Bách Hợp Tiểu Thuyết

7. Nhờ vả

308 0 2 0

Vi Mục Kha dõi theo bóng lưng đơn độc của Thẩm Vị Khuê rồi mới ngẩng đầu. Lúc này nàng mới có cơ hội ngắm nhìn bức tranh ở trước mắt. Là bức vẽ còn đang dang dở mà nàng vô tình nhìn thấy vào lần đầu tiên, bây giờ đã hoàn thành rồi sao?

 

Vi Mục Kha không khỏi cảm thán tài năng của Thẩm Vị Khuê, đường nét tỉ mỉ, chỉn chu như thế này, rõ ràng là cô đã rất chăm chút cho bức vẽ. Nàng hơi nhíu mày, muốn nhìn thêm ít lâu nhưng lúc này Thẩm Vị Khuê đã ra đến cửa, buộc nàng phải ra ngoài cùng cô.

 

"Em như vậy không khiến chị tức giận chứ?" Vi Mục Kha e ngại hỏi.

 

Vẫn là đôi mắt ngây thơ rướm nước khiến tâm tình Thẩm Vị Khuê dao động. Cô quay đầu không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt non nớt ấy, một tay day thái dương thể hiện sự bất lực tột cùng.

 

"Ừ, chỉ cần cô không gây phiền phức cho tôi là được."

 

Vi Mục Kha là thật sự ngây thơ hay chỉ là đang giả vờ? Dẫu sao cũng là người lạ nên cả hai tiếp xúc không nhiều, nếu như không phải vì hoàn cảnh ép buộc, mỗi ngày cũng không ai nói với ai quá ba câu, huống hồ là tâm sự để hiểu rõ nhau.

 

Thẩm Vị Khuê khóa cửa phòng vẽ rồi quay trở về nghỉ ngơi, tuyệt nhiên không nói thêm nửa lời. Nhưng Vi Mục Kha cứ như đã lên dây cót từ trước, theo sau Thẩm Vị Khuê như chú vịt nhỏ. Cho đến khi cô đứng trước phòng mình, một tay cũng đã đặt lên chốt vặn nhưng sau cùng liền khựng lại. Thẩm Vị Khuê đơ mặt rồi xoay người, cô nghiêng đầu, nghiêm mặt nhìn Vi Mục Kha.

 

"Khuya rồi, cô không về phòng ngủ lại đi theo tôi làm gì?"

 

Vi Mục Kha ậm ừ trong cổ họng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng Thẩm Vị Khuê hiện tại căn bản vừa say rượu vừa đau đầu, trong người mệt mỏi tột cùng. Cô không cần biết bây giờ Vi Mục Kha muốn làm gì, cũng không quan tâm mục đích mà nàng tiếp cận cô. Bản thân Thẩm Vị Khuê hiện tại kỳ thực đã đủ thảm rồi.

 

"Mau về nghỉ ngơi đi. Nếu như để Bạc Khanh nhìn thấy, hắn ta sẽ cho rằng là tôi đang bắt nạt cô." Âm thanh vẩn đục vang lên một cách đầy mệt mỏi.

 

Thẩm Vị Khuê nói xong liền xoay người mở cửa. Vi Mục Kha sợ rằng bản thân sẽ không có cơ hội nói nữa, ngay lập tức liền bộc bạch: "Thật ra… em muốn nhờ chị một việc. Vị Khuê, chị có thể giúp em không?"

 

Thẩm Vị Khuê chưa vội trả lời. Cô đưa tay bật công tắc phòng rồi bước hẳn vào bên trong. Sau khi uống cạn cốc nước vừa rót, Thẩm Vị Khuê liền không khỏi nhíu mày nhìn Vi Mục Kha: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

 

Sớm biết Vi Mục Kha lắm chuyện như thế này, cô sẽ không tỏ ra bình thường với nàng ta. Dù sao, Thẩm Vị Khuê cũng tự nhận mình là một người lãnh đạm, khó gần, dường như chính cô cũng quên đi bản chất tiềm ẩn trong con người thật của cô.

 

Vi Mục Kha lấy hết can đảm bước vào bên trong, cất giọng đầy bế tắc: "Chị có thể đóng giả làm phụ huynh của em đến trường họp mặt được không?"

 

Thẩm Vị Khuê hơi ngạc nhiên. Đứa trẻ này vậy mà vẫn còn đi học hay sao?

 

"Ba mẹ của cô đâu? Anh em, bạn bè, Bạc Khanh nữa, vì sao không nhờ bọn họ…?"

 

Vi Mục Kha nghe hỏi liền cúi đầu. Đáy mắt ánh lên vô vàn ủy khuất. Nếu như có thể nhờ bọn họ, nàng hà tất gì phải nhờ đến cô. Mặc dù biết đây rõ ràng là đang làm phiền đến Thẩm Vị Khuê, nhưng đâu đó nàng vẫn ôm hy vọng rằng cô chắc chắn sẽ giúp mình.

 

"Ba mẹ em mất vào hai năm trước. Em là con một. Bạn bè không nhiều, họ cũng không giúp được. Còn về Bạc Khanh, anh ấy… bận. Vậy nên bây giờ em… không còn ai cả."

 

Không còn ai cả…

 

Thẩm Vị Khuê lặng người sau câu nói đó, vô thức liền hướng ánh nhìn thẳng tắp về phía Vi Mục Kha. Cô gái nhỏ trước giờ chưa một lần đòi hỏi, lần này cũng biết mở miệng cầu xin người khác rồi. Thẩm Vị Khuê ngay từ lúc đầu đã muốn từ chối, kỳ thực bản thân cô lại không muốn dính dáng đến Vi Mục Kha quá nhiều. Cô sợ quỹ đạo sống của mình sẽ vì người này mà thay đổi, dẫu sao cũng không thể tiến triển tốt hơn được.

 

Có điều, lòng trắc ẩn bao năm ngủ yên của Thẩm Vị Khuê vậy mà lại nổi dậy chỉ vì một câu nói. Vi Mục Kha nhìn rất giống em gái của cô, có điều con bé đã chết. Năm xưa, Thẩm Thanh bị người ta cưỡng bức khi vừa tròn mười bảy tuổi, sau khi biết tin mình có thai, Thẩm Thanh liền bị ba mẹ chì chiết. Kết cục dẫn đến, Thẩm Thanh cắt cổ tay tự tử. Con bé cũng trở thành nỗi ô nhục không thể xóa mờ của Thẩm gia.

 

Người đã mất thì không thể nào sống dậy được, chỉ có người ở lại, đau lòng hứng trọn nỗi day dứt xé lòng.

 

Vi Mục Kha thấy Thẩm Vị Khuê không đáp, vốn còn cho rằng là cô không đồng ý. Rất nhanh, khuôn mặt đang căng thẳng đó liền trở nên buồn bã hơn rất nhiều.

 

"Nếu không thể cũng không sao, em sẽ…"

 

"Ừ. Khi nào phải đến trường? Là buổi sáng đúng không?"

 

Khuôn mặt Vi Mục Kha đơ lại giống như đang nghe nhầm. Hy vọng một lần nữa xuất hiện khiến lòng ngực nàng không ngừng đập mạnh.

 

"Là… tám giờ sáng ngày mai."

 

Thẩm Vị Khuê thở mạnh, nhanh chóng gật đầu vài cái.

 

"Ừ, ngày mai nhớ nhắc tôi. Nếu không còn việc gì nữa thì ra ngoài được rồi. Tôi mệt, cần nghỉ ngơi…"

 

Vi Mục Kha cười rối rít không ngừng cảm ơn Thẩm Vị Khuê. Nàng nói nhiều đến nỗi đầu óc cô nhức ong ong lên, buộc lòng cô phải trực tiếp đóng cửa thì tiếng vo ve bên tai kia mới không phát ra nữa. Đứa trẻ này đúng thật là lắm lời. Nghĩ đến đây, Thẩm Vị Khuê chỉ biết cười đau lòng. Nếu như Thẩm Thanh còn sống thì tốt rồi, nụ cười ngoan ngoãn của con bé là thứ khiến cô khao khát muốn thấy lại nhất, dù chỉ là một lần cũng được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16