Bách Hợp Tiểu Thuyết

5. Khúc dương cầm

466 0 2 0

Thẩm Vị Khuê hốt hoảng tột cùng, lao đến kịp đỡ Vi Mục Kha trong vòng tay.

 

"Sao lại nóng như thế này?"

 

Thẩm Vị Khuê đưa nàng vào phòng mình, cẩn thận vén chăn lại. Sau đó cô liền đi nhanh xuống phòng bếp bê lên một chậu nước ấm, trong suốt một tiếng đồng hồ cứ luôn không ngừng đắp khăn lên trán nàng để giải nhiệt. Đêm đó Thẩm Vị Khuê chật vật không sao tả được, khi nghe Vi Mục Kha mơ màng nói khát nước, cô liền cẩn trọng bón từng thìa nước nhỏ cho nàng.

 

So với Bạc Khanh, kỳ thực đã chăm chút cho nàng hơn rất nhiều. Mà thứ Vi Mục Kha cần, đôi khi cũng chỉ có như thế.

 

Buổi sáng trời quang mây tạnh, Thẩm Vị Khuê ngủ quên trên sô pha kề cận, cả người mệt mỏi vô cùng. Nếu như đêm qua không phải vì tiếng sét đánh quá lớn khiến cho cô giật mình tỉnh giấc, có khi Vi Mục Kha và đứa trẻ đã bỏ mạng ở căn nhà này rồi.

 

Bên ngoài phòng chợt truyền vào từng hồi gõ cửa, sau đó có giọng nói kính cẩn của người giúp việc vang lên đánh thức Thẩm Vị Khuê. Nhưng căn bản là cô quá mệt, vì vậy vô tình bỏ qua tiếng gọi ở phía bên ngoài. Cảm thấy không gọi được, người giúp việc cẩn trọng mở cửa bước vào bên trong.

 

Trên giường, Vi Mục Kha nằm ngay ngắn, trên bàn có một chậu đồng chứa nước đã nguội lạnh từ lâu. Ban đầu, người giúp việc còn cho rằng bản thân đã đi nhầm phòng, cho đến khi nhìn thấy Thẩm Vị Khuê đang nằm co người trên chiếc sô pha bên cạnh, gương mặt người nọ liền hốt hoảng.

 

Tiểu tình nhân này vì sao lại nằm trên giường của phu nhân nhà họ cơ chứ? Còn phu nhân lại cam chịu ngủ trên sô pha, đúng là kỳ lạ.

 

"Phu nhân, mau dậy đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

 

Người giúp việc cúi thấp người vừa quan sát vừa gọi Thẩm Vị Khuê. Trên người cô bận váy ngủ màu đỏ rượu, mỏng manh như thế này không cảm thấy lạnh hay sao?

 

Quả thật có chút lạnh, nếu không Thẩm Vị Khuê nằm trên sô pha sẽ không cuộn tròn người như thế này. Cô tỉnh giấc, ý thức dần xâm nhập vào trong não bộ. Đôi mắt phượng lạnh lẽo mông lung mở ra khiến người giúp việc phải lùi về sau mấy bước.

 

"Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, sao hôm nay cô lại thức dậy muộn thế?"

 

Bình thường Thẩm Vị Khuê luôn thức giấc vào lúc sáu giờ rưỡi, nếu không phải vì đêm qua cô chật vật trông nom Vi Mục Kha bị ốm, bản thân cô sẽ không dậy muộn. Sau khi ậm ừ vài câu, người giúp việc cũng chịu ra khỏi phòng.

 

Thẩm Vị Khuê nhoài người ngồi dậy, chiếc dây áo trễ xuống khỏi vai dường như sắp tuột đến nơi. Cô tiến đến giường ngủ, nhìn sắc mặt Vi Mục Kha đã hồng nhuận trở lại, trong lòng cô liền cảm thấy yên tâm. Bàn tay Thẩm Vị Khuê áp lên trán nàng để kiểm tra, hai mày bất giác nhíu lại. Mặc dù sắc mặt có phần tươi tốt, nhưng trán vẫn còn nóng lắm, có lẽ cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm.

 

Lúc Thẩm Vị Khuê định rút tay ra, Vi Mục Kha lại mơ hồ nắm chặt lấy tay cô, xoay người kéo bàn tay kề bên má, tiếp tục ngủ say như chưa hề có chuyện gì. Thẩm Vị Khuê chưa vội kéo tay mình lại. Không một ai nhìn thấy, lúc này ánh mắt của cô dành cho nàng đã có phần dịu dàng hơn rất nhiều.

 

Đứa nhóc này còn quá trẻ, bộ dạng ngây thơ này lẽ ra phải được người khác bảo bọc, che chở.

 

"Cớ vì sao lại dây vào Bạc Khanh cơ chứ? Thật đáng thương…"

 

Thẩm Vị Khuê mím chặt môi. Cô nào có biết những lời vừa nói đều đã bị Vi Mục Kha đang giả vờ ngủ nghe thấy hết. Cô chậm rãi rút tay, cố gắng không để nàng tỉnh giấc.

 

Thẩm Vị Khuê đối với Vi Mục Kha không có thù hằn gì. Cô và Bạc Khanh chung quy cũng chỉ là người lạ cùng sống chung dưới một mái nhà, hắn dẫn ai về cũng được, chỉ tuyệt đối đừng kiếm chuyện với cô. Bản thân Thẩm Vị Khuê rất ghét phiền phức, cô không rảnh để đối phó với những người phụ nữ mà hắn dẫn về. Mà những người từng gây sự với cô, không lâu sau đó cũng bị Bạc Khanh tuyệt tình đá đi.

 

Nhưng lần này Vi Mục Kha lại khác, cô không biết số phận của nàng sẽ ra sao. Có lẽ vì nàng đang mang thai, chỉ hy vọng Bạc Khanh sẽ lượng tình mà đối xử nhẹ nhàng với nàng một chút.

 

Thẩm Vị Khuê ngồi vào bàn ăn, xung quanh trừ giúp việc thì chẳng có lấy một bóng người. Nhưng điều này không khiến cô phải bận tâm, một mình cô đã tự đơn độc dùng bữa trong suốt năm năm, sớm đã thành thói quen rồi.

 

Thẩm Vị Khuê nhanh chóng lắp đầy bụng, vừa đặt đũa xuống đã nhìn thấy Bạc Khanh đang đứng nhìn mình chằm chằm. Cô nghiêng đầu, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi đứng dậy bỏ lên phòng.

 

Bạc Khanh thầm nuốt một ngụm nước bọt, lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác với Thẩm Vị Khuê. Khi nhìn thấy cô xuất hiện với chiếc đầm ngủ màu đỏ rượu ấy, trong lòng hắn rạo rực khó tả. Nhưng Thẩm Vị Khuê trước sau như một, không thèm lưu tâm dù chỉ một lần. Hiển nhiên, trong mắt cô hoàn toàn không có Bạc Khanh.

Thẩm Vị Khuê dừng cọ, chấm dứt nét vẽ cuối cùng. Tâm huyết mà cô đổ dồn suốt ba tháng nay cuối cùng cũng thành công. Để chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới, Thẩm Vị Khuê không tiếc thân mình, ngồi vẽ đêm ngày. Là một họa sĩ, cô biết cách tận hưởng sự tâm huyết cháy bỏng mà bản thân dành cho đứa con của chính mình.

 

Ổn thỏa, Thẩm Vị Khuê rời khỏi phòng vẽ, cẩn thận khóa cửa. Sau khi rửa trôi lớp màu đang bám trên người, cô phấn khởi quay trở về giường. Thẩm Vị Khuê khép hờ mi mắt, trong lòng kích động tột cùng.

 

Ngoài trời nhá nhem tối, đã bảy giờ hơn, cô do dự không biết bản thân có nên ra ngoài tản bộ một lúc hay không.

 

Có điều, sự chú ý của Thẩm Vị Khuê buộc phải chuyển sang thứ khác. Cô im lặng nghe tiếng đàn dương cầm trôi vào tai, cảm thấy không khỏi kỳ lạ. Thẩm Vị Khuê rời khỏi giường ngủ, men theo âm thanh tìm ra căn phòng đang phát ra thứ giai điệu bi thương đó.

 

Khi cửa phòng mở ra, Thẩm Vị Khuê lại nhìn thấy Vi Mục Kha. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang liên tục chạy trên phím đàn, kéo theo đó là khúc nhạc buồn thảm khiến người ta não lòng.

 

Thẩm Vị Khuê có hơi giật mình, Vi Mục Kha là nghệ sĩ sao? Với trình độ này, kỳ thực không thể nào là một tay chơi nghiệp dư được?!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: