---- Thật đáng tiếc khi chị không đi lồng tiếng đó.
Tiêu Hựu nấc lên một cái, "Chị sẽ xem như đó là một lời khen." Bỗng dưng cô nhớ tới Phùng Yến, trước đây cứ đêm muộn hai người lại gọi điện cho nhau, tuy cô lạnh nhạt, nói với Phùng Yến rằng muốn cúp máy, ấy vậy mà Phùng Yến lại bảo: "Giọng cậu hay thật đấy, cứ như mấy diễn viên lồng tiếng."
Nhớ lại chuyện trước đây, Tiêu Hựu không kìm được thả ra một tiếng, "Ừm."
Một tiếng "Ừm" này, khiến cho mặt Nguyên Bảo ửng đỏ, cô căm phẫn quơ lấy ngọn cỏ dưới đất ném về Tiêu Hựu: "Tiêu tổng, em yêu Vân Hàm, chị có quyến rũ em cũng vô dụng!"
Tiêu Hựu ho một tiếng, vội vàng ngồi dậy, hất tóc: "Nói bậy bạ gì thế? Chị chỉ đang tập trung suy nghĩ đó mà
thôi? Còn nữa, hai chúng ta đều cùng thuộc tính, đều là công, ai quyến rũ ai chứ."
Nguyên Bảo bĩu môi, cúi xuống hái nấm: "Em với chị không cùng thuộc tính đâu."
Tiêu tổng mà là công á?
Đứng từ xa là có thể ngửi ra mùi thụ rồi, đúng là nói dối không chớp mắt.
Tiêu Hựu nhặt cành cây dưới đất lên, tỏ vẻ nói: "Thời gian dạy học của cô giáo Tiêu bắt đầu."
Chuyện này suy cho cùng, là do Nguyên Bảo không có kinh nghiệm, cô còn nghiêm túc đặt rổ sang một bên, ngồi trên cỏ nhìn Tiêu Hựu.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Tiêu Hựu có chút buồn cười, trông đáng yêu ghê, nhìn ánh mắt trong vắt đó kìa, chậc chậc, Vân Hàm cong dưới tay của cô cũng xứng lắm.
Tiêu Hựu: "Con người chị ăn ngay nói thẳng không thích lòng vòng, nói trước là cần thu học phí, buổi trưa chị muốn ăn gà hầm nấm."
Nguyên Bảo: ...
Nói thì nói đi, mắc gì Tiêu tổng lại dở cái giọng đó, lẽ nào là quen thói õng ẹo?
Tiêu Hựu: "Trước hết em nói chị nghe xem, em cho rằng phải làm sao mới tấn công thành công?"
Cô giáo trước mắt phải nắm được thóp học sinh.
Nguyên Bảo thấy bản thân mình trước đây từng cố quyến rũ không ít, nhưng không mấy hiệu quả, "Cường thủ hào đoạt*."
*(Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành-cướp lấy thứ mình muốn.)
Tiêu Hữu: "...Em làm hơi quá đó, cái đó là ở thời bà nội chị mới áp dụng. Còn nữa, hai người các em đều ở chung một chỗ, em cướp cái khỉ gì?"
Nguyên Bảo bĩu môi, "Thế theo chị thì phải làm sao?"
Tiêu Hựu: "Em từng thử mặc đồ ngủ sexy quyến rũ chưa?"
Nguyên Bảo: "Đồ ngủ sexy? Từ đầu đến cuối, lúc ấy tụi em còn chưa bên nhau thì em đã đem ngực mình cho chị ấy nhìn rồi."
Tim Tiêu Hựu bỗng nổ một tiếng "Bụp" như bị xoáy bất ngờ.
Mẹ ơi, được ghê, con nhỏ này, lại có thể làm chuyện cô muốn mà chưa dám làm.
"Rồi Vân Hàm phản ứng ra sao?"
Tiêu Hựu hướng dẫn từng bước, trong đầu thử nghĩ nếu đó là Phùng Yến thì thế nào, sẽ phản ứng gì? Đỏ mặt chăng? Không, thẹn thùng không có trong từ điển của người phụ nữ ấy, cô ta ắt sẽ nói: "Nếu Tiêu tổng đã mời, tôi đây không khách sáo nữa."
