"Tại sao lại buồn đến vậy? Em không thể đổi bài nào tốt hơn được sao?"
Giọng nói của Bạc Khanh bất ngờ xuất hiện khiến Thẩm Vị Khuê giật mình. Dường như cái bóng của Vi Mục Kha quá lớn, khiến cô chỉ duy nhất chú ý đến nàng. Cho dù Bạc Khanh đang đứng cách đó không xa, nhưng hắn lại không tài nào lọt được vào tầm mắt của cô.
Lời đề nghị nọ khiến Vi Mục Kha dừng tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng tựa vào tường.
"Đây chẳng phải là bài nhạc anh thích nhất hay sao?"
Vi Mục Kha hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên đàn xong khúc nhạc này, anh liền không khỏi tấm tắc khen ngợi, còn nói rằng bản thân thích bài này nhất. Bởi vậy trong suốt tháng ngày tư tình, nàng chỉ lưu tâm đàn đúng một bài duy nhất.
Câu trả lời khiến Bạc Khanh rơi vào im lặng. Vi Mục Kha nhìn đôi mắt đắn đo của hắn, trong lòng chợt nhận ra một điều. Cái gì quá quen thuộc thì lại càng nhàm chán. Có lẽ trước kia thứ Bạc Khanh thích không phải là bản nhạc này mà là người chơi nhạc. Bây giờ tình cảm vơi dần, đương nhiên cũng quên đi việc ngay từ lúc đầu, bản thân đã nói yêu thích nhiều như thế nào.
Thẩm Vị Khuê thừa biết tính cách cả thèm chóng chán của hắn, thầm nghĩ rằng lần này số phận của Vi Mục Kha e ra không khác gì những người trước là bao. Cô mím chặt cánh môi rồi lùi về phía sau, quyết ngăn lại sự tò mò trong lòng rồi nhanh chóng bỏ đi. Cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ diễn ra như thế nào, Thẩm Vị Khuê không còn rõ nữa.
Đêm đó, cô ra ngoài uống đến say khướt. Thẩm Vị Khuê khi say vẫn còn rất tỉnh táo, không khóc, không nháo mà chỉ cười. Nhưng điều này lại khiến cho Trương Diên Vĩ đau đầu không thôi. Xét về quan hệ, Thẩm Vị Khuê là đàn em của anh. Thân làm tiền bối, đã bao nhiêu lần anh muốn vượt qua ranh giới để tiến xa hơn với cô. Nhưng Thẩm Vị Khuê trước sau như một, luôn từ chối tình cảm của Trương Diên Vĩ. Vậy nên quen biết nhau năm năm, cả hai cũng chỉ có thể làm bạn.
Thẩm Vị Khuê trở về nhà lúc mười giờ đêm. Trương Diên Vĩ sau khi tận mắt nhìn thấy cô bước vào trong mới an tâm mà ra về.
Người giúp việc nhìn thấy phu nhân bước đi loạng choạng, cả người nồng nặc mùi rượu liền không khỏi lo lắng. Một người tiến lên định dìu cô vào phòng nhưng lại bị cô đẩy ra. Bên dưới nháo nhào một trận khiến Vi Mục Kha đang ở gần đó nghe thấy. Nàng nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang chậm rãi bước lên cầu thang, bóng dáng kiêu ngạo đó thật khó để khiến người ta với tới được.
Vi Mục Kha kéo một người giúp việc ở bên cạnh, khẽ khàng hỏi: "Chị ấy vẫn luôn uống rượu như vậy sao?"
Đáp lại nàng là tiếng thở dài đầy ưu tư: "Đúng vậy. Tuy là không phải ngày nào cũng uống, có điều mỗi lần uống lại uống rất nhiều. Phu nhân cũng rất hay dùng rượu để tìm cảm hứng sáng tác…"
Vi Mục Kha nghe xong lại hỏi: "Vị Khuê là họa sĩ?"
Người giúp việc chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy. Phu nhân vẽ rất đẹp, cô ấy có rất nhiều tác phẩm được trưng bày trong khu triển lãm."
Sau khi cảm ơn người bên cạnh, Vi Mục Kha uống vội cốc nước rồi lén lút đi theo Thẩm Vị Khuê.
Tưởng rằng Thẩm Vị Khuê sẽ về phòng nghỉ ngơi, nhưng chân cô lại rẽ hướng bước về phòng vẽ riêng ở cách đó không xa. Vi Mục Kha rất nhanh nhận ra căn phòng đó. Lần trước khi nàng tự tiện bước vào bên trong đã bị Thẩm Vị Khuê bắt gặp.
Cô mở khóa rồi bước vào bên trong. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc cô rời đi, không hề suy suyển bất kỳ thứ gì. Đồ vật sắp xếp không quá hỗn độn, rất nhiều bức tranh treo tường được phủ lại bằng một lớp vải trắng. Bức tranh tâm huyết của Thẩm Vị Khuê được đặt cẩn thận ở cạnh tường. Cô nhẹ nhàng lách qua một số thứ rồi dừng lại cách bức vẽ vài bước chân.
Thẩm Vị Khuê im lặng hồi lâu, trong đầu cô hiện tại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Những nỗi buồn sâu thẳm dường như đã ngấm sâu vào tận xương tủy, nếu như không phải vì Thẩm Vị Khuê cố gắng bày ra khuôn mặt lãnh cảm với tâm hồn lạnh nhạt đó, đôi mắt của cô sẽ rất buồn.
Đôi con ngươi như run lên trong màn nước mỏng như tơ, dạt dào ủy khuất.
Thẩm Vị Khuê không để ý đến Vi Mục Kha đã theo mình vào bên trong, hiện tại đang đứng lặng lẽ ở phía sau cô. Nàng vẫn luôn cảm thấy, con người của Thẩm Vị Khuê có gì đó gượng gạo. Sự mạnh mẽ của cô khiến cô trở thành một người cô độc.
Trong lòng có tâm tư, nếu là tâm bệnh, làm sao có thể chữa hết vào một sớm một chiều, đương nhiên càng không thể chữa khỏi bằng thuốc. Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó. Có điều, nếu con người ta không thể tìm thấy nơi bắt đầu thì sao? Lẽ nào lại phải chấp nhận vĩnh viễn sống chung với tâm tư dột nát của mình?
Vi Mục Kha khẽ miết chặt hai tay vào nhau, im lặng không dám làm phiền Thẩm Vị Khuê. Cứ ngỡ như cô không phát hiện ra người phía sau mình, sau khi thở dài một hơi, âm thanh vẩn đục của Thẩm Vị Khuê vang lên đầy trống trải: "Vào đây làm gì?"
Vi Mục Kha giật mình vì bị phát hiện, hoảng loạn xoay người muốn chạy trốn. Nhưng cô đã vội nghiêng người, duỗi tay túm lấy cánh tay của đối phương.
"Đã nhìn lén, còn muốn chạy?" Âm thanh Thẩm Vị Khuê hạ thấp, khiến sống lưng Vi Mục Kha lạnh toát.
Lần này thì hay rồi, đứa nhóc tò mò này lại đắc tội với cô rồi. Thẩm Vị Khuê nắm tay Vi Mục Kha không mạnh, cũng không giữ lại quá lâu, sau khi dứt lời liền buông nàng ra rồi nhanh chóng thu tay về.
Vi Mục Kha ôm hai tay vào nhau, cũng tỏ ý không muốn chạy trốn nữa. Nàng mím môi, lại lén lút ngẩng đầu nhìn cô. Sau khi thấy Thẩm Vị Khuê cũng đang chằm chằm nhìn lại mình, Vi Mục Kha có chút sợ hãi đảo mắt sang nơi khác.
"Mọi người nói chị là họa sĩ, vẽ… rất đẹp."
"Ừ."
Thẩm Vị Khuê đáp một tiếng, sau đó cẩn thận bước qua Vi Mục Kha.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)