- Ôi, Tiêu tổng, ngài đang muốn lủi đi đâu đó?
Bà nội Tiêu và mẹ Hà tức tốc đi theo vào, nhìn thấy nửa thân trên của Tiêu Hựu đang nhoài ra khỏi cửa sổ. Khả Phùng Yến vô cùng nhanh nhẹn, với tay nắm lấy chân cô, không chút lưu tình kéo ngược trở về.
Tiêu Hựu ngã trên nền đất, cô đạp vài cái: "Ây da, ông trời ơi, nhân quyền đâu? Pháp luật đâu???"
Phùng Yến không thèm đoái hoài, cô nhìn bà nội Tiêu và mẹ Hà cười mỉm một cái: "Thật ngại quá, đáng chê cười rồi."
Tiêu Hựu:...
Mẹ Hà gật đầu cười ha hả, đây cũng không phải lần đầu bà gặp Phùng Yến. Ở cạnh Vân Hàm có nghe thoáng qua thủ đoạn của cô ấy, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên tuyệt diệu.
Bà nội Tiêu há hốc miệng nhìn Phùng Yến, Phùng Yến cười nói: "Bà nội Tiêu, con có mang quà đến cho bà đây."
Hả?
Bà nội Tiêu thất thần đến thừ người.
Phùng Yến nhìn xuống sàn, Tiêu Hựu lúc này lúc nhúc trong chẳng khác gì con sâu lớn. Còn không mau đứng dậy? Cậu ăn mặc cái kiểu gì đây hả?"
Sau khi cùng Nguyên Bảo đi hái nấm về, tâm trạng của Tiêu Hựu khá tốt. Đi tắm rửa thay sang bộ đồ da báo, để phù hợp với làng quê cô còn thắt cho mình hai bím tóc.
Mẹ Hà nhịn cười, nhìn bà nội Tiêu: "Chúng ta nên ra ngoài thôi."
Bà thấy mặt Tiêu Hựu ửng đỏ cả lên, không nhanh ra thì chắc sẽ khóc tại đây mất.
Mọi người đều đi rồi.
Lúc này, Tiêu Hựu mới lồm cồm bò dậy, bực bội nhìn Phùng Yến. "Cậu đến đây làm gì?"
Phùng Yến không thèm khách sáo, ngồi trực tiếp lên giường. Cầm ly rượu của Tiêu Hựu nhìn một cái, vết son môi trên đó là màu son hiện tại của cô ấy, Phùng Yến lại nhìn sang đũa, chỉ có một đôi.
Tiêu Hựu: ...
Cái loạt hành động này, cậu ấy đang truy tìm kẻ trộm sao? Bộ làm Sherlock Holmes hay gì?
Phùng Yến: "Hoa cô nương đâu?"
Tiêu Hựu: ...
Phùng Yến nheo mắt, nhìn Tiêu Hựu. Tiêu Hựu nổi sùng. Sao mà cậu phiền quá vậy? Tôi đẹp đến thế à? Khiến cậu say mê đến mức tôi chạy đến đâu là cậu đuổi theo đến đó?"
"Đẹp?" Phùng Yến thấy buồn cười vì nghe nó như một lời bông đùa. Cô lấy ra điện thoại chỉnh thành chế độ selfie: "Tiêu tổng à, cậu tự mình nhìn xem đi?"
Tiêu Hựu đỏ mặt. "Sao cậu thích bắt nạt tôi thế hả? Bộ thú vị lắm à, Phùng bộ? Một người lãnh đạo cấp bộ, cứ đuổi theo một cô gái ngành giải trí thế này mà coi được sao?"
Phùng Yến dùng ly của Tiêu Hựu rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Mặt của Tiêu Hựu phút chốc đỏ như gấc.
Đây là đang làm cái gì?
Nhất định phải hại cô ra nông nổi này ư? Còn hôn gián tiếp nữa?
Phùng Yến ung dung thư thả. "Tôi phải sửa vài lời từ Tiêu tổng. Thứ nhất, tôi không phải đuổi theo cô gái thôn quê là cậu, mà là Vân Hàm mời tôi đến. Điểm thứ hai, việc bắt nạt mà cậu đề cập rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Mong Tiêu tổng, cô gái ngành giải trí đang đứng trước mặt một lãnh đạo như tôi đây tự trọng."
Tiêu Hựu: ...
Tiêu tổng mồm miệng nhanh nhảu, thế mà ở trước mặt Phùng bộ lại bị biến thành con hổ giấy.
Phùng Yến uống cạn một ly rượu, thân thể ấm lên một chút. Cô vòng ra phía sau thùng xe lấy ra quà cho bà nội Tiêu và mẹ Hà.
Cô còn đem rất nhiều đồ từ vật dụng hàng ngày đến từ cái nhỏ nhặt nhất. Đồ ăn, quần áo của bà nội Tiêu đều được chuẩn bị.
Bà nội Tiêu và mẹ Hà cười không ngớt. Đặc biệt là mẹ Hà, đã lâu rồi bà không ăn bánh dứa nên cười tít mắt, cơn ho cũng thuyên giảm.
Tiêu Hựu đứng lẻ loi ở bên cạnh, nhìn theo bọn họ vừa nói vừa cười
Cô đến vội vàng quá... nên đi tay không.
Cô không xảo quyệt như Phùng Yến. Con người này, sao mà giả tạo thế chứ? Mang nhiều quà như vậy, đây rõ ràng là đang lấy lòng người khác mà?
Còn nữa... Hà Vân Hàm!!!
Tiêu Hựu nhìn cô, không biết đã nhận bổng lộc của ai mà lại có thể biết nghĩ cho người khác như vậy!
"Nội ơi? Nội à!"
Nguyên Bảo đi ra với tinh thần sảng khoái. Cô vừa tắm xong, tóc còn ướt một nửa, thay một chiếc sơ mi và quần bò thoải mái. Lúc ăn và chưa ăn khác nhau hoàn toàn, ánh mắt thay đổi.
"Tiêu tổng? Chị sao vậy? Ai bắt nạt chị à?" Nguyên Bảo ngờ vực nhìn Tiêu Hựu, lại bị gì đây? Chắc đang tủi thân, hiện rõ nước mắt lấp lánh luôn kìa.
Đúng lúc Tiêu Hựu muốn nói chuyện, Phùng Yến từ ngoài cửa tiến vào.
Nguyên Bảo vừa nhìn miệng đã há hốc mồm.
Trời ạ.
Cô đã quen nhìn người đẹp rồi.
Phùng Yến là một người con gái xinh đẹp không phải bàn cãi. Quan trọng nhất là khí chất trên người cô, phải hình dung thế nào nhỉ? Nguyên Bảo cảm thấy đó là loại khí tiết chính trực. Cô ấy ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào, sau khi thấy Phong Du, mỉm cười: "Em là Nguyên Bảo?"
Rất thẳng thắn, lại khiến người nghe thoải mái.
Nguyên Bảo kìm được mà cười ngây dại: "Phải, em là Nguyên Bảo."
Sao cảm thấy... có hơi giống hào quang từ người chị Hà nhà cô nhỉ?
Tiêu Hựu tằng hắng, cô nghiêm mặt nhìn Nguyên Bảo, không biết nên đứng ngay ngắn sao?
Nguyên Bảo hơi do dự, Phùng Yến duỗi tay ra, cười mỉm: "Tôi là bạn của Vân Hàm."
Tiêu Hựu: ...
Bạn của Vân Hàm?
Chỉ với một câu, Nguyên Bảo lập tức đứng ngay ngắn, cô duỗi tay: "Ngọn gió nào đưa chị tới đây? Trưa nay muốn ăn gì? Em sẽ nấu."
...
Người trẻ tuổi có khác ha.
Xõa tận vài tiếng đồng hồ, thế mà còn nấu ăn được. Hơn nữa, tinh thần còn tăng gấp bội.
Một gia đình lớn ngồi quây quần tán gẫu. Rất nhanh, Phùng Yến đã chiến thắng chiếm được sự yêu thích từ hai người lớn tuổi, Tiêu Hựu ngồi co ro trên băng ghế nhỏ bên cạnh gặm hạt dưa. Luôn trợn mắt liếc Phùng Yến nhưng Phùng Yến không thèm để ý tới cô.
Buổi trưa, gói há cảo.
Bà nội Tiêu nét mặt hiền hoà. "Nguyên Bảo, Vân Hàm đâu?"
Nguyên Bảo ra rồi, sao con bé ấy vẫn còn ở trong?
Mặt Nguyên Bảo thoáng đỏ, cô dùng đũa khuấy hỗn hợp, "Ngủ say rồi ạ."
Tiêu Hựu giật thót, ngủ... ngủ say? Thần linh ơi, cô xem thường Nguyên Bảo rồi. Kịch liệt tới mức đó ư?
Mãi đến khi há cảo được nấu chín.
Suy cho cùng, vì Phùng Yến cũng đến rồi. Mẹ Hà nghiêm mặt đến gõ cửa, Vân Hàm mơ mơ màng màng rời giường ra mở cửa. "Chuyện gì thế mẹ?"
Cái giọng này, nhão đến mức vắt ra nước luôn. Nhưng thấy mặt mẹ ruột thì vẫn có hơi gượng. " Tiểu Yến đến rồi, con ra gặp mặt xíu đi. Mà cũng tới giờ ăn cơm rồi."
Hà Vân Hàm gật đầu, cô cảm thấy thân thể vô cũng mệt, đùi còn hơi nhũn.
Mẹ Hà nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, có chút không yên tâm. Muốn đi theo giúp đỡ nhưng khi bà nhìn thấy một đống lộn xộn trên giường, còn có vệt máu đỏ tươi trên ga. Mặt mẹ Hà thoáng chốc đỏ lên. "Mẹ ra ngoài trước, con nhớ thay quần áo!"
Cửa đóng cái "Cạch."
Hà Vân Hàm hơi khó hiểu, thay quần áo? Cô cúi đầu xuống nhìn, cạn lời rồi.
Trên cổ... đủ sắc đủ màu.
Trong tích tắc, tất cả các cảnh ban nãy ùa về trong đầu.
Nguyên Bảo thật sự phương diện đó quá tương phản rồi...
Ngày thường thì hiền lành nhút nhát. Thế mà trong khoảnh khắc đó cực kỳ gian ác.
Em ấy dày vò cô. Khắp nơi, miệng thì bảo yêu nhất chỗ đó, sau lại một mực muốn huỷ hoại Hà Vân Hàm.
Không muốn nhớ lại nữa.
Hà Vân Hàm hít một hơi thật sâu. Tiến vào phòng tắm tắm rửa, cô chỉ dội một gáo nhanh rồi đi ra.
Nhưng lúc cô đi ra lại nhìn thấy Nguyên Bảo, trong phút chốc thân thể bỗng cứng đờ.
Nguyên Bảo đang cong mông tay cầm chiếc kéo cắt ga giường, vừa cắt vừa cười, nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô hỏi: "Vân Hàm, chị nói xem em nên cắt hình tròn hay hình trái tim?"
Hình tròn đại diện cho hai người viên mãn.
Trái tim đại diện cho tình yêu hai người trường cửu.
Hà Vân Hàm mặt mày tối sầm, ném chiếc khăn trong tay. "Em sao... sao có thể vô liêm sỉ như vậy!"
Bây giờ, ngoại trừ ba chữ 'vô liêm sỉ' ra, cô không biết phải dùng từ nào để hình dung Nguyên Bảo nữa.
Tiêu Phong Du cuối cùng vẫn quyết định cắt hình trái tim. Xem nó như bảo bối mà ôm vào lòng, cười hạnh phúc: "Đây là lần đầu của Vân Hàm nhà chúng ta, em phải giữ lại. Đợi tới cái của em sẽ đưa cho chị. "
Hà Vân Hàm cắn môi, cô rất phun ra ra câu 'không thèm' nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Tiêu Phong Du sau khi cắt xong, õng ẹo chạy tới bên cạnh Hà Vân Hàm, ôm chặt cô: "Vân Hàm, biểu hiện của em thế nào?"
Biểu cảm đó giống như đứa nhỏ đợi khen thưởng.
Điều này đơn giản là thử thách và thay đổi nhận thức của Vân Hàm, cô nhìn Nguyên Bảo một cái không hiểu nổi. Chuyện như nào thì nói thẳng ra như nấy, không biết mắc cỡ ư?
Nguyên Bảo quấn lấy cô. "Nói đi mà. Người ta thường bảo lần đầu tiên cực kỳ quan trọng, cần khai thông cho nhau."
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô. "Em muốn làm gì?"
Cô là ai chứ? Thoáng cái đã nhìn thấu Nguyên Bảo đang nghĩ cái gì rồi.
Sau khi tiếp xúc da thịt thân mật, Nguyên Bảo cũng không còn sợ cô nữa. "Nếu như chị nói là tốt, thì hehehe. Em sẽ vui vẻ, siêu vui vẻ luôn."
Hà Vân Hàm: "Còn không tốt?"
Nguyên Bảo: " Vậy chúng ta làm lại lần nữa đi. Làm đến khi tốt mới thôi."
Hà Vân Hàm: "...Cũng khá ổn. "
Nguyên Bảo: "Quá tốt rồi, thế chúng ta càng phải làm để tốt thêm!"
...
Một tiếng trôi qua.
Mà nội Tiêu và mẹ Hà đều có hơi ngượng, hai người nhìn nhau một cái, lại viện cớ nói ngoài sân mát mẻ nên muốn bê há cảo ra ngoài sân ăn.
Tiêu Hựu lạnh lùng khịt mũi. "Cái cô Vân Hàm này, thật không biết ý tứ. Cũng không biết là nhờ ai mà mới được êm ấm như bây giờ."
Lại còn gọi Phùng Yến đến đây, kể tội nữa chứ.
Phùng Yến cầm chén. Có thể vì bệnh nghề nghiệp, dù đang ăn cơm nhưng dáng vẻ của cô lại cực kì đoan trang. "Cậu lại bày trò gì rồi?"
Tiêu Hựu lười nhác: "Có thể làm gì chứ? Nhìn cô ấy đáng thương nên ra tay giúp đỡ, đẩy cô ấy cho Nguyên Bảo thôi."
Phùng Yến im lặng một hồi lâu, nhìn cô: "Tôi cũng đáng thương nè, sao cậu không giúp tôi?"
Tiêu Hựu: ...
Phùng bộ quả là Phùng bộ, nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như vậy.
Tiêu Hựu nhức răng. "Tôi làm sao dám giúp ngài chứ? Lãnh đạo của tôi ơi, tôi chỉ là một thương nhân, còn ngài là lãnh đạo. Mong ngài nhìn rõ khoảng cách giữa hai ta."
Lời này có hơi nặng, Phùng Yến cúi thấp đầu. Nửa buổi không thèm nói chuyện.
Tiêu Hựu không dám hé răng. Cô nhìn Phùng Yến, Phùng Yến ngẩng đầu, vành mắt đều đỏ cả rồi.
Trong lòng Tiêu Hựu chợt nhói. "Cậu sao vậy? Người đẹp như cậu thiếu gì người theo, mấy chuyện như này còn phải nhờ tôi giúp sao?"
Phùng Yến: "Tôi không cần người khác thích, mấy chuyện đó... Hờ, Tiêu tổng lúc làm chuyện đó, có quan tâm đến thân phận và địa vị à? Có giống cởi bỏ một bộ đồ không?
Đôi đũa của Tiêu Hựu suýt chút nữa thì đánh rơi, Phùng Yến nhìn cô chằm chằm.
Cũng may, Nguyên Bảo kéo Vân Hàm đang ngượng ngùng bước ra. Phùng Yến dời mắt đi chỗ khác, gật đầu với Hà Vân Hàm. "Vân Hàm."
