Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Lửa hòa quyện vào gió bùng cháy dữ dội, nếu để ý thì sẽ thấy ngọn lửa của Nhạc Miên Linh có phần giống Mã Tiểu Đào. À không, phải là ngược lại mới đúng, là lửa của Mã Tiểu Đào đã trở nên giống lửa của Nhạc Miên Linh. Dù là người đứng phía sau nhưng Tương Âm lại là người ra tay đầu tiên. Một luồng gió đánh về phía Mộng Hồng Trần, gió không yếu không mạnh dùng để thăm dò. Mộng Hồng Trần nhẹ nhàng né tránh. Lúc này công kích của Tiếu Hồng Trần bắt đầu, từng tia sáng nháy mắt bay đến Nhạc Miên Linh. Chỉ thấy Nhạc Miên Linh cong môi khẽ cười. Nhạc Miên Linh không hề có ý giấu giếm, thực lực chênh lệch mà không làm gì để chiếm thượng phong trước thì sẽ nguy hiểm. Hồn Hoàn thứ ba của nàng chớp nháy, Hồn Kỹ thứ ba: Diễm Hồn xuất hiện. Ngọn lửa màu tím bùng lên ngăn trước mặt Nhạc Miên Linh và Tương Âm. Các tia sáng vừa chạm vào chúng lập tức như bị cắn nuốt mà biến mất, ngọn lửa màu tím theo đó cũng cháy thêm dữ dội. Nhạc Miên Linh bỗng cúi người ho vài tiếng, máu theo khóe miệng chảy ra. Hồn Kỹ thứ ba này của nàng có tác dụng cực kì đặc biệt, chính là hấp thu Hồn Lực từ các đòn tấn công của đối thủ để bổ sung Hồn Lực cho chính nó tiếp tục cháy. "Khí huyết sôi trào rồi à?" Tương Âm nhìn Nhạc Miên Linh ho ra máu mà giễu cợt, chưa đủ mạnh mà cứ cố chấp sử dụng kỹ năng này. "Hừ!" Nhạc Miên Linh hừ một tiếng, đưa tay lau máu ở khóe miệng rồi đắc ý nhìn về phía huynh muội Tiếu Hồng Trần. Tương Âm thả lỏng thân thể nhảy lên rồi biến mất khỏi chỗ vừa đứng. Nàng lúc này đã vượt qua màn lửa của Nhạc Miên Linh, đứng cách Mộng Hồng Trần không đến 20m. Mộng Hồng Trần điểm mũi chân xuống đất, cơ thể mềm mại bắt đầu di chuyển. Đôi song kiếm khẽ xung lên chém thẳng về phía Tương Âm. Nháy mắt, cả người Tương Âm khẽ nghiêng về bên trái, rồi lách người chui qua hai lưỡi kiếm kia. Nhưng công kích của Mộng Hồng Trần nào phải dễ ngăn cản như vậy. Hai lưỡi kiếm ánh sáng lập tức đập vào nhau ở phía sau cách Tương Âm không xa rồi bay ra một màn sương mù. Kịch độc Chu Tình Băng Thiềm rốt cuộc xuất hiện ở trận đấu chung kết. Dưới đài, Huyền lão, Vương Ngôn, Mã Tiểu Đào và những người khác híp mắt quan sát. Mấu chốt của trận đấu này là xem hai đứa nhóc kia có chống đỡ được kịch độc này hay không. Màn sương mù càng lúc càng lan tỏa, Tương Âm không chút sợ hãi vận Hồn Lực tạo thành một cơn gió xoáy. Chút gió đấy cuốn sương mù vào rồi bay lên trên đỉnh đầu Tương Âm, nó hoàn toàn trong sự khống chế của nàng. Mộng Hồng Trần không thể tin nhìn Tương Âm. Rõ ràng Tương Âm là hệ Cường Công, sao lại có khả năng khống chế cao như thế? Điều này thì Tương Âm phải cảm ơn mình là người hiện đại, học được tính chất của các thứ như nước, lửa, điện,... Và trong đó cũng có cả không khí. Tương Âm nắm tay lại, sương mù bị ép đến tan biến. Sau đó nàng vẫy tay một cái, Ngưng Phong được sử dụng đánh về phía Tiếu Hồng Trần. Tiếu Hồng Trần không phát hiện nhưng Kiên Nhận Bích của hắn tự động xuất hiện phòng ngự. Lúc ấy thì hắn mới giật mình phát hiện mình vừa xém bị trúng chiêu. Hiện nay thực lực của hắn không đủ nên không thể phát huy hết uy lực của Hồn Đạo Khí. Có điều để một Hồn Tôn như Tương Âm không dùng Hồn Kỹ đã có thể uy hiếp hắn, cơn tức giận này không cần nói cũng biết. Mắt thấy Tương Âm phát uy, Mộng Hồng Trần cũng giật mình vội vàng điều chỉnh tâm trạng. Nàng bước dài về trước rồi nhảy lên, thanh kiếm nhỏ hóa thành quang ảnh đầy trời chém về phía Tương Âm. Hàng nghìn hàng vạn kiếm khí của Mộng Hồng Trần bay thẳng đến bao phủ lấy Tương Âm. Một đôi kiếm này của nàng chủ yếu đều tăng phúc về mặc công kích. Lực phá hoại cực mạnh, thậm chí nó còn có thể làm Hồn Đế Bạch Hổ Đới Thược Hành bị thương. Hơn nữa, bên trong còn ẩn tàng kịch độ Chu Tình Băng Thiềm đậm đặc nhất. Mộng Hồng Trần tuy đã mất Hồn Đạo Khí phi hành nhưng với tu vi hơn xa Tương Âm và Nhạc Miên Linh, trong thời khắc tung chiêu, nàng cũng phóng người nhảy lên. Trên sàn đấu, vì có hạn chế từ bức màn phòng hộ mà nhờ vào Võ Hồn Chu Tình Băng Thiềm, Mộng Hồng Trần hoàn toàn có thể nhảy người đến độ cao cực hạn. Tương Âm chăm chăm nhìn về phía Mộng Hồng Trần, Hồn Hoàn thứ hai của nàng tỏa sáng. Dưới đài Tiêu Tiêu bỗng đứng bật dậy, Hồn Kỹ thứ hai của Tương Âm nhìn qua một lần cũng đã đủ khiến người nhớ mãi không quên. Luồng gió đen nổi dậy, nó hóa thành một con mãng xà phun chiếc lưỡi đe doạ Mộng Hồng Trần. Đối mặt với đòn công kích này, Mộng Hồng Trần đã bắt đầu luống cuống tay chân. Dù sao nàng không có áo giáp ở đây, huống chi có cũng chưa chắc đỡ được đòn này. Nếu không cẩn thận sẽ chết, hình dáng con mãng xà như nói lên độ nguy hiểm của chiêu thức này. Tuy nhiên con mãng xà đó có vẻ cũng không có ý định tấn công. Trong khi Mộng Hồng Trần tự hỏi tại sao thì bỗng dưng cảm thấy Hồn Lực dường như nước rỉ ra ngoài. Nàng hoảng hốt trông lại, ngọn lửa của Nhạc Miên Linh không biết lúc nào đã tiến lên. Tương Âm cũng đã nhanh lùi ra sau nhưng con mãng xà đen vẫn còn đó che trước cả 2. "Công!" Tương Âm vừa hét một tiếng, con mãng xà đen lập tức xông ra. Bên hông Tiếu Hồng Trần đã sớm xuất hiện một cái xiềng sắt màu đỏ sậm. Ngay khi con mãng xà tấn công Mộng Hồng Trần thì nàng lách người thoát khỏi hướng công kích của nó. Kế đó, một cơn gió lốc xuất hiện chặn đứng hướng truy kích của con mãng xà. Cái xiềng sắt màu đỏ sậm nháy mắt bay trở về tay Tiếu Hồng Trần, lúc này, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc. Một tầng ánh sáng màu đỏ sậm lóe lên từ ngực Mộng Hồng Trần. Sau đó, một màn sương mù từ người nàng bùng phát, rồi lại thu ngược trở về hóa giải tác dụng của Diễm Hồn. Nhạc Miên Linh cùng Tương Âm nhíu mày, sắc mặt những người của học viện Sử Lai Khắc cũng trở nên khó coi. Chiêu này của Nhạc Miên Linh là lí do 2 người bọn họ được ra sân, giờ bị hóa giải thì chẳng phải nguy hiểm hay sao? Ở thời điểm này, song phương dường như lại trở về thời điểm ban đầu. Tiếu Hồng Trần tấn công, Tương Âm cùng Nhạc Miên Linh hợp lực phản kích. Kỹ năng Mộng Hồng Trần vừa sử dụng chính là Hồn Kỹ thứ tư của nàng, Băng Chi Phản Bộ. Lấy hỏa làm gốc sau đó kích phát độc của băng thiềm, hóa thành năng lượng thuần túy là năng lượng của bản thân, đồng thời còn giúp lực công kích của mình tăng đến cực hạn. Tuy nhiên, một khi nàng đã sử dụng Băng Chi Phản Bộ, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn kế tiếp nàng sẽ không thể sử dụng kịch độc của băng thiềm nữa. Cho nên, tiêu hao của nàng không thể nói là ít được. "Muội muội, đến đây. Kết thúc bọn chúng. Không thể tiếp tục do dự nữa." Tiếu Hồng Trần trầm giọng quát to. Mộng Hồng Trần có chút do dự: "Nhưng thương thế của huynh..." "Chỉ có chút vết thương nhỏ thì đáng là gì. Cho bọn họ thấy huynh muội chúng ta mạnh như thế nào. Nhanh, trận đấu này chúng ta không thể thua, càng không thể cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào. Thắng bọn họ, cũng chính là mang về vinh quang cho đế quốc chúng ta, là anh hùng của cả đế quốc." Tiếu Hồng Trần ngạo nghễ nói. Tiếu Hồng Trần vừa dứt lời, tất cả Hồn Đạo Khí ở trên người đồng loạt hóa thành bột phấn biến mất, sau đó vươn tay ôm lấy muội muội mình. Song kiếm màu xanh trên tay Mộng Hồng Trần cũng biến mất, nàng xoay người nhào vào lòng Tiếu Hồng Trần. Nhất thời, một cột hỗn hợp ánh sáng màu vàng và trắng xanh phóng thẳng lên cao, sau đó bao phủ lấy hai người bọn họ. Tương Âm cùng Nhạc Miên Linh đã biết trước, cả hai đồng loạt quay sang nắm lấy vai nhau. Ánh sáng màu lam nhạt và lam đậm hòa vào nhau rồi vút bay thẳng lên cao. "Hơi thở này là Tất Phương sao... Phương Diễm!!!!" Tử Luân gằn ra từng chữ một gọi tên Phương Diễm. "Tử Luân!!!!" Phương Diễm cũng gằn giọng gọi lại. Trong phút chốc đó tiếng long gầm và hỏa tước kêu hòa lẫn vào nhau. Trên sàn đấu hai đội đều đang thi triển Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Đây là lần đầu tiên trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một màn thi đấu kỳ lạ như vậy. Các khán giả bên dưới đều như muốn nín thở mà quan sát cảnh tượng ngàn năm hiếm thấy này. Trên thế giới này, có bao nhiêu Hồn Sư có thể thi triển Võ Hồn Dung Hợp Kỹ chứ? Vậy mà lúc này, ở ngay đây, lại xuất hiện đến hai đôi? Chuyện này không phải quá hi hữu hay sao? Lúc này, nếu hỏi ai là người bực bội và khó chịu nhất, dĩ nhiên là vị trọng tài Thiên Sát Đấu La rồi. Từ nãy giờ, ông không ngăn cản song phương thi triển Hồn Kỹ cũng vì ông không biết rõ uy lực Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của hai bên mạnh yếu thế nào. Nhưng càng không biết, ông lại càng lo. Chẳng may cứu viện không kịp lại có người chết trận thì quả thật ông không biết giải quyết thế nào nữa. Trận đấu này, áp lực của trọng tài quá lớn. Bốn người trên sàn đấu hiện nay hoàn toàn khác hẳn với những đội viên còn lại, điểm này dĩ nhiên là bản thân ông hoàn toàn hiểu rõ. Cột ánh sáng bên phía Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đã bắt đầu biến hóa. Cột sáng không ngừng ngưng kết thành một con cóc thật lớn, càng quỷ dị hơn là khi con cóc ấy được ngưng hình lại đột ngột thay đổi màu sắc. Tam Túc Kim Thiềm màu vàng, Chu Tình Băng Thiềm màu trắng xanh, nhưng trong tích tắc này, hai màu ấy đều biến mất, thay vào đó là một con cóc màu đỏ rực. Màu đỏ ấy chói rọi khắp nơi, cộng thêm đôi mắt màu đen như một vực sâu không đáy lại càng khiến nó trông quái dị. Giọng nói của Tiếu Hồng Trần bỗng vang lên khắp toàn trường. Cho dù trong lòng hắn đang nghĩ gì thì lúc này hắn cũng không quên sắm vai anh hùng ngăn cơn sóng dữ. "Tiếp chiêu đi, chúng ta sẽ cho các ngươi thấy uy lực của Võ Hồn Dung Hợp Kỹ mạnh mẽ nhất là gì, Quyến Luyến Hồng Trần." Đúng vậy, Quyến Luyến Hồng Trần chính là tên Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ. Nó ghép từ họ của hắn và muội muội mình. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, con cóc màu đỏ kia có ba chân. Ánh mắt như xoáy nước thì y hệt đôi mắt của Chu Tình Băng Thiềm. Cùng lúc đó trên sân đấu đã xuất hiện một đám mây đen lơ lửng, tiếng tí tách từ bên trong nó không ngừng vang lên. Rồi tiếng tí tách lớn dần thành những tiếng nổ, mỗi khi tiếng nổ vang lên không gian xung quanh cũng rung động không ngừng. Khi tiếng nổ vang lên đến lần thứ ba cũng chính là lúc Quyến Luyến Hồng Trần bùng nổ. Xoáy nước màu đỏ ánh kim nháy mắt hóa thành dòng nước lũ quét thẳng về phía đối diện. Quầng sáng màu đỏ kia lấp lánh ánh kim, hơn nữa còn vang lên từng tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau. Và đặc biệt khủng bố nhất chính là ở thời điểm nó xuất hiện, nhiệt độ nóng chảy xung quanh nó khiến bầu không khí vặn vẹo kịch liệt. Nhiều nhân tố mâu thuẫn lẫn nhau, đối chọi nhau cùng tụ hội ở một chỗ khiến mọi thứ xung quanh khó thể chịu đựng nỗi mà điên cuồng vặn vẹo. Cả sàn đấu dưới tác động của Quyến Luyến Hồng Trần gần như biến thành một vùng hải dương đầy nham thạch nóng chảy. Ngay lúc ánh một ánh chớp màu lam cũng dội thẳng xuống. Ầm một tiếng sàn đấu bị đánh ra một lỗ hổng thật to. Nhưng xoáy nước màu đỏ không hề ngừng lại. Lại ầm một tiếng, ánh chớp màu cam hạ xuống, xoáy nước bị làm chậm lại. Rồi tiếng sấm nổ ầm vang lên lần thứ ba, ánh chớp màu tím giáng xuống, xoáy nước bị đánh nát hơn phân nửa. Tuy thế nó vẫn tiếp tục tấn công, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Thiên Sát Đấu La định ứng cứu nhưng ông ngừng lại khi thấy Hồn Hoàn thứ ba của Tương Âm sáng lên. Áp lực trên sàn đấu bỗng chốc tăng mạnh, Tương Âm lao ra đứng trước mặt Nhạc Miên Linh. Khi xoáy nước đó đánh tới không phải là đánh vào người Tương Âm mà là một vòng màu lam sáng bên ngoài. Ầm! Tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay mịt mù. Thiên Sát Đấu La định tiến lên xem nhưng lúc này khói bỗng dưng bị thổi bay. "Trận đấu sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy." Tương Âm đứng giữa làn khói lạnh lùng nói. Nàng lúc nãy đã dùng Hồn Kỹ thứ ba mình cố giấu, nó là lá bùa cứu nguy mà nàng không thể tiếc lộ cũng vì chờ giây phút cần thiết nhất. Hồn Kỹ thứ ba: Vĩnh Chi Hộ, tạo thành một vòng gió bao quanh nàng. Nhưng dù có khiến Võ Hồn Dung Hợp Kỹ Quyến Luyến Hồng Trần đó yếu lại và sử dụng Vĩnh Chi Hộ thì nàng cũng tránh không khỏi bị thương. Máu từ đầu chảy xuống nhuộm cho nàng thêm phần cao ngạo mà không phải là chật vật. Tương Âm quay ra phía sau, Nhạc Miên Linh người đổ máu nằm sấp trên sàn đấu. Tuy được Tương Âm cố bảo vệ giữ được mạng nhưng không bị thương là không thể. "Miên Miên, ngươi...ổn chứ?" Tương Âm nhỏ giọng hỏi. "Chưa chết được. Ngươi có thể đánh bại bọn họ rồi hãy hỏi thăm ta sau được không?" Nhạc Miên Linh khanh khách cười sau đó ho rồi phun ra một ngụm máu. "... Hảo! Ngươi đợi." Tương Âm đứng dậy nhưng tay của nàng lại bị Nhạc Miên Linh nắm lại, Hồn Lực từ người Nhạc Miên Linh không ngừng truyền cho nàng. "Ta cũng có ích đúng không?" Nhạc Miên Linh trông mong nhìn Tương Âm. "Phải." Tương Âm gật đầu đứng thẳng dậy quay về phía huynh muội Tiếu Hồng Trần, ánh mắt nàng bình tĩnh đến kì lạ. "Lúc này ta có thể sử dụng nó không, Tử Luân?" Tương Âm hỏi. "Muốn chết thì cứ việc." Tử Luân chế giễu cười, là chê cười Tương Âm biết mình không thể mà còn hỏi. Tương Âm trầm mặc. Nàng lúc này quá yếu, dùng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ và Vĩnh Chi Hộ khiến Hồn Lực tiêu hao quá nhiều. Tuy được Nhạc Miên Linh trao Hồn Lực nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại 2 huynh muội bọn họ trong một chiêu. "Ta giúp ngươi!" Băng Đế lên tiếng. Tương Âm im lặng, nàng trong lòng là không muốn nhưng hiện giờ trách nhiệm chiến thắng vì vinh quang của học viện đang ở trên vai nàng, không muốn được sao? "Hảo!" Tương Âm cắn răng, trên người bắt đầu phát ra khí lạnh. Hồn Hoàn thứ nhất của nàng sáng lên, khí lạnh càng thêm tràn ngập. Hai tay đưa xuống chạm sàn. Phần sàn đấu từ tay nàng đến chỗ Tiếu Hồng Trần lập tức bị đóng băng, cả hai huynh muội hắn cũng không thoát khỏi. Tương Âm hơi lảo đảo đứng dậy. Nàng bình tĩnh nhìn về phía Thiên Sát Đấu La, nói: "Chúng tôi thắng!" Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự đang ngẩn ngơ cũng giật mình hít sâu một hơi bình tĩnh, cao giọng nói: "Lượt đấu 2-2-3 chấm dứt, học viện Sử Lai Khắc chiến thắng. Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng kết thúc tại đây. Quán quân cuối cùng chính là… học viện Sử Lai Khắc." Ngay khi ông vừa nói xong, tiếng hoan hô lại một lần nữa bùng nổ, cả quảng trường Tinh La đã hoàn toàn sôi trào. Cho dù là các đại thần đang đứng trên đầu thành cùng hoàng đế cũng không kiềm được mà hò hét vang trời. Tương Âm đi đến gần Nhạc Miên Linh, những nơi nàng đi qua đều để lại một lớp băng mỏng. Nàng cũng không dám đến quá gần Nhạc Miên Linh, sợ xảy ra điều bất trắc. "Đào tỷ cẩn thận chút, Miên Miên bị gảy xương sườn, cử động mạnh sẽ ảnh hưởng đến nội tạng." Tương Âm nói với Mã Tiểu Đào vừa nghe kết quả xong đã nhào lên. Vì câu nói của nàng mà Mã Tiểu Đào bắt buộc phải ngừng cử động khá là ảnh hưởng đến vết thương. Nàng lúng túng nhìn qua Huyền lão cầu giúp đỡ. Huyền lão thở dài đến giúp Mã Tiểu Đào, lúc này Tương Âm mới yên tâm đi về phía Đường Vũ Đồng. Nếu chú ý sẽ thấy, bước chân nàng nặng nề mà phù phiếm, sớm không chịu nổi. Vừa đến gần Tương Âm không lo lắng mà ngã vào người Đường Vũ Đồng. Đường Vũ Đồng vừa chạm phải thân thể nàng đã bị hàn khí đông lạnh, tuy nhiên nàng vẫn ôm lấy Tương Âm. "Là thứ gì giúp ngươi kiên trì đến mức này?" Đường Vũ Đồng thì thầm, Tương Âm khúc khích cười đáp: "Ai biết chứ." Sau đó thì nàng cũng ngất xỉu. Cùng lúc đó, trong tinh thần thức hải của Tương Âm... "Đây là khoảng thời gian tốt, bắt đầu kế hoạch đã định thôi." Băng Đế nói. "Không được! Lúc này Tương Âm quá yếu ớt, lỡ như không chịu được thì..." Tử Luân khẩn trương phản đối. "Không làm lúc này thì còn đợi lúc nào? Sau này ngươi còn tìm được lí do để giải thích cho việc hôn mê 7 ngày à?" Băng Đế cãi lại. "Chuyện này..." Tử Luân do dự. "Làm thôi!" Tuyết Đế xen vào, hai kẻ còn lại gần như ngay lúc này thống nhất ý kiến đồng ý. Ở bên ngoài, Tương Âm được đưa trở về tửu điếm. Đường Vũ Đồng ngồi cạnh giường lo lắng nhìn Tương Âm, cơ thể nàng lúc này phát ra khí lạnh ngày càng dữ dội. Đường Vũ Đồng nặng nề thở ra, nếu cứ tiếp tục như thế này thì căn phòng này sẽ không thể có người vào được nữa cho đến khi Tương Âm trở lại bình thường. Thở dài, Đường Vũ Đồng vừa lo lắng vừa phức tạp nhìn sang Tương Âm. "Ngươi rốt cuộc bị sao vậy, m?"
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)