Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

137 0 0 0
Mấy ngày nay, Bình cũng không tìm cách tiếp cận và nói chuyện với Lam nữa. Anh làm việc của anh, Lam tập trung vào công việc của cô ấy. Hai người giống như những kẻ xa lạ, thoáng chốc gặp nhau trên đường đời, mà không dừng lại chào hỏi lấy một câu. Nhưng trong thâm tâm, ai ai cũng có những nỗi canh cánh trong lòng về người kia, mà không sao giải tỏa nổi. Nó khiến con người ta cảm thất bứt rứt, khó chịu. Mặc dù vậy, nhưng ánh mắt của Bình không lúc nào rời khỏi Lam, anh chăm chú quan sát từng cử chỉ, hành động, biểu cảm sắc thái trên khuôn mặt cô. Anh mừng thầm trong bụng khi thấy Lam vui vẻ cười đùa với mọi người, anh lo lắng khi thấy Lam cau mày, nhăn nhó. Có thể nói, những ngày vừa qua Bình đang sống theo cảm xúc của chính Lam. Tâm trạng của Lam thế nào thì anh cũng như thế.
 
* * *
 
Cuối cùng thì công việc cũng gần hoàn thành, chỉ còn phải lau dọn lại nơi này cho sạch sẽ, kê lại bàn ghế, treo bảng và đóng thêm cho các em cái tủ sách nữa. Một, hai ngày nữa là mọi người được trở về Hà Nội rồi.
 
"Chị Lam, ra nhìn cho em xem để thế này cân chưa? Ở trên này, chẳng xác định đúng vị trí gì cả."
 
Hai cậu sinh viên đang leo lên mái để đóng lại tấm tôn, gọi Lam ra giúp đỡ.
 
Cô chạy vội ra, chỉ trỏ cho họ, dịch sang trái, sang phải để đóng đúng vị trí. Một trong hai cậu ấy đùa Lam.
 
"Chị Lam này, khi nào về Hà Nội, em liên hệ với mấy phòng trà, quán bar để chị đi hát nhé. Để em làm quản lý truyền thông cho chị luôn. Lợi nhuận chị em mình chia đôi."
 
"Tập trung vào công việc đi, không lại lấy búa tự gõ nát tay mình bây giờ."
 
Lam nhắc nhở. Cô đang định đứng lùi ra một chút để lấy góc quan sát thì một bóng người vụt nhanh đến, ôm chặt lấy cô, lăn đi mấy vòng, kèm theo tiếng thét thất thanh.
 
"Lam. Cẩn thận."
 
Lam hơi bất ngờ. Sự việc diễn ra quá nhanh. Khi cô mở mắt ra, đã thấy thân hình to lớn của Bình nằm đè lên người mình. Lam hơi xấu hổ, mặt cô đỏ nựng. Cô đẩy Bình ra rồi vội vàng ngồi dậy.
 
"Cậu làm sao vậy? Tự dưng lại đẩy tôi ngã."
 
"Lam có sao không? Có bị thương ở chỗ nào không? Có cảm thấy đau ở đâu không?"
 
Bình không trả lời câu hỏi của Lam, mà đưa ra cho cô hàng loạt câu hỏi. Anh lắc qua lắc lại cơ thể, xem cô có bị làm sao không? Còn Lam thì ngơ ngác, đôi mắt mở to chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Khi biết chắc chắn Lam vẫn bình an vô sự, Bình tức giận quay sang quát hai cậu sinh viên kia.
 
"Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Phải cẩn thận nhìn trước ngó sau chứ. Không thấy có người đang đứng ở dưới này à? Nhỡ người ta có chuyện gì, hai cậu có gánh hết trách nhiệm được không?"
 
Mọi người đã xúm lại quanh Lam và Bình tự lúc nào, hai cậu thanh niên cũng nhảy xuống đất, lí nhí xin lỗi Lam và Bình. Lúc bấy giờ, Lam mới để ý đến cánh tay áo của Bình đang dần trở nên đỏ thẫm. Cô sợ hãi kêu lên.
 
"Câu bị thương rồi."
 
