Bách Hợp Tiểu Thuyết

Thung lũng Godric

972 0 23 0

-------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------

Vào ban đêm, quanh thung lũng Godric là một bầu không khí tĩnh lặng, trên phố không có một bóng người, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chó sủa nhưng rất mau lại im bặt.

Ánh sáng mờ mờ của bầu trời sao rọi xuống, ở cái hẻm hẹp dài, vang lên hai tiếng lạch bạch khe khẽ, nhưng không thấy thứ gì, một lúc sau, bên cạnh thùng rác hiện ra ba đôi giày và nửa cái chân. Nhưng dưới đêm đen u tối, không có gì là rõ ràng cả.

“ Xung quanh có người không ?” Ron ở dưới lớp áo Tàng hình hỏi nhỏ.

“ Có vẻ là không.” Harry trả lời.

“ Thì làm gì có ai.” Hermione rời khỏi tấm áo choàng, cách xa cái thùng rác hơn một tí.

Harry và Ron cũng xốc tấm áo ra, né xa cái thùng rác rồi mở miệng thở hổn hển.

Sau khi nhìn trái ngó phải, Hermione nói “ Được rồi, cải trang đã xong, vị trí cũng chính xác. Mau đi thôi.”

“ Được.” Harry và Ron nắm chặt đũa phép.

Ba người nép sát vách tường, chầm chậm tiến lên.

“ Qua khúc cua này là quảng trường, đi hết cái quảng trường rẽ phải sẽ tới nghĩa trang.” Harry quay đầu thầm thì, cậu chàng dẫn đầu trong ba đứa.

“ Chỗ này im quá…” Ron nói nhỏ, cậu siết rất chặt cái đũa phép.

Vừa nói xong, đầu đường đã vang lên tiếng chó sủa, kèm theo là âm thanh cửa mở và giọng nói mắng chửi.

Ba người dán sát lưng vào tường, đợi đến khi mọi âm thanh tắt hẳn mới đi tiếp.

Qua khúc cua, ở trung tâm của ngôi làng, quảng trường nhỏ đã hiện ra trước mắt.

Một tượng đài kỉ niệm chiến tranh đứng ngay chính giữa quảng trường. Bên kia có nhiều cửa tiệm, một bưu điện, một quán rượu, và một ngôi nhà thờ nhỏ có cửa sổ bằng kiếng màu sáng rực rỡ lóng lánh.

“ Đi thôi !” Hermione nói.

Ba người đi thẳng qua quảng trường, đột nhiên Harry đi phía trước ngưng bước, Hermione và Ron cũng dừng theo.

Khi cả bọn vừa đi khỏi, tượng đài kỉ niệm chiến tranh liền biến dạng. Thay vì một cột hình tháp khắc đầy những cái tên, thì lại hiện ra một bức tượng ba người: một người đàn ông tóc rối bù đeo mắt kiếng, một người phụ nữ tóc dài có gương mặt xinh đẹp hiền hậu, và đứa bé ngồi trong vòng tay người mẹ.

“ Đó là ?” Ron không khỏi sợ hãi chăm chăm nhìn tượng đài điêu khắc.

“ Là Harry và cha mẹ khi bồ ấy còn nhỏ.” Hermione nói nhỏ, nàng không có ý ngăn Harry đang tiến về phía trước, mà bàn tay cầm đũa phép càng thêm siết chặt.

Harry không tránh được việc muốn tiến gần hơn, cậu nhìn lên khuôn mặt cha mẹ. Chưa bao giờ cậu hình dung nổi là có hẳn một tượng đài... Thật là kì lạ khi nhìn chính mình được tạc thành tượng đá, một đứa bé hớn hở với cái sẹo trên trán...

" Đi thôi !" Harry xoay lại nói với hai người bạn tốt, sau khi đã nhìn đến mãn nhãn, tay cầm đũa phép càng thêm chặt chẽ.

Trong lúc băng qua đường để đến hướng nhà thờ, cậu ngoái lại nhìn, bức tượng đã trở lại là đài kỉ niệm chiến tranh.

Ở lối vào nhà thờ có một cánh cổng khép hờ. Hermione hết sức nhẹ nhàng đẩy cổng mở ra và ba đứa lách vào bên trong. Dọc hai bên lối đi hơi trơn, có không ít vũng nước đọng.

Có lẽ do trời mưa, nên ba người suy nghĩ khá giống nhau, cố gắng giảm nhẹ tiếng bước chân để vòng qua phía sau nhà thờ. Đằng sau đó là từng hàng nối tiếp từng hàng bia mộ ló dưới thảm cỏ, màu lam nhạt lốm đốm đỏ chói, vàng chóe, hay xanh biếc tùy theo ánh sáng xuyên qua chỗ nào trên lớp kính màu của cửa rọi lên mặt cỏ.

" Nhìn cái này coi, mộ của một người họ Abbott, có thể là bà con chết từ đời tám hoánh của Hannah." Ron chỉ vào bia mộ gần đó, giọng cậu chàng có vẻ hơi lớn so với nghĩa trang trống vắng, tĩnh lặng.

“ Nói nhỏ thôi.” Hermione nhắc khẽ, Ron vội ngậm chặt miệng, gật gật đầu.

Ba người nhìn vào những cái tên trên các bia mộ, với hi vọng manh mối gì đó có liên quan tới cụ Dumbledore, hữu ích trong việc tìm kiếm Trường sinh Linh Giá.

“ Đây nè, mau lại !” Giọng Ron đã cố giảm nhỏ hơn nhiều.

Hermione và Harry đi tới để ngó thử.

Ron chỉ vào tấm bia đá hoa cương đen. lốm đốm địa y đông cứng, trên đó là dòng chữ Kendra Dumbledore, và không xa bên dưới ngày tháng sinh tử của cô con gái Ariana. Có cả một trích ngôn:

Của ngươi ở đâu, lòng ngươi ở đó.

“ Ariana là ai ?” Ron hỏi.

“ Em gái cụ Dumbledore.” Harry trả lời.

“ Cụ có em gái ???” Ron ngạc nhiên hỏi “ Nhưng sao không thấy bồ nhắc tới ?”

“ Có nói một lần rồi, nhưng không kể tên.” Hermione giải thích ngắn gọn, nàng đang ghi chép lại nội dung trên bia mộ vào cuốn sổ.

“ Vậy hả ? À, nhớ rồi, đợt sau đám cưới của anh Bill và chị Fleur, Harry nói là mình với bồ ấy…”

“ Được rồi, tìm cái tiếp theo thôi.” Hermione đóng sổ lại " Chỗ nào còn suy nghĩ thì đợi khi về hãy bàn lại.”

Ba người tiếp tục tìm kiếm.

“ Chỗ này !” Hermione vui sướng kêu lên.

Harry và Ron tiến sát lại gần, Hermione đang đứng kế một tấm bia bể phủ đầy rêu. Nàng chỉ vào kí hiệu bên dưới.

“ Đó là kí hiệu vẽ trong cuốn sách !"

Harry và Ron cố nhìn thật kĩ, tấm bia đá bị mòn đến nỗi khó mà phân biệt được cái gì đã khắc trên đó, hình như có một kí hiệu hình tam giác bên dưới cái tên không thể đọc được.

" Ừ... có thể..."

Hermione thắp cây đũa phép của mình lên và chỉa vào cái tên trên tấm bia.

" Bia ghi Ig... Mình nghĩ là Ignotus..." Hermione tắt ánh sáng, ghi chép vào cuốn sổ.

Sau đó, ba người lại đi sâu vào trong hơn để tìm kiếm.

Càng ngày càng thêm yên ắng và tối tăm.

“ Harry, chỗ này…” Ron la nhỏ, từ ngữ điệu của cậu, Hermione có thể đoán được chắc đó là bia mộ của cha mẹ Harry.

Có vẻ cậu cũng cảm nhận được, bước chân như bị đè nặng.

Tấm bia đó chỉ nằm sau bia mộ của bà Kendra và Ariana có hai hàng. Nó được làm bằng cẩm thạch trắng, giống y như mộ của cụ Dumbledore, và nhờ vậy mà dễ đọc, vì nó dường như sáng lên trong bóng tối. Harry không cần quỳ xuống, thậm chí không cần đi tới thật gần cũng nhìn thấy những chữ được khắc trên bia:

James Potter, sinh ngày 27 tháng 3 năm 1960, chết ngày 31 tháng 10 năm 1981

Lily Potter, sinh ngày 30 tháng 1 năm 1960, chết ngày 31 tháng 10 năm 1981

Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết.

Harry chậm rãi đọc hàng chữ, như thể cậu chỉ có một cơ hội để tiếp thu ý nghĩa của những chữ đó, và cậu đọc lớn dòng cuối cùng.

" Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết..." Harry chợt nảy ra một ý nghĩ hãi hùng và hơi kinh hoảng " Chẳng phải đây là ý tưởng của bọn Tử thần Thực tử ư ? Tại sao lại ghi ở đây ?"

" Câu này không có nghĩa là đánh bại cái chết như ý bọn Tử thần Thực tử đâu, Harry à." Hermione nói, giọng thật dịu dàng " Đây có nghĩa là... bồ hiểu chứ... sự sống vượt qua cái chết. Sự sống sau cái chết."

Nhưng họ đâu còn sống nữa, Harry nghĩ thế, họ mất rồi. Những con chữ trống rỗng không che giấu được sự thật là di thể vụn nát của cha mẹ cậu nằm bên dưới bùn, đá, dửng dưng và vô thức. Nước mắt nóng hổi rơi xuống, cậu để mặc mọi thứ, nhắm mắt và mím chặt môi, nhìn xuống bia mộ, dưới kia là nơi mẹ Lily và ba James nằm, giờ chỉ còn xương, chắc vậy, hay chỉ là bụi. Họ không biết, không bận tâm đến đứa con trai còn sống đang đứng sát bên, trái tim vẫn đập, vẫn sống nhờ sự hi sinh của họ.

Hermione nắm lấy tay Harry và trao cho cậu một cái ôm, Ron cũng thế, một cái ôm không tiếng động.

Hermione giơ cây đũa phép lên, vẽ một vòng tròn trong không trung và một vòng hoa hồng trắng nở ra trước mặt bọn. Harry bắt lấy vòng hoa và đặt lên mộ của cha mẹ.

“ Cám ơn.” Harry dụi dụi, lau đôi mắt.

Ron hé miệng, nhưng lại nuốt lời muốn nói vào trong.

“ Mình hái ở trước nhà thờ, bị phát hiện cũng chẳng sao cả.” Hermione nhỏ giọng giải thích.

“ Đi thôi, nghĩa trang này chắc cũng không còn gì hữu ích.” Harry nói.

Ron và Hermione gật đầu, bên trái bên phải đi cùng Harry rời khỏi, hướng về mục đích kế tiếp, bảo tàng của trái Snitch vàng.

Hermone hầu như đã viết hết mọi thông tin cần tìm hiểu lên cuốn sổ, sau đó ba người mới rời đi.

Nhưng vừa bước ra cửa, Hermione liền khựng lại, cầm đũa phép chỉ vào phía sau lùm cây.

Harry và Ron cũng cầm chắc đũa phép, chỉa về phía đó.

Nhưng đổi lại là một bầu không khí tĩnh lặng.

“ Sao thế ?” Ron hỏi.

“ Mình thấy có gì đấy cử động…” Hermione nói “ Ai đó đang nhìn tụi mình.”

“ Mình cũng cảm nhận được.” Harry tiếp lời “ Cử động rất nhỏ…”

Nhưng ba người đợi thật lâu, cũng chẳng có gì xảy ra. Cơn gió thổi nhẹ qua, lùm cây rơi lác đác vài nhánh lá.

“ Có lẽ là mèo hay mấy con thú nhỏ.” Ron nói “ Nếu là Tử thần Thực tử thì đã sớm lao vào tụi mình rồi, đúng chứ ? Đi thôi, khuya rồi.”

Hermione nghi ngờ nhìn lần nữa quanh lùm cây, cất đũa phép vào trong “ Được.”

Lúc ba người đi khỏi, thỉnh thoảng Harry và Hermione vẫn ngoái đầu nhìn lại.

“ Hết con phố này, rẽ phải là tới đến chỗ cuối cần đi.” Hermione dẫn đầu trong nhóm ba đứa, sau đó nàng dừng lại.

“ Sao thế ?”

Harry và Ron lập tức cầm đũa phép lên.

“ Không có gì, là căn này.” Hermione chỉ vào căn nhà bị phá thành đống đổ nát “ Harry, trên bản đồ ghi, đây là nhà trước kia của cậu.”

Harry có thể thấy điều đó. Bùa Trung thành ắt là đã chết cùng với ba James và mẹ Lily của cậu. Hàng giậu đã mọc hoang trong suốt mười sáu năm qua kể từ khi Hagrid đem Harry ra khỏi cái đống đổ nát, giờ nó nằm rải rác giữa đám cỏ cao tới thắt lưng. Phần lớn ngôi nhà vẫn còn đứng vững mặc dù bị dây trường xuân che lấp hoàn toàn, nhưng phần bên phải của tầng trên cùng đã bị nổ banh. Harry tin chắc đó là nơi lời nguyền đã phản phệ. Ba người đứng bên cổng, ngó chằm chằm đống hoang tàn của cái ắt đã một thời từng là một ngôi nhà giống như những ngôi nhà bên cạnh.

" Tại sao không ai xây lại ngôi nhà ?" Ron thì thầm.

" Có thể người ta không xây nó lại được ?" Harry đáp " Hay có thể nó giống như thương tích do Nghệ thuật Hắc ám, không thể sửa lại được thiệt hại ?"

Harry thò tay nắm lấy cánh cổng rỉ sét, cậu không hề muốn mở ra, mà chỉ để cầm nắm một cái gì đó của ngôi nhà.

" Bồ không muốn đi vô bên trong đấy chứ ? Có lẽ không được an toàn lắm đâu, có thể... ôi, Harry, nhìn kìa !" Ron chỉ vào đống hoang tàn.

Cái chạm tay của Harry vào cánh cổng dường như đã khiến điều đó xảy ra. Một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất ngay trước mặt bọn họ, xuyên qua đám chằng chịt những cây tầm ma và cỏ dại, giống như một đóa hoa kì quái lớn rất nhanh, những chữ vàng trên mặt gỗ ghi rằng:

Tại đây, vào đêm 31 tháng 10 năm 1981,

Lily và James Potter đã thiệt mạng.

Con trai họ, Harry, hiện là phù thủy duy nhất sống sót dưới Lời nguyền Giết chóc.

Căn nhà này, vô hình đối với dân Muggle, được giữ y nguyên tình trạng đổ nát để tưởng nhớ gia đình Potter và để nhắc nhở sự bạo tàn đã làm tan nát gia đình họ.

Chung quanh dòng chữ sắc gọn này là những chữ nguệch ngoạc của các phù thủy và pháp sư đến tham quan địa điểm ‘Kẻ Sống Sót đã thoát chết’. Một số chỉ đơn giản kí tên mình bằng mực vĩnh cửu, những kẻ khác khắc chữ viết tắt của tên mình lên gỗ, lại có người để lại cả thông điệp. Những thông điệp mới nhất trong số đó, tỏa sáng rực rỡ trên bức grafito pháp thuật trải dài qua mười sáu năm, đều có nội dung tương tự.

Harry, chúc may mắn, dù bạn đang ở đâu.

Harry, nếu anh đọc được dòng chữ này, tất cả chúng tôi ở bên anh.

 Harry Potter muôn năm !

" Lẽ ra họ không nên viết bậy lên tấm bảng !" Hermione phẫn nộ nói.

Nhưng Harry cười toe " Vui chớ ! Mình khoái họ viết như vậy. Mình..."

Cậu chợt nín ngang. Một bóng người mặc đồ ấm dày kín mít đang khập khiễng lê bước trên con đường nhỏ tiến về phía bọn họ, nổi bật lên nhờ ánh đèn sáng ở quảng trường xa xa.

Hermione và Ron cầm đũa phép chỉa vào đối phương.

“ Ai đấy ?” Ron nâng tông giọng dò hỏi.

“ Đợi đã…” Harry ngăn cản Herrmione và Ron đang muốn phóng bùa chú.

Hình bóng đó là một người đàn bà. Cái lưng khòm, và vẻ ngoài ục ịch, cùng dáng đi lếch thếch, chậm chạp của bà đều mang lại ấn tượng bà cực kỳ già nua. Ba đứa im lặng nhìn trong lúc bà tiến lại gần hơn. Cuối cùng bà ngừng bước cách họ vài thước và chỉ đơn giản đứng đó giữa con đường mòn, hướng mặt về phía họ.

Bathilda Bagshot.

Ann đã cho bọn họ xem tấm hình của bà ấy.

Hai người hạ đũa phép xuống, Hermione nhíu mày nhìn Bagshot, nhỏ giọng thầm thì “ Làm sao bà ấy biết được ? Tụi mình uống thuốc Đa Dịch Quả rồi mà ?”

Harry lắc đầu, người đàn bà kia vẫn vẫy tay một cách hăng say.

“Có thể nào cụ Dumbledore đã dặn bà đợi, cụ biết tụi mình sẽ đến ? Nghĩ xem, nếu Harry tới, nhất định sẽ đi ngang đây nhìn thử, nếu hai người họ là bạn tốt, cụ sẽ dặn bà ấy đợi ở đây ? Cụ Dumbledore rất mạnh, biết nhiều bùa chú tụi mình có rành đâu, chắc bà ấy cũng vậy.” Ron nói.

Hermione lập tức phản bác “ Nhưng làm gì có bùa chú nào nhìn được xuyên thấu thuốc Đa Dịch Quả chứ ? Cả mắt phép của thầy Moody cũng không được.”

“ Nếu có người dùng Đa Dịch Quả giả bộ làm Ann, mình bảo đảm bồ nhất định nhận ra ngay…”

“ Ann không dễ bị giả mạo, tộc Roland…”

Harry tiến về phía và Bagshot vài bước, rồi xoay người nói với hai người bạn tốt “ Đừng cãi nữa, dù sao mục đích của tụi mình cũng là tìm bà ấy, nếu bà chủ động tìm tới thì cứ lại xem sao. Dù gì cũng có ba đứa, bên đó chỉ có một thôi.”         

“ Được rồi.” Hermoine đành chịu.

Bọn họ bước về phía người đàn bà, và ngay lập tức, bà quay lưng lại và khập khiễng lê bước ngược trở lại con đường họ vừa đi. Dẫn ba đứa đi qua nhiều ngôi nhà, bà quẹo vào một cái cổng. Ba người đi theo bà đến một lối đi dẫn vào cửa trước, xuyên qua một khu vườn rậm rạp gần bằng ngôi nhà hoang mà họ vừa rời khỏi. Bà lóng ngóng với cái chìa khóa cửa trước một lúc, rồi mở cửa ra và đứng qua một bên cho họ bước vào.

Bà toát mùi hôi kinh khủng, hay có lẽ ngôi nhà của bà hôi. Ba đứa nhăn kịt mũi khi khép nép đi ngang qua để bước vào trong.

Giờ đây khi đã đứng cạnh, Harry mới nhận ra nhận ra bà nhỏ nhắn làm sao, tấm lưng còng rạp xuống, cao chưa tới ngang ngực cậu. Bà đóng cửa, quay lại và săm soi gương mặt Harry. Mắt bà dày vì bị cườm và lõm sâu giữa những nếp da nhăn lộ rõ và toàn bộ gương mặt của bà lấm chấm những vết rạn tĩnh mạch với mụn gan. Cậu tự hỏi liệu bà có thể nhìn thấy rõ không, mà cho dù bà có thấy, thì cái kẻ bà thấy chỉ là một gã Muggle trung niên đầu hói mà Harry đang đội lốt giả danh.

Mùi của tuổi già, của bụi bặm, của quần áo không giặt giũ và đồ ăn thiu càng nồng hăng thêm khi bà tháo chiếc khăn quàng màu đen cũ nát, để trần một cái đầu tóc trắng lưa thưa lộ cả da đầu.

“ Bà Bathilda ?" Harry lại hỏi.

Bà gật đầu lần nữa, lê bước ngang qua ba đứa, đẩy Hermione qua một bên như thể bà không nhìn thấy nàng, rồi bà biến vào một chỗ có vẻ là phòng khách.

Hermione và Ron cùng nhìn qua Harry.

" Nghe nè, lẽ ra mình nên nói với hai bồ, mình biết bà ấy không hoàn toàn tỉnh táo. Bà Muriel nói bả 'khùng khùng'." Harry bảo.

" Lại đây !" Bà Bathilda gọi từ phòng bên cạnh.

“ Không sao đâu.” Harry trấn an rồi bước vào đó.

Bà Bathilda đang lắc lư đi quanh phòng thắp nến, nhưng căn phòng vẫn còn rất tối, ấy là chưa nói nó cực kì dơ. Lớp bụi dày lạo xạo, cái mùi ẩm ướt mốc meo còn có mùi gì khác hôi hám hơn nữa, giống như mùi thịt thối. Bà dường như cũng quên rằng mình có thể dùng phép, bởi vì bà đang thắp đèn vụng về bằng tay, cổ tay áo ren rua lòng thòng của bà cứ lăm le bắt lửa.

" Để cháu làm cho." Harry nói rồi lấy que diêm từ tay bà đưa cho Ron và Hermione.

Bà đứng nhìn trong khi ba đứa làm nốt việc thắp mấy mẩu nến cùn cắm trong mấy cái dĩa con có khắp phòng, đậu chông chênh trên những đống sách và trên mấy cái bàn bừa bộn toàn tách mốc meo rạn nứt.

Harry đến thắp cây nến cuối cùng là trên một cái tủ ngăn kéo có mặt trước hình cánh cung, trên đó đặt rất nhiều bức hình. Khi ánh lửa bừng lên, ánh phản chiếu chờn vờn trên mặt kiếng và khung bạc đầy bụi của những tấm hình đó. Harry thấy vài cử động nhỏ trong những tấm hình. Trong lúc bà Bathilda lóng ngóng chụm củi trong lò sưởi, Harry hô nhẹ “Terego (Lau sạch).”

Bụi trên những bức hình biến mất, cậu thấy ngay lập tức đến gần sáu bảy tấm ảnh đã biến khỏi những cái khung lớn và đẹp nhất. Harry tự hỏi bà Bathilda hay ai đã xóa những cái hình đó đi. Bỗng mắt cậu bắt gặp một tấm hình gần phía cuối bộ sưu tập này, Harry chụp lấy ngay.

Như thể có một tia sét vừa xẹt ngang trong đầu.

Đó là tên trộm tóc vàng có bộ mặt hí hửng, chàng trai trẻ đã ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhà ông Gregorovitch, chàng ta đang uể oải mỉm cười với Harry trong cái khung hình bằng bạc. Và ngay lập tức Harry nhớ ra trước đây nó đã nhìn thấy chàng trai đó ở đâu, trong cuốn «Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore», tay quàng tay với cậu thiếu niên Dumbledore, và Harry nhận ra tất cả những tấm hình bị mất ở đây ắt phải ở đâu đó trong cuốn sách của Rita.

" Thưa bà... cô... Bagshot ?" Harry nói, giọng nó hơi run " Người này là ai ạ ?"

Bà Bathilda đang đứng giữa phòng nhìn Hermione và Ron đốt lò sưởi giùm.

" Thưa cô Bagshot ?" Harry lặp lại, cậu cầm tấm hình bước tới, trong lúc ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi. Bà Bathilda ngước lên khi nghe tiếng Harry.

" Người này là ai ?" Harry đẩy tấm hình tới trước hỏi bà Bathilda. Bà nghiêm trang ngắm tấm hình, rồi ngước nhìn Harry.

" Bà có biết người này là ai không ?" Cậu hỏi lại, giọng lớn hơn và chậm hơn bình thường " Người đàn ông này ? Bà có biết ông ta không ? Ông ấy tên gì ?"

Bà Bathilda chỉ đứng đó, tỏ vẻ đãng trí. Harry cảm thấy nản lòng kinh khủng. Rita Skeeter đã làm cách nào để giải phóng được ký ức bà ?

" Người này là ai ?" Cậu lớn tiếng hỏi lại.

" Harry, bồ đang làm gì vậy ?" Hermione hỏi.

" Tấm hình này, Hermione à, là tên trộm đã đánh cắp của ông Gregorovitch ! Bà làm ơn trả lời giùm !" Harry nói với bà Bathilda " Ai đây ?"

Nhưng bà chỉ im lặng nhìn Harry đăm đăm.

" Tại sao bà kêu tụi cháu đi theo bà, bà... cô... Bagshot ?" Hermione hỏi, cũng lớn tiếng " Bà cần nói điều gì với tụi cháu ?"

Chẳng tỏ dấu hiệu gì là có nghe tiếng Hermione, bà Bathilda lại lê mấy bước khập khiễng đến gần Harry hơn. Kèm theo cái hất đầu bà ngó ra hành lang.

" Bà muốn tụi cháu đi ra à ?" Harry hỏi.

Bà lặp lại động tác vừa rồi, lần này chỉ vào nó trước tiên rồi chỉ vào chính bà, rồi chỉ lên trần nhà.

" À, được... Hermione à, mình nghĩ bà muốn mình đi lên lầu với bà"

" Được thôi," Hermione nói " Ron đứng dậy, đi lên thôi." Ron đang ngồi cạnh lò sưởi châm lửa, nghe thấy vậy thì cậu buông bó củi tên tay xuống.

Nhưng khi Hermione động đậy, bà Bathilda lắc đầu dữ dội khiến cả bọn ngạc nhiên, rồi một lần nữa bà lại chỉ vào Harry rồi chỉ vào chính bà.

" Bà muốn mình đi với bà, một mình mình."

" Tại sao ?" Hermione hỏi, giọng nàng vang lên sắc đanh và rành rọt trong căn phòng lập lòe ánh nến, bà già hơi lắc đầu khi nghe tiếng la lớn đó.

" Có lẽ cụ Dumbledore bảo bà chỉ nói với mỗi mình Harry thôi ?" Ron đứng sau Hermione lên tiếng “ Cũng như có nhiều thứ, chỉ vài người tụi mình biết.”

Hermione không để tâm Ron, nàng nhìn qua Harry “ Bồ thật sự tin bà ấy à ?”

" Có." Harry vừa nói vừa nhìn xuống đôi mắt đục lờ ngó chằm chằm vào mắt cậu " Mình nghĩ bà biết."

" Vậy thì, được, nhưng mau mau lên nha." Hermione nói “ Có gì thì lập tức gọi tụi mình.”

Harry nói với bà Bathilda " Bà đi trước đi ạ."

Bà dường như hiểu, khập khiễng đi vòng qua cậu hướng về phía cửa.

Harry vừa đi khỏi, Ron liền dùng đũa phép tẩy sạch bụi bẩn trên ghế sô pha rồi ngồi xuống, Hermione đang nhíu mày, đứng giữa đám bụi được chiếu sáng của ánh nến, ngước nhìn lên kệ sách.

Cầu thang dốc và hẹp, Harry suýt đưa tay ra đặt lên cái lưng bè bè của bà Bathilda để yên chí bà không té bật ngửa ra sau đè lên cậu, mà chuyện đó coi bộ dễ xảy ra lắm.

Chậm chạp, thở khò khè, bà trèo lên tới đầu cầu thang, quẹo ngay qua bên phải, và dẫn cậu vào một phòng ngủ trần thấp.

Căn phòng tối thui và hôi khủng khiếp, Harry chỉ kịp nhận ra một cái bô nước tiểu thò ra dưới gầm giường trước khi bà Bathilda đóng cửa lại và ngay sau đó cậu bị bóng tối nuốt trọn.

" Lumos (Thắp sáng)." Harry nói, và cây đũa phép của cậu sáng lên. Cậu giật mình khi trong có mấy giây mà bà Bathilda đã đến sát bên nhưng cậu lại không hề nghe tiếng bà đến gần.

" Mi là Potter ?" Bà thì thầm.

" Dạ. Cháu đây."

Bà gật đầu, chậm rãi và trang trọng. Harry cảm thấy tim đập rất nhanh, thình thịch, một cảm giác thật kích động, khó chịu và nôn nóng.

" Bà có đưa gì cho cháu ạ ?" Harry hỏi, nhưng bà cụ dường như bị cây đũa phép đang chiếu sáng của cậu làm cho hoảng hốt.

" Bà có đưa gì cho cháu không ?" Harry lặp lại.

Thế rồi bà Bathilda nhắm mắt lại và nhiều việc xảy ra cùng một lúc. Vết sẹo của Harry nhói lên đau đớn, căn phòng hôi hám tối đen biến đi trong chốc lát. Harry cảm thấy một niềm vui sướng dâng lên và cất giọng the thé lạnh lùng, bảo “ Giữ lấy nó !”

Harry lắc lư tại chỗ, căn phòng hôi hám tối tăm dường như quấn chặt quanh cậu một lần nữa, Harry cũng không biết điều gì vừa xảy ra.

" Bà có đưa gì cho cháu không ?" Cậu hỏi lần thứ ba, giọng to hơn hẳn.

" Lại đây." Bà Bathilda thì thầm, chỉ vào một góc phòng. Harry giơ cây đũa phép lên cao và thấy đường nét lờ mờ của một cái bàn trang điểm bừa bộn bên dưới tấm màn cửa sổ. Lần này bà không dẫn đường cho Harry nữa. Cậu lách đi giữa bà và cái giường xộc xệch, cây đũa phép giơ cao. Cậu không muốn rời mắt khỏi bà.

" Cái gì hở bà ?" Harry hỏi khi tới bên cái bàn trang điểm chất cao nghệu một đống những thứ bốc mùi và trông giống như áo quần chưa giặt.

" Ở đó." Bà Bathilda nói, chỉ vào cái đống không hình thù.

Và ngay khi Harry vừa rời mắt khỏi bà, đảo mắt rà tìm trong đống hỗn độn, thì bà Bathilda chuyển động một cách kì lạ. Harry nhìn thấy điều đó qua khóe mắt, nỗi kinh hoảng khiến cậu quay phắt lại và nỗi sợ hãi khiến cậu càng thêm tê liệt khi thấy cơ thể già nua của bà sụm xuống, một con mãng xà vọt ra từ cái chỗ trước đó là cần cổ của bà.

Con rắn lao tới tấn công ngay khi Harry giơ cây đũa phép lên. Cú mổ mạnh vào cánh tay khiến cây đũa phép văng lên trần nhà, ánh sáng phát từ cây đũa chờn vờn đến chóng mặt khắp phòng rồi tắt ngúm. Sau đó cái đuôi rắn đập một cú cực mạnh vào giữa be sườn khiến Harry đứt hơi. Cậu ngã ngửa lên cái bàn trang điểm, té vô đống quần áo dơ hầy...

Harry lăn tròn qua một bên, né được trong đường tơ kẽ tóc cái đuôi con rắn đang quật xuống cái bàn chỗ cậu vừa nằm một giây trước đó. Tấm kiếng lót mặt bàn bể vụn rớt như mưa rào xuống Harry khi cậu chạm tới sàn. Cậu nghe tiếng Hermione gọi từ nhà dưới " Harry ?"

Nhưng Harry không sao lấy được đủ hơi vào phổi để gọi lại, thình lình một khối trơn nhẵn đè cậu xuống sàn và cảm giác cái khối đó trườn qua người cậu. Mạnh bạo, lực lưỡng...

" Không !" Harry bị kẹp chặt xuống sàn, há hốc, thở hổn hển.

" Có." Một giọng thì thào " Cóoo... giữ lấy nó... giữ lấy nó..."

" Đũa phép…đũa phép lại đây..."

Nhưng chẳng có gì xảy ra và cậu phải dùng cả hai tay để gắng sức đẩy con rắn ra trong khi nó quấn quanh thân hình cậu, vắt kiệt không khí khỏi người Harry, đầu óc cậu chìm ngập trong ánh sáng trắng toát lạnh buốt, tất cả suy nghĩ đều mù mịt, hơi thở của chính bản thân bị dìm tắt, tiếng bước chân xa xa, mọi việc vẫn tiếp diễn...

Harry đột ngột bừng tỉnh trong bóng tối bốc mùi chua loét, con rắn Nagini đã thả cậu ra. Harry lồm cồm bò dậy và thấy hình thù con rắn nổi trên nền ánh sáng đầu cầu thang, nó lao tới và Hermione nhào qua một bên kèm theo một tiếng ré, bùa chú của nàng trật hướng, va vào khung cửa sổ có màn che, đánh vỡ tan nát.  Một tia sáng đỏ lóe lên từ đũa phép của Ron, đánh trúng vào con rắn, nhưng nó chỉ lắc lư thân hình, rồi há cái miệng to khổng lồ.

Harry hụp xuống để tránh một trận mưa rào miểng kiếng nữa, và chân cậu trượt trên cái gì giống như cây viết chì... cây đũa phép của cậu...

Harry cúi xuống và chụp lấy cây đũa phép, nhưng giờ đây con rắn đã chiếm ngự căn phòng, đuôi nó quật đập, chẳng còn thấy Hermione và Ron đâu nữa và trong một thoáng Harry nghĩ đến điều tệ hại nhất, nhưng chợt vang lên một tiếng nổ đùng thật to, một ánh sáng đỏ nháng lên, và con rắn bay véo lên không trung, đập mạnh vào mặt Harry trong lúc văng lên, cuộn mình ngoằn ngoèo vươn tới tận trần nhà. Harry giơ cao cây đũa phép, nhưng khi cậu làm vậy, vết sẹo lại nhói lên nhức buốt, đau đớn hơn thảy mọi cơn đau trong suốt những năm qua.

" Hắn đang đến ! Hermione, Ron hắn đang đến !"

Trong lúc nó hét lên, con rắn rớt xuống, rít lên điên cuồng. Mọi thứ hỗn loạn, nó đè sập những kệ tủ gắn trên tường, đồ sứ bể vụn bay tán loạn và Harry nhảy lên giường, phóng qua, cậu biết là Ron và Hermione đang cầm đũa phép đứng ở cửa...

“ Đi mau ! Hắn tới, phải đi ngay !” Harry nhìn hai người rồi la to.

Con rắn lại chồm lên, nhưng Harry biết cái đáng sợ hơn cả con rắn đang đến, và có lẽ đã tới cổng rồi, đầu cậu đang sắp tét ra vì cơn đau của vết sẹo...

Con rắn nhào theo, Ron kéo tay Hermione, một tay khác vươn dài chờ Harry chụp lấy, sau đó ba đứa sẽ lập tức độn thổ rời đi.

Ngón tay Harry vừa đụng vào bàn tay Ron, con rắn đã bổ nhào vào ba đứa…

Trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hermione giơ đũa phép, hét thật to “ Confringo (Nổ mạnh) !” Bùa chú của nàng đánh phập vào con rắn, nó khựng lại mọi hành động. Tiếp sau đó, tiếng vụn vỡ vang khắp phòng, làm nổ tan tành tấm kiếng của tủ quần áo và nẩy bật lại về phía cả bọn, dội từ sàn lên tới trần nhà. Harry cảm nhận được sức nóng của vụ nổ đốt bỏng cả mu bàn tay cậu.

Một vòng xoáy tít, tối hù hiện ra trước mắt…

Thế rồi vết sẹo của Harry như nứt toạc, là Voldemort, đang chạy ngang qua căn phòng ngủ hôi hám, hai bàn tay dài trắng bệch bấu chặt bệ cửa sổ khi thoáng thấy bóng gã đàn ông trung niên hói đầu, một ông ục nịch cùng người đàn bà nhỏ nhắn xoáy tít và biến mất. Hắn rú lên tức giận, vang vọng qua những khu vườn tối đen, to hơn cả tiếng chuông nhà thờ đang đổ vào đêm khuya...

Và tiếng rú của hắn cũng là tiếng la của Harry, cơn đau của hắn cũng là cơn đau của Harry... điều đó có thể xảy ra ở đây, nơi trước kia nó từng xảy ra... ở đây, có thể nhìn thấy ngôi nhà đó, nơi hắn từng cận kề cái chết để biết chết là gì... chết... cơn đau thật khủng khiếp... xé toạc thân thể hắn... nhưng nếu hắn không có thân thể, sao cái đầu hắn lại đau khủng khiếp thế này, nếu hắn đã chết, sao hắn lại thấy lạnh quá sức chịu đựng thế này, chẳng phải chết rồi thì cũng hết đau sao, chẳng phải...

Cái đêm ẩm ướt và gió lộng này, hai đứa trẻ mặc đồ như trái bí rợ đang lạch bạch đi ngang qua quảng trường và cửa tiệm giăng đầy nhền nhện giấy, tất cả những trò Muggle hào nhoáng của cái thế giới mà họ không hề tin... Và khi hắn lướt dọc con đường, cái cảm giác về mục tiêu, quyền lực và công bằng nổi lên trong hắn, cái cảm giác mà hắn luôn luôn có vào những dịp này... không phải cơn tức giận... cái đó chỉ dành cho những linh hồn yếu đuối hơn hắn... mà là sự đắc thắng, phải... Hắn đã chờ đợi dịp này, hắn đã hi vọng có dịp này...

" Hóa trang hay lắm, thưa ông !"

Hắn thấy nụ cười của thằng nhóc sượng lại khi nó chạy lại đủ gần để nhìn vào dưới lớp áo choàng và nón trùm đầu, hắn thấy nỗi khiếp sợ bao phủ gương mặt đã hóa trang của thằng bé. Thế rồi thằng bé quay đi, bỏ chạy... Bên dưới tấm áo choàng hắn đã chạm ngón tay vào chuôi cây đũa phép... Một động tác đơn giản và thằng bé sẽ không bao giờ chạy được tới mẹ nó... nhưng không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết...

Rồi hắn đi dọc theo một con đường mới và tối hơn, giờ đây mục tiêu của hắn cuối cùng đã hiện ra trong tầm mắt, bùa Trung thành đã mất hiệu lực, mặc dù người trong cuộc vẫn chưa biết... Và hắn khẽ khàng còn hơn cả những chiếc lá chết vất vưởng dọc lề đường khi co mình xuống ngang bằng hàng giậu tôi tối, và chăm chú nhìn qua bờ giậu...

Người trong nhà đã kéo màn cửa lên, hắn thấy họ rất rõ trong phòng khách, người đàn ông cao, tóc đen đeo kiếng đang tạo ra những cuộn bông khói màu sắc phụt ra từ cây đũa phép của mình để mua vui cho đứa con trai nhỏ tóc đen mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam. Đứa nhỏ đang cười và cố bắt cụm khói, nắm chặt khói trong nắm tay nhỏ xíu...

Một cánh cửa mở ra và người mẹ bước vào, nói gì đó hắn không thể nghe được, mái tóc dài màu đỏ sậm của cô xõa trên khuôn mặt. Bấy giờ người cha bèn bế bổng đứa con lên và đưa nó cho người mẹ. Ông liệng cây đũa phép lên ghế nệm dài và duỗi người ra, ngáp...

Cánh cổng rít lên khe khẽ khi hắn đẩy nó mở ra, nhưng James Potter không nghe thấy. Bàn tay trắng của hắn rút cây đũa phép ra từ bên dưới tấm áo khoác và chỉa vào cánh cửa trước, khiến nó mở tung.

Hắn đã đứng ngay ngưỡng cửa khi James phóng ra tới hành lang. Thật dễ dàng, quá dễ dàng, ông ta thậm chí không cầm theo cây đũa phép...

" Lily, đưa Harry đi ! Hắn đến ! Đi đi ! Chạy đi ! Anh sẽ cầm chân hắn !"

Cầm chân hắn à, trong khi tay không đũa phép !... Hắn cười giòn trước khi phát ra lời nguyền...

" Avada Kedavra !"

Ánh sáng xanh lè chói đầy hành lang chật chội, rọi sáng cái xe trẻ con được đẩy sát tường, ánh sáng xanh lè đó khiến cho lan can cầu thang sáng chói lên như những tia chớp, và James Potter gục xuống như một con rối bị cắt đứt dây...

Hắn nghe tiếng người mẹ gào thét trên tầng lầu, như sập bẫy, nhưng miễn là cô ta biết điều thì phần cô ta, ít nhất, cũng không việc gì phải sợ... Hắn leo lên cầu thang, lắng nghe với chút khoái trá cái cố gắng của người mẹ tự dựng chướng ngại vật để che chắn cho mình... mà cô ta cũng không có cả đũa phép... họ ngu gì đâu, cả tin gì đâu, tưởng đâu sự an toàn của mình là nhờ vào bạn bè, tưởng đâu vũ khí nhiều khi cũng có thể bỏ qua một bên...

Chỉ bằng một cái vẫy cây đũa phép uể oải, hắn tông cửa mở ra, gạt qua một bên cái ghế cùng mấy cái hộp chồng chất lên để tấn cánh cửa... và kia, người mẹ đứng đó, bồng trong tay đứa con. Khi thấy hắn, cô đặt đứa con trai vào trong cái nôi sau lưng và giang rộng cánh tay ra, như thể làm vậy thì cứu được, như thể khi che chắn cho đứa con để hắn không nhìn thấy, cô hi vọng hắn sẽ chọn tấn công cô thay vì...

" Đừng giết Harry, đừng giết Harry, xin làm ơn đừng giết Harry !"

" Tránh ra, con ngốc... Tránh ra, mau !"

" Đừng giết Harry, làm ơn đừng, cứ giết tôi, hãy giết tôi thay cho..."

" Đây là cảnh cáo cuối cùng của ta..."

" Đừng giết Harry ! Làm ơn... tội nghiệp... tội nghiệp... Đừng giết Harry ! Đừng giết Harry ! Làm ơn... tôi sẽ làm bất cứ điều gì..."

" Tránh ra. Tránh ra con ngốc !"

Hắn có thể đẩy người mẹ ra khỏi cái nôi, nhưng giết hết cả lũ có lẽ khôn ngoan hơn...

Ánh sáng xanh lè nháng lên khắp phòng và người mẹ gục xuống hệt như chồng cô ta. Lúc này đứa bé chưa khóc. Nó đứng lên được, bám vào những chấn song của cái nôi, và ngước nhìn gương mặt của kẻ đột nhập với vẻ thích thú tươi sáng, có lẽ tưởng là cha nó đang núp dưới lớp áo choàng tạo ra thêm nhiều ánh sáng đẹp đẽ và mẹ nó sẽ chồm dậy tức thì, cười vang...

Hắn cẩn thận chỉa cây đũa phép vào giữa mặt đứa nhỏ, hắn muốn thấy điều đó xảy ra, sự tiêu diệt kẻ này, mối nguy hiểm không thể giải thích được. Đứa nhỏ bắt đầu khóc, nó đã nhận ra hắn không phải là ba James. Hắn không thích đứa nhỏ khóc lóc, hắn chưa bao giờ chịu đựng nổi những đứa nhỏ khóc èo ẹo ở cô nhi viện...

" Avada Kedavra !"

Và rồi hắn tan nát. Hắn không còn là gì cả, không gì cả ngoài nỗi đau đớn và hãi hùng, và hắn phải tự trốn đi, không phải trong đống nát vụn của ngôi nhà tan tành, nơi đứa nhỏ bị kẹt trong đó đang khóc lóc, mà trốn đi xa... xa thật xa...

 ----------------------------------------------

Một vài lời của Editor: Kỉ niệm 200 chương, chương này không khóa. Nhưng mà :) truyện thọt sao 4.89/5 xuống 4.88/5 rồi mà vẫn không hiểu lí do mắc gì bị thọt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16