Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tương Âm tuy được chữa trị nhưng vẫn trong tình trạng kiệt sức. Nàng ngã ngồi xuống đất, sau đó Đường Nhã cùng Bối Bối xuất hiện trước mắt nàng. "Ôi trời!" Đường Nhã kêu lên một tiếng khi nhìn thấy tình trạng ở đây. Hoắc Vũ Hạo nằm cạnh một gốc cây, y phục trên người bị rách nát. Không xa hắn là một đứa bé khoảng 6, 7 tuổi với mái tóc vàng xạm màu. Điều kinh khủng là trên người đứa bé ấy loang lổ vết máu, cánh tay phải đều bị máu biến thành màu đỏ. Gần kế bên đó là xác của một con khỉ và một con tầm. Trên người con tầm có rất nhiều vết thương, máu từ vết thương nhuộm đỏ mảnh đất xung quanh nó. Chỉ nhìn thôi Đường Nhã cũng biết con tầm này không phải Hồn Thú bình thường. "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao đó chứ?" Trong khi Đường Nhã chạy đến xem xét Hoắc Vũ Hạo thì Bối Bối đến gần hỏi Tương Âm. " Ân?" Nghe câu hỏi Tương Âm ngẩn ngơ. Lúc trước nàng vẫn chưa chú ý, hiện giờ nhìn lại mới thấy mình đang mặc một bộ trang phục của nam hài tử. "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao đó chứ?" Thấy Tương Âm ngơ ra, Bối Bối hỏi lại một lần nữa. "A... Không sao!...Đúng rồi! Đây là của hắn." Tương Âm bừng tỉnh lập tức đáp lại, sau đó đưa Bạch Hổ chủy cho Bối Bối. Bối Bối thấy thế mỉm cười nhận lấy Bạch Hổ chủy rồi quay sang bên kia xem Hoắc Vũ Hạo. Trên người Hoắc Vũ Hạo tuy cũng có thương tích nhưng chỉ là những vết thương nhẹ không đáng lo. Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi nghi hoặc cầm Bạch Hổ chủy đến bên cạnh xác của Phong Phí Phí. Ngay ngực nó có một miệng vết thương dài hơn một thước, ngay cả trái tim cũng bị cắt, hiển nhiên đây là vết thương trí mệnh. "Đây là Phong Phí Phí, xem cường độ cơ thể của nó, hẳn là Thập niên Hồn Thú." Bối Bối nói rồi lại cầm Bạch Hổ chủy lên xem, một tầng hào quang lam sắc chợt lóe lên trên tay Bối Bối rồi biến mất. Đột nhiên, bên trên Bạch Hổ phát ra một tầng lam sắc chói lọi. "Đây chính là một Hồn Đạo Khí. Vũ Hạo hẳn là dùng đó để giết chết Phong Phí Phí. Phong Phí Phí tuy là Thập niên Hồn Thú nhưng tốc độ cùng lực lượng không hề yếu, lại còn có bổn mạng Hồn Kỹ có thể tấn công địch. Vũ Hạo đệ bằng tuổi này có thể đánh chết nó đã là tương đối khá rồi. Xem ra, ngày trước chúng ta phán đoán về Vũ Hạo chưa đủ chuẩn xác, cấp bậc của hắn hẳn đã là Hồn Sĩ." Bối Bối tiếp tục nói rồi quay sang Thiên Mộng Băng Tầm. "Thế còn nó?" Đường Nhã lên tiếng hỏi, mắt nhìn về phía Thiên Mộng Băng Tầm. "Hẳn là một con băng tầm, còn về số tuổi của nó...ta cũng không rõ nhưng chắc chắn không phải Thập niên Hồn Thú hay Bách niên Hồn Thú. Theo phán đoán của ta thì nó là do tiểu huynh đệ kia giết!" Bối Bối cùng Đường Nhã đồng loạt nhìn về phía Tương Âm hiện đang trầm tư. Tương Âm lúc này là đang trò chuyện cùng Tử Luân, vì đầu gục xuống lại yên lặng ngồi một chỗ nên mới có dáng vẻ suy tư. "Ta hình như chỉ hấp thu được một phần Hồn Lực từ Hồn Hoàn, như thế là sao?" Tương Âm nghi hoặc hỏi "Thì như đã thỏa thuận, ta lấy 6 phần còn ngươi lấy 4 phần. Trong 4 phần thì cơ thể ngươi đã tự dùng 1 phần để chữa trị và cải tạo, ngươi hấp thu khoảng 1 phần vậy thì còn 2 phần giữ lại trong cơ thể. Sau khi cơ thể ngươi chữa trị và cải tạo hoàn tất thì nó sẽ tự hấp thu phần còn lại đó." "Ý của ngươi là cơ thể ta hiện tại chưa đủ mạnh để hấp thu lượng Hồn Lực to lớn đó?" "Đúng, chính là thế!" "......" Lúc Tương Âm vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì tiếng Đường Nhã vang lên gọi lại tâm trí của nàng. "Uy, tiểu đệ đệ, ngươi gọi là gì nha?" "Ta? Ta gọi là Tương Âm, tỷ tỷ ngươi gọi là gì?" Tương Âm cười tươi đáp lại, lúc này ánh sáng rọi xuống mái tóc vàng càng làm nụ cười thêm chói lọi. "Tỷ tỷ gọi là Đường Nhã, ca ca kia gọi là Bối Bối, còn người đang ngất xỉu kia gọi là Hoắc Vũ Hạo. Tiểu Âm à, vết thương của đệ..." Đường Nhã do dự nhìn những vết cắt trên người Tương Âm. "Không sao đâu! Chỉ những vết thương ngoài da này thì ta vẫn chịu đựng được." Tương Âm nói rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Phong Phí Phí, rồi sau đó cầm lấy Hồn Hoàn của nó. Sau đó nữa nàng lại đi đến chỗ Hoắc Vũ Hạo, lúc này thì Hoắc Vũ Hạo cũng mơ màng tỉnh dậy. "Tiểu Hoắc, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi, dọa chết ta mà." Đường Nhã thấy hai mắt Hoắc Vũ Hạo hé mở liền mừng rỡ kêu to. "Tiểu Nhã tỷ?" Hoắc Vũ Hạo mơ mơ màng màng lên tiếng. Tương Âm không nói gì đi đến gần Hoắc Vũ Hạo. Hắn mơ hồ nhìn nàng, nàng trầm mặc nhìn hắn. Rồi sau đó bằng tốc độ cực nhanh nàng đánh một cái vào đầu hắn. "Đã tỉnh chưa?" Tương Âm lạnh giọng mở miệng hỏi. "Nga?..." Hoắc Vũ Hạo bị Tương Âm đánh thì lập tức sững sờ, thấy Tương Âm đang muốn đánh thêm một cái nữa hắn lập tức đáp lại: "Đã tỉnh! Ta tỉnh táo rồi!" Tương Âm hừ lạnh một tiếng, nàng thật sự không thích kiểu nam chính như thế này. Lúc nào cũng ngẩn ngơ yếu đuối, chỉ nhờ vào cơ duyên cùng người khác giúp để đi lên. "Của ngươi!" Tương Âm đưa ra Hồn Hoàn của Phong Phí Phí. "Nó... Nó không hợp với thuộc tính của ta!" Hoắc Vũ Hạo nhút nhát đáp lại Tương Âm. Chỉ thấy Tương Âm nhíu mày rồi đẩy mạnh Hồn Hoàn vào người hắn. Hoắc Vũ Hạo cảm giác được Hồn Lực bỗng chốc đề thăng, thế nhưng hắn cảm giác dường như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Đường Nhã cùng Bối Bối bị hành động của Tương Âm làm cho bất ngờ mà không thấy trong mắt nàng xẹt qua một tia thoả mãn.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)