Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Mã Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào Nhạc Miên Linh đang minh tưởng trong phòng. Dù Nhạc Miên Linh đang ở trong tinh thần thức hải cũng chịu không được ánh nhìn của nàng mà mở mắt ra. "Uy, ngươi nhìn gì vậy chứ?" Nhạc Miên Linh giận dữ kêu to nhưng trong mắt Mã Tiểu Đào lại thành một con mèo đang xù lông. "Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?" Mã Tiểu Đào đến gần Nhạc Miên Linh, khẽ cười hỏi. "Trước khi hỏi người khác, ngươi phải giới thiệu mình trước chứ!" Nhạc Miên Linh bĩu môi. "Ta gọi là Mã Tiểu Đào, còn ngươi?" Mã Tiểu Đào bật cười. "...... Nhạc Miên Linh." "Hảo! Tiểu Linh, năm nay đã bao nhiêu tuổi?" Mã Tiểu Đào nhẹ giọng hỏi. "Vừa qua 8 tuổi không bao lâu, ngươi hỏi làm gì nha?" Nhạc Miên Linh không hổ danh là học ngành diễn xuất, giả vờ trẻ con giống y như thật. "Ta chỉ là muốn biết. Vậy Võ Hồn của ngươi là gì? Cấp bậc Hồn Lực bao nhiêu?" Mã Tiểu Đào tiếp tục hỏi. "...... Võ Hồn của ta gọi là Hỏa Diệm Diêm La, ta đang ở cấp 18." Nhạc Miên Linh miễn cưỡng nói ra. "Hỏa Diệm Diêm La? Cấp 18? Đây là một tiểu thiên tài a!" Mã Tiểu Đào xoa đầu Nhạc Miên Linh. "Đúng vậy! Lửa của ta là thần hỏa nha, rất giỏi đi?" Nhạc Miên Linh kiêu ngạo ngẩn cao đầu. "Vậy, vị tiểu thiên tài này, ngươi có thể giúp ta một việc không?" Mã Tiểu Đào bắt đầu dụ dỗ. "Hừ! Ngươi tưởng ta là trẻ con à, có phải là muốn ta thanh tẩy tà hỏa cho ngươi không?" Nhạc Miên Linh hừ lạnh liếc Mã Tiểu Đào. "Ngươi biết? Vậy... " "Không thể! Tà hỏa trong cơ thể ngươi chui vào người ta vừa đau vừa nóng, tại sao ta phải giúp ngươi chứ?" Nhạc Miên Linh nghiêm túc nhìn Mã Tiểu Đào. "Vậy ngươi có điều kiện gì?" Mã Tiểu Đào thông minh hiểu ý của Nhạc Miên Linh ngay. "Ta muốn vào học viện này! Vì ta đến trễ kỳ sát hạch nên không thể vào học viện, ta đưa ra điều kiện này không khó đi?" Nhạc Miên Linh nhướng mày nhìn Mã Tiểu Đào. "Ta sẽ nói với viện trưởng! Ngươi cứ đợi tin tốt đi!" "Hảo...!" "Nam Nam, ta mua cá nướng chỗ hôm qua rồi nè, ngươi yên tâm, hôm nay ta xếp hàng mua, không hề dùng bạo lực." Từ Tam Thạch chặn trước người Giang Nam Nam đang chuẩn bị bước vào nhà ăn, vẻ mặt vô cùng ân cần. "Cám ơn, ta không cần." Giang Nam Nam lắc đầu. "Ngươi thấy ta hôm qua rất bạo lực sao? Kỳ thực con người bình thường của ta rất dễ gần, chẳng qua vì ngươi nên ta… Nam Nam, ta biết ngươi vì chuyện lúc đầu mà có chúc ác cảm, nhưng chúng ta có thể gặp lại ở học viện Sử Lai Khắc chẳng phải là có duyên hay sao? Ta thật sự yêu thích ngươi, hơn nữa ta cam đoan sẽ chỉ thích một mình ngươi, sẽ theo ngươi suốt đời…" "Ta nhớ mình đã nói rõ, giữa ta và ngươi không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Từ Tam Thạch, ngươi là một quý tộc cao quý tại sao phải làm khó một cô gái thôn dã như ta? Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của ta là được. Nếu không ta sẽ nhờ đến học viện giúp đỡ, cũng mong ngươi không vì ta mà làm khó các học viên khác." Giang Nam Nam lãnh đạm nói. Vừa nói xong nàng quay đầu muốn đi, Từ Tam Thạch tức giận bước đến cản lại. "Ta làm khó học viên khác? Ngươi không biết hôm qua ta bị tên Bối Bối kia làm cho thê thảm thế nào sao? Tên bán cá nướng hôm qua chính là tiểu sư đệ của hắn, hắn nhân cơ hội lừa của ta hai viên Huyền Thủy Đan, ta còn bị trúng một chiêu Long Tu Châm của Đường Nhã nữa, giờ lưng ta vẫn còn bầm tím này. Ta có gì không tốt, tại sao ngươi lại không cho ta một cơ hội?" "Ngươi tuổi còn nhỏ lại đi đến nơi đó, ngươi có gì tốt?" Giang Nam Nam lạnh lùng nói. Nàng nói xong lập tức bước đi, lúc này nàng trực tiếp nhảy lên. Ba Hồn Hoàn lóe lên, hai tai nàng như dài ra, dáng người cũng cao thêm, đôi chân dài khẽ phát lực, thân thể đã tiến lên hơn mười thước, đi không hề ngoảnh lại. Nhìn bóng lưng người trong mộng khuất dần, Từ Tam Thạch ngây ra một lúc, hậm hực cắn một miếng cá nướng. "Từ Tam Thạch, ngươi thật không có tiền đồ, cùng lắm thì tự ăn... A, cá nướng này ngon thật..." Giang Nam Nam vừa đi vừa thở dài, thật ra nàng không nhận cá nướng của Từ Tam Thạch còn vì lí do khác nữa. Đó là lúc trước khi Từ Tam Thạch đến... "Này, cho ngươi!" Đường Nhã nhanh tay đưa 2 con cá cho Giang Nam Nam. "Tại sao ngươi lại cho ta?" Giang Nam Nam nghi hoặc. "Rồi ngươi sẽ biết, mau ăn đi!" Đường Nhã thấy Giang Nam Nam ăn mới lộ ra vẻ hài lòng. Khi Giang Nam Nam ăn xong hai con cá thì Đường Nhã vội vàng nhìn xung quanh. Thấy không có ai nàng nhanh chân chuồn mất, sau đó là Từ Tam Thạch đến. Lúc thấy Từ Tam Thạch thì Giang Nam Nam thật sự là khóc không ra nước mắt rồi, ra đây là lí do. Chớp mắt một cái đã qua ba tháng, dưới sự giảng dạy nghiêm khắc của Chu Y, bộ dáng lớp Tân Sinh Nhất Ban đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng khiến các học viên lớp trên hoảng sợ lại ở chỗ, sau ba tháng ăn hành của Chu Y, số học viên còn lại đến 67 người, so với dự tính còn một phần ba đã khác xa. Hoắc Vũ Hạo được Tương Âm lén lút giúp đỡ (Thật sao?) nên miễn cưỡng vượt qua cấp 15 dừng lại ở cấp 16. Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng như trong dự kiến, một người dừng ở cấp 23 nhưng bề ngoài là cấp 20, một người ở cấp 26. "Huấn luyện thể năng hôm nay tạm dừng." Chu Y đứng phía sau bục giảng, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng các học viên phía dưới luôn ngồi thẳng lưng, không bao giờ dám mất tập trung. "Đã ba tháng kể từ lúc khai giảng, kỳ sát hạch cũng sắp đến rồi. Thông qua sát hạch mới chính thức trở thành đệ tử năm nhất, trở thành một thành viên của học viện, theo đánh giá của ta, nếu không có gì bất ngờ toàn bộ các ngươi có thể vượt qua kỳ sát hạch này trở thành đệ tử của học viện. Ngày mai kỳ sát hạch sẽ bắt đầu, hôm nay ta nói sơ qua một vài điểm quan trọng trong lúc sát hạch." Giọng nói của Chu Y lúc này vô cùng hiền hòa, ánh mắt nàng lần lượt lướt qua 67 học viên phía dưới, vô cùng hài lòng. Đám đệ tử này nhìn qua cũng không quá khác lúc vừa khai giảng, nhưng trải qua ba tháng khổ luyện, ý chí đã vượt qua tất cả các lớp mà Chu Y đã từng dạy, đây có thể nói là điều đáng mừng ngoài ý muốn. "Vương Đông!" Chu Y gọi, Đường Vũ Đồng lập tức đứng lên. Chu Y hướng nàng phất phất tay. Đường Vũ Đồng vội vàng bước đến nhận lấy một chồng giấy từ tay Chu Y, không cần đợi nói nàng đã bước xuống phát cho các học viên. "Sau khi sát hạch tân sinh kết thúc, mỗi người sẽ được định hướng tu luyện theo thiên phú riêng. Tất cả ghi ra phương hướng tu luyện của mình rồi nộp lại đây cho ta." Phương hướng tu luyện trong lời Chu Y chính là các loại Hồn Sư, ví dụ như: tấn công, phòng ngự, khống chế, hỗ trợ. Ba tháng đầu tất cả sẽ học cùng nhau, nhưng bắt đầu vào năm nhất sẽ chia ra, các Hồn Sư tu luyện phương hướng khác nhau tất nhiên không thể học chung. "Các ngươi đều là đệ tử của ta, tuy sau khi sát hạch sẽ phân chia ra nhưng ta hi vọng các ngươi không được quên ba tháng này. Sau đây ta sẽ bắt đầu nói vài điểm trọng yếu trong kỳ sát hạch." Vừa nói xong Chu Y liền xoay người lại bắt đầu viết lên bảng đen, ở giữa bản đen xuất hiện hai chữ: Chiến Đấu! "Chính là chiến đấu, kỳ sát hạch này là chiến đấu, hơn nữa tất cả mọi người đều phải chiến đấu. Khoan vội thắc mắc, có phải các Hồn Sư hệ Thực Vật hoặc Phụ Trợ thấy lạ không? Ta không hề nói sai, các ngươi cũng phải vào chiến trường như các Chiến Hồn Sư khác. Tuy học viện Sử Lai Khắc đào tạo nhân tài ở nhiều mặt khác nhau nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực chiến đấu. Lúc khai giảng ta đã từng nói, từ khi Hồn Đạo khí xuất hiện, sự phân biệt giữa các Hồn Sư đã trở nên khá mơ hồ. Cho dù các ngươi là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Sư hay Thực Vật hệ Khí Hồn Sư, tất cả đều có thể nhờ vào Hồn Đạo khí mà chiến đấu. Nhưng quan trọng nhất vẫn là bản năng chiến đấu, bản năng này xuất hiện ở đâu? Không có bản năng chiến đấu, Hồn Sư ra chiến trường chỉ cần mang theo Hồn Đạo khí rồi ngu ngốc đánh nhau liền có thể sống sót? Điều đó tất nhiên là không rồi. Năng lực chiến đấu được hình thành trong quá trình chiến đấu, vì vậy trong kỳ sát hạch này các ngươi nhất định phải tiến hành chiến đấu để nâng cao khả năng sống sót sau này. Tất nhiên học viện sẽ không để các Khí Hồn Sư Phụ Trợ so đấu với các Chiến Hồn Sư, như vậy mới thật là không công bằng, vì thế kỳ sát hạch này sẽ tiến hành theo từng nhóm. Tất nhiên số lượng từng nhóm không nhiều, mỗi đội sẽ có ba thành viên, mỗi người phải phối hợp nhịp nhàng với nhau. Yêu cầu rất đơn giản, mỗi đội chỉ có thể có một Chiến Hồn Sư, hai đội viên còn lại tùy ý. Đầu tiên sẽ do các học viên cùng phòng tạo thành một nhóm, nếu không đủ sẽ tự do tổ đội, sau cùng những người còn lại sẽ rút thăm. Đừng vội lên tiếng, ta đã dựa vào năng lực các ngươi mà xếp nhóm thích hợp rồi. Sát hạch tân sinh sẽ tiến hành cùng một lúc bởi vì mấy năm nay số lượng đệ tử gia nhập học viện không ít, có tổng cộng hơn ba trăm nhóm học viên dự thi, nhưng chỉ có một nửa có thể lưu lại. Cách xếp hạng dựa trên thành tích cùng cách thức chiến đấu của các ngươi. Các trận đấu sẽ dùng phương thức rút thăm để quyết định, mỗi nhóm phải đấu 10 trận, xếp hạng theo số trận thắng - hòa - thua. Trong đó 64 nhóm đầu tiên sẽ có được thưởng, nhóm đứng đầu sẽ được phần thưởng đặc biệt." Mọi người đều chăm chú lắng nghe, đối với bọn họ kỳ sát hạch này xem như cơ hội thăng tiến của cả cuộc đời. Một khi không qua được chỉ có thể tìm học viện khác, cả đời cũng không thể trở thành cường giả nổi danh đại lục. Bọn họ đã cố gắng được ba tháng gian khổ, không ai muốn bị rớt lại phía sau. "Ban chúng ta có 67 người, có thể phân ra 22 tổ dư một người. Ta dựa theo đặc điểm Võ Hồn của mỗi người mà tiến hành phân loại, phân tích rồi chia nhóm. Nếu ai cảm thấy không thích hợp lúc trở về có thể tùy ý thay đổi, nhưng sáng ngày mai nếu không ai có ý kiến gì, tất cả sẽ nghe theo sắp xếp của ta, nếu không hậu quả tự chịu! Tống Thanh Hàn." Chu Y trầm giọng. "Có!" Một tên đệ tử dáng người nhỏ gầy đứng dậy, hắn vốn là người ít được chú ý nhất trong ban, không ngờ lại được gọi tên đầu tiên. "Mỗi lớp tân sinh đều có thể đặc cách tiến cử một học viên tiến thẳng vào học viện mà không cần sát hạch. Sau một thời gian quan sát, ta cho rằng ngươi rất thích hợp đến Hồn Đạo Hệ tu luyện. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đồng ý, hai là rời khỏi đây!" Bá đạo, quả thật vô cùng bá đạo, ánh mắt toàn bộ học viên đều dừng lại trên người Tống Thanh Hàn. "Đệ tử đồng ý, cảm ơn lão sư!" Tống Thanh Hàn không hề phản đối mà còn vô cùng hưng phấn, mục tiêu của hắn khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc chính là Hồn Đạo Hệ mà. "Sau đây bắt đầu chia nhóm, nhóm đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu." Y như trong cốt truyện, dù thế nào thì Đường Vũ Đồng vẫn cùng nhóm với Hoắc Vũ Hạo. Đứng dậy cùng 2 người là một nữ sinh nữa. Người này dáng người nhỏ xinh, giống như Tống Thanh Hàn, không hề được mọi người quá mức chú ý, năng lực trên trung bình. Cô bé tuy không quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt thanh tú dễ nhìn. Trên mặt còn mang nét xấu hổ quay lại phía sau, ánh mắt nhìn đến Vương Đông lại đỏ mặt cúi đầu. "Nhóm thứ hai, Tử Hạo, Mã Thanh Sương, Lãnh Lãnh. Nhóm thứ ba, Tương Âm, Tiêu Hưng, Trần Duy Tiến. Nhóm thứ tư... " Chu Y tuy vô cùng lạnh lùng nhưng sau khi chia tổ, các học viên sau khi được chia lại như trút được gánh nặng. Tương Âm vừa quan sát vừa khâm phục Chu Y. Vị lão sư lạnh lùng này bình thường tuy nghiêm khắc nhưng rất quan tâm đến học viên. Điểm mạnh điểm yếu của mỗi người nàng đều nắm rõ, cách phân nhóm như thế quả vô cùng hợp lý. "Tốt lắm, cứ thế đi. Có ai có ý kiến gì nữa không? Không thì giải tán, ta cho các ngươi một ngày chuẩn bị. Các lớp khác cũng đang chia tổ nhưng không nhanh bằng chúng ta đâu. Các ngươi nhanh viết rồi nộp lại cho ta, sau đó có thể về ký túc xá. Tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có đi đâu sinh sự, ngày mai là sát hạch rồi, ta muốn tất cả 22 tổ đều phải thông qua, nếu có người thất bại, chẳng những phải cuốn gói khỏi đây, chắc chắn còn được ta tặng một món quà mãi mãi không quên." Nhìn ánh mắt lạnh lùng và lời đe dọa của Chu Y, mỗi học viên không khống chế được rùng mình một cái. Khỏi phải nói, món quà của Chu Y, chắc chắn là một cơn ác mộng thật sự. Từ lúc này, trong lòng các học viên bừng bừng chiến ý, có lẽ vì sợ phải nhận "phần quà" kia của Chu lão sư mà ai ai cũng liều mạng thông qua sát hạch! "Tương Âm, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, bốn người các ngươi ở lại." Các đệ tử khác nộp giấy đăng ký xong lục đục ra về, trong phòng chỉ còn lại Chu Y và bốn người, các lớp khác vẫn đang bận thảo luận chia tổ chưa thấy ai ra về. "Tiêu Tiêu, ta nhớ không lầm Võ Hồn của ngươi là Khí Võ Hồn hiếm thấy Trấn Hồn Đỉnh phải không? Võ Hồn này có thể coi là cao cấp nhất trong Khí Võ Hồn. Tác dụng chủ yếu của Trấn Hồn Đỉnh là phụ trợ mà, sao giờ ngươi cũng muốn sang khống chế hả?" Chu Y nghiêm túc hỏi. "Chu lão sư, Trấn Hồn Đỉnh của ta không giống với những Võ Hồn Trấn Hồn Đỉnh bình thường, có cả hai tác dụng công kích lẫn phụ trợ. Trấn Hồn Đỉnh này có thể miễn cưỡng xét vào hệ phòng ngự, gọi là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh." "Tiêu Tiêu, ngươi không thấy câu ngươi vừa nói mâu thuẫn quá sao? Khuynh hướng Võ Hồn mà không xác định thì tương lai tu luyện thêm nhiều cản trở. Cho dù là Võ Hồn biến dị thì cũng phải xác định rõ ràng để sau này còn tìm những Hồn Hoàn tiếp theo nữa chứ." "Ta biết, cho nên ta lựa chọn liên kết cả công kích và phòng ngự." "Vậy cũng không liên quan gì đến hệ khống chế?" Chu Y có vẻ đã hết kiên nhẫn với nữ sinh Tiêu Tiêu này. "Đến nước này rồi mà ngài vẫn chưa hiểu à, Chu lão sư? Nàng có Võ Hồn song sinh đó!" Tương Âm dường như chịu hết nổi việc họ dài dòng nên đành giải thích thay. Lần này cả Chu Y và Hoắc Vũ Hạo đều giật mình chấn động. Tiêu Tiêu thì ngượng ngùng gật đầu. Chu Y cũng là đảo mắt liên hồi, lần đâu tiên xuất hiện trường hợp vượt ra khỏi sự không chế của bà khiến bà bất ngờ giây lát, bà suy nghĩ một lát liền nói: "Được rồi, Khống Chế Hệ thì Khống Chế Hệ, như thế ba người các ngươi phối hợp cũng dễ hơn. Khảo hạch tân sinh là lần sát hạch đầu tiên của các ngươi ở học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng rất quan trọng đối với con đường tu luyện của các ngươi sau này. Trong kỳ sát hạch này, học viên nào có được thứ hàng cao mới có thể có mặt trong danh sách bồi dưỡng của học viện. Trong ban của chúng ta, ta coi trọng nhất là bốn người các ngươi. Vương Đông, Tương Âm và Tiêu Tiêu thì không cần nói rồi, thực lực và thiên phú của ba đứa nó đều cao hơn các đệ tử khác rất nhiều. Còn Hoắc Vũ Hạo, tuy tu vi không mạnh, thiên phú cũng bình thường nhưng lại có nghị lực cứng cỏi cộng với Võ Hồn đặc thù mang thuộc tính tinh thần. Ba người các ngươi với điều kiện tiên quyết là Võ Hồn thứ hai của Tiêu Tiêu có thể bù đắp. Ta cho các ngươi một nhiệm vụ, phải giành lấy quán quân trong sát hạch tân sinh. Các ngươi làm được không?" "Ta đảm bảo mình có thể vào chung kết!" Tương Âm ngáp một tiếng, lười biếng nói. "Tốt! Đội nào cũng được, phải giành lấy quán quân cho ta! Hơn nữa ta cũng cho các ngươi biết, học viện Sử Lai Khắc chúng ta, không phải khoe khoang. Trong các lần khảo hạch của học việc, quán quân của Tân Sinh và quán quân tốt nghiệp Ngoại Viện là có phần thưởng nhiều nhất. Là gì thì đợi các ngươi đạt được quán quân sẽ biết. Về đi, về điều chỉnh trạng thái cho tốt, ta tin vào thực lực của các ngươi." "Vâng!" Bốn người đồng thanh nói rồi cùng rời khỏi phòng học. Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu giống như thu hết dũng khí, định nói gì đó nhưng bị Tương Âm xen ngang: "Về thôi A Đồng! Không hiểu sao hôm nay ta dễ cảm thấy buồn ngủ quá!" "Tốt!" Đường Vũ Đồng gật đầu rồi 2 người bước về phòng. Nhìn thấy sự mất mát trong mắt Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng mỉm cười. Tiêu Tiêu cũng miễn cưỡng cười đáp lại, bọn hắn tuổi còn nhỏ, đối với người khác phái còn có chút cảm giác mông lung. Vậy mà giờ chưa kịp nói đã bị bỏ qua. Trong khi đó Tương Âm vừa đi vừa bắt đầu trêu chọc Đường Vũ Đồng. "Ngươi quá có mị lực, chắc có nhiều nữ sinh thích ngươi lắm đây!" "Người thích ta rất nhiều! Ta cần gì quản bọn họ!" Đường Vũ Đồng thờ ơ nói. "Câu trả lời thật vô tâm nhưng...mà thôi...chẳng có gì quan trọng cả!" Tương Âm tự nói với mình.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)