếp tục đỏ bừng mặt, nhưng lần này là do cô cảm thấy xấu hổ.
 
“Từ sáng tới giờ, tôi vẫn chưa ăn gì. Dạ dày tôi đang biểu tình, không biết liệu tôi có thể thảo luận công việc với chị được nữa không? Mà chân của tôi thì… Chị cũng biết rồi đấy.”
 
Jenny úp mở, ra yêu sách.
 
“Vậy cô gọi nhân viên khách sạn, bảo họ mang đồ ăn lên phòng.”
 
“Tôi không thích đồ ăn của khách sạn lắm. Bên kia đường, có một quán mỳ Quảng rất ngon. Chị có thể mua giúp tôi một tô về không?”
 
“Cô đang muốn làm khó tôi?”
 
“Đâu có. Chị đừng nghĩ oan cho tôi. Chỉ là, chân của tôi…”
 
“Hừ. Đợi một lát.”
 
Jenny hả hê, cười ngặt nghẽo sau khi Lam đóng sầm cửa và đi ra ngoài. Tự dưng cô cảm thấy kích thích và hưng phấn tột độ vì đã khiến cho người kia phải mất bình tĩnh trước mặt mình.
 
“Này, ăn đi.”
 
Lam đặt âu mỳ Quảng xuống bàn, mặt cô lấm tấm mồ hôi.
 
“Ngon quá. Có vẻ hôm nay quán này nấu mỳ ngon hơn bình thường thì phải?”
 
Jenny đưa miếng mỳ vào miệng, tiếp tục chế giễu Lam.
 
“Cô ăn nhanh lên cho tôi nhờ. Lát nữa tôi còn phải đi kiểm tra hoạt động kinh doanh của chi nhánh công ty ở trong này nữa.”
 
Lam bắt đầu sốt ruột.
 
“Việc ăn uống không thể vội vàng được, điều đó sẽ gây hại cho sức khỏe. Mà chị tên là gì vậy?”
 
“Lam.”
 
“Nam? Cái gì Nam?”
 
“Phương Lam. Đọc là Lam, chứ không phải Nam.”
 
“Ừ, Phương “Nam”
 
“Phải uốn cong lưỡi của cô lên mà phát âm. Lam.”
 
“Là thế này hả?”
 
Jenny há miệng, đưa đẩy cái lưỡi cho Lam thấy.
 
“Thôi, cô muốn gọi thế nào thì gọi. Giờ chúng ta thảo luận về công việc được chưa?”
 
Lam bất lực, xua xua tay cho qua chuyện.
 
“Được.”
 
Khuôn mặt Jenny trở nên nghiêm nghị, khác hẳn thái độ cợt nhả lúc trước.
 
Có lẽ, Lam đã sai lầm khi vội vàng nhận xét về Jenny. Qua cuộc nói chuyện với cô ta, Lam bắt đầu nhận thấy sự chuyên nghiệp và thái độ nghiêm túc của cô ấy đối với công việc. Mặc dù, cô chẳng ưa gì cái cách mà Jenny thể hiện bản thân, nhưng Lam phải công nhận một điều, cô ta chính là người tốt nhất, để giúp công ty quảng bá sản phẩm và nâng cao thương hiệu trong thời gian tới đây.
 
Lam mất cả nửa ngày sau đó để kiểm tra lại đống sổ sách, giấy tờ của công ty ở trong này. Cho tới lúc Thắng bước vào phòng, cô mới nhìn vào đồng hồ.
 
“Em định cho nhân viên của anh làm thêm giờ đến nửa đêm hay sao vậy?”
 
“Xin lỗi, em không nghĩ là đã muộn thế này.” Lam cảm thấy áy náy, khi vẫn còn mấy nhân viên phải ở lại, để chờ cô hoàn thành công việc. “Anh bảo mọi người cứ về đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
 
“Anh nói rồi, nhưng em vẫn cứ ngồi đây nên họ sợ, không dám về.”
 
