Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 53: Chị không nỡ rời xa em ấy.

864 0 1 0

Sau khi Nguyên Bảo nói ra câu này, trong lòng như hụt hẫng.

Cô cho rằng Hà Vân Hàm sẽ từ chối nhưng đôi mắt đỏ hoe của chị ấy cứ nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt ấy giống như đang đâm xuyên vào linh hồn của cô vậy.

Nguyên Bảo chậm rãi cúi thấp đầu xuống, bàn tay nắm chặt cổ tay của Hà Vân Hàm cũng dần nới lỏng.

Chiều chị, yêu chị, che chở cho chị từ lâu đã trở thành thói quen, vậy cô đang làm cái quái gì vậy nè? Chỉ vì một làn song bất bình và uất ức mà cô lại nói những lời như thế với Hà Vân Hàm? Cô không nên… Vân Hàm đã rất đau khổ rồi.

Hóa ra, yêu một người đến tận xương tủy, thật sự có thể đánh mất chính mình, có thể trở nên hèn mọn.

——Kể cả khi chia tay, em vẫn không nỡ làm chị buồn.

Không biết qua bao lâu.

Nguyên Bảo mới khẽ nói: “Em đi đây.” Cô xoay người, kéo vali hành lý ra khỏi cửa, nhìn mọi thứ một lượt, sau này cô không về nữa. Không biết từ khi nào, đi chưa được hai bước, eo của Nguyên Bảo đã bị ôm lấy, cô đứng ngẩn người, bên tai loáng thoáng nghe thấy câu nói của Hà Vân Hàm: “Chị đồng ý.”

Những chuyện như này, đối mặt với người yêu, vốn dĩ phải vô cùng hạnh phúc.

Đã từng, Nguyên Bảo đã từng sa vào đó. Cô có cảm giác Hà Vân Hàm như là hoa anh túc, khiến cô không ngừng lao tới, đắm chìm trong nó.

Thậm chí, sự tự chủ mà cô từng rất tự hào nay cũng bị thổi tan thành nước như những bông hoa tuyết.

Nhưng giờ đây, tình yêu, lại được dựng nên bởi nỗi thống khổ và chia ly.

Hà Vân Hàm không hề rụt rè.

Ánh mắt của chị, giọng nói của chị, thân thể của chị, đều hướng về Nguyên Bảo.

Dây dưa liều chết.

Ngay từ đầu, Nguyên Bảo chỉ muốn dùng cách này nhằm trừng phạt Hà Vân Hàm, khiến chị bất luận muốn làm cái gì sẽ không còn đẩy cô ra nữa. Vĩnh viễn không được quên cô.

Thân thể áp sát như này.

Nhưng trái tim của hai như bị bóp nghẹt.

Lần đầu tiên, Hà Vân Hàm phô bày tất cả trước cô nhưng chỉ làm người ta thêm đau lòng..

Dưới lầu có tiếng tuổi trẻ truyền đến, có lẽ là cặp đôi đang vui vẻ với nhau. Bọn họ tùy ý nói chuyện, tùy ý cười đùa, cho đến khi tiếng cười nói bị âm nhạc lấn át.

——Ưm, em thích thế này, thích dựa vào lòng ngực chị…

Ưm, em thích thế này, không có thời gian, không có phương hướng…

Nước mắt Nguyên Bảo đồng loạt tuôn rơi, rơi trên người Hà Vân Hàm.

Từ khi nào, cô cũng ôm Hà Vân Hàm như này, ngân nga ca khúc này. Một lần trong sinh nhật, một lần khi nhận ra Hà Vân Hàm vừa bi thương vừa đau khổ.

Vừa ngọt lại vừa đau.

Nhưng lúc đó,Nguyên Bảo cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Bất luận thế nào, Vân Hàm cũng để cô bên cạnh bầu bạn.

Hà Vân Hàm hôn lên giọt nước mắt trên mặt Nguyên Bảo.

Giờ phút này, cô hoàn toàn buông xuôi, phô bày toàn bộ nét quyến rũ và sự dịu dàng của bản thân.

Nếu như… có một ngày, cô thực sự rời đi, không còn ở trên đời này nữa, khi Nguyên Bảo nhớ đến cô, cô không hy vọng rằng em ấy sẽ nhớ về một người lạnh lùng không biết biểu đạt.

——Phong Du, chị yêu em.

Tiêu Phong Du nhìn vào mắt của Hà Vân Hàm, cúi đầu khẽ nói gì đó vào tai chị khiến cả người chị sững lại.

Tất cả đều kết thúc rồi.

Cô xách theo hành lý bước xuống lầu, trái tim Nguyên Bảo hiện giờ không khác tro bụi.

Cô đứng dưới lầu, thẫn thờ nhìn về phía trước. Chút tàn dư vẫn còn lưu luyến trên tay nhưng trái tim giờ đã thê lương.

Cô cứ ngỡ, vào lúc ấy, Vân Hàm sẽ cản cô lại.

Thế nhưng… chị ấy không làm.

Hà Vân Hàm đứng trên lầu, cô mặc đồ ngủ, đứng ở cửa sổ nhìn Nguyên Bảo xoay người rời đi. Trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của em ấy, những vết đỏ em ấy từng để lại trên cổ, bây giờ chúng đều đã biến mất.

Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra.

Tiêu tổng luôn cảm thấy, sau khi quen Nguyên Bảo, Hà Vân Hàm dịu dàng hơn, không còn mạnh mẽ. Chính vì vậy mà Tiêu Hựu được dịp trêu Hà Vân Hàm song đều bị thái độ cứng nhắc của cô đuổi về.

Nhưng hôm nay, cô ấy đã trở lại.

Khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của Hà tổng trước đây, mạnh mẽ xử lý toàn bộ công việc kinh doanh.

Bên mẹ Hà đã sắp xếp ổn thỏa, cô vẫn xử lý công việc như thường lệ. Công tác nước ngoài đang được bàn giao, ngày phẫu thuật đã được định sẵn, là ngày 2 của tháng sau.

Trong vòng hai tuần, dường như Hà Vân Hàm có tăng cân một chút.

Biết con gái quyết tâm mạnh mẽ nhưng mẹ Hà không thể kiên trì nổi nữa.

Từ nhỏ đã như vậy rồi, một khi đã quyết thì không ai có thể thay đổi được.

Tiêu Hựu bắt chéo chân ngồi xuống sô pha, thưởng thức hạch đào trong tay: “Tôi thấy thần sắc của cô khá lên rồi. Uầy, không phải do trước đó tăng cân sao?”

Hà Vân Hàm bận xử lý văn kiện trong tay, không thềm đáp lại.

Lúc trước, cô ăn nhiều chút là dạ dày liền khó chịu buộc phải dùng. Nhưng bây giờ, khó chịu thì sao?

Ói ra phải ăn lại.

Cô vừa chai lì vừa cố chấp, tất cả cũng vì mẹ.

Phía bên kia, cô đã khuyên nhủ mẹ Hà hết lời, mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy. Cô không thể không ép bản thân mình.

Tiêu Hựu mím môi, nhìn sắc mặt của Hà Vân Hàm: “Vân Hàm nè, mấy ngày nay Nguyên Bảo luôn đến làm phiền tôi.”

Phong Du rất thông minh.

Em ấy lại có thể từ chỗ của mình bò qua chỗ Phùng Yến, không biết con bé đã dùng thủ đoạn mà lại thành công câu kéo được người phụ nữ bá đạo mạnh mẽ kia về phe mình. Hai người họ gần như ngày nào cũng tới chỗ của cô nằm vùng.

Không chỉ có thế, Phong Du còn đi Cao Di, vì nghe bảo Cao Di cũng đang giữ bí mật.

Xét cho cùng, đây là khoảng thời gian vô cùng đặc biệt. Tiêu Hựu không thể không cẩn trọng, cô phái người bám theo Nguyên Bảo, vô tình phát hiện ra Tô Tần và Phong Khiển bên đó cũng đang làm những việc tương tự.

Tuy ở phương diện nào đó Nguyên Bảo rất trưởng thành. Nhưng trưởng thành không nghĩa là phải trải qua hết thất vọng này đến thất vọng khác.

Bọn họ đều sợ cô ấy nghĩ quẩn trong lòng.

Chán nản sa sút chỉ là chuyện nhỏ. Nếu cô ấy có bề gì thì thật sự không biết phải nói sao.

Nhưng rồi bọn họ chợt nhận ra, những gì bỏ công đều là vô ích.

Nguyên Bảo lại không nghĩ giống họ. Cô nhớ lại cái ngày bản thân trở về trường học, ở trong ký túc xá uống tới say khướt.

Nghe Tô Mẫn kể lại, cô đã khóc lóc kể lể cả đêm, ngủ rồi vẫn còn sụt sịt.

Nhưng qua buổi sáng hôm sau lại trở về làm một người hảo hán.

Nguyên Bảo đến thư viện, thể hiện quyết tâm cho kỳ thi tuyển sinh Đại học. Giống như muốn đem toàn bộ thời gian nghiền thành cánh hoa, liều mạng bổ sung đống bài tập còn sót lại.

Thứ Bảy cũng chẳng màng nghỉ ngơi. Mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt nhỏ đã hóp đi nhiều.

Khi Tiêu Phong Khiển đến gặp cô, chị ấy kéo cô từ phòng tự học ra ngoài, dẫn cô đến sân thể dục phơi nắng.

Nguyên Bảo cầm lấy bánh mì của chị gái, đưa vào trong miệng, uống một ngụm nước.

Phong Khiển muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Làm gì mà gấp gáp dữ vậy? Không có thời gian ăn uống nữa? Với tình trạng hiện tại, cô cũng không nỡ trách em gái mình.

Nguyên Bảo nhìn ra chị mình muốn nói gì. “Chị, chị yên tâm đi. Em không có sao đâu.”

“Em đó… Làm gì mà hấp ta hấp tấp vậy?” Phong Khiển xót, Nguyên Bảo đáp: “Em gần như thăm dò được rồi, chị xem đó, tuy Tiểu tổng và bác sĩ Cao đều không nói cho em biết. Nhưng em đã đi nói chuyện với trưởng thôn Vương.”

Đúng, trưởng thôn Vương là con cá lọt lưới.

Nguyên Bảo: “Bác ấy nói với em, dì ấy bị ung thư gan, còn bảo tình trạng không tốt. Điều đó trùng khớp với dáng vẻ của Vân Hàm, em có dặn bác ấy đừng lo lắng cho dì nữa mà hãy sống thật tốt.”

Phong Khiển im lặng, Nguyên Bảo uống nước: “Không thể trách đức hạnh của Vân Hàm được, đây đều là do di truyền. Tuy mặt khác chị không biết, nhưng chị có lén nhìn Vân Hàm. Cô ấy tăng cân, lúc này cô ấy lại tăng cân, chắc chắn là đang tích lũy thể lực để làm gì đó.”

Tiêu Phong Khiển nhìn em gái mình. Gió thổi làm mái tóc dài của Tiêu Phong Du bay tán loạn, che đi đôi mắt em ấy.

Em gái cô, thật sự trưởng thành rồi.

Nguyên Bảo: “Còn đội ngũ chị từng nhắc tới, người dẫn đầu là bác sĩ có tên là Sophia. Em tra ra được bệnh viện rồi.” Cô xoa cằm: “Em chuẩn bị đi Mỹ một chuyến, tới bệnh viện đó xem thử.”

Phong Khiển: “Đây là nguyên nhân khiến em vội vội vàng vàng mấy ngày nay sao?”

Nguyên Bảo nhìn chị mình. “Sự nghiệp giới giải trí gì đó, em có thể ngừng. Có điều, sau này khi ai đó hỏi em về bằng cấp, em chỉ có thể nói bản thân đã tốt nghiệp cấp 3. Còn nữa, chị thừa biết cái showbiz này nó như thế nào rồi, đợi tới khi em trở về, chưa biết sẽ trở nên như thế nào nữa.”

Phong Khiển đanh mặt: “Em đây là chuẩn bị cho chuyến đi dài hạn.”

Nguyên Bảo cúi đầu: “Chị ấy không cần em nhưng em không thể không cần chị ấy. Em đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh chị ấy, nếu hiện tại cả hai là bạn bè thì chị ấy sẽ không có cách nào đẩy em ra xa được.”

Nói vậy… Là lấy thân phận bạn bè bảo vệ cô ấy.

Dứt ra khỏi ký ức, Tiêu Hựu cũng không đành lòng, mắt thấy Nguyên Bảo mỗi ngày càng gầy đi, điều này…

Tuy Hà Vân Hàm không phản ứng gì nhưng Tiêu Hựu có thể thấy khóe mắt cô đã đỏ lên.

Cô nhớ lại câu nói của Nguyên Bảo thì thầm bên tai cô ngày nào.

——Vân Hàm, từ đầu đến cuối, em chưa từng có ý định rời xa chị. Là do chị luôn bi quan không tin tưởng chúng ta nên chị mới không chiếm được em.

Lời nói vừa thẳng thắn vừa sắc bén khiến cô không tài nào trốn khỏi.

Hà Vân Hàm đứng dậy: “Tôi còn có việc, Tiêu tổng muốn làm thì làm.”

Dường như sau khi rời xa Nguyên Bảo, mọi cảm xúc của cô đều đã chai sạn. Nét mặt không còn tươi cười với Tiêu Hựu nữa.

Xe chạy trên đường, Hà Vân Hàm thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nana lái xe nhìn cô mà đau lòng.

Khoảng thời gian này, đây có lẽ là biểu cảm Hà Vân Hàm kéo dài nhất cho tới nay.

Ánh mắt trống rỗng, giống như đang nhìn thứ gì đó, hồn phách không biết đã bay đến phương trời nào.

Tới nghĩa trang rồi.

Vẫn hoang vắng như cũ.

Hà Vân Hàm ôm hoa tươi, cầm theo điểm tâm mà em gái thích ăn nhất cùng với vài bình rượu hoa đào. Chầm chậm bước tới trước bia mộ của em ấy.

Phần mộ đều được quét dọn sạch sẽ, còn đặt cả điểm tâm và bình rượu nhỏ.

Trái tim của Hà Vân Hàm như bị ai cắt một nhát.

Thời gian này, mẹ không thể tới được, ba Hà sau khi cầm tiền thì lại bắt đầu cuộc sống phung phí, không thể hiển nhiên đến thăm em gái được.

Vậy chỉ có… Nguyên Bảo.

Từ khi hai người tách nhau ra, Nguyên Bảo chưa từng đến tìm cô.

Mở điểm tâm ra, đặt hoa tươi lên mộ, Hà Vân hàm mở bình rượu ra đổ xung quanh. “Vân Dạng, chị đến thăm em. Sau này, không biết có còn nữa hay không, em đừng giận nhé.”

Vân Dạng và Vân hàm tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Vân Hàm tẻ nhạt, không thích nói chuyện.

Vân Dạng lại hướng ngoại, đặc biệt thích nhõng nhẽo với chị gái. Một khi không hài lòng liền nổi nóng.

Cũng chỉ khi ở với em gái, cô mới nói nhiều một chút.

Hà Vân Hàm nhìn vào di ảnh của Vân Dạng trên bia mộ, khẽ nói: “Em cũng không lo, có lẽ… Rồi chúng ta sẽ đến bên em thôi.”

Trên bầu trời, quạ đen bay qua đầu, vừa âm u vừa kinh hoàng.

Hà Vân Hàm đưa tay sờ vào di ảnh của Vân Dạng. “Nhưng Vân Dạng à… Chị không nỡ xa em ấy.”

Cô muốn sống tiếp.

Trong lòng chưa từng dấy lên khát vọng mãnh liệt như vậy.

Nếu có thể, cô muốn được nhìn thấy gương mặt lúc tươi cười của Nguyên Bảo. Ngay cả khi sau đó, cô đã không còn là chính cô nữa rồi.

Cô ngồi một mình bên cạnh em gái. Không biết qua bao lâu, mãi đến khi trời vừa sập tối, Hà Vân Hàm mới chịu đứng dậy.

Có lẽ cảm nhận được tâm tình của cô.

Trời cao hạ xuống một trận mưa nhỏ. Đây đang là mùa mưa, tuy nhỏ nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Căn bản, Hà Vân Hàm toan rời đi. Cô nhìn lên bầu trời sau đó dừng bước, từ từ ngồi xuống lại.

Không biết là đợi bao lâu.

Mãi cho đến khi thân thể hoàn toàn nhiễm lạnh, Hà Vân Hàm mới ngẩng lên.

Không thấy nữa.

Cô gái nhỏ bảo rằng muốn đưa cô về nhà đã bị chính cô đánh mất rồi.

 

Editor: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16