Việc lưu trữ này tùy thuộc vào bộ nhớ thiết bị của bạn. Chỉ nên lưu số lượng chương vừa đủ để đảm bảo trải nghiệm!
Hoàng Đế Tinh La nhìn xuống phía dưới khẽ mỉm cười, nói: "Lần gần nhất mà đế quốc Tinh La được đăng cai tổ chức cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái là 20 năm về trước. Khi đó, cả trẫm và Đới Hạo đều còn ở độ tuổi thanh niên. Nhưng sau 20 năm, trẫm đã là người đứng đầu một nước, Đới Hạo hiền đệ cũng đã trở thành Thống Soái đứng đầu đế quốc. Lát nữa thôi, chúng ta sẽ được xem một quyết đấu kịch tích giữa các thanh niên trẻ tuổi. Trẫm rất mong chờ, hi vọng cả hai đội sẽ đem đến một trận chung kết đặc sắc và hấp dẫn. Theo thường lệ, đội chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng là ba khối Hồn Cốt và 100 vạn kim hồn tệ. Trẫm đã chọn ra 10 khối Hồn Cốt trong bảo khố để đội chiến thắng tùy ý chọn lựa. Trận đấu hôm nay lẽ ra ta định mời Đới Hạo hiền đệ chủ trì nhưng tiếc thay, trong đội của học viện Sử Lai Khắc có một thành viên thuộc gia tộc Bạch Hổ. Người này không ai xa lạ chính là con trai cả của hắn, để tránh có người nghi ngờ tính công bằng, trọng tài trận đấu này sẽ do Thiên Sát Đấu La đảm nhiệm. Lúc này đây có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa. Mọi người cùng Trẫm chuẩn bị xem trận đấu vô cùng hấp dẫn này. Và tất nhiên, diễn biến của nó chắc chắn sẽ được viết vào sử sách." Hoàng đế Tinh La vừa dứt lời thì trên đầu tượng lập tức xuất hiện một bóng người, người kia nháy mắt đã bay xuống dưới sàn đấu. Chính là Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự. Nhưng ngay khi ông bước chân xuống sàn đấu, ông khẽ chấn động. Ánh mắt vô tình liếc sang khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc. Không biết từ lúc nào, phía sau đội ngũ Sử Lai Khắc xuất hiện một ông lão tay cầm hồ lô rượu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Ông thấy Thiên Sát Đấu La nhìn sang mình cũng chỉ hơi nhíu mày. Mà vị cường giả Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự sau khi thấy cái nhíu mày kia bỗng có chút hoảng loạn, ông lập tức quay đầu đi. Vì ánh mắt của ông, mà mọi người học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư phát hiện ra ông lão lôi thôi kia. "Huyền lão, ngài đã đến." Vương Ngôn vui mừng nói. Không biết Huyền lão lấy đâu ra một cái đùi gà, ông vừa cắn vừa nói: "Ngươi cứ tiếp tục chỉ huy, xem như ta không tồn tại. Có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không có người nào dám giở trò." Rõ ràng, vị Thao Thiết Đấu La hôm nay có mặt ở đây là vì áp trận cho học viện Sử Lai Khắc. Vừa trông thấy ông, lão sư dẫn đội bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Sư Hồn Đạo Sư liền sợ đến tái mặt. Hắn đương nhiên nhận ra Huyền lão, theo tư liệu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, tu vi của vị Thao Thiết Đấu La này đã qua cấp 97, là cường giả đứng đầu học viện Sử Lai Khắc. Vì cơ cấu của Hải Thần Các quá bí ẩn, bọn họ cũng chỉ có được bấy nhiêu thông tin mà thôi. Trọng tài Thiên Sát Đấu La trên sàn đấu hiển nhiên cũng nhận ra Huyền lão, nếu không cũng sẽ không thất thố như vậy. Có điều rất nhanh sau đó, ông đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Ta, Hoàng Tân Tự sẽ làm trọng tài trong trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này. Đầu tiên, ta sẽ thông qua quy tắc của trận đấu này." Tuy hai đội đã sớm nắm rõ quy tắc nhưng theo quy định, vẫn phải nói lại một lần nữa. "Trận chung kết sẽ bao gồm ba trận đấu nhỏ lần lượt là: đoàn chiến, thi đấu cá nhân và 2-2-3. Ba trận chỉ cần thắng hai. Trong đó, đoàn chiến sẽ bao gồm bảy thành viên. Sau khi thi đấu xong trận đoàn chiến sẽ có quyền thay đổi thành viên. Nhưng chỉ có một cơ hội. Hai trận kế tiếp là thi đấu cá nhân và 2-2-3 đều phải giữ đội hình đó, không được thay đổi. Khi thi đấu, các thành viên có thể thoải mái phát huy. Bảo đảm an toàn của các thành viên là nhiệm vụ của trọng tài. Trong tình huống trọng tài thấy có thể nguy hiểm đến tính mạng cho thể ra tay ngăn cản, điều này cũng tương đương thành viên đó đã bị mất quyền thi đấu. Nhưng vì tình huống khi thi đấu có thể diễn ra rất nhanh nên trọng tài không thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ an toàn cho mọi người. Hi vọng hai đội có thể tự điều chỉnh đúng lúc. Kế tiếp, hai đội bắt đầu chuẩn bị, một phút sau, các thành viên tham gia đoàn chiến bước lên sàn đấu." Sau khi thông qua quy tắc, bầu không khí ở Quảng Trường Tinh La đã căng thẳng muốn nghẹt thở. Hiện giờ ở đây có đến gần 10 vạn người, vậy mà lại lặng ngắt như tờ, ai ai cũng mở to mắt nhìn. Dù trận đấu chưa bắt đầu như bọn họ không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào. Vương Ngôn đứng dậy nhìn các học viện, trầm giọng nói: "Tất cả làm theo kế hoạch. Sử Lai Khắc tất thắng." "Sử Lai Khắc, tất thắng." 14 người đồng thời đứng dậy quát to. Vương Ngôn di chuyển ánh mắt sang Mã Tiểu Đào và Đới Thược Hành, khẽ gật đầu. Hai người cũng gật đầu đáp lại. Bên kia, mấy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng đã đứng dậy nghe lão sư bọn họ dặn dò những lời cuối cùng. Một phút rất nhanh đã trôi qua. "Thành viên hai đội nhanh chóng bước lên sàn đấu." Thiên Sát Đấu La tính chuẩn giác từng giây từng phút, không để lãng phí chút thời gian nào. Bảy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lần lượt bước ra. Dẫn đầu là đội trưởng Mã Như Long, đi ngay sau Mã Như Long là Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Kế đến là Hồn Đạo Sư Mễ Già, Tiêu Hạ Phong, Trần Phi và Lâm Tịch. Trừ Mộng Hồng Trần, những người còn lại đều là nam. Đối thủ đã lên sàn đấu dĩ nhiên bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng vậy. Nhưng khiến khán giả và học Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bất ngờ là bảy người kia lần lượt là đội trưởng Mã Tiểu Đào, đội phó Đới Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Tây Tây, Trần Tử Phong, Công Dương Mặc, Diêu Hạo Hiên. Ra trận hoàn toàn là đội chính thức, điều này khiến khán giả vốn đang im lặng lập tức sôi nổi bàn tán. Tất cả đều cực kì hưng phấn. Hai đội đã bước lên sàn đấu đứng ở hai phía, trọng tài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự đứng ở giữa nói: "Quy tắc trận đấu ta đã vừa nhắc lại rồi, không nói nhiều nữa. Hai đội nhanh chóng lui về sau chuẩn bị bắt đầu. Trận đấu này sẽ kết thúc khi một trong hai đội không còn người có khả năng chiến đấu nữa." Mã Tiểu Đào híp mắt nhìn chằm chằm đội trưởng Mã Như Long của đội đối thủ. Ánh mắt nàng dường như muốn cháy lên một ngọn lửa. Mã Như Long cũng nhìn nàng, nhưng hắn cảm nhận được áp lực từ người nàng hoàn toàn hơn hẳn đối thủ ngày trước, khiến hắn không khỏi sinh một cảm giác bị áp bức. "Chắc là do uy danh của học viện Sử Lai Khắc quá kinh khủng thôi." Mã Như Long tự nói với chính mình. Nhưng khi hắn nhìn sâu vào mắt Mã Tiểu Đào, cảm giác bị áp bức lại xuất hiện rõ ràng như cũ. Hai đội từ từ lùi về sau, Tiếu Hồng Trấn vốn đang hết sức căng thẳng cũng dần thả lòng, lòng đầy hưng phấn. Có thể với tư cách thành viên dự bị mà tham gia trận chung kết, chứng tỏ thực lực của hắn và Mộng Hồng Trần cực kỳ mạnh mẽ. Đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ ra thi đấu nên có thể xem cả hai là vũ khí bí mật của chiến đội Nhật Nguyệt, không ai rõ thực lực của bọn họ rốt cuộc là ở mức nào. Tương Âm ngồi ở khu chờ không khỏi ngáp một cái, trong vô thức nàng đã vào trạng thái minh tưởng. Nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mặt Tương Âm đã cảm thấy hồ đồ. "Ngươi trông vẫn rất tốt nhỉ?" Băng Đế lên tiếng, không thèm liếc Tương Âm một cái. "Ngươi mong ta có vấn đề lắm à, Băng tỷ?" Tương Âm bất đắc dĩ nhìn Băng Đế. "Dù sao những trận sau ngươi cũng sẽ không ra thi đấu. Cứ tập trung tu luyện có lẽ còn giúp ích được nhiều hơn." Tuyết Đế ngồi cùng Băng Đế nói, nàng cũng không thèm nhìn Tương Âm một cái. "Các ngươi một hai cái chỉ biết tu luyện và tu luyện, Tương Âm không thi đấu cũng cần xem rút kinh nghiệm a." Tử Luân lên tiếng, mỗi lần nói luôn luôn trái ngược ý kiến của Băng Đế và Tuyết Đế. "Ta không muốn xem, càng xem chỉ thấy càng buồn ngủ thôi." Tương Âm không khách khí hắt cho Tử Luân một chậu nước lạnh. "Tốt, đến! Chúng ta tập luyện." Băng Đế có phần vui vẻ đứng dậy. Tương Âm bỏ qua Tử Luân chạy đi. ---------------đang ngủ gật--------------- Tương Âm khi ra khỏi tinh thần thức hải thì đã thấy Đường Vũ Đồng ngồi cạnh nàng. Trận đấu trên sân vẫn tiếp tục diễn ra. "A Đồng?!" Tương Âm ngồi dậy đưa tay dụi dụi mắt. "Dậy rồi đó à? Không ngờ ngươi ngay cả trận đấu đang diễn ra cũng có thể ngủ gật đâu." Đường Vũ Đồng khẽ cười. "Ta cũng không ngờ. Trận đấu thế nào rồi?" Tương Âm lại ngáp một cái. "Chúng ta chịu thua trận đoàn chiến, nghĩ cũng biết chuyện gì sắp xảy ra." Đường Vũ Đồng nhún vai. "Quả thật như thế, vậy không lẽ chúng ta sắp được ra sân sao?" Tương Âm trêu đùa cười. "Ngươi đúng rồi đâu, chỉ là không ngờ Huyền lão bỗng dưng thay đổi ý định thôi." Đường Vũ Đồng nhìn về phía sàn đấu đang diễn ra trận đấu cá nhân. "Chắc là 'người đó' ra ý định rồi đi." Tương Âm nói, Đường Vũ Đồng cũng hiểu nàng nói là ai. "Tiếc là ta chắc sẽ không được ra trận, hiện giờ ngươi và Nhạc Miên Linh nổi bật hơn. Có điều các ngươi chắc chỉ có thể tham gia trận đấu 2-2-3." Đường Vũ Đồng vừa nói xong thì đúng lúc này, trọng tài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự bỗng cao giọng tuyên bố: "Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chấp nhận bỏ qua các trận đấu còn lại của lượt đấu cá nhân. Học viện Sử Lai Khắc chiến thắng. Song phương nghỉ ngơi chỉnh đốn trong vòng một phút, sau đó tiếp tục đấu lượt trận 2-2-3. Vì hai lượt đấu trước có một số tình huống ngoài ý muốn, nên lượt thứ ba, song phương có thể cử thành viên dự bị tham gia thi đấu." Đường Vũ Đồng và Tương Âm quay qua nhìn nhau. Đường Vũ Đồng nhướng mày khẽ cười nói: "Thấy chưa? Ta nói đâu có sai." Tương Âm thở dài, lúc này Huyền lão cũng đi đến trước mặt bọn họ. Ông nhìn Tương Âm rồi chuyển sang Nhạc Miên Linh. "Tương Âm, Nhạc Miên Linh. Hai người các ngươi vốn tu vi không phải là cao nhưng thiên phú vô cùng tốt, khi nghe đề nghị ra trận ta không đồng ý vì lo lắng. Nhưng hiện giờ phía Hải Thần Các đã thống nhất cho các ngươi một cơ hội. Cơ hội này còn đi kèm với điều kiện nhất định phải chiến thắng. Các ngươi đồng ý không?" "Ta đồng ý!" Nhạc Miên Linh lập tức đáp lại, vẻ mặt nàng vô cùng hưng phấn. "Haizz... Ta sẽ cố!" Tương Âm cũng không từ chối. "Vậy Đới Thược Hành và Mã Tiểu Đào sẽ đấu trận đầu, các ngươi là trận thứ hai và cũng chính là trận quyết định. Mong là các ngươi không làm ta thất vọng." Huyền lão nói rồi bỏ đi, không khí trong phút chốc chìm vào trầm mặc. "Các ngươi đừng lo. Hai người các ngươi tuy tu vi còn yếu nhưng lại có sức mạnh đặc biệt và chiến lược tốt. Cố gắng hết sức là được." Mã Tiểu Đào an ủi. " n." Nhạc Miên Linh và Tương Âm đồng thanh. "Thành viên hai đội mời lên sàn đấu." Giọng nói của Thiên Sát Đấu La lại vang lên. Giờ phút này, bất kể là dân chúng hay văn võ bá quan, thậm chí là hoàng đế, tướng quân đều im lặng quan sát. Trận chung kết này quá phấn khích, mà các trận kế tiếp sẽ còn phấn khích hơn. Bất kể là học viện Sử Lai Khắc hay học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, trận đấu này đều có thể miêu tả bằng hai chữ thảm thiết. Đúng vậy, mà một trận chung kết thảm thiết nhưng đồng thời cũng bộc lộ rõ quyết tâm chiến thắng của cả hai học viện. Đoàn chiến và thi đấu cá nhân, cuối cùng là đến 2-2-3. Nếu học viện Sử Lai Khắc không thể thắng hai trận đầu tiên thì rất có thể, vinh quang suốt ngàn năm qua của bọn họ phải chấm dứt ở đây. Mã Như Long và Tiêu Hạ Long lần lượt đứng dậy bước lên sàn đấu. Còn bên phía học viện Sử Lai Khắc chỉ có mỗi một mình Mã Tiểu Đào bước ra. "Ngươi..." Thiên Sát Đấu La nhìn Mã Tiểu Đào với vẻ nghi hoặc. Mã Tiểu Đào bình thản nói: "Trận đầu tiên một mình ta đại diện chiến đội Sử Lai Khắc. Bọn ta chủ động bỏ bớt một người chắc không có vấn đề gì chứ?" Hai trận đầu quy định tối đa hai người nhưng không nói rõ là không thể chỉ có một người. Thiên Sát Đấu La thoáng do dự một chút rồi gật đầu nói: "Không có vấn đề." "Mã Tiểu Đào, ngươi đừng có quá khinh người." Mã Như Long híp mắt nhìn Mã Tiểu Đào nói. Mã Tiểu Đào hừ một tiếng, ngẩng đầu, lạnh lùng nói với hai người đối diện: "Lão nương chính là khinh thường hai ngươi thì thế nào? Muốn chiến thì lên, nhiều lời thế làm gì? Nếu còn ở đó lôi thôi lão nương sẽ tống các ngươi ra ngoài." Nàng vừa nói xong, ngay cả Thiên Sát Đấu La đứng bên cạnh cũng khẽ run rẩy, cô gái này quá bưu hãn a! Tiêu Hạ Phong bị lời nói khích của Mã Tiểu Đào chọc giận suýt chút nữa xông thẳng đến rồi nhưng lại bị Mã Như Long ở bên cạnh kéo lại. Mã Như Long kéo Tiêu Hạ Phong lui về sau, khoảng cách của hai đội dần dần kéo giãn. Trận đấu này, có thể nói là trận so tài của hai vị đội trưởng, cũng là trận đấu với những đệ tử có cấp bậc cao nhất. Nếu Mã Tiểu Đào thắng thì chiến đội Sử Lai Khắc vẫn còn cơ hội, còn nếu nàng thua, thì cũng gián tiếp tuyên bố kết quả của trận chung kết này. Mã Tiểu Đào rất nhanh lùi về mép sàn đấu của bên mình, hai mắt lóe ra hàn quang. Không biết nàng đang nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị. Mã Như Long quay sang nói nhỏ với Tiêu Hạ Phong vài câu, khoảng cách của hai người đột nhiên kéo ra không ít. Cơn mưa phùn vẫn liên tục không ngừng, đối với Hồn Sư thuộc tính Hỏa như Mã Tiểu Đào, thời tiết ẩm ướt như thế này đúng là không thuận lợi chúng nào, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lần lượt nhìn hai bên, rốt cuộc trận chung kết sắp kết thúc rồi. Tu vi của hắn dù mạnh mẽ vô cùng nhưng phải tập trung tinh thần quan sát trong một thời gian dài cũng không thoải mái gì. "Trận đấu... Bắt Đầu!" Hiệu lệnh vừa vang lên, cả người Mã Tiểu Đạo lập tức vọt về phía trước đồng thời bay lên trời cao. Đôi cánh Phượng Hoàng xuất hiện, nàng bay thẳng về phía Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong như một ngôi sao băng màu đỏ chói. Cũng ngay lúc đó, nàng há miệng phun ra một tia Phượng Hoàng Hỏa Tuyến, kéo dài theo đường bay. Phản ứng của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong ở bên kia cũng không chậm. Trên vai Mã Như Long xuất hiện một khẩu pháo màu xanh lam. Sau đó, một tia sáng màu tím xanh bắn thẳng ra ngoài. Tiêu Hạ Phong cũng nhanh chóng phối hợp với hắn vô cùng ăn ý. Một mặt bài ra Hồn Đạo Thuẫn phòng ngự xung quanh, đồng thời chặn đứng công kích Phượng Hoàng Hỏa Tuyến. Trên người hắn liên tiếp xuất hiện các ống pháo. Rõ ràng, hắn muốn dùng chính sức nóng của mình phối hợp với Mã Như Long. Hắn là một Hồn Sư hệ Thực Vật, nên trong chiến đội Nhật Nguyệt, hắn là người có thể duy trì trạng thái chiến đấu lâu nhất. Khẩu pháo trong tay Mã Như Long bắn ra tia lửa điện màu tím xanh không phải bắn về phía Mã Tiểu Đào mà bắn thẳng xuống sàn đấu. Nhất thời, một vách tường điện màu tím xanh bỗng nhiên xuất hiện chặn đứng đường đi của Mã Tiểu Đào. Theo cách nhìn của Mã Như Long, với tính cách ỷ mạnh của Mã Tiểu Đào, nhất định nàng sẽ chọn cách mạnh mẽ xông vào, nếu thế thì nàng đã rơi vào bẫy của hắn rồi. Có điều, bọn họ không ngờ, cả người Mã Tiểu Đào đang bay vọt về trước bỗng ngừng lại. Sau đó, bỗng nhiên Hồn Hoàn thứ sáu trên người nàng lóe sáng. Sắc mặt Mã Như Long có chút khó coi. Dù cộng thêm tầng ánh sáng ẩn chứa lôi điện lúc nãy vô tình đã trở thành tầng bảo hộ của họ nữa, nhưng Hồn Kỹ thứ sáu của Mã Tiểu Đào dễ cản trở vậy sao? Một khẩu pháo màu vàng xuất hiện, hai mắt Mã Như Long híp lại. Khẩu pháo tức thì sáng lên, chuẩn bị bắn thẳng về phía Mã Tiểu Đào. Vì Mã Tiểu Đào đang thi triển Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ nên nếu di chuyển sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Bên phía Mã Như Long, Tiêu Hạ Phong giúp hắn lo mặt phòng ngự, mạnh mẽ chuẩn bị đỡ lấy Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ. Lúc này nếu Mã Tiểu Đào trúng đòn công kích của hắn thì nhất định cũng chịu tổn thất không nhỏ. Xét về phương diện nhanh nhạy, tùy cơ ứng biến, phản ứng của Mã Như Long không những nhanh còn sử dụng những phương pháp cực kỳ hữu hiệu. Nhưng, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ lại không xuất hiện như mọi người vẫn tưởng. Khi khẩu đại pháo màu vàng xuất hiện trên người Mã Như Long, Mã Tiểu Đào bỗng nhiên lùi nhanh về sau. Cùng lúc đó, nàng vung tay đánh vào không khí. Một quả cầu lửa mạnh mẽ đánh thẳng vào tầng ánh sáng chứa lôi điện trước mặt. Lôi điện nháy mắt co rút, ôm trọn lấy quả cầu lửa và nổ mạnh. Trong tích tắc này, bóng hình Mã Tiểu Đào bỗng nhiên trở nên mờ ảo. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đôi cánh lửa sau lưng nàng vỗ mạnh với tốc độ kinh người. Nàng liên tục thay đổi vị trí khắp bầu trời, thậm chí còn để lại một dãy ảo ảnh nối tiếp nhau. Mã Như Long kinh ngạc phát hiện mình không có cách nào bắt kịp hành động và nhắm được vị trí của nàng. Đây là loại năng lực gì? Rất rõ ràng, đây không phải Hồn Kỹ. Song phương tuy chưa thực sự va chạm nhưng cũng đã bắt đầu ngầm đấu đá với nhau.
Bình luận
Báo cáo bình luận
Loại vi phạm
Ghi chú thêm (nếu có)
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)