Dương Chiêu quan sát dáng vẻ người đối diện qua khe hở giữa hai tấm rèm. Nhoẻn miệng cười khi biết người kia lúng túng, cứ nghĩ đến việc đối phương đã sẵn sàng có một cuộc ẩu đả nào đó mà phải thay đổi tư thế thì khiến nàng càng thêm tức cười hơn.
"- Ngươi là kẻ đứng đầu trong cuộc tuyển chọn!?" tuy là hỏi nhưng ngữ khí lại không giống là đang quan tâm đến việc đó.
"- Vâng, chính là thần!" có chút tự cao.
Trong rèm rơi vào im lặng.
Gia Thần vốn đã đứng im bên ngoài hơn nửa canh giờ, nay vào bên trong rồi vẫn phải chờ đợi thì lại muốn phát hỏa. Đầu ngón tay nâng lên hạ xuống không yên, vô cùng sốt ruột.
"- Bên ngoài lắm kẻ muốn hại ta, trong cung kẻ muốn giết ta còn nhiều hơn mấy phần. Hi vọng người đứng đầu sẽ không khiến ta mất mạng!" cười.
Cái giọng châm chọc này khiến người nghe không rét mà run. Gia Thần nâng mày, miệng lưỡi Hoàng Hậu rất thâm thúy lại thâm độc, một câu ám chỉ hai điều khiến Gia Thần tăng phần hoài nghi cá nhân.
"- Hoàng Hậu chớ lo, kể cả Người muốn tự vẫn cũng không thể huống chi là bị ai đó sát hại!" Gia Thần thăm dò.
Lần nữa trong rèm lại im lặng.
Dương Chiêu quan sát ánh mắt người đối diện, hẳn là nam nhân đa chiều cảm xúc, mỗi khắc đều thay đổi thái độ theo hoàn cảnh.
"Người như vậy quá thật thà rồi, thật khiến người ta mong đợi!"
Dương Chiêu cười nửa miệng, vén rèm, lẳng lặng bước xuống giường.
Y phục màu thiên thanh giản đơn nhẹ nhàng, đầu tóc gọn gàng đã chỉnh sửa cẩn thận. Đứng ở nơi cao hơn, hơi rũ tầm nhìn hướng phía người đang chẳng chút quy củ gì khi diện kiến Hoàng Hậu.
Nếu người kia mang gương mặt không quá đẹp đẽ thì có lẽ Gia Thần đã không ngơ ngác đứng nhìn. Lần đầu tiên nàng được nhìn thấy mỹ nhân, lại còn là đệ nhất mỹ nhân, dù bản thân là nữ tử cũng không tránh khỏi trầm trồ cảm thán.
Gương mặt tuyệt mỹ này, không thể 40 tuổi.
Gia Thần hốt hoảng, nghĩ đến bản thân đã đi sai đường và vô thức gán cho "Mẫu nghi thiên hạ" tội danh tận diệt môn phái, sát hại sư phụ thì càng thêm hối hận.
"- Ngươi sao vậy? Mặt ta có gì sao!?" cười.
Gia Thần hoàn hồn, hơi cúi đầu xấu hổ.
"- Không có thưa Hoàng Hậu!"
Dương Chiêu cười nửa miệng khinh bỉ, thầm nghĩ lũ đàn ông quả là giống nhau, thích thú đối với Gia Thần một phần đã biến thành chán ghét.
"- Lui đi, ta mệt rồi!"
"- ... Vâng thưa Hoàng Hậu!"
Gia Thần gãi vành tai, lúng túng rời khỏi phòng.
Khi Gia Thần bước ra ngoài đã thấy Lam Ly đứng đợi ở cửa.
"- Ơ, cô..."
Dường như là chỉ đợi Gia Thần ra ngoài để bản thân vào trong. Lam Ly chẳng bận tâm đến vẻ ngạc nhiên của đối phương, tức khắc vào trong phòng Hoàng Hậu, đóng cửa cẩn thận ngay trước mũi Gia Thần.
"- ...!??"
- - -
Buổi tối, Từ Ninh cung
Lam Ly lễ phép rót trà, Dương Chiêu trầm ngâm, sắc mặt nếu nói là bình thường như mọi ngày cũng không đúng lắm, có chút gì đó khá thất vọng, rất khó nói.
"- Hoàng Hậu, sáng nay đã gặp thị vệ mới, Người có gì sai bảo tiểu nữ không!?" giọng pha chút ý cười.
"- Hm..." liếc nhìn vẻ mặt lém lỉnh của Lam Ly "- Trước mắt cứ như vậy, rồi hắn sẽ sớm mất đầu thôi!" lạnh nhạt.
"- Nam nhân đẹp đẽ vậy kia mà" giả bộ thở dài "- Chặt đầu y xong tiểu nữ có được mang đầu về ngắm không Hoàng Hậu nương nương!?" cười đùa.
Dương Chiêu nâng mày nhìn Lam Ly, thấy vẻ mặt hóm hỉnh của nàng liền bật cười lắc đầu.
"- Coi như ngươi thắng!" ngừng một chút "- Hắn cũng như bao gã đàn ông khác thôi, đẹp mà không thú vị thì cũng không có giá trị!"
Dương Chiêu đã ngừng nói nhưng Lam Ly vẫn tủm tỉm cười. Một tiếng thở dài, Dương Chiêu liếc Lam Ly đến muốn lạnh sống lưng.
"- Có chuyện gì mau nói đi!"
Lam Ly biết thế nào người này cũng đọc vị được nàng nên mới không nói điều còn giữ sớm hơn. Cốt cũng chỉ muốn cười ghẹo Hoàng Hậu của mình thêm một chốc mà thôi. Không thể coi là vô lễ, là vì quá thân quen nên mới không có rào cản nào.
"- Nam nhân Người muốn lấy đầu đang chịu phạt một ngàn trượng để được xuất cung đó thưa Hoàng Hậu!"
"- ... Cái gì!?"
- - -
Phần mông Gia Thần gắt gao chịu đòn. Mới được hơn một trăm trượng đã muốn chết rồi, một ngàn trượng không biết có thể cầm cự bao lâu. Gia Thần hoàn toàn có thể bỏ trốn nhưng vì cảm thấy bản thân mang tội lỗi lớn, dù thế nào nàng cũng đã gần như vu oan cho một người, giờ nằm đây chịu phạt cũng là điều nên làm. Tâm can nàng day dứt, nàng nghĩ cách tốt nhất để cảm thấy thanh thản là đón nhận hình phạt.
Cái Gia Thần không ngờ đến chính là... phải ăn đòn quá nhiều, nhiều một cách vô lí, đòn chừng này là ngang với việc muốn giết một ai đó rồi.
Đến trượng thứ hai trăm, theo thời gian trôi, phần mông đã không còn đau nữa, chính xác đã mất hết cảm giác. Gia Thần không tỉnh táo nhưng vẫn còn nhận thức, nàng biết rằng hai kẻ kế bên đã không còn đánh mình nữa sau câu "dừng lại!" của ai đó.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)