Hôm nay, Huyện Lục Bình rạng rỡ lắm, khắp nẻo đường, mọi ngõ ngách, chỗ nào cũng thấy nụ cười tươi tắn của con người nơi này.
Một vụ hỏa hoạn đã mang lại niềm vui cho hết thảy người dân trong Huyện, vụ hỏa hoạn tại chính nhà của tên cẩu quan cai quản nơi đây. Là vô tình - ai cũng cho là vậy và chẳng một ai tin là vậy.
"- Là Gia Thần đại hiệp, chắc chắn, không thể sai!"
"- Đúng là ngài ấy, có người đã trông thấy y bào màu trắng của ngài ở giữa cơn lửa giận!"
"- Đội ơn Gia Thần đại hiệp, bọn tiểu nhân có chết cũng ghi nhớ công ơn ngài!"
Những giọt nước mắt trong hạnh phúc, tiếng cảm tạ như dùng cả sức lực để thốt ra đến vậy, sao người được nhắc đến có thể không nghe thấy kia chứ...!?
Y bào màu trắng, mặt nạ che nửa trên gương mặt, người mang tên Gia Thần lẳng lặng vào một khách điếm cách rất xa vụ hỏa hoạn.
"- Một phòng!"
"- Có ngay thưa đại gia!"
Cái tên Gia Thần, không ai trong giang hồ không biết. Người này không rõ gương mặt, cũng chẳng ai biết là nam hay nữ, nhưng có hai điều ai cũng biết: thứ nhất, Gia Thần là anh hùng của người dân; thứ hai, Gia Thần có võ công siêu phàm. "Anh hùng của người dân", người ta thường nói: "khi tiếng gào thét ai oán của người dân thấu trời xanh, Gia Thần đại hiệp sẽ xuất hiện để cứu rỗi chúng ta". "Gia Thần có võ công siêu phàm", việc này là do người dân bịa đặt, hoàn toàn không có cơ sở. Gia Thần tuy là người hùng của người dân nhưng lại chỉ được coi là kẻ nhát gan trong giang hồ bởi lẽ: không một lời mời tỉ thí nào được Gia Thần đáp lại, chính vì vậy Gia Thần mặc định được cho là kẻ đáng khinh, không có nghĩa khí trong giang hồ. Nói cách khác, trong giới giang hồ khốc liệt, con người này bị ghét bỏ.
Nhưng điều này... hoàn toàn không đáng để Gia Thần bận tâm, cứ là việc ta ta làm, việc người người lo. 2 năm qua luôn như vậy, cả đời vẫn sẽ thế.
Ngồi trước gương đồng, thẫn thờ một khắc rồi đưa tay từ từ tháo bỏ tấm mặt nạ. Gia Thần nhìn mình trong gương, một lúc lâu như vậy mới chạm tay lên một nếp nhăn mờ trên khóe mắt.
"- Già rồi thật khó coi!"
Lời này hàm chứa một ý khác.
Gia Thần lại nâng tay gỡ bỏ chiếc trâm cài tóc, chỉ khi xõa tóc mới sáng tỏ một điều: Gia Thần thực ra vốn là nữ tử.
Lại là thẫn thờ trước gương. Không đêm nào Gia Thần không suy nghĩ đến nửa canh giờ. Một gương mặt... không phải, là một dáng vóc, thân ảnh nữ nhân khiến Gia Thần căm hận đến suốt kiếp. Trong mắt Gia Thần, người trong quá khứ đó là một ác quỷ nhưng mọi thứ khi đó... thực sự mờ ảo, đến tận bây giờ, khi đã ở cái tuổi 30, Gia Thần vẫn chỉ nhớ được khoảnh khắc cả môn phái Thiên Hỏa bị tận diệt mà thôi, tất nhiên, ngoại trừ một nữ nhi 8 tuổi mang tên Tiêu Tô Miên khi đó, cũng chính là Tiêu Gia Thần bây giờ.
Có thể sống sót, với Gia Thần mà nói đúng là kì tích. 12 năm khổ sở cố tự sinh và luyện tập, thêm 8 năm quay về Thiên Hỏa Động tìm kiếm tàn tích võ công của môn phái còn sót lại, để có được một Gia Thần như bây giờ, thực sự là một chuyện chẳng ai ngờ đến.
Gia Thần chăm chỉ đến vậy cốt cũng chỉ muốn báo thù. Manh mối duy nhất để tìm ra được nữ nhân ác quỷ khốn kiếp đó ở ngay chính trên cơ thể nàng: một dấu ấn hắc điệp. Là manh mối duy nhất, lại chẳng phổ biến trong giang hồ nên... Gia Thần đã mất đến 2 năm để truy tìm.
Sợ hãi khi nhìn vào gương, bản thân rõ 30 tuổi chẳng phải già nhưng chỉ sợ... người kia chẳng còn sống mà báo thù. Ngày thảm sát đó diễn ra, Gia Thần vẫn còn rõ ràng một chuyện, ác nữ kia ít nhất cũng phải ở độ tuổi trưởng thành. Gia Thần tính toán, cùng lắm thì ả khi đó 18, mặc dù quá là vô lí, vậy là hơn đến 10 tuổi, cũng có nghĩa là lúc này ả ít nhất đã 40... Gia Thần cảm thấy độ tuổi từ 40 đã bắt đầu đáng lo ngại... nghĩ đến việc ác nữ kia đã chết trước khi mình kịp tìm ra thì càng gấp gáp và bất an.
"Không được, phải tìm ra ả!" Gia Thần mày khẽ nhăn lại, bật dậy.
"Mà... cũng nên nghỉ ngơi!" thở dài ngồi xuống.
"Ngày mai... dứt khoát sẽ tìm ra ả!"
- - -
Phiên chợ chiều khá náo nhiệt, Gia Thần mặc dù rất nghiêm túc tìm kiếm nhưng có lẽ mùi thơm của đồ ăn quá lôi cuốn mà nàng phải nghỉ chân một chút để thưởng thức cực phẩm ở phiên chợ này. Gia Thần ăn rất khỏe, nếu có vào quán nào dùng bữa thì quán đó chắc chắn sẽ "giàu to".
Bỏ mặt nạ, đi dạo phố, tự nhiên thưởng thức món mình thích... đó là điều làm Gia Thần hạnh phúc, chỉ sau việc trả thù mà thôi.
Gia Thần có lẽ sẽ không ngẩng mặt lên khi nhận thấy sự ồn ào quá độ ở phía bên ngoài.
"- Là Hoàng Hậu đó, Người lại đi vi hành rồi!"
"- Ai nha, Hoàng Hậu thật yêu dân, không tháng nào là Người không xuất hiện!"
"- Chúng ta thật có phúc...!"
Gia Thần vểnh tai lên hết cỡ, gương mặt hơi lém lỉnh không giống độ tuổi liền xuất hiện.
"- Hoàng Hậu sao!?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)