Vi Mục Kha miết chặt hai tay vào nhau, mặt cúi xuống phía dưới, hoảng loạn không dám nhìn. Bước chân nàng vô thức lùi lại phía sau, từng bước đi chậm rãi như đang cố tránh né một thứ vô cùng nguy hiểm. Vi Mục Kha mím chặt cánh môi không dám trả lời, lại tự dồn bản thân về phía cửa sổ, khi biết không thể lùi thêm được, cả người nàng liền run bần bật.
Thẩm Vị Khuê rõ ràng không đáng sợ như vậy, nhìn Vi Mục Kha bị mình dọa cho mất mật, khuôn mặt nhỏ tái trắng cả đi, cô mới thầm tự nhủ rằng lá gan của đối phương hóa ra cũng không lớn lắm. Giờ đã là nửa đêm, Thẩm Vị Khuê không hiểu Vi Mục Kha vào đây làm gì? Cô không thích phòng vẽ của mình bị người khác nhìn trộm, vì vậy biểu cảm trên mặt ít nhiều lộ ra chút khó chịu.
"Còn không mau về phòng?" Giọng nói cứng ngắc của Thẩm Vị Khuê vang lên khiến sống lưng Vi Mục Kha tê cứng.
Nàng yếu đuối ngẩng đầu, nhìn Thẩm Vị Khuê với đôi mắt rướm nước. Ấn tượng đầu tiên của cô khi tiếp xúc gần với Vi Mục Kha đó chính là quá trong sáng, đơn thuần. Nàng nhút nhát như thỏ đế, khác xa với dáng vẻ ương ngạnh, hống hách của những người phụ nữ trước đây. Ấn tượng thứ hai đó chính là: Vi Mục Kha thật sự quá đẹp. Sự xinh đẹp hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hoàn hảo không góc chết. Mà những người theo đuổi nghệ thuật như Thẩm Vị Khuê, cần nhất chính là sự tinh xảo một cách hoàn hảo như thế này.
"Còn không mau về phòng?" Thẩm Vị Khuê một lần nữa mở lời, vẻ mặt đỏ ửng cùng với khuôn mặt sắc lạnh kia khiến cho Vi Mục Kha nhầm tưởng rằng cô đang nổi giận.
Vi Mục Kha ôm hai tay vào nhau, trong vô thức liền giật mình.
"Xin lỗi. Em sẽ rời đi ngay." Âm thanh nàng vang lên khản đặc trong tiếng gió đêm tê buốt.
Chất giọng trong vắt, tựa hồ mỏng manh như tơ khiến Thẩm Vị Khuê không sao tức giận được. Nhìn bóng lưng Vi Mục Kha sợ hãi rời khỏi, cô bất động một lúc lâu. Ánh nhìn hướng về phía cánh cửa đã không còn bất kỳ bóng dáng ai của ai khác. Thẩm Vị Khuê thầm cười, người mới mà Bạc Khanh đem về lần này cũng thật thú vị. So với dáng vẻ kiêu căng, kiếm chuyện của vô số tình nhân cũ trước kia, Vi Mục Kha là người đầu tiên sợ hãi trước cô.
Thẩm Vị Khuê kiểm tra lại bức tranh mà bản thân đang vẽ dang dở, cùng vô số những thứ khác có trong căn phòng, mọi thứ đều ổn không có gì khác biệt, cũng không hề suy suyển gì, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm mà rời khỏi. Khóa cửa phòng thật chặt, Thẩm Vị Khuê nhanh chóng trở về phòng ngủ. Bên trong đơn giản đến nổi không thể đơn giản hơn, bốn bức tường trắng trống trơn, hoàn toàn không lưu lại bất kỳ thứ gì khác.
Thẩm Vị Khuê nằm xuống giường, dường như không còn cảm nhận được các ngón tay đang cử động. Cô đã ngồi vẽ trong phòng suốt mười giờ liên tục mà không hề nghỉ ngơi, vậy nên bàn tay mới không còn cảm giác như vậy.
Thử hỏi tại sao Thẩm Vị Khuê lại có thể lãnh đạm trước hành động quá đáng của Bạc Khanh như vậy?
Cuộc hôn nhân này cô đã duy trì được năm năm rồi. Năm nay Thẩm Vị Khuê đã hai mươi bảy tuổi. Cô mặc cho Bạc Khanh muốn làm gì thì làm, quá quắt ra sao cũng không phải là chuyện của cô. Bởi vì, Thẩm Vị Khuê đối với hắn thật sự không có cảm giác yêu. Không yêu, nhưng không thể ly hôn, chỉ có thể ràng buộc với nhau trên danh nghĩa, không biết đến khi nào mới được giải thoát. Vì đã chấp nhận điều đó, vậy nên mới có một Thẩm Vị Khuê thờ ơ, lạnh nhạt của bây giờ.
Thẩm Vị Khuê ngủ rất nhanh, dường như chỉ cần để bản thân say xỉn, đời sống tinh thần của cô liền trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
…
Vi Mục Kha chạy được về phòng, mơ hồ quên mất đi việc bản thân đang mang thai. Nhưng bộ dạng của Thẩm Vị Khuê trong mắt nàng quá đáng sợ, căn bản khiến cho nàng không dám đối diện.
Đêm nay Bạc Khanh không ở nhà, hắn bảo công ty đang có việc gấp cần phải đi rồi tùy ý vứt bỏ nàng ở đây một mình. Chiếc giường rộng rãi bỗng trở nên đơn chiếc, Vi Mục Kha ngồi xuống giường trong bộ váy ngủ mỏng manh, phải mất một lúc lâu sắc mặt mới tươi tốt. Cũng chỉ vì nửa đêm không ngủ được, nàng mới đi lung tung, không ngờ lại lọt vào phòng vẽ của Thẩm Vị Khuê. Vậy nên mới xảy ra cớ sự như thế này. Vi Mục Kha tự nhủ bản thân phải an phận thật tốt, nàng cư nhiên không cần danh phận chỉ để có một cuộc sống bình yên, để đứa trẻ trong bụng được nuôi dạy thật tốt.
…
Bạc Khanh hiếm khi ăn sáng ở nhà, bởi vì mỗi lần chạm mặt Thẩm Vị Khuê lại khiến cho anh có cảm giác chán ghét. Tuy nhiên ngày hôm nay, khi nhìn thấy trong bàn ăn lại có sự xuất hiện của Bạc Khanh, cô liền biết bữa cơm này tuyệt nhiên sẽ không được yên ổn.
Thẩm Vị Khuê đều coi như không tồn tại, trước mắt chỉ có đĩa thức ăn do giúp việc dọn lên. Cô ăn uống cho qua, hoàn toàn không để ý gì đến Bạc Khanh đang nhìn mình bằng đôi mắt chán ghét. Hắn không nghĩ cô lại có thể ăn uống ngon miệng đến như vậy, thầm nghĩ cảm xúc người phụ nữ này đã đem cho chó ăn rồi, nếu không hà tất gì lại một mặt vô cảm đến như vậy.
Bạc Khanh chỉ mới gắp đũa thức ăn đầu tiên đã nghe thấy tiếng nôn ọe của Vi Mục Kha ở bên cạnh. Ngay lập tức, hết thảy sự chú ý liền dồn về phía nàng. Thẩm Vị Khuê vừa ngừng động tác vừa nhìn về phía trước. Vi Mục Kha đang dùng tay bịt chặt miệng, đôi mắt lộ rõ tia hoảng sợ.
Bạc Khanh muốn tiếp tục dùng bữa, nhưng hầu như sau đó đều bị tiếng nôn nghén của Vi Mục Kha cản trở. Hắn bực tức đặt đũa xuống bàn, không muốn ăn nữa. Riêng Vi Mục Kha không thể nhịn được liền chạy ngay vào phòng vệ sinh, chật vật bên bồn. Thẩm Vị Khuê biết là do mang thai cho nên nàng mới có triệu chứng như vậy. Nhưng điều đó có liên quan gì đến cô. Thấy Bạc Khanh ăn không ngon, khẩu vị của cô đột nhiên liền tăng lên không ít.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)