Giữa mày Hà Vân Hàm nhướng lên một chút, nàng nhìn Nguyên Bảo chằm chằm, muốn phân biệt cô là đang nói thật hay đùa.
Hai diễn viên yêu nhau, đôi lúc là phi thường vi diệu, mắt Hà Vân Hàm nhìn thẳng, làm Nguyên Bảo sợ đến mức đem hai tay giơ lên cao: "Thiệt đó, Vân Hàm, em cái gì cũng hong có làm, em hong có cùng chị Viên Ngọc nói bậy, càng hong có nói không thích kiểu ngự tỷ lạnh lùng, thiệt mà thiệt mà, chị tin iêm đuy."
Hà Vân Hàm:.........
Máu bắt đầu lạnh, Nguyên Bảo sợ đến mức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt của Vân Hàm làm sao thẳng như vậy, chẳng lẽ hôm qua Khê Tích mách lẻo với nàng rồi?
Im như chết.
Hà Vân Hàm nhàn nhạt: "Chị cho rằng, em thích kiểu ôn nhu thuận theo bị em khống chế." nàng phủi phủi vạt áo, "Không phải sao?"
Âm điệu của ba chữ "Không phải sao" này suy cho cùng là đang dò xét, mong muốn sống còn đang ở trước mắt, Nguyên Bảo rống cổ: "Không thể nào, có điên mới thích cái kiểu đấy, em không có biến thái như vại, em đã lớn như vậy rồi, muốn khống chế chị để làm gì, hơn nữa em làm sao có thể khống chế chị được?"
Đều nói rõ như vậy.
Hà Vân Hàm gật đầu: "Vậy em thích kiểu gì? Ngự tỷ? Băng sơn? Hay là——"
Nguyên Bảo lấy tay chỉ vào ngực: "Trời đất chứng giám, trừ chị ra, trong mắt em không hề chứa thêm người khác nào khác?"
Hà Vân Hàm nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của cô, gật đầu: "Nguyên Bảo, chị có nên tin tưởng em không?"
Nguyên Bảo gật đầu như giã tỏi, dựng thẳng ba ngón tay để qua đầu: "Đúng vậy, em thề!"
Chị Hà nhà cô nhất định nhất định không bỏ được khi cô phát thề.
Hà Vân Hàm: "Thề cái gì? Nếu như lừa gạt chị thì chịu làm linh tinh giống vậy sao?"
Nguyên Bảo:..........
Gió, nhẹ nhàng thổi.
Mưa phùn, mông lung rơi.
Vàng Bự ngồi xổm trước cửa viện, cùng với nó là Tiêu Phong Du đang mặc áo mưa.
Tiêu Phong Du ôm chân chính mình, run rẩy cùng Vàng Bự nói chuyện phiếm: "Vàng Bự à, tiêu rồi, không thể tưởng được từ biệt mấy năm, mi không có thay đổi, mà ta —— đã bị lời thề của chính mình bức chết rồi."
Vàng Bực thè lưỡi, liếm chân Nguyên Bảo một cái.
Nguyên Bảo thở dài một hơi: "Yêu một phúc hắc nữ nhân như này, không biết là phúc hay họa, nhưng đây là vận số mệnh chỉ lối mà. Ông trời ơi, dũng sĩ tiêu soái như ta sẽ phải làm thụ sao? Người có phải bị mù rồi không......"
Một thời gian dài, tinh thần của Nguyên Bảo trỗi dậy, khí thế cũng xuất hiện theo.
"Rầm" một tiếng, tiếng sấm nổ vang trời, Nguyên Bảo sợ đến mức run lên một cái, lập tức đứng lên, Vàng Bự nhìn theo vẫy cái đuôi, một con chó lại có biểu tình khi dẽ như thế, Nguyên Bảo lấy một chân đá vào mông của Vàng Bự: "Chạy nhanh chạy nhanh đi, cút về nhà của mày đi!"
Thật là..........
Dạo gần đây uống nước lạnh đến buốt hết cả răng.
Ông trời cũng không thèm giữ cho mặt mũi.
Thời tiết xấu đi, tâm tình của Nguyên Bảo cũng chẳng mấy đặc biệt tốt.
Kịch bản này Tô tổng phải dừng lại do công ty có sắp xếp khác, Niên Duyên cũng nên rời khỏi, cô phải tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc và ngọt ngào bên chị Hà.
Nguyên Bảo đã bàn bạc cùng Hà Vân Hàm, muốn đi Tây Tạng một chuyến, muốn xem chốn thần tiên mà trong lòng nhiều người đều muốn đến.
Nguyên Bảo là mang theo tư tâm, cô muốn cùng Hà Vân Hàm đi xem thiên táng*. ( hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thi thể người chết sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền. Có hai hình thức thiên táng đó là cơ bản và long trọng.)
Có lần, trong lòng của chị gái có cái nút thắt, làm thế nào cũng không tháo ra được, qua một lúc sau, trở về xoa đầu cô nói: "Trên đời này, ngoài sinh và tử, không có cái gì là chuyện lớn." Lòng cô ấy cũng trở nên vui vẻ, Nguyên Bảo muốn đem theo Vân Hàm xem, nhìn xem có hiệu quả hay không.
Vốn dĩ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ Niên Duyên rời đi nhưng hắn cố tình đi trước một bước, còn làm trong lòng cô có chút không thoải mái.
Niên Duyên biết sau lần này, hắn có khả năng không còn cơ hội nào tiếp xúc gần gũi như vầy với Hà Vân Hàm nữa, dù rằng đã yêu thầm nhiều năm, hắn cũng nên bày bỏ một ít tình cảm trong lòng.
Coi như là đánh cược một phen.
Thua cược, không mất mặt, mấy năm này, người bị nàng từ chối cũng không phải là con số ít.
Thắng cược, hắn liền đi đến phần mộ của tổ tiên để cúng bái, vui điên dại.
Thời điểm Niên Duyên gõ cửa bước vào, trong lòng Hà Vân Hàm liền có chút khó chịu, người con trai này là người nào, nàng rất rõ ràng. Đừng nhìn tuổi tác không lớn, nhưng đích thị là người lươn lẹo, tâm tư so với người khác đều hiểu rõ. Hắn thích nàng, nàng nhìn ra được, nhưng Niên Duyên không có tâm tư khác sao? Chỉ là vì thích mà thích, không phải mơ tưởng vị trí của nàng sao?
Niên Duyên đứng ở phía sau Hà Vân Hàm, tim đập như trống đánh: "Hà lão sư, công ty an bài tôi chiều nay phải trở về."
Hà Vân Hàm không nói gì.
Niên Duyên chà xát tay: "Lúc tôi còn chưa xuất đạo, đã bắt đầu truy phim truyền hình của chị, khi đó, chị còn đang diễn kịch hiện đại, cái nhìn đầu tiên tôi khi ấy là kinh vi thiên nhân*." (ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)
Ánh mắt Hà Vân Hàm dừng lại trên người Nguyên Bảo đang mặc áo mưa nhổ cỏ trước cửa, khóe môi nàng giương lên, đây là lại giận dỗi? Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng nhìn cái mông đang chổng lên với đường cong đó, tính tình ắt lại không vui.
Vốn dĩ Niên Duyên đặc biệt khẩn trương, nhìn Hà Vân Hàm trái tim không lạnh không nhạt, nhưng hiện tại, nàng ấy là cười rồi???
Mừng rỡ như điên một thời gian.
Âm thanh của Niên Duyên đều bắt đầu to lớn vang dội, "Tôi......Hà lão sư, tôi biết tuổi tác của mình nhỏ, bằng cấp so với chị cũng không là cái gì, nhưng tiến vào giới giải trí nhiều năm như vậy, sạch sẽ, chưa từng có tai tiếng bát quái gì. Tôi......Chị ——"
Hà Vân Hàm nghe phát chán, nàng xoay người nhìn Niên Duyên, ánh mắt nhàn nhạt.
Tim của Niên Duyên lập tức treo ở nơi cổ họng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm.
Hà lão sư......Xoay người lại, nàng muốn nói gì? Sẽ dồng ý hắn hay là......Từ chối hắn?
Không nói lời dư thừa, Hà Vân Hàm đơn giản nói mấy chữ đủ để đánh tan trái tim của Niên Duyên, "Cậu nên đi rồi."
......................
Mưa càng lúc càng lớn..
"Kẹt" một tiếng, âm thanh của tiếng cửa đẩy, Nguyên Bảo lập tức ngoái đầu lại, thấy được Niên Duyên đang ủ rũ ảm đạm.
Niên Duyên cầm ô, nhưng trên cánh tay lại giống như không có cầm cái gì, nước mưa xối hết lên người.
Nguyên Bảo luôn cảm thấy nàng là một người rất lương thiện, nhưng hôm nay, nhìn thấy Niên Duyên trong bộ dạng hồn bay phách lạc, cô nhịn không được nhe răng cười.
Dừa lắm, ai biểu chọc chị Hà nhà cô?
Niên Duyên lê bước vô cùng nặng nề, thời điểm đi ngang qua Nguyên Bảo, hắn rõ ràng thấy cô, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đi vòng qua, thậm chí một tiếng tạm biệt cũng không có nói.
Tiêu Phong Du không có phản ứng gì, cô đứng lên cười đi vào phòng.
Hoàn cảnh chung của giới giải trí làm cô đã sớm hiểu tính tính những người nóng lạnh như này, cô không thèm để ý cũng chẳng thèm quan tâm.
Trong phòng, mở ra ánh đèn cam mờ ảo.
Hà Vân Hàm dựa ở trên bàn xem tài liệu, mái tóc dài như thác nước theo cổ chảy xuống, cả người nàng tựa như có một vòng sáng.
Nguyên Bảo cởi áo mưa ra, giả trân nói: "Ái dồi ôi, Niên Duyên như thế nào mà hồn bay phách lạc mà rời đi rồi?"
Hà Vân Hàm không thèm giải thích cho cô.
Nguyên Bảo: "Haiz, chẳng phải là bị ai đó làm tổn thương trái tim của thiếu nam hỏ?
Hà Vân Hàm nâng tầm mắt: "Thế để tôi kêu hắn quay lại?"
Nguyên Bảo:..........
Mạ ơi! Chị Hà nhà cô nói chuyện càng ngày càng sắc bén, quả thực có thể đẩy cô một cái ngã nhào.
Nguyên Bảo cũng muốn biểu hiện chút văn nghệ, cô cầm một cuốn, ở bên người Hà Vân Hàm ra dáng ra hình viết lên.
Cô vốn nghĩ rằng bản thân viết được một lúc, Hà Vân Hàm vẫn không mở miệng hỏi, em đang viết cái gì?
Nhưng chị Hà người ta chính là chị Hà, chẳng thèm để ý cô một cái.
Hết cách, Nguyên Bảo chỉ có thể tự mình lảm nhảm: "Bây giờ đang thịnh hành viết thư gửi cho chính mình mười năm sau, đề ra mười cái vấn đề, em cũng nên viết một lá."
Hà Vân Hàm nhìn cô.
Nguyên Bảo cười tít mắt: "Em cho chị nhớ mãi?"
Cho dù không nghe, Hà Vân Hàm cũng có thể nghĩ được Nguyên Bảo sẽ viết cái gì, vấn đề thứ nhất đại loại vấn đề thứ nhất sẽ là nói linh tinh cái gì hai người vẫn ở bên nhau.
Nguyên Bảo cao giọng nói, "Cái vấn đề thứ nhất, mi với Vân Hàm hiện tại có còn mặn nồng như vậy không? Một ngày làm bao nhiêu lần?"
Hà Vân Hàm:..........
Nguyên Bảo.........Vì sao lại viết cái vấn đề như thế chứ?
Nguyên Bảo vừa nhìn thấy vấn đề đầu tiên của mình làm cho Hà Vân Hàm đỏ mặt, cô liếm môi, dùng đôi mắt như lang sói nhìn chằm chằm nàng: "Vân Hàm, chị bỏ đói em."
Điều này lúc bình thường, Vân Hàm khẳng định không nghe ra được cái gì.
Nhưng cái ánh mắt sắc bén này, giọng nói quyến rũ tà môn ngoại đạo này.
Trái tim Hà Vân Hàm nhảy loạn, nàng xoay người cuối đầu tiếp tục bận rộn: "Không biết em đang nói cái gì."
Nghe ra được sự ngượng ngùng trong âm thanh của nàng, Nguyên Bảo chuẩn bị thừa thắng xông lên, mọi người đều nói no rượu liền nghĩ tới s.e.x, mắt thấy Vân Hàm tốt lên từng ngày một, nàng có phải có thể nghĩ đến?
Nhưng vừa muốn bắt đầu, cửa lớn đã bị gõ vang, cô đi đến cửa nhìn thấy người đến liền đặc biệt đau đầu, là Tống Tiểu Hoa ở sát vách, Tiểu Hoa vừa mới 14 tuổi, từ nhỏ đã theo đuổi Nguyên Bảo nổi tiếng ở Hạ Oa thôn, số tuổi của hai người không chênh lệch bao nhiêu, Tiểu Hoa vẫn luôn gọi "chị", "chị gái", đặc biệt sùng bái Nguyên Bảo, thậm chí còn nói tốt, sau này muốn thi vào trường đại học của Nguyên Bảo.
Tiểu Hoa là kiểu con gái cưng của gia đình nhỏ, mắt nàng không to lắm, nhưng đặc biệt sáng, số tuổi cũng không lớn, đặc biệt thích biểu diễn, người nối đuôi của Nguyên Bảo, sẽ là tiểu minh tinh thứ hai của thôn Hạ Oa.
Ngày mưa lớn, nàng cầm một quyển kịch bản tới tìm Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo: "Em tới đây làm gì?"
Tiểu Hoa: "Hôm nay không cần làm việc nhà, mẹ em lại không cho em ra ruộng."
Nguyên Bảo nghe xong không đành lòng đuổi người đi, bèn đưa em ấy vào nhà. Điều kiện của nhà Tiểu Hoa không tốt, cô muốn giúp đỡ, nhưng lòng tự trọng này giống như một thứ gì đó, không chịu tiếp nhận.
Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hà Vân Hàm, nàng đặc biệt khẩn trương, mím môi nhìn Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo bất lực: "Giả vờ gì nữa? Trước đó không phải đã nói 800 lần rồi sao, Hà lão sư mà em sùng bái."
Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu: "Không, chị Nguyên Bảo là sư phụ của em, Hà ảnh hậu là sư phụ của chị, em nên gọi là sư nãi."
Nguyên Bảo:..........
Đứa nhỏ này, sao mà lại ăn nói như thế chứ?
Hà Vân Hàm xoay người nhìn bọn họ, nhìn thấy là một đứa trẻ, gật gật đầu, nàng tiếp tục bận rộn.
Mưa triền miên không dứt.
Phía sau Hà Vân Hàm.
Nguyên lão sư đã bắt đầu dạy học.
Cô nhìn Tiểu Hoa: "Em diễn như này không ổn, em sẽ bị thay thế đó biết không? Em xem, chị để cho em diễn cảnh nhặt tiền, em trừng mắt như vậy, nhà tụi em giết heo sao?"
Tiểu Hoa là đứa trẻ, không kiêng nể nói: "Nói vậy là em không thật sự lấy được tiền sao."
"Em thật vui tính." Nguyên Bảo một chút cũng không cho nàng mặt mũi, "Chị đây còn diễn phim đánh đấm rồi phim tình cảm nữa nè, chị chưa có trải nghiệm thực tế qua luôn ấy."
Tiểu Hoa vừa nghe diễn cảnh tình cảm liền sáng mắt, "Chị, em muốn nghe xem diễn cảnh tình cảm là diễn như thế nào."
Nguyên Bảo: "Em đã yêu thầm ai bao giờ chưa? Lúc diễn đem đối phương diễn thành người em yêu thầm kia là được, chắc chắn giống y như thật."
Tiểu Hoa kinh ngạc, "Chị, em nhớ chị lúc mười lăm tuổi diễn cái cảnh tình cảm tiên hiệp, chị lúc đó là đã sớm yêu thầm rồi ư?"
Vãi cả nồi...
Con nhóc này.
Nguyên Bảo nhìn thấy Hà Vân Hàm đột nhiên dừng lại không viết chữ nữa, lòng căng thẳng: "Nói bậy cái gì đó? Chị có theo hướng thần tượng như vậy đâu? Hiện tại đang theo hướng dùng thực lực để nâng trình độ."
Hai người náo loạn, Tiểu Hoa nắm lấy tay Nguyên Bảo cười: "Vậy hai ta diễn cái cảnh tình cảm, sao sao——" cô bé chu môi nói, Nguyên Bảo dùng tay tạo khoảng cách đẩy sang một bên, "Con nít quỷ như em thì biết cái gì là diễn cảnh tình cảm chứ?"
"Ai nói em không biết!" Đôi mắt Tiểu Hoa xoay tròn, "Em có thể xem TV có thể lên mạng, có cái gì mà không biết chứ?
Nguyên Bảo khinh bỉ một cách vui vẻ, "Vậy em diễn cho chị xem đi."
Tiểu Hoa rất phẫn nộ, "Thế mời chị lên giường ngồi."
Nguyên Bảo đặt mông lên trên giường, hai tay chống lấy thân mình, ngã về sau, nhướng mày, "Tới đây."
Tiểu Hoa khởi động tay chân một chút, hất tóc, "Tiểu Hoa lão sư hôm nay cũng đến giảng giải, này là hai người yêu đương, thô tục nhất với người mới là lời nói cợt nhả. Ví dụ như, ai da, chị xem, trong mắt trong tim em đều là chị, trong mắt em đều chỉ có một mình chị, hoặc là cái cậu gì mà em thấy trong mắt của chị đều là những ánh sao sáng lung linh."
Nguyên Bảo:..........
Hà Vân Hàm buông bút máy trong tay xuống, rướn người qua, lúc này đây, nàng nghiêm túc đánh giá Tiểu Hoa một phen.
Tiểu Hoa vô cùng đắc chí, "Đây bước thứ hai." Hai cái chân nàng mở ra, ngồi ở trên người Nguyên Bảo, nàng đem đầu dựa vào trên cổ Nguyên Bảo: "Chị...... không thích em sao?"
Nguyên Bảo toàn thân cứng đờ.
Con nhóc này, đây là cách mà cô đã từng dùng khi ở trên người lão Hà nhà cô mà! Con nhóc này có ý gì???
Hà Vân Hàm khoanh tay, nhìn Nguyên Bảo.
Hơ hơ, thì ra là như thế này.
Trách không được, Nguyên Bảo rành đến như vậy.
Thì ra trẻ con ở Hạ Oa thôn đều là một đám khó lường.
"Chị, sao mà chị không có phản ứng gì hết vậy?" Tiểu Hoa không vui, lay lay Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lạnh mặt, "Xéo, xéo nhanh lên."
Tiểu Hoa bĩu môi đứng lên, Hà Vân Hàm mở miệng, "Còn nữa không?"
Quảo!
Thế mà có thể được sư nãi đáp lại.
Tiểu Hoa vội vàng gật đầu, "Còn còn, nếu đối phương và em tức giận, cãi nhau, em liền dỗ họ, nếu họ không nghe, em liền thề! Hữu dụng nhất luôn."
..........
Tiểu Hoa bị đuổi đi.
Nguyên Bảo tâm như tro tàn, cô đau lòng che ngực lại: "Vân Hàm, chị nghe em nói, đây chỉ là trùng hợp thôi."
Chắc chắn......xạo sự.
Hà Vân Hàm nhìn cô chằm chằm, "Này là em vẫn còn đang diễn?"
Nguyên Bảo dùng sức lắc đầu, "Trời đất chứng giám, em——"
"Phát thề" hai chữ này bị cô nuốt trở về, trong lòng Nguyên Bảo hiện tại chỉ muốn giết Tiểu Hoa.
"Con bé kia vẫn còn nhỏ, ngây thơ, chỉ là nói bừa thôi."
"Em ấy...... Em ấy cũng có thể là do từ nhỏ cùng em lớn lên, tính tình có điểm hơi giống, Vân Hàm, chị đừng nghĩ nhiều."
..........
Nguyên Bảo giải thích một vòng, Hà Vâm Hàm vờ như không nghe thấy: "Sau này cho em ấy tới Thánh Hoàng đi, trẻ nhỏ dể dạy, so với em nhỏ hơn không phải sao?"
Lời này rõ ràng chính là đang khiêu chiến Nguyên Bảo.
So với cô nhỏ hơn, có ý gì?
Chị Hà nhà cô muốn có nhân tình bất chính sao?
Nhắc đến chuyện này, Nguyên Bảo liền lập tức trở mặt, cô nghĩ bây giờ mà tức giận cũng không tốt cho chính mình, sẽ khiến cho cô như một đứa trẻ không trưởng thành.
Dựa vào cái gì lần nào cũng bị Hà Vân Hàm nắm thóp cô?
Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, cô đột nhiên cười, bước đi đầy quyến rũ, bước đến bên cạnh Hà Vân Hàm, cô không có tách chân ra, mà lập tức ngồi ở trên đùi nàng, ôm cổ nàng: "Vân Hàm, nếu không thì chị cũng chỉ cho em diễn kịch đi?"
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô: "Diễn cái gì?"
Ánh mắt của Nguyên Bảo đột nhiên như sáng ra: "Ngày mưa này rất tốt, rất thích hợp để ngủ, chúng ta lên giường. Diễn?"
Vừa dứt lời.
Hà Vân Hàm còn chưa đáp lời, cửa đã bị đẩy mạnh ra, Nguyên Bảo sợ tới mức từ trên đùi nàng bắn lên, một cái bóng đen chạy trốn tiến vào, ôm chặt Hà Vân Hàm, "Vân Hàm, cứu mạng!"
Thấy rõ người, Nguyên Bảo tức giận đến đỏ mặt: "Chị!! Sao chị lại tới đây??? Như vậy không chú ý, đều không gĩ cửa sao????!!!! Còn có, tay của chị đang sờ ở chỗ nào đấy hả??? Mau buông ra!"
p/s: Long time no see
Edit: Dii
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)