Bách Hợp Tiểu Thuyết

Phiên ngoại: Góc nhìn của Hermione (Phần 3)

892 0 10 0

-----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------

Nàng đã suy nghĩ rất lâu xem nên tặng quà gì vào lễ trưởng thành của Ann, tổng cộng có ba phương án, cuối cùng thông qua cuộc trò chuyện với Fanny, nàng đã chọn được một cái.

Buổi sáng, thời tiết ngoài trời trong lành, nàng gọi điện thoại cho Ann, khi cô bắt máy nàng liền nhận ra cô vẫn chưa tỉnh ngủ, mỗi lần còn ngủ mơ, âm đuôi của Ann sẽ hơi kéo dài một tí.

Buổi chiều ngày hôm sau, nàng đang ngồi trong phòng lật lật sách vở, đầu thì mãi nghĩ xem Ann có thích món quà hay không. Kết quả, bố ở dưới lầu đột nhiên la vọng lên tên Ann, nàng tức tốc chạy xuống nhà, bắt điện thoại.

Vậy mà Ann lại hẹn nàng đi xem phim, cúp máy xong, nụ cười trên môi mãi không hạ xuống được, nàng đi một mạch về phòng, quấn kín người trong chăn.

Cô đã biết ư ? Chắc là không thể nào…Nếu đã biết nhất định sẽ tìm cớ né tránh ! Fanny đều đã nhận ra, thế mà cái người ngốc nghếch kia lại không hay biết !

Rất nhanh đã trôi tới cuối tuần, tới trước rạp phim trong lòng nàng vẫn còn rất phân vân, vì sao cô lại hẹn nàng đi xem phim ? Ann vẫn bộ dáng như cũ, trả lời qua loa hai từ: Trả lễ.

Bảo không thất vọng là dối lòng, nhưng nàng càng hiểu rõ, nếu nói thẳng ra, phản ứng đầu tiên của Ann nhất định sẽ là trốn tránh, chuồn đi.

Sau khi về lại nhà, một bức thư cú gửi tới đã phá tan mọi ý định trong kì nghỉ hè của nàng. Trước khi kết thúc năm học thứ tư, cụ Dumbledore cũng đã nói thẳng với bọn nàng, tình hình hiện tại của Harry rất rất nguy hiểm, mà nàng cần phải hỗ trợ bồ ấy.

Sự việc về Hội Phượng Hoàng luôn phải giữ bí mật, nàng cũng không còn cách nào khác, dù rất muốn nói chuyện với Ann nhưng lỡ trót hứa hẹn với cụ Dumbledore rồi. Ngày 1 tháng 9, nàng mang tâm trạng phơi phới đi tới nhà ga, một mặt là do nhận được huy hiệu Huynh trưởng, mặt khác là do sắp được gặp lại Ann.

Ann sẽ tức giận, nàng có thể đoán được nhưng không ngờ cô lại băng bột một cánh tay đi học. Cô gặp phải chuyện gì nguy hiểm sao ? Xảy ra lúc nào ? Nàng hoàn toàn không biết gì cả, tiếp theo đó bị thái độ của Ann làm cho nóng vội, nói huỵch toẹt hết mọi thứ.

Sau khi nói ra hết, trừ việc hơi hoảng loạn thì có tí nhẹ nhõm trong lòng, nàng ngó mắt nhìn Ann, trông chờ cô sẽ làm gì ? Ann né tránh chuyện này, vẻ mặt cũng hơi tí kì lạ, điều này nghĩa là sao đây ?

Muốn được tha thứ, nàng phải hoàn thành ba yêu cầu, chuyện này chẳng nhằm nhò gì. Yêu cầu đầu tiên của Ann rất mau đã tới, mua đồ ăn vặt ? Nhưng điều này cũng khá hợp lí, trông mặt mày Ron lúc này sẽ rõ, Ann thật là tùy tiện cho có.