"Em xin lỗi. Tại chúng em vô ý để chiếc búa rơi xuống đất. Chắc là cái đầu gỡ đinh của chiếc búa rơi trúng tay anh Bình rồi."
 
"Không sao, để tôi vào lấy mảnh vải buộc lại là được."
 
Bình buông tay ra khỏi người Lam. Cơn giận của anh đã vơi đi phần nào, khi thấy Lam không hề hấn gì.
 
"Không sao cái gì? Để anh xem nào."
 
Phó bí thư thành đoàn cũng vội chạy đến. Anh nhìn vết thương của Bình rồi kêu lên.
 
"Vết rách dài và chảy nhiều máu thế này mà cậu nói không sao à? Phải đi lên trạm xá để khâu lại thôi, nếu không thì nguy to đấy."
 
"Em không sao thật mà anh, không phải đi đâu đâu. Chỉ cần lấy mảnh vải, buộc chặt lại là xong."
 
"Không được, đây là trách nhiệm của bọn anh. Bọn anh đã không đảm bảo an toàn lao động cho mọi người. Cậu nghe lời anh, đi đi. Đừng khiến cho bọn anh trở nên vô trách nhiệm."
 
Lam vẫn đứng đó. Bất động. Nước mắt cô đã chảy từ bao giờ. Bình đã vì cô mà bị thương tới nông nỗi này. Nếu không có anh, thì cô không biết mình sẽ bị như thế nào nữa. Vậy mà cô còn trách cứ anh. Khi nhìn thấy vết máu trên tay Bình, Lam cũng chẳng thể thốt lên lời hỏi thăm hay cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ấy.
 
"Chị không sao chứ?"
 
Vy đến bên Lam, khẽ hỏi.
 
"Ừ, chị không sao. Lát nữa em với Lâm cũng đi lên bệnh xá xem Bình thế nào luôn nhé."
 
Lam vội gạt đi những giọt nước mắt.
 
"Vâng, anh Lâm đã đi mượn xe máy rồi. Bọn em cũng định đi luôn đây. Chị có đi không?"
 
"Thôi, hai đứa đi đi. Chị còn phải ở đây, chuẩn bị cho công việc của ngày mai. Cho chị gửi lời hỏi thăm và cảm ơn Bình nhé."
 
Nói xong, Lam vội quay vào trong, giấu đi đôi mắt đang hoe đỏ.
 
Tới gần tối, mấy người đi cùng Bình mới trở về. Trên tay Bình được quấn một tấm gạc màu trắng. Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi. Lâm đỡ cậu ấy vào nhà nằm nghỉ.
 
"Bình ổn rồi chứ?"
 
Lam khẽ hỏi khi thấy Lâm quay ra.
 
"Bị mất máu khá nhiều, gây choáng. Tay thì bị khâu 6 mũi. Bác sĩ bảo phải ở lại đấy để theo dõi cho yên tâm, nhưng nó nhất định đòi về. Chị có muốn vào trong không?"
 
Lâm miêu tả lại tình hình của Bình cho Lam nghe.
 
"Thôi, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi. Lát nữa cậu mang cơm vào cho Bình nhé. Đừng để cậu ấy phải đi lại nhiều. Sáng mai, cậu đưa Bình về Hà Nội luôn đi. Để Bình ở đây, tôi không yên tâm lắm. Về nhà còn có điều kiện chăm sóc tốt hơn. Không thể chủ quan được."
 
"Vâng, em biết rồi."
 
* * *
 
Về tới nhà, Lam cũng muốn sang hỏi thăm Bình luôn, nhưng cô lại hơi ngại. Từ hôm xảy ra chuyện ở nhà Bình, mỗi lần tiếp xúc với anh, cô lại chẳng biết nói gì.
 
Lam không còn giận Bình nữa. Cô biết, Bình không phải người xấu, có lẽ là do tình cảm của Bình dành cho cô đã bị dồn nén quá lâu, nên lúc đó anh mới hành xử như vậy. Lam thông cảm cho Bình, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi đối diện với anh.
 
Từ khi quen nhau, Bình luôn quan tâm đến Lam. Anh luôn là người đứng sau, ủng hộ ý kiến của cô trong mọi chuyện. Chẳng mấy khi cô thấy anh làm trái ý mình cả. Khi đưa Lam vào bệnh viện, Bình cũng túc trực ở bên mà chăm sóc cô. Lúc nhìn thấy hình ảnh của Bình đang lo lắng mà nắm chạt lấy tay mình, trong lòng Lam không khỏi xao xuyến. Tình cảm mà Bình dành cho cô, sao giống như tình yêu mà cô dành cho Hạ vậy? "Một người cứ đuổi theo cái bóng của một người đang chạy theo người khác. Vậy thì đến bao giờ những kẻ đang đuổi theo hạnh phúc như cô và Bình mới có được hạnh phúc đây?" Lam nằm suy nghĩ miên man về mối quan hệ tay ba phức tạp của Bình, Hạ và bản thân mình, cứ thế mà trằn trọc, cả đêm không ngủ được.
 
Lam là cái đứa chúa ghét phim tình cảm sướt mướt của Hàn Quốc. Cô luôn coi những chuyện tình cảm động, ướt át ấy trong phim Hàn chỉ là hư cấu, chẳng bao giờ sẽ xảy ra ngoài đời thực cả. Vậy mà bây giờ, cô đang giống như con nhện, vướng phải cái "mạng tình yêu" mà không thể thoát ra nổi. Nó còn éo le, phức tạp hơn phim Hàn rất nhiều. Lam bật cười cay đắng cho cái số phận chẳng giống ai của mình.
 
Có một cái gì đó đang vướng ở mũi, khiến Lam buồn buồn, muốn hắt xì một tiếng. Cô lấy tay dụi dụi, mắt hé mở. Gương mặt hớn hở, vui vẻ của Hạ đang chiếm trọn tầm nhìn của cô.
 
"Hạ đến từ bao giờ vậy? Sao cứ thích trêu đùa giấc ngủ của người khác thế?"
 
"Đến được một hồi rồi, nhưng mải ngắm Lam quá nên không thèm gọi. Mình đã nói khi nào về thì gọi ngay cho mình mà. Tại sao về từ tối qua mà cứ im lặng không báo cáo gì hết vậy?"
 
"Xin lỗi. Tại mình mệt quá. Về đến nhà là mình nằm xuống ngủ luôn. Thế sao lại biết mình về mà đến?"
 
Lam nói dối. Thực ra cô cũng chưa muốn gặp Hạ ngay, trong lòng Lam vẫn còn nhiều khúc mắc với Hạ mà chưa được giải tỏa.
 
"Sáng nay mình ra ngoài có việc thì gặp Lâm, thấy cậu ấy nói mới biết. À, mà Bình bị thương hả?"
 
Hạ nằm xuống bên cạnh Lam tự lúc nào.
 
"Ừ, bị búa đinh rơi vào tay, khâu mấy mũi."
 
"Sao làm ăn bất cẩn vậy? Chắc vì vậy mà Bình với Lâm về trước phải không? Sáng nay thấy Lâm bảo phải sang chở Bình đi thay băng mà."
 
"Ừ, Bình bị sốt, nên mọi người cho cậu ấy về Hà Nội trước, để tiện chăm sóc vết thương."
 
"Thế tối nay, chúng mình đến hỏi thăm Bình nhé."
 
Lam phân vân, không biết có nên đưa Hạ đi cùng không. Cô sợ Hạ sẽ nhận ra tình cảm của Bình dành cho mình, nhưng nếu đi cùng Hạ, cô cũng đỡ ngại ngùng hơn.
 
"Thế nào, có đi không? Đừng nói với mình là đang tiếp tục mơ nốt giấc mơ dang dở nhé."
 
Hạ véo nhẹ mũi Lam, khi thấy cô cứ im lặng mà không trả lời câu hỏi của mình.
 
"Ừ, vậy tối nay đi sớm, mua cái gì đến đó nấu ăn rồi gọi cả Vy và Lâm nữa."
 
Càng đông càng vui, càng đông cô sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn, Lam nghĩ vậy.
 