Nguyên Bảo thở dài: "Đỏ mặt, có điều không có sau đó."
Tiêu Hữu dùng cành cây nguệch ngoạc dưới đất: "Đúng thế, chị nói em nghe, các cô ấy là vậy đó, do bị đè nén quá lâu. Em mới quyến rũ vài lần mà nhận thất bại, chắc chắn là do không có tiếng trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái, em nghe chị nói nè... blablabla..."
Cô giáo Tiêu dạy học rất tỉ mỉ, không chỉ bày một ít phương án quy trình cần chú ý, còn nói thêm một vài kỹ năng cụ thể trong chuyện ấy.
Lập tức mặt Nguyên Bảo đỏ bừng, đầu óc toàn ve chai lông vịt (chuyện 18+), cô mang nấm về nhà.
Bước vào cửa.
Hà Vân Hàm vừa tỉnh giấc, cô thay một cái đầm dài trắng, tóc xõa, bước đến bên cạnh Nguyên Bảo nhìn vào cái sọt: "Đi lâu như vậy, mà chỉ được có nhiêu đây thôi á?"
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, dùng một tay kéo cô lại, áp vào trong ngực mình: "Em đi tắm trước."
Giọng nói ấy, ánh mắt ấy, khiến Hà Vân Hàm sửng sốt.
Nguyên Bảo hít một hơi thật sâu, buông cô ra bỏ vào nhà.
Hà Vân Hàm tức khắc quay lại, "Tiêu tổng, cô đã làm gì?"
Tiêu Hựu: ...
Đậu xanh, có cần sắc bén như vậy không, liếc có một cái mà như muốn vạch trần cô ra luôn, thật mất mặt quá.
Tiêu Hữu rửa tay sạch sẽ, cởi giày phóng lên giường ăn táo: "Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đường đường là một tổng tài, còn giúp em ấy hái nấm, cô còn thái độ như thế, tôi dám làm gì em ấy đâu?"
Quào, vừa nãy Nguyên Bảo ôm một cái dứt khoát trông mạnh mẽ ghê, quả nhiên có tố chất làm công.
Hà Vân Hàm nhíu mày, khoanh hai tay nhìn Tiêu Hựu.
Lúc Nguyên Bảo ra ngoài rất tốt, vô cùng vui vẻ, thế quái lúc về lại ánh mắt lại phức tạp nhìn môi cô chằm chằm, nhìn kỹ lại còn thấy thường có tần suất nuốt nước bọt ba lần nữa, chắc chắn Tiêu tổng đã nói gì đó.
Hà Vân Hàm: "Cô đừng có dạy hư em ấy."
Tiêu Hựu hừ lạnh: "Cái gì mà dạy hư, kia chẳng qua là bản chất vốn có của Nguyên Bảo nhà cô thôi."
Chuyện này còn cần phải dạy sao? Rành rành là bản năng kia mà?
Hà Vân Hàm nhướng mày: "Tiêu tổng, muốn khiêu chiến với tôi?"
Tiêu Hựu thấy bà nội và Mẹ Hà vừa nói vừa cười tay cầm đồ ki hốt rác đi vào phòng, cô liền cao giọng: "Khiến chiến cô đó."
Vân Hàm ngấm ngầm chịu đựng, do có tiền bối trước mặt chắc chắn không dám nói gì.
Quả nhiên, hai người lớn tuổi tiến vào phòng, Hà Vân Hàm ráng nuốt cục tức xuống, mẹ Hà nhìn cô, ho một cái: "Vân Hàm nè, con mang lê đi rửa đi, chẳng phải Nguyên Bảo nói muốn nấu nước lê sao?"
Hà Vân Hàm nhận lấy, cầm lê đi ra ngoài sân, "Mẹ, mẹ đỡ ho chút nào chưa?
Mẹ Hà cười trừ: "Uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi."
Tiêu Hựu khoái chí nhìn Hà Vân Hàm ra ngoài, cô dương dương tự đắc, quyết định giúp đỡ nhóc Nguyên Bảo, "Nội ơi, có rượu trắng không ạ?"
Bà nội Tiêu hiếu kỳ nhìn cô, "Con muốn uống hả? Trong nhà có ủ một ít, có nồng độ hơi cao."
Tiêu Hựu: "Con chỉ cần một chút thôi."
"Ồ." Bà nội Tiêu chỉ vào cái tủ trong tường, "Đằng đó đấy."
Tiêu Hữu trông rất vui vẻ, cô tới mượn bà nội Tiêu một cái bình nhỏ, mang hũ rượu lớn tự ủ ra trích sang cái bình nhỏ, còn bỏ thêm vài cánh hoa vào trong.
Bà nội Tiêu nhìn Tiêu Hựu một cách khó hiểu.
Đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Vừa trích rượu vừa cười?
Nhân lúc Nguyên Bảo tắm xong đang sấy tóc, Tiêu Hựu gõ cửa đi vào, đem theo bình rượu nhỏ đưa cho Nguyên Bảo: "Nè, chị nghĩ cho em đó."
"Đây là cái gì?"
Phong Du vừa tắm xong, làn da trắng trẻo hồng hào, ánh mắt trong ngần, Tiêu Hựu hít một hơi sâu, "Em đúng thật là xinh đẹp, xin đừng dùng ánh mắt ấy nhìn chị, nếu không vì trong lòng đã người, chắc chắn sẽ cua em."
Nguyên Bảo hét lớn, "Vân Hàm, Tiêu tổng giở thói lưu..."
Chưa kịp nói hết, đã bị Tiêu Hựu bịt kín miệng, "Em điên rồi!"
Nguyên Bảo không những không điên mà còn rất tỉnh táo, cô ấy sợ hồi nữa Hà Vân Hàm nổi cơn ghen, chi bằng bán đứng đồng đội trước.
"Đây rốt cục là cái gì?" Nguyên Bảo mở nắp bình ra ngửi thử, mùi hương như rượu ủ trong nhà nhưng lại có chút hương hoa.
Tiêu Hựu trông như hiến vật quý, "Đây là lần duy nhất tôi đem theo rượu ấm phòng của lão Tiêu gia nhà chúng ta."
Dù sao nói lung tung lang mang cái gì mà Nguyên Bảo chẳng hiểu gì hết, Tiêu Hựu chỉ là muốn cho cô có một điểm tựa trong lòng, làm cho cô vui.
Nguyên Bảo nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc lẹm, cô nhìn Tiêu Hựu: "Tiêu tổng, tại sao trước khi đến thôn Hạ Oa chị lại mang theo rượu, có phải chị đang tính giở trò gì với Vân Hàm không?"
Tiêu Hựu: ...
Em ấy và Vân Hàm quả thật xứng đôi, hai cực phẩm giấm tinh.
"Chị để lại đồ của em ở đây, uống hay không thì tùy."
Tiêu Hựu phủi mông bỏ của chạy lấy người, "Nhớ kỹ nha, giữ mồm giữ miệng, đừng có khai chị ra."
Khi Hà Vân Hàm vào nhà đúng lúc vừa thấy Tiêu Hữu đi ra, cô cau mày, lần này Tiêu tổng lại làm gì đây, tự dưng sao lại thích tán dọc với Nguyên Bảo của cô đến vậy? Hay là lúc hai người này ra ngoài hái nấm, còn hái luôn tình cảm?
Thời gian gấp rút, Nguyên Bảo căn bản không đủ thời gian để suy ngẫm, vừa thấy Vân Hàm bước vào, lập tức ngửa đầu uống một ngụm.
Bất cứ giá nào!
Hà Vân Hàm nhìn cô, "Em uống cái gì đấy?"
Nguyên Bảo có chút choáng, tiêu rồi, rượu tự chế của lão Tiêu gia quả nhiên xuất sắc.
Ầy... Tiêu tổng trước tiên là quyến rũ, sau đó trực tiếp làm gì nhỉ... Sau đó...
Không thèm nghĩ gì nhiều, Nguyên Bảo mặt đỏ ửng đứng dậy, cô áp sát Hà Vân Hàm, thỏ thẻ bên tai chị ấy: "Không có, chị thử xem, em có uống gì đâu."
Hà Vân Hàm có chút căng thẳng, lỗ tai nhột nhột do bị cọ, "Thành như vậy, còn bảo không uống?"
Tay Nguyên Bảo bắt đầu sờ soạng, đôi mắt cô nhìn chăm chú vào Hà Vân Hàm, đen mà sâu, ngập tràn nguy hiểm, "Em... Em nghĩ mình, bị lừa rồi, tất cả đều tại Tiêu tổng, Vân Hàm, em không kìm chế được, chị mau cứu em đi..."
Cô không thèm nhiều lời, trực tiếp đẩy Vân Hàm lên giường lớn.
Hà Vân Hàm hơi thở gấp gáp, cô xoay người đè lại Nguyên Bảo: "Em... Em..."
Nguyên Bảo vặn vẹo: "Em khó chịu."
Ở tư thế này trông Vân Hàm cực kỳ bá đạo.
Nguyên Bảo lại cựa quậy, "Vân Hàm, chị giúp em đi mà."
Oẹ...
Em ấy không biết xấu hổ khi nói ra câu đó hay sao...
Chuyện đã đến nước này rồi, tiến không được lùi không xong, cô bất chấp.
Nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong Du trong hồi lâu, Hà Vân Hàm thở nhẹ, "Nguyên Bảo, em sẽ không hối hận chứ?"
Hối hận?
Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt đen láy, cô cầu còn không được, thế quái nào lại hối hận?
"Dành cả đời cho người như tôi... Tôi..." Hà Vân Hàm chưa nói hết câu, vành mắt Nguyên Bảo có chút đỏ, cô nghẹn ngào nói: "Vân Hàm à, chị thừa biết em muốn nghe những lời đó, em yêu chị, em đã nói điều đó ngay từ đầu, bất luận sau này dù là một năm hay năm năm, kể cả mười năm thì cả đời em vẫn sẽ không thay đổi."
Nguyên Bảo nói rồi nắm lấy tay Hà Vân Hàm, "Em khó chịu lắm... Tim sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi."
Con người cô, hoặc không yêu, nếu đã yêu thì tuyệt đối không buông tay.
Cô vất vả lắm mới có thể ở bên Vân Hàm, tuyệt đối không có khả năng buông chị ấy ra.
Đời này, sống vì chị ấy, chết cũng vì chị ấy.
Hà Vân Hàm vuốt mặt cô, "Em vẫn còn là con nít."
Ủa?
Vậy thì sao?
Nguyên Bảo mê man nhìn Hà Vân Hàm, lúc này mà còn nghĩ tới tuổi tác sao?
Hà Vân Hàm đặt tay lên hông Nguyên Bảo kéo mạnh một cái, hai người đổi vị trí cho nhau, để Nguyên Bảo ở trên nhìn xuống cô.
Mặt Hà Vân Hàm thoáng ửng hồng, cô mím môi, hai mắt nhắm lại.
Ông trời ơi..
Nguyên Bảo chưa từng trải qua cảm giác này.
Thấy người mình yêu bấy lâu nay phơi bày ra cái tư thế quyến rũ còn để cô chọn.
Nguyên Bảo có thể nhịn được sao?
Tuy giờ là giữa trưa nhưng không khí lại rất mát, trong phòng thoang thoảng mùi hương vừa tắm xong của Nguyên Bảo và mùi thơm dịu trên người Vân Hàm, xen lẫn vào nhau, tạo thành mùi hương tuyệt vời nhất mà cô từng được ngửi trong đời.
Nguyên Bảo đang say đắm.
Trước giờ cô chưa từng thấy Vân Hàm nhốn nháo như vậy.
Cô nhíu mày, rồi cắn môi, vừa đau khổ lại vừa vui sướng.
Phá huỷ chị ấy...
Khiến chị ấy đắm chìm...
Ưu thế của tuổi trẻ đang được thể hiện ra ngay lúc này.
Mãi đến tận giờ cơm trưa vẫn chưa thấy hai người bước ra, bà nội Tiêu trông ngóng: "Hai cái con bé bị gì thế nhỉ, ta đi xem thử." Ngày thường, cứ tới giờ cơm là Nguyên Bảo lại tăng động hơn bất kỳ ai, sao hôm nay lạ vậy?
Tiêu Hự đang ăn cơm, đắc chí nói: "Ầy, nội ơi, đừng đi, trưa trời trưa trật thì có thể làm gì?"
Mặt bà nội Tiêu bất giác đỏ lên, Tiêu Hựu tát vào mặt một cái: "Ôi trời ơi, cái miệng này, ngày thường ở nhà quen thói nói giỡn với bà nội con, không mồm miệng, nội nè, nội đừng để ý nha."
Mặt mẹ Hà cũng hơi đỏ, bà ho một tiếng: "Ngoài sân mát mẻ, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Bà nội Tiêu gật đầu, trong khoảng thời gian này, hai người rất ăn ý với nhau.
Tiêu Hựu ngồi một mình vừa hát vừa uống rượu, đang ăn cơm, ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, tâm tình rất vui.
Chỉ là lúc này, bất giác nghĩ tới việc Nguyên Bảo và Vân Hàm làm chuyện ấy, tự dưng cô hơi nhớ Phùng Yến.
Cô ngẫm nghĩ rồi lấy di động ra, đã một này chưa khởi động máy, cô đành mở lên xem thử.
Có rất nhiều tiếng nhắc nhở khi vừa khởi động máy lên, Tiêu Hựu ném điện thoại sang một bên, để cho kêu inh ỏi trong một lúc, uống thêm hai ly rượu cô mới cầm lại điện thoại.
Vừa mới cầm lên là Phùng Yến gọi tới.
Tiêu Hựu đắn đo: "Alô?"
Phùng Yến lạnh lùng: "Cậu đang đâu?"
Bên kia có chút ồn ào, có vẻ là âm thanh xe chạy.
Tiêu Hựu: "Sao đấy? Nhớ tôi hả? Mới có mấy ngày thôi mà? Thế nào, cậu tra xong Thánh Hoàng rồi chăng? Không vấn đề gì chứ?"
Không sai, Tiêu Hựu cô hoàn toàn trong sạch.
Phùng Yến cười khẩy: "Nghe giọng điệu của cậu, Tiêu tổng chắc hẳn đang rất vui? Có mỹ nhân bầu bạn bên cạnh sao?"
"Ê, đừng có khích tôi nha." Tiêu Hựu lại nốc thêm một ly rượu, cô ấy y hệt mấy người già: "Hiện tại tâm tình của tôi rất tốt, lát nữa phải đi tìm cô Hoa tâm sự, tăng tiến tình cảm gì đó."
Giọng nói Phùng Yến mạnh mẽ hùng hồn, "Cậu dám."
Tiêu Hựu trợn mắt, vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, hai người cách nhau tận mấy trăm cây số, cô có gì không dám, "Tôi có gì mà không dám chứ? Chuyện tôi làm thì có liên can gì đến Phùng Bộ cậu đây? Tôi không chỉ tán dóc thôi đâu, mà còn phải xoa xoa tay của cô Hoa, chụp ảnh nữa thì sao? Tôi còn..."
Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tiêu Hựu "Alô" hai tiếng rồi lắc đầu.
Người gì đâu mà tệ ớn.
Cô tiếp tục ăn đậu phộng, thưởng thức cảnh xuân, đang nổi hứng muốn làm thơ thì bất chợt nghe thấy tiếng xì xầm của bà nội Tiêu và mẹ Hà trong sân.
Bà nội Tiêu: "Cháu là?"
Mẹ Hà: "Tiểu Yến, sao con lại tới đây?"
..................
Ngụm rượu nghẹn lại trong cổ họng, Tiêu Hựu sợ tới mức run bần bật, đánh rơi cả đôi đũa trong tay, mồ hôi lạnh chạy ròng ròng sau lưng, cô lập tức phóng xuống giường, rà soát một lượt, tiêu cô rồi!!!!
Cửa là bị chặn rồi.
Tiêu Hựu mở cửa sổ ra, cô lúc này không còn màng tới uy phong của tổng tài nữa, chỉ muốn chui qua cửa sổ mà chạy thoát thân thôi nhưng nào ngờ mới ra được phần eo, trên đùi chợt lạnh ngắt, lại bị bắt được: "Ôi, Tiêu tổng, ngài đang muốn lủi đi đâu đó?"
Editor: Mèo Mập, Dìa
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)