Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Cả người Tiêu Tiêu lúc này càng run rẩy kịch liệt. Huyền lão có thể cảm nhận được trên tay nàng không ngừng truyền ra những ý niệm điên cuồng. Tựa như có một sinh mệnh đang liều mạng giãy giụa. Sự giãy giụa này không chỉ là phản kháng mà còn như muốn phá nát không gian mà ra. Tựa như các loài sinh vật nằm trong trứng cần phải phá trứng thoát ra vậy. Còn Tiêu Tiêu lúc này đã muốn không chịu nổi nữa rồi. "Không tốt!" Huyền lão thầm kêu một tiếng, ông đã quá xem thường mọi chuyện rồi. Ban nãy vì vui mừng khi tìm thấy khối Hồn Cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà ông quên mất chuyện Hồn Hoàn và Hồn Cốt không giống nhau. Hồn Cốt quan trọng ở phẩm chất còn Hồn Hoàn thì lại ở niên hạn. Cả hai cùng xuất phát từ một Hồn Thú có tu vi 2.000 năm. Khi Tiêu Tiêu dung hợp Hồn Hoàn hoàn toàn không có chút khó nào, nhưng khối Hồn Cốt này lại khác. Chưa kể kỹ năng vừa mạnh vừa bá đạo của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Chỉ riêng việc Hồn Cốt bàn tay phải này là Hồn Cốt mạnh nhất của nó là đủ hiểu. Mà hiện nay, tu vi của Tiêu Tiêu chỉ mới là bậc Hồn Tôn, tuổi lại còn nhỏ. Sự đau đớn khổ sở khi dung hợp khối Hồn Cốt ấy e là nàng không thể chịu đựng nổi. Tương Âm vội đi đến cạnh Tiêu Tiêu xem tình huống. Nàng nhìn một chút thì vui vẻ lên ngay, tình trạng này tốt hơn nàng nghĩ nhiều. "Tiêu Tiêu, ngươi đừng cố áp chế nó mà hãy từ từ xoa dịu. Dùng Hồn Lực di chuyển đến đó xoa dịu nó, cố gắng lên." Tương Âm nói. Tiêu Tiêu làm theo lời Tương Âm, từ người nàng một luồng ánh sáng màu lục sáng lên. Luồng ánh sáng đó di chuyển đến cánh tay phải của Tiêu Tiêu. Luồng ánh sáng màu lục quanh quẩn ở đấy được một lúc thì ánh sáng vàng cháy bỏng của Hồn Cốt nhạt dần. Sau đó ánh sáng vàng vẫn tiếp tục nhạt cho đến khi hòa vào ánh sáng lục. Tương Âm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trời đã dần sáng, cả người nàng toát mồ hôi thấm ướt cả áo. Tiêu Tiêu thở dài rồi mở mắt ra. Ngay sau đó, Tiêu Tiêu khẽ gầm gừ một tiếng, cánh tay phải giơ lên cao, đầu năm ngón tay phụt một tiếng phun ra đầy máu tươi. Năm ngón tay của nàng chợt bắn ra năm tia sáng màu vàng nhạt. Năm tia sáng này dài chừng một thước hai, nhỏ dần từ đầu ngón tay đến điểm cuối, trông rất giống một lưỡi đao. Khi nó vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như không kiềm được mà phát ra từng tiếng gào thét. Toàn bộ cánh tay phải của Tiêu Tiêu cũng gần như biến thành màu vàng nhạt. Miệng vết thương trên đầu ngón tay của nàng nhanh chóng liền lại. Ngón tay và lưỡi đao ấy trông như hòa vào nhau, tuy hai mà một. Những lưỡi đao ánh sáng ấy trông vô cùng sắc bén và cứ như được kéo dài từ những đầu ngón tay của nàng vậy. Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng lợt từ bàn tay Tiêu Tiêu đã di chuyển khắp cánh tay phải và dần dần muốn lan tỏa khắp cơ thể. Nhìn qua lúc này Tiêu Tiêu giống như được màn ánh sáng này không ngừng tẩy rửa. Cả người Tiêu Tiêu lúc này sáng bừng lên. Các đầu ngón tay của Ám Kim Khủng Trảo kia lặng yên đâm vào lòng đất. Tiêu Tiêu dường như cảm nhận được cái gì đó, nàng theo bản năng khẽ nắm tay, nhổ Ám Kim Khủng Trảo lên. Lúc này liền nhìn thấy lòng bàn tay màu vàng của mình, những lưỡi dao sắc bén lặng lẽ biến mất. Tay phải dần dần bình thường