"Biết rồi, nhưng đó là chuyện buổi chiều. Còn bây giờ.."
 
Hạ trườn lên người Lam, cô khẽ đưa lưỡi lên liếm lấy tai Lam, rồi từ từ trượt xuống cổ, và đặt lên môi Lam nụ hôn ướt át.
 
Lam đưa tay giữ lấy khuôn mặt Hạ, nâng lên khỏi mặt mình, cô cự tuyệt.
 
"Mình dậy đánh răng đã. Lát nữa còn phải về nhà bố mẹ ăn cơm. Mấy tuần nay không về rồi."
 
Lam đứng dậy, bỏ lại Hạ nằm chơ vơ một mình trên giường. Cô cảm thấy tủi thân khi Lam đối xử lạnh nhạt với mình. Cô biết rằng Lam vẫn chưa chịu tha thứ cho mình. Cô càng muốn gần gũi Lam thì Lam lại càng muốn tách biệt ra. Hạ chạnh lòng, trái tim cô đã bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn trong tình yêu.
 
Lam bước ra từ phòng vệ sinh, vẫn thấy Hạ nằm dài trên giường. Cô cũng biết là Hạ đang buồn vì cách ứng xử của mình, nhưng Lam chẳng thể làm khác được, cô chưa sẵn sàng để bình thường hóa mối quan hệ của hai người như trước. Cô cần thời gian để chữa lành vết thương đó. Lam tiến lại giường, ngồi xuống bên Hạ.
 
"Thế nào, có định đi cùng mình về nhà bố mẹ không? Hay ở đây nằm ngủ một mình nhé."
 
"Có chứ, mình dậy ngay đây." Hạ bật dậy nhanh như sóc. "Cứ nghĩ đến mấy món mẹ nấu, là bụng mình lại cồn cào, nước miếng chỉ trực chảy ra rồi."
 
"Đúng là đồ tham ăn."
 
Lam cốc nhẹ vào trán Hạ.
 
* * *
 
Cả hai ở nhà bố mẹ Lam đến chiều, rồi mới rủ nhau đi mua đồ ăn và gọi điện cho Lâm, Vy đến nhà Bình. Khi đến cổng nhà Bình, Hạ không khỏi sững sờ, ngạc nhiên trước một ngôi biệt thự sang trọng đang hiện ra trước mắt mình.
 
"Đây là nhà của Bình sao? Mình không thể tưởng tượng được. Nhìn cậu ấy như vậy, chẳng ai bảo là công tử con nhà giàu cả."
 
Hạ ngó trước ngó sau, trong khi Lam bấm chuông cổng và chờ người ra đón.
 
"Chào hai cô. Hai cô đến gặp ai?"
 
Một bác gái khoảng năm, sáu mươi tuổi ra mở cổng cho Lam.
 
"Cháu chào bác. Chúng cháu là bạn của Bình. Cậu ấy có nhà không ạ?"
 
"Bình có nhà đấy. Mời hai cô vào."
 
"Này, đây là mẹ Bình hả?"
 
Hạ thủ thỉ sau lưng Lam.
 
"Mình không biết. Chưa gặp bao giờ cả."
 
Lam khẽ trả lời. Hai người tiếp tục bước theo sau người phụ nữ kia.
 
Vào đến phòng khách, người phụ nữ đó đưa nước mời Lam và Hạ uống, còn bà lên trên tầng 2, gọi Bình xuống.
 
Hạ vẫn không hết tò mò về gia cảnh của Bình, từ lúc đến đây tới giờ, mắt cô cứ đảo liên hồi. Còn Lam thì cứ mải suy nghĩ cách đối phó khi gặp lại Bình. Khi thấy Bình bước xuống cầu thang, cô vội lên tiếng trước, dù có chút gượng gạo.
 
"Tay cậu đỡ chưa? Tôi có mua chút đồ ăn tới để tẩm bổ cho cậu này."
 
Nhìn thấy Lam, mắt Bình vụt sáng. Anh đang định lên tiếng thì Hạ đã chen vào.
 
"Xin chào. Chúng tôi ghé qua hỏi thăm sức khỏe cậu. Tay cậu sao rồi?"
 
