Âm thanh hòa với tiếng sấm thô bạo trên nền trời, một mực xé tan sự âm u, tê buốt.
Cô bước đến nơi Vi Mục Kha đang ngồi, cẩn thận hướng tán ô che mưa cho nàng. Thẩm Vị Khuê gọi tên nàng thêm vài lần. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt nheo lại vì bị mưa dội vào, đỏ ửng lên.
Cô nhìn thấy cơ thể Vi Mục Kha đang không ngừng run lên trong màn mưa lạnh căm căm, khuôn mặt trắng bệch bơ phờ, thảm hại tột cùng.
"Đứng dậy, mau vào nhà."
Thẩm Vị Khuê hướng ánh nhìn thẳng tắp về phía Vi Mục Kha, đáy mắt sâu thẳm thêm vài phần. Nàng dường như không nghe thấy lời nói, ánh mắt mơ màng nhìn cô không rời. Khi thấy người nọ không có chút suy suyển gì, cô bực nhọc ngồi xuống, duỗi tay chạm vào tấm lưng trần đã bị nước mưa dội vào lạnh buốt. Cô túm chặt vai, dùng chút sức lực kéo người nọ đứng dậy.
Thẩm Vị Khuê gấp gáp đưa Vi Mục Kha vào trong. Cô đón lấy tấm khăn bông dày cộm rồi phủ lên người nàng, trước mắt, cô chỉ biết cơ thể Vi Mục Kha đã bị ướt thành chuột lột, hoàn toàn không để ý đến việc bản thân cũng đã nhễ nhại nước mưa.
Thẩm Vị Khuê vừa dùng khăn lau cho Vi Mục Kha vừa hỏi người giúp việc bên cạnh: "Đã chuẩn bị nước nóng chưa?"
Sau khi nghe đối phương xác nhận, cô mới kéo nàng vào trong phòng tắm. Nhìn nước da đã bị cơn lạnh làm cho tái trắng, Thẩm Vị Khuê không khỏi trầm mặc.
"Mau tắm rửa đi, đừng để bị nhiễm phong hàn." Âm thanh trầm đục vang lên không mấy dễ nghe.
Thẩm Vị Khuê đối với nàng vẫn lạnh nhạt như vậy. Vi Mục Kha run rẩy trong lớp khăn dày, gượng gạo ngẩng đầu nhìn cô.
"Chị… chị cũng ướt rồi." Giọng nói nàng nhỏ nhẹ, từ tốn, từng chữ run lên yếu ớt như mất hết hơi.
Thể trạng nàng kỳ thực yếu ớt vô cùng, giống như cánh hoa mỏng manh, sợ rằng chỉ cần đụng nhẹ vào cũng đủ để khiến nó tan rã. Thẩm Vị Khuê nghe nói mới giật mình, lúc nãy ôm Vi Mục Kha vào trong nhà, trong vô thức lại hướng tán ô để che mưa cho nàng. Khó trách bản thân lại ướt nhem.
Sắc mặt Thẩm Vị Khuê không thay đổi, sức khỏe cô rất tốt, chút nước mưa này đối với cô có nhằm nhò gì. Nhìn thấy cô muốn xoay người rời khỏi, Vi Mục Kha liền hoảng loạn không biết làm sao. Nàng duỗi tay níu lấy Thẩm Vị Khuê, giọng nói có phần vẩn đục: "Có phải chị cũng ghét em… như những người khác hay không?"
Thẩm Vị Khuê im lặng trong chốc lát, vội rút tay khỏi bàn tay tê cóng của nàng rồi mới trả lời: "Nghĩ nhiều rồi." Giọng nói cô hạ thấp, không đợi cho Vi Mục Kha trả lời liền xoay người rời khỏi. Cánh cửa lạnh lẽo khép lại, nàng cư nhiên không chịu được run rẩy mà bước chân vào trong bồn tắm.
Vi Mục Kha co người ngồi trong dòng nước ấm áp, trong đầu chỉ vẩn vơ suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Thẩm Vị Khuê. Cả người nặng nề như mất sức, chỉ sợ ngày mai tỉnh giấc bản thân nàng không thể không nhiễm phong hàn.
Vi Mục Kha dần tìm lại được nhiệt độ, nàng cũng không thể ngâm mình trong nước quá lâu. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một người giúp việc đã chờ sẵn từ trước sợ hãi cúi đầu: "Vi tiểu thư, phu nhân vừa nấu cho cô ít cháo gừng, cô có muốn dùng không?"
"Là chị ấy… tự tay nấu sao?"
Người nọ gật đầu xác nhận. Vi Mục Kha trợn tròn hai mắt. Nàng thật sự không nghe lầm, là Thẩm Vị Khuê tự tay nấu cho nàng ăn. Cô đối với nàng vốn dĩ không lạnh nhạt, cô không ghét nàng. Trong lòng Vi Mục Kha thầm cảm thấy vui mừng vô cùng.
Nhìn bát cháo nóng ấm trước mặt, bên trong còn có một chút thịt bằm. Không có cảm giác tanh tưởi khiến nàng phải buồn nôn, Thẩm Vị Khuê nấu rất vừa miệng, thức ăn của cô dường như không khiến nàng cảm thấy khó chịu. Vi Mục Kha ăn no bụng, tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều.
Nhớ lại khoảnh khắc Thẩm Vị Khuê gọi tên nàng, cô xuất hiện như một vị cứu tinh. Dáng người cao lớn ấy dường như đã che chở cho Vi Mục Kha trước cơn giông gió kinh người ấy, khiến tâm tình nàng phút chốc liền được sưởi ấm.
Hôm nay Bạc Khanh lại không trở về. Ngoài giúp việc ra, trong nhà dường như chỉ còn lại Vi Mục Kha và Thẩm Vị Khuê. Nàng ăn xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống giường liền không sao cưỡng lại được giấc ngủ.
Nửa đêm, Vi Mục Kha lên cơn sốt.
Nàng lờ mờ tỉnh giấc, cơ thể nóng ran cùng nặng trĩu khiến cô gái nhỏ chật vật tột cùng. Cảm giác khô khan ở cổ họng buộc nàng phải ngồi dậy tìm nước uống. Nhưng Vi Mục Kha căn bản quá mệt, cố gắng lắm chỉ có thể đi đến cầu thang. Vừa bước một chân xuống, đầu óc nàng liền chao đảo quay cuồng.
Sợ hãi, Vi Mục Kha liền nhấc chân lên, rời xa dãy cầu thang dài hun hút. Nàng sợ lúc bản thân không tỉnh táo sẽ bước lệch chân mà té ngã. Càng không sao ngăn được cơn khát khô ở cổ họng, nàng nghiêng ngả đứng ở hành lang, trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bên ngoài lạnh cóng, trời vẫn mưa như trút nước. Một tiếng sấm vang dội giáng xuống khiến cả người Vi Mục Kha co lại, nàng ngồi thụp xuống đất, mệt mỏi úp mặt vào gối.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, bên tai nàng mơ hồ vang lên tiếng gọi: "Vi Mục Kha?!" Âm thanh có hơi trầm đục, giống với tiếng gọi của Thẩm Vị Khuê, nhưng lần này lại pha thêm chút ngạc nhiên.
"Bây giờ là nửa đêm, cô không ngủ lại chạy ra đây làm gì?" Giọng nói cơ hồ có chút trách móc.
Quả thật là Thẩm Vị Khuê đang lên tiếng. Vi Mục Kha ngẩng đầu, hệt như lúc nhìn thấy cô trong cơn mưa cách đây không lâu. Nàng đứng dậy, kéo căng cỗ cơ thể nặng trịch sắp không trụ được đến nơi. Lúc muốn rời đi, cơ thể dường như đã đạt đến giới hạn mà ngã xuống. Vi Mục Kha nhanh chóng rơi vào trạng thái mất ý thức.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)