trở lại, dường như ánh sáng màu vàng kia cũng tan biến, chui vào bên trong. Cuối cùng cũng thành công, Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười. Nghỉ ngơi một lát bốn người lại lên đường vào sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhạc Miên Linh hít hít mũi, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. "Uy, các ngươi có cảm thấy điều gì kì quái không?" Nhạc Miên Linh quay sang 3 người còn lại. "Ngươi bị ảo giác à?" Ba người còn lại đồng thanh nói, ánh mắt nhìn Nhạc Miên Linh vô cùng quái dị. "Không phải ảo giác. Rõ ràng là có gì đó mà." Nhạc Miên Linh bĩu môi. Tương Âm nhíu mày nhìn Nhạc Miên Linh, nàng còn chưa kịp nói gì nữa thì một cảm giác nóng rực ập đến. Tương Âm nhanh nhẹn lui ra xa, cạnh nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con hồ ly màu cam. Con hồ ly có 6 đuôi, mỗi đuôi dài khoảng 1m. Trên người nó sáng rực màu cam của nham thạch, đôi mắt đỏ giảo hoạt của nó chăm chăm nhìn Tương Âm. "Hỏa Lỵ Ma Hồ!" Tiêu Tiêu kinh hô. Hồn Thú hiếm thấy mang hai thuộc tính hỏa và lôi, hồ ly. Tu vi 10 năm màu lông có màu đen, 100 năm có màu nâu, ngàn năm có màu vàng, vạn năm có màu cam, 10 vạn năm có màu đỏ và cao hơn nữa là màu trắng. Ngoài ra còn nhận biết mỗi loại theo cách khác là số đuôi. Từ 1-3 đuôi là Yêu Hồ, 4-6 đuôi là Ma Hồ, 7-9 đuôi là Thiên Hồ. Cách nhận biết này khá giống phân biệt chủng loại. "Thấy chưa tiểu m, ta bảo là mình đã cảm giác có gì đó không phải rồi mà." Nhạc Miên Linh la lên. "Câm mồm! Đây đâu phải là lúc tranh luận chuyện đó." Tương Âm gầm lên một tiếng, bốn Hồn Hoàn dưới chân nàng bay lên. Tương Âm lùi ra sau, Đường Vũ Đồng tiến lên đứng chắn trước mặt nàng. Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng lùi ra đứng trước Tương Âm một chút, Nhạc Miên Linh cũng không đứng yên mà đến che chở cho Tiêu Tiêu. Hỏa Lỵ Ma Hồ cảnh giác di chuyển xung quanh bốn người, bộ lông của nó dưới ánh mặt trời càng thêm sáng rực. Tương Âm nhúc nhích nhẹ ngón tay chuẩn bị tấn công, thế nhưng con Hỏa Lỵ Ma Hồ lại hướng về phía nàng nhe răng như cảnh cáo. Tương Âm thả lỏng tay, lúc này con Hỏa Lỵ Ma Hồ kia mới chuyển mắt sang chỗ khác. Tương Âm giữ vững cảnh giác quan sát từng chuyển động của nó. "Xem ra là một Hồn Thú khá thông minh." Tương Âm tự nhủ. Nhạc Miên Linh vốn không có nhiều sự kiên nhẫn chơi đùa với Hỏa Lỵ Ma Hồ, đứng mới một lúc mà gân xanh trên đầu nàng dường như đã nổi hết lên. Nhạc Miên Linh hét lên một tiếng phóng xuất Võ Hồn. Thừa lúc con Hỏa Lỵ Ma Hồ bị Nhạc Miên Linh thu hút, Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu chia ra. Tương Âm đứng phía sau Hỏa Lỵ Ma Hồ, Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu đứng hai bên, còn Nhạc Miên Linh thì đứng đối diện. Hỏa Lỵ Ma Hồ kêu lên, 6 cái đuôi của nó bung ra. Tương Âm dùng Quỷ Ảnh Mê Tung di chuyển tránh khỏi sự tấn công của nó, đồng thời tay của nàng vung lên. Ầm! Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, chân sau bên trái của Hỏa Lỵ Ma Hồ bị nổ tung. Tiêu Tiêu và Nhạc Miên Linh cũng đã xông lên trước. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh che trước người cả hai để bảo vệ, trên tay Tiêu Tiêu cũng đã xuất hiện Ám Kim Khủng Trảo. Khi cả hai chỉ còn cách Hỏa Lỵ Ma Hồ 3 thước thì Nhạc Miên Linh bỗng nhảy ra ngoài trong khi Tiêu Tiêu lui lại. Hồn Hoàn thứ hai của Nhạc Miên Linh sáng lên, mặt đất bắt đầu nức nẻ và từ đó trào ra lửa. Hỏa Lỵ Ma Hồ gào lên, từ đuôi nó không ngừng bắn ra những tia lửa. Nhạc Miên Linh cố gắng tránh né nhưng cũng không tránh hết hoàn toàn. Đường Vũ Đồng lúc này xông ra trước, Hồn Kỹ thứ ba Điệp Thần Trảm đánh về phía Hỏa Lỵ Ma Hồ khiến nó phải tránh ra. Trong phút chốc đó sự tấn công bị gián đoạn, Cuồng Hỏa của Nhạc Miên Linh cũng ào ào nổi dậy thiêu đốt Hỏa Lỵ Ma Hồ. Cuồng Hỏa chạm phải người Hỏa Lỵ Ma Hồ phát sinh tiếng tí tách kì lạ. Nếu quan sát kĩ sẽ thấy xung quanh cơ thể Hỏa Lỵ Ma Hồ được bao phủ bởi một lớp lôi điện màu tím. Cuồng Hỏa vì bị lôi điện ngăn trở mà không thể trực tiếp tấn công, Nhạc Miên Linh cắn răng phát động Hồn Kỹ thứ ba. Diễm Hồn vừa chạm vào lôi điện thì lôi điện lập tức bị cắn nuốt, Cuồng Hỏa cũng vì thế mà tấn công vào. Lửa hừng hực đốt cả người Hỏa Lỵ Ma Hồ, tiếng con Hỏa Lỵ Ma Hồ kêu rên vang khắp khu rừng nghe đinh tai nhức óc. Khi cả thân thể Hỏa Lỵ Ma Hồ bị đốt hết chỉ còn lại Hồn Hoàn thì Nhạc Miên Linh mới xụi lơ ngồi dưới đất. "Tương Âm chết tiệt! Sao ngươi không giúp ta?" Nhạc Miên Linh quay sang Tương Âm hỏi tội. "Các ngươi phối hợp tốt như thế ta biết làm thế nào đây, không có ta các ngươi cũng làm tốt thế mà." Tương Âm nhún vai, nàng lúc nãy quả thật không có thời gian tham gia. Nhạc Miên Linh hừ một tiếng rồi ngồi xuống bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn. Đâu phải lúc nào cũng tìm được Hồn Thú thích hợp cao thế này nên phải tranh thủ thời gian. Tương Âm và hai người còn lại cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Không lâu sau đó Nhạc Miên Linh đứng dậy, lúc này mặt trời cũng đã treo cao trên đỉnh đầu. Bởi vì còn Đường Vũ Đồng chưa tìm được Hồn Hoàn nên họ tiếp tục đi sâu vào trong. Trong lúc họ đang đi bỗng có thứ gì đó vọt tới. "A!!!!" Tương Âm hét lên một tiếng đau đớn. Một con hổ có màu sắc kì lạ cắn lấy bụng của Tương Âm không tha. Máu chảy ra sớm thấm đỏ bộ đồng phục, Tương Âm ngưng tụ băng ở tay đánh một chưởng xuống đầu con hổ nhưng nó khôn lanh mà nhả nàng ra lui về sau. Tương Âm tay ôm lấy bụng ngồi bệch xuống đất, sắc mặt của nàng tái nhợt. Đường Vũ Đồng vội đến xem nàng, Tương Âm đưa tay níu lấy áo Đường Vũ Đồng. "Quang Minh Tể Hổ...rất thích hợp với ngươi." Tương Âm nói trong hơi thở dồn dập. "Ngươi ngốc à? Bị như thế này mà còn đòi ở lại đây, muốn chết?" Nhạc Miên Linh xen vào. "Không mau giải quyết nó thì làm sao để về? Còn dây dưa máu của ta thu hút Hồn Thú khác đến thì càng nguy hiểm, ngươi muốn chết?" Tương Âm nhướng mày đáp lại. "Các ngươi muốn tức chết ta?" Huyền lão không biết lúc nào xuất hiện tức giận quát. "Vương Đông, ta giúp ngươi. Mau lên." Huyền lão quay sang Đường Vũ Đồng hối thúc. Tương Âm bị choáng váng không nhìn rõ, nàng chỉ dựa vào âm thanh để phân biệt. Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu sau đó nàng cảm thấy cơ thể bớt đau, tinh thần dần dần thanh tỉnh lại. Khi nhìn rõ mọi thứ lần nữa nàng mới biết ra là Đường Vũ Đồng dùng Hồn Lực thuộc tính Quang Minh của mình giúp nàng chữa trị. Hiện giờ Đường Vũ Đồng đang hấp thu Hồn Hoàn mới có được. "Ngươi mạng lớn a!" Nhạc Miên Linh cảm thán, khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, cứ như thể rất muốn Tương Âm chết đi. "A Đồng chính là phúc tinh của ta mà." Tương Âm cười nương nhờ lực đỡ của Tiêu Tiêu mà đứng dậy. "Con nhóc này... Haizz, sau này phải cẩn thận một chút." Huyền lão muốn nói gì nhưng cuối cùng thở dài rồi bỏ qua. Cuối cùng với sự thu hoạch thuận lợi bốn người vui vẻ trở về. Tương Âm lúc này cũng đã quyết định thực hiện kế hoạch mới. Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh, Từ Tam Thạch, Đường Nhã và Giang Nam Nam sớm thi đậu vào nội viện. Từ Tam Thạch và Đường Nhã trước một bước trở thành cường giả bậc Hồn Vương. Hơn một năm nay là thời điểm mà thực lực của Sử Lai Khắc Thất Quái tăng lên toàn diện. Giang Nam Nam đến cấp 50, chỉ còn cần Hồn Hoàn nữa đã là Hồn Vương. Đường Vũ Đồng bộc lộ thiên phú tốt, hiện nay đã là cấp 47. Nhạc Miên Linh cuối cùng cũng cho thấy huyết mạch Thần Thú mạnh mẽ thế nào, vượt qua bạn cùng lứa nàng đạt được cấp 48. Nhờ khí tức của Thần trong cơ thể, khả năng tu luyện của Tiêu Tiêu tăng mạnh. Trong một năm nàng tăng lên 12 cấp dừng ở cấp 42. Tương Âm bị trì trệ bởi Võ Hồn Cực Hạn Băng nhưng nhờ sự tu luyện điên cuồng hiệu quả, nàng đứng ở cấp 46. Trong một năm này nàng cũng bắt đầu tiếp xúc với Hồn Đạo Khí và yêu cầu được làm học sinh trao đổi với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Không thể lung lay được ý nghĩ của Tương Âm, các vị lão sư và trưởng lão miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của nàng. Tương Âm thành công trong bước đầu kế hoạch mới. Hơn cả sự mong đợi của Tương Âm chính là trong một năm nàng có thể trở thành Hồn Đạo Sư cấp ba. Dù đây chỉ là đánh giá và nàng không có một huy chương gì chứng minh thân phận nhưng nó cũng tiếp thêm động lực cho nàng. *** Học viện Sử Lai Khắc, Hải Thần đảo, Hải Thần Các! Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh và Tương Âm bảy người lẳng lặng đứng thành hàng. Mục lão vẫn nằm trên ghế như mọi hôm. Một năm rưỡi trôi qua, tóc Mục lão đã mất sạch, Sinh Mệnh Lực của ông đã tới hồi cuối, ngay cả mắt cũng ít mở. Nếu không phải bọn người Tương Âm đã biết, căn bản không thể tưởng tượng, ông lão nhìn như chỉ còn một hơi thở trước mắt này lại là cường giả đệ nhất của học viện Sử Lai Khắc, Cực Hạn Đấu La, Long Thần Đấu La – Mục n. Huyền lão lẳng lặng đứng bên cạnh Mục lão. Đứng chung với ông còn có Ngôn Thiểu Triết, Thái Mị Nhi, Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa. Sắc mặt Huyền lão có chút đau thương. Chỉ khi nhìn 7 người Tương Âm, tâm trạng mới đỡ hơn một chút, xem như vẫn còn một chút niềm vui an ủi. Ngoài Hải Thần Các, tổng cộng 68 đệ tử nội viện lẳng lặng quỳ gối trước cửa. Quỳ ngay ngắn đầu tiên là một cô gái khoảng 25, 26 tuổi, mái tóc đen dài luôn rũ xuống tới thắt lưng. Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn không tì vết, hai tay ngoại trừ hai ngón cái, còn tám ngón còn lại đan chéo, ngón cái khép lại để lên chân xếp bằng của mình. Khí chất điềm tĩnh, dịu dàng làm người khác khó quên. Sau lưng nàng, 67 đệ tử nội viện khác không có ai vượt quá 30 tuổi, im lặng xếp hàng. Mỗi người đều duy trì động tác giống như nàng. Trong đó, ở ngay sau lưng nàng là Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành, mà Lăng Lạc Thần, Trần Tử Phong, Tây Tây, Công Dương Mặc, Diêu Hạo Hiên cũng ở đó. Chỉ là tu vi không tương đương nhau nên chỗ ngồi cũng khác. Ngoại trừ Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành có thể ở hàng đầu, những người khác đều phải xếp phía sau. Cô gái ngồi đầu tiên chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt sáng ngời mà cơ trí lại lộ ra sự bi thương sâu đậm. Nàng là Trương Nhạc Huyên, cường giả đứng đầu trong nội viện. Trương Nhạc Huyên năm nay 26 tuổi đã có tu vi Hồn Đấu La với 8 Hồn Hoàn, một người cực kì mạnh mẽ. Trong Hải Thần các... Mục lão chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt vốn mờ đục kia giờ lại trở nên trong suốt. Hai con ngươi màu xanh đậm kia giống như chỗ sâu nhất trong biển khơi vô tận. Ánh mắt của ông thong thả dừng trên người Từ Tam Thạch đứng ngoài cùng bên trái, sau đó lướt ngang, nhìn rõ ràng những người còn lại. Tương Âm đứng đấy, ánh mắt kiên định không chút dao động, một chút cảm xúc cũng không có. "Cả đời lão phu gần như đều ở học viện Sử Lai Khắc, bảo vệ học viện. Nhìn các ngươi từng người từng người trưởng thành, đây là niềm tự hào nhất cuộc đời ta. Nhìn các ngươi hưng phấn yêu đời, lòng ta cũng trẻ lại rất nhiều. Hôm nay, ta sắp phải ra đi, nhưng ta hi vọng các ngươi vẫn tiếp tục đem niềm vui đến cho ta. Được trông thấy các ngươi, và các đệ tử học viện Sử Lai Khắc, lão phu đã mãn nguyện mà nhắm mắt rồi." Huyền lão từ tốn nói, Tương Âm khẽ cắn môi nắm tay nắm chặt lại. "Trước khi ra đi, ta có mấy lời dặn dò các ngươi. Huyền Tử." Huyền lão vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Mục lão, vì tâm trạng quá xúc động nên mấy chòm râu trên mặt không ngừng run lên. Mục lão khẽ than: "Huyền Tử, tuổi của ngươi không còn nhỏ mà vẫn chưa thể khống chế cảm xúc sao? Ta đâu phải là hoàn toàn ra đi. Cái tấm thân già khụ này dù có thể cũng sẽ mãi mãi ở lại bảo hộ Sử Lai Khắc. Các ngươi nghe đây, từ nay, vị trí Các Chủ của Hải Thần Các sẽ do Huyền Tử kế nhiệm, tất cả mọi thứ đối với hắn đều cũng như ta." "Dạ." Các trưởng lão đồng thanh cung kính đáp. Huyền lão lo lắng nói: "Mục lão, cái này…" Mục lão cắt lời: "Tuy lắm lúc ngươi dễ xúc động nhưng mắt nhìn đại cục rất tốt và lúc nào cũng hết lòng vì học viện Sử Lai Khắc, bấy nhiêu đã đủ để đảm nhiệm trọng trách này rồi. Tính đi tính lại, trong học viện này không có ai xứng đáng hơn ngươi. Mấy năm nay, ngươi luôn ở cạnh ta, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều. Ta chỉ muốn dặn dò ngươi phải nhớ, gặp chuyện gì cũng phải cẩn thận suy nghĩ, cố gắng khống chế tâm trạng của mình." Mục lão cứ như thế nói rất nhiều với từng vị viện trưởng, phó viện trưởng. Lúc này Mục lão rõ ràng đã bắt đầu mệt mỏi, hai mắt ông hơi khép lại rồi mở ra. "Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Vương Đông, Nhạc Miên Linh, Tương Âm, các ngươi đều đứng lên đi." Đến lúc này, bảy người Tương Âm mới đứng dậy. Mục lão nhìn bọn họ rồi lên tiếng: "Tương Âm, 3 tháng nữa ngươi sẽ sang Nhật Nguyệt đế quốc để làm học sinh trao đổi. Tính tình ngươi khá trầm tĩnh, ta rất yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng là phát huy Hồn Đạo Hệ của học viện cho ngươi. Ta vẫn sẽ dõi theo xem sự trưởng thành của các ngươi. Hi vọng sau này các ngươi đều trở nên mạnh mẽ mang vinh quang đến cho học viện." Mục lão nói đến đây thì ngừng lại. Tương Âm hít sâu một hơi, hai dòng nước mắt từ khóe mắt chảy ra lăn dài trên má.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)