----------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------
Lần đầu tiên đi tới Hẻm Xéo, nàng có chút khẩn trương. Chủ yếu là bởi vì do người ở quán Cái Vạc Lủng nhìn khá kì quái, trước đó nàng chưa bao giờ gặp những kiểu ăn mặc như vậy, mà còn là vào thời tiết này ai lại mặc mấy bộ đồ đó chứ ?
Người dẫn cả nhà nàng đến Hẻm Xéo là một vị nữ phù thủy của Bộ phép thuật, cô ấy rất lợi hại. Ở Hẻm Xéo, nàng cùng ba mẹ đi tới ngân hàng Gringotts, sau đó mua đũa phép rồi áo choàng, cuối cùng là đi tới tiệm sách Flourish and Blotts.
Nhà nàng có rất nhiều sách, cha mẹ, kể cả ông bà nội cũng rất thích đọc sách. Nàng cũng rất thích chuyện này, sách luôn mang lại tri thức khổng lồ, nàng luôn đặt niềm tin vào nó. Nhưng tiệm sách này lại rất khác biệt so với những tiệm mà nàng từng đi qua. Từ tủ kính trong suốt có thể thấy được những cuốn sách biết bay, biết phun lửa, vừa lúc thư nhập học của Hogwarts yêu cầu nàng phải mua một số sách. Thế là cha mẹ cũng nhân cơ hội đó dẫn nàng đến bên trong xem thử, nàng cũng đề nghị mua một ít sách giới thiệu về phép thuật đọc thử, cha mẹ cũng ngay lập tức đồng ý.
Mới đi ngó được hai hàng kệ sách, nàng đã gặp được cô.
Vóc người nhỏ bé đang cầm một cuốn sách to lớn, làm nàng cũng rất tò mò cô đang đọc sách gì ? Còn tò mò hơn là không hiểu vì sao cô lại một mình ở tiệm sách Flourish and Blotts ? Nàng nhìn thấy trong Hẻm Xéo đa phần đều là cha mẹ dắt tay mấy đứa con đi cùng.
Vì thế nàng chủ động chào hỏi, đối phương có một đôi mắt hổ phách, sáng ngời đầy thu hút, thoạt nhìn dáng người nhỏ nhắn như vậy chắc không phải là học sinh nhập học tại Hogwarts như mình. Có một chút thất vọng, nhưng khi nhìn đến tên của cuốn sách, thì hào hứng trở lại «Lịch sử phép thuật hiện đại» đây là dạng sách nàng đang tìm kiếm.
Nhận cuốn sách từ cô, nàng gấp gáp đợi không được liền lật xem thử, thì ra sách phép thuật có hình dạng như vậy, hình ảnh bên trong còn có thể động đậy.
Ngẩng đầu lên, đối phương đã biến mất.
Ở tàu tốc hành Hogwarts gặp lại cô lần nữa, thật sự là ngoài dự tính. Nàng đã đọc không ít sách về thế giới phép thuật, còn có sách về Hogwarts, phải 11 tuổi mới được nhập học, nhưng cô nhìn qua rất nhỏ con.
Ann Stokes.
Rất dễ liền có thể ghi nhớ cái tên, đôi mắt sáng ngời màu hổ phách vẫn luôn thu hút, giọng nói thì non nớt mềm mại.
Nhưng sau đó, nàng liền bị một cái tên rất nổi tiếng thu hút, Harry Potter ! Nhưng đối phương hình như không biết được sự nổi tiếng của chính mình, hơn nữa sau khi mọi chuyện giải quyết xong, nàng cảm thấy cậu ta có vẻ là một người thích mấy chuyện thị phi.
Biết được mẹ của Ann từng là học sinh nhà Ravenclaw, đã vậy còn là thủ lĩnh nữ sinh càng làm nàng cảm thấy tò mò về cô.
Trước khi đến nghi thức phân loại, nghe mấy lời Ron nói càng làm nàng cảm thấy khẩn trương, đây sẽ là một đợt kiểm nghiệm lớn ? Nhưng nàng có quen gì với mấy cái bùa chú đâu ?
Cô đứng bên cạnh, dáng vẻ không có chút khẩn trương gì hết, trong tay còn cầm đồng Knutz chơi đùa, làm nàng cảm thấy rất tò mò hỏi thử.
Nghe được đáp án rất hợp lí, tuy cô không nói thẳng là do cái mũ phân loại nhưng đã thành công làm sự khẩn trương lo lắng trong lòng nàng được giảm bớt.
Nhà Slytherin, bởi vì từng nghe cô nói qua ở trên tàu lửa, xong rồi cô tiến vào nhà Slytherin lấy hai màu xanh lục và bạc làm chủ đạo, khiến cho nàng đối nhà Slytherin rất có thiện cảm.
Cô cho nàng mượn đồ, nàng chưa bao giờ đọc được trong những cuốn sách về Hogwarts là chỗ này có bản đồ hết cả, về chuyện sau này bản đồ của Harry là một trường hợp đặc biệt, nhưng nhờ có bản đồ cổ cho nên mọi thời gian đã giúp nàng được một chuyện quan trọng, tiết kiệm không ít thời gian.
Nhưng những chuyện sau đó xảy ra làm cho ấn tượng với Slytherin bị kéo xuống âm điểm.
Ron và Harry còn nóng nảy, không thèm quan tâm điểm số Gryffindor, xém chút nữa là thật sự theo Malfoy đi “ Quyết đấu đêm khuya”
Trừ việc học tập, ở học kì thứ nhất nàng ở Hogwarts cũng thật sự là không có thì vui vẻ, đặc biệt là một lần sau tiết Bùa chú, nàng còn nghe rõ ràng Ron nói “ Trách không được mọi người đều không chịu nổi cậu ấy, nói thật thì cậu ấy như là cơn ác mộng vậy.”
Sự việc đêm Halloween, không chỉ biến nàng, Ron và Harry trở thành bạn bè, mà còn làm nàng biết, cô cũng là bạn bè của nàng, nhưng không hiểu sao cô lại cực lực phủ nhận chuyện này.
Lúc ấy nàng thực sự không rõ, vì sao cô lại phủ nhận rằng đã trợ giúp bọn họ ?
Nếu xếp hạng các mùa trong năm bị ghét, Ann chắc chắn là ghét nhất mùa đông, nàng lần đầu tiên ở trên lớp thấy một người nằm ngủ.
Ở lớp Biến hình, nàng từng nghe giáo sư có dặn là cần ghi nhớ gì đó hay những chuyện quan trọng thì có thể sử dụng vở ghi chép lại, cho dù là Neville thành tích rất kém, nhưng cũng chưa từng bị yêu cầu kiểm tra vở ghi. Ai ngờ Ann lại làm được chuyện này.
Sau đó, lần đầu tiên cô biết được môn “ đối địch” trong lòng Ann, vài lần sau đó đến thư viện, đều có thể nhìn thấy cô bộ dáng đang vò đầu bứt tóc, khổ sở đối phó với môn Biến hình.
Bắt đầu từ lúc đó, vở ghi môn Biến hình của nàng đã trở thành “phao cứu sinh” của cô. Dần dần, trong lớp học Biến hình, nàng đều rất tỉ mỉ ghi chép, trước kia chỉ đơn giản là ghi lại những bài giảng trên lớp, còn hiện tại thì nàng thường hỏi Ron hay Neville, những vấn đề mà họ không hiểu, cảm thấy khó khăn, sau đó đem thực tế cùng lý thuyết kết hợp lại, những bùa chú thích hợp, phương pháp vận dụng đều ghi lại trong sổ tay.
Cô vẫn như mọi lần, cố gắng phủ nhận việc làm “Bạn bè” với bọn nàng, nhưng nhờ vào chuyện mượn sổ ghi chép môn Biến hình mà quan hệ của cả hai người đã gắn kết hơn rất nhiều. Năm học tứ hai, cô lần đầu tiên đạt được điểm A trong bài tập môn Biến hình, sau đó rất vui vẻ chạy đến tìm nàng, đôi mắt hổ phách sáng rực lên, lấp lánh phấn khích và kích động. Tâm trạng khi đó của nàng so với việc ở tiết Biến hình vì Gryffindor mà lấy được 5 điểm thưởng còn vui hơn rất nhiều.
Mà chuyện của giáo sư Quirrell, cô biểu hiện bên ngoài lí trí bình tĩnh, đem mọi việc giữ trong tầm kiểm soát, càng làm nàng hiểu thêm về cô. Thông minh, bình tĩnh nhưng rất lanh lợi, nhạy bén.
Năm học thứ nhất kết thúc, cô cũng không còn nói bọn họ không phải bạn bè nữa, bởi vì cụ Dumbledore hình như đã đem bốn người họ gắn chặt với nhau.
Đến năm thứ hai, sau khi khai giảng không được bao lâu, bốn năm ngày liên tiếp nàng đều không thấy cô trong thư viện, tìm hiểu nguyên nhân thì mới biết cô đã bị cảm. Hơn nữa nhìn qua thì cô rất nghiêm trọng. Lúc trước trong nhà ăn, cô đối với việc dùng bữa luôn rất đúng giờ, ăn uống cũng không ít, nhưng mấy ngày nay cũng không thèm ăn uống gì cả.
Trong lúc xúc động nhất thời, nàng liền viết thư về cho cha mẹ. Họ gửi thuốc cảm đến cho nàng, còn viết một bức thư thật dài dặn dò nàng phải chăm sóc chính mình. Lấy được thuốc, nàng liền chạy đi đưa cho cô, ai ngờ bắt gặp cô đi cùng với Fanny.
Đến gần nhìn thử, đôi mắt hổ phách của Ann đã không còn thần thái như trước, gương mặt phì nộn trẻ con cũng trở nên tái nhợt. Sờ lên trán cô thử, cũng còn may là không có sốt. Nàng đưa thuốc cho cô, sau khi cô nhận được rất vui vẻ mà nói cám ơn.
Khi Phòng chứa Bí mật mở ra, ba nhà khác trong trường học đều đối với Slytherin có thái độ thù địch, nhưng tình huống sau đó không ai ngờ tới được thì ra Harry biết Xà Khẩu.
Nhưng từ miệng của Fanny biết được, Ann vẫn luôn tin tưởng làm ba người bọn họ rất vui sướng. Muối của Trái Đất, thì ra cô cũng có đọc Kinh Thánh.
Lời mời vào hôm Giáng Sinh , nàng thật sự không ngờ tới. Đồ ăn ngon như vậy đã rất tuyệt, nhưng Ann luôn làm cho người khác cảm thấy kinh hỉ không dừng. Đây là lần đầu tiên nàng từ nhỏ đến lớn nhận được quà Giáng Sinh là một chậu thực vật, cây Mắc Cỡ. Những gợi ý về chậu cây này cũng rất sáng tạo, mới đầu vì chậu thực vật này mà khi trở về kí túc xá, nàng bị rất nhiều nữ sinh vây quanh, mọi người đều rất hứng thú với chậu thực vật và những gợi ý sáng tạo để chăm sóc cây của Ann.
Ann không hề giống những người khác, điều này làm cho nàng luôn muốn tìm hiểu những mặt khác của cô.
Nàng đoán được trong Phòng chứa là cái gì, nhưng lại không ngờ được rằng Ann sẽ tiến vào đó để cứu người. Sự thật là đến khi tỉnh lại không lâu, nhìn thấy Ann chật vật đi vào bệnh viện nàng thực sự rất khiếp sợ. Thì ra vì Fanny, Ann còn có thể làm được đến chuyện này, ngoài miệng luôn nói rằng sẽ không đi làm mấy chuyện mạo hiểm, nhưng khi bạn bè xảy ra chuyện, cô sẽ đi.
Nàng hầu như là không kiểm soát được trí óc mà bất giác hỏi cô vấn đề kia.
Hỏi xong, trong lòng rất lo lắng cô sẽ ấp úng dời sang chuyện khác, nhưng điều nàng không ngờ tới đã xảy ra, cô trả lời rất chắc chắn “ Đương nhiên, mình sẽ đi.”
Làm lúc đó nàng mặt đỏ ửng lên, đặc biệt là sau đó khi ôm lấy cô.
Năm học thứ hai kết thúc, kì nghỉ hè ở Paris nàng lại gặp cô lần nữa, cũng nhờ vậy mà hiểu biết nhiều thêm một chút. Thì ra cô biết đánh đàn dương cầm, ngoài ra sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô còn tìm được một người dì, chuyện này làm nàng cảm thấy vui mừng thay cô.
Khi học năm ba, cả đám cùng chơi trò tiên đoán hôm trời mưa, đây là lần đầu nàng cảm thấy “ Tiên đoán không thật sự chuẩn xác” gặp đả kích, vốn dĩ sự thật là vậy, những dấu vết để lại trong chén trà chả có chứng cứ gì để có thể tiên đoán cả, ngay cả phần lớn những từ ngữ trong sách đều mơ hồ, không rõ ràng.
Càng không cần phải nói lúc giáo sư Trelawney bói rằng Harry sẽ chết, nhưng rõ ràng bồ ấy vẫn còn sống sờ sờ làm nàng chẳng thế nào tin một lớp học như vậy.
Nhưng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm ba này, đã làm nàng có một góc nhìn khác hoàn toàn với Ann. Lần đầu tiên nàng thấy Ann như vậy, cô biểu hiện hoảng loạn, sợ hãi, sau đó trong văn phòng giáo sư Lupin sự chống cự cùng với cảm xúc lạnh nhạt của Ann càng rõ ràng hơn.
Trừ việc này ra, càng khiến nàng để ý là Ông Kẹ của Ann, là Thần Chết Thanatos trong thần thoại Hi Lạp, tượng trưng cho tử vong và tuyệt vọng.
Sợ hãi đối với cái chết ? Nhưng Ann cũng giống bọn họ đều là một học sinh 14 tuổi, vì cái gì lại sợ hãi cái chết đến vậy. Hơn nữa Ông Kẹ biến hóa cũng chính là nỗi sợ hãi lớn nhất từ trong tâm hồn, không thể nào che giấu. Ann khi nào thì đã từng gặp qua Thanatos ? Có khả năng xảy ra sao ? Còn nữa trước khi biến thành Thanatos nó là một cánh cửa, điều này có phải chứng minh Ann sợ là đồ vật đằng sau cánh cửa đó ? Nó sẽ là cái gì ?
Lúc hỏi Ann cũng không trả lời, giọng nói còn mang theo chút cảm xúc bi ai. Nàng ngăn chặn Fanny tiếp tục hỏi, trong đầu chợt nhớ lên câu nói cuối cùng của Ann khi họ gặp ở Paris.
Ann có rất nhiều bí mật. Nếu như cô không muốn nói, thì không cần hỏi. Bởi vì nàng phát hiện, so với muốn biết bí mật trong lòng Ann, nàng càng không muốn nhìn thấy những biểu hiện khổ sở trên gương mặt của cô nữa.
Sau đó khoảng thời gian rất dài, tâm trạng của Ann vẫn luôn âm trầm như vậy, không chỉ trên lớp, sau khi hỏi Fanny nàng mới biết được, Ann ở kí túc xá cũng là dạng như vậy.
Vì thế lợi dụng chuyến hành trình lần đầu đi tới làng Hosgmeade, nàng và Fanny đã lén lút bàn kế sách. Quả nhiên, hiệu quả cũng không tệ, mấy lời buổi sáng Ann nói còn nhiều hơn tổng số lần nói chuyện của mấy ngày trước.
Thần thái trong đôi mắt hổ phách đã trở lại, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
Năm học thứ ba rất nhiều chuyện xảy ra. Lợi dụng vòng xoay thời gian để làm đầy lấp thời khóa biểu, chuyện con chuột của Ron, phán quyết Buckbeak, Harry bị Black bám đuôi, tất cả đều làm nàng xoay vòng vòng.
Nhưng Ann đã tặng cho nàng một cái túi đeo có ếm bùa chú co giãn cao cấp, nhưng sau đó lại nhiều chuyện xảy ra, Scabbers mất tích, Harry muốn tìm cho ra lẽ chuyện của Black, hai người bạn này thật sự làm nàng thấy thất vọng. Tính tình nóng nảy hơn, nàng cũng không thèm nghe lí trí mách bảo, thật sự có một đoạn thời gian giận dỗi với hai người bọn họ, thật không hiểu nổi ngay cả chuyện giáo sư Lupin là người sói, họ nhìn cũng không ra.
------------------------------------------------------
Còn may là có người cũng hiểu rõ như nàng.
Ann chưa bao giờ ngồi ở hàng đầu, vậy mà cô lại ngồi cạnh nàng, còn chủ động giúp nàng tìm tư liệu để biện hộ cho Buckbeak. Những lời cô nói đều làm cho nàng cả mấy ngày dài tâm trạng đều vui vẻ lên rất nhiều. Mỗi ngày cứ phải chạy rộn đi học mấy môn đã đăng kí, xong rồi làm bài tập, Ann chủ động tới tìm nàng ở cùng rất nhiều, ngoài miệng cô cứ nói là vì muốn giúp Buckbeak biện hộ, nhưng nàng cảm giác được Ann đại khái là vì Ron và Harry không cùng nàng nói chuyện, nên cô mới lo lắng cho nàng.
Nhưng chuyện Hagrid biện hộ cho Buckbeak thất bại, Harry lại tìm được tên của Pettigrew trên bản đồ Đạo Tặc, lúc thảo luận trong gian phòng, nàng cảm nhận rất rõ ràng Ann lần nữa đang có những cảm xúc kháng cự nhau.
Rời khỏi phòng học, vốn dĩ muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại phát hiện khi nhìn thấy Ann vì chiều cao tăng lên mà cười vui vẻ đến vậy, lời nói tới bên miệng lại đi nuốt xuống. Khi đi đến nhà ăn cùng Harry và Ron, nàng lại gặp một chuyện khác, chính là bản thân bị sao vậy ? Chính mình chưa bao giờ đem những thắc mắc giấu trong lòng.
Bọn họ thành công giúp Hagrid kháng án lần nữa, đáng tiếc thời điểm đó bên Slytherin phải kiểm tra môn cuối cùng, mà đó còn là môn Biến hình nữa.
Sau đó nàng biết được chuyện lừa gạt, bịp bợm của giáo viên Trelawney, rồi nghe câu chuyện từ miệng Harry và Ron nàng định tiến tới trò chuyện, an ủi cô. Nhưng đã bị Harry kéo lại, cuối cùng vẫn là cùng hai người họ trở về bàn ăn Gryffindor, thảo luận chuyện của Hagrid, nhất định phải thành công vụ này. Nhưng toàn bộ quá trình, ánh mắt nàng không tự chủ được mà cứ nhìn về phía Ann xem cô thế nào.
Buổi chiều sau khi kiểm tra xong, thời gian đã rất gấp rút, nhưng không nghĩ tới trên đường đi tới chỗ Hagrid lại gặp thằng đáng ghét Malfoy.
Bởi vì mấy lời nó nói mà nàng cũng không thèm suy nghĩ đấm nó một phát.
Không chỉ tại vì nó nói Hagrid là kẻ đáng thương, còn còn dám nói Ann là người đáng ghét.
“ Không được nói Hagrid là kẻ đáng thương ! Hơn nữa Ann tuyệt đối không phải là con quỷ làm người ta chán ghét !”
Nếu lúc đó Harry và Ron không kịp thời cản lại, nàng sẽ nói như vậy.
Đêm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, cứu Buckbeak, giáo sư Lupin, Black, Pettigrew và giáo sư Snape, cuối cùng còn cùng với Harry giải cứu Black, có thể nói là một ngày phi thường.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ann đi tới bệnh viện. Cô đem đồ ăn vặt của mình đưa cho nàng, bởi vì nàng không ăn được bữa sáng ở đây, một phần duy nhất, thật tuyệt.
Kì nghỉ hè, nhận được lời mời đi xem World Cup của vợ chồng bác Weasley, nên nàng cũng ở Hàng Sóc một thời gian. Tình cờ gặp được Ann, cô đã cao hơn so với học kì trước được một chút, chắc hẳn lúc ở nhà Ann cũng vì chuyện này mà rất cao hứng.
Cô ấy tới là để tìm Fred và George. Ôi, Merlin, Fred và George, tuyệt đối là lại có chuyện nghịch phá gì đấy xảy ra rồi.
Trong Hang Sóc, lúc dùng bữa tối, nàng lại phát hiện một năng lực mới của Ann, là về miệng mồm. Những lời nói hoa mỹ, cô vẫn luôn không ngừng trực tiếp hay gián tiếp khen ngợi làm nụ cười trên mặt bác Weasley luôn không ngừng lại, so với những lần nàng nhìn thấy còn nhiều hơn. Sau đó bởi vì chuyện của Fred và George mà cô xụ mặt giận dỗi.
Đảm bảo cô đã có ý tưởng gì đó để xử lí chuyện của hai người này, đáng tiếc là nàng không được chứng kiến. Nàng đoán cô sẽ như mấy lần ở căn nhà gỗ của Hagrid, bình tĩnh tự tin, thong dong mà giải quyết xong.
Sau đó cô cùng với chú Eren rời khỏi, nàng cũng chưa kịp cùng cô nói tạm biệt. Nhưng cũng không sao, hôm sau là World Cup, đến lúc đó nhất định sẽ gặp lại cô.
---------------------------------------------
Một vài lời của Editor:
Đoạn muối của Trái đất đúng là Ann đã nói với Fanny từ phần hai, nhưng đến phần ba bộ ba mới biết được, nên đoạn trước mình dịch theo tác giả thôi, chứ cũng không rõ lắm. Phiên ngoại là viết khi hết bộ truyện, nên có lẽ tác giả có chút nhầm lẫn thời gian
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)