Mắt bên trái đột nhiên mờ căm, không xác định nổi tiêu cự, Ann đành phải dừng cuộc nói chuyện.
Tại phòng họp của chi nhánh thường trú của gia tộc Roland ở Quảng Châu, nhóm quản lí cấp cao cugnx không nóng nảy, bình tĩnh ngồi ngay ngắn, nhìn chăm chú phần nội dung máy chiếu rọi lên màn hình trắng. Bọn họ rất rõ tính cách của Ann, bình thường có thể tâm sự, đùa giỡn nhưng trong công việc cô đặc biệt nghiêm túc.
Đầu hơi lắc nhẹ, nhưng tầm mắt mờ mờ vẫn không đỡ bớt, đầu còn truyền tới cơn đau nhói.
Ann nheo mắt lại, giữ giọng bình tĩnh lên tiếng “ Cuộc họp hôm nay tạm thời kết thúc, Lý Thanh ở lại, những người khác chiều nay sẽ tham gia cuộc họp do Lý Thanh chủ trì. Tan họp.”
Tiếng kéo ghế vang lên, các quản lí đứng lên, lục tục cầm sổ ghi chép rời đi.
Ann híp mắt trái lại, vừa đi tới trước được vài bước thì trực tiếp kéo ghế ngồi phịch xuống. Magaret trong lòng hoảng hốt, cô ấy đã từng hỏi thăm Diana biết được cơ thể Ann không được tốt. Magaret lập tức đứng dậy đi qua chỗ Ann, hai mắt cô đã nhắm lại.
“ Ann ? Cần ta đưa con tới bệnh viện không ?”
Ngoài việc hơi choàng váng, não trái còn như thể bị én lại, Ann có thể cảm nhận trong não có mạch máu đang co bóp thình thịch.
“ Ừm, hãy đưa con tới bệnh viện phép ở HongKong.” Ann chống tay ôm đầu nói “ Thuận tiện báo cho ông Orencusterm biết luôn ạ, mấy tháng nay ông ấy ở Ấn Độ.”
“ Phía Diana ?”
Ann khó nhọc lên tiếng “ Báo luôn.”
Bệnh viện Chấn thương Ma thuật St. Fortune Shilulin, HongKong, Ann nằm trong phòng bệnh, rất mau ông Orencusterm đã tới để chữa cho cô.
“ Ọe…”
Lại một lọ thuốc nữa, Ann vừa uống xong đều ói sạch ra. Mắt trái của cô đã gần như mất thị giác, cơn đau quằn quại trong đầu không có giảm bớt mà ngược lại còn thêm dữ dội. Trừ cảm nhận được mạch máu co giật thình thịch, cơn đau nhức ập từ sâu trong đại não, cảm giác buồn nôn càng khiến Ann không dễ chịu.
Hầu như đút cái gì, cô cũng ói ra hết.
Ngay cả thuốc chống nôn mửa cũng không thể trôi qua khỏi cổ họng Ann, cô ói ra toàn bộ.
Đi kèm với cảm giác buồn nôn và thường ói mửa, mật độ axit trong dạ dày của Ann cũng tăng cao làm cho dạ dày như bị một sợi dây thừng trói chặt lại, khiến cô toát mồ hôi lạnh.
May mà Orencusterm kịp phản ứng, ngay khi Ann vừa ói hết thuốc chống nôn mửa, ông liền vẩy đũa phép, lấy một lọt thuốc xịt xịt cho Ann hít vào, bắt chước thuốc mê của dân Muggle.
Ann mơ màng ngủ mê mang.
Cả buổi trưa, ông Orencusterm bận rộn rà soát sổ ghi sức khỏe và dùng đũa phép kiểm tra cơ thể của Ann.
Hơn 9 giờ tối, Diana, Eren, Hermione thông qua lò sưởi của gia tộc Roland ở Ấn Độ đã được sự cho phép đặc quyền của Bộ Phép thuật, đi tới đây.
“ Annie thế nào rồi ?” Eren nôn nóng hỏi.
“ Trước tiên đừng quá lo, hiện giờ các triệu chứ
ng trong cơ thể Annie vẫn còn ổn, không bị sốt. Chỉ là cơn đau ở đầu và dạ dày hơi nghiêm trọng.” Ông Orencusterm an ủi “ Trên tay ta là số liệu của hai ca bệnh có tình huống khá giống Ann, nhưng phải xem kĩ càng hơn nữa, đợi 10 giờ ta sẽ có kết quả.”
“ Vì sao lại đau đầu ?” Diana hỏi.
Ông Orencusterm nhăn mày “ Chuyện này rất khó nói. Ta đã xem sổ ghi chép tình trạng làm việc, nghỉ ngơi ăn uống và cơ thể của Ann một tháng gần đây.” Ông lấy ra một tờ giấy trong tệp tài liệu.
“ Điều kì lạ chính là năm ngày trước đó ăn uống, ngủ nghỉ hay nhiệt độ cơ thể mỗi sáng sớm đều rất ổn định. Nhưng mấy hôm nay, dù là ăn hay ngủ lẫn nhiệt độ cơ thể đều có dao động rất lớn. Hơn nữa, chiều nay ta xem lại sổ ghi chép phát hiện năm ngoái cũng như vậy. Tuy không có quá nhiều tài liệu vì nghỉ ngơi, ăn uống hay nhiệt độ cơ thể thay đổi quá lớn cũng có nhiều yếu tố. Mười mấy năm nay, ta phát hiện y học của thế giới Muggle đã đi sâu vào lĩnh vực đại não, đọc thử luận văn nghiên cứu của họ thì có một loại bệnh khá giống với tình trạng đau nửa đầu của Ann.”
“ Nên là ?” Eren nghe đối phương nói một loạt từ ngữ thật khó hiểu, dò hỏi thử “ Vừa rồi Annie như thế là vì bệnh đó ?”
“ Ta chỉ có thể nói khả năng là cao. Nhưng theo nghiên cứu từ thế giới Muggle, đặc tính, triệu chứng hay thời gian phát bệnh của bệnh này không quá rõ. Một năm qua, cơ thể của Annie rất khỏe mạnh, tình hình hiện giờ cũng không phải là quá tệ. Chỉ là ăn uống bất cứ cái gì cũng bị nôn mửa.” Ông Orencusterm nhíu mày “ Khả năng là lúc dùng bữa chắc hơi gặp khó, tầm 10 giờ con bé sẽ tỉnh, mấy người cũng không cần lo lắng quá, cũng chẳng cần chờ ở đây làm gì, chắc chưa ăn tối nhỉ ? Chúng ta cùng nhau đi ăn một chút nhé ?”
Hermione ban nãy cứ mấp máy môi nhưng không nói cũng cất lời “ Eren, Diana, con không đi ăn đâu, hai người giúp con mang đại món gì về là được rồi ạ, con vào nhìn Ann được không ?”
Ông Orencusterm liếc mắt nhìn đồng hồ, gật nhẹ, rồi ngó sang Eren và Diana, hai người cũng không có ý kiến gì.
Hermione hướng ba người gật đầu rồi đẩy cửa bước vào.
Ngoài cửa, ông Orencusterm, Diana và Eren đưa mắt nhìn nhau, Eren có tí vui mừng lên tiếng “ Thật ra Annie cũng rất may mắn…”
Diana liếc mắt nhìn Eren rồi xoay bước rời đi.
Trong phòng bệnh, ánh sáng rất mờ, chỉ có bóng đèn thủy tinh ở bên góc tường. Xung quanh căn phòng được bày trí rất ấm cúng, Ann không thích bệnh viện, không thích khăn trải giường màu trắng, không thích bức tường trắng.
Trước đây Hermione cảm thấy rất kì lạ, cô không hề thích bệnh viện nhưng lại hay chạy tới bệnh thất, đi theo học hỏi từ bà Pomfrey rất nhiều thứ. Nhưng hiện tại, Hermione không còn cảm thấy gì kì quái cả.
Động tác của Hermione rất nhẹ nhàng, không phát ra tiến động nào, nàng đi tới bên mép giường, nhìn Ann đang ngủ mê nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại. Đôi tay đưa ra muốn duỗi thẳng lại, nhưng động tác được một nửa thì dừng lại, Hermione ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ngắm nhìn Ann.
Vừa rồi khi ông Orencusterm nói về tình trạng năm ngày gần đây, nàng đã đoán được. Nhất định là do những sự việc Hermione đã nhìn thấy ở chậu Tưởng Kí, điều ám ảnh luôn khiến Ann trở nên mất kiểm soát mỗi khi gặp Ông Kẹ.
Trong phòng bệnh rất im ắng, chỉ nghe được thấy tiếng hít thở.
Thần Hộ Mệnh của Eren bước vào phòng, gật nhẹ với Hermione, hướng đầu về phía cửa ra vào.
Hermione gật đáp lại, đứng lên, mở cửa, Eren và Diana đang đứng ngoài hành lang, ông Orencusterm ngồi dưới ánh đèn, vừa mới mở sổ ghi chép ra.
“ Bọn ta đã mang đồ ăn cho con, còn lấy phần cháo cho Ann.” Diana cầm bọc ni lông đưa cho Hermione, nàng gật nhẹ rồi nói với hai người lớn “ Nếu không hai người về trước đi ạ. Gần đây ở Bộ rất bận rộn.” Hermione cầm lấy túi ni lông, nhìn qua Eren “ Con muốn xin nghỉ một tuần.”
Eren và Diana liếc mắt nhìn nhau, Diana hỏi “ Một tuần ? Con chắc chứ, Hermione ?”
“ Hermione, hạng mục con chịu trách nhiệm gần đây khá khó nhằn, nếu thế khi quay lại làm con sẽ rất cực nhọc.” Eren khuyên nhủ.
Hermione khẳng định chắc nịch “ Không sao cả, cứ để con chăm sóc Ann, tài liệu con sẽ cầm theo để xem.”
Hai người nghe thế cũng không khuyên thêm nữa, Diana nói “ Chờ Annie tỉnh lại, sau khi chắc chắn đã ổn, bọn ta sẽ quay về. Việc xin nghỉ con không cần lo, còn nữa Hermione, ta muốn hỏi một câu, con biết Annie bị gì, đúng chứ ?”
Hermione nhìn Diana gật đầu, nhưng không giải thích.
Trên mặt Diana lộ vẻ quả nhiên là thế, nhìn Hermione nói tiếp “ Vậy phiền con chăm sóc Annie nhiều hơn.”
Eren nhìn Diana rồi lại nhìn Hermione, kiểu nói chuyện trí tuệ này của hai người làm anh chẳng hiểu mô tê gì.
Tầm 10 giờ rưỡi Ann tỉnh lại, bởi vì ngủ một giấc dài tới mười mấy tiếng đồng hồ nên cơn đau đầu của Ann đỡ hơn rất nhiều, quan trọng hơn là cảm giác nôn mửa cũng tạm bớt.
Ông Orencusterm làm kiểm tra xong cũng chỉ bảo tốt nhất nên ở lại bệnh viện quan sát. Ann đồng ý, cô cùng Diana và Eren tám chuyện đôi chút rồi hai người cũng thông qua lò sưởi trở về nước Anh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hermione và Ann, Hermione vừa tan làm, nàng đang ngồi xem lại tài liệu thì nhận được máy bay giấy bằng phép của Eren đưa tới.
“ Ann, cậu muốn ăn tí gì không ?”
Ann lắc đầu, nhìn Hermione “ Không, mình chỉ muốn được cậu ôm thôi.”
Hermione cười cười, gật đầu, cởi áo khoác ra, xốc tấm chăn leo lên giường. Hermione ngồi tựa lên thành giường, Ann ôm eo Hermione tựa đầu lên bụng nàng. Hermione dùng lực tay vừa phải xoa xoa huyệt thái dương cho Ann.
“ Đỡ hơn chứ ?”
“ Ừm, đỡ hơn nhiều.”
Im lặng một lát, Ann nhỏ giọng nói tiếp “ Chừng nào cậu về ? Mấy giờ ngày mai ?”
“ Ngày mai không về, mình xin nghỉ một tuần.”
“ Một tuần ?” Ann kinh ngạc hỏi, ngầng đầu nhìn Hermione, mí mắt hạ xuống “ Sao lại xin nghỉ lâu vậy ? Cậu vừa mới vào Bộ làm việc, nếu…”
“ Hừm…” Hermione giữ gương mặt của Ann, hôn lên, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi dưới cạy khớp hàm, trong nhất thời, Ann bị hôn tới mông lung, đầu vốn dĩ có hơi đau nhẹ, bây giờ càng thêm lửng lơ, choáng váng.
“ Mình đáng lẽ phải sớm xin nghỉ đến tới chăm sóc cậu.” Hermione nói.
Ann im lặng, cô biết Hermione đoán được. Đầu tựa lên bụng Hermione, Ann nhắm mắt lại một lúc rồi mới nói “ Mình chỉ là tối ngủ không ngon lắm, ban ngày ăn uống cũng không ngon lắm.”
“ Ừm, mình biết.” Hermione nói “ Từ hôm nay trở đi, mình cùng cậu ngủ, chăm cậu ăn.”
Trước ghế sô pha trong phòng khách trải một tấm thảm len, mềm mượt, Ann ôm Hermione không ngồi trên ghế mà ngồi ở thảm len, lưng tựa vào sô pha, đầu gác lên vai nàng, trước mắt là một bộ phim truyền hình chiếu trên TV.
“ Hermione ?”
“ Hửm ?”
“ Tụi mình có nên nghĩ về việc sinh một đứa bé ?”
“ Được chứ, nhưng mà, để mình sinh.”
“ Cậu đồng ý lẹ vậy ?” Ann có hơi ngạc nhiên.
“ Không phải gần đây cậu vẫn luôn đọc tin về cái này à.” Hermione điều chỉnh tư thể, nghiêng đầu qua để có thể nhìn Ann rõ hơn “ Còn nữa, chuyện này có gì mà phải suy nghĩ, tụi mình đương nhiên phải có con trẻ rồi.”
“ Nhưng sao lại do cậu sinh ? Để mình sinh chứ ! Cậu vừa lên làm trưởng ban Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Phép thuật, lúc này chính là khoảnh khắc hoàng kim của sự nghiệp, thời điểm để bay cao.”
“ Cái gì mà thời điểm để bay cao hửm ?” Hermione chẳng thèm quan tâm tới “ Nghỉ sinh là quyền lợi hợp pháp của mình.”
“ Nhưng để mình đi, mình không có gì bận rộn, công việc cũng có thể làm tại nhà.”
“ Không được, phải để mình sinh.” Thái độ của Hermione rất cứng rắn, nàng xoay người ngồi lên đùi Ann, bẹo má cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô nói “ Chuyện này không thượng lượng thêm nữa.”
“ Mommy, mommy,…” Bé con Jill để đôi chân trần trụi chạy từ trên lầu xuống, trong tay con bé cầm một cuốn sách, lao vào nhà bếp ôm chầm lấy Ann.
“ Buổi sáng tốt lành, bé cưng.” Ann ẵm Jill lên để con bé ngồi lên đùi “ Tìm mommy có gì không nào ?”
Jill giơ hai cuốn chuyện kể, một bản tiếng Anh, một bộ tiếng Trung “ Con muốn nghe kể chuyện.”
“ Jill, mommy còn chưa ăn sáng xong.” Hermione để dĩa trứng chiên cạnh chén yến mạch của Ann, nói tiếp với Jill “ Muốn nghe kể chuyện, hãy chờ tối nay.”
“ Dạ vâng…vâng ạ.” Jill cò cọ vào cần cổ Ann.
“ Không sao mà, Hermione, mình có thể vừa ăn sáng, vừa kể chuyện cho bé con…”
“ Đúng ạ, con sẽ đút mommy ăn sáng.” Jill đặt cuốn truyện vào tay Ann, bản thân con bé thì lấy dĩa thức ăn qua, ghim một miếng salad và trái cây vào nĩa, đút cho Ann.
Ann cắn nhẹ, quai hàm căn phồng, mở truyện ra “ Để mommy coi nào, con muốn nghe truyện gì ? Khổng Dung nhường lê nhé ? Bản tiếng Trung hay tiếng Anh ?”
“ Cả hai !” Jill nói.
“ Jill…” Hermione nhắc nhẹ.
“ Ờm, vậy thì bản tiếng Anh.”
“ Ừm…” Ann cắn một góc miếng trứng chiên Jill đưa qua, chầm chậm kể “ Từ ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước xa xôi ở phương Đông, có một…”
Chờ Ann kể xong, Jill hào hứng cầm lại cuốn truyện, nhưng con bé không có rời đi mà ngồi yên trên đùi Ann, cái chân nhỏ quẩy tới quẩy lui.
Ann uống một hớp sữa bò, vươn tay bẹo má Jill “ Bé con, còn vấn đề gì hửm ?”
“ Mommy, con có một chuyện muốn hỏi.” Jill có hơi do dự.
“ Hửm ? Chuyện gì nào ?”
“ Vì sao mommy luôn ngủ nướng thế ạ ? Cô giáo từng nói bé con thích ngủ nướng không phải đứa trẻ ngoan, phải ngủ sớm dậy sớm !” Jill chớp chớp mắt.
Hermione đang lau dọn lại phòng bếp cũng ngưng động tác lại, nhíu mày xoay người. Ann nhìn Hermione dịu dàng mỉm cười, ý bảo nàng đừng vội giận, sau đó cô dùng giọng điệu trêu chọc lên tiếng trả lời “ Mommy thích ngủ nướng là tại vì hồi nhỏ mommy giống Jill vậy, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, chưa từng lười biếng ngủ dậy trễ, nên bây giờ lớn rồi phải ngủ bù.”
“ À, lần trước mommy có nói rồi, mẹ đạt hạng nhất toàn khối, còn mommy đạt hạng ba.”
“ Đúng thế, mommy không thông minh bằng mẹ, sau này phát hiện ra cố gắng học thế nào cũng không đuổi kịp mẹ nên dứt khoát ngủ nướng cho lẹ. Kết quả bây giờ tập thành thói quen luôn rồi. Con nói xem, con cũng biết mommy không thông minh bằng mẹ, vậy lần sau mommy với mẹ cãi nhau, con sẽ bênh ai đây ?”
“ Giúp mommy !” Jill ôm eo Ann “ Con muốn trở thành đại anh hùng như Skool, bảo vệ kẻ yếu.”
Hermione lắc đầu, Ann thật là, lúc nào cũng phải ráng chiếm lợi.
“ Bé con muốn làm anh hùng ?” Ann cười cười, bồng Jill lên, làm cho con bé gật gật, cười hì hì.
“ Con biết muốn làm anh hùng cần đạt điều kiện gì không hửm ?” Ann hỏi.
“ Biết ạ !” Jill lớn tiếng nói “ Kiến thức rộng rãi, năng lực mạnh mẽ, điều quan trọng nhất là phải có tấm lòng bảo vệ người yếu đuối.”
“ Ừm, rất tốt.” Ann gật đầu, một tay giữ chân Jill, một tay cầm ly sữa bò uống nốt rồi đứng lên, Jill thành thục quấn tay quanh cổ cô.
Hermione đi tới ghế sô pha lấy túi xách, mắt ngó sang đồng hồ.
Ann ôm Jill ra khỏi phòng ăn, Hermione đang chờ ngoài hành lang.
Jill hôn bẹp một cái lên má phải của Ann, dặn dò “ Con phải đi học, mommy ở nhà nhớ ngoan ngoãn đó nha.”
“ Ừm, phải ngoan ngoãn.” Ann cười cười, đặt nhẹ một nụ hôn lên má Jill, đặt con bé xuống đất, để Jill tự đến mở tủ giày, lấy một đôi ra tự mang vào.
Ann đi tới trước mặt Hermione, quấn tay quanh cổ đối phương, hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ.
“ Hôm nay bận lắm không ?” Ann hỏi.
“ Vẫn ổn, có một cuộc họp quan trọng lúc ba giờ.” Hermione nói.
“ Vậy giống như mọi lần, giữa trưa mình mang cơm qua tìm cậu.” Ann vui vẻ nói.
“ Được.” Hermione cười cười “ Mình đi làm nhé, giữa trưa gặp.”
“ Ừm.” Ann buông tay ra.
Vẫy vẫy tay tạm biệt với một lớn một nhỏ xong Ann lên tầng hai, vào phòng làm việc.
--------------------------
Một vài lời của editor: Hé lô, tui trở lại với phiên ngoại rồi đây.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)