Năm học thứ năm ở Hogwarts khác hẳn mọi lần, Bộ Phép thuật xảy ra mâu thuẫn với cụ Dumbledore, Hội Phượng Hoàng cũng bàn về chuyện này khá nhiều lần, nhưng không ai lại nghĩ tới nó nghiêm trọng tới vậy. Lại thêm kì thi OWL vào cuối năm, làm cho nàng có dự cảm chẳng lành dù chỉ mới khai giảng nhưng có lẽ năm học này không thể êm xuôi, thậm chí là gian nan.

Tiết Độc dược đầu tiên của năm học, Ann là người đầu tiên nộp bài, thật lạ, thường ngày cô hay chờ Fanny đi chung mà ? Ở nhà ăn cũng không thấy Ann vì thế nàng đi tới hỏi thăm Fanny nhận được đáp án thì lòng càng thêm lo lắng. Đi bệnh thất thay thuốc, miệng thì nói thế nhưng vết thương vẫn chưa lành, còn phải chịu một khoảng thời gian nữa sao ? Nhưng chỉ có bị trúng bùa chú cấp cao hoặc một vài phép thuật đặc thù tạo thành thương tích nghiêm trọng mới khiến thời gian chữa bệnh kéo dài lâu tới vậy…

Bữa tối trôi qua được một lúc, Ann với cánh tay bó bột, trên miệng treo nụ cười mỉm khách sáo đi tới dãy bàn Slytherin. Cách một bàn dài, nhưng ánh mắt Hermione luôn dõi theo dáng người Ann, cô ngồi xuống bàn, tám chuyện với Fanny vài câu rồi bắt đầu ăn uống.

Nàng vốn định tìm cơ hội bắt chuyện với Ann, kết quả lại bị vụ việc của mụ Umbridge phá hỏng. Thanh tra cao cấp ? Ý đồ nhằm vào Harry của mụ ta thật rõ ràng.

Harry là kiểu người bốc đồng, mỗi khi bị Umbridge khiêu khích cơn bực tức của bồ ấy càng dễ bộc phát. Nàng còn không đếm nổi số lần Harry bị mời ở lại ‘tâm sự’ với Umbridge mỗi cuối buổi học.

Trong một buổi học, Harry lại tức điên người, nếu không nhờ có Ann giúp đỡ thì bồ ấy không tránh khỏi bị cấm túc. Với cách khích tướng của Ann, Harry so với trước đó đã bắt đầu nghe lọt tai lời khuyên của bạn bè.

Gryffindor chưa bao giờ biết im lặng chịu trận, dưới tình hình đối đầu với thù địch trong lẫn ngoài trường, nàng nghĩ ra một biện pháp cực hay, sau khi trao đổi sơ với Harry và Ron, nàng đã gấp gáp không đợi nổi muốn kiếm Ann kể chuyện.

Lúc ban đầu, nàng không quá tự tin quá lớn trong việc thành lập một hội nhóm như vậy, nhưng lời Ann nói đã trao cho nàng rất nhiều niềm tin. Việc cô không tham gia đúng thật khiến nàng có chút thất vọng, nhưng nàng có thể hiểu cho tình cảnh của Ann, chú và dì cô đều làm việc ở Bộ Phép thuật.

Khiến nàng bất ngờ nhất là ngày hôm đó Ann cũng đến, bàn tay miết mạnh cốc bia, bóng lưng của cô, nàng tin chắc bản thân không nhận lầm.

Ann ngồi đối diện, cách đó mấy bàn, hiển nhiên cô cũng biết nàng đang nhìn tới, bàn tay vươn ra kéo thấp nón xuống. Hì hì, thật khờ mà, có kẻ lang thang nào mà bàn tay lại trắng mịn đến vậy chứ.

Có Ann ủng hộ thầm lặng, sự căng thẳng ban đầu cũng đã giảm bớt. Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, nàng bước ra cửa quán rượu, vui vẻ đuổi khéo Harry và Ron, đứng đợi Ann, mong muốn bày tỏ nàng sung sướng ra sao khi biết cô tới.

Quân đoàn Dumbledore thành lập, phương pháp liên lạc là dựa trên thói quen hay nghịch đồng xu của Ann. Vì thế, nàng cố ý đưa cho Ann một đồng, một mặt là vì cám ơn cô, mặt khác là mong có sự hỗ trợ từ cô. Tuy rằng có Harry dẫn đầu nhưng nàng, Ron và những người khác đều có góc nhìn không quá chuẩn xác.

Vốn tưởng chỉ là một thứ bảy bình thường, bữa sáng Ann không đến, đoán chừng cô đã ngủ nướng, nằm đợi Fanny đem bữa ăn qua cho. Thế mà khi Millicent đi ngang qua vô tình nói ra Ann đang nằm trong bệnh thất. Nàng lập tức đeo túi xách, chạy như bay tới bệnh thất, kết quả từ bà Pomfrey biết được Ann đã ngủ say, yêu cần muốn được nghỉ ngơi, tình hình không có gì quá nghiêm trọng. Nhưng căn bản nàng không yên lòng nổi, vọt đi tìm Fanny.

Fanny nghe hỏi xong cũng không trả lời ngay, chỉ nhắc khéo Ann không muốn nàng biết mà cậu ấy có thể giúp đỡ nàng một tí. Không muốn nàng biết ? Là sợ nàng lo lắng ư ? Hay vì điều gì khác ? Được Fanny giúp đỡ, đương nhiên phải chớp lấy cơ hội, nàng gửi cho cậu ấy một lá thư, còn mang tới không ít món ngon trên bàn ăn của Gryffindor.

Đồ ăn có thể làm con người vui vẻ, đây là lời cô đã nói.

Buổi tối thứ bảy, quân đoàn Dumbledore đúng giờ tụ hội, nàng không ngờ Ann sẽ chạy đến, cô đang bệnh còn tới đây làm gì ? Giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào, cô thật sự ổn chứ ?

Ann mang theo một xấp giấy da dày, giọng điệu nghiêm túc nói chuyện. Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc bất an, nhưng vẫn cố giữ ngữ điệu thoải mái nhất để nói chuyện, có khi nàng chỉ đang tự dọa bản thân mà thôi. Nhưng khi Ann đưa đồng vàng Galleons ra, nàng đã thầm hiểu rõ, cô biết.

Nàng sợ Ann thẳng thắn nói hết mọi thứ, đưa ra một kết cục cho cả đôi bên, thế là lên tiếng ngắt lời, cố gắng kéo dài thời gian. Biện pháp này hiệu quả hay không nàng cũng chẳng biết, nhưng trực giác mách bảo rằng tuyệt đối không thể để Ann chấm dứt mọi thứ tại đây.

Khiến Ann nghĩ thêm về nó là cách tốt nhất, vì thế trải qua một thời gian im lặng thật lâu nàng mới bắt chuyện lại với Ann, khi đó là ở gần thư viện, nàng đang rối ren vì chuyện của Harry và đang định nhờ vả Luna nói vài lời cho bồ ấy.

Nhưng nếu được chọn lại, nàng nhất quyết sẽ tìm cách khác. Thẳng thắn mà nói, nhìn thấy Luna trò chuyện vui vẻ với Ann như vậy, tâm trạng của nàng cực kì tồi tệ, đặc biệt là hành động và ý nghĩ trong lời của Luna ! Nàng đương nhiên biết Ann có tới quán Đầu Heo, nàng hiểu về Ann rõ hơn em ấy nhiều !

Nói chuyện xong, Ann nheo mắt mỉm cười nhẹ, cô đang định rời đi. Việc cười híp mắt biểu hiện tâm trạng của Ann hiện rất tốt, vì thế nàng bạo dạn ôm lấy cô. Nàng sợ nói thẳng thì liệu Ann có hoảng sợ né ra hay không, nên đành bày tỏ bằng hành động.

Quân đoàn Dumbledore bị phát hiện khiến nàng cảm thấy áy náy vô cùng. Buổi tối ngày hôm đó, nàng chỉ nghĩ tới muốn gặp Ann, không hề muốn trở lại phòng sinh hoạt chung cùng Harry và Ron, lẫn những người khác.

Ann có quan tâm tới nàng, vào đêm đó nàng đã chắc chắn điều này. Nàng ngồi trên bậc thềm, khoác áo choàng của Ann, cả trái tim đều được sưởi ấm, dưới ánh sáng nóng của ngọn đuốc, hai người cách thật gần, gần đến mức có thể quan sát từng chi tiết nhỏ trên mặt Ann. Cô nhíu mày giúp nàng bôi thuốc, đỡ bớt phần trách nhiệm của nàng, từng hành động, hành động nhỏ. Cuối cùng kết thúc bằng một hộp chocolate, thật đúng là phong cách của Ann.

Chocolate nhân hạt phỉ, Ann không có gạt nàng, tâm trạng thật sự đã tốt hơn nhiều.

Trước kì thi OWL, tình hình trong và ngoài trường càng thêm bất ổn ! Vết sẹo trên trán Harry cũng xảy ra những tình huống trước giờ chưa từng có.

Sau đó khi năm học thứ năm kết thúc, mọi thứ càng hỗn loạn, bọn nàng dùng Vong Mã đi tới Bộ Phép thuật, đến Sở Bảo mật, tìm quả cầu thủy tinh thì gặp phải Tử thần Thực tử…

Nàng rơi vào một khoảng không tối đen, khi mở mắt dậy đã thấy nằm ở bệnh viện.

Ann đang tựa vào mép giường ngủ say.

Nghe bà Pomfrey kể lại, lòng nàng tràn ngập cảm động. Tận đến giữa trưa, tầm 12 giờ, Ann mới tỉnh dậy, tối hôm qua nhất định cô đã mệt xỉu, bộ dáng cô vừa tỉnh ngủ cực kì đáng yêu, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, đôi mắt nheo lại nhìn nhìn ngó ngó, ngơ ngáo lên tiếng “ Buổi sáng tốt lành…”

Nàng không nhịn được bật cười, mặt Ann vẫn cứ ngây ngô.

Sau khi hiểu ra vấn đề, Ann cũng bật cười hì hì. Cô kề sát bên tai nói những lời quan tâm làm cho hô hấp nàng trở nên gấp gáp, tim đập nhanh, đầu óc nóng hổi.

Ann bảo tối nay sẽ đến thì nhất định cô sẽ đến. Dù bà Pomfrey đã có hơi tức giận, nàng vẫn kiên trì đợi, thế là bà đành dặn muộn nhất là 11 giờ sau đó đi thẳng vào văn phòng.

Hi hi, quả nhiên Ann đã tới.

Lời mời đến trang viên Roland vào kì nghỉ hè ? Chúa ơi, nàng tất nhiên phải nhận lời rồi ! Nhưng sự việc kế tiếp đã vượt quá dự tính của nàng. Một người luôn có xu hướng né tránh như Ann lại chủ động, còn cực kì nghiêm túc, cảm giác này thật sự không có tí chân thực nào !

Câu từ hơi lộn xộn nhưng nàng đã đồng ý, còn cố ý khẳng định lần nữa. Tận đến lúc Ann rời khỏi bệnh thất, đầu óc nàng vẫn cứ bay bay. Lúc Ann dùng đũa phép tắt đèn, nàng rất muốn đuổi theo hỏi lại một câu, nàng thật sự không có nằm mơ chứ ?

Tận tới lúc nằm xuống giường, nàng mới phát hiện trên miệng vẫn còn đang mỉm cười ngốc nghếch. Cho nên…Ann thật sự, thật sự đã tỏ tình ? Ôi Merlin, ngay chỗ bà Pomfrey ! Ann Roland Stokes, cái người ‘nhát gan’ này rốt cuộc đã tỏ tình !

Nếu nói trước khi tỏ tình, Ann là một người ‘nhát gan’ thì sau khi tỏ tình chỉ có thể dùng mấy từ ‘tùy hứng, thích gì làm đó’ để hình dung về cô. Nhưng phải nói thật một điều, về chuyện chức trách của người yêu với nhau, Ann làm tốt hơn nàng nhiều lắm. Điều này thể hiện ở mọi mặt trong cuộc sống sinh hoạt.

Thích Ann, nhưng khi cô xác định mối quan hệ của hai người, nàng lại càng căng thẳng hơn trước đây nhiều. Nàng không rõ lắm, sự lo lắng, căng thẳng này xuất phát từ đâu, có lẽ bởi vì bản thân nàng không quá tự tin, dù sao đó cũng là Ann ! Không phải ai khác ! Hoặc có lẽ bởi vì mọi thứ ập tới quá nhanh, không có chuẩn bị kĩ lưỡng.

Nhưng cái hôm tối ở căn nhà gỗ, nàng hiểu ra Ann cũng căng thẳng như nàng vậy, tâm trạng của hai người ít nhiều khá giống nhau, lo được lo mất ! Ann lo lắng tới mức hỏi nàng có hối hận không.

Đáp án đương nhiên là không hối hận, chưa bao giờ. Nàng chủ động hôn Ann, trên người cô toát ra mùi cỏ xanh xen lẫn hoa violet, nhịp tim thình thịch dần ổn định, sau đó chìm vào trong giấc ngủ, cảm giác ôm Ann ngủ bình yên chưa từng có trước đây.

Những ngày ở trang viên Roland rất vui vẻ, đầu óc Ann luôn nảy sinh ý tưởng mới lạ. Dù biết bên ngoài thế giới phép thuật đã tiến vào trạng thái chiến tranh, nhưng ở trang viên, mọi thứ như thể không liên quan gì đến bên ngoài, chỉ có những điều tươi đẹp. Cùng nhau ở chung hơn nửa tháng, nàng càng hiểu Ann sâu sắc hơn, hơn nhiều so với bất cứ lúc nào khác.

Toàn bộ năm học thứ sáu, học tập tại Hogwarts có thể nói là rất hạnh phúc. Dù giới phép thuật đã đánh nhau ầm ĩ, người dân Muggle cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, nhưng dưới sự bảo vệ của cụ Dumbledore, Hogwarts  chỉ bị ảnh hưởng phần nhỏ.

Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân của sự hạnh phúc này xuất phát từ Ann.

Sau khi trở nên quen thuộc hơn, nàng phát hiện đôi lúc Ann như đứa trẻ nhỏ tùy hứng, mỗi lần có việc gì khó chịu không vui sẽ thầm thì tâm sự, chờ nàng dỗ dành. Chẳng hạn như trong bữa tiệc Giáng Sinh do giáo sư Slughorn tổ chức, Ann nhỏ giọng than thở vì không thể ăn đồng thời hai vị bánh kem, sau khi thỏa mãn ý nguyện thì cô lại nhìn nàng cười ngô nghê.

Khi đôi mắt màu hổ phách Ann híp lại, cười cười nàng thật muốn hôn cô. Mỗi khi ăn uống, cô như một chú chuột nhỏ tham ăn không biết thỏa mãn, đặc biệt ham vui.

Kì nghỉ Giáng Sinh năm học thứ sáu, phân nửa thời gian là ở Hang Sóc chơi, phân nửa còn lại là ở nhà, trong kì nghỉ lễ có rất nhiều chuyện đã xảy ra, mọi thứ cũng thay đổi nhiều lắm, chỉ có một thứ luôn bất biến, đó là nhớ Ann. Toàn bộ kì nghỉ, Ann đều ở  khu vực buôn bán của gia tộc Roland tại Viễn Đông, thật rất muốn gặp cô.

Mỗi cuộc điện thoại buổi chiều làm nàng ý thức được, trên lưng Ann mang trọng trách nặng nề, chiều ở London là rạng sáng tầm hai giờ ở Hong Kong, Ann làm đến tận lúc ấy vẫn chưa ngủ, luôn phải thức tới sáng. Giọng nói cô đã nghẹt nghẹt khàn khàn vẫn không quên gọi cho nàng, ngoài cảm động thì phần lớn là đau lòng, nàng đành phải thúc giục cô mau chóng nghỉ ngơi.

Nghỉ Giáng Sinh xong trở lại trường học, tâm trạng Ann có vẻ rất tốt, hỏi ra thì mới biết cô đã giải quyết một chuyện lớn cho gia tộc. Nàng cũng vui mừng thay cô. Nàng hiểu rõ, không có thành công nào dễ dàng đạt được, đằng sau một sự việc được giải quyết êm đẹp cần phải trả giá rất nhiều nỗ lực. Tư duy của Ann rất hoàn hảo, khả năng xử lí tình huống đầy dứt khoát, mạnh mẽ, đằng sau đó là sự cố gắng nhiều gấp trăm lần người khác. Vì thế, nàng càng cần phải cố gắng thêm nữa.

Những ngày nhàn rỗi ở trường học thật sự là trôi qua quá mau, lễ Tình Nhân đầu tiên cùng Ann nhanh chóng đến. Nàng sớm đã chuẩn bị sẵn quà tặng, chỉ chờ cái đầu nhỏ ‘nhiều sáng kiến’ của Ann gợi mở.

Ngàn lần nghĩ cũng không ngờ tới, Ann quên mất. Bữa sáng xác nhận một lần, sau tiết học xác nhận lần nữa, sau khi ăn trưa cố ý hỏi lại, kết quả Ann thật sự quên bẵng đi. Bữa trưa Fanny không tới, có nghĩa là chẳng ai nhắc nhở.

Một khi đã thế, cần phải nhắc cô thôi. Mà nàng cũng đã làm vậy, chủ động hôn Ann, vẻ mặt cô thật ngây thơ nhìn trông khờ quá. Lúc đó nàng cười rất vui vẻ, hiếm khi thấy được cái mặt ‘khờ căm’ của Ann.

Bữa tối Ann không đến, Fanny gặp nàng cười cực kì sung sướng, cậu ấy báo cho nàng thời gian và địa điểm ‘hẹn hò’, còn trêu một câu “ Lần này Ann ngốc tới quá đáng yêu.”

Đúng vậy, Ann thật là ‘ngờ nghệch’ mà !

Dù cho thời gian chuẩn bị rất ít nhưng Ann sắp xếp mọi thứ tuyệt lắm.Trước nay nàng không thể biết tới, trên tháp thiên văn của Hogwarts có một chỗ ngắm cảnh tuyệt vời đến thế. Thật đẹp đẽ, say đắm lòng người. Nhưng món quà trong ngày lễ Tình Nhân của Ann khiến nàng cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Ann nói rất nghiêm túc, nàng có thể nghe ra được cô không tự tin lắm. Nhưng vì cái gì ? Ann có rất nhiều bí mật, nàng biết. Mặc kệ là cô hay gia tộc của cô, có bí mật cho riêng mình rất bình thường. Nhưng bí mật đó sẽ không thể nào là chướng ngại cho việc hai người ở bên nhau.

Nàng khẳng định lại lần nữa với cô, đáp án của nàng không bao giờ thay đổi.

Mình thích cậu, Ann.

Đây là cảm xúc khắc sâu trong tâm trí, sẽ không thay đổi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16