Bách Hợp Tiểu Thuyết

Phiên ngoại: Góc nhìn của Hermione (Phần 5)

687 0 8 0

-----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------

Rất nhanh đã đến hôn lễ, toàn bộ buổi sáng mọi người trong Hang Sóc không có được tí rảnh rỗi nào, ai nấy đều phải lo đi phụ giúp. Hai ba giờ chiều, phần sân dành cho tiệc cưới đã bày trí xong xuôi, khách khứa cũng lục tục đến dự.

Trong phòng Ginny, nàng đang cùng Ginny chỉnh trang lại lễ phục, bộ đầm cho phụ dâu kết hợp với lễ phục của cô dâu, rất xinh đẹp.

Ginny đang giúp nàng chỉnh sửa tóc tai, cô bé tỏ lời khen “ Hermione, thật ra khi chị trang điểm lên trông đẹp lắm đó. Chị còn nhớ hồi học năm tư không ? Chị hút hồn không ít người đâu.”

Nghe lời khen của Ginny, nàng cũng chỉ biết chân thành cám ơn.

Nàng hiểu rõ bản thân trang điểm chủ yếu là vì cô. Không biết Ann nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng làm sao đây ? Trong lòng có hơi chút mong đợi.

Sửa soạn xong xuôi, bước xuống lầu, nàng vừa liếc mắt đã tìm thấy Ann trong đám đông, nhưng mà, bên cạnh cô còn có thêm một người rất thân quen…Luna ! Sao lại là em ấy ? Nàng có chút không vui, em ấy chẳng biết gì hết mà ?

Đã thế lại còn vừa nắm tay Ann vừa tám chuyện ?

Cái gì vậy ! Bây giờ cô là Skool ! Hội trưởng Hội Phượng Hoàng !  Có quái gì để nói với em ấy chứ ?

Nàng bước nhanh về phía Ann, cô thế mà vẫn đang nói chuyện với Luna !

Anh Viktor đột nhiên xuất hiện cản đường, cười cười chào hỏi với nàng. Nàng cũng chào hỏi vài câu qua loa với ảnh, bước lên trước gọi tên Luna, sau đó chẳng biết luồng suy nghĩ nào chiếm trọn trí óc, nàng kéo Viktor qua theo.

Nhưng ngay tức thì, nàng liền hơi hối hận. Lời Ann nói lúc sau làm tim nàng đập nhanh hơn, mặt đỏ ửng, thì ra đá Obsidian còn có một câu chuyện như thế. Cô kiếm cớ rời đi, Luna nói với nàng Skool rất giống Ann, nàng đương nhiên lập tức phủ nhận !

Chờ Luna rời đi, nàng chợt bừng tỉnh, rất hối lỗi vội từ chối Viktor, đưa ảnh về chỗ đứng ban nãy rồi ngồi xuống cạnh Ron.

Nhìn xem nàng đang hành động ngốc nghếch gì thế này ? Đều tại Ann ! Quay đầu lại nhìn cô, lại thấy cô đang chăm chú nhìn nàng. Tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, nàng mỉm cười với cô, ai ngờ cô cũng cười mỉm lại.

Thật là…không biết bản thân đang mang thân phận Skool ư ? Nhưng quay đầu sang chỗ khác, nàng không nhịn được cười cười.

Sau hôn lễ chính là bữa tiệc khiêu vũ, toàn bộ bầu không khí sôi trào, Ann đang đứng chung với dì và chú của cô, nàng cũng không nên quấy rầy làm gì, đành phải lấy một ly bia bơ ngồi tám chuyện với Harry và Ron.

Cả cuộc đối thoại, Harry toàn lo ngắm Ginny. Một ly bia bơ được uống sạch sành xanh, cả buổi chiều nàng hầu như phải ở trong phòng cùng Ginny một ly bia bơ như này chẳng thể giải khát nổi, vì thế lúc bồi bàn bưng khay nước đi qua, nàng cũng cầm một cốc nước.

Uống xong một cốc, nàng cảm thấy càng khát hơn, đành phải uống tiếp một cốc nữa. Chờ ly thứ hai xong xuôi, nàng đã thấy dì và chú Ann dắt tay bước ra sàn kiêu vũ, cô đang đứng đó một mình.

