Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

335 0 0 0

Lại qua một ngày, hôm nay số người ở trên đài cao quan sát các trận đấu nhiều hơn hôm qua rất nhiều, trận đấu còn chưa bắt đầu đã muốn kín chỗ rồi. Nhưng có chút kỳ lạ là ở vị trí trung tâm, có mỗi diện tích chừng ba thước bị bỏ trống. Chỉ có mỗi một ông lão đầu tóc rối bời, y phục rách nát ngồi đây. Ông lão này chân gác lên thành, tay cầm hồ lô rượu, bên cạnh là mấy con gà quay vàng rượm. Lão cứ một ngụm rượu, cạp một phát thịt gà, nhâm nhi nhâm nhi. Những người có thể lên đài quan sát này đều là lão sư tại học viện Sử Lai Khắc, thế mà không có ai dám tới gần ông lão, càng không có người dám cả gan chất vấn lão tại sao lại làm thế. "Huyền lão, chào ngài." Vương Ngôn cung kính đi đến bên cạnh ông lão, thấp giọng chào hỏi. "Ừm." Ông lão chỉ hừ một tiếp đáp lại rồi ăn tiếp. Vương Ngôn chỉ xuống dưới đài nói. "Những người trẻ tuổi ấy đứng ở bên kia. Ngày hôm qua...." Hắn vừa mới nói đến đây đã vị Huyền lão quơ quơ cái chân gà ngắt ngang. "Để tự ta xem." "Dạ." Vương Ngôn không dám nói gì thêm, đứng lùi sang một bên. Rút thăm xong, 16 đội còn lại bắt đầu chuẩn bị vào trận đấu. Lúc rút thăm Tương Âm có chú ý thấy Nhạc Miên Linh. Đội của Nhạc Miên Linh có vẻ khá mạnh, đáng tiếc trong vòng này họ vẫn chưa phải đấu với nhau. Khu vực thi đấu lại một lần nữa được điều chỉnh lại, 8 sàn đấu thật lớn đã sẵn sàng, các trận đấu đã có thể bắt đầu. Buổi sáng này đối thủ của Tương Âm và Hoắc Vũ Hạo đều không mạnh, họ rất dễ dàng bị đánh bại. "A Đồng, ngươi nghĩ nếu chúng ta gặp nhau trong trận tiếp theo thì sao?" Tương Âm hứng thú hỏi. "Ta mong sẽ không gặp ngươi ở vòng đấu này." Đường Vũ Đồng bình thản đáp. "Ha ha, ta cũng mong thế!" Tương Âm không thèm để ý mà cười. "Nếu thật sự gặp nhau thì sao? Ngươi nghĩ mình có thắng không?" Giọng Tử Luân vang lên. "Ta sẽ cố hết sức mình có thể!" Tương Âm ở trong lòng nhún vai. Buổi chiều trôi qua khá chản nản, đội Tương Âm dễ dàng chiến thắng, đội Đường Vũ Đồng tuy gặp đối thủ có chút khó khăn nhưng vẫn chiến thắng. Tương Âm bởi vì không thể tu luyện trong một thời gian nên thật sự là chán đến cùng cực. Nàng lúc này đành ra ngoài tìm việc gì đó chơi. Đường Vũ Đồng không đi cùng, Tương Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn là đi tìm Đường Nhã. "Nhã lão sư, ngươi dạo này làm gì nha? Sao lại ít đến thăm ta rồi?" Tương Âm chán chường lên tiếng. "Ngươi tiểu tử này, lão sư tất nhiên có lí do của lão sư." Đường Nhã không thèm trả lời câu hỏi của Tương Âm. "Ngươi cũng ít đi cùng đại sư huynh rồi, không phải là di tình biệt luyến đi?" Tương Âm dùng ánh mắt soi mói nhìn Đường Nhã. "Cái gì mà di tình với biệt luyến? Đừng có nói bậy bạ!" Đường Nhã phản bác, mặt nàng đỏ lên, không biết là vì thẹn hay là vì giận. "Nhưng mà ngươi lại không đi gần với ai ngoài đại sư huynh. Đi gần thì chỉ có...Giang Nam Nam." Tương Âm mắt mang thâm ý liếc qua Đường Nhã. Mặt Đường Nhã lúc này đỏ đến mức có thể xuất huyết, đây xác định là vì thẹn. "Ngươi...ngươi...!" Đường Nhã nghẹn họng, không biết nên nói gì. Trong đầu Tương Âm lúc này bỗng xẹt qua một ý tưởng. "Mà chắc là không phải đâu nhỉ? Giang Nam Nam học tỷ có si tình lại tài giỏi Từ Tam Thạch học trưởng theo đuổi, chắc không ai lọt mắt xanh của tỷ ấy đâu!" Tương Âm giả vờ thản nhiên nói, ánh mắt không rời nhìn Đường Nhã. "Hanh! Cái gì mà si tình với tài giỏi? Ngươi nghĩ hắn tài giỏi sao?" Đường Nhã lạnh lùng nhìn Tương Âm. "Nhưng hắn là đệ tử hạch tâm, như vậy là đã tài giỏi đi!" Tương Âm tiếp tục nói. "Đệ tử hạch tâm thì đã tài giỏi? Vậy tỷ cho ngươi thấy, trong vòng một năm tỷ sẽ thành đệ tử hạch tâm cho xem." Đường Nhã vừa nói thế thì trong mắt Tương Âm lóe lên ánh sáng. "Thật sao?! Vậy ta sẽ cố giúp đỡ lão sư!" Tương Âm cười nói. Cuối cùng nàng nhìn Đường Nhã bỏ đi mà dáng cười không lui. "Ta nói a Nhã lão sư, ngươi đang cùng Từ Tam Thạch so để làm gì nha?" Tương Âm thật sự là đặc biệt muốn cười. Đường Nhã đây là vì ghen tị a. Tuy biết chuyện Đường Nhã yêu thích Giang Nam Nam làm cho Tương Âm ngoài ý muốn. Nhưng nghĩ lại thế cũng tốt, nếu Đường Nhã vì Giang Nam Nam mà cố gắng thì chắc chắn sẽ tránh được kết cục xấu sau này. Tương Âm đối với việc nữ với nữ này cũng không có gì bài xích. Gia đình nàng là quân nhân nhưng khá là mở ra hay nói đúng hơn là quá mở ra. Nếu như Tương Âm thích nữ tử thì họ cũng sẽ không phản đối. Dù sao chỉ cần có thể làm tính lãnh đạm Tương Âm thích thì bọn họ đã cảm ơn thần linh rồi, nam nữ gì chả được. Nếu Tương Âm biết trong suy nghĩ của gia đình mình đã thành tính lãnh đạm thì không biết sẽ có phản ứng gì. ****************************** Ngày hôm sau... Hôm nay những người đến xem chiến đấu còn nhiều hơn hôm qua nhưng hầu hết vẫn là các lão sư, các đệ tử hôm nay vẫn phải lên lớp. Chỉ có điều lão già ăn mặc lôi thôi thích gặm chân gà vẫn chưa thấy xuất hiện. Bốn nhóm còn lại đứng chung một chỗ chuẩn bị rút thăm, hôm nay người phụ trách rút thăm lại không phải là lão sư Đỗ Duy Luân. Một ông lão áo trắng đang đứng tại chỗ của Đỗ Duy Luân. Hôm nay trong lúc bốc thăm tranh bốn hạng đầu tại kỳ sát hạch Tân Sinh, ông lão này lại xuất hiện chứng tỏ người này có địa vị rất cao tại học viện. Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân của ngoại viện lúc này cũng phải cung kính đứng bên cạnh. "Chào tất cả, ta tên Ngôn Thiểu Triết, hiện nay ta là viện trưởng đời thứ 260 của học viện Sử Lai Khắc." Lão giả áo trắng mỉm cười lên tiếng, khí chất của lão giả rất nhẹ nhàng ôn hòa khiến người khác có cảm giác đây chính là trưởng bối trong nhà của mình. Vừa nghe ông nói, các đệ tử ở đây không tự chủ đứng thẳng thân mình. 2 người không thuộc thế giới này là Nhạc Miên Linh và Tương Âm cũng lộ ra vẻ kính trọng. "Ta biết các ngươi rất tò mò, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này. Đúng vậy, cho dù là sát hạch Tân Sinh đã đến giai đoạn cuối cùng thì Phó viện trưởng ra mặt cũng đã đủ để thể hiện việc học viện coi trọng đối với các ngươi rồi. Nhưng ta không thể không nói, lần này biểu hiện của các ngươi khiến ta rất hài lòng. Các ngươi là những Tân Sinh có thiên phú tốt nhất trong gần trăm năm nay. Ta thực cảm thấy rất hứng thú đối với các ngươi, cho nên, ta tới đây. Hơn nữa, ta sẽ xem hết toàn bộ các trận đấu trong ngày hôm nay. Hi vọng các ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ. Tốt lắm, bắt đầu rút thăm đi." Ngôn viện trưởng cười nhẹ nói. Chủ trì rút thăm hiển nhiên là không thể do viện trưởng làm rồi. Đỗ Duy Luân vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ rút thăm, nhưng mà viện trưởng lại tỏ vẻ muốn đích thân cầm hòm rút thăm cho những học sinh này. "Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, mời tiến lên rút thăm." Không ngờ hôm nay nhóm đầu tiên lên rút thăm, lại là tổ của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo định bảo Đường Vũ Đồng lên rút thăm nhưng nhìn vẻ mặt "người lạ chớ gần" của nàng thì hắn vẫn từ bỏ ý định. Hắn bước lên rút thăm, cả người khẩn trương, thậm chí cả tay cũng run rẩy. "Chàng trai, chớ khẩn trương, chúc cậu và đồng đội đều đạt được thành tích tốt." Ngôn viện trưởng mỉm cười. Hoắc Vũ Hạo rút ra một thẻ tre rồi lui về sau vài bước, cung kính hành lễ với Ngôn viện trưởng, sau đó mới giao thẻ tre cho Đỗ Duy Luân rồi đi trở về. "Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 1." Số 1 có nghĩa là trong vòng bán kết này, bọn hắn đấu ở khu vực thứ nhất. Ở trong thùng đấy chỉ có 4 thẻ tre, trong đó hai cái số 1 và hai cái số 2. "Đội Tương Âm, lớp Một ban Tân Sinh, mời tiến lên rút thăm." Tương Âm bình tĩnh tiến lên đối mặt với Ngôn viện trưởng, sau đó lại mở miệng nói: "Viện trưởng, ta với không tới!" Phốc... Trong phút chốc những người ở đây đều nở nụ cười. Trong 3 tháng này Tương Âm có cao lên thật nhưng suy cho cùng thì cũng còn nhỏ. Vì vậy dù nàng có cố hết sức thì tay cũng chỉ với tới phân nửa của hòm rút thăm. Ngôn viện trưởng cười từ ái nhìn về phía Tương Âm sau đó hạ hòm rút thăm xuống. Tương Âm không do dự rút ngay một thẻ tre rồi đưa cho Đỗ Duy Luân sau đó trở về chỗ. "Đội Tương Âm, lớp Một ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 2." Lúc này tâm trạng căng thẳng của Đường Vũ Đồng mới hạ xuống. May mắn là họ không gặp nhau lúc này, tuy có thể sẽ gặp trong chung kết nhưng như vậy vẫn tốt hơn. "Đội Đới Hoa Bân, lớp Năm ban Tân Sinh." Một thiếu niên thân hình cao lớn nhanh chóng đi ra. Thiếu niên từ từ đi lên đài, hành lễ với Ngôn Thiểu Triết và Đỗ Duy Luân một cái, sau đó cũng rút ra một cái thẻ. Rồi cũng cúi đầu một cái, bộ dạng giống như Hoắc Vũ Hạo, sau khi giao cái thẻ tên cho Đỗ Duy Luân xong thì xoay người trở về chỗ. Đó là một gương mặt anh tuấn mà lạnh như băng, mái tóc dài màu vàng được buông xõa từ đỉnh đầu xuống giữa người, rối tung ở hai bên. Nhìn thật kỹ liền phát hiện, đôi mắt màu xanh đậm kia lại là song đồng. Hoắc Vũ Hạo run rẩy nắm lấy cánh tay Đường Vũ Đồng, nhưng ngay lập tức hắn lạnh run. Hoắc Vũ Hạo ngước nhìn Đường Vũ Đồng để rồi bị chấn kinh. Đôi mắt của nàng lạnh lùng liếc về phía Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, cứ như thể có thù giết cha. Hoắc Vũ Hạo thẫn thờ buông tay ra, sợ hãi Đường Vũ Đồng gây ra lấn áp phần cảm xúc trước đó của hắn. Cho đến khi giọng Đỗ Duy Luân vang lên hắn mới hồi phục tinh thần. "Đội Đới Hoa Bân, lớp Năm ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 1." Cơ thể Hoắc Vũ Hạo run lên lần nữa, Đới Hoa Bân bốc được số 1, chính là đấu với hắn. Trong khi đó Tương Âm thì nhìn về phía Nhạc Miên Linh đang tựa tiếu phi tiếu trông lại. Có vẻ trò hay sắp được lên sàn rồi. "Bởi vì bốn đội đều rất mạnh, ta cực kì thưởng thức. Vì vậy ta quyết định sẽ đấu 2 trận riêng lẻ, buổi sáng sẽ đấu trận số 1, buổi chiều là trận còn lại." Ngôn viện trưởng lại lên tiếng nói. "Vậy giờ chúng ta sẽ bắt đầu trận thứ nhất. Song phương xưng tên." "Hoắc Vũ Hạo." "Vương Đông." 'Tiêu Tiêu." Ba người bên phía Đới Hoa Bân lúc này đã đầy địch ý. "Đới Hoa Bân." "Chu Lộ." "Thôi Nhã Khiết." "Tất cả trở về vị trí, khi nào ta tuyên bố bắt đầu mới có thể phát động tấn công." Vị lão sư giám sát đưa tay về phía hai đội. Hai bên chậm rãi lui về sau, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn không dời khỏi Đới Hoa Bân. Hai mắt Đới Hoa Bân đã lóe ra hung quang, mơ hồ có một luồng sát khí. Các vị sư phụ ngồi trên đài cao quan sát trận đấu cũng hoàn toàn an tĩnh lại chăm chú theo dõi trận đấu bên dưới. Vị giám trận giơ tay lên rồi hạ xuống, hô to: "Bắt đầu." Song phương lập tức đều có hành động y hệt nhau, sau khi nghe thấy liệu lệnh bắt đầu đã tăng tốc vọt về phía đối thủ. Đang băng băng chạy, Đường Vũ Đồng đột nhiên quát lớn một tiếng. Hai cánh từ Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp lập tức mở rộng rồi bay thẳng lên không trung. Tiêu Tiêu cũng nhanh nhanh chạy lên trước chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đồng thời phóng ra Võ Hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Ba người bên kia vẫn tiếp tục phóng như điên về trước, dẫn đầu là Đới Hoa Bân, lúc này hắn vừa chạy vừa hét lớn: "Bạch Hổ Phụ Thể." Một vầng sáng bạc từ người hắn bộc phát, hai tay Đới Hoa Bân duỗi sang hai bên, ngực nhô lên khiến khung xương run rẩy. Cơ thể hắn đột nhiên bành trướng khiến y phục gần như bị xé toạc. Dưới lớp quần áo của hắn lúc này là một thân thể to lớn tràn đầy sức bùng nổ, không khí xung quanh hắn như bị ảnh hưởng cũng trở nên trầm trọng. Mái tóc vàng trong nháy mắt biến thành màu trắng xen lẫn đen, trên trán hiện lên các đường vân tạo thành chữ "Vương" (王). Hai tay của hắn biến hóa rõ ràng nhất, lúc này hai tay đã to hơn gần gấp đôi, lông trắng bao phủ toàn bộ bàn tay. Năm ngón tay sắc nhọn không ngừng co giãn, mỗi ngón như những lưỡi dao dài tám tấc lóe ra ánh sáng sắc lạnh. Hai mắt Đới Hoa Bân hóa lam khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảm giác chết chóc. Từ chân hắn ba luồng ánh sáng một vàng hai tím dần lan tỏa, Hồn Lực hùng hậu dâng trào. Hai cô gái bên cạnh Đới Hoa Bân cũng có biến hóa. Chu Lộ ở bên trái thì đôi mắt trở nên thâm ảo, hai tai dựng thẳng lên, thân thể dài ra. Ở mỗi ngón tay lại xuất hiện từng lưỡi đao sắc bén không mạnh mẽ như Đới Hoa Bân mà lại nhẹ nhàng hư ảo. Tuy tốc độ Chu Lộ lúc này vẫn không vượt qua Đới Hoa Bân nhưng khi thân thể di chuyển cũng đã để lại tàn ảnh. Thôi Nhã Khiết lại càng kỳ lạ, sau khi phóng thích Võ Hồn thì một cô bé chỉ tầm 12 tuổi liền hóa thành một thiếu nữ 16, 17 tuổi, mái tóc đỏ rực như một con sóng không ngừng dài ra. Đôi mắt trở nên trong suốt, hai tai cũng trở thành nhọn dài, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Kỳ lạ ở chỗ phía sau nàng lại xuất hiện ba đuôi màu hồng. Mỗi đuôi dài khoảng một thước không ngừng phe phẩy dưới ánh nắng chiều khiến người khác không nhịn được muốn vuốt ve. Hai mắt của Thôi Nhã Khiết nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ mỉm cười. Hồn Hoàn thứ nhất của nàng cũng sáng lên nhè nhẹ, nếu không chú ý sẽ không phát hiện được. Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng. Thân thể Thôi Nhã Khiết chấn động rồi sắc mặt cũng thay đổi. Võ Hồn của cô bé trong nhóm Thú Võ Hồn cũng xem như là một loại cực kỳ cao cấp: Cửu Vĩ Hồ. Mỗi khi có thêm một Hồn Hoàn thì cơ thể lại có thêm một đuôi, thực lực càng mạnh mẽ hơn. Hồn Kỹ thứ nhất của cô bé là Mị Hoặc, Hồn Kỹ vừa rồi cũng chính là nó, cô bé sử dụng Mị Hoặc đánh vào tâm thần Hoắc Vũ Hạo nhưng lại không hề tạo ra ảnh hưởng gì. Võ Hồn Cửu Vĩ Hồ là trung gian của Võ Hồn tinh thần hệ và hệ Cường Công, phương hướng tu luyện của nàng cũng theo đó mà tăng tiến. Võ Hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo lại thuần túy thuộc về tinh thần hệ, vì thế Mị Hoặc của Thôi Nhã Khiết rất khó tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Cũng trong một nháy mắt này khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng 10 thước. Hiệu quả của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu bắt đầu phát huy, tốc độ của Đới Hoa Bân bị giảm đi vài phần. Chu Lộ lại bị ảnh hưởng lớn nhất, các tàn ảnh vừa tạo ra lúc trước đã mất đi hai cái. Đường Vũ Đồng lúc này bất ngờ tấn công về phía Chu Lộ. Trong đa số tàn ảnh nàng nhắm về một cái mà tấn công. Từ khi trọng sinh trở về nàng đã luyện tập rất nhiều, việc nhận ra Hồn Lực xuất phát từ đâu chỉ là chuyện nhỏ. Chu Lộ dường như không nghĩ đến Đường Vũ Đồng sẽ biết được đâu là mình. Nàng ngẩn ngơ một lát rồi mới hồi phục tinh thần mà né ra, tuy nhiên vẫn không kịp. Nàng bị Đường Vũ Đồng giương đông kích tây, tránh được tay phải nhưng không tránh được tay trái. Chu Lộ là một Mẫn Công hệ, Võ Hồn lại là U Minh Linh Miêu vì vậy đa phần là nhờ vào tốc độ. Sức phòng ngự của nàng cũng không phải là mạnh mẽ gì. Bị một kích của Đường Vũ Đồng và dưới sự ảnh hưởng của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, nàng lúc này dường như vô dụng. Ngay lúc đó Đới Hoa Bân cũng gầm một tiếng rồi phát động công kích. Ánh sáng bạc hội tụ tại đỉnh đầu. Hồn Hoàn thứ hai sáng lên rồi một cột sáng xuất hiện bắn về phía Đường Vũ Đồng. Ý đồ của hắn là buộc Đường Vũ Đồng phải đỡ đòn của mình. Đường Vũ Đồng xoay chuyển thân thể, cánh của nàng đánh vào người Chu Lộ khiến Chu Lộ văng về phía Đới Hoa Bân. Đới Hoa Bân tiếp được Chu Lộ sau đó giận dữ nhìn về phía Đường Vũ Đồng. Thôi Nhã Khiết lại đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu, Mị Hoặc vốn tấn công Hoắc Vũ Hạo giờ lại chuyển hướng nhằm vào Tiêu Tiêu. Tương Âm nhíu mày, Thôi Nhã Khiết nếu thành công thì trận đấu này sẽ chuyển biến bất lợi cho Đường Vũ Đồng. Nhưng nàng chưa kịp lo lắng thì đã thấy Đường Vũ Đồng bay vọt về phía Thôi Nhã Khiết. Thôi Nhã Khiết cắn môi, không thể làm gì khác ngoài việc thu hồi hồn kỹ để tránh né. Lúc này Đới Hoa Bân rống to một tiếng rồi vọt đến Hoắc Vũ Hạo, hai mắt lóe lên. Thân thể hắn vừa xông lên Hồn Hoàn thứ nhất cũng phát sáng, một tầng ánh sáng bạc xuất hiện bao phủ toàn thân. Đây là hồn kỹ phòng ngự của hắn: Bạch Hổ Hộ Thân Chướng. Hồn kỹ này không những có hiệu quả phòng ngự cực tốt mà còn có thể tăng cường sức chiến đấu của bản thân. Khi Đới Hoa Bân hành động thì Tiêu Tiêu cũng sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh. Đại đỉnh bay thẳng đến trước người Hoắc Vũ Hạo rồi hạ xuống chặn đứng Đới Hoa Bân. Đới Hoa Bân lập tức lách người né tránh nhưng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lại phân làm ba rồi lập tức đập vào nhau: Đỉnh Chấn Đãng. Ầm một tiếng, từng đợt sóng gợn không ngừng lan tỏa tạo thành một lá chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Mặc dù tốc độ Đới Hoa Bân cực kỳ nhanh nhưng sự việc diễn ra quá nhanh nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hồn kỹ của đối phương phát động rồi làm gián đoạn hồn kỹ thứ nhất của bản thân. Cuối cùng Đới Hoa Bân đành lùi lại thoát khỏi đợt sóng âm của Đỉnh Chấn Đãng. Lúc đó thì Đường Vũ Đồng lại tập trung đánh với Chu Lộ cùng Thôi Nhã Khiết. Từ lúc chiến đấu đến giờ nàng lần đầu tiên sử dụng hồn kỹ thứ hai: Điệp Thần Chi Quang. Điệp Thần Chi Quang trút xuống, không chỉ đánh về phía Thôi Nhã Khiết mà còn đánh sang phía Chu Lộ. Trọng tài vung tay phải lên, đem Thôi Nhã Khiết và Chu Lộ ra khỏi sân đấu. Vị lão sư này phán đoán cực kì chính xác, Thôi Nhã Khiết không có tốc độ nhanh nhẹn, Chu Lộ lại bị thương, nếu cứ để 2 người bị Điệp Thần Chi Quang đánh trúng, chỉ sợ không chết cũng trọng thương. Lúc này trên sân chỉ còn mỗi Đới Hoa Bân, kết quả này chính hắn cũng không nghĩ đến. Đội của hắn có hắn là Hồn Tôn và 2 người là Đại Hồn Sư, thế nhưng không phải đội hắn nhanh lấy được chiến thắng mà là đội của Hoắc Vũ Hạo. Không khí xung quanh cơ thể Đới Hoa Bân trở nên vặn vẹo, Tà Mâu song đồng của hắn đột nhiên biến thành đỏ như máu. Hồn Hoàn thứ ba bay lên, thân thể vốn nhờ Võ Hồn "Bạch Hổ" phụ thể lại trở nên to lớn hơn nữa, toàn thân nở ra một cách khoa trương, quần áo bị căng rách hết lộ ra hình dáng cơ thể. Quỷ dị nhất chính là trên da dẻ hắn xuất hiện từng mảnh hoa văn dài hẹp màu đen, không phải do không có lông thì quả là không khác gì da hổ. Một đôi hổ chưởng tiếp tục to thêm một tầng, từng lưỡi dao sắc bén đều biến thành màu bạc. Kỳ lạ nhất là toàn thân hắn bao phủ một tầng kim quang mãnh liệt, cứ như thân thể được mạ vàng. Hai tròng mắt đỏ như máu lộ ra vẻ khát máu, toàn thân mang theo khí phách của Thú Vương.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: