Thẩm Vị Khuê nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt không tồn tại cảm xúc. Cô duỗi căng các khớp ngón tay đã cầm cọ trong hằng giờ liền rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế.
"Cô ta là ai?" Âm thanh vẩn đục của Thẩm Vị Khuê vang lên một cách bình thản.
Tựa như lúc đó, chính bản thân cô cũng biết người phụ nữ ngây thơ đang đứng nép phía sau chồng cô là ai. Bạc Khanh lúc này một mực nắm chặt tay người phụ nữ, ngẩng cao đầu mà hỏi ngược lại vợ mình: "Sao vậy? Cuối cùng cũng có thứ khiến cô bận tâm rồi sao?"
Đối diện với câu hỏi đầy châm chọc của Bạc Khanh, Thẩm Vị Khuê chỉ cười nhạt. Bạc Khanh ghét nhất là nụ cười lạnh nhạt đó của cô, cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng anh lại chỉ muốn ly hôn với cô ngay lập tức. Nhưng Bạc Khanh có quyền hành gì chứ? Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu, hôn nhân của bọn họ đã là do gia tộc ràng buộc.
Kết hôn năm năm, Bạc Khanh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hứng thú của Thẩm Vị Khuê dù chỉ một lần. Anh mím môi rồi bật thành lời: "Đây là Vi Mục Kha - người yêu của tôi. Bây giờ cô ấy mang thai rồi, vậy nên kể từ đây về sau… cô ấy sẽ sống ở đây." Chất giọng trầm ấm bình thường bỗng trở nên cao vút, nhấn mạnh từng câu từng chữ như muốn khắc sâu vào đầu óc của người đối diện.
Chưa bao giờ Bạc Khanh khiến Thẩm Vị Khuê nổi giận, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ. Thẩm Vị Khuê bị phản bội, nhưng bản thân cô lại không cảm thấy quá đau lòng. Trước kia cô cũng nghĩ, bản thân đối với Bạc Khanh sẽ dịu dàng hơn một chút, hiền thuận hơn một chút. Nhưng tính cách bay bướm của anh khiến Thẩm Vị Khuê thật sự chết tâm. Bao lần ở sau lưng cô, anh đã ngoại tình mây mưa không ít lần. Bản thân cô như lúc hiện tại đã là nhân nhượng cho Bạc Khanh quá rồi. Thẩm Vị Khuê lộ ra dáng vẻ không để tâm lắm, vai nhún một cách trào phúng.
"Gì cũng được, sao cũng được. Miễn là đừng làm phiền tôi."
Thẩm Vị Khuê nói xong liền rời đi. Bạc Khanh có gan chơi thì phải có gan chịu, cho dù hắn có dẫn một chục thai phụ về, cô cũng nhất quyết không để tâm. Thái độ của cô khiến Bạc Khanh như tức điên lên, người phụ nữ này có còn là con người nữa hay không? Nếu như không phải hôn nhân vì gia tộc, anh sớm đã ly hôn Thẩm Vị Khuê lâu rồi.
Lúc này, Vi Mục Kha cảm thấy nộ khí trong người Bạc Khanh đang dâng cao lên, trong giây phút liền sợ hãi rút tay lại. Hắn cắn chặt môi, sau đó hét to gọi giúp việc ở trong nhà.
"Dọn dẹp một phòng ở gần phòng của tôi. Còn nữa, cô ấy là người của tôi, sau này mệnh lệnh của cô ấy cũng là mệnh lệnh của tôi, nếu các người không hầu hạ tốt, tôi nhất định sẽ khiến các người không yên thân."
Tất thảy giúp việc cảm thấy sát khí đùng đùng toát ra từ trong lời nói đe dọa của Bạc Khanh. Mọi người đồng loạt tuân lệnh, sợ hãi không dám ngẩng đầu. Vi Mục Kha từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn Bạc Khanh thể hiện uy quyền, trong lòng cư nhiên có hơi khó chịu.
Vi Mục Kha cũng chỉ là nạn nhân trong tay hắn mà thôi. Ban đầu là Bạc Khanh dụ dỗ nàng, hắn nói rằng bản thân vẫn chưa cưới vợ, lại hết mực cưng chiều sẵn sàng vung tay chi bạc triệu để lấy lòng mỹ nhân. Cũng là vì sơ suất cho nên nàng mới mang thai con của hắn. Khi mọi chuyện vỡ lẽ ra, tất cả đã quá muộn, nàng có muốn quay đầu đó cũng là điều không thể. Đứa trẻ không thể không có cha, Vi Mục Kha chỉ mới hai mươi tuổi, lại có xuất thân không được cao quý. Khuôn mặt của nàng còn quá non nớt, hoàn toàn không đủ kỹ năng cùng khả năng để làm mẹ.
Vi Mục Kha cảm thấy hổ thẹn vô cùng, lúc nãy khi đối diện với Thẩm Vị Khuê, nàng tuyệt nhiên chỉ dám nhìn khẽ cô một cái. Cô quá đáng sợ, bộ dạng lạnh nhạt cùng khí chất điềm đạm, cao lãnh ấy khiến một cô nhóc như nàng thẳng thừng bị chèn ép.
"Ngày mai anh sẽ cho người chuyển đồ đạc của em tới đây, đừng lo lắng. Thẩm Vị Khuê không dám đụng đến em đâu." Bạc Khanh đổi giọng nhẹ nhàng, lời nói cưng chiều như rót mật vào tai này lại khiến nàng không sao yên lòng được. Vi Mục Kha khẽ gật đầu đồng ý.
Bạc Khanh phân phó xong liền rời đi, bỏ mặc nàng trơ trọi trong căn biệt thự rộng lớn, lạ lẫm như thế này. Vì đứa trẻ trong bụng, Vi Mục Kha chỉ có thể cắn răng chịu đựng cảm giác hổ thẹn như thế này. Thầm trách số phận quá oan nghiệt, một cô nhóc như nàng làm sao có thể đối mặt được đây?
…
Thẩm Vị Khuê không ít lần uống rượu, mỗi lần đầu óc mơ hồ, những nỗi đau mà cô phải chịu đựng dường như không còn ở đấy nữa. Buông cọ, cô thở hắt một hơi đậm mùi, lẳng lặng nhìn bức tranh chưa được hoàn thiện ở trước mắt, vẫn là bộ dạng cũ, khuôn mặt không tồn tại cảm xúc.
Thẩm Vị Khuê xem đồng hồ mới biết bây giờ đã là nửa đêm, nhìn các khớp tay ửng đỏ lên, cảm giác căng cứng khiến cô vô cùng khó chịu. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ, trong một phút sơ suất liền quên khóa cửa phòng. Xuống phòng bếp, nhìn thấy mọi thứ im lìm, Thẩm Vị Khuê cảm thấy không khỏi lạnh lẽo.
Cô tìm chút gì đó ăn uống, bản thân vì đã say ngà ngà nên khẩu vị cũng nhợt nhạt hẳn đi. Cô không rõ đã bao lâu rồi chính mình vẫn chưa ăn được một bữa tử tế, cảm giác như bản thân là đang sinh tồn chứ không phải là đang sống.
Thẩm Vị Khuê nhanh chóng trở về muốn nghỉ ngơi, khi nhận ra mình vẫn chưa khóa cửa phòng vẽ, bước chân cô mới gấp gáp rẽ hướng. Cửa phòng mở ra, âm thanh vang lên khiến một người bên trong giật mình, bất giác liền phát ra âm thanh khe khẽ.
Vi Mục Kha quay đầu, khi nhìn thấy người đó là Thẩm Vị Khuê, sắc mặt nàng liền tái trắng. Lần này thì toi rồi, cái mạnh nhỏ của nàng có phải sẽ không giữ được hay không?
Cô nhíu mày nhìn Vi Mục Kha đang đứng đơn độc giữa đống màu hỗn độn bên dưới, cảm thấy người phụ nữ mới đến này đúng là gan tày trời.
"Ai cho cô vào đây?" Thẩm Vị Khuê cất giọng vẩn đục đầy lạnh lẽo.
Không hề hung tợn, cũng không hề có ý tức giận, vậy mà điều đó lại khiến cho Vi Mục Kha sợ hãi lạnh người. Nàng muốn khóc, nhưng nhìn người phụ nữ phía trước đang dần tiến đến gần mình, nàng lại sợ hãi tột cùng, nước mắt cứng lại không thể khóc được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)