Bình chợt khựng lại. Anh cứ nghĩ rằng Lam chỉ tới đây một mình, không ngờ cô ấy lại đưa cả Hạ đi theo. "Chẳng lẽ cô ấy không biết rằng, cô ấy đang làm anh đau lòng đến nhường nào sao? Tại sao cứ bắt anh phải chịu đựng cái cảnh nhìn người con gái mình yêu cười nói vui vẻ với tình địch của mình, mà oái ăm thay, đối thủ của anh lại là một cô gái?" Bình chán nản, anh cũng chẳng vội trả lời câu hỏi của hai người, chỉ thờ ơ chào lại họ cho phải phép lịch sự.
 
Lam nhận ra thái độ của Bình, cô càng cảm thấy lúng túng hơn.
 
"Tôi có gọi cho Lâm và Vy rồi, chắc là hai người đó cũng đang trên đường đến đây."
 
"Vậy à?"
 
"Người ban nãy ra mở cổng là ai thế? Mẹ cậu à?"
 
Lam cố kiếm chuyện để xua tan cái không khí tẻ nhạt này.
 
"Không. Đó là người giúp việc làm theo giờ. Một tuần bác ấy đến đây hai ngày để dọn dẹp nhà cửa cho tôi."
 
"Thế à?"
 
Lam cảm thấy ngại ngùng, cô chẳng thể nghĩ ra câu nói nào để khỏa lấp chỗ trống cả. Chưa bao giờ khả năng ăn nói của Lam lại hạn chế như lúc này. Vốn là người hoạt ngôn, vậy mà bây giờ, vốn từ ngữ của cô chạy đi đâu hết rồi. Cô cứ xoay xoay cốc nước trên tay, mà chẳng biết làm gì khác.
 
"Sao lại nghịch dại mà lấy búa đập vào tay thế, hả công tử?"
 
Hạ lên tiếng trêu Bình, mà không biết rằng, lời nói đùa của mình lại trở nên vô duyên trong lúc này. Nó càng dồn Lam vào thế khó xử.
 
"Đôi khi cũng phải liều một chút chứ. Tôi là đứa ưa mạo hiểm mà."
 
"Xin lỗi và cảm ơn cậu nhiều lắm. Vì tôi mà cậu mới bị thương thế này."
 
Phải khó khăn lắm Lam mới thốt ra được những lời này.
 
"Sao lại do Lam?"
 
"Lúc đó có hai bạn sinh viên đang đóng lại mái tôn trên nóc nhà, mình thì đứng ngay ở dưới, do vô ý nên chiếc búa đinh rơi xuống, và Bình đã lao đến, đẩy mình ra. Nếu không có Bình, chắc giờ mình cũng đang trong tình trạng, chân đá ông bơ, tay hươ hươ bắt chuồn chuồn rồi."
 
Lam giải thích cho Hạ, cô cố nói thêm vài câu nói đùa mà sao vẫn cứ thấy nhạt nhẽo.
 
"Vậy sao?"
 
Hạ cũng chỉ nói được hai từ đấy. Trong đầu cô lúc này, ngổn ngang cảm xúc. Cô thấy cảm phục và ngưỡng mộ tình cảm của Bình dành cho Lam. Anh đã không quan tâm đến tính mạng của bản thân mình mà xông đến cứu Lam. Vậy còn cô, cô đã làm được gì cho Lam chưa? Hạ khẽ đưa mắt lên nhìn trộm Bình. Khuôn mặt ấy đang rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Lam đầy ấm áp. Còn Lam, hình như cũng có điều gì khó nói. Từ lúc tới đây đến giờ, Hạ để ý Lam có vẻ gì đó khác thường. Cô ấy không còn tự nhiên như trước với Bình nữa. Giữa hai bọn họ liệu có gì không?
 
