"- Ngươi tự mình xử lí vết thương sao!?" nhàn nhạt.
"- Vâng!" mệt mỏi.
Dương Chiêu quan sát người đối diện một lúc lâu. Rõ ràng muốn hỏi gì đó nhưng lại nuốt vào, sau cùng là không thể khống chế thêm.
"- Hẳn là ngươi có lí do!?"
Gia Thần nâng mí mắt mệt mỏi, gật nhẹ.
"- Thần vì nhầm lẫn Hoàng Hậu với một người mà đến đây! Nay biết không phải thì muốn rời khỏi!"
Dương Chiêu khẽ nhăn mày, không hài lòng với việc có người nói nàng giống với một người khác.
"- Giống!?"
"- ... Cũng không phải, chỉ là đôi mắt... Thần đã nhầm lẫn, mong Hoàng Hậu thứ tội!" cúi đầu.
Thầm nghĩ người đối diện chắc là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ rồi, Dương Chiêu hơi cong khóe môi, nâng ngón tay chỉ thẳng Gia Thần.
"- Tiêu Tô Miên, ngươi là người giang hồ cũng nên có chút nghĩa khí giang hồ!"
"- Vâng, chắc chắn rồi!" gật đầu.
"- Hảo, ta muốn ngươi làm thị vệ của ta, coi như để trả ơn ngày hôm nay!" cười.
Gia Thần hốt hoảng, ngẩng mặt lên tức khắc.
"- Không... thần..."
"- Ta sẽ cho người giúp ngươi tìm người. Dù sao cũng chỉ là một gương mặt, binh lính tinh nhuệ trong cung sẽ tìm ra nhanh thôi!" giọng châm chọc "- Sao!? Không phải cũng nên trả ơn ta chứ!?"
Tất nhiên Gia Thần hiểu chuyện, chỉ là... sẽ bảo vệ Hoàng Hậu trong bao lâu!?
"- Có vẻ khó nghĩ!?" cười "- Hảo, ba năm, khi ta ổn định địa vị sẽ để ngươi đi. Còn nếu ngươi vẫn muốn vô ơn, ta không ép buộc!"
Gia Thần giật giật đuôi mắt. Cái cách nói chuyện của người đối diện thực khiến người ta dễ tức giận, nhất là đối với người có lòng tự trọng cao và một cái đầu... hiếm khi thấy "hoạt động tốt" như Gia Thần.
"- Hảo, thần sẽ ở bên Hoàng Hậu ba năm!" hơi gắt.
Dương Chiêu nở nụ cười, thầm nghĩ đối phương đúng là có chút ngờ nghệch, trong lòng càng thêm thích thú.
"- Ta đã ban thuốc, điều trị tốt! Giờ lui đi!"
"- Vâng!"
Gia Thần thực sự rất mệt và đau đớn, khi trở về phòng cả tấm thân đổ về tường mà lết đi. Cũng may A Hổ biết tin nên gấp gáp đón nàng, dìu nàng một đoạn khá xa trở lại phòng.
"- Ngươi tự đắp thuốc kiểu gì hay vậy!?" A Hổ hơi nhăn mày khó hiểu.
Trong cái khó sẽ ló cái khôn. Bản thân Gia Thần là nữ nhi, nếu để lộ thân phận với hoàn cảnh này không khéo sẽ mất mạng. Chính vì nghĩ đến vậy liền rùng mình, cuối cùng là cắn răng cắn lợi tự mình đắp thuốc. Chính Gia Thần còn không rõ liệu nàng có tra thuốc "đúng chỗ" không nữa vì nửa nhìn thấy nửa không, nếu ai mà phát hiện ra cảnh tượng nàng "tự xử" thì không tránh khỏi tức cười.
"- "Kiểu hay"!" nhăn nhó.
A Hổ thấy người bạn cùng phòng khổ sở nằm sấp xuống giường. Hắn tuy có đồng cảm nhưng có lẽ là buồn cười nhiều hơn. Bật cười ha hả thành tiếng, nam nhân "vô duyên" này tiến đến ngồi sát mép giường Gia Thần.
"- Ta rất thích sự gan dạ của ngươi mặc dù ngươi hành động như kẻ ngu ngốc vậy. Chúng ta coi như bằng hữu, phần mông của ngươi... cười ... từ giờ cứ "giao" cho A Hổ ta "lo liệu"!"
Gia Thần nghe vậy liền nổi gai ốc, không những chẳng biết ơn ngược lại còn trừng mắt quăng cái nhìn căm thù về phía người kia.
"- Không khiến ngươi, đừng động vào ta!" trừng mắt.
"- Hơ, đều là nam nhân, ta coi ngươi như bằng hữu rồi, chớ ngại ngùng như nữ nhi yếu đuối vậy chứ!"
A Hổ cười tươi lắm mặc cho Gia Thần mặt mũi xám xịt.
"- Nào huynh đệ, để ta..."
"- ĐỪNG! CHẠM! VÀO! MÔNG! TA!!!!!!"
- - -
Hắc Diệm phái, Hắc Diệm động
"- Bang chủ, có thư từ phó Bang chủ!"
Người được gọi là Bang chủ kia nâng mí mắt mệt mỏi. Ra hiệu cho hai nữ nhân hầu hạ bên cạnh lui ra rồi mới mở phong thư từ người đưa tin.
Không khí vốn rất ảm đạm ám muội giờ đây nhờ một phong thư đã khiến nét mặt vị Bang chủ kia có chút đổi sắc.
"- Tử Điệp đúng là chẳng thay đổi, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy!" nhàn nhạt.
Người đưa tin đưa tay đón thư từ vị Bang chủ, hơi nghĩ một chút rồi nhoẻn miệng cười.
"- Ý ngài là nhan sắc hay sở thích đây!?"
Vị Bang chủ mang vẻ mặt không bận tâm, chậm rãi nhấp môi chén trà ấm nóng.
"- Diện mạo bên ngoài đẹp đẽ cũng không thể cứu vãn những thối nát bên trong. Tử Điệp tham vọng cái đẹp sau cùng vẫn phải nếm trải bệnh tật tuổi già mà thôi!" lạnh tanh.
"- Hm...."
Người đưa tin ngẫm nghĩ một chút rồi lại nở nụ cười.
"- Nhưng ít nhất, nếu chết vì tuổi già, Tử Điệp vẫn mang một gương mặt và thể xác đẹp nhất, không phải sẽ khiến bao kẻ chết già phải đố kị sao!?"
Vị Bang chủ dừng động tác, nhìn chăm chăm người đối diện một khắc rồi bật cười thành tiếng.
"- Cũng đúng! Có lẽ lần tới gặp mặt ta sẽ nói câu này với cô ta!" cười.
- - -
Từ Ninh Cung, khuôn viên
Dương Chiêu đa sầu nhấp môi chén rượu, mắt mông lung nhìn về phía mặt hồ. Trăng sáng phản chiếu gương mặt tựa tiên nữ, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nàng đang tự thưởng thức vẻ đẹp của mình nhờ ánh trăng.
"- Ta đẹp như vậy mà ngươi dám chạy trốn sao!?" cười nhạt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)