Sớm hôm sau
Gia Thần được một phen hốt hoảng, rõ ràng mông hôm qua còn đau rát dữ dội, nay chỉ sau một đêm đã như bình phục đến bảy phần. Trong đầu thầm cảm phục thuốc mà Hoàng Hậu đưa cho, tiếp đến là nghĩ đến việc lần nữa mắc ơn thì khẽ thở dài một tiếng.
"Hoàng Hậu vốn tốt vậy, sao ta lại..."
Thực tế Gia Thần biết họa do tự nàng gây ra, cũng tự nàng gánh chịu nhưng nghĩ lại, Hoàng Hậu vốn chẳng cần lên tiếng, cứ mặc thây cho "kẻ phản bội" bị đánh chết là hoàn toàn hợp tình hợp lí. Nhưng, Hoàng Hậu không có để mặc nàng, ngược lại còn cứu và ban thuốc. Nàng cho rằng ơn này quá lớn, việc trả ơn là phải thực hiện.
Giờ nàng nhận ra, trong cung vốn không phải nơi để đùa cợt, muốn đến thì đến, muốn đi là đi - hoàn toàn không được phép. Mọi sai phạm đều phải trả giá, có khi bằng cả mạng sống. 30 tuổi đời, sự am hiểu của Gia Thần quả là không hợp với độ tuổi, quá hạn hẹp.
Để tỏ lòng biết ơn, Gia Thần hạ mình, quyết định sẽ đi theo Hoàng Hậu, trả sạch món nợ ơn tình này trong ba năm. Là người giang hồ, Gia Thần rất chắc chắn với quyết định này của mình, bằng chứng là nàng đã dậy rất sớm và mau chóng đến Từ Ninh cung đễ "sẵn sàng" hầu hạ Hoàng Hậu đáng kính "của nàng".
Từ Ninh Cung, cổng Bắc
Lam Ly chớp mắt mấy cái vì không tin sáng sớm đã đụng mặt Gia Thần. Một dòng suy nghĩ cảm phục sức khỏe của Gia Thần, húng hắng ho đánh tiếng, nàng thản nhiên tiến lại phía đối phương.
"- Tiêu thị vệ, ngươi đến đây sớm vậy!?"
Người hôm qua còn phớt lờ thì hôm nay đã bắt chuyện. Gia Thần cố gắng tìm một lí do cho chuyện này, sau cùng nàng kết luận "chắc cô ta tò mò vì ta đến sớm quá!".
"- Ta đến sớm để Hoàng Hậu tiện sai bảo!" thản nhiên.
Lam Ly suýt bật cười. Hôm qua còn là chó hoang, giờ đã thành mèo nhà, quả là lòng tốt sẽ khiến con người ta thay đổi suy nghĩ nhanh chóng.
"- Hảo, vậy vào chung đi!" cười.
"- Hử!? Vào chung sao? Với ngươi?" khó hiểu.
"- Phải, vào với ta!" gật đầu.
"- Nhưng Hoàng Hậu đang..."
"- Ngươi nghĩ Hoàng Hậu nương nương lười nhác, giờ này vẫn chưa dậy hay sao!? Nói cho ngươi biết, Người dậy còn trước cả ngươi kìa!" bĩu môi.
Gia Thần tỏ rõ vẻ mặt khinh bỉ không tin, môi hơi trề ra nhìn vô cùng lố bịch.
"- Hôm nay ta dậy sớm lắm đấy!" hơi gắt.
Lam Ly còn nghĩ người đối diện sẽ nói gì khác, không ngờ rằng người này lại tranh chấp về chuyện "ai dậy sớm hơn", lại còn tranh chấp với Hoàng Hậu - người mà không có mặt ở đây vào lúc này.
"Hắn là đồ ngốc sao!?"
"- Được rồi, biết rồi, đi được chưa!?" thở dài.
"- ... Vẫn đi sao!?" sửng sốt.
Lam Ly không nhịn được nữa, tóm vạt áo Gia Thần lôi xềnh xệch vào trong.
"Chắc chắn kẻ này rất ngu ngốc, thật là... sao Hoàng Hậu nương nương lại thích thú với hắn kia chứ!? Thật khó hiểu!"
"Ta có nên nói với cô ta một lần nữa là ta hôm nay dậy rất sớm không!?" nhăn nhó bực dọc.
Đương nhiên Gia Thần đã bước vào phòng Hoàng Hậu nhưng cũng chỉ dừng lại ở gian tiếp đón, người bước vào trong gian nghỉ ngơi của Người chỉ có Lam Ly mà thôi.
Đêm qua trước khi ngủ Gia Thần đã hỏi han A Hổ về các quy tắc trong cung, ngoài ra cách ứng xử của một thị vệ với chủ nhân phải như nào cũng được nàng nắm kĩ. Nàng cho rằng việc này là hết sức hiển nhiên và phải mau chóng "học" cẩn thận, nguyên nhân chính là: nàng mắc nợ người ta.
Là phải học và phải quen nhưng độp một cái thay đổi "cách sống" khiến Gia Thần rất mệt mỏi. Nàng luôn một mình, sống không quy củ, không phép tắc. Nay đột nhiên bị trói buộc bởi một người, trong một khoảng không gian nhàm chán khiến Gia Thần càng thêm tự giận bản thân nàng.
Lơ đãng suy nghĩ, không nhận ra Hoàng Hậu đã bước tới phía nàng. Gia Thần vì đột ngột nên giật mình, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh người trước mặt.
"- Thỉnh an Hoàng Hậu!" lớn tiếng.
Dương Chiêu nâng mày, hơi nghiêng đầu thì thầm vào tai Lam Ly.
"- Hắn làm sao vậy!?"
"- Chó hoang bị thuần hóa bởi lòng tốt của Hoàng Hậu nương nương đó!" Lam Ly thở dài, khẽ đáp lại.
Dương Chiêu hơi giật mình, sửng sốt một chút rồi đột nhiên nở nụ cười.
"- Phải rồi, nên biết điều như vậy!" cười.
" Sao Hoàng Hậu chưa cho đứng lên, bộ ta làm sai gì sao!?"
Thay vì quỳ một chân như những kẻ khác thì Gia Thần lúc này đổ rạp người xuống mặt đất. Nguyên nhân của sự lố bịch này chính là sợ gót chân sẽ chạm vào mông khi quỳ và gây đau đớn. Cũng chính vì tư thế rất khó chịu lúc này mà Gia Thần sốt ruột, chỉ muốn mau chóng được đứng lên.
"- Đứng lên đi!" nhàn nhạt.
Như mở cờ trong lòng, Gia Thần lộ rõ vẻ mặt tươi tắn, gấp gáp đứng lên, thậm chí còn quên mất là phải nói câu "đa tạ Hoàng Hậu".
"- Ngươi đúng là...."
Lam Ly định nói gì đó nhưng liền bị Dương Chiêu cản lại. Quan sát gương mặt "vô tội" của Gia Thần, khóe môi nàng một lần nữa cong lên, mang ý cười thâm thúy.
"- Tiêu thị vệ, sắc mặt rất tốt đấy chứ!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)