Ba con người, ba dòng suy nghĩ đang chất chứa, đan xen trong đầu. Mỗi người một tâm trạng, một niềm suy tư riêng mà chẳng thể thổ lộ với ai. Trông họ thật tội nghiệp. Cái cảm giác ngượng ngùng, né tránh, e dè và dò xét lẫn nhau cứ bao trùm lên tất cả. Thật may là Lâm và Vy đến đúng lúc, nếu không, sợ rằng cái không gian này sẽ đóng băng mất, và ba con người kia sẽ chẳng biết phải tiếp tục ngồi im lặng đến bao giờ.
 
"Hai người đến sớm vậy à? Em sang nhà để rủ chị cùng đi, nhưng chẳng thấy ai cả. Mà sao chị Lam biết nhà thằng Bình vậy? Em đã nói với chị đâu?"
 
Lại một câu hỏi chẳng đúng lúc, đúng chỗ của Lâm, nó khiến cho Lam bối rối. Chẳng lẽ lại khai thật rằng cô đã từng qua đêm ở đây. Lam đành phải nói dối, ánh mắt cô đưa qua nhìn Bình như cầu cứu sự đồng lõa của anh.
 
"Là tôi chỉ đường cho Lam biết."
 
"Thằng này trông vậy mà chẳng tốt đẹp gì. Nó giả nghèo, giả khổ để ăn chực chị em mình bấy lâu nay rồi. Chắc là sợ anh em sẽ đến cậy nhờ, dựa dẫm khi biết nó giàu có không bằng, mà cứ phải giấu giấu, diếm diếm. Hôm đưa nó về từ Hà Giang, em cũng mới biết được nhà nó ở đây đấy. Chơi với nhau 3 năm, toàn thấy nó đến phòng trọ của em ăn cơm nhờ, chứ chưa bao giờ nó đưa em về nhà mình cả. Em cứ nghĩ là nó cũng ở trọ, nhưng chủ nhà khó tính nên chẳng bao giờ em thắc mắc."
 
Lâm thao thao bất tuyệt mà kể tội Bình.
 
"Nếu cậu thích thì từ bây giờ, ngày nào cũng sang đây với tôi."
 
"Thì ra tất cả mọi người đều đến nhà Bình lần này là lần đầu tiên. Nhưng tại sao khi Lam đưa cô đến đây lại thông thạo như vậy? Dù cho Bình có nói địa chỉ đi nữa, thì Lam cũng không thể một mạch là tới đây được. Vậy là Lam đã từng đến đây rồi sao? Giữa hai người bọn họ, liệu có chuyện gì đang muốn giấu mình không?" Hạ cứ thắc mắc mãi điều này trong đầu, giữa cô và Lam, hình như đang càng ngày, càng có nhiều bí mật mà không muốn người kia biết được.
 
* * *
 
Sau khi đã ăn uống no say, cả bốn người bọn Lam rủ nhau về sớm, để Bình còn nghỉ ngơi. Vừa dắt xe ra đến cổng, Lâm đã gợi ý.
 
"Hay là đi uống cafe đi. Giờ vẫn còn sớm mà."
 
"Được, cậu trả tiền nhé."
 
"Thế thôi, uống trà nóng cho ấm bụng."
 
Lâm vội thay đổi ý định. Họ cùng nhau đi đến quán cafe quen thuộc của Lam. Thi thoảng cô vẫn đến đây để nhâm nhi cốc cafe và ngẫu hứng hát vào bài. Vừa trông thấy bọn Lam đến, quản lý của quán đã chạy ra chào hỏi.
 
"Dạo này em lên núi ở ẩn hay sao mà không thấy ghé qua quán?"
 
"Dạo này em đói rách lắm, nước lọc còn chẳng có mà uống, thì lấy tiền đâu đi uống cafe của nhà anh."
 
"Cô cứ nói quá. Anh đã bảo rồi, cô cứ đến đây hát vài bài, anh cho cô uống cafe miễn phí cả năm luôn."
 
"Thôi, em xin. Lúc nào đến đây anh cũng nói thế mà không chán à? Mà anh gọi nhân viên ra phục vụ đi chứ, cứ để khách ngồi chay mà nói chuyện với chủ thế này à?"
 
"Thì anh ra phục vụ các em đây còn gì? Đảm bảo tận tình chu đáo nhé."
 
Sau khi gọi đồ uống và chờ người quản lý đi khỏi, Lâm mới lên tiếng.
 