“Trời, em đâu có dữ vậy. Giờ em đứng dậy đi về là được chứ gì?”
 
“Phải thế chứ. Đứng lên đi, anh sẽ đưa em đi ăn đặc sản của Đà Nẵng, rồi dạo quanh thành phố một vòng, sau đó sẽ trở về khách sạn.”
 
“Dạ được. Mà anh nhớ báo cáo lại lịch trình với chị nhà đấy, nếu không em cảm thấy có lỗi lắm.”
 
“Em yên tâm đi. Điện thoại của anh được bà xã định vị GPS rồi.”
 
“Thế thì em yên tâm. Chúng ta đi.”
 
Lam vừa bước chân ra khỏi phòng làm việc thì điện thoại rung lên, một số điện thoại lạ gọi tới. Cô chần chừ không muốn nghe.
 
“Bạn trai gọi à? Sao không nghe?”
 
Lam quay sang nhìn Thắng cười trừ, miễn cưỡng chấp nhận cuộc gọi đến.
 
“Này, chị đi đâu từ trưa vậy? Định cho tôi chết đói ở đây à?”
 
Cái giọng lơ lớ đáng ghét kia dội thẳng vào tai Lam, khiến cô cau mày khó chịu.
 
“Cô đói thì tự gọi nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới. Tôi còn phải giải quyết công việc của mình.”
 
“Tôi không biết. Giờ tôi đã là đối tác của công ty chị rồi, chị phải có trách nhiệm với tôi. Trong vòng 30 phút nữa, chị mà không mang đồ ăn tới, tôi sẽ gọi điện cho Tổng giám đốc công ty HJA, yêu cầu anh ta phải bay vào đây ngay lập tức.”
 
” Cô…”
 
Lam chưa kịp nói hết câu, thì đầu dây bên kia chỉ còn vang lại tiếng tút tút vô nghĩa.
 
“Thôi, mình không đi ăn nữa. Anh cho em về khách sạn luôn.”
 
Lam quay sang Thắng tỏ vẻ tiếc nuối.
 
“Ai lại làm em khó chịu vậy?”
 
“Không hiểu anh Sơn “khai quật” được ở đâu cô người mẫu Việt kiều mới nổi, rồi bắt em vào đây rước cô ta ra Hà Nội, để cô ta làm người đại diện cho bộ sưu tập sắp tới của công ty. Giờ thì cô ta kêu là mình bị bỏ đói, và đòi em quay về phục vụ.”
 
“Có vẻ ngôi sao lớn này hơi khó chiều đấy. Em phải vất vả rồi.”
 
Miệng Lam cười méo xệch trước câu nói đùa của Thắng. Cả hai vội rảo bước ra xe để trở về khách sạn. Trên đường đi, Thắng cho xe đỗ ở một quán ăn ven đường, anh chạy vào mua hai suất ăn giúp Lam và Jenny.
 
++* * *++
 
Lần này, Lam chưa kịp gõ của tới lần thứ hai, thì đã nghe tiếng nói của Jenny vọng ra. Cô đẩy cửa bước vào, thì thấy cô ta đang nằm dài trên ghế sofa mà xem ti vi, trên bàn để đầy vỏ bánh kẹo.
 
“Có vẻ như cô đâu có đói?”
 
Lam nhìn đống lộn xộn trên bàn, tỏ vẻ nghi ngờ.
 
“Ai bảo chị là tôi không đói? Chính bởi vì đói mà tôi phải ăn lót dạ mấy thứ kia đấy. Tôi bị chứng huyết áp thấp, nếu để đói quá, sẽ gây ra hiện tượng hoa mắt chóng mặt, nghiêm trọng hơn, sẽ dẫn tới ngất xỉu.”
 
“Vậy thì dậy ăn luôn đi.”
 
“Cái bàn bừa bãi thế kia, ăn sao nổi. Chị tiện thể, dọn luôn đi.”
 
Lam trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi trước mặt mình, rồi cũng phải lặng lẽ mà dọn dẹp lại đống chiến trường do cô ta bày ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức.
 
“Ơ, sao chị mua nhiều vậy? Tôi không ăn hết được chỗ này đâu.”
 
Jenny mở túi, đặt hộp thức ăn ra bàn, tỏ vẻ ngạc nhiên.
 
“Đừng có ảo tưởng nữa, không phải mua cho mình cô đâu.”
 
Lam cố nén cơn giận, giằng lấy một hộp thức ăn từ trong tay Jenny.
 
“Lam này, tối nay ngủ ở đây nhé. Rồi sáng mai dẫn Jenny ra biển ngắm bình minh luôn, được không vậy?”
 
Jenny bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhìn Lam với ánh mắt âu yếm.
 
” Khục… khục… “
 
Lam bất ngờ bị shock trước lời lẽ ngọt ngào đó. Cô ho một tràng dài, thức ăn trong miệng bắn tung tóe, nước mắt cứ thế mà chảy ra như vừa được chứng kiến một tấn bi kịch.
 
“Phần của ai thì người đấy ăn, Jenny đâu có giành với Lam đâu mà phải ăn vội ăn vàng đến mức bị sặc thế này. Khổ chưa? Uống đi này.”
 
Jenny đưa cốc nước cho Lam, rồi vội tập tễnh bước ra đằng sau mà vuốt vuốt lưng, giúp cô bớt ho.
 
Lam đỡ lấy cốc nước, uống tới bốn, năm ngụm liền mà vẫn ho sặc sụa. Phải mất một lúc lâu sau, cô mới về được trạng thái cân bằng. Đưa tay lên lau nước mắt và những thứ còn vương vãi trên khuôn mặt, Lam vội đứng dậy, thoát ra khỏi bàn tay của Jenny đang đặt lên cơ thể mình.
 
“Cô làm ơn đi. Trời đánh còn tránh miếng ăn nữa mà.”
 
“Jenny đâu có làm gì đâu. Thấy Lam bị vậy, nên muốn giúp thôi mà.”
 
“Không phải cái đó, là câu nói trước đó khiến tôi bị sặc kìa.”
 
“Thì có gì đâu. Chỉ là lời đề nghị bình thường thôi mà. Chẳng lẽ Lam lại nghĩ sang chuyện khác?”
 
Jenny tinh quái thăm dò thái độ của Lam.
 
“Vớ vẩn, chuyện khác là chuyện gì?”
 
“Cho thể cho biết,  Lam vừa nghĩ tới chuyện gì vậy được không? “
 
“Chẳng có chuyện gì cả. Cô ăn nhanh lên, tôi còn phải về phòng nghỉ ngơi.”
 
“Nghỉ ngơi ở phòng này cũng được mà.”
 
“Tôi còn phải tắm gội, thay quần áo.”
 
“Thì tắm gội ở đây, lấy quần áo của Jenny mà thay.”
 
“Cô tự dọn dẹp nốt đi. Tôi về phòng mình đây, mệt rồi.”
 
“Sáng mai nhớ dậy sớm để đi ngắm bình minh đấy.”
 
Jenny tiếp tục nói với theo. Đến khi Lam ra khỏi phòng, cô mới ôm bụng cười ngặt nghẽo, mặc dù cũng cảm thấy tội tội thay cho Lam một phần nào đó. Không hiểu sao, trong lòng Jenny bỗng nhiên trỗi dậy một thứ tình cảm rất khó tả dành cho cô gái đặc biệt kia. Đã lâu rồi, cô không được cười hồn nhiên, vô tư như thế này. Cô luôn phải cười giả tạo, hay cố làm mặt lạnh lùng trước ống kính, hoặc khi trình diễn thời trang. Mặc dù, chỉ mới gặp Lam chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, nhưng cô cảm thấy cuộc sống của mình đã có chút gì đó thay đổi. Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đang nhen lên trong tâm hồn cô.
 
++* * *++
 
Lam về tới phòng, nằm một hồi lâu mà vẫn còn thấy mặt mình nóng ran. Cố gắng lấy hơi, và hít thật sâu vài lần, Lam mới bình tĩnh trở lại. Bản thân Lam cũng cảm thấy khó hiểu trước cảm xúc bất thường này của mình. Cô định đi lấy quần áo để tắm thì điện thoại nhận được tin nhắn.
 
“Ăn tối chưa? Đêm nay có đi ngắm biển nữa không?”
 
Lam khẽ mỉm cười. Cô đặt bộ quần áo xuống giường, vội vàng trả lời tin nhắn.
 
“Mình mới ăn. Đang nằm ở phòng. Còn Hạ? Ăn chưa? Đang làm gì vậy?”
 
“Ăn rồi. Đang nhắn tin với ai kia. Lam mệt hay sao mà nằm trong phòng?”
 
“Không. Tại Lam đang chờ để được nói chuyện với người mà Lam mong muốn.”
 
“Người đó là ai vậy?”
 
“Là người đang trả lời tin nhắn với Lam.”
 
Cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc với bản thân mình, và tiếp tục trả lời những tin nhắn không đầu không cuối của đối phương, nhưng cũng đủ để làm họ cảm thấy dâng lên một niềm vui mà bấy lâu nay họ đã để lạc mất. Một cảm giác bình yên sau bao nhiêu sóng gió, khiến con người ta cảm thấy an yên, tĩnh lặng hơn để mà tận hưởng, dù đó là những điều mà người khác cho là bình thường nhất trong cuộc sống.
 
“Dậy đi, dậy đi. Mặt trời sắp lên rồi.”
 
Tiếng đập cửa ầm ầm kéo Lam ra khỏi giấc mơ đẹp với Hạ. Cô đưa tay lên dụi mắt, cố gắng bình tâm suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia.
 
“Nhanh lên, làm gì mà lâu vậy? Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu Lam mà không ra, tôi sẽ phá cửa đấy.”
 
Như một phản xạ tự nhiên, Lam bật dậy ra khỏi giường và chạy nhanh tới cửa phòng khi âm thanh ngoài kia phát ra tới con số 2. Cô mở vội cánh cửa, vì lo sợ kẻ ngoài kia sẽ làm liều mà gây ảnh hưởng tới những người xung quanh.
 
“Rầm.”
 
Nhưng chính hành động vội vàng đó của Lam đã khiến cô gặp tai họa. Một thân hình chẳng lấy gì làm nhỏ bé cho lắm đang đè nặng lên người cô, môi cô thì dính chặt với một đôi môi khác. Bốn con mắt cùng mở to, trợn tròn lên nhìn nhau. Toàn thân Lam cứng đờ, bất động đến vài chục giây. Cảm nhận thấy sự dịch chuyển của đôi môi kia, Lam vội giật mình, hất văng cơ thể đó xuống đất rồi nhanh chóng đứng dậy.
 
Mặt Jenny nhăn nhó, vì chỉ trong ít phút mà cơ thể cô bị tra tấn tới hai lần. Lần đầu, mặc dù phải lao mình từ trên cao xuống, nhưng vẫn cảm thấy êm ái vì có một thứ gì đó mềm mềm đỡ ở dưới, còn lần sau, thì lại bị chính cái thứ mềm mềm ấy hất văng sang một bên. Chưa kịp cảm thấy sung sướng đã vội ê ẩm toàn thân vì đau.
 
“Sao chị ác vậy?”
 
“Xin… xin lỗi. Tôi không cố ý.”
 
Lam ngượng ngùng, đưa tay lên lau miệng.
 
“Không cố ý mà lại dùng hết sức lực để ném tôi qua một bên thế à?”
 
“Tôi… tôi đâu có ném. Mà cô đứng dậy đi, ai lại nằm giữa cửa phòng của tôi thế này.”
 
Mặt Lam đỏ rần rần lên, khi trước mắt cô là một hình ảnh không trong sáng gì, và rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
 
“Tôi làm sao mà tự đứng dậy được. Chị thử ngã giống tôi xem.”
 
Jenny đưa tay, có ý muốn Lam kéo mình đứng dậy.
 
“Thì tại cô mà, tự dưng sáng sớm sang phòng người khác làm loạn lên.”
 
Lam tỏ ra bực bội, nhưng vẫn không quên đưa tay kéo kẻ đang cố tình nằm dài trên nền nhà kia dậy.
 
“Tại cái gì mà tại? Chẳng phải hôm qua hẹn nhau là sáng nay đi ngắm bình minh rồi sao? Mà cái gì thế này? Tối hôm qua chị vẫn không chịu tắm giặt và thay đồ à? Người bốc mùi rồi kìa.”
 
Jenny chỉ vào bộ quần áo mặc từ hôm qua trên người Lam, tay không ngừng đưa lên xua xua không khí trước mũi mình.
 
Lần này thì Lam chỉ mong có cái lỗ nẻ để chui xuống cho đỡ xấu hổ, hoặc là ước ao có tài độn thổ giống Tôn Ngộ Không, để giấu đi cái bộ mặt của mình. Tối hôm qua, mải nhắn tin với Hạ rồi ngủ lúc nào không biết, cô quên mất là mình vẫn chưa tắm gội.
 
“Kệ tôi. Sạch hay bẩn không liên quan tới cô.”
 
Lam vội chữa thẹn, trước kia chạy về phía phòng tắm, thực hiện công việc mà đáng lẽ cô phải làm từ tối qua.
 
“Nhanh nhanh lên. Làm gì trong đó mà lâu vậy?”
 
Jenny cứ đứng ngoài cửa phòng tắm mà giục giã.
 
“Vô duyên.”
 
Lam bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt cau có. Chưa bao giờ cô gặp phải một kẻ phiền phức như thế này.
 
“Duyên của tôi là duyên ngầm, không phô ra ngoài cho người khác thấy được. Đi thôi.”
 
Jenny vô tư khoác tay Lam kéo đi.
 
Qua một đêm ẩn mình sau dãy núi, mặt trời cũng dần dần tỉnh giấc, mang theo những tia nắng lấp lánh đầu tiên, làm cho khung cảnh bờ biển Mỹ Khê trở nên hoang sơ như nó vốn có. Bãi cát trắng mịn thoai thoải trải dài, làn nước trong xanh, sóng biển ôn hòa ấm áp quanh năm, phong cảnh non nước vô cùng lãng mạn, khiến cả bãi biển như biến thành một tấm gương khổng lồ tuyệt đẹp phản chiếu những sinh hoạt rất đời thường của người dân nơi đây.
 
Khi bình minh lên, cũng là lúc ngư dẫn trở về với những chiếc lưới đầy ắp cá. Cảnh mua bán tấp nập giữa những con người lao động vất vả nhưng lại vô cùng hiền hòa, dễ mến đang diễn ra. Biển không chỉ đẹp mà còn là nơi gắn liền với cuộc đời họ, làm nên đặc trưng tính cách chất phác, bộc trực của người dân chài lưới. Những người làm đá, người tưới nước cho cá tươi, các bà các chị quang gánh đưa cá từ thuyền vào bờ, người chất hàng lên xe tỏa đi khắp nơi.. Cái không khí đó giống như một thước phim tua nhanh về cuộc sống, là những sự chuyển động không ngừng nghỉ. Với bất cứ ai, khi có được cơ hội ngắm nhìn buổi bình minh trên biển Mỹ Khê, cũng sẽ cảm thấy bản thân mình thật bé nhỏ, bé nhỏ trước thiên nhiên, bé nhỏ trước sự lao động miệt mài của người dân làng chài.
 
