Một tháng sau
"- Miên nhi, hãy sống sót kiên cường, con là người duy nhất còn lại của phái Thiên Hỏa ta..."
"- Sư phụ...huhuhu... đừng bỏ con mà... sư phụ....SƯ PHỤ!!!!!"
"- SƯ PHỤ!!!!" bật dậy.
Gia Thần mặt đầy mồ hôi, hoảng hốt bật dậy.
"- Sư phụ cái gì, ngươi phải đến gặp Hoàng Hậu sáng nay đó, còn không mau dậy đi!?"
Nam nhân chung phòng nhăn nhó nhắc nhở. Gia Thần sau khi tĩnh tâm liền bật cười mang ý cảm ơn.
"- A Hổ, ngươi sẽ đến Phủ Thái tử sao!?"
Gia Thần nghe thấy tiếng thở dài bất mãn nặng nề. Người tên A Hổ nhăn nhó hơn hết thảy.
"- Ta đứng thứ tư lại không bằng mấy kẻ xếp dưới..."
"- Sao lại không bằng, rõ ràng bảo vệ Thái tử là rất tốt mà!" cố nhịn cười.
"- Ngươi giả mất trí đúng không!? Ta đã nói rồi kia mà, ta muốn bảo vệ Công chúa Cẩm Dương, LÀ CÔNG CHÚA CẨM DƯƠNG ĐÓ!!!" cáu kỉnh.
Gia Thần ôm bụng cười. Tối qua A Hổ say rượu đã lảm nhảm than vãn với người bạn cùng phòng - cũng chính là Gia Thần - về sự sắp xếp của Hoàng Thượng. Hắn muốn bảo vệ một Công chúa tên Cẩm Dương, cuối cùng lại "bị" xếp đến Phủ Thái tử, nguyên tối qua hắn chỉ than vãn duy nhất chuyện đó mà thôi. Nghĩ lại cũng thấy bản thân thật kiên nhẫn, đêm qua đã nghe trọn mấy lời than thở của tên háo sắc này, sớm nay cũng lại thấy vẻ mặt cáu kỉnh của hắn vì chuyện cũ, thật đáng sợ.
"- Haha, ngươi bớt cái miệng lại, kẻ khác nghe được sẽ mất đầu đó!"
"- Hm... Ngươi thì tốt rồi, đến Từ Ninh cung của Hoàng Hậu kia mà! Nói cho kẻ quê mùa nhà ngươi biết, Hoàng Hậu là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ đấy. Ngươi kiếp trước chắc phải đi tu mới có dịp bảo vệ Người ở kiếp này!" A Hổ trề môi đố kị.
Nhắc đến Hoàng Hậu, Gia Thần ngừng cười, mang vẻ mặt trầm ngâm lạ lẫm. Ai cần biết mỹ nhân cái gì kia chứ, nàng vốn là nữ tử làm gì có chuyện sẽ hứng thú với một nữ tử khác. Nàng đến chốn Cung điện rắc rối này cũng chỉ vì một nguyên nhân mà thôi. Nàng muốn rõ ràng, người được cả thiên hạ khen ngợi kia có chính xác là người nàng căm thù không, hay là do nàng nhầm lẫn vì người giống người mà thôi.
"- Nhưng mà trong mắt ta, Cẩm Dương Công chúa vẫn là đẹp nhất!" giọng đầy tự hào.
"- Được rồi được rồi, đi thôi!"
- - -
Từ Ninh cung
Lam Ly sáng sớm đã đến phòng Hoàng Hậu, thấy nàng, Dương Chiêu có phần ngạc nhiên bởi ít khi Lam Ly diện kiến vào sáng sớm, trừ khi được truyền hoặc có việc gì đó đặc biệt. Rõ ràng là Dương Chiêu không hề cho gọi, như vậy chỉ có khả năng thứ hai mà thôi.
"- Nói đi!" thanh âm nghe có chút mềm nhuyễn từ Dương Chiêu.
Lam Ly cúi đầu, sau cùng là ngẩng lên nhìn Dương Chiêu bằng đôi mắt cảm phục.
"- Hoàng Hậu thần thông, quả là người đó đã đến đây!"
"Người đó", "người đó", rõ ràng như mang ý đánh đố người nghe. Dương Chiêu nâng mày,tỏ ý không hài lòng.
"- Đầu đuôi gọn gàng!"
"- Là nam nhân đẹp đẽ một tháng trước gặp ở chợ, y đã xuất hiện trong cung rồi thưa Hoàng Hậu!" giọng phấn khích.
Dương Chiêu bất động một chốc, sau cùng là bật cười thành tiếng. Lam Ly thấy vậy càng thêm hồ hởi, khóe miệng từ bao giờ cũng cong tớn lên.
"- Vẫn còn một tin nữa thưa Hoàng Hậu!"
"- Còn tin gì thú vị hơn sao!?" vẫn cười.
"- Đương nhiên là vậy, nếu Hoàng Hậu tò mò, Người ra ngoài thử coi!" cười.
Dương Chiêu nghĩ một chút, như đoán ra gì đó thì liền cười sâu sắc hơn.
"- Hiểu rồi, chuẩn bị đồ, ta sẽ tiếp đón hắn!"
"- Tuân lệnh!"
- - -
Gia Thần ghét việc ở yên một chỗ vậy mà giờ đây lại phải đứng trước Từ Ninh cung đến nửa canh giờ. Thâm tâm không ngừng chửi rủa "Mẫu nghi thiên hạ" đáng kính, chính vì đợi nữ nhân này mà phải đứng như pho tượng ở đây.
Tiếng lạch cạch mở cửa làm Gia Thần sáng bừng hai con mắt. Nhưng cái sung sướng đó chẳng được lâu liền lụi tàn sau khi biết người bước ra chỉ là một tỳ nữ của Hoàng Hậu.
Một cái khẽ thở dài đầy bực dọc.
"- Hoàng Hậu truyền thị vệ mới vào diện kiến Người!"
Lam Ly nói hết câu liền bỏ đi trước.
Gia Thần hơi bất động suy tư, sau khi kịp hiểu vấn đề thì lúng túng, gấp gáp bước vào trong phòng.
Cẩn thận đóng cửa, cũng cẩn thận bước từng bước vào bên trong. Thân là thị vệ mà lại có dáng đi vô cùng không thoải mái, nói chính xác nhất là dáng đi cảnh giác của kẻ trong giang hồ. Gia Thần đang đề phòng người mà nàng sắp-phải-bảo-vệ.
Đã đến nơi đặt bàn trà khách, phía trước là giường ngủ với tấm rèm đỏ che kín. Gia Thần biết người sau tấm rèm kia là ai, một lần nữa cảnh giác, đôi mắt sắc lẹm tập chung về phía đối diện.
"- Ngươi là thị vệ mới đến!?" giọng mềm nhuyễn từ người người sau rèm.
Gia Thần vốn đang có chủ định khác trong đầu nên khi được hỏi đến lại xuất hiện vẻ lúng túng. Dường như không có mùi hiểm nguy nên Gia Thần khẽ thở một tiếng thảnh thơi, người hơi cúi cho gọi là có-tôn-nghiêm.
"- Vâng, thần là Tiêu Tô Miên, từ giờ sẽ bảo vệ Hoàng Hậu!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)