Trong lòng đột ngột bùng lên ngọn lửa, nàng kéo Ron làm lá chắn tiến đến sát gần Ann. Sau khi độn thổ vào trong Hang Sóc, Ann tháo bông tai, nhẫn và kính râm xuống, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đầy thu hút, mê người.

Ngọn lửa càng bừng cháy dữ dội hơn, nàng nhìn Ann, không kiềm được hôn cô, sau đó đầu óc liền mụ mị, loạn cào cào.

Khi lần nữa có lại ý thức, cơn đau nhức nhẹ trên đầu ập tới, kèm theo đó là những diễn biến vừa rồi lởn vởn trong đầu, cuộc nói chuyện, mọi hành động…

Ann…Thôi, xong đời !

Ann sẽ nghĩ thế nào đây ? Cô sẽ coi nàng thành dạng người gì chứ ? Trong lòng rối loạn tung beng, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập, nàng đành chùm chăn che kín mít đầu.

Ann vẫn dịu dàng như thế, cô nói với nàng, chuyện nàng muốn làm cũng là chuyện cô muốn làm, không có đúng sai gì chỉ là thời điểm không thích hợp. Cô bảo chỉ cần nàng nguyện ý, cô sẽ cho nàng một hôn lễ ! Nàng đương nhiên nguyện ý rồi !

Nhưng cô đã ngăn câu trả lời này, cô bảo hãy đợi đến lúc cô khuỵu gối xuống cất lời, nàng sẵn sàng đợi ! Sau đó, Ann lại tiếp tục lời ngon tiếng ngọt, con người này luôn có thể dùng lời nói an ủi tâm hồn người khác.

Điều không ngờ tới là, trong đêm tiệc cưới nhộn nhịp này, Bộ Phép thuật lại sụp đổ. Tất cả diễn ra quá đột ngột, nàng vừa tìm thấy Harry và Ron thì bên ngoài lều trại đã xuất hiện rất nhiều bóng người trùm áo choàng đen, chỉ kịp liếc mắt quay đầu ngó Ann một cái nàng liền phải độn thổ rời đi.

Bước vào ngôi nhà ở số 12 quảng trường Grimmuald xong, lòng nàng vẫn luôn lo lắng cho Ann, quanh Hang Sóc có nhiều thành viên trong Hội Phượng Hoàng, mà giờ xuất hiện hàng loạt Tử thần Thực tử, sẽ thế nào đây ? Không bị lộ chứ ?

Đang lo lắng cho Ann mà còn gặp phải vết sẹo trên trán Harry đau nhói lên, Ron còn thêm vào mấy câu nói rỡ làm cho nàng phải cắt ngang lời bồ ấy, tự cổ vũ bản thân. Quanh Hang Sóc có nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng đến thế, Ann chắc chắn sẽ không sao đâu.

Cũng may đến tối thì Thần Hộ Mệnh của Ann bay tới mang theo tin tốt, tâm trạng đang căng cứng của nàng cũng thả lỏng dần.

Buổi tối rảnh rỗi không làm gì, Harry và Ron mở bộ cờ ra chơi. Cuốn sách cụ Dumbledore để lại, nàng chưa xem xong nên đành từ chối lời mời của hai nam sinh, lật sách ra. Nhưng vừa đọc vài chữ đầu óc đã bắt đầu nghĩ ngợi về Ann.

Những ngày ở số 12 quảng trường Grimmauld rất yên bình, đều nhờ công Ann, ban đầu vốn cho rằng phải bôn ba khắp nơi tìm kiếm Trường sinh Linh giá, ai ngờ lại thoải mái đến vậy.

Ngày đầu tiên khi nhận được tin về chiếc hộp dây chuyền, thì tình hình bên Bộ Phép thuật và thế giới phép thuật cũng tồi tệ dần, thế mà chẳng ảnh hưởng gì tới bọn nàng.

Buổi tối yên ổn ôm Ann ngủ ngon lành, ban ngày thì nấu ăn cho cô, thỉnh thoảng nghĩ ngợi, nơi này dần dần mang đến cho nàng một cảm giác, ‘Nhà’.

Đầu tiên là đi tới Bộ Phép thuật, giựt lấy mề đay từ chỗ Umbridge, lúc đầu cũng khá hoàn hảo, nhưng lại gặp một chuyện nhỏ, trong thang máy nàng đụng phải dì của Ann, giọng dì Diana có vài chỗ khá giống cô, có thể nói là một Ann phiên bản lạnh lùng.

Tóm lại, quá trình sau đó rất phức tạp, mừng là bọn nàng đã thành công lấy được cái mề đay. Dù rằng căn nhà ở số 12, quảng trường Grimmauld đã bị phát hiện, dưới tình thế nguy cấp, nàng đành mang Harry và Ron đi tới khu rừng đã tổ chức World Cup.

Đối với nhiệm vụ lần này, càng nghĩ nàng càng áy náy, có lẽ lúc ấy nếu suy nghĩ mau lẹ hơn hoặc địa điểm đầu tiên nàng nghĩ không phải là quảng trường Grimmauld, cần phải đến một nơi trung gian rồi mới trở về thì căn nhà ở đó đã không bị phát hiện.

Kế hoạch Ann sắp xếp thật hoàn mỹ, có thể nói chỉ cần bọn nàng mặc kệ đám người phù thủy bị Bộ bắt lấy, dựa theo kế hoạch đề ra bọn nàng có thể êm đềm chuồn ra khỏi Bộ,

Khi bên ngoài khu rừng gặp được Ann, sự áy náy càng thêm tăng cao, Hội Phượng Hoàng có cả đống công việc, cô đã tận tâm sắp xếp một kế hoạch chỉnh chu, thế mà bọn nàng lại phá hỏng hết.

Nhưng Ann vẫn hiểu lòng người đến vậy, rất nhanh chóng đã nhận ra tâm trạng của nàng. Bị Ann cõng trên lưng, lòng nàng càng thêm ỷ lại, càng tham lam sự hơi thở, sự ấm áp từ cô. Hành động của Harry nhất định làm Hội Phượng Hoàng làm nhiều phiền phức, thế mà Ann vẫn mỉm cười an ủi bồ ấy.

Sau khi cả hai vào bếp, Ann lại biểu lộ vẻ mặt như một đứa trẻ nhỏ, đòi ăn dưa hấu. Nhưng rõ ràng, dưa là cô mua, cắt cùng do cô, thế mà lại đòi nàng đút ăn ! Mà nàng cũng thật sự làm y vậy…

Lại nở nụ cười ngốc nghếch. Mỗi lần Ann cười ngây ngô, thỏa mãn như này, tâm trạng của nàng cũng vui lên theo.

Nhưng sự việc xảy ra kế tiếp, chứng mình rằng, nàng thật sự là một người bạn gái không đủ tiêu chuẩn, thậm chí là kém cỏi. Nàng hiểu rất rõ, Ann gánh vác nhiều trách nhiệm, nàng càng rõ hơn là trong lòng cô cũng rất áp lực nhưng luôn giấu không nói ra. Nàng không nên ép buộc những giá trị quan thường ngày lên chuyện Ann giải quyết tình huống ở Hội Phượng Hoàng.

Sự việc xảy ra ở Bộ Phép thuật dạy cho nàng một bài học, hậu quả ập tới quá nhanh, hơn nữa còn có Ann bảo bọc nên bài học này chưa đủ in sâu vào tâm trí nàng, không đủ khiến cho nàng nhớ kĩ không phải đối xử tốt bụng với ai cũng được hồi báo. Cho nên chúng ta cần dùng sự bao dung, lương thiện của bản thân cho những người xung quanh hơn.

Mà Ann đã dùng phương pháp tinh tế của cô để giảm bớt áp lực của nàng, thế mà nàng lại quên mất, áp lực cô phải chịu đựng hơn nàng rất nhiều. Còn điều cuối cùng nữa, nàng không phải một người giỏi che giấu cảm xúc, đặc biệt là trước mặt Ann, ngoại trừ tâm lí lo lắng mỗi khi sợ cô lẩn tránh, trốn chạy, nàng đều biểu lộ hết mọi cảm xúc trước cô, không e ngại gì.

Cứ như thế, hành động, lời nói sau đó của nàng không tránh được đã khiến Ann tổn thương.

Đã xảy ra cãi vả.

Xong việc lần nãy, nghĩ lại thì cuộc cãi nhau lần này đối với nàng cũng là một chuyện tốt, nó làm nàng ý thức sâu sắc sự thiếu sót của bản thân trong mối quan hệ này, cũng như vị trí của Ann trong lòng nàng.

Nàng nhất định không đem mọi chuyện đùn đẩy hết cho Ann nữa, nàng là bạn gái cô, mà cô cũng là bạn gái nàng. Mặc kệ ở phương diện nào, nàng cũng có nghĩa vụ phải chăm sóc Ann, hai người cùng nhau gánh vác, song hành dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa. Hơn nữa, Ann nói rất đúng, đây là chiến tranh, mà kẻ địch là Voldemort đầy độc ác, hắn lợi dụng việc giết người để thỏa mãn tham vọng của bản thân, hắn sẽ không nương tay với bất kì một ai.

Có thể đối đãi tốt bụng với người khác, nhưng với kẻ thù không thể mềm lòng, nếu không thì chính bọn nàng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Từ ba lô của Ann, nàng lấy ra rất nhiều tài liệu có chữ kí của Skool, từ những ghi chú quen thuộc, nàng loay hoay gần một tuần cũng đã có thể thuần thục bắt chước chữ viết của Skool.

Ann đến…Gần đây Hội Phượng Hoàng bề bộn công việc, đã năm ngày rồi hai người không gặp nhau, vì muốn ở cùng cô, nàng đã đổi thời gian trực với hai người kia để chờ cô về.

Lúc nấu ăn, Ann trông rất hấp dẫn, chuyện này nàng đã nhận ra từ hồi còn ở trang viên Roland. Cô ‘đối xử’ với món ăn rất nghiêm túc, cẩn thận, tựa như…Như là khi cô chăm sóc một gốc thực vật vậy.

Có lẽ vì thái độ chuyên tâm đó mà Ann nấu ra được rất nhiều món ngon.

Chờ Ann ăn xong, nàng kéo cô vào phòng ngủ. Nàng muốn cho cô một bất ngờ, thân phận Skool sẽ không để mỗi mình cô gánh vác lấy, nàng nguyện cùng cô chịu trách nhiệm. Trận chiến này không khỏi hi sinh nhiều người, kẻ địch không phải lũ ngu ngốc, Hội tổ chức nhiều đợt hành động sẽ không tránh khỏi việc bị bại lộ. Là một hội trưởng cô phải phụ trách với mọi kết quả xảy ra điều đó không sai, nhưng nàng sẽ không để cô một mình áy náy, tự trách, đè nặng áp lực trong lòng.

Mỗi người đều có một con đường riêng, mà đường của nàng đã sớm định sẵn là ở bên Ann.

Mấy ngày kế tiếp đều bàn về kế hoạch đến thung lũng Godric, trong quá trình thảo luận việc này, Ann vô tình nói ra một chuyện khiến tâm trạng nàng chùng hẳn xuống.

Cái người này, làm sao lại dễ dàng nói ra từ ‘CHẾT’ như vậy chứ !

Càng hiểu về Hội Phượng Hoàng, càng tham gia quyết định nhiều hoạt động của Hội, biết rõ về công việc mỗi ngày của Ann, càng khiến nàng lo lắng về cô.

Thành viên đắc lực của Hội mỗi ngày càng ít, dù là cô đã hứa hẹn sẽ không trực tiếp tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm, thầy Moody luôn đảm nhiệm việc kè kè bảo vệ cô, nhưng tổng thể nàng vẫn cứ lo lắng thế nào ấy, cảm giác sẽ có chuyện.

Cô sao mà có thể nói điều đó bâng quơ, đùa giỡn như vậy !

Rõ ràng người thân xung quanh vì cô lo lắng sốt ruột, cô lại làm lơ tỏ vẻ ổn ! Nói chuyện chẳng thèm suy nghĩ, nói những lời xúi quẩy thoải mái đến vậy !

Hừ ! Còn may lúc sau cô biết dỗ dành nàng, còn hứa rằng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, bằng không…Hừ ! Thật muốn cắn mạnh vào cổ cô mà.

Trước khi xuất phát tới thung lũng Godric, Ann đã kể chuyện cho nàng ngủ. Tiếng Pháp từ miệng cô so với tiếng Pháp nàng từng nghe qua êm tai hơn nhiều, lại còn dịu dàng. Có mấy từ tiếng Pháp Ann phát âm hơi thỏ thẻ, như âm điệu mỗi khi cô vừa tỉnh ngủ.

Chuyện ở thung lũng Godric, tuy là bọn nàng nhận được không ít thông tin tình báo nhưng vẫn phải trả một cái giá lớn, nếu không phải kịp thời phản ứng thì đã bị Voldemort tóm được.

Nghĩ lại mà sợ, Ann chạy đến rất nhanh.

Tin báo từ thung lũng Godric mang đến khiến cho bọn nàng có một quãng thời gian nghỉ để sắp xếp lại.

Bọn nàng có thời gian nhưng Ann thì không, cô vẫn phải xử lí công việc ở Hội Phượng Hoàng, thậm chí còn thức sáng đêm để xử lí công việc của cả hai bên Hội lẫn gia tộc.

Điều nàng có thể giúp cô thật sự rất ít, chỉ có thể cố gắng giảm nhẹ công việc của Hội mà cô phải làm, học hỏi thật nhiều, làm sao để giải quyết công việc của Hội, điều động các thành viên tầng ngoài, hướng đi của các gia tộc phù thủy sẽ ảnh hưởng thế nào tới việc phát triển của Hội.

Khi Ann trở về, còn đem theo sách của cụ Dumbledore.

Hai mắt cô sáng quắc nói về mọi chuyện, xém tí nữa nàng cho rằng cô tức giận. Nhưng không, lời này cô nói chỉ để nhắc nhở Harry, cũng là nhắc nhở bản thân cô.

Hỏi cô vì sao lại về trễ, thì ra cô đi qua lâu đài Roland, sau đó xém quên gọi điện báo lại cho dì biết, nàng nhìn Ann sốt ruột trả lời điện thoại, bật cười hì hì, tầm mắt vô tình lướt qua hòm thuốc.

Ann có thói quen thích sắp xếp, phân loại từng món đồ nhưng với những thứ vừa sử dụng qua, cô sẽ tạm thời đặt ngay phía ngoài dễ nhìn thấy. Mà ngăn đầu tiên ngoại trừ băng gạc và thuốc bôi vừa mới sử dụng chính là ba cái bình rỗng, trong đó có hai lọ dán nhãn: Thuốc giải rượu. Một bình rỗng khác có ghi nhãn là: Thuốc nâng cao tinh thần.

Điều này đại biểu cho việc hôm nay Ann đã uống hai lọ thuốc giải rượu và một lọ nâng cao tinh thần, tối qua cô còn thức cả đêm.

Nàng nắm rõ nơi cung cấp nguồn tình báo của Hội, chủ yếu là hai nơi chợ đen và quan chức cấp cao của Bộ Phép thuật, xem ra hồi chiều Ann đã tới chợ đen.

Rượu-vàng, hai thứ này đối với chợ đen chính ‘Đồng tiền vạn năng’. Một cái tương trưng cho ý thức, một cái tượng trưng cho vật chất.

Trong lòng nàng không vui vẻ gì, chỉ đành nhắc Ann nhanh tắm rửa rồi đi ngủ, bản thân thì tranh thủ xử lí văn kiện của Hội Phượng Hoàng.

Kết quả, cô còn quan tâm hỏi han xem nàng có vất vả quá không.

Đồ ngốc !

Khẳng định không vất vả bằng cô !

Ann tắm xong liền ngủ ngay, dưới ánh đèn nàng vừa xem tài liệu của Hội, thỉnh thoảng lại ngó qua nhìn Ann đang say giấc. Nàng giải quyết hết mọi tài liệu của Hội, tất cả đều xong xuôi, nhưng một tí vất vả cũng không có, chỉ cảm thấy vui sướng.

Có thể giúp Ann giảm bớt áp lực, giảm bớt gánh nặng, nàng vui lắm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16