“Lam có muốn biết tại sao Jenny rất thích biển không?”
 
Jenny lên tiếng, phá vỡ cái cảm giác bình yên khi được đắm mình trong không gian hết sức thơ mộng này của Lam.
 
“Chắc tại biển đẹp.”
 
“Một phần thôi.”
 
Giọng Jenny bắt đầu trầm xuống. Mắt cô dõi về phía xa xa, nơi mà có sự xuất hiện của những luồng ánh sáng khiến cho mặt biển trở lên lấp lánh ánh vàng.
 
“Jenny mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được bố mẹ nuôi nhận làm con rồi đưa về Anh sinh sống. Cả tuổi thơ của Jenny luôn sống trong cảnh bị phân biệt so với những đứa trẻ khác cùng trường, cùng nơi sinh sống. Luôn bị bọn chúng đem ra làm trò cười, bị chế giễu bởi mang màu da vàng khác biệt. Mặc dù bố mẹ nuôi lúc nào cũng giành trọn tình thương cho Jenny, nhưng cứ ra khỏi nhà là Jenny giống như một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, không dám giao lưu, kết bạn hay bắt chuyện với bất cứ ai. Có lần, Jenny bị đám bạn cùng lớp “xử tội” vì không chịu làm theo yêu cầu của chúng. Khi về tới nhà, thấy mặt Jenny bị bầm tím, mẹ nuôi không hề hỏi xem nguyên nhân, bà chỉ nói một câu: “Nếu con muốn thay đổi, hãy đi theo mẹ.” Lúc đó, chẳng hiểu sao, Jenny lại bước ra xe, mang theo một niềm tin tuyệt đối với bà. Bà cho xe chạy tới bờ biển gần nhà, rồi nắm chặt tay Jenny dẫn ra đứng trước biển, rồi bà bảo Jenny nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên thật to để tự giải tỏa những điều đang đè nặng trong lòng mình. Giống như một phép màu nhiệm, mọi sự tức tưởi trong lòng Jenny lúc đó bỗng dưng tan biến hết, những suy nghĩ lạc quan cùng với sự tự tin vào bản thân bỗng nhiên xuất hiện. Và cho tới tận bây giờ, biển vẫn luôn có một ý nghĩa rất quan trọng trong cuộc sống của Jenny.”
 
Jenny ngừng câu chuyện của mình, cô quay sang người ngồi bên cạnh. Cô gái đó vẫn đang dõi mắt về phía biển khơi xa xăm, không hề có một chút phản ứng gì đối với câu chuyện mà cô vừa kể. Một chút tủi thân dâng lên trong lòng. Ngoài bố mẹ nuôi ra, cô chưa bao giờ tâm sự với bất cứ ai, về những nỗi niềm giấu kín trong lòng. Vậy mà, khi gặp Lam, không hiểu sao cô lại muốn trao trọn sự tin tưởng của mình vào cô gái này, giống như cô đã tìm được người tri kỷ, có thể lắng nghe và chia sẻ mọi tâm tư đã chôn sâu, giấu kỹ trong lòng cô từ trước đến nay vậy. Thái độ dửng dưng của Lam, khiến cho Jenny cảm thấy hụt hẫng. Cô cũng bắt chước Lam, phóng tầm mắt ra xa, và ngồi im lặng.
 
“Tôi cũng vậy. Tôi thích biển, nhưng không thường xuyên được ở gần biển. Nhớ lần đầu tiên được ra biển, mẹ có nói với tôi, “nếu con có chuyện gì không vui, con hãy đứng trước biển, và thì thầm kể cho biển nghe tâm sự của mình. Biển bao la, rộng lớn lắm, nên sẽ chứa trọn, không những tâm sự của riêng con, mà còn lắng nghe hàng trăm, hàng ngàn những câu chuyện khác trên khắp thế giới này nữa, rồi biển đưa chúng ra đại dương mênh mông kia, hòa lẫn chúng với nước mặn, với gió trời. Vì thế mà biển luôn khiến cho chúng ta trở nên thanh thản hơn.” Từ đó tới nay, tôi vẫn luôn làm theo những điều trong câu chuyện mà mẹ đã kể, mặc dù bản thân đã trưởng thành và có sự hiểu biết nhất định. “
 
Lam cất giọng nhẹ nhàng, mắt vẫn không ngừng hướng về những con sóng ngoài khơi xa.
 
Cả hai lại tiếp tục giữ im lặng, cho tới khi mặt trời đi ra khỏi ngôi nhà của biển cả mà chiếu những tia nắng rực rỡ xuống làn nước xanh ngắt rồi lại phản chiếu những tia lóng lánh từ mặt biển ấy vào ánh nhìn của con người. Bãi biển dần trở lên náo nhiệt hơn, khiến cho những ai đang tâm tình với với biển trở nên khó chịu. Họ dùng dằng đứng dậy trở về, bỏ lại sự tiếc nuối với cảnh yên bình của buổi sớm mai ở nơi này.
 
“Chúng ta cũng về thôi.”
 
Lam chủ động đứng dậy trước.
 
“Lát chúng ta đi Cù Lao Chàm nhé. Nghe nói ở đó đẹp lắm.”
 
Jenny vẫn ngồi yên tại chỗ mà đưa ra lời đề nghị.
 
“Tôi vẫn còn mấy việc ở công ty chưa giải quyết xong. Cô đi một mình đi.”
 
“Đi một mình buồn lắm. Ở đây, tôi không quen ai cả, Lam đi cùng Jenny đi. Chẳng phải Lam vào đây cũng là vì tôi sao?”
 
“Nhưng…”
 
“Nếu Lam đồng ý, tôi sẽ cùng Lam ra Hà Nội. Còn không thì…”
 
“Thôi được rồi, đứng lên đi.”
 
“Tối nay cùng đi thăm Hội An nữa. Ngày mai chúng ta ra Hà Nội luôn.”
 
“Tùy cô, mau mau đứng dậy đi. Coi như ngày hôm nay của tôi là dành để phục vụ cô.”
 
Jenny mỉm cười mãn nguyện, khi những yêu sách mình đưa ra được Lam đáp ứng, mặc dù có vẻ hơi khiên cưỡng. Đến lúc này, cô mới chịu đứng dậy, đi theo Lam quay trở về khách sạn.
 
Tắm gội xong, Lam mới cầm lấy chiếc điện thoại mà mở nguồn. Có một tin nhắn tới, thông báo 4 cuộc gọi nhỡ của Lâm cho cô vào sáng nay. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, mà mới sáng sớm cậu ta đã gọi dồn dập như vậy. Lam nhấn nút, gọi lại. Tiếng chuông đầu tiên chưa kịp dứt, đã nghe giọng Lâm vọng lại.
 
“Sao chị lại tắt máy thế?”
 
“Vì sợ cậu làm phiền, phá giấc ngủ của tôi. Có chuyện gì mà gọi như cháy nhà vậy? Tôi mới đi có hai đêm và hơn một ngày thôi mà đã nhớ không chịu được rồi à?”
 
“Ở nhà có chuyện rồi. Chị về ngay đi.”
 
Chưa bao giờ, Lâm cảm thấy mình cần phải nghiêm túc như lúc này.
 
“Có chuyện gì vậy?”
 
Lâm cố gắng tóm tắt thật ngắn gọn, những chuyện xảy ra ngày hôm qua, mà tới tận bây giờ cậu vẫn không thể tin được, cho Lam biết.
 
“Được rồi. Tôi sẽ nhờ người đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Cậu cũng đừng cho ai biết là tôi về trong hôm nay.”
 
Lam vội vàng ngắt máy. Cô nhanh chóng thu dọn mấy bộ quần áo vào vali và gọi điện nhờ Thắng đặt vé máy bay cho mình.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: