Gia Thần biết thế nào người kia cũng nghĩ mình già, mặt lần nữa nhăn nhó.
"- Hoàng Hậu cười gì vậy!?" hơi gằn giọng.
Có chuyển biến trên sắc mặt Dương Chiêu. Một khoảnh khắc thấy nàng bất động, vô cùng khó hiểu. Nụ cười từ bao giờ đã nguội, lại là gương mặt tựa khối băng.
Dương Chiêu chưa đáp vội, trượt bàn tay lạnh ngắt mềm mại xuống bàn tay Gia Thần, hơi nắm.
"- Ta đang nghĩ rằng ngươi sẽ không thành thân nổi đâu!"
Gia Thần tự nhiên bị người khác trù ẻo thì càng nhăn nhó, thậm chí còn muốn hất văng cánh tay của ai kia ra.
"- Hoàng Hậu đang muốn rủa thần sao!?" bực.
"- Giờ ngươi đang đi với "nương tử" của mình đấy. Tươi tắn lên, ta thực sự chán ghét bộ mặt nhăn nhó!"
Dương Chiêu tuy cười nhưng thanh âm lạnh ngắt, khiến người ta không rét mà run. Gia Thần thở dài, thầm nghĩ Hoàng Hậu đúng là người lúc ngược lúc xuôi, khó hiểu khôn lường.
"- Vâng thưa Hoàng Hậu!"
Dương Chiêu và Gia Thần tay trong tay bước song song nhau, hình ảnh này làm kẻ khác nhìn vào không khỏi ghen tị. Nam nhân ghen tị với nam nhân, nữ nhân lại ghen tị với nữ nhân, cả con phố chỉ nồng nặc mùi ghen ghét đố kị.
Đôi mắt Dương Chiêu chớp chậm rãi, lông mi cong vút theo mỗi lần chớp mắt lại để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, chẳng chút hơi ấm nào. Gương mặt nàng cân đối vô cùng hài hòa, cứ như là được bàn tay của một người thợ khéo léo tạo ra vậy. So với những người cảm tưởng như ngang tuổi, gương mặt này rõ ràng mang theo chút già dặn hơn hẳn nhưng lại chẳng nhìn ra sự già dặn, khi nhìn kĩ lại như một nàng tiên trẻ đẹp bước ra từ trong tranh. Để đoán được độ tuổi của Dương Chiêu, người ta hoàn toàn có thể lâm vào cảnh mất ngủ mà suy nghĩ.
Hai người ở cùng một chỗ như là tỏa ra một làn khói mờ ảo, khiến người nhìn hoa mắt, không nhận ra đâu là thực đâu là ảo. Có người ngỡ mình đang ở chốn tiên cảnh, mơ hồ nhìn nhận hai con người kia như là thần tiên, chỉ khi có cái huých vai hay tiếng gọi của ai đó mới hoàn hồn, lầm nhẩm một câu duy nhất: "thật xứng đôi!".
Vài kẻ lẽo đẽo đi theo sau Dương Chiêu, dường như là muốn làm quen, khi nhìn thấy cái nắm tay của Dương Chiêu và Gia Thần thì liền trùng xuống, xoay người bỏ đi trong tức tối dù rằng... chẳng có lí do để tức giận.
Vài nữ tử khác, cũng tương tự như đám đàn ông kia, cũng bỏ đi trong thất vọng nặng nề.
"- Tiêu thị vệ, ngươi học được những điều gì rồi!?" nhàn nhạt.
"- A, các nghi thức, thần có nhớ vài cái!" lúng túng.
Dương Chiêu tạm thời chưa hỏi thêm, bước thêm mấy bước nữa.
"- Có một nguyên tắc của người giang hồ, không biết ngươi thấy như nào!?" lạnh lùng.
Gia Thần hơi bước chậm một nhịp, nhìn sang Dương Chiêu, chỉ thấy bộ mặt lạnh như khối băng mà thôi. Chỉ mất thời gian để quan sát biểu cảm của Dương Chiêu, với nguyên tắc được chủ nhân của mình hỏi đến, Gia Thần sớm đã có câu trả lời.
"- Ba năm này Hoàng Hậu sẽ có một con chó hết sức trung thành!"
Dương Chiêu dừng bước, hơi trầm ngâm. Thanh âm tựa tiếu phi tiếu* truyền đến tai Gia Thần.
(*: cười như không cười)
"- Nếu con chó đó dám trái lệnh, ta không ngại đánh chết đâu, hãy nhớ lấy!"
"- Ân!" gật đầu.
* * *
Một tuần qua, Gia Thần chỉ quanh quẩn đứng gác chỗ Hoàng Hậu, thậm chí bốn ngày nay Hoàng Hậu ra ngoài mà không cần đến nàng thì lại càng khó hiểu. Gia Thần ngoại trừ thấy nhàm chán cũng có thấy nhàn hạ, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Một điều duy nhất nổi bật, Gia Thần đã được thu xếp phòng, chuyển về ở cạnh tẩm cung của Hoàng Hậu để tiện việc sai khiến. Đó là hợp lí, cũng thuận hơn rất nhiều, ngay cả A Hổ cũng phải chuyển đến ở phủ Thế tử, nàng đi là lẽ hiển nhiên.
Vào mùa đông, trời rét đậm, có lẽ mỗi Gia Thần là lo lắng ra mặt vì chẳng tiện cho việc đi tắm chút nào hết. Gia Thần nguyên một buổi sáng chửi rủa ông trời, mới hôm qua còn mát mẻ và khá ấm áp, sang ngày mới đã có thể khiến con người ta răng va cầm cập vào nhau vì lạnh, chẳng hợp lí chút nào. Gia Thần thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị y phục mùa đông nên đành cắn răng mặc ba lớp y phục mùa hè mỏng dính rồi mới mặc chiếc giáp nhẹ ra ngoài. Thực sự là chẳng đỡ lạnh hơn là bao, chỉ biết thở dài bất lực.
"- Thời tiết đột ngột trở lạnh, Hoàng Hậu dùng chút nước ấm đã rồi hãy ra ngoài!"
Lam Ly nhanh nhẹn chăm sóc, Dương Chiêu gật đầu.
Dùng nước xong, cả hai cùng bước ra ngoài.
Gia Thần vì lạnh mà đỏ bừng hai vành tai và mũi, người liên tục nhún nhảy để làm ấm cơ thể. Mới vào đông thôi mà người khác nhìn vào tưởng nàng sắp chết vì lạnh rồi.
Dương Chiêu lạnh nhạt quan sát, đến khi Gia Thần nhìn ra nàng đã ở ra ngoài mới bước đi tiếp.
"- Ta và Lam Ly ra ngoài, trông nom tẩm cung cẩn thận!" nhàn nhạt.
"Lại nữa sao!?"
Gia Thần nhăn nhó. Chẳng thà vượt núi vượt biển còn tốt hơn là đứng im một chỗ. Mà không chỉ hôm nay, thực ra đã là ngày thứ năm như vậy rồi.
Bất mãn, nhưng chẳng thể làm trái.
"- Rõ!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)