Ánh mắt Bạc Khanh dấy lên không ít bực tức cùng phiền phức. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ để Thẩm Vị Khuê nhận ra, Bạc Khanh không hề yêu thương gì Vi Mục Kha, sở dĩ anh đem nàng về đây âu cũng chỉ là để chọc tức cô. Vả lại, đứa trẻ trong bụng cũng là cốt nhục nhà họ Bạc, sao cũng được, chỉ mong nó đừng bạc tình, bạc nghĩa như Bạc Khanh là được.
Hắn gọi một người giúp việc đến, tức tối hỏi: "Là ai nấu bữa sáng?"
Sau khi biết dì La là người đã chuẩn bị bữa sáng, Bạc Khanh liền cho người gọi bà ấy lên, sau đó trực tiếp chỉ trích bà ấy trước mặt mọi người. Người phụ nữ đứng tuổi chỉ biết cam chịu nhận những lời trách móc khó nghe. Bạc Khanh cho rằng là do dì La nấu ăn không cẩn thận mới khiến cho Vi Mục Kha nôn lên nôn xuống như thế này. Nếu hắn chịu tìm hiểu kỹ, ắt hẳn sẽ biết đó chỉ là triệu chứng thông thường của phụ nữ mang thai.
Thẩm Vị Khuê ăn xong liền thong thả đặt bát đũa xuống. Cô đứng dậy vung vai, sau đó không nhìn lấy Bạc Khanh một cái, lại nói: "Chi bằng có thời gian chỉ trích người khác, sao anh không vào đấy xem cô ta như thế nào rồi?"
Thẩm Vị Khuê để lại một câu, chất giọng trầm đục lộ rõ vẻ khinh người. Bạc Khanh còn cho rằng cô đang tỏ ra thượng đẳng với hắn, liền chuyển bực tức lên người cô.
"Thẩm Vị Khuê, cô đang dạy đời tôi à?"
Thẩm Vị Khuê hất hàm đầy trào phúng, cũng chẳng đáp lại Bạc Khanh lời nào. Cô ung dung trở về phòng, xem bản thân như là người ngoài không liên can đến ai.
Vi Mục Kha nghe tiếng quát mắng lớn ở bên ngoài, muốn ra can ngăn nhưng bản thân lại cứ liên tục buồn nôn khiến nàng không sao rời khỏi nơi đó được. Mãi cho đến khi ổn định hơn, mọi thứ bên ngoài lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng như cũ. Chỉ còn bóng dáng của người giúp việc cặm cụi dọn mấy đĩa thức ăn trên bàn.
Bước ra, Vi Mục Kha cảm thấy hối hận vô cùng. Nàng biết thức ăn không hề có vấn đề gì, có điều nàng không sao điều khiển được cơ thể mình. Lúc đó nàng chỉ cảm thấy buồn nôn tột cùng vì mùi tanh của cá cứ liên tục ập vào bên trong. Vi Mục Kha không ăn uống được gì vì ốm nghén, chỉ sợ cơ thể sa sút dần.
"Xin lỗi, là tại con…"
Vi Mục Kha lí nhí trong cổ họng như sắp muốn khóc. Dì La quay đầu, nhìn bộ dáng ủy khuất hiểu chuyện của nàng, dì liền không sao tức giận được. Dì La thở dài rồi nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa, lời xin lỗi này khiến cho dì biết Vi Mục Kha không giống những người phụ nữ từng được dắt về trước đây.
"Không sao đâu, dù sao Vi tiểu thư cũng đang mang thai, ốm nghén ba tháng đầu của thai kỳ cũng là chuyện bình thường… Đợi một chút, tôi dọn dẹp xong sẽ nấu món khác cho tiểu thư."
Dì La là một người hiền lành, sự dịu dàng và bao dung khiến Vi Mục Kha nhớ về mẹ mình. Nàng khẽ gật đầu như vô cùng cảm kích, sau đó lặng lẽ quay trở về phòng.
…
Thẩm Vị Khuê nhìn vân vũ giăng tứ phương, sấm chớp dữ dội không ngừng giáng xuống từng cơn sáng trời. Đã một tuần kể từ khi Vi Mục Kha dọn đến, nàng ta vẫn như vậy, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mặt cô.
Tay phải khẽ buông cọ xuống, cơ thể cô mỏi nhừ vì ngồi quá lâu. Còn một tuần nữa sẽ diễn ra buổi triển lãm nghệ thuật, đến lúc đó vừa kịp hoàn thành xong bức vẽ. Đây là tâm huyết mà cô vô cùng nâng niu, nếu nó có chuyện gì, cô không nghĩ là bản thân sẽ giữ được bình tĩnh.
Hôm nay chỉ đến đây thôi, Thẩm Vị Khuê nâng cơ thể nặng trịch rời khỏi căn phòng, cẩn thận khóa lại. Bên ngoài mưa như trút nước, xuyên suốt đã ba, bốn tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cô theo thói quen xuống phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ, nếu không thì cơ thể mảnh mai này sẽ không chịu được mất.
Không lâu sau đó, có hai người giúp việc nữ bước vào phòng bếp. Bọn họ đùa giỡn cười khúc khích, khuôn mặt mãn nguyện chưa bao giờ thấy. Chỉ là sau khi nhìn thấy Thẩm Vị Khuê, sắc mặt cả hai liền thay đổi.
Họ cúi đầu cẩn trọng chào hỏi: "Phu… phu nhân."
Thẩm Vị Khuê khẽ gật đầu: "Ừ. Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi, tại sao vẫn còn chưa ngủ?" Thẩm Vị Khuê nhìn đồng hồ có kim ngắn đang nằm im ở vị trí số mười, trong vô thức liền hỏi.
Sau câu hỏi đó, sắc mặt bọn họ liền tái trắng đi, giống như đang che giấu một việc xấu xa nào đó, vậy nên mới không dám thẳng thắn trả lời cô.
Thẩm Vị Khuê nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, bàn tay đang cầm đũa cũng bất giác đặt xuống.
"Nói đi, sao lại ấp úng như vậy?" Âm thanh lớn vẩn đục lấn át cả tiếng mưa, khiến cho cả hai bắt đầu lạnh toát.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu thừa nhận việc làm xấu. Sau khi kể ra hết mọi chuyện, Thẩm Vị Khuê sốt sắng đứng bật dậy.
"Đúng thật là hồ đồ. Sao lại có thể đùa như vậy được? Nếu như để Bạc Khanh biết, chỉ sợ cái mạng của hai cô cũng không thể giữ được."
Bị phu nhân quở trách, cả hai chỉ im lặng cúi đầu tỏ vẻ ấm ức. Dù sao cô ta cũng chỉ là tình nhân được thiếu gia nhà họ mang về, trước đây cũng không thấy phu nhân quan tâm gì đến. Họ thật sự không ngờ thái độ tỏ ra của cô lần này lại hoàn toàn khác biệt.
Nói rồi, Thẩm Vị Khuê bảo họ lấy cho mình một cái ô, sau đó chuẩn bị khăn lau và nước ấm. Cô cầm ô rời khỏi nhà, xuyên qua lớp mưa dày đặc trước mắt. Từng hạt mưa nặng trĩu không ngừng rơi xuống, đập vào tán ô ồ ạt. Thẩm Vị Khuê từ bên trong mở cổng sắt, ánh mắt lo lắng không ngừng ngó nghiêng, dường như là đang tìm kiếm bóng dáng của một ai đó.
Thấy rồi.
Vi Mục Kha ngồi cách chỗ Thẩm Vị Khuê đứng không xa. Nàng ngồi trong tư thế cuộn tròn úp mặt vào gối, dòng mưa lạnh lẽo va vào da thịt đến tím tái.
"Vi Mục Kha." Thẩm Vị Khuê lớn tiếng gọi tên nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)