Hà Vân Hàm: "Phùng bộ."
Tiêu Hựu vừa thấy liền tức giận. "Vân Hàm, cô không biết ai là sếp hả?"
Hà Vân Hàm vô cùng bình tĩnh: "Tiêu tổng là đang nói về cương vị sếp giữa ngài và Phùng bộ sao?"
Tiêu Hựu: ...
Tôi!!!
Người phụ nữ này, sao càng lúc lại càng xấu xa vậy chứ?
Nguyên Bảo rất hạnh phúc, cô đã hoàn toàn đắm chìm trong mật ngọt tình yêu. "Phùng bộ đã lặn lội từ xa tới đây, vậy hãy ở lại vài ngày đi."
Tiêu Hựu trợn tròn mắt, Phùng Yến gật đầu. "Em đã có lòng mời thì tôi khó mà từ chối."
Ăn cơm xong.
Nguyên Bảo đi dọn dẹp phòng. Người nhà cô gần đây đến không ít, cô quen rồi. "Hay vầy đi, Tiêu tổng với Phùng bộ ở chung một phòng, em..."
"Không được." Tiêu Hựu ôm lấy thân mình. "Chị không muốn ở chung phòng với cô ta."
Nguyên Bảo: "Tại sao?"
Phùng Yến giúp cô giải thích. "Cô ấy sợ không bản thân không kìm chế nổi."
Tiêu Hựu: ...
Nguyên Bảo vui vẻ. Cô phát hiện từ khi Phùng bộ đến đây, Tiêu tổng khác hẳn đi. Cảm giác huênh hoang đắc ý trước đó cũng mất hút, ngược lại giống như cô con dâu chịu uất ức vì bị bắt nạt vậy.
"Buổi tối chúng ta đi ngắm sao đi?"
Nguyên Bảo đề nghị. "Bà nội em bảo sao ở lưng chừng núi ước nguyện cực kì linh."
Mọi người tất nhiên là đồng ý. Đường núi trong thôn không dễ đi, mọi người đi vỏn vẹn mất nửa giờ đồng hồ.
Đến nơi, ngồi trên thảm cỏ, bốn người cùng ngẩng đầu ngắm sao dưới bầu trời bao la.
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm với vẻ cực kỳ hài lòng. Cô có được chị ấy, huỷ hoại để có được con người này rồi. Bất kể là thân thể hay là con tim, từ nay về sau Vân Hàm chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Hà Vân Hàm cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Bảo, cô quay đầu lại nhìn em ấy, tình ý nồng đậm giữa hai ánh mắt giao nhau dường như sắp tràn ra.
Trong lòng Nguyên Bảo chợt rung động, cô mặc kệ bên cạnh còn có người, nhoài người lên trước hôn lên trán của Hà Vân Hàm.
Nụ hôn mát lạnh rơi trên trán, Hà Vân Hàm nhắm mắt lại hé miệng cười.
"Ê ê, người bên cạnh còn sống sờ sờ nha!"
Tiêu Hựu chẹp miệng nhìn ghen tị, Phùng Yến nhìn cô: "Cậu ngưỡng mộ?"
Tiêu Hựu rướn cổ: "Đúng thế!"
Cái này cậu cũng muốn quản sao?
Phùng Yến bỗng bật cười. Dưới ánh trăng trong con ngươi của cô mập mờ sóng ánh sáng, nhìn chằm chằm Tiêu Hựu một lúc, cô vươn tay giữ lấy cằm cô ấy, dưới cái nhìn kinh ngạc của Tiêu Hựu hôn lên môi cô ấy: "Không cần ngưỡng mộ."
Mặt Tiêu Hựu lập tức đỏ như tôm luộc. " Cậu... cậu..."
Ánh mắt Phùng Yến sáng ngời: "Tiêu tổng giận à? Muốn hôn lại không?"
Tiêu Hựu: ...
Nguyên Bảo ở bên cạnh được một phen hú hồng. Đậu mớ, vậy luôn! Đây mới là điển hình cực phẩm hồ ly tinh!
Đang nhìn say mê, mặt bỗng nhiên bị ai đó kéo lại. Nguyên Bảo đau quá quay lại, Hà Vân Hàm lạnh lùng: "Em đang nhìn gì?"
Nguyên Bảo nói năng có hơi lộn xộn. "Em chỉ là... em chỉ là thấy vui quá nên nhìn."
Hiếm khi Tiêu tổng bị bắt nạt như vậy, thấy vui nên nhìn xíu không được sao?
Hà Vân Hàm thô bạo niết mặt cô: "Không được nhìn người khác."
Nguyên Bảo chu miệng: "Vậy chị hôn em đi, hôn rồi em không nhìn nữa. "
Hà Vân Hàm: ...
Còn có người mất nết như này chứ?
Tối muộn, gió ấm áp, trời sao, bạn tốt, người yêu.
Mọi thứ đều quá tốt đẹp rồi.
Tim Hà Vân Hàm đong đầy dòng nước ấm. Đó là một cảm giác trước nay chưa từng có, trái tim luôn bay bổng nhờ lắng đọng những sức mạnh từ bên cạnh.
Đây chính là thích, là yêu chăng?
Trong lúc bất tri bất giác Hà Vân Hàm và Nguyên Bảo đã ở thôn Hạ Oa thôn cũng được nửa năm rồi. Trong khoảng thời gian này, tiễn Tiêu tổng và Phùng bộ đi, Tô Tần và Phong Khiển cũng từng đến, rồi tới Viên Ngọc, Lâm Khê Tích. Thậm chí nửa đường Mễ Tô cũng có ghé qua một chuyến.
Hai người, từ váy ngắn tay lửng đổi thành áo gió.
Mọi thứ đều quá thơ mộng, quá lãng mạn.
Nguyên Bảo mỗi ngày đều cười với Hà Vân Hàm. Nắm lấy tay chị, mỗi ngày đều cùng nhau lên núi, thỉnh thoảng Nguyên Bảo sẽ hắng giọng hát lên vài bài dân ca.
Bọn họ sẽ hôn nhau ở dưới gốc cây, sẽ ôm nhau ở giữa cánh đồng, sẽ tựa vào nhau cùng nhau ngắm mưa sao băng.
Nửa năm đó, Nguyên bảo bất chấp tất cả đem trái tim vỡ vụn của Hà Vân Hàm ghép dán lại từng chút một. Cuối cùng cũng được nhìn thấy nụ cười của cô ấy là điều rất hạnh phúc, nhưng cô vẫn còn một điều vướng mắc. Tại sao đã lâu vậy rồi Vân Hàm đều không hoàn toàn muốn cô chứ?? Tuy rằng Nguyên Bảo rất thích làm công, nhưng mà... hai người không phải cũng nên luân phiên sao?
Thân thể mẹ Hà gần đây không tốt, lúc trước là ho thường xuyên, sau này uống thuốc thì đỡ phần nào. Nhưng dạo này, dạ dày lại tiêu hóa không được, nạp đồ ăn rất khó khăn, người gầy rộc hẳn.
Nguyên Bảo bàn bạc với Hà Vân Hàm là nên trở về đưa bà đi kiểm tra tổng quát. Cứ ở mãi trong thôn như này cũng không phải cách, trình độ y khoa ở đây quá lạc hậu.
Mẹ Hà phản đối. "Mẹ thích ở đây."
Bây giờ, bà lại sinh ra ác cảm với thành thị.
Nguyên Bảo gật gù, toan nói gì đó thì Hà Vân Hàm nhìn mẹ nói: "Mấy ngày nữa, con sẽ sang chào hỏi chú Vương."
Thoáng chốc mặt mẹ Hà ửng đỏ, Nguyên Bảo niết tay Vân Hàm. Sao lại nói huỵch toẹt ra như thế, tình yêu xế chiều cũng cần giữ mặt mũi mà?
Ngồi trên máy bay trở về, Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo đang ngủ say ở bên cạnh, cảm giác như đây là một giấc mộng vẫn còn.
Thời hạn nửa năm, từ dưới đáy vực sâu đến hạnh phúc an khang như hiện tại.
Lần này, cô nên cùng Nguyên Bảo dài lâu rồi nhỉ?
Vừa đáp xuống máy bay, Hà Vân Hàm đã lo chuyện của mẹ trước, Tiêu Hựu sớm đã chuẩn bị xong. "Tôi nhờ bạn bè tìm một bác sĩ uy tín nhất. Cô yên tâm đi, mẹ Hà đã được kiểm tra tổng quát rồi, hai ngày nữa sẽ có kết quả. Đúng rồi, Nguyên bảo đâu?"
Hà Vân Hàm: "Quay lại trường học làm chút thủ tục."
Bọn họ vừa mới xuống máy bay, đồng bọn của Nguyên Bảo đã có mặt. Tưởng chừng như rất vui vẻ, xem cô như linh vật mà nặn ngược nặn xuôi.
Đắc ý nhất là Tô Mẫn. "Nguyên Bảo, sau này mày chính là đàn em của tao, biết chưa? Mày phải gọi tao bằng chị!"
Nghĩ đến đây, trên gương mặt của Hà Vân Hàm nở nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Hựu nhìn cô. Kiểu này, là mọi người muốn về?"
Hà Vân Hàm xoay người. "Tôi đã ổn định hơn nhiều rồi, bài tập của Nguyên Bảo ắt cần phải hoàn thành. Cái khác thì sẽ bàn bạc sau. Đợi khi nào mẹ tôi xem bệnh xong sẽ trở lại. "
Tiêu Hựu ranh mãnh: "Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Cơ mà Vân Hàm, dạo gần đây, chú Hà có đến Thánh Hoàng tìm mọi người mấy lần, tôi không dám nói thật, ông ấy... Ơ?" Cô nhìn xuống tầng dưới. "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay."
Hà Vân Hàm cúi thấp đầu nhìn xuống dưới.
Nửa năm không gặp.
Ba Hà tiều tụy đi hẳn, mái tóc đã bạc đi nhiều. Tuy vậy vẫn mặc đồ vest, nhưng bất kể là khí chất hay là phong độ, so với trước đều kém đi nhiều rồi.
Hà Vân Hàm nhíu mày, Tiêu Hựu nói: "Tôi cho người đi tìm hiểu. Họ nói rằng chú Hà sau khi tái hôn, trước đó ở cùng cô vợ nhỏ cũng tạm coi là ngọt ngào. Nhưng về sau, chẳng phải lúc phân chia tài sản, ông ta không thiếu thứ gì sao? Cuộc sống xuống dốc, được một thời gian, tình cảm phai nhạt, chỉ còn lại những điều không đáng kể trong cuộc sống. Dường như bây giờ, cãi nhau với người phụ nữ kia đến rơi vào bế tắc. Có muốn xuống gặp mặt không?"
Hà Vân Hàm gật đầu, bất luận người kia có như thế nào, suy cho cùng thì đó vẫn là ba cô. Cô phải gặp ông.
Chỉ là...
Trước khi đi xuống, Hà Vân Hàm gọi điện thoại báo mẹ cô một tiếng. Chuyện tình cảm, vẫn nên hỏi một chút.
Giọng điệu của mẹ Hà rất lạnh lùng. "Con không cần lo, mẹ qua đó ngay. "
Thời còn trẻ, mẹ Hà cũng là một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ. Bà nói là sẽ đến.
Ba Hà ở dưới lầu cứ đi lang thang vì bị bảo vệ ngăn cản không cho tiến vào, đang bực dọc thì nhìn thấy mẹ Hà đi đến. Trong thoáng chốc lại hô lên: "Nhược Lan!"
Ha ha.
Nhược Lan?
Mẹ Hà dừng bước, nhìn thẳng vào ông: "Không dám nhận, Hà tổng."
Hà tổng...
Trong mắt ba Hà lại lần nữa mất đi nhuệ khí trước đó. Sự chán ghét từng hiện trên gương mặt đối với bà cũng biến mất, thay vào đó là các loại mệt mỏi tiều tụy: "Nửa năm nay, em và con đi đâu thế? Tôi tìm cả hai suốt."
Giọng của mẹ Hà lạnh tanh, giống như nói một người xa lạ: "Không cần ngài phải bận tâm, mẹ con tôi rất tốt. "
Rất tốt...
Ba Hà nhìn mẹ Hà, như thể không dám tin vào mắt mình: "Lẽ nào trước đây bọn họ nói đúng... Em lại đi gặp thằng Vương kia?"
Ánh mắt mẹ Hà sắc lẹm. "Ông điều tra tôi?"
Ba Hà vừa nghe cây này, trái tim vỡ thành hai mảnh. "Nhược Lan, sao em có thể tuyệt tình như vậy? Mới nửa năm thôi, mà em đã dễ dàng chấp nhận hắn ta rồi? Hắn ta có cái gì? Hắn ta không xứng với em, chẳng qua là một kẻ nông dân nghèo với hai bàn tay trắng!"
Mẹ Hà nhướng mày nhìn ông, dường như đã mất kiên nhẫn. "Tôi mặc kệ thân phận địa vị của ông ấy thì sao? Hà Tịch, ban đầu ông không phải cũng là một kẻ nghèo nàn với hai bàn tay trắng sao? Tôi cũng đã thật lòng trao con tim mình cho ông đó?"
Hà Vân Hàm đứng ở bên cạnh rất lâu, mắt thấy hai người tâm tình xúc động cô đành bước qua. "Ba."
Ba Hà nhìn Hà Vân Hàm một cái. "Con không biết thuyết phục mẹ con à? Tìm một người khố rách áo ôm như thế con yên tâm sao?"
Hà Vân Hàm nhìn ba, gật đầu: "Chuyện của mẹ, con không quan tâm, còn về nghèo? Hầy, không sao cả, chẳng phải ngài từng nói mẹ tôi cái gì cũng không có sao?" Cô thở dài: "Bà ấy chỉ có tiền thôi."
Ba Hà: ...
Tay mẹ Hà ôm bụng, bà nhìn Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, mẹ thấy hơi khó chịu, chúng ta đi thôi. "
Hà Vân Hàm đi qua đỡ lấy bà, ba Hà đứng sau lưng nhìn mẹ con họ đến hồn siêu phách lạc. Trong mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Đã từng, đây từng hai người thân nhất với ông, thế mà giờ lại có thể hờ hững như vậy.
Từ đầu đến cuối, đều là do ông mụ mị nên mới bỏ rơi người vợ kết tóc? Thân sinh nữ nhi?
Xoay lưng về phía ba Hà, ngăn ông không nhìn thấu biểu cảm của mẹ Hà.
Nước mắt mẹ Hà thuận theo khóe mắt rơi xuống, bà nghẹn ngào: "Vân Hàm, chắc con muốn trách mẹ vô dụng lắm đúng chứ? Thật ra mẹ cũng không muốn vậy... Mẹ vốn cho rằng gặp ông ta sẽ không còn cảm xúc gì... nhưng mà..."
Bọn họ gắn bó với nhau hơn nửa đời người.
Có những thứ tựa như chiếc gai, đâm xuyên qua đáy lòng bà. Cho dù nhổ ra cũng sẽ để lại những vết máu và đau đớn.
Nhưng tốt ở chỗ, bà buông được rồi. Coi như, có đau bà cũng chịu đựng được, giao cho thời gian phó mặc tất cả.
Tâm trạng mẹ Hà có hơi kích động, vùng bụng lại nhói lên từng cơn âm ỉ, bà dùng tay ra sức ấn, không kìm được mà thở gấp, Hà Vân Hàm sốt sắng. "Mẹ, mẹ đừng kích động nữa, con..."
Lời nói vừa dứt.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán mẹ Hà, hai mắt bà tối sầm lại, mất đi ý thức ngã hẳn vào người Hà Vân Hàm.
Editor: Củ Lạc
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)