"Thằng Bình kỳ này phải thi lại hai môn đấy. Chẳng biết dạo này tâm trí nó làm sao, hôm trước thì bỏ thi đi đâu đó, đến môn thì cuối cùng thì lại bỏ lên Hà Giang trước. Từ trước đến nay nó coi trọng việc học hành thi cử lắm, mà tại sao giờ lại thế nhỉ? Đã vậy đây còn là kỳ cuối nữa chứ."
 
Suýt chút nữa thì cốc nước lọc trên tay Lam rơi xuống. "Vậy là Bình đã vì mình mà bỏ thi sao?" Lam biết được Bình là người rất chăm chỉ, cậu luôn cố gắng học hành để được ra trường với tấm bằng loại giỏi. Thế mà vì cô, cậu ấy lại quên đi mục tiêu phấn đấu của mình. Lòng Lam chợt trùng xuống, cảm giác có lỗi cứ dâng lên.
 
Còn Hạ thì chẳng lấy làm bất ngờ, khi cô thừa biết lý do mà Bình bỏ thi. Hôm đó cô đến tìm Bình để hỏi về Lam, đã khiến cậu ấy sốt ruột mà bỏ bài thi để đi tìm cô ấy. Còn khi biết được tin Lam ở Hà Giang, cũng chỉ mong sớm được gặp cô ấy, mà Bình bỏ thêm một môn thi nữa. Có lẽ với Bình, Lam mới là điều quan trọng nhất với cậu ấy.
 
Cả Lam, Hạ và giờ thêm cả Vy nữa, cứ giữ im lặng từ nãy giờ, khiến Lâm cảm thấy ngột ngạt, anh hắng giọng.
 
"Mấy người đang ngồi thiền hay sao mà cứ như tượng thế?"
 
"Cái miệng cậu cứ bô bô thế, làm chúng tôi thấy mệt, nên ngồi im lấy lại sức thôi."
 
Lam vừa cất tiếng trêu Lâm, thì anh quản lý đã quay trở lại, với khay đồ uống trên tay.
 
"Lam, lên hát bài đi em."
 
"Trời ạ, tới quán anh để được uống cafe, thế mà chưa đổ được giọt nào trôi vào miệng, đã bị anh bắt làm việc rồi."
 
Lam nhăn nhó, làm bộ khổ sở.
 
"Thì anh cứ nói trước, không lát nữa uống xong cô bỏ về luôn thì sao?"
 
Người quản lý cứ tưởng Lam nói thật, anh vội chữa thẹn.
 
Ngồi một lúc, Lam đi xuống phía góc quán, ghé tai người nhạc công, nhờ anh ta chơi bản nhạc mà cô sắp hát. Cả căn phòng này dường như đang lặng đi, mọi ánh mắt đều hướng về phía Lam khi cô cất giọng.
 
"Ngoài phố vắng cơn mưa lạnh, ngồi nhớ đến tình đôi ta
 
Bên ngoài tiếng lá rơi buồn cay mắt em
 
Tình yêu đó, giờ đã xa, chỉ còn lại nỗi nhớ thương bên đời
 
Em giờ đây, đã hiểu ra tình yêu xót xa
 
* * *
 
Người đã đến, vẫn cứ đi, đi như định mệnh
 
Mình em đứng, nhìn hạt mưa lạnh lùng rơi mãi.."
 
Tiếng vỗ tay vang lên, khi Lam vừa kết thúc bài hát. Cô quay trở lại bàn với mọi người, kéo theo ánh mắt của những người trong quán. Quả thực, Lam chẳng muốn là nhân vật trung tâm một chút nào, cô rất sợ ánh mắt của mọi người khi nhìn chằm chằm vào mình.
 
"Bà chị tài hoa gớm nhỉ? Hay chị tham dự mấy show truyền hình thực tế, kiếm vài trăm triệu về khao tụi em đi." Lâm trêu Lam.
 
"Tôi chẳng thừa hơi. Cứ ở nhà vẽ vời cho sướng tay là mãn nguyện rồi. Thế mọi người bao giờ đi thực tập đấy?"
 
