Bách Hợp Tiểu Thuyết

Phiên ngoại: Góc nhìn của Hermione (Phần 2)

793 0 11 0

-----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------

World Cup, Quidditch World Cup, một sự kiện cực lớn của giới phép thuật. Thành thật mà nói, nàng cũng không quá hứng thú với Quidditch, nhưng nàng lại thích dành thời gian cùng bạn bè, cùng nhau xem, Bộ Phép thuật nước Anh sẽ tổ chức sự kiện này ra làm sao. Mặc dù đã sinh hoạt trong thế giới phép thuật ba năm nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy tò mò, thú vị với mọi thứ.

Bác gái Weasley đã gửi cho bố mẹ nàng một bức thư cú, bố mẹ cũng rất vui, đồng ý để nàng có được một cơ hội đi xem một giải đấu tuyệt vời này. Nàng ghé chơi Hang Sóc, ở cùng phòng với Ginny. Vợ chồng bác Weasley đúng thật là bậc cha mẹ tuyệt vời nhất mà nàng từng gặp, đương nhiên ngoại trừ khi hành xử với Fred và George

Có một lời của anh Percy mà nàng nhất trí đồng ý “ Fred và George trời sinh chính là để quậy phá, nghịch ngợm.” Nhưng khi nàng đến ở thì lại thấy hai ảnh im ắng rất nhiều so với lúc ở trường, thỉnh thoảng rù rì với nhau điều gì đó.

“ Hihi, bí mật lớn của hai ảnh đã bị má phát hiện vào mấy hôm trước, hiện giờ đang chờ bị la rầy.” Ginny giải thích cho nàng, em ấy cũng không biết nhiều chỉ phong phanh nghe được hai người họ bị tịch thu một khoản tiền lớn, họ còn có ý định mở một cửa hàng bán mấy món quậy phá.

Trước World Cup một ngày, nàng gặp lại Ann. Thì ra tiền của Fred và George là do Ann đầu tư. Đầu tư ? Tuy Fred và George hay làm ra mấy trò thú vị, luôn chọc cười mọi người nhưng hai ảnh thật sự đáng để đầu tư sao ?

Có lẽ là đáng…Ann đã đưa cho họ một rương tiền từ hồi đầu năm học thứ ba, nếu cô cũng đã phán đoán như thế, nhất định Fred và George có ưu điểm để phát huy.

Lúc dùng bữa, nàng lại hiểu biết về Ann thêm nhiều một tí. Ginny có thì thầm với nàng, em ấy rất ít khi thấy mẹ mình nói chuyện với con cháu hăng say đến thế. Chỉ là phương pháp làm món bánh ngọt, thế mà Ann và bác Weasley có thể nói tới rất lâu, từ đầu đến cuối bác ấy đều vui vẻ. Bình thường ở trường chẳng thấy Ann nói nhiều đến thế, xem ra hôm nay có liên quan tới chuyện của Fred và George.

Sau khi bữa tối kết thúc, Ann ở riêng cùng chú Eren và vợ chồng bác Weasley. Nàng tuy rất muốn biết Ann sẽ giải quyết thế nào nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của nhà Weasley.

Nàng biết sẽ gặp Ann ở Quidditch World Cup, nhưng lại không ngờ là nhanh đến vậy. Vừa nhìn thấy bóng dáng, nàng liền nhận ra ngay được cô, cô quả nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, bên lỗ tai còn hơi ửng hồng, mái tóc có tí rối.

Bộ dáng Ann cắn bánh mì rồi phồng má nói chuyện như một con sóc nhỏ. Khi đi qua khu vực lều của người Bulgaria, Ann nhìn nàng rất kì lạ như thể nàng với Krum có quen biết gì nhau vậy. Nhưng điều đáng nói là, trước khi tham dự Quidditch World Cup, nàng có biết Krum là ai đâu ?

