Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44: Sự dịu dàng của Vân Hàm

4493 0 3 0

Rõ ràng là bị sắp đặt.

Rõ ràng là bị tính kế.

Nguyên Bảo đứng lắc lư theo gió phía sau Hà Vân Hàm, nội tâm hỗn loạn.

Đây căn bản không phải là một cái level, rõ ràng là cô muốn ghen, cuối cùng sao lại thành Vân Hàm cường thế khống chế.

Ngắt điện thoại, Hà Vân Hàm xoay người nhìn Nguyên Bảo: "Em có ý kiến gì không?"

Nguyên Bảo mở miệng: "Em ——"

Cô suy nghĩ nên nói như thế nào, cô làm sao để biểu đạt cái ý kiến này một cách khéo léo.

Hà Vân Hàm gật đầu: "Được, không có ý kiến, trả điện thoại cho em."

Nguyên Bảo:....................

Có cần phải vậy không, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, địa vị gia đình lộ liễu quá rồi chăng?

Mắt thấy bóng dáng Hà Vân Hàm rời đi, Nguyên Bảo rưng rưng nước mắt chạy vào phòng của Viên Ngọc, Viên Ngọc đang ngồi xổm cầm hai chai nước suối trên tay: "Ồ, baby! Em còn vì tình yêu mà bối rối sao? Em còn vì môt câu nói của đối phương mà khó chịu sao? Nhanh, gia nhập đội tập thể hình của chị - Viên Ngọc bảo bảo, đào tạo em có cơ bắp, giúp em phô bày mị lực! Tự tin mê người chính là em, hê, quên mất hết thảy chính là em, hịa hịa hịa!" :))

Tiêu Phong Du:..........

Nói nhiều như vậy, đem toàn bộ lời của Nguyên Bảo đều trả trở về, nhìn qua Lâm Khê Tích, trong tay nàng cầm một quyển sách bình tĩnh đọc, giống như mọi thứ trước mắt đều là chuyện hết sức bình thường.

Chị gái thiểu năng như vậy, Lâm Khê Tích cư nhiên đã tiếp nhận rồi.

Tiêu Phong Du sờ cằm.

Đây thật là ai nên ở cùng với ai đây, cô nghiều năm như vậy đều không biết được thói quen của Viên Ngọc chị ấy, Lâm Khê Tích làm sao mà thích ứng được nhanh như vậy?

Viên Ngọc tập trong chốc lát, bỏ xuống trình độ, cô dùng khăn lông lau mồ hôi: "Làm sao vậy?"

Đều là người một nhà, cô cũng chẳng thèm giấu giếm, Nguyên Bảo bĩu môi, "Chị, chị nói xem có phải kiểu nữ đại lão, nữ Boss đều đặc biệt cường thế vậy không? Chị xem chị Tô Tần, rồi nhìn lại Tiêu tổng, còn có chị của chị của em......Họ trước kia đâu có như vậy đâu."

Viên Bảo xoa đầu Nguyên Bảo, bộ dáng thành khẩn nói.

Nguyên Bảo dựng lỗ tai lên, chuẩn bị nghe an ủi.

Viên Ngọc: "Còn có chị nữa."

Nữ đại lão làm sao có thể không có cô? Nguyên Bảo nói thiếu một người rồi.

Nguyên Bảo:..........

A a a a a!!!!

Cô ấy tức chết với người chị gái không đàng hoàng này rồi! Hai người đều không cùng một tần số.

"Ây da, người ta bứt rứt." Nguyên Bảo ở trước mặt Viên Ngọc trước giờ vẫn luôn là "thuần khiết", cô lập tức nhảy lên giường của Viên Ngọc, đạp giày cởi ra, sau đó ụp mặt xuống giường, trông chả khác gì cái vỏ cua bị đè, hai tay hai chân quơ loạn xạ: "Hong chẹo, người ta uất ức, người ta hong muốn như vậy, người ta phải làm nữ cường của thế kỷ mới."

Khi còn nhỏ, mỗi lần cô muốn ăn kẹo liền ăn vạ với Viên Ngọc, chị ruột với bà nội vẫn chưa dùng chiêu này, lần nào Viên Ngọc cũng chiều chuộng cô, vừa thấy như vậy nhất định sẽ ra ngoài mua.

Đó là một kỷ niệm đặc biệt ấm áp trong trí nhớ của Nguyên Bảo, đến bây giờ, cô vẫn giữ được xái truyền thống "vẻ vang" ấy.

Viên Ngọc đi qua, vỗ vào mông của cô: "Ây da, nữ cường thì có cái gì hay, hơn nữa, chỉ là bị người ta trợn mắt một cái thôi mà? Về sau em đè lại trên giường là được rồi chứ gì?"

Lâm Khê Tích im lặng một hồi.

Nàng bỏ sách xuống, "chu đáo" đóng cửa tiễn hai người.

Nguyên Bảo lúc này đang rúc trong lòng ngực Viên Ngọc, 'nức nở nghẹn ngào', "Haiz, em thật khó xử, chị nói xem, chị, Vân Hàm mỗi ngày đều tốt lên, em nên mới phải, cớ sao......"

Cô xoa tay của mình, có điểm khó mở miệng.

Nguyên Bảo cảm giác loại tư tưởng của chính mình có chút không được tốt, hình như có chút ích kỷ.

Trước đó, thời điểm Vân Hàm khổ sở, cô cũng thương tâm mà rơi lệ, tim như dao cắt.

Nhưng hiện giờ, mắt thấy nàng tốt lên từng ngày, Nguyên Bảo lại có chút hoài niệm nàng lúc trước ở trong lòng ngực mình ngoan ngoãn nghe theo những sự kiểm soát của Tiêu Phong Du.

Khi đó Vân Hàm......

Vẻ mặt Nguyên Bảo mơ màng.

Viên Ngọc nhéo cái má mềm như bông của cô: "Ây ây ây, nghĩ cái gì đó? Nguyên Bảo, em tự hỏi lương tâm của chính mình xem, hỏi một câu, nếu lúc trước Vân Hàm không phải là bộ dáng của lão đại cao cao tại thượng lạnh lùng, liệu em có yêu người ta không?"

Nguyên Bảo kéo cổ rống: "Đương nhiên, Vân Hàm như thế nào em vẫn thích!"

Viên Ngọc: " Bớt nói nhảm đi, lúc còn nhỏ em nhận nuôi 2 chú chó hoang, một con nóng tính thích đu bám người - Vàng Bự (Đại Hoàng á) , một con thì lạnh như băng cao cao tại thượng – Đại Bạch, lúc đấy Phong Khiển cho em lựa chọn chỉ có thể nuôi một con, con kia sẽ đem cho chỗ khác, em ôm Vàng Bự hôn nó, nói gì đó em quên rồi hả?"

Khi đó, tất cả mọi người cho rằng Nguyên Bảo sẽ thích Đại Hoàng mà giữ nó lại, nhưng ai mà ngờ, Phong Du sờ cái trán của Vàng Bự mà nói: "Chúng ta đã được định không thể người một nhà, thực xin lỗi, Vàng Bực, chị đây là người con gái nạnh nùng nên cần một chú chó có tính khí cao lãnh."

Khi đó, chọc cho cả nhà đều cười.

Nguyên Bảo cạn lời, "Chị lấy chó đi so sánh với Vân Hàm, chị, chị bị ngứa đòn hả, chị có biết Vân Hàm có tính thù dai hay không?

Viên Ngọc: "Hứ, em dọa ai? Nàng ta lợi hại là việc của nàng ta, đâu có liên quan gì đến chị."

Nguyên Bảo: " Khê Tích chắc hong liên quan ha??? Vừa nãy em với chị nói chuyện chị ấy còn đứng ở cửa nghe trộm một lúc, em đều thấy mà."

Viên Ngọc ho một tiếng, lượng khí có chút không đủ, "Khê Tích không phải người như vậy, chị rất hiểu em ấy, chị lấy nhân cách của chị ra bảo đảm với em, nàng tuyệt đối sẽ không đến gặp Hà Vân Hàm mách lẻo."