"Ra tết ạ. Bọn em còn một chuyên đề nữa phải học. Ăn tết xong lên đây đi thực tập luôn."
 
Vy lúc này mới lên tiếng.
 
"Thế đã tìm được nơi đăng ký thực tập chưa?"
 
"Bọn em đang định hỏi chị đây."
 
Lâm nhanh nhảu lên tiếng.
 
"Cả hai người à? Thế để mai chị liên hệ mấy chỗ quen cho."
 
"Ba luôn đi, hình như Bình vẫn chưa có chỗ thực tập mà."
 
"Mọi người coi tôi là không khí à?" Hạ đột nhiên cắt ngang, không cho Lam nói. "Hay công ty của tôi không xứng để mấy người vào thực tập?"
 
"Trời ơi, người đẹp nói thật chứ? Cô giúp chúng tôi được vào đấy thực tập thật hả?"
 
Lâm reo lên.
 
"Nếu không muốn thì thôi."
 
Hạ làm mặt giận
 
"Muốn chứ ạ."
 
Lần này thì chả hẹn mà cả Lâm và Vy cùng đồng thanh, khiến cho Hạ phải bật cười.
 
"Được rồi, vậy chuẩn bị hồ sơ nhé. Tôi sẽ đưa cho phòng nhân sự trước."
 
"Tuân lệnh sếp. Giờ có gì sai bảo, sếp cứ alo cho bọn này, đảm bảo sẽ có mặt sau 30 phút."
 
"Là cậu nói đấy nhé. Đến lúc tôi gọi mà không thấy cậu đâu, thì đừng hòng xin dấu và chữ ký xác nhận."
 
Lời đe dọa của Hạ khiến Lâm lè lưỡi, rụt cổ.
 
* * *
 
Gần 11 giờ, cả bốn người mới đứng dậy đi về. Hạ ngồi phía sau ôm chặt Lam, vì trời hơi lạnh. Cái rét đầu mùa khiến con người ta cảm thấy lạnh hơn, chỉ muốn được chở che, ôm ấp bởi một ai đó. Hạ khẽ ngân lên vài câu hát.
 
"Đêm mùa đông đi trên con đường quen
 
Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ
 
Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ
 
Hà Nội ơi đêm mùa đông, Hà Nội ơi."
 
Lam hơi ngoái đầu lại trêu Hạ.
 
"Sao tự dưng hôm nay lại hát hò yêu đời thế?"
 
"Tự dưng thấy bài hát này hợp với tâm trạng và hoàn cảnh thôi."
 
Hạ áp đầu mình vào lưng của Lam, cô nhắm mắt đón nhận từng làn gió lạnh thổi đến.
 
"Sao Lam lại đi đường này?"
 
Hạ mở mắt, khi cảm nhận thấy Lam đang rẽ sang đường.
 
"Thì mình đưa Hạ về mà."
 
"Mình có bảo là về nhà mình đâu. Tối nay sang bên kia ngủ, Lam cho xe quay lại đi."
 
"Hôm nay muộn rồi. Hạ về ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi làm nữa."
 
Lam vẫn tiếp tục cho xe chạy theo hướng về nhà Hạ.
 
"Mình đã nói là không muốn về rồi mà. Nếu Lam cứ muốn đưa mình về, thì Lam cũng phải ở lại, không thì mình sẽ nhảy ngay xuống đây đấy."
 
Lam phanh gấp xe lại, khiến đầu Hạ đập mạnh vào lưng cô.
 
"Hạ đừng có dọa mình thế được không? Chẳng qua là nhà Hạ ở gần đây, nên mình đưa về luôn cho tiện thôi mà. Sáng mai mình cũng có việc phải đi sớm, nên không thể ngủ lại."
 
Nhận thấy thái độ không thoải mái của Lam, Hạ đành miễn cưỡng nghe theo lời cô. Nhưng Hạ cũng không khỏi chạnh lòng. Cô không biết phải làm sao để Lam có thể yêu thương mình như trước đây. Hạ muốn khóc, nhưng lại sợ làm ướt áo Lam, nên đành cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: