Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

725 1 4 0

Gia Thần vốn dĩ khá trẻ con và rất tò mò. Bỏ ngân lượng xuống bàn, vội vã đứng lên bước ra ngoài.

Con dân thiên hạ một mực cung kính quỳ rạp xuống đón người trên kiệu, Gia Thần không mấy ngạc nhiên, chỉ thắc mắc vì sao lại tôn sùng vị Hoàng Hậu này mà thôi.

Len lỏi vô lí qua đám người, có kẻ khó chịu nhưng vì đang bày tỏ sự tôn kính mà không buồn lên tiếng, Gia Thần được đà lại càng cố gắng lách qua đám người này hơn. Chỉ vì bản tính tò mò mà thành ra khiến bao kẻ trở nên bực dọc.

Kiệu dừng lại, Gia Thần thản nhiên khoát tay không nhúc nhích, nếu không vì cái kéo vạt áo nhắc nhở của ai đó chắc là vẫn vô phép tắc như vậy rồi.

"- Mau quỳ xuống!"

Gia Thần tuy là có thấp mình nhưng lại không hề quỳ như đám người kia, chắc chắn là ngồi xổm rồi. Người mới nhắc nhở nhìn vậy có phần hoảng hốt nhưng nghĩ ít nhất là người này không còn đứng, vậy là khá hơn rất nhiều rồi.

"- Sao vậy!?" Gia Thần tò mò.

"- Hôm nay Hoàng Hậu đích thân đọc thông cáo, hãy tôn trọng Người!"

Gia Thần biết người này nhắc khéo cái dáng ngồi của nàng lúc này nhưng là biết mà mặc thây, chẳng có ý định điều chỉnh.

Đúng là Hoàng Hậu đích thân đọc thông cáo và vô tình là kiệu dừng ở ngay chỗ Gia Thần ngồi. Gia Thần nghển cổ, hiếu kì lộ rõ trên khóe mắt.

Giọng the thé của tên thái giám không thể gây chú ý bằng việc người cao quý nào đó tự vén rèm, từ từ bước xuống kiệu.

Hết thảy người dân đều cúi đầu, chỉ duy nhất Gia Thần là bất động, vô phép tắc nhìn chăm chăm vào Hoàng Hậu tôn kính.

"- Gần đây cướp bóc hoành hành, mọi người chú ý, đừng để bị thương!"

Thông cáo? Thông cáo gì chứ, thậm chí còn chẳng cầm thánh chỉ.

"- Đa tạ Hoàng Hậu quan tâm!"

Gia Thần không nghe lọt gì hết, đuôi mắt đang giật liên tục, như một phản xạ tự nhiên, tay từ lúc nào đã xiết chặt lại.

Nữ nhân che nửa gương mặt bằng tấm lụa mỏng hiền hiện trước mắt Gia Thần... người này khiến Gia Thần có loạt cảm xúc nóng nảy mạnh mẽ, nếu không vì tự bản thân cảm thấy quá bảo thủ kết luận thì có lẽ đã đưa tay bóp chết người trước mặt.

"Thực sự... là giống hay chính ả đây!?" Gia Thần nghĩ.

Gia Thần vẫn đem cái nhìn nảy lửa hướng nữ nhân trước mặt, nhìn lâu đến mức đã khiến đối phương có cảm giác chột dạ và hướng cái nhìn lại về phía mình.

Mắt đối mắt, đối phương có ngạc nhiên trước cái nhìn của Gia Thần nhưng lại rất bình tĩnh và mang ánh nhìn vị tha, lẳng lặng quay trở lại kiệu.

Kiệu đã rời đi được một lúc, Gia Thần vẫn ngồi đó, lại là một chuỗi đăm chiêu.

"- Này, ngươi không định đứng lên sao!?" một người qua đường lên tiếng.

"- ... Ngươi biết làm thế nào để có thể gặp Hoàng Hậu không!?"

* * *

Từ Ninh cung.

"- Hoàng Hậu, đến giờ dùng thuốc rồi!" tỳ nữ cung kính cúi thắt lưng, nâng tay đặt bát thuốc màu nâu đục lên bàn.

"Ừ!" giọng mũi nhẹ nhàng truyền ra từ phía bên trong.

Tỳ nữ khác bên giường mau chóng vén rèm, nữ nhân bước xuống giường với y bào màu trắng mỏng manh kia chính là vị Hoàng Hậu được người dân tôn kính hết mực - Dạ Dương Chiêu.

Dương Chiêu y bào ngủ mỏng manh, sắc mặt tuy lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng lại chẳng khiến nàng bớt xinh đẹp. Chính nhờ gương mặt mỹ miều tuyệt trần này mà Dương Chiêu đã khiến Hoàng Hậu tiền nhiệm bị phế truất mau chóng, đưa mình thế chỗ chỉ trong vòng chưa đầy một năm vào cung.

Ngắm nghía bát thuốc một lúc, không rõ Dương Chiêu đang nghĩ gì, chỉ thấy rõ ràng có một cái nhăn mày rất nhẹ mà thôi.

"- Lam Ly, hôm nay ngươi nhìn thấy nam nhân mặc bạch y đó chứ!?"

Người được gọi là Lam Ly ra hiệu bằng ánh mắt, hai tỳ nữ kia lập tức ra ngoài khép chặt cửa.

"- Rất rõ thưa Hoàng Hậu!" hơi cúi đầu.

"- Không nói đến sự vô lễ, y có ánh mắt đầy lửa hận, dường như là có thù oán với ta!?" giọng nói lộ ra chút phấn khích.

"- Điều đó là vô lí, ngoại trừ việc người từng để lộ mặt!" nhàn nhạt.

"- ... Hmm... Con người vốn rất đặc biệt mà, ta nghĩ ta sẽ gặp lại y sớm thôi!" cười nửa miệng.

"- ... Nếu gặp lại chắc chắn sẽ là mối hiểm họa, nếu xảy ra thần sẽ giết y tức khắc!"

"- Giết y!?"

Dương Chiêu nâng mày nhìn Lam Ly, sau một khắc đột nhiên bật cười khiến đối phương hoàng toàn khó hiểu.

"- Ngươi đúng là không động lòng với nam nhân nào sao!? Huống chi một nam nhân đẹp đến vậy!?" vẫn cười.

"- ... Chẳng phải Người cũng chưa từng để ý đến nam nhân nào sao!? Tiểu nữ chỉ là học theo Hoàng Hậu mà thôi!" thản nhiên.

"- Ăn nói ngu ngốc, bản thân là nữ tử, sao lại chưa từng động lòng với nam nhân kia chứ!?" cười nhạt.

Căn phòng trở nên im lặng. Lam Ly vốn muốn đùa thêm, cũng muốn hỏi là "Hoàng Hậu đã từng yêu thích một nam nhân?" nhưng lại bị gương mặt trầm xuống của Dương Chiêu làm cho im bặt.

"- Mà..." đột nhiên lên tiếng.

"- Dạ!?" nhanh chóng đáp.

"- Y không phải người ngươi có thể dễ dàng giết nếu muốn đâu!"

Dương Chiêu cầm bát thuốc, lơ đãng một khắc rồi bắt đầu dùng...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: