Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Tương Âm gặp bốn người đến thì dừng động tác trên tay lại. Nàng hơi thở dài quay lại lên tiếng: "Xin chào." "Ngươi là học viên mới? Ta là Kha Kha. Đến gọi tiếng học tỷ cái nào." Cô gái nhỏ nhắn kia cười ngoắc Tương Âm. "Ta là Tử Mộc. Đây là Vương Thiểu Kiệt." Người thanh niên tóc vàng giới thiệu mình và người thanh niên da đen bên cạnh. "Ta gọi là Tương Âm." Tương Âm hữu hảo đáp lại. "Hiện tại ta đang dọn dẹp một chút, các ngươi không phiền chứ?" "Không phiền, không phiền." Kha Kha vẫy tay. Nói chuyện một lát Hiên Tử Văn đến. Bọn họ cùng nhau nghe giảng rồi chia ra riêng người nào người ấy làm. Cuối cùng Hiên Tử Văn có bảo Tương Âm đi thí nghiệm nghiên cứu cùng bốn vị kia. Tương Âm không có việc bận nên đã đồng ý. Sáng sớm... Sương mù tràn ngập trong không khí, tiết trời lành lạnh, có chút ướt át tươi mát. Tương Âm thay một bộ quần áo với chất liệu bình thường, trông nàng hệt như bao người dân khác. "Đi thôi, lần này chúng ta đi Cảnh Dương sơn mạch. Cảnh Dương sơn mạch có rất nhiều Hồn Thú. Hiên lão sư đã cho ta làm đội trưởng, các ngươi cứ nghe theo ta là được." Quất Tử bình thản nói. Những người còn lại gật đầu đồng ý với nàng sau đó chuẩn bị di chuyển. Bốn người kia vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tương Âm vung đôi cánh của mình bay lên mà không dùng Hồn Đạo Khí phi hành. Sau khi vượt qua cấp 40, Tương Âm khá hài lòng với biến hóa của mình. Chiếc cánh đơn sau lưng không còn mà là một đôi cánh trọn vẹn hoàn hảo đúng nghĩa. Sau hai canh giờ, bọn họ hạ cánh nghỉ ngơi hồi sức. "Ăn cơm rồi đi tiếp. Theo tốc độ hiện nay, có lẽ trước khi trời tối, chúng ta sẽ đến được sơn mạch Cảnh Dương." Quất Tử vừa nhìn sắc trời vừa nói. Nàng là đội trưởng, nên lời của nàng cũng có thể xem như là mệnh lệnh. Đối với chuyến đi xa bất ngờ này nàng vẫn chuẩn bị khá đầy đủ. Nàng nhanh chóng lấy ra một lượng lớn thức ăn từ Hồn Đạo Khí Trữ Vật của mình. Là một người thích ăn uống, nên khi ra ngoài, những thứ phục vụ cho sở thích của mình làm sao không chuẩn bị kỹ lưỡng được? Nào là rau, hoa quả, các loại thịt đông, gia vị… Thậm chí cả đồ làm bếp và các thứ linh tinh cũng có đủ cả. Nàng thuần thục sắp xếp đồ đạc, nhóm lửa, chuẩn bị thức ăn. "Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon, ngươi xem thử thế nào." Kha Kha khá đắc ý cười. "Tương Âm, ngươi là Hồn Đạo Sư dạng gì?" Tử Mộc khá ít lời lên tiếng hỏi. "Hồn Đạo Sư Mở Rộng." Tương Âm đạm thanh đáp. "Mở rộng?" Vương Thiểu Kiệt nghi hoặc hỏi lại, hắn chưa từng nghe định nghĩa này bao giờ. "Là Hồn Đạo Sư chế tạo các loại Hồn Đạo Khí không theo quy định nào. Như một Hồn Đạo Khí ta từng làm ra cho Hiên lão sư xem, nó vừa có thể đánh cận chiến vừa có thể đánh tầm xa, không bị hạn chế." Tương Âm giải thích. "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a?" Kha Kha chuyển đề tài. "Ta vừa tròn 11 tuổi." "Di, 11 tuổi mà đã có thể đến cấp bậc này, không tệ." Kha Kha ra vẻ già dặn nói. Lúc này bên kia đã bay lên một mùi hương thơm ngát hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. "Oa, thơm quá." Kha Kha nhảy chân sáo về phía Quất Tử. Đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi trông khá đáng yêu. Tay nghề nướng thịt của Quất Tử xem ra không tệ chút nào. Hai con gà rừng nàng đem theo đã được nướng thành những miếng thịt vàng óng. Quất Tử liếc mắt nhìn Kha Kha, cười nói: "Mấy người kia trêu ta thích ăn hàng, nhưng thật ra ngươi cũng chẳng kém ta bao nhiêu, chẳng qua là che giấu tốt thôi." "Giờ ngươi muốn nói gì ta cũng được, đưa cho ta nhanh lên, nhanh lên. Ta chết đói mất thôi, chỉ cần cho người ta ăn no, ngươi muốn làm gì người ta cũng được." Kha Kha cười hì hì nói. Quất Tử tức giận trừng mắt nhìn cô bạn của mình. Sau đó nàng nhìn sang Tương Âm không có chút phản ứng nào mà nhỏ giọng cười mắng: "Thật là, cái gì cũng dám nói, không sợ bị người ta hiểu nhầm sao?" Gà nướng, bánh bao nướng, cải thìa, tiêu, ớt, thịt bò, nấu thành món canh thơm nồng. Bữa cơm trưa của bọn họ có thể xem là tương đối phong phú. Sau khi ăn xong năm người lại tiếp tục lên đường. Bốn người kia rõ ràng không phải lần đầu đến sơn mạch Cảnh Dương. Quất Tử vừa phi hành vừa dặn dò Tương Âm phải chú ý một số chuyện. "Hình dáng chính của sơn mạch Cảnh Dương giống như một con nhện thật lớn. Vùng núi non ở giữa có diện tích lớn nhất, tám nhánh rẽ bên ngoài như tám cái chân hướng ra tám hướng khác nhau, bao bọc lấy phần núi non ở giữa. Số lượng Hồn Thú ở các nhánh núi khá ít, nhưng khoáng sản lại vô cùng phong phú. Còn ở vùng núi trung tâm thì Hồn Thú đa dạng hơn, trong đó có rất nhiều con có thực lực mạnh mẽ. Mà ngọn núi cao nhất trong sơn mạch Cảnh Dương được xem là cấm địa." Tương Âm một bên quan sát, một bên nghe còn không ngừng gật gù ý bảo mình nghe thấy. Khi ánh tà dương dâng lên cuối chân trời thì bọn họ cuối cùng cũng đến được vùng lân cận của mục đích chuyến đi này. Từ trên không trung nhìn xuống phía xa xa, dãy núi Cảnh Dương như một con nhền nhện thật lớn, cả vùng núi rừng bao la bạt ngàn, tuy âm u nhưng vô cùng hùng vĩ. Cùng là nơi sinh sống của Hồn Thú, nhưng nơi này mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có chút gì đó giống như vô bờ vô bến, vô cùng vô tận. Còn nơi này lại có mang đến cảm giác hoang dã, hung hãn. Có lẽ bên trong nơi này không thâm sâu như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng nguy hiểm ẩn nấp bên trong nó cũng không kém hơn là bao. "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Ngày mai vào trong núi thử nghiệm Hồn Đạo Khí." Quất Tử nói. Năm người dừng lại ở nơi cách dãy núi Cảnh Dương chừng trăm dặm, tìm một chỗ khá bằng phẳng rồi dựng lều trại. Nhờ có Hồn Đạo Khí Trữ Vật nên những thứ cần dùng đều được chuẩn bị khá đầy đủ. Năm người năm lều trại, Tương Âm bận rộn một chút liền hoàn thành xong mọi thứ. Sau đó bọn họ nấu và ăn bữa tối rồi riêng mình trở về lều. Một đêm không lời. Sáng hôm sau... Bọn họ đều là Hồn Sư, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần đã khôi phục về trạng thái tốt nhất. Quất Tử làm bữa sáng khá đơn giản cho bọn họ, ăn xong bọn họ lại tiếp tục lên đường. Bọn họ không tiếp tục sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành nữa, đến gần nơi ở của Hồn Thú thì tuyệt đối không được bay lượn, đây là việc mà ai cũng biết. Trừ phi muốn trở thành bia cho bọn chúng ngắm, hoặc tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, nếu không sẽ chẳng có ai liều mạng như vậy. Lát sau, rốt cuộc Tương Âm cũng được thấy kiện Hồn Đạo Khí mà bọn họ phải thử nghiệm. Thứ đó có hình dạng vô cùng kỳ lạ, trông như một quả cầu có đường kính chừng 2 thước, bên trong có ba chỗ ngồi, một trước, hai sau. Quả cầu này là một hình tròn khép kín, xung quanh là thủy tinh tạo thành cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài. Phía dưới quả cầu có sáu thanh kim loại tạo thành những cái chân dài. Mỗi cái có ba nhánh, phần đầu rất sắc, có thể dễ dàng căm sâu vào đất. Trong sáu thanh kim loại này, có hai thanh gồ lên, thanh thứ ba nối với mặt dưới của quả cầu. Trông vô cùng kỳ dị. Tên nó là Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí. Tương Âm nhìn nó bỗng nhiên nghĩ ra một việc. Nếu nghiên cứu "thứ đó" thì cũng không khó vì nàng tập trung chủ yếu vào trận pháp, tuy cấu tạo hơi rắc rối một chút nhưng trong hai năm nàng chắc chắn sẽ hoàn thành. "Hồn Đạo Khí này có thể cần 3 người điều khiển? Vậy những người còn lại làm gì đây?" Tương Âm lên tiếng. "Chúng ta cứ quan sát để đảm bảo an toàn là được." Quất Tử bước đến bên cạnh Tương Âm nhẹ nhàng nói. Khi ba người kia vào trong một lát thì kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí bắt đầu hoạt động. Tiếng máy chuyển động nhè nhẹ vang lên, quả cầu chầm chậm dâng lên cao. Sáu cái chân đang từ từ dựng lên, đỡ lấy cả quả cầu. Ba người ngôi bên trong có thể thông qua cửa sổ mà nhìn thấy rõ khung cảnh bên ngoài. Sáu cái chân kim loại thong thả di chuyển về trước, cả kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí cũng bắt đầu rung động. Tốc độ di chuyển bắt đầu nhanh hơn. Tuy bản thân Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí có khả năng giảm xóc nhất định, nhưng trong quá trình di chuyển làm sao có thể lúc nào cũng vững vàng được. Nó di chuyển chốc lát liền dừng lại nghỉ ngơi, mà lúc này kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí đã di chuyển đến trước một nhánh núi của dãy núi Cảnh Dương, chuẩn bị leo lên núi. Kiện Toàn Địa Hình Tam Trắc Hồn Đạo Khí lại một cần nữa chuyển động. Lúc này kiện Hồn Đạo Khí đã đi đến một nhánh của dãy núi Cảnh Dương, tác dụng của mấy cái chân bắt đầu phát huy. Quá trình di chuyển vẫn chòng chành như trước, nhưng tốc độ không hề giảm bớt. Quả cầu kim loại không ngừng tiến về phía trước, lát sau, bọn họ đã đến được một sườn núi nhỏ. Quất Tử lấy giấy bút ra, vừa quan sát vừa cẩn thận ghi chép lại. Hiển nhiên đây là bản báo cáo quá trình thử nghiệm kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí. Bọn họ cứ thế đi được một lúc thì Tương Âm bỗng cảm thấy nguy hiểm. Nàng nhíu mày hét lên một tiếng: "Ngừng lại!!" Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc cấp tốc dừng lại. Sáu cái chân máy co lại khiến khối cầu chùng xuống như một con ếch đang ngồi xổm. Lúc này một Hồn Thú loài sói thân cao khoảng 2m "véo" một cái nhảy ra. Đôi mắt cảnh giác chăm chú quan sát Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc, trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp thị uy. Con lang Hồn Thú này lần đầu tiên Tương Âm nhìn thấy: toàn thân trắng bạc, bộ lông như kim loại. Phản xạ ánh sáng mãnh liệt chói lóa, phản chiếu ánh mặt trời nhìn như bản thân nó tự phát sáng. "Ngân Lang, Hồn Thú hiếm thấy a! Xem dáng người của nó, có lẽ khoảng 3000 năm. Tương Âm, cẩn thận một chút." Quất Tử ở phía sau nhắc nhở. Ngân Lang phát động công kích. Nó đối với cái vật ồn ào ngang ngược này cực kỳ khó chịu. Bộ lông bạc trên thân thể chợt sáng rực, há miệng thật to, phun một khối cầu màu bạc bắn qua. Quang cầu ngân sắc lưu chuyển trong không trung không hề phát ra tiếng động. Nhưng ngay khi sắp đánh vào Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc, ngân quang đột nhiên biến hóa, biến thành một hỏa cầu lớn đường kính chừng 1m, hung hăng oanh kích. Hồn Hoàn của Tương Âm nhanh chóng dâng lên, Hồn Hoàn thứ ba lập tức sáng lên. Trước Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc xuất hiện một bức tường gió ngăn chặn sự oanh kích của hỏa cầu. Ngân Lang lại phun tới ngân cầu thứ hai, đột nhiên ngân quang lại hóa thành hơn 10 ngọn đao gió, vây kín Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc. Tương Âm nhíu mày, tay nàng di chuyển một chút thì những ngọn đao gió lập tức chuyển sang tấn công lại Ngân Lang. "Ngân Lang sở dĩ cường đại, vì bản thân nó có được thủy, hỏa, thổ, phong, quang, ám tất cả sáu thuộc tính nguyên tố. Năng lượng phóng ra tùy tâm hóa thành thuộc tính tùy ý, đặc biệt khó đối phó. Hầu như chẳng có thuộc tính nào khắc chế được nó. Nghe nói sau khi trở thành Ngân Lang Vương tu vi vạn năm, còn có thể tiến hóa gia tăng thêm một thuộc tính nguyên tố hi hữu. Rồi đến khi tu vi lên 10 vạn năm, lại lần nữa tăng thêm một loại. Còn may là nó tuy nhiều thuộc tính nhưng chỉ có thể thi triển một thuộc tính cơ bản ở mỗi lần công kích." Quất Tử còn chưa dứt lời, đòn thứ ba đã hóa thành băng trùy bao trùm khoảng không bắn tới tấp. Hồn Hoàn trên người Tương Âm từ bốn cái hóa thành một cái màu tím. Nàng giơ tay lên, băng chùy như gió mà tấn công ngược lại Ngân Lang khiến nó phải tránh đi. Hồn Hoàn của Tương Âm lại thay đổi, lần này là đến lượt Hồn Hoàn thứ hai sáng lên. Hắc phong xuất hiện khiến Ngân Lang cảm giác được nguy hiểm. Nó nhảy lùi lại đồng thời phun ra mấy khỏa ngân cầu, giữa không trung hóa thành một cái màng nước, định làm suy yếu lực gió. Nhưng hắc phong ăn mòn luôn cả nước và không ngừng tấn công. Tương Âm dùng Tinh Thần Lực điều khiển hắc phong thu nhỏ thành một đạo tuyến bắn vào đầu con Ngân Lang. Rầm một tiếng con Ngân Lang ngã xuống đất, Tương Âm cũng nhẹ nhàng thở ra. Đến bậc Hồn Tông thì thực lực của nàng đã tăng lên đáng kể, đặc biệt là khả năng khống chế. Hiện giờ nàng đã có thể điều khiển hắc phong tùy ý một chút khiến nàng cảm giác nhẹ nhõm không ít. Tương Âm thu lấy thi thể Ngân Lang vào Hồn Đạo Khí Trữ Vật của mình. Nàng phóng người lên, trở về bên cạnh Quất Tử và khối cầu Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc. Quất Tử tán thưởng, ca ngợi nàng không ngớt. Tương Âm chỉ hơi mỉm cười một chút, hỏi: "Chúng ta xử trí con Ngân Lang này thế nào?" "Nếu ngươi đồng ý bán, ta có thể giúp ngươi, có lẽ sẽ được một cái giá tốt. Trước mắt cứ để đó đi, da lông Ngân Lang rất đặc biệt, không thể bị thối rữa sau khi chết. Đợi khi chúng ta quay về học viện thì xử lý nó sau." Quất Tử giải thích. Bọn họ cứ như thế đi tiếp tục. Buổi trưa họ dừng lại, Quất Tử hôm nay nấu ăn bằng thịt Ngân Lang. Da, xương của Ngân Lang có thể giữ lại, dĩ nhiên còn lại thịt không có công dụng nào khác ngoài trở thành món ăn. À chưa nói đến việc Hồn Hoàn của nó đã bị Tử Luân hấp thu. Sau khi ăn trưa bọn họ lại tiếp tục lên đường. Sáu cái chân dài của Hồn Đạo Khí Toàn Hình Tham Trắc đồng loạt đứng dậy, tiếp tục đi trên dãy núi nhánh. Sau khi vượt qua một cái sườn núi khá hẹp, cuối cùng họ đã tiến vào dãy núi chính của Cảnh Dương sơn mạch. Lúc trước trên không trung, Tương Âm đã nhìn thấy toàn bộ địa hình Cảnh Dương sơn mạch. Dãy núi chính hay còn gọi là dãy núi trung tâm có dạng một quả trứng. Mặc dù mới đến đây lần đầu, nhưng suy xét sự phân bố Hồn Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có thể suy ra, càng đi sâu vào trung tâm sơn mạch, thể hình của Hồn Thú sẽ càng lúc càng to lớn. Sinh sống ở vùng núi bên ngoài, chỉ là một vài loại Hồn Thú thực lực tương đối yếu. Càng vào sâu bên trong, thực lực Hồn Thú tự nhiên sẽ càng mạnh. Chỉ cần không xâm nhập quá sâu, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đặt chân lên ngọn núi cao đầu tiên ở rìa ngoài của dãy núi trung tâm Cảnh Dương sơn mạch. Giống như bao dãy núi khác, trung tâm Cảnh Dương sơn mạch càng hướng vào trong nhiều hơn, độ cao những đỉnh núi lại càng cao hơn, nhưng cũng không bất ngờ, cũng có một vài địa hình vừa phải. Tiến vào trung tâm, tố chất Hồn Thú quả nhiên tăng lên rất cao. Tổng thể mật độ sinh sống và tố chất đã tương đương với khu ngoại vi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)