Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Lúc Tương Âm bước ra đã thấy Mục lão ngồi bên ngoài chờ cùng Tiêu Tiêu và Đường Vũ Đồng. Nàng khẽ cười một tiếng bước đến chỗ họ, Nhạc Miên Linh gần như cùng cùng lúc ra ngoài. "Các ngươi đều làm rất tốt, giờ cho ta biết con đường các ngươi đã chọn đi." Mục lão hiền từ cười. Tiêu Tiêu bước lên trước, cơ thể của nàng khá gầy. Lúc trước nàng vốn đã không béo nhưng sau cuộc hành trình này lại càng gầy thấy rõ, thậm chí đến mức gầy trơ cả xương. Nhưng đôi mắt nàng lại lấp lánh ánh sáng. "Con đường của đệ tử là phụ trợ." Tiêu Tiêu lập tức đáp không chút do dự. "Sao?" Mục lão có chút kinh ngạc khi nghe thấy đáp án này. "Sao ngươi lại chọn phụ trợ?" "Đệ tử có hai Võ Hồn theo thứ tự là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh và Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu là một loại Võ Hồn âm nhạc, có thể theo cả hai con đường Khống Chế hoặc Phụ Trợ. Tuy Tương Âm đã chỉ cho đệ tử cách khống chế nó tốt nhất nhưng Hồn Kỹ đầu tiên của đệ tử đã thuộc hệ Phụ Trợ. Đệ tử không muốn nó bị lãng phí nên cuối cùng quyết định để Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu đi theo hệ Phụ Trợ. Mà Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của đệ tử có thể theo hai hệ Khống Chế hoặc Phòng Ngự, thậm chí là Cường Công, có thể xem là một Võ Hồn đa hệ. Theo đệ tử thấy, nó đủ khả năng mang nhiều năng lực khác nhau, đồng thời cũng có thể phụ trợ. Cộng thêm Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, đệ tử tin mình sẽ có thể trở thành Chiến Hồn Sư hệ Phụ Trợ cao cấp nhất." Tiêu Tiêu tự tin nói. "Đây đúng là một khái niệm mới mẻ. Ta chưa từng nghe nói có Khí Hồn Sư nào lại đi theo hệ Phụ Trợ cả." Mục lão mỉm cười nói. "Đệ tử là Chiến Hồn Sư, tuy theo hệ Phụ Trợ nhưng lại nằm ở thế chủ động. Nó là con đường đệ tử đã chọn." Tiêu Tiêu khẳng định thêm một lần nữa. "Còn có nguyên nhân nào khiến ngươi chọn con đường phụ trợ này không?" "Bởi vì...Sử Lai Khắc Thất Quái cần một người hệ Phụ Trợ." Tiêu Tiêu cười đáp. Mục lão mỉm cười. Tuy gương mặt đầy nếp nhăn có cười cũng chẳng dễ coi nhưng rõ ràng ánh mắt hiền lành của ông hiện rõ sự vui mừng. "Được rồi, còn ba các ngươi?" Mục lão quay về phía Tương Âm, Đường Vũ Đồng và Nhạc Miên Linh. "Cường Công hệ." "Khống Chế hệ." "Cường Công hệ." Ba người đồng loạt đáp, Mục lão cười với họ rồi lên tiếng hỏi: "Các ngươi có thể nói cho ta lí do vì sao lại chọn con đường này không?" "Hai Võ Hồn của đệ tử đều thuộc hệ Cường Công, đệ tử muốn phát huy nó để càng thêm mạnh mẽ. Trong một trận đấu đệ tử sẽ là thanh gươm của đội." Đường Vũ Đồng nghiêm túc nói. "Còn hai Võ Hồn của ta tuy đều thuộc hệ Cường Công nhưng ta lại có khả năng khống chế giỏi hơn. Vậy thì chọn khống chế đi, ta sẽ đưa trận đấu vào sự khống chế của mình đem lại cho đội lợi thế hết mức có thể, à không... là vượt mức một người có thể." "Còn ta sao? Ta chỉ nghĩ diệt hết các trở ngại tạo ra con đường thuận lợi cho đồng đội. Ta sẽ là vũ khí mạnh mẽ nhất để tiêu diệt đối thủ." Nhạc Miên Linh xoa mũi nghiêm túc nói ra. "Tốt lắm, lựa chọn của các ngươi đều tốt. Các ngươi đều nghĩ cho lợi ích chung của đội, đều cố gắng hết sức của mình." Mục lão hài lòng gật đầu liên tục. Mục lão lắc tay, trên tay ông bỗng xuất hiện thêm bốn thứ gì đó. Là bốn khối Hồn Cốt, dĩ nhiên có cả khối Hồn Cốt của Băng Bích Hạt. "Các ngươi cũng ngồi xuống dung hợp đi. Ta sẽ hộ pháp cho các ngươi." Mục lão nói. "Ngươi dung hợp với nó đi, Tương Âm." Băng Đế lên tiếng. "Không muốn." Tương Âm từ chối. "Ngươi không dung hợp nó thì để làm gì? Sau này phi thăng ta đem theo để trưng à? Với lại ngươi tìm được lí do từ chối ông lão kia sao?" Băng Đế hừ lạnh một tiếng, giọng nói có phần khinh bỉ Tương Âm. Tương Âm đen mặt, không dùng thì bảo nàng mua làm gì? Nàng liếc qua Mục lão, quả là không có lí do gì để từ chối a. "Mục lão, ta đã đến cấp 40, tạm thời có thể không dung hợp nó không?" Tương Âm cuối cùng cũng tìm ra một lí do hoàn hảo. "Hừm... Không ngờ thực lực của ngươi tăng nhanh đến thế, mà chuyện này cũng được. Đợi ngươi có Hồn Hoàn thứ tư hãy dung hợp sau vậy." Mục lão mỉm cười gật đầu. Tương Âm trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Miên Linh liếc nhìn Tương Âm, nàng hiện tại là cấp 37, dung hợp Hồn Cốt chắc chắn có thể đến cấp 40. Sau đó lại điên cuồng tu luyện, so với Tương Âm chắc chắn sẽ không yếu hơn. Bọn họ đều lần lượt ngồi dung hợp Hồn Cốt, chỉ có Tương Âm ngồi trò chuyện với Mục lão. Qua khoảng thời gian vài ngày ba người kia mới dung hợp hoàn toàn, sau đó bọn họ chia ra đi tập luyện và chuẩn bị tìm Hồn Hoàn. Gần như sau khi tu luyện và dung hợp Hồn Cốt, Tiêu Tiêu đã đạt giới hạn cấp 30. Nhạc Miên Linh và Đường Vũ Đồng đạt đến cấp 40 như Tương Âm. Bốn người đều cần Hồn Hoàn tiếp theo. Khi bọn họ một lần nữa đứng trước mặt Chu Y, bà không kiềm được mà đỏ hồng mắt. Bà đã nghe Phàm Vũ kể về chuyện của bọn họ, bà tự hào vì có những đệ tử như chúng. "Bình an trở về là tốt, tốt rồi." Giọng Chu Y run run nói. Lúc này bà nhìn qua Tương Âm đang mặc đồng phục nữ, sắc mặt có chút kì quái. "Không ngờ, ngươi lại giấu thân phận nữ tử của mình suốt gần hai năm nay." "Không phải ta cố ý giấu, chỉ là các người không nhận ra thôi." Tương Âm nhún vai. "Được rồi, trở về phòng đi. Tương Âm, ngươi chắc biết phòng mới của mình ở đâu chứ?" "Ta biết, tạm biệt lão sư." Tương Âm gật đầu dẫn đầu rời đi. Họ đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đi được một lúc trước mặt họ xuất hiện vài con Hồn Thú không mạnh lắm đang quan sát thăm dò. Bọn chúng dường như có chút sợ hãi, không dám đến gần. Tương Âm nắm lấy vai Tiêu Tiêu và Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh tự biết điều nắm lấy vai nàng. Thoắt một cái họ đã đi rất xa bọn Hồn Thú, đó là kỹ năng Thuấn Di của Tương Âm. Bọn họ sau khi thoát khỏi đám Hồn Thú kia thì tiếp tục tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi đi thẳng về phía trước, từng bước đi vào bên trong. Tương Âm trong lúc di chuyển dùng Tinh Thần Thám Trắc để quan sát. Sau đó một lúc lâu bọn họ dừng lại ở một sườn núi tương đối cao để nghỉ ngơi. Tương Âm đang nhắm mắt gần như sắp ngủ gật đến nơi thì bỗng mở to mắt đứng thẳng dậy. Cách đó không xa, một đạo thân ảnh màu xanh không một tiếng động xuất hiện ở trên một nhánh cây cách bọn họ 30 thước. Đó là một con báo, tòa thân một màu xanh đen, một đôi mắt màu đỏ tím. Màu xanh và đen trên người cũng không đồng đều, tựa như bộ lông của con hổ vằn. Con báo này thân dài không quá 2 thước nhưng lại cho người ta một áp lực không nhỏ. Tương Âm mỉm cười, Hổ Ma Miêu a, đây cũng là may mắn đi. Cơ thể nàng bắt đầu tỏ ra khí lạnh, sau lưng hiện lên một ảo ảnh. Ảo ảnh này có hình dáng một con báo có bộ lông trắng đốm đen, thân hình nó cường tráng dài gần hai thước năm, cao khoảng một thước. Con báo đó là Võ Hồn thứ hai của Tương Âm, Băng Đan Báo. Nó xuất hiện rồi im lặng nhìn Hổ Ma Miêu, con Hổ Ma Miêu phút chốc bị đóng băng. "Hổ Ma Miêu, có thuộc tính Phong hệ và Hắc Ám. Ngươi định bắt nó à, m?" Đường Vũ Đồng lên tiếng. "Đúng vậy, ta không định tìm Hồn Thú vạn năm. Miên Miên thì muốn tìm một Hồn Thú vạn năm đi, ta như thế này là được." Tương Âm nhún vai, nàng phát động Hồn Kỹ thứ hai, thân hình của Hổ Ma Miêu bị ăn mòn chỉ chừa lại Hồn Hoàn màu tím lóe sáng. Sau khi Tương Âm hấp thu Hồn Hoàn của Hổ Ma Miêu thì cả nhóm bọn họ tiếp tục xâm nhập vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vào sâu hơn khoảng được 10 dặm họ dừng lại, sắc trời đã chợp tối dù không muốn nhưng họ vẫn phải trở về. Lúc này phía xa một con gấu lớn đen đúa chậm rãi xuất hiện. Con gấu này cao hơn 3 thước, cực kỳ cường tráng, lông trên người màu đen mơ hồ lấp lánh ánh kim sáng bóng. "Ám Kim Khủng Trảo Hùng!!!" Trừ Tiêu Tiêu, ba người còn lại đều đồng loạt hô lên. "Ngạch, ngươi có tự tin đánh bại nó không, tiểu m?" Nhạc Miên Linh cười gượng nhìn sang Tương Âm. "Điều này ta phải hỏi hệ Cường Công như hai ngươi mới đúng chứ?" Tương Âm quay sang, sắc mặt có chút khó coi. "Thấy sao rồi, Tử Luân? Lúc quyết định thì người của ta luôn hữu dụng hơn." Phương Diễm kiêu ngạo cười, giọng của nàng dường như chỉ có Nhạc Miên Linh và Tương Âm nghe được. "Vậy xem cuối cùng ai mới là người tiêu diệt con gấu đó, đồ gà một chân." Tử Luân chế giễu hừ một tiếng. "Ngươi dám lập lại lần nữa không, xú long?" Phương Diễm giận dữ hô. Tương Âm và Nhạc Miên Linh đồng loạt đen mặt, uy, lúc này không phải lúc cãi nhau được không? Hai người bọn họ gần như quên Phương Diễm và Tử Luân có mối thù gì đó rồi. Con Ám Kim Khủng Trảo Hùng gào to một tiếng, lúc này Tương Âm và Nhạc Miên Linh mới chuyển sự chú ý sang nó một lần nữa. Nhạc Miên Linh chạy nhanh về phía trước, Hồn Kỹ đầu tiên được sử dụng. Ngọn lửa lam xuất hiện làm Ám Kim Khủng Trảo Hùng bị tê liệt. Tương Âm cũng chọn lúc này sử dụng kỹ năng đạt được khi đến Hồn Tông. Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, vừa rồi là kỹ năng sau khi nàng đến Hồn Tông mà có. Nó cho phép nàng điều khiển các loại không khí nhẹ. Vụ nổ vừa rồi là do nàng tụ khí Hydro xung quanh Ám Kim Khủng Trảo Hùng, sau đó dùng Hồn Lực tăng nhiệt độ không khí đến mức thích hợp (khoảng 500°C) khiến khí Hydro nổ tung. Sau khi khói bị đánh tan, bóng dáng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng hiện ra. Tương Âm tái mặt, dù sớm đoán được nhưng thật không ngờ sức phòng ngự của Ám Kim Khủng Trảo Hùng lại lợi hại như thế. Nó quá lắm là chỉ bị mất một cánh tay. Lúc này Huyền lão cũng xuất hiện. Tương Âm cũng không rảnh để nói chuyện với ông mà là không ngừng cảnh giác nhìn con vật đằng kia. "Lão phu cuối cùng cũng không phải sợ hãi vô ích, xem ra may mắn của chúng ta đã trở lại. Nó không những thích hợp mà còn vượt xa dự tính của ta, vậy để ta ra tay thôi." Huyền lão lên tiếng. Huyền lão vừa dứt lời đã lách mình đến trước mặt Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Độ nhạy cảm và sự phản ứng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cũng nhanh không kém, mặc dù dưới tình huống đang bị trọng thương nhưng mỗi bước tiến công hay phòng thủ vẫn rất tự nhiên. Một tầng ánh sáng màu vàng nhạt toát ra từ bộ lông của nó. Tầng ánh sáng này cũng không có phóng ra ngoài mà cô động lại trên từng sợi lông. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được những sợi lông màu vàng kia dựng lên chỉ trong nháy mắt, nó trông giống hệt như những cây chông bằng sắt thép vậy. Đồng thời, một cánh tay còn lại của con gấu vung lên, đập thẳng xuống người Huyền lão. Lúc ban đầu, con gấu vốn là có hai cái chân trước nên rất khinh địch, nhưng sau khi bị Tương Âm đánh cho bị thương thì không còn dám khinh thường nữa. Nó vung trảo lên, cái trảo biến lớn gấp ba so với lúc trước. Lúc đầu nó chỉ khoảng 2 thước mà giờ đã biến lớn thành 6 thước. Lợi trảo to lớn lóe lên màu vàng nhạt rồi đánh thẳng về Huyền lão. Từ xa nhìn lại rất có lực, chỉ sợ một khối đá cứng nếu bị đánh trúng cũng sẽ bị đập cho tan nát thành bốn năm mảnh! Đáng tiếc, đó không phải là khối đá mà lại là Huyền lão. Cho dù là Ám Kim Khủng Trảo Hùng cấp cao thì cũng chưa hẳn là đối thủ của Huyền lão nữa, nói gì tới con gấu chỉ có tu vi mấy ngàn năm này. Huyền lão chăm chú nhìn nó, ánh sáng màu vàng vừa lóe lên đã biến mất, thân thể của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm vẫn không hề nhúc nhích. Có thể thấy rõ ràng, các chân của nó đã hoàn toàn lún sâu vào lòng đất. Huyền lão mỉm cười, đánh một chưởng xuống đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Sau đó "bụp" một tiếng, toàn bộ khung xương của Ám Kim Khủng Trảo Hủng liền run động một trận, không ngờ tất cả đều đã bị chấn nát thành từng khúc. "Tiêu Tiêu." Huyền Lão hét lớn một tiếng. Tiêu Tiêu sao lại không biết Huyền lão đang muốn làm gì. Nàng vội vàng chạy đến cạnh Huyền lão, Huyền lão rút ra một thanh đao sắc bén đưa cho nàng, đồng thời xé lớp lông sau gáy của con gấu kia. Tiêu Tiêu dùng hết sức lực đâm thẳng xuống. Mất sức ba bò chín trâu mới có thể đâm xuyên qua lớp da dày kinh khủng của nó. Tiêu Tiêu thật nghi ngờ nếu như không có Huyền lão ở đây thì con Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia có nằm rạp dưới đất chờ chết hay không. Và không biết nàng có thể đâm thủng lớp da nó được không nữa. Một cái Hồn Hoàn màu tím nương theo sự tử vong của Ám Kim Khủng Trảo Hùng xuất hiện. Huyền lão đứng bên ngoài quan sát, nói: "Đại khái khoảng trên dưới 2 ngàn năm, với tu vi của ngươi cộng thêm hai khối Hồn Cốt phụ trợ có lẽ dư sức hấp thu. Bắt đầu đi." "Vâng!" Tiêu Tiêu vui mừng khoanh chân ngồi xuống, lập tức bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Hồn Hoàn màu tím hóa thành một luồng sáng chui vào cơ thể nàng. Cả người Tiêu Tiêu nháy mắt được một tầng ánh sáng màu tím bao phủ. Huyền lão cũng không nhàn rỗi, ông đưa tay tìm kiếm trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng một lát liền lộ vẻ hưng phấn. Ông vung tay chặt đứt cái chân trước bên phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hai ba nhát đã mở tung ra, làm lộ một khúc xương kỳ dị. Khúc xương này có màu vàng lợt, tản ra dao động Hồn Lực nồng đậm, hiển nhiên là một khối Hồn Cốt. Đây là một khúc xương bàn tay. Khúc xương cùng loại với xương bàn tay này không lớn, nhưng phía trước lại xuất hiện năm cái lưỡi dao sắc hẹp dài, giống như là móng vuốt thu nhỏ. Vầng sáng màu ám kim giống như sóng gợn lưu chuyển, có vài phần cảm giác của thần binh lợi khí. Trên mặt Huyền lão lộ vẻ khiếp sợ mà hâm mộ: "Mấy đứa nhóc các ngươi đúng là được trời giúp! Ám Kim Khủng Trảo Hùng là Hồn Thú cường đại hiếm thấy, xuất hiện Hồn Cốt cũng không lạ, nhưng có thể xuất hiện Hồn Cốt bàn tay quý giá như thế này thì lại là chuyện không thể tưởng tượng nổi." Huyền lão nhìn qua bốn người, bọn họ cũng quay nhìn nhau rồi khẽ cười. Tương Âm lên tiếng trước: "Ta tuy không có Hồn Cốt cánh tay phải nhưng ta không cần nó. Bỏ lượt đi." "Ta đã có Hồn Cốt cánh tay phải, cho ta cũng vô dụng. Bỏ qua." Đường Vũ Đồng nhún vai. "Ta cũng đã có rồi, tuy là Hồn Cốt đầu và tay trái nhưng vậy là đủ. Cho Tiêu Tiêu là được rồi." Nhạc Miên Linh quệt mũi nói. Huyền lão nhìn ba người một lượt rồi thở dài gật đầu. Có Huyền lão ở đây, tất nhiên 3 người Tương Âm có thể thả lỏng chốc lát. Bọn ngồi cách Tiêu Tiêu không xa minh tưởng để nhanh chóng khôi phục Hồn Lực. Trong lúc đó Huyền lão đã sớm làm thịt con Ám Kim Khủng Trảo Hùng và trời cũng tối hẳn. Tương Âm ngồi đợi Tiêu Tiêu hấp thu Hồn Hoàn sau đó lại chuẩn bị dung hợp Hồn Cốt. Tiêu Tiêu cầm khối xương bàn tay phải của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia, ngồi xuống tại chỗ. Sau đó điều động Hồn Lực vừa mới đột phá để dung hợp Hồn Cốt với bản thân mình. Có thể thấy rõ ràng, bộ xương tay phải kia dưới tác dụng Hồn Lực của nàng giống như bị hòa tan thành một mảnh chất lỏng mày vàng lợt, từ từ thẩm thấu vào trong tay phải. Tương Âm ngáp một cái, buổi sáng nàng càng cố chống cự thì về đêm càng khó thắng cơn buồn ngủ. Nếu lơ là nàng sẽ lại ngủ gật cho mà xem. Bên kia Tương Âm còn đang gật gù sắp ngủ đến nơi thì Tiêu Tiêu đang dung hợp Hồn Cốt ở bên đây bắt đầu có biến. Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt sau khi hóa thành chất lỏng chảy vào lòng bàn tay của nàng. Lúc mới đầu còn cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như có một luồng chất lỏng bao trọn lấy tay phải của mình. Nhưng tích tắc sau, cảm giác ấm áp này liền biến thành nóng rực. Hồn Lực trong cơ thể nàng đang vận chuyển ở tốc độ rất cao, nhưng căn bản không thể tham gia vào quá trình dung hợp này. Mà cảm giác nóng rực kia dần dần hóa thành cháy bỏng, như muốn thiêu đốt hết mọi thứ. Có thể thấy được, toàn bộ tay phải Tiêu Tiêu đã mơ hồ biến thành màu vàng nhạt, tựa như có một cái gì đó ở trong bàn tay của nàng muốn chui ra vậy. Cảm giác nóng rực xen lẫn cháy bỏng kia càng lúc càng thêm kịch liệt, làm trán nàng lấm tấm mồ hôi. Cái cảm giác này giống như đặt bàn tay của mình lên bếp lửa để nướng vậy, rất khủng khiếp. Tiêu Tiêu cảm thấy hình như tay của mình đã bị nướng cháy khét rồi, mà từ bàn tay, cảm giác này dần dần lan khắp cánh tay. Luồng khí nóng trong cơ thể Tiêu Tiêu càng lúc càng tăng mạnh, cơ thể đã bắt đầy chịu không nổi mà run rẩy, màu vàng trên cánh tay cũng dần sậm hơn. Hai mắt đầy vẻ vui sướng của Huyền lão đột nhiên trợn to, ông vội bay đến xem nàng.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)