..........

Phòng bên cạnh.

Lâm Khê Tích đứng phía sau Hà Vân Hàm đem mọi lời đều nói lại, "Quá trình chính là như vậy, sư phụ, hiện tại bọn họ vẫn còn ở trong phòng ra oai kìa."

Hà Vân Hàm ôm hai tay nhìn ra cửa sổ, nàng trầm mặc.

Lâm Khê Tích nhìn sư phụ, suy nghĩ tiểu Nguyên Bảo lần này xong đời rồi, khẳng định sư phụ sẽ nhanh chóng lôi cô từ phòng đem về dạy dỗ.

Không biết qua bao lâu.

Hà Vân Hàm xoay người nhìn Lâm Khê Tích: "Khê Tích, Nguyên Bảo thật sự thích kiểu ôn nhu thuận theo như thế sao?

Lâm Khê Tích:....................

Xong..........

Xong đời....................

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới..... Sư phụ lại..... lại bị con đuỹ tềnh yêu này tẩy não.

Cô giờ phút này, không nên cười nhạt một tiếng, sau đó khí phách nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tự giải quyết."

Như thế nào...... Như thế nào lại hỏi cái vấn đề này?

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Hà Vân Hàm, Lâm Khê Tích ho một chút: "Cũng......Cũng tốt. Người trẻ tuổi mà, đều sẽ muốn kiểm soát......Giống như thường xuyên muốn được khích lệ."

Hà Vân Hàm không lên tiếng, nàng xoay người lại suy nghĩ, hình như là có chuyện như vậy, ở thời điểm thân thể cùng tâm tình nàng đặc biết không tốt, Nguyên Bảo mỗi ngày tuy mệt, nhưng tâm trạng lại rất tốt, không giống như mấy hôm nay, dường như là có tâm sự gì đó.

"Sư phụ, khả năng là ngày mai em phải trở về."

Lâm Khê Tích nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm xoay người, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Là có chuyện gì sao?"

Lâm Khê Tích lắc đầu: "Không có, chỉ là muốn đến trường học, sau đó trong nhà......Cơ thể của mẹ có chút không khỏe, em trở về thăm."

Hà Vân Hàm: "Cần giúp không?"

Lâm Khê Tích lắc đầu, Hà Vân Hàm không nói câu nào mà chỉ nhìn nàng như vậy.

Khí tràng của sư phụ quá cường đại rồi, Lâm Khê Tích không chịu được, nàng cuối đầu: "Em đi trước xem sao, nếu cần, em sẽ lại tìm sư phụ."

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Khê Tích kéo rương hành lý đi ra ngoài, nàng đã cố gắng hết sức để âm thanh nhẹ nhàng, nhưng vào lúc cô đóng cửa lại, thấy Viên Ngọc trên giường lập tức mở mắt, cô còn có chút mơ màng, "Em đi đâu vậy?"

Da gà da vịt của Lâm Khê Tích đều nổi lên hết, "Em......Em đi ra ngoài một chút."

Viên Ngọc ngáp một cái, "Được, chị cũng đi."

Lâm Khê Tích:...........

Khoác thêm cái áo khoác, Viên Ngọc cuối đầu kéo rương hành lý của chính mình, đi theo ra ngoài.

Lâm Khê Tích:...........

"QUẢO, trời thật trong xanh, mây thật trắng, thôn Hạ Oa, tạm biệt, chị đây sẽ sớm quay về!" Viên Ngọc ngẩng đầu, tay đặt ở bên môi, đối với chim sẻ nhỏ nói, "Tạm biệt, các bằng hữu!" Nàng lại hôn gió, đối với dòng suối nhỏ: "Tạm biệt, các bằng hữu!"

Lâm Khê Tích trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu nhìn Viên Ngọc, vành mắt có chút đỏ: "Chị làm sao biết em muốn đi?"

Viên Ngọc: "Chị chỉ là nhìn hơi ngốc, chứ đâu có khờ thật."

Cô luôn đặc biệt tự tin, "Hơn nữa em là người chị để ở trong lòng, em có chút biến động nhỏ gì, chị không biết thì ai biết?"

Nói trắng ra, Lâm Khê Tích cuối đầu, "Em không có mua vé cho chị."

Viên Ngọc cười, nàng xoa đầu Lâm Khê Tích: "Được rồi, chị đều đã chuẩn bị rồi. Em đi theo chị là được."

Vừa mới bắt đầu, Lâm Khê Tích còn tưởng rằng Viên Ngọc nói đùa.

Nhưng khi cô kéo tay nàng vào khoang hạng nhất, lại cất cánh ở phía trước, gọi điện thoại cho thư kí, Viên Ngọc cười híp mắt nhìn nàng, trải mềm ra cho Lâm khê Tích: "Ngủ đi."

Đó là lần đầu tiên, Lâm Khê Tích cảm giác Viên Ngọc thật sự lớn hơn nàng, thật sự trưởng thành hơn nàng.

Xuống máy bay.

Tài xế đã đợi sẵn.

Hai người không có trì hoãn quá lâu, xe trực tiếp chạy thẳng đến bệnh viện, Viên Ngọc ở trên đường giải thích: "Chuyện của dì, em cũng đừng quá lo lắng, dì chỉ là khi còn trẻ không kiêng kỵ, ngày ở cữ không làm tốt, sau đó thường xuyên dùng nước lạnh, bị lạnh, u xơ tử cung, không nghiêm trọng lắm, đã thực hiện giải phẫu, phục hồi được phần nào rồi."

Lâm Khê Tích có chút ngốc: "Chị...... sắp xếp những thứ này từ khi nào? Sao không nói cho em biết? Ở bệnh viện nào?"

Viên Ngọc cười, "Là dì không cho chị nói cho em biết, bệnh viện Đông Phương Quốc tế Phó Mỹ"

Lâm Khê Tích trong lòng run rẩy, cái bệnh viện kia......Đó là bệnh viện tư lập đứng đầu, tuy rằng gia cảnh các nàng không tệ, nhưng nếu mỗi ngày đều ở đó......

Viên Ngọc dường như đọc được nàng đang suy nghĩ cái gì, vươn tay ôm nàng: "Được rồi, đừng lo lắng nhiều như vậy, cũng để cho chị phát huy một chút tác dụng chứ."

Vào bệnh viện.

Khoảnh khắc Lâm Khê Tích nhìn thấy mẹ, trái tim như treo ở giữa bụng.

Trạng thái của Lâm mẹ rất tốt, Lâm ba nhìn Lâm Khê Tích cười ngây ngô, đối với Viên Ngọc gật đầu, "Đã trở về?"

Viên Ngọc: "Vâng, chú, con có mang theo chút đồ cho chú với dì, đều là đặc sản địa phương."

Lâm Khê Tích đứng ở giữa mấy người, mặc danh họ mới là người một nhà, có cảm giác chính mình mới là người ngoài.

Một khắc cảm động kia, nàng cố nén cho nước mắt không rơi xuống, cuối đầu gọt táo cho mẹ.

Nửa tiếng sau, Viên Ngọc mượn điện thoại, cô có chút bất đắc dĩ: "Tiêu tổng bên kia kêu chị đi qua giúp đỡ."

Lâm Khê Tích nhìn cô: "Khó giải quyết sao?"

Viên Ngọc: "Hừ, dùng chân cũng nghĩ ra được, lại là nợ ân tình, trước kia, Tiêu Hựu là như vậy, nơi nơi trêu chọc như hoa Hồ Điệp, sau này, cô ấy đi du học thì gặp một người, liền rơi vào lưới tình của một nữ nhân lợi hại, lúc này lại biết kêu chị tới."

Bạn bè của Viên Ngọc giống như gặp chuyện gì ngại ngùng đều thích kêu cô.

Cô dường như có một loại ma lực, có thể dẫn người đi lạc, vốn dĩ đang ngại ngùng liền hết ngại ngùng, vốn dĩ không thoải mái cũng sẽ liền không không thoải mái.

Lâm Khê Tích tiễn nàng xuống lầu, vẫn luôn im lặng, lúc rời đi, Viên Ngọc ôm nàng: "Không cần nghĩ nhiều, suy cho cùng, con người của chị trừ bỏ có tiền ra thì không có ưu điểm gì."

Lời nói này làm Lâm Khê Tích sửng sốt, nàng ngẩng đầu lên nhìn Viên Ngọc, lại thấy được một tia nghiêm túc trong mắt của cô.

Người đi rồi.

Nhưng câu đó, ánh mắt đó đã lưu lại trong lòng Lâm Khê Tích, nàng trở về, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, bất giác nghĩ đến nụ cười của Viên Ngọc.

Làm sao có thể.........

—— Trừ tiền ra, chị có rất nhiều nơi rất ưu tú.

Sáng sớm Nguyên Bảo thức dậy phát hiện không thấy Viên Ngọc, cô tức giận gọi điện thoại, gọi qua Viên Ngọc không nhận mà là Tiêu Hựu bắt máy: "Alô, Nguyên Bảo." Âm thanh cô đặc biệt nghiêm túc: "Chị của em đang tiếp khách hàng, cúp máy trước."

Nguyên Bảo:..........

Khách hàng gì??? Quan trọng lắm, liền phát cái Wechat như vậy, không từ mà biệt???

Nguyên Bảo giận bay màu.

Cô chỉ lo tức giận, không nhìn thấy ánh mắt của Hà Vân Hàm ở phía sau. giấc ngủ của Hà Vân Hàm vốn dĩ không tốt cho lắm, hôm qua có tâm sự, suy nghĩ cả đêm. Trước nay lâu như vậy, nàng ở trước mặt Nguyên Bảo vẫn luôn là tính tình của chính mình, đến nỗi nàng muốn "ôn nhu thuận theo" cùng "khuyến khích" gì đó, là rất hiếm khi. Hai người là muốn ở bên nhau cả đời, có lẽ, nàng hẵng là nên thay đổi vài thứ.

"Dậy rồi?"

Hà Vân Hàm đứng lên đi đến bên cạnh cô, trong tay cầm cái áo khoác lên người cô, "Trời lạnh, đừng để rét."

Âm thanh ôn nhu kia.

Nguyên Bảo:..........???

Cô kiểm tra nhiệt độ hiển thị trên đồng hồ điện tử, 22 độ, lạnh lắm ư? Cô lại đi nhìn Hà Vân Hàm, tay bắt đầu phát lạnh, vụ gì vậy??Vì cái gì tự nhiên khác thường dữ vậy, đây có phải là lần dịu dàng cuối cùng trước khi *mài dao soàn soạt mổ bò dê không dị?

*(Bản gốc là 'Ma đao hoắc hoắc hướng trư dương': câu thơ nằm trong 'Thơ Mộc Lan', được dùng để mô tả sự tăng cường hoạt động đe dọa kẻ thù bằng vũ lực).

Hà Vân Hàm nhếch miệng cười, nàng "ôn nhu thuận theo" giúp Nguyên Bảo chỉnh sửa lại cổ áo, khích lệ: "Hôm nay em thật xinh đẹp." nàng không có kinh nghiệm khen người, suy nghĩ, thành thật nói: "Giống y chang trái táo vậy."

Tiêu Phong Du sợ tới mức chân đều nhũn ra, cô lùi về phía sau một bước ngã ngồi ở trên ghế.

Hà Vân Hàm: "Đợi một chút, đứng lên nào!"

Nguyên Bảo lập tức đứng bật dậy.

Hà Vân Hàm từ bên cạnh cầm cái đệm ngồi, "ôn nhu" nói: "Đừng để lạnh, ngồi đi."

Mắt thấy Nguyên Bảo ngây ngốc ngồi xuống, Hà Vân Hàm đang suy nghĩ sẽ tiếp tục "ôn nhu thuận theo" như thế nào, liền thấy Nguyên Bảo hốt hoảng giơ hai tay lên: "Vân Hàm, em làm sai chỗ nào, chị nói thẳng ra, đừng như vậy, em sợ!"

Hà Vân Hàm:..........

 

Edit: Dii

Beta: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16