Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 50: Phó mặc em ấy

871 0 0 0

Mẹ Hà tỉnh lại, cảnh trước mắt mờ ảo, bà cố làm dịu đi sự mờ nhoè, sau đó từ từ quay đầu lại. Hà Vân Hàm đứng trước giường bệnh, hai mắt đỏ hoe, lẩy bẩy nhìn bà: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi."

Mẹ Hà gật đầu, bà nhướn người muốn ngồi dậy nhưng cơn đau thắt ở bụng khiến bà cuộn người lại như một con nhím.

Hà Vân Hàm hít một hơi sâu. "Mẹ, mẹ nằm thêm một lúc đã, giờ mẹ cố gắng đừng cử động để con đi tìm bác sĩ xem."

Mắt nhìn thấy con gái đi ra ngoài rồi, trông mẹ Hà có chút bàng hoàng.

Bà bị làm sao?

Từ bé, sự biến hóa cảm xúc của Hà Vân Hàm vốn cực kỳ nhỏ. Người bình thường thậm chí còn không thể nhận ra. Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Hà cảm nhận được cô đang giấu đi một nỗi đau cùng cực.

Mẹ Hà lại nhìn kim truyền dịch trên tay rồi rơi vào trầm mặc.

Trong phòng hội chẩn.

Tiêu Hựu đứng trước cửa sổ, sau lưng mấy người y sĩ có uy quyền trong ngành đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài.

Cô cảm thấy trong lòng vô cùng bế tắc.

Muốn bắc thang lên hỏi ông trời rằng tại sao tàn nhẫn như vậy? Vân Hàm chưa đủ khổ sao? Tại sao không thương xót cho cô ấy? Mắt thấy cô ấy vừa tốt lên thì giờ lại phải hứng chịu thêm một đợt tổn thương?

Cửa bị đẩy ra.

Hà Vân Hàm bước vào. Vừa nhìn thấy cô tiến vào, mấy người bác sĩ toàn bộ đều căng thẳng nhìn Tiêu Hựu.

Tiểu tổng miễn cưỡng mỉm cười, đối mặt với Vân Hàm: "Dì tỉnh rồi?"

Hiện tại đối với mẹ Hà đã lên 24h các biện pháp theo dõi rồi, khoảnh khắc đầu tiên bà tỉnh dậy đều có người báo cho Tiêu Hựu.

Hà Vân Hàm gật đầu, cô nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc là như nào? Chẩn đoán chính xác chưa?"

Tiêu Hựu im lặng một lúc lâu, cô cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát.

Hà Vân Hàm hít sâu, nghẹn ngào: "Nói đi, còn chuyện gì tôi không thể tiếp nhận nổi nữa ư?"

Tiêu Hựu rơi vào trầm tư, gật đầu với bác sĩ Sophia.

Sophia mang vẻ đẹp sắc sảo, dòng máu lai giữa Trung và Mỹ. Cô nhìn Hà Vân Hàm. "Hà tổng, bây giờ chúng tôi đã có chẩn đoán cơ bản rồi. Là ung thư gan, hơn nữa là ở giai đoạn giữa và cuối."

Câu nói như cứa vào tim.

Âm thanh của cô rất từ tốn, chăm chú quan sát Hà Vân Hàm. Lần trước Cao Di có ghé đến, dặn dò bọn họ về tình hình cụ thể của Hà Vân Hàm. "Tình trạng của bà ấy là do thời còn trẻ, buông thả cơ thể của bản thân quá. Thành ra phát hiện hơi muộn, nếu sớm một chút thì đã..."

Thời còn trẻ, mẹ Hà vì cái nhà này mà chống đỡ sự nghiệp của ba Hà. Bận đầu tắt mặt tối thâu đêm suốt sáng. Cuộc sống ấm no sau này không dễ gì mà có được, bà lại ngày đêm đau buồn rơi nước mắt vì ba Hà, thêm chuyện Vân Dạng rời đi... Cơ thể bà đã quá tải rồi.

Tim Hà Vân Hàm nén đau. "Còn bao lâu?"

Sophia thoáng do dự. "Nửa năm."

Nửa năm...

Hà Vân Hàm muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Là định mệnh sao?

Nửa năm trước, mẹ cô vì cô mà cùng nhau đến thôn Hạ Oa.

Rốt cuộc cũng không thoát khỏi vòng xoáy đó.

Cô là ma quỷ sao?

Phàm là người, hễ liên quan tới cô thì cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp?