Sau đó Ann tiễn bọn nàng tới trước lều trại nhà Weasley, gần tới giờ dùng bữa sáng, cô lại ghé sang, theo nguyên văn của Ann thì cô là một tín đồ ăn uống.

Ra là cũng có người làm Ann sợ, khoan đã, không hẳn là sợ, dùng từ đúng hơn thì có lẽ là tôn kính và yêu quý. Lúc Ann đang ăn thịt nướng thì dì và chú cô đi tới, lần đầu nàng gặp dì Ann cũng là trong kì World Cup này.

Nàng nhớ rất rõ dáng vẻ lóng nga lóng ngóng của Ann khi ấy, đối với dì Roland thì ấn tượng đầu tiên có lẽ là đôi mắt có màu sắc giống hệt cô. Khi chào hỏi dì Diana nàng thật sự quá căng thẳng, tự dưng lại hành động ngốc nghếch, vậy mà nàng lại đưa tay ra ! Ôi, chúa ơi, lúc ấy nàng nghĩ cái quái gì thế ? Ngay cả bác Weasley thì dì ấy cũng chỉ gật nhẹ chào hỏi mà thôi.

Vốn tưởng sẽ rất xấu hổ, ai ngờ dì lại mỉm cười bắt tay nàng, còn nói rằng Ann ở nhà luôn nhắc về nàng. Thật ư ? Nàng không kiềm được đưa mắt nhìn sang Ann, cô đang cúi đầu trông có vẻ hơi rầu rĩ.

Ann đang nghĩ gì thế ?

Tại lễ khai mạc World Cup, lần đầu trong đời nàng đã được gặp Tiên Nữ mà trước giờ chỉ nhìn ngắm qua sách. Tiên Nữ rất giống như sách vở miêu tả, xinh đẹp, quyến rũ, hấp dẫn mọi ánh nhìn. Harry và Ron hoàn toàn bị thu hút. Tự nhiên một âm thanh lởn vởn trong đầu khiến nàng xoay qua nhìn Ann, cô đang ngồi ngay ngắn thưởng thức màn khiêu vũ của Tiên Nữ, đồng thời nhỏ giọng thầm thì với chú Eren.

Bất chợt cô nghiêng đầu sang nhìn nàng dò hỏi. Nàng vội quay đầu đi, tim đập thình thịch. Chờ đến khi linh vật của đội tuyển Ireland ra mắt, tim nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng lại không nhịn được nghĩ ngợi, Ann, cậu thích cái gì ?

Nửa đêm, đột nhiên khu vực lều nghỉ trở nên hỗn loạn, nàng rất lo lắng, nhất là khi thấy dấu hiệu bộ xương khô. Nàng, Harry và Ron trốn vào trong rừng cây, nhưng khiến nàng không an tâm nhất lại là Ann. Khi chạy khỏi lều trại, điều đầu tiên nàng nghĩ tới là đi kiếm Ann, tuy dì và chú cô đều ở đây nhưng họ là viên chức cấp cao của Bộ, lỡ bị điều đi trực ban thì tính làm sao ?

Nhưng hoàn cảnh lúc đó rất rối ren, một số con đường dẫn tới khu lều khác đều bị lửa bao bọc, thân phận của Harry và hành động táo bạo của đám Tử thần Thực tử khiến bọn nàng chỉ có thể trốn vào rừng cây nhỏ, lúc đó đụng trúng Malfoy, tình hình kế tiếp càng thêm phiền phức.

Khi trở về, nàng nhìn thấy dì Diana và chú Eren ở phía xa, rồi chú Eren độn thổ rời đi, nàng hiểu được, Ann vẫn ổn.

Qua thêm hai ngày, trên đường về trường gặp phải mưa to. Cả người nàng bị xối ướt nhem, nhưng càng lo hơn là Crookshanks cào nàng bị thương. Nhưng sau đó, nàng lại cảm thấy bị Crookshanks cào cũng không quá tệ.

Dựa gần sát vào Ann sẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cần cổ cô, nàng đoán là một loài hoa, tới sau này với biết được là hoa Violet.

Bị Ann chăm chú nhìn làm đầu óc nàng trống rỗng, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lấp lánh, thu hút mọi sự chú ý của nàng.

Tiếp sau đó, Ann không chịu được cơn đói nên đi ra ngoài hành lang tìm thức ăn. Vốn đang tám nhảm linh tinh, nhưng lời nói ngoài ý muốn của Harry làm nàng biết được, rất nhiều người đều cảm thấy Ann rất tuyệt vời. Cứ như thế, nàng không nhịn được càng muốn biết nhiều thêm nữa, muốn biết cái nhìn của người khác đối với Ann, cũng muốn biết trong mắt Ann, nàng ra sao…

Chuyện cãi nhau với Malfoy trên tàu tốc hành đã thường xuyên tới nỗi buồn chán, chẳng có nghĩa lí gì. Ann vẫn như mọi lần bình tĩnh nói sốc Malfoy, sau khi nói chuyện vài câu Ann lại tiếp tục đọc sách. Nàng cũng cầm sách lên đọc, nhưng chẳng có tí tâm trạng nào, đầu óc chỉ toàn hình ảnh điềm đạm, từ tốn của Ann.

Nhờ có dù Ann mang theo, nàng không bị giống mấy học sinh khác, ướt sũng lê lết về lâu đài. Nhưng ai ngờ tới, Peeves đã chực chờ trước cửa để quấy phá, giáo sư McGoangall trông rất tức giận, quát to làm Peeves ôm mấy trái banh nước rời đi. Nhưng lòng nàng lại đặt ra nghi vấn, nếu nàng nhìn không lầm thì hình như Peeves không phải sợ giáo sư McGonagall mà là sợ cái nhìn uy hiếp đến từ Ann.

Dò hỏi thử nhưng lại nhận được một câu trả lời phủ nhận, nàng cũng không hỏi thêm nhưng trực giác mách bảo rằng, bên trong nhất định có bí ẩn. Không sao cả, nàng biết, Ann có rất nhiều bí mật nếu cô không muốn nói, nàng sẽ không hỏi. Nàng luôn bất giác gửi niềm tin đến Ann, đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, nàng cũng không rõ nguyên nhân là gì. Nếu nhất định phải đưa ra một lí do, thì nó chẳng liên quan gì tới những quan điểm thực tiễn, bằng chứng khoa học mà nàng tôn sùng bấy lâu, chẳng biết từ khi nào, nàng cứ thế tin tưởng cô.

Khai giảng năm học thứ tư, ngoại trừ bài tập quá nhiều thì nàng còn phải làm thêm một nhiệm vụ khác, từ lần gặp Winky ở kì World Cup, nàng đã có những bước đầu của ý tưởng hỗ trợ gia tinh. Thời gian đến thư viện của nàng càng nhiều hơn, đôi khi sẽ gặp Ann. Thật ra để nói, trong toàn bộ khuôn viên trường, nơi mà để Slytherin có thể nói chuyện với Gryffindor mà không bị chú ý thì chỉ có thư viện.

Nàng nhớ rõ có một lần bắt gặp Ann lười biếng tựa đầu vào giá sách, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào cuốn Cổ ngữ Runes trên tay, miệng cô cắn nhẹ đồng vàng Galleons. Lúc ấy, nàng chỉ đứng nhìn không có tiến đến chào hỏi.

Sau đó nàng dần phát hiện, mỗi lúc một mình Ann sẽ có những động tác vô ý. Ngón tay chuyển động đồng xu, sờ sờ sống mũi, nhíu mày, chép miệng, đôi giày cò cọ lên cục đá, trông Ann rất thư thả, thoải mái.

Nàng đã chuẩn bị chuyện về SPEW rất lâu mới dám cùng Ann nói, thật ra nàng sợ cô sẽ từ chối, nhưng trong lòng cứ thổn thức thành tiếng nói với nàng, Ann sẽ hiểu, tựa như vụ việc của giáo sư Lupin năm ngoái.

Nhưng không ngờ tới là nàng chuẩn bị nhiều vậy lại để tranh cãi với Fanny, sau đó gặp Ann tính tình ba phải, ăn nói mập mờ. Tính háo thắng của nàng không biết từ lúc nào bị khuấy động, trong lúc đó nàng chỉ nghĩ rằng: Hãy chờ xem, mình sẽ tìm thật nhiều, thật nhiều bằng chứng để chứng minh ý kiến này.

Buổi tối nàng gặp lại Ann, lúc đó nàng đang cùng Ron tranh cãi về anh Cedric ở Hufflepuff. Nàng nghe nói anh ấy là một Huynh trưởng rất tài giỏi, nàng không đồng ý cách nói của Ron khi bồ ấy cứ dễ dãi áp đặt suy nghĩ cá nhân lên người khác.

Khi nhìn thấy Ann, biết đối phương nghe được đoạn đối thoại này, phản ứng đầu tiên của nàng là chủ động giải thích “ Mình sẽ không vì người ta lớn lên đẹp trai mà thích họ…” Lời nói là buột miệng thốt ra, nhưng Ann thấu hiểu đáp lại, quả nhiên, cô không giống mọi người.

Nghe nói Ann đã bị phê bình trong tiết học Biến hình của giáo sư McGonagall, hoàn thành bài tập trong ngày, 8 giờ tối cuối tuần phải nộp vở ghi chép môn Biến hình đầy đủ. Thứ tư là ngày cố định sẽ đến nhà kính của Ann, nàng đứng chờ ở trước phòng sinh hoạt chung Slytherin để đưa vở ghi cho nàng. Ann rất hào hứng làm cho nàng cũng vui theo, không ngờ đến Ann sẽ đưa nàng về lại phòng sinh hoạt chung Gryffindor, mà không ngờ hơn là cô rất nhanh đồng ý gia nhập SPEW.

Cuộc thi đấu Tam Pháp thuật đã diễn ra, hôm nộp tên lên chiếc Cốc Lửa có lẽ sẽ khiến nàng không bao giờ quên nổi. Hôm đó cố ý đi sớm, vốn tưởng là không có ai, kết quả lại bắt gặp Ann đang mơ ngủ.

Bả vai bị Ann mượn để tựa, so với được đọc mười quyển sách, à không, trăm quyển sách cũng không sung sướng, vui vẻ bằng. Cảm giác được Ann tin tưởng rất tuyệt vời, tim nàng đập rất mau, nhưng hơn thế là cảm giác ấm áp cuồn cuộn trong cơ thể. Hai người cách nhau rất sát, mùi hương trên cơ thể Ann quanh quẩn mãi trên chóp mũi, hơi hơi nghiêng nhẹ đầu là nhìn thấy được cặp lông mi của Ann.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng có một suy nghĩ, nếu cảnh tượng này không xảy ra ở trường học mà là một khung cảnh khác ở thế giới bên ngoài. Nàng sẽ không ngồi yên như này, nàng sẽ duỗi tay ôm lấy Ann.

Harry được chọn làm dũng sĩ khiến cho Ron khờ khạo lại lâm vào vòng tư duy lẩn quẩn. Nhưng khó mà trách bồ ấy được, bởi vì nguyên nhân từ hoàn cảnh gia đình và bản thân, bồ ấy rất dễ hoang mang. Vấn đề xảy ra giữa tình bạn của hai nam sinh, cuối cùng cũng chỉ có thể để họ tự xử với nhau.

Chuyện trở thành dũng sĩ, theo góc nhìn của nàng Harry đang rơi vào tình trạng cực kì nguy hiểm, cụ thể là ở điểm nào nàng cũng không rõ, nhưng nguy hiểm nhất định đang tiềm tàng. Rất nhiều học sinh nhà Gryffindor trở nên xa lánh Harry, như thể mọi chuyện đều do Harry làm sai vậy, thật là một đám người đầu óc cứng ngắc. Thi đấu Tam Pháp thuật là một hoạt động cực kì nguy hiểm, có thể ảnh hưởng tới cả tính mạng.

Nàng biết ngay Ann sẽ tin Harry. Ann không giống những người khác, cô luôn suy đoán, phân tích dựa trên sự thật mà cô nhìn thấy, không có chuyện ai nói gì nghe nấy.

Harry cần sự giúp đỡ, không chỉ nàng mà còn phải thêm nhiều người nữa. Ann đã bảo bọn nàng có thể tìm bác Hagrid trong hạng mục thi đấu thứ nhất ngoài ra cô còn cho mượn Makling nữa. Ann chính là thế, ngoài miệng luôn từ chối nhưng khi cần sự trợ giúp cô đều ở đó sẵn, mỗi lần đều là thế.

Nếu phải xác định rõ thời điểm nàng thích Ann bắt đầu từ khi nào, có lẽ là sau khi tan tiết Độc dược của giáo sư Snape, nàng vào bệnh thất, còn cô thì đến thăm, như một cầu nối cho những sự việc xảy ra tiếp đó, mà khoảnh khắc biết được Ann có bạn nhảy chính là lúc sợi dây va phải thùng thuốc nổ.

Giáo sư McGonagall đã cố ý tuyên bố về vũ hội đêm Giáng Sinh trên lớp học, nói đến bạn nhảy, phản ứng đầu tiên của nàng là tìm Ann. Chỉ có cô, không bất cứ lí do nào, cũng không có lựa chọn ai khác. Điều này cũng làm tỏ rõ mọi chuyện, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nàng thật sự thích Ann, thích cô nên mới muốn cùng cô tham gia khiêu vũ.

Dũng cảm là điều quý giá của nhà Gryffindor, dù mũ phân loại đã từng suy xét chuyện nàng nên đến Ravenclaw nhưng cuối cùng nó vẫn chọn lựa Gryffindor, có dũng cảm ra sao khi đối mặt với Ann nàng vẫn rất lo lắng, căng thẳng. Ann rất ưu tú, nàng biết rõ, nếu không phải do cái ‘bảy tấc’ gì đó mà cô nói…bị môn Biến hình kéo thấp tổng điểm, hạng nhất toàn khối nhất định là của Ann. Nhưng nàng nên mở lời thế nào ? Mỗi khi đến lớp học nàng đều lén nhìn trộm Ann như thể ngắm cô sẽ tìm ra phương pháp hay ho nào đó. Nên dùng lí do gì đây ? Mà lỡ nói ra bị cô từ chối thì phải làm sao ? Nàng không nắm chắc rằng Ann sẽ đồng ý…

Rồi mãi tận cho tới buổi tối, nàng nghe từ Fred và George biết được Ann đã nhận lời mời từ người khác. Đây là buổi đầu tiên cơ mà ! Ann đã nhận lời của ai ? Người thích cô ? Vậy cô có thích người đó không ? Giây phút đó, nàng thật sự muốn lao thẳng tới phòng sinh hoạt chung Slytherin tìm cô, hỏi cô đã nhận lời của ai ? Bước chân tới trước chân dung của bà Béo thì khựng lại, nàng thật không có chính kiến mà.

Cả một đêm hầu như không ngủ, sáng thứ bảy ngày hôm sau, lần đầu tiên nàng cảm thấy con đường từ phòng sinh hoạt chung tới thư viện thật xa xôi, dọc theo đó là những người đang dùng hết can đảm ngỏ lời mời, mỗi lần như thế đều nhắc nàng rằng Ann đã nhận lời của một người khác.

Ở thư viện trùng hợp gặp Krum, cũng không có gì quá bất ngờ vì nàng cũng thường xuyên thấy anh ấy, chỉ là không ngờ tới anh ấy lại ngỏ lời với nàng. Sau đó bất chợt bắt gặp Ann, nàng không nghĩ ngợi quá nhiều nhanh chóng lịch sự nói câu hẹn gặp lại với Krum rồi gọi theo cô.

Nhìn đôi mắt hổ phách vẫn rạng ngời của Ann, nàng đã nói ra chuyện Krum ngỏ lời trong đêm tiệc, khi ấy, trong lòng nàng dâng trao một cảm xúc khó diễn tả, rất rối ren, phức tạp.

Ann sẽ dùng thái độ gì, giọng điệu gì, lập trường thế nào để nói về chuyện này đây ?

Bất ngờ là Ann lại cười bảo nàng đồng ý với Krum, khi nàng lặp lại câu hỏi, nàng còn phân tích rất cặn kẽ, cách chọn thời gian, lựa địa điểm của Krum rất tinh tế, đáng để nàng đồng ý lời ngỏ của ảnh.

Cảm giác lúc ấy của nàng là khó chịu, thật sự rất khó chịu. Sau đó nàng hỏi tiếp, muốn chính miệng Ann xác nhận không thông qua bất kì ai rằng cô có phải đã nhận lời mời của một người khác hay không.

Cô gật đầu.

Mọi thứ như một gáo nước lạnh ụp mạnh từ đỉnh đầu xuống.

Nàng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng hình như chẳng có lập trường, tư cách gì cả.

Lúc xoay người định rời đi, không ngờ Ann lại cầm sách vội ngăn trước mặt nàng, giải thích.

Ra là thế.

Ann đã nhận lời của chú Eren.

Giây phút đó nàng chợt nhận ra, trên thế giới này thật sự có người như vậy, một lời nói…một lời nói ngắn ngủn, cũng có thể khiến mọi cảm xúc của nàng bị mất kiểm soát, từ khó chịu, thất vọng lại tràn ngập vui mừng.

Ngày thứ hai gặp lại, Krum bảo rằng anh ấy vẫn chờ đáp án của nàng. Nàng cũng thành thật nói cho anh nghe, nàng đã thích một người khác. Anh ấy hơi sửng sốt nhưng vẫn kiên trì hỏi lại, nàng có muốn làm bạn nhảy của anh không ? Nàng đồng ý lời ngỏ ấy.

Khi bước vào Tiền sảnh, liếc mắt một cái nàng đã nhận ra ngay Fanny và Ann đang đứng gần nhau. Ann rất hợp với màu trắng, lễ phục được khoác lên người khiến cho cô chói rọi, lung linh khác hẳn với dáng vẻ thường ngày hay treo nụ cười lịch sự trên khóe miệng.

Hầu hết nàng đều hướng mắt chú ý tới Ann dù ít hay nhiều, vừa rời khỏi sàn nhảy qua bàn tiệc đứng, cảm xúc dồn dập trong lòng đã khó mà kiểm soát nổi. Nàng nhờ Krum đi lấy nước uống, còn bản thân thì hướng về phía Ann.

Thực ra lúc ấy nàng muốn ngỏ lời mời Ann khiêu vũ, nhưng ai biết được lại bị cô kéo tới căn phòng nhỏ sát bên Sảnh đường. Ann đang cố ý trốn một nam sinh, là cái người thuộc nhà Ravenclaw đã ngây ngô mời cô tham gia buổi tiệc trước nhà ăn.

Tiếp theo sau, Ann đã chủ động mời nàng nhảy, nhìn đôi mắt cô, ba từ ‘mình nguyện ý’ từ tận sâu trong đáy lòng cứ thế bật ra.

Sau đó hai người còn cùng nghe nhóm Quái Tỷ Muội ca hát rồi tản bộ ngoài Tiền sảnh.

Lễ Giáng Sinh năm nay, ông già Noel đã tặng cho nàng một món quà tuyệt vời nhất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16