Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 39: Hôn

3670 1 4 0

Chân Nguyên Bảo đã tê rần cả rồi, vì...cứ trong tư thế này mà trò chuyện hay sao? Cô ấy dùng sức nuốt nước miếng xuống, hai tay dang rộng, câu lấy cổ Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm tim nhảy loạn nhịp, ánh mắt hướng tới Nguyên Bảo, Nguyên Bảo liếm liếm môi, có một đám lửa đang nhảy nhót trong đôi mắt ấy, " Thời khắc này......Hà lão sư muốn nói với tôi chuyện gì đây?"

Hà Vân Hàm vốn dĩ không biết, "chị Hà" thường được nhắc đến với cái tên 3 chữ kẻ dâm đãng.

Cô ấy chưa kịp có bất kì phản ứng nào, thì tay của Nguyên Bảo dùng sức kéo Hà Vân Hàm sát tới gần ôm hôn.

Cái tư thế này hình như có chút sai sai.

Tiêu Phong Du xoay người, ép người Hà Vân Hàm xuống, hai mắt nhìn nhau gượng gạo, cô ấy không kìm nổi nữa rồi, đầu cúi thấp xuống mà hôn lên.

Đôi môi khăng khít gắn bó không rời .

Cái cảm giác ngọt ngào, đẹp đẽ này e rằng trên đời này không thể dùng ngôn từ mà miêu tả.

Nguyên Bảo tha thiết đôi môi Hà Vân Hàm hơn và hơn nữa, cô cứ tham lam mà đòi lấy, thêm một lần lại một lần nữa, căn bản hôn chưa thỏa.

Việc này, kinh nghiệm có được bao nhiêu......Nguyên Bảo sung sướng vì bản thân vẫn không chịu buông bỏ.

Và bây giờ, sự cao lãnh từ trước đến nay, cái con người lạnh lùng và thờ ơ ấy cũng đã trở nên yếu mềm dưới đôi môi của cô. Khóe mắt ánh lên mượt mà và dịu dàng vốn dĩ chưa từng có.

Cả thể xác và tinh thần Hà Vân Hàm giải phóng dâng trào mạnh mẽ.

Cái cảm xúc này là gì ?

Trái tim và cơ thể dường như có dòng điện đang chạy toán loạn. Làm cái người lạnh lùng ấy tê dại không có cách cưỡng lại. Lan ra khắp khoang miệng, ngập tràn toàn thân.

Nhiệt độ toàn thân bắt đầu thăng hoa, Hà Vân Hàm cảm nhận được không khí hơi loãng, hình như đã bị Nguyên Bảo hôn phá vỡ mất rồi. Nàng muôn đẩy Phong Du ra, nhưng cơ thể mềm nhũn không có sức lực. Hai cổ tay trái lại còn bị tay Tiêu Phong Du nhẹ nhàng bắt lấy, cô thở gấp gáp: " Đừng có mà trêu trọc em."

Hà Vân Hàm:......

Nếu mà biết trước, cô chắc chắn sẽ tặng cho Nguyên Bảo một cái nhìn sắt lạnh, nhưng hiện tại, tư thế này làm cô có loại cảm giác đã vượt ra tầm kiểm soát.

Căn bản không biết đã hôn bao lâu rồi, Hà Vân Hàm cảm thấy môi mình đều sưng tấy cả lên, không thể chịu được nữa bắt lấy Nguyên Bảo dần dần buông tay xuống: "Phong...Phong Du......"

Tiêu Phong Du liếm liếm môi, không thể làm thỏa mãn con thú dữ vẫn đang nhìn ngắm đôi môi của Hà Vân Hàm.

Cô ấy biết không thể quá nhanh, hôm nay đã là một cột mốc quan trọng.

Nhưng...có một số chuyện cũng không thể nói khống chế là có thể khống chế được. Cô cảm nhận được trong tim mình có một đốm lửa đang bùng cháy. Toàn thân nóng rực, nở ra, chỉ muốn miếng nuốt chửng Hà Vân Hàm vào trong bụng.

Để làm bản thân bình tĩnh lại Tiêu Phong Du bỏ đi tắm.

Hà Vân Hà một mình nằm trên giường, ngỡ ngàng ngắm nhìn trần nhà.

Cái này...là thứ cảm giác gì vậy......

Vừa rồi, nếu như không phải Phong Du kiêng nể cô mà dừng lại, cô thật sự không có sức lực để phản kháng.

Không thích ư?

Lẽ nào, chỉ là cảm giác mất thăng bằng khiến nội tâm của Vân Hàm có chút sợ hãi.

Nguyên Bảo tắm xong, vui vẻ bước ra, cô vẫn tưởng rằng sau khi hai người hôn nhau ngọt ngào như vậy, Hà Vân Hàm chắc chắn sẽ ôn nhu hơn, dịu dàng nói chuyện với cô ấy.

Nhưng ai ngờ được khoác một chiếc áo, ngồi trên ghế, ngước mắt lên nhìn cô ấy, "Bây giờ có thể nói chuyện chưa?"

Nguyên Bảo:.......

Cái ngừ đờn bà chít tịt này......Sao vẫn có thể cứng nhắc như vậy. Máu ghen đâu mà lớn dữ vậy.

Thấy được tâm tình của người con gái vì bản thân mình mà ăn giấm cũng là một chuyện rất chi là hạnh phúc. Giọng nói Tiêu phong du dịu dàng: "Vân Hàm, chị vẫn không tin em à, cả đời này em chẳng thể yêu ai khác ngoài chị."

Tay Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn. Đó là hành động theo thói quen như mọi khi lắng nghe cấp dưới báo cáo, cô ấy cau mày lại, hình như đang suy nghĩ gì đó. Nguyên Bảo cảm thấy bản thân ngay thẳng, thanh bạch, người bạn thân nhất chính là Tô Mẫn, ngoài cái này, cô ấy cũng chẳng có cái gì.

Một hồi trôi qua, Hà Vân Hàm nhướng mày, bình tĩnh hỏi: "Em tổng cộng có bao nhiêu chị gái?"

Nguyên Bảo... ...

Hà tổng đúng là Hà tổng, không thể ăn giấm như vậy, tư duy của nàng căn bản không phải là thứ Nguyên Bảo có thể đuổi theo được.

Đêm nay, có chút nghiêm túc, nhưng cũng mang theo ngọt ngào không thể tả nổi.

Nguyên Bảo ôm lấy Hà Vân Hàm, hai người đang nói chuyện qua lại về đủ loại người, Hà Vân Hàm chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng, lại bình luận một cậu: "Chị tin vào những mối quan hệ của em với các chị gái này, nhưng em không xứng đáng với sự tin tưởng của chị".

Hà Vân Hàm nhìn cô, "Rốt cuộc ai nên cẩn thận? Em cùng mấy chị gái khiêu vũ, còn chị lúc nãy đang làm cái gì chứ?"

Nếu như cô nhớ không nhầm, thì hình như là lén lút lau đi nước mắt.

Hà lão sư đúng là Hà lão sư, hoặc là không nói, nói một câu chắc chắn sẽ làm Nguyên Bảo phải cứng họng.

Nếu không nhờ nụ hôn ngọt ngào có thể xoa dịu mọi thứ, chắc giờ cô đã khó xử.

Tiêu Phong Du rất hài lòng, Vân Hàm trong mắt của cô đang hoàn thiện từng ngày, mặc dù tiến độ khác nhau, lúc nhanh lúc chậm, nhưng cô đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Tương lai vẫn còn dài lâu, Nguyên Bảo tin rằng chỉ cô bên cạnh Vân Hàm, mọi thứ sẽ tốt đẹp.

Ánh trăng mờ mịt, Nguyên Bảo ôm lấy Hà Vân Hàm ngắm trăng, cô biết Hà Vân Hàm lúc này không ngủ nổi, nên thức cùng nàng, "Em thấy gần đây tình trạng của mẹ đỡ khá nhiều rồi."

Không biết......Nguyên Bảo lại gọi mẹ Hà như vậy, Hà Vân Hàm gật đầu: " Bà với mẹ rất hay nói chuyện."

Đừng nói đến Nguyên Bảo nữa, Vân hàm rất ít khi thấy được mẹ như vậy.

Đôi mắt bà không còn sức sống, thần thái khác hẳn trước đây, bà bắt đầu trang điểm và ăn diện, sáng nay Vân Hàm cũng thấy bà chọn váy trước gương.

Tiêu Phong Du cười đểu: "Em cảm thấy việc này ắt có liên quan tới trưởng thôn Vương."

Hà Vân Hàm nghiêng đầu nhìn cô.

Nguyên Bảo cười rất ma mị, "Chả phải sao? Cách tốt nhất để chấm dứt một mối tình là bắt đầu một mối tình mới."

Cái này là Nguyên Bảo xem được trên mạng, cô thấy cực kỳ hợp với mẹ Hà.

Hà Vân Hàm nheo mắt, "Sao em biết?"

Nguyên Bảo:......

Ô mài chuối! Trời đắc cơi!

Lại là một cách lí sự mới.

Nguyên Bảo cảm thấy Vân Hàm để tâm đến như vậy đơn giản rất đáng yêu.

Chính là nàng, nàng chỉ thuộc về một mình Tiêu Phong Du, không để kìm lòng, Nguyên Bảo cúi xuống hôn lên trán, "Vân Hàm, chúng ta...tâm sự đi?"

Mặt Hà Vân Hàm ửng hồng, hai tay đẩy Nguyên Bảo ra.

Tiêu Phong Du cười lớn, nụ cười rạng rỡ làm lu mờ cả những vì sao.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Chưa tới 5 giờ Nguyên Bảo đã thức dậy, mỗi năm vào khoảng thời gian này, dân thôn Hạ... sẽ cùng nhau thờ cúng.

Bà nội Tiêu tuổi cũng đã cao rồi, ngủ rất ít, Khi bà thức dậy, liền thấy Nguyên Bảo đang cầm miếng đệm đầu gối đeo lên quần của mình. Bà bất ngờ hỏi : "Con như vậy là... sắp đi cúng bái sao?"

Nguyên Bảo gật đầu, "Nội ơi, cái này làm như thế nào, có phải bỏ xuống không?"

Bà nội Tiêu qua lại, cực kì kinh ngạc, trước đây bà muốn đưa hai người đi thì đều ngủ nướng, không ai chịu đi, còn nói cái gì mà thành tâm là tring lòng, ấy thế mà nay lại dậy sớm đến vậy.

"Con như này là muốn ba bước một lạy à?" Bà nội Tiêu giúp Nguyên Bảo đặt miếng lót gối, Nguyên Bảo không yên tâm vào nhà kiểm tra, "Bà ơi, Vân Hàm đêm qua hơn 2 giờ mới ngủ được, nên chút nữa mới tỉnh giấc, con......"

Bà nội Tiêu khua tay, "Được rồi, bà hiểu rồi, con bé không thích dầu mỡ, không thích ăn thịt, thích sạch sẽ, bỏ người hâm mộ ở cửa." Quãng thời gian đó, bà bị Nguyên Bảo làm ngơ bỏ ngoài tai.

Giờ có vợ rồi thì không còn như vậy nữa.

Trước đây lúc nào cũng cần có người chăm sóc đứa trẻ bất cẩn này, bây giờ đã có thể chăm sóc người khác chu đáo đến vậy rồi.

Hà Vân Hàm lúc thức dậy không thấy Nguyên Bảo đâu, liền tìm khắp phòng, bà nội Tiêu đang pha nước : "Đừng tìm nữa, Vân Hàm, con bé đi bái lễ rồi, phải tới trưa mới có thể về."

Tim Hà Vân hàm đập nhanh, "Bái lễ?"

Bà nội Tiêu: "Phải, cũng không biết con bé có chỗ nào bị chạm dây không...Tại nó giống như con chuột lúc nào cũng vui vẻ, có gì mà phải cầu chứ."

Hà Vân Hàm không nói gì, cô phụ bà pha nước, bà nội Tiêu ở bên cạnh nhìn Hà Vân Hàm, nhẹ nhàng thở dài.

Hai đứa cháu gái của bà.

Một đứa mạnh mẽ hơn, một đứa tinh mắt. Tìm được đối tượng chắc chắn đều là những nàng rể xuất sắc, chọn ai cũng rất tuyệt, nhưng thế nào đi nữa thì...đều là con gái.

Hà Vân Hàm nhìn, "Bà ơi, mẹ con đâu?"

Bà nội Tiêu vừa cười vừa đáp: "Sáng sớm đã cùng với trưởng thôm Vương làm việc trên đồng rồi, bà ấy không cho con đi, nói rằng bà ấy muốn tự làm."

Mà với tính cách của bà nội Tiêu, nhất định sẽ không cho phép, nhưng bà ấy cực kỳ nhạy bén, có thể hiểu thấu tâm tư của mọi người, có lẽ bọn họ muốn có không gian riêng tư, bà già này không muốn biến thành bóng đèn đâu.

Hà Vân Hàm cả ngày đều lơ đãng, cô giúp bà làm một vài việc trong khả năng của mình, mọi người đang ở đây nhưng cô không biết bản thân đang lơ lửng ở đâu.

Nguyên Bảo thật sự đến gần trưa mới về, cả người rất ngại ngùng.

Cô không biết lấy đâu ra một cành cây dày và đập thật mạnh, thế là xong, cô cười toe toét mỗi khi bước đi, đầu gối cô rất đau... ngứa ran và chuột rút...đi vào sân, cô ném cây gậy và đi trên tường.

"Thánh thần ơi, con bị gì vậy?" Bà nội Tiêu giật mình, Hà Vân Hàm bước tới giúp bà.

Tiêu Phong du ngẩng đầu, trên đầu đổ mồ hôi, nhưng vẫn rất vui vẻ: "Bà nội, con đã kiên trì ba bước một lạy năm cây số. Thật kinh ngạc phải không?"

Bà nội Tiêu: "Đừng cố quá, đầu gối của con sưng lên hết rồi kìa, con cầu cái gì vậy? Thật đáng lo mà. "

Tiêu Phong Du tâm trạng đặc biệt tốt, nhìn Hà vân Hàm: "Em cầu mong bà ấy sớm bình phục, bà nội có sức khỏe tốt, còn về chúng ta thì cầu xin gia đình hai ta ở bên nhau hạnh phúc. "

Bà nội Tiêu tức giận, "Thôi dẹp đi. Đã nhiều năm như vậy, ta không thấy con kiên trì hỏi thăm sức khỏe của ta đấy, thà con cầu cháu dâu sẽ thành cháu dâu ta còn hơn."

Nguyên Bảo là có chút xấu hổ, Hà Vân Hàm cúi đầu xuống, hai mắt đỏ hoe, Nguyên Bảo lắc mạnh tay cô.

Cô từng không tin vào những vị thần linh này và những thứ tương tự.

Nhưng bây giờ, vì Vân Hàm, cô sẵn sàng thử bất cứ điều gì.

Cô quỳ gối, nguyện ý ngoan đạo, suốt đời này nguyện ý đồng hành cùng Vân Hàm, nguyện ý dành hết phúc khí để nàng được bình an, hạnh phúc.

Vào phòng ngủ, Tiêu Phong Du kéo ống quần lên, quả nhiên đầu gối không chỉ sưng lên mà còn tróc da, vết thương đỏ tím lộn xộn, khiến cho người ta nhìn vào mà kinh hãi.

Hà Vân hàm lấy lọ thuốc và bôi lên chân cô, tay nàng run lên không ngừng.

Đây có phải là tình yêu?

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này có một người yêu cô hơn cả bản thân mình.

Nguyên Bảo nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hà Vân Hàm mà cảm thấy xót xa, cô nén cơ đau lại mà an ủi: "Không sao đâu, Vân Hàm, da thịt em dày lắm."

Hà Vân Hàm không nói lời nào, cẩn thận giúp cô bôi thuốc, xong đem lọ thuốc và bông gòn để sang một bên.

Có trời mới biết cô đã quỳ lại trên con đường dài năm cây số như thế nào, da thịt còn bị xát vào cát.

Cuối cùng cũng xử lý xong xuôi, Vân Hàm đi rửa tay, tiếng nước róc rách vang lên, hồi lâu sau mới bước ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, nhìn làn nước chưa khô trên mặt nàng, và cảm thấy rằng nàng có lẽ đang khóc thầm.

Tiêu Phong định nói, nhưng Hà Vân Hàm đã đi trước cô một bước và ôm lấy cô.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Nguyên Bảo choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Vân Hàm chủ động ôm cô.

Thân thể Hà Vân Hàm khẽ run lên, nàng như đang cố kìm nén cảm xúc nào đó, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: " Nguyên Bảo, chị nhất định sẽ khiến bản thân mình tốt lên."

Vào lúc đó.

Tại thời điểm đó.

Nguyên Bảo nước mắt tràn đầy bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm.

Vân Hàm...rốt cục, nàng cũng sẵn sàng đối mặt với chính mình rồi ư?

Rốt cục nàng cũng chịu sống vì chính mình rồi?

Lúc này, dù có nói bao nhiêu lời, lông mi Nguyên Bảo cũng nhẹ nhàng chớp chớp, mang theo từng giọt lệ rơi xuống, nàng từ từ nhắm mắt lại.

---- Đừng nói nữa, hôn em đi.

 

Edit: Ri

Beta: Mèo Mập

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16