Tiêu Hựu tóm lấy cánh tay của Hà Vân Hàm. "Vân Hàm, cô bình tĩnh lại đi, dì vẫn còn cứu chữa được mà?"

Câu nói này như vực dậy Hà Vân Hàm, cô nhìn Sophia, hai mắt đỏ hoe.

Sophia: "Tình trạng của dì tuy rằng rất khó, để tôi nói cho dễ hiểu." Cô nhìn Tiêu Tổng: "Khối u đã xâm chiếm hết 80% gan của bà ấy. Nhưng may mắn là hiện tại nó vẫn chưa gây ra biến đổi bệnh lý bệnh hữu cơ ( rối loạn y tế ) ở các cơ quan trọng khác như tim, thận, phổi. Có điều vì trường hợp quá nguy cấp. Vả lại biến đổi bệnh lý của gan quá nhiều, hiện tại việc duy nhất có thể thử chính là phẫu thuật thay gan."

Giọng của Tiêu Hựu nhẹ nhàng: "Thử ư? "

Sophia bối rối gật đầu. "Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng đây là hy vọng sống sót duy nhất của bệnh nhân."

Hà Vân Hàm: "Thay." Cô nhìn Sophia : "Chỉ cần có hy vọng tôi sẽ không từ bỏ."

Sophia im lặng một lúc lâu, Tiêu Hựu nín thở. "Còn chuyện gì sao? Cứ việc nói ra hết một lần đi."

Trong ấn tượng của Sophia, Tiêu tổng luôn là người ôn hòa, cởi mở. Trước đây chưa từng thấy bộ dạng cô ấy lúc nổi giận.

Hà Vân Hàm: "Vấn đề về nguồn gan? "

Sophia gật đầu: "Tài nguyên eo hẹp là một phần. Gan cấy ghép cần phải cùng nhóm máu, đây là điều cơ bản nhất."

Tiêu Hựu: "Vậy thì sao? "

Hà Vân Hàm nhắm mắt lại.

Sophia: "Nhóm máu của dì là nhóm máu Rh-."

Tiêu Hựu giật thót. "Cái này, cái này là..."

Sophia gật đầu. "Đúng vậy, chính là nhóm máu Rh- trong truyền thuyết. Những lá gan thuộc nhóm máu ABO thông thường thì còn chờ được. Bệnh nhân cũng có thể chống đỡ được, nhưng là nhóm máu hiếm thì e là khó nói chính xác."

Tiêu Hựu rơi vào trầm tư, sắc mặt trắng bệch.

Sophia: "Hơn nữa tình trạng của bệnh nhân không tốt. Không loại trừ tình huống sau khi cấy gan lần một sẽ cần phải cấy gan thêm lần nữa, điều này đối với người hiến tặng mà nói..."

Tiêu Hựu nhìn Hà Vân Hàm, trông chờ vào vận may: "Sophia, nguồn gan nhóm máu âm tính Rh- lần trước phải chờ trong bao lâu? "

Sophia: "Ba năm."

Tiêu Hựu: ...

Cả người như được bao phủ bởi một tầng im lặng chết chóc.

Không biết đã qua bao lâu, Hà Vân Hàm mới lên tiếng: "Tôi có thể, tôi thuộc nhóm máu âm tính Rh-."

___

Dù thế nào, Nguyên Bảo cũng không thể ngờ tới. Cô vừa trở về trường sau ngày đầu tiên, chị Hà nhà cô thế mà cho cô một cái cú sốc vừa vui vừa kinh ngạc.

Tan học.

Nguyên Bảo vui vẻ giống như con bướm giương cánh bay cao. Chưa kịp thu dọn sách vở đã chạy ù ra phía cổng trường .

Aaa!!!

Chị Hà đến đón cô kìa!!!

Cảm giác như vợ chồng già dắt tay nhau về nhà ấy nhỉ?

Hà Vân Hàm ngồi trong xe, đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Không thèm chớp mắt, nhìn ngắm vẻ tươi cười vui vẻ của Nguyên Bảo, ánh mắt dấy lên sự tham lam.

Nguyên Bảo, Nguyên Bảo...

Bên tai vọng lại lời nói của Sophia.

Nhóm máu của cô không có vấn đề gì. Nhưng mà bác sĩ Cao trước đó có từng đề cập qua tình trạng cơ thể của cô, bệnh nhân bên này còn có thể đợi thêm một tháng. Trong khoảng thời gian ấy, Hà tổng phải cố gắng điều chỉnh thân thể, đừng sử dụng thuốc. Quan trọng nhất là cân nặng, tốt nhất là có thể phù hợp với mẹ của cô, cô gầy quá rồi.

Tiêu Hựu nói:

- Việc này, có nguy hiểm đến tính mạng không?

- Có đấy. Nếu là người thường từng quyên tặng gan, bản năng cơ thể sẽ bảo vệ phục hồi nhanh chóng. Nhưng với sức khỏe của Hà tổng, e là không phù hợp cho lắm. Không loại trừ khả năng phẫu thuật lần hai.

- Nếu như thành công từ lần đầu thì sao?

- Vậy sẽ có một chu kỳ hồi phục dài đằng đẵng. Đại khái là ba đến năm năm, theo phán đoán của tôi nếu phẫu thuật thành công, sức khỏe của dì có khả năng hồi phục nhanh hơn Hà tổng. Tuy rằng gan vẫn có thể tiếp tục sản sinh nhưng tổn thương do cắt bỏ một nửa thì không thể hồi phục và sẽ cực kỳ đau đớn. Cho nên đội ngũ của chúng tôi hy vọng Hà tổng suy nghĩ kĩ thêm chút.

Nguyên Bảo lao tới, một phát mở toang cửa xe: "Vân Hàm, sao chị lại đến đây? "

Hà Vân Hàm khẽ chớp mắt, đem toàn bộ tâm tư chất chồng nuốt xuống, cô vươn tay vuốt ve gương mặt của Nguyên Bảo: "Nhớ em nên đến."

Nguyên Bảo vòng tay ôm trọn lấy cô, vùi đầu ngực Vân Hàm. "Úi chà, gì vậy ta? Sến sẩm quá trời! Nói ra làm người ta ngại quá nè. Em cũng nhớ chị. Vân Hàm, em cảm thấy bản thân trước đây là người khá độc lập. Nhưng bây giờ, em cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều không thể rời xa chị được."

Hà Vân Hàm ôm chặt cô, nước mắt lưng tròng.

Nguyên Bảo như con cún nhỏ hít lấy mùi hương trên người cô mà làm nũng: "Em đói rồi, muốn đi ăn lẩu."

Thật dễ ngửi.

Cô thấy hơi bồn chồn trong người, vòng tay ôm chặt hơn.

Hà Vân Hàm vuốt ve mái tóc ngắn của cô. "Được."

Nguyên Bảo cực kì vui vẻ, suốt đường đi miệng cứ luyên thuyên không ngớt.

"Hì hì, Mẫn Mẫn làm sao mà lường được? Nửa năm này tuy rằng em bên cạnh chị, nhưng mà giống như thiên tài, chút bài tập về nhà không hề cản bước được em. Chút tín chỉ đó, chút trình độ học sao mà làm khó được em."

"這正好趕上期末考試,學校說給我開個後門,嗨,也不算是後門,咱可得正經八本的考試,要是一門不及格,我都得降級。"

"Vừa hay lại kịp thi cuối kì, trường học nói mở cho em cửa sau. Haiz, cũng không tính là cửa sau nữa, em sẽ nghiêm túc vượt qua tám đợt kiểm tra này. Lỡ rớt một môn thôi cũng đủ khiến em ở lại lớp."

"Á ha ha, Vân Hàm ơi, chị yêu trúng một thiên tài rồi. Em nói cho chị biết nha, em lợi hại lắm đó, em... bla bla bla..."

Miệng của Tiêu Phong Du nói ngừng nghỉ. Hà Vân Hàm nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt quyến luyến dán trên người Nguyên Bảo hồi lâu không nỡ rời đi.

Mãi đến khi tới quán lẩu, đồ ăn cũng gọi xong hết.

Một bàn lớn toàn là món Nguyên Bảo thích. Lúc trước Hà Vân Hàm luôn kìm cô lại, không cho cô ăn đồ cay hay uống đồ quá lạnh nhưng hôm nay thế mà lại buông thả cô.

Nguyên Bảo hơi ngại ngùng, sờ mặt mình. "Gì đây? Cứ nhìn người ta hoài vậy?"

Phải chăng chị hà cũng giống cô? Đột nhiên vừa về thì phải tiếp xúc nhiều người, thành ra không thích ứng kịp? Hay lúc nào cũng nhớ về cô?

"A, đúng rồi." Nguyên Bảo ngẩng đầu, "Dì đâu? Chị nhắn lại với dì là tối nay em có ở nhà nha, tại dì đồng ý sẽ để em làm bánh bao mặn cho dì."

Trước đây, mẹ Hà luôn miệng bảo nhớ món bánh bao mặn, Nguyên Bảo đồng ý với bà, hứa khi về nhà sẽ làm cho bà ăn. Bây giờ, đứng trước mặt mẹ Hà em ấy đã không e dè gì nữa rồi, đối xử với bà giống hệt mẹ ruột của mình.

Hà Vân Hàm cúi đầu nhúng thịt: "Mẹ ra nước ngoài rồi."

"Hả? "Nguyên Bảo giật bắn, lập tức cười: "Vậy tức là, dì lại cùng với mấy người bạn thân đánh mạt chược nữa đúng không? Cũng đúng, dì kìm nén lâu như vậy, nên đi thư giãn cho khuây khỏa trong lòng. Nhưng mà sao trước khi đi, sao dì không gọi báo cho em biết một tiếng chứ?"

Nguyên Bảo đang lẩm bẩm, cô nhìn Hà Vân Hàm có chút ngạc nhiên.

Chị Hà nhà cô từ khi nào thích ăn thịt đến như vậy?

Trước đây Hà Vân Hàm không nói là ăn chay nhưng đối với thịt tuyệt đối chỉ mới ăn hai, ba miếng là thấy ngán rồi. Chắc chắn không thể ăn nhiều hơn.

"Ăn nhanh đi, chẳng phải buổi chiều em có tiết à?"

Hà Vân Hàm cúi thấp đầu, Nguyên Bảo có hơi bất mãn. "Có tiết thì sao? Hiếm khi chị đến tìm em một chuyến, sao cứ cúi đầu mãi vậy? Vân Hàm, chị ngẩng đầu lên nhìn chút đi, hôm nay em có trang điểm đó."

Ở nhà, cô thường không có thói quen trang điểm.

Hôm nay, Nguyên Bảo đặc biệt đắp lên một lớp trang điểm nhẹ. Nửa năm nay, cô ngao du bên ngoài nên da cô so với trước đây căng mọng hơn. Khí chất cả người cũng thay đổi theo, khiến Tô Mẫn không khỏi ghen tị.

Nguyên Bảo chớp chớp mắt hành động kì quái nhìn Hà Vân Hàm, ném cho chị một cái nhìn quyến rũ.

Hà Vân Hàm từ từ ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo một lúc, nhẹ giọng nói: "Đẹp lắm!"

Nguyên Bảo vui vẻ trở lại. "Thường thôi thường thôi, hôm nay có rất nhiều người nhìn em đến nhỏ dãi. Em trừng mắt nhìn lại bọn họ, vì bản thân là hoa đã có chủ rồi nên bắt buộc phải chú ý từng li từng tí."

Bữa cơm kéo dài được một nửa.

Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo : "Sau này, mấy thứ chua cay như này vẫn nên ăn ít lại, nước ngọt cũng không được... "

"Ây dà, em biết rồi. "Nguyên Bảo như thiếu nữ đang trong thời kỳ nổi loạn. "Cứ càm ràm mãi tai em sắp hoá kén luôn rồi nè. Em biết rồi mà, Vân Hàm, chúng ta lên xe một lát đi?"

Vân Hàm đi tính tiền, Nguyên Bảo lên xe trước.

Sau khi lên xe cô được một phen bận rộn, ngửi thấy trên người mình toàn mùi lẩu liền nhíu mày, lôi nước hoa từ trong túi xách ra xịt xịt.

Trời bây giờ đang trở lạnh, cô bật máy sưởi ấm lên. Lấy gương ra tút tát lại một chút.

Đợi sau khi Hà Vân Hàm lên xe cô liền kéo nhoài người qua.

Ây dà, thật sự nhớ quá trời.

Bắt buộc phải tiếp xúc gần gũi một lúc mới tốt lên được.

Nụ hôn quen thuộc, bờ môi quen thuộc, Nguyên Bảo vẫn giữ nguyên dáng vẻ xấu xa ban đầu.

Bàn tay Hà Vân Hàm theo bản năng muốn đẩy em ấy ra nhưng tim bỗng nhiên có chút đau nhói. Sau cùng, Vân Hàm không những không đẩy Nguyên Bảo ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, như thể phó mặc em ấy muốn làm gì thì làm.

 

Editor: Củ Lạc

Beta